Chương 10: Buổi Sáng

Cánh cửa phòng khẽ hé, Tâm im lặng bước vào phòng, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, đôi mắt của nàng đã trở thành màu đỏ lợt, sáng lên giữa căn phòng tối mịt. Nàng lân la bước lại gần Bá Thiên, ngửi ngửi cổ hắn, rồi sau đó há miệng ra, bốn cái răng nanh vốn không nên tồn tại đã xuất hiện. Nàng cắn vào cổ hắn, chậm rãi hút ra từng đợt máu tươi. Sở dĩ nàng đã đoán trước được hai người sẽ có quan hệ nam nữ với nhau nên mới chọn giờ này xuất hiện, không thể không nói dự đoán của nàng là chính xác, Bá Thiên và dì Mai đều đã mệt lả người.

Nhưng Bá Thiên vốn đã dự đoán trước được điều này, khóe miệng hắn không nhịn được mà hơi vểnh lên một chút. Xem ra hắn đoán không sai, bên trong Tâm còn một linh hồn hay thứ gì đó giống vậy, mà bây giờ nó đang điều khiển nàng, có thể sau này nó cũng chính là tác nhân gây ra cái chết cho Tâm. Đoán được điều này Bá Thiên liền quyết định không tha cho nó, nhưng hiện tại cấp độ của hắn quá thấp, không thể trực tiếp sử dụng thần thức hay linh hồn được, sử dụng những thứ đó hiện tại chẳng khác nào tự sát. Nhưng nếu đã chơi chính diện không được thì có thể chơi sau lưng, tuy không thể phóng được linh khí ra ngoài nhưng Bá Thiên có thể khiến nó lưu động trong cơ thể, hắn lợi dụng điểm đó để tụ tập toàn bộ chất độc bên trong cơ thể đến vị trí con quái vật kia đang hút máu, thay hắn hút hết chất độc trong cơ thể.

Đối với người tu luyện, dù có phục dụng đan dược hay không thì trong cơ thể vẫn có một chút chất độc và tạp chất, bởi linh khí không thể nào hoàn toàn tinh thuần được mà vẫn sẽ lẫn một chút tạp chất bên trong, vậy nên khi hấp thụ vào bên trong nó sẽ khiến cơ thể tích tụ không ít tạp chất và chất độc. Ban đầu thì không sao nhưng về lâu dài rất có hại cho tu luyện, đặc biệt là tuổi thọ và cơ thể. Vậy nên mấy viên Tẩy Tủy Đan có tác dụng tống hết mấy chất độc này ra ngoài này rất có giá trị, mặc dù bên trong nó cũng chứa một hàm lượng nhỏ chất độc nhưng phần lớn mọi người sẽ không quan tâm. Bá Thiên bây giờ không có đan dược đó thì chỉ đành nhờ con quái vật kia vậy, nó hẳn sẽ không biết thứ mình vừa hút ra nó kinh tởm thế nào đâu.

Đúng như hắn nghĩ, con quái vật say sưa hút mà hồn nhiên không biết thứ mình vừa tống vào mồm toàn là độc. Sau khi hút khoảng nửa tiếng nó mới nhả cổ Bá Thiên ra, chậm rãi đi về phòng. Bá Thiên thấy nó bỏ cuộc nhanh như vậy cảm giác có chút thất vọng nhưng cũng nhờ nó mà chất độc còn lại trong người hắn cũng không nhiều. Không nghĩ về mấy chuyện tu luyện nữa, hắn xoay người ôm lấy dì Mai rồi chìm vào mộng đẹp, kiếp này hắn về là hưởng thụ chứ không phải để thêm phiền não.

Một buổi tối cứ thế yên bình trôi qua. Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên len lỏi vào phòng chiếu lên con mắt của Bá Thiên khiến hắn phải tỉnh dậy từ cơn mê ngủ, đôi mi dài của hắn khẽ rung rung rồi sau đó chậm rãi mở ra, để lộ bên dưới nó là một cặp mắt màu cà phê. Che miệng ngáp một cái rồi sau đó ngồi tựa lưng lên thành giường giãn cơ, hắn lại quay đầu xuống nhìn vị mỹ nhân vẫn còn đang say ngủ bên cạnh. Nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, Bá Thiên không nhịn được mà cúi đầu xuống hôn nhẹ một cái nữa rồi sau đó mới rời giường đi vào nhà tắm vệ sinh.

Dì Mai kì thực đã tỉnh dậy trước hắn không lâu, nàng cũng muốn bước xuống giường lắm chứ, nhưng khổ nỗi Bá Thiên ôm nàng chặt quá, đến mức nàng không thể vùng vẫy gì được nên chỉ có thể an phận nằm gọn trong lòng hắn. Tuy nói là bất khả kháng, nhưng hôm qua nàng đúng là điên cuồng thật, liên tục nhún nhảy trên người hắn mà không cần quan tâm trời đất, bây giờ nghĩ lại nàng thật sự tự hỏi đó có phải là mình hay không. Nhìn theo bóng lưng Bá Thiên đang chậm rãi đi vào nhà tắm, dì Mai liền thở phào một hơi, ngay lập tức bước xuống giường, chạy về phòng mình, tuy hai chân vẫn còn hơi nhức nhưng ít nhất vẫn vận động được một chút. Bá Thiên hơi hé mắt nhìn ra, kì thực mọi cử động của dì Mai vẫn luôn nằm gọn trong mắt hắn, thấy dì xấu hổ như vậy hắn cảm thấy cũng có chút thú vị.

Nhanh chóng đánh răng, tắm rửa rồi sau đó thay quần áo, mọi thứ hắn hoàn thành trong chưa tới mười phút. Bước ra khỏi nhà vệ sinh, một cậu học sinh tuấn tú mặc trên mình bộ đồng phục trường liền xuất hiện, chỉ riêng hình ảnh này thôi cũng đã đủ đốn gục tim của không ít cô gái, hất nhẹ cái mái qua một bên, Bá Thiên nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Hiện tại tính đâu vào đấy cũng đã là sáu giờ đúng, nếu là bình thường thì giờ này dì sẽ thức dậy nấu đồ ăn sáng, nhưng đêm qua dì đã bị hắn giày vò ngất lên ngất xuống, vậy sáng nay hắn đành phải ra tay tự xử thôi.

"Đing..." Tiếng chuông cửa vang lên giữa gian nhà, Bá Thiên hơi nghi hoặc liền đi ra mở cửa, xuất hiện trước mặt hắn là một cậu thiếu niên mặc trên mình bộ đồng phục trường, trên vai vẫn còn vác cái cặp, khỏi nói cũng biết đó là Tuấn Minh, cậu ta thấy người mở cửa là Bá Thiên liền nở một nụ cười rất tươi.

"Hey man, tình hình là nhà tao đi hết rồi, cho ăn ké bữa sáng đê~" Tuấn Minh vô cùng phởn nói, Bá Thiên nghe cậu nói vậy cũng chỉ nở một nụ cười khinh.

"Chắc bố mày tin." Tuy nói vậy nhưng Bá Thiên vẫn nhường ra một con đường cho Tuấn Minh đi vào, được chào đón như vậy, cậu liền vô cùng hớn hở đi vào mà không hề quan tâm đến khuôn mặt đã nổi gân xanh của Bá Thiên.

"Rồi, mày đi nấu đồ ăn đi, tao đợi." Đợi Tuấn Minh đã vào nhà, Bá Thiên liền ngồi thụp xuống ghế sô pha, tiện tay bật luôn ti vi rồi sau đó ra lệnh cho Tuấn Minh.

"Ơ? Tao tưởng mày nấu?" Tuấn Minh có chút ngạc nhiên, bình thường toàn Bá Thiên nấu thôi mà.

"Ý kiến? Không làm khỏi ăn nha bạn..." Bá Thiên cười như không cười nói. Tuấn Minh thấy nụ cười đó, trên trán liền nổi gân xanh, hậm hực thả cái cặp xuống, cậu liền quay người đi tới nhà bếp. Nhà bếp ở căn hộ này cũng khá nhỏ, chỉ đủ cho hai người cùng hoạt động, nhiều thêm một người thì sẽ khá chật chội. Vừa đi tới nơi này, Tuấn Minh vô cùng quen thuộc đeo lên một cái tạp dề, sau đó liền xắn tay áo lên rồi sau đó bắt đầu nấu nướng. Nói đúng ra thì đây cũng chẳng phải lần thứ nhất cậu tới đây ăn chực, cũng có lúc là dì Mai nấu, cũng có lúc là Bá Thiên nấu nhưng cũng sẽ có lúc là cậu nấu, dù sao thì cậu cũng biết điều, có qua có lại thì chơi mới bền. Nhờ vậy mà gia đình dì Mai đã không còn xem cậu là người ngoài, bất cứ việc gì quan trọng cậu cũng sẽ được biết. Nhưng đó cũng chỉ là bề mặt, lí do thực sự là cậu và vài người khác luôn xem Bá Thiên như anh em trong nhà, nhờ vậy mà rất dễ lấy được hảo cảm của gia đình này.

Chương trình buổi sáng cũng không có gì quá nổi bật ngoài mấy tin trong nước hay quốc tế xảy ra tối hôm qua. Nếu là người khác thì cũng chẳng muốn xem mấy cái này đâu, nhưng Bá Thiên không nghĩ vậy, những thứ này đối với hắn hiện tại rất cần thiết, người ta thường nói biết địch biết ta trăm trận trăm thắng vậy nên hắn mới cần thu thập những thông tin như vậy. Mặc dù mấy thông tin đó cũng chỉ là mấy thông tin bên lề, nhưng chính những cái bên lề đó mới có thể giúp hắn thu thập được nhiều thông tin hơn.

"Ưm...." Tâm chậm rãi đi ra, một tay vẫn còn dụi mắt, xem ra cô ấy vẫn còn buồn ngủ. Mặc trên mình một bộ đồ ngủ hình con thỏ vô cùng dễ thương, lại còn làm hành động dụi mắt, tất cả những thứ ấy kết hợp với cả ngoại hình nhỏ nhắn đó rất dễ đốn tim biết bao chàng trai. Thấy ti vi phòng khách đã bật, nàng quay đầu sang nhìn người đang xem, là Bá Thiên.

Phát hiện đối tượng mình vẫn luôn bám đuôi, nàng chậm chạp đi đến trước mặt hắn rồi sau đó chậm rãi ngã vào ngực hắn. Bá Thiên thấy hành động của nàng liền vội vàng đưa hai tay ra ôm rồi sau đó chậm rãi kéo nàng về ngực mình. Hơi xoa xoa đầu nàng, Bá Thiên quan tâm hỏi:

"Đêm qua thiếu ngủ sao?" Bá Thiên kì thực đã biết đêm qua tuyệt đối không phải Tâm điều khiến cơ thể mình mà do có thực thể khác đã làm vậy nên hắn mới quan tâm hỏi. Tâm được Bá Thiên yêu chiều như vậy liền nhẹ nhàng gật đầu, sau đó dựa sát người vào lồng ngực hắn tiếp tục ngủ. Bá Thiên có chút thương tiếc xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của nàng, tuy là bất khả kháng nhưng hắn vẫn có chút không đành, đúng theo kế hoạch của hắn sẽ là để cho con quái vật kia hút hết chất độc và tạp chất trong người hắn, từ đó chậm rãi làm suy yếu cơ thể của nàng, đến một lúc thích hợp hắn mới bắt tay vào việc tiêu diệt thực thể kia rồi sau đó đưa cho nàng một cơ hội bước vào "Đạo". Vốn kế hoạch của hắn là như vậy, mặc dù quá trình sẽ vất vả cho nàng, nhưng kết quả cuối cùng đạt được sẽ tốt hơn rất nhiều, hắn từ đó mới có thể khai thông toàn bộ kinh mạch của nàng giúp nàng tu luyện, thậm chí đưa nàng vượt xa hơn lúc trước.

"Ê mày có....." Tuấn Minh vừa đi ra định hỏi gì đó nhưng thấy hình ảnh một cặp tình nhân đang yêu thương nồng đậm kia lời nói liền phải nuốt ngược vào bụng. Nhìn bọn họ, cậu nhiều lần tự hỏi liệu hai người này có thật sự là anh em họ hay không, chứ cậu thấy là không giống rồi đó.

"Thiên, tao không có ý gì đâu, nhưng mà tụi mày thật sự là anh em à?" Không nhịn được, Tuấn Minh lại hỏi một câu vô cùng quen thuộc, câu hỏi mà cậu đã hỏi không dưới trăm lần. Vẫn như cũ, Bá Thiên lại trả lời:

"Ờm, sao? Tính cua em tao hay gì?" Bá Thiên cười đáp, bàn tay vẫn chầm chậm xoa xoa mái tóc của Tâm khiến giấc ngủ của nàng trầm hơn một chút. Hắn không tiếp tục quan tâm đến biểu cảm của Tuấn Minh mà một mực tập trung vào những tin tức đang được chiếu trên ti vi. Bị ngó lơ, Tuấn Minh chỉ có thể thở dài một hơi, sau đó lại quay đầu vào bếp, tiếp tục công việc làm bữa sáng của mình. Sau khi xem được một lúc, nhìn lên đồng hồ, đã là sáu giờ mười lăm, Bá Thiên nhẹ nhàng lay Tâm dậy.

"Dậy đi nào, sắp trễ học rồi...." Chỉ là một lời nói nhưng Tâm vừa nghe hết câu đã chậm rãi mở mắt, lại dụi mắt một cái sau đó nàng lại đi về phòng mình mà không thèm quan tâm thằng anh vẫn đang ngồi đó hay Tuấn Minh vẫn đang hì hục trong bếp. Sau khoảng năm phút nữa, Tuấn Minh rốt cuộc đi ra với ba cái dĩa đồ ăn trên tay, là ba dĩa mì xào hải sản.

"Xong rồi, ra ăn đi." Bá Thiên nghe vậy, tắt ti vi sau đó lại đi tới chỗ Tuấn Minh, ngồi lên bàn ăn, chờ đợi phục vụ đem thức ăn lên. Tuấn Minh thấy Bá Thiên không biết điều như vậy khóe mắt lại giật nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là bày ba dĩa mì xào ra bàn rồi sau đó trơ mắt thấy Bá Thiên lấy đi một dĩa. Nhấm nháp miếng đầu tiên, Bá Thiên không khỏi khen:

"Ghê nha, nấu được phết!" Tuấn Minh được khen, cái mũi liền vểnh lên trời, cười đáp:

"Úi xời, dăm ba cái món, tao lật tay cái một." Bữa ăn sáng cứ như vậy vui vẻ diễn ra, Tâm thì chắc cũng phải cả mười phút nữa mới ra, vậy nên cả hai thường là sẽ ăn xong bữa sáng rồi để dĩa vào bồn rửa chén, sau đó là đi học, về mới rửa. Đang ăn được giữa chừng, Tuấn Minh bất chợt nói:

"Ê, mày thấy cô Nguyệt sao?" Bá Thiên dừng đũa, hơi suy nghĩ một chút rồi nói:

"Nói chung là cũng được, ngoại trừ tính tình không tốt ra thì cái gì cũng tốt." Tuấn Minh nghe Bá Thiên nói vậy liền bày ra vẻ mặt khinh bỉ, tên này đúng là dễ bị sắc dụ. Hỏi vậy thôi chứ Tuấn Minh cũng biết trong trường chẳng mấy ai có được hảo cảm của nàng, là học sinh còn chưa có chứ đừng nói đến giáo viên nam, vậy nên bây giờ dù đã quá ba mươi nhưng nàng vẫn còn một mình.

Bữa ăn nhanh chóng trôi qua trong tiếng trao đổi của hai người, bây giờ cũng đã là sáu giờ ba mươi, dọn dẹp hết bát đĩa, cả hai mở cửa bắt đầu đi học, còn Tâm thì sẽ tự lo được, có lẽ. Bước trên con đường nhộn nhịp của thành phố, Bá Thiên hít một hơi, mặc dù không được trong lành như những nơi khác nhưng ở đây có một thứ mà những nơi khác không có: hơi thở nhộn nhịp tất bật của mọi người. Càng lên cao thì người bình thường còn hiếm hơn cả thần dược, vậy nên những cuộc sống tất bật hối hả như vầy rất khó tìm thấy.

Trên đường bước đến trường cũng có không ít học sinh khác cũng cùng chung con đường với hai người, nam có nữ có, có tụ nhóm hai ba người, cũng có đi lủi thủi một mình. Tuy nhiều là thế nhưng chất lượng nói thực cũng không xứng lọt vào pháp nhãn của hắn, bởi phần lớn nữ sinh đều không có mấy ai nổi bật hết vậy nên Bá Thiên cũng lười tiếp tục quan sát. Bất chợt, tiếng còi xe hơi vang lên sau lưng hắn, do không muốn phiền phức cũng như tạm thời không muốn thể hiện quá nhiều, Bá Thiên rất nhanh chóng kéo theo Tuấn Minh nép vào vệ đường.

Một chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng lướt qua hai người, tiếp tục chạy đi rồi sau đó dừng ở trước cổng trường. Cánh cửa xe mở ra, một đôi chân dài chậm rãi bước ra, từ trong xe, một vị nữ sinh chậm rãi xuất hiện. Bá Thiên nhìn cô ta nếu nhớ không nhầm thì cô ta là người trọng tài hôm qua, sở dĩ Bá Thiên còn nhớ rõ như vậy, rất đơn giản, bởi vì cô ta xinh, thế thôi.

"Ngắm gì ngắm hoài vậy? Với trình độ hiện tại thì chúng ta không thể với tới cô ta đâu." Tuấn Minh đặt một tay lên vai Bá Thiên, thở dài. Bá Thiên nghe bạn mình bi quan như vậy cũng chỉ cười, sau này chỉ cần ba yếu tố quyết định thôi, đầu tiên là giàu, hai là đẹp trai và ba là mạnh. Chỉ cần đủ ba yếu tố đó thì muốn cua ai thì cua, mà chưa kể đến sau này thành tựu của hắn có lẽ sẽ còn đi xa hơn nhiều. Thấy Bá Thiên mãi không đáp, Tuấn Minh tưởng bạn mình bị sự thật phũ phàng kia đấm cho ngáo người nên cũng không tiếp tục nói gì. Cả hai lại tiếp tục đi đến trường, nhưng không khí hiển nhiên đã có chút căng thẳng, đơn giản là vì hai người không ai nói chuyện với ai. Bước đến lớp, để cái cặp vào chỗ, Bá Thiên ngay lập tức gục đầu xuống bàn ngủ, hắn hiện tại cũng chỉ là con người mà thôi, làm tình nguyên một đêm thì ai mà chịu cho nổi.

"Sao sáng sớm mà nhìn lù đù vậy?" Phong không biết từ đâu đi tới hỏi, Tuấn Minh nghe vậy lập tức thuật lại chuyện sáng nay, Phong nghe xong cũng chỉ ồ một tiếng rồi sau đó cũng an ủi Bá Thiên được vài câu rồi thôi. Bá Thiên bị hai người đánh thức, hắn cũng chỉ đành ngẩng đầu dậy mà tiếp chuyện. Không bao lâu sau, tiếng chuông báo hiệu vào lớp đã vang lên, hai người kia cũng nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, Bá Thiên thì lại tiếp tục hành trình đi tìm những giấc mơ.