Đợi anh đi , cô mới nhịn đau ngồi lên giường bệnh, thay bộ quần áo của mình, bắt taxi đi tập đoàn Hạ thị.
Cho dù ba mẹ ở sở cảnh sát nhưng có Hạ Hàn Xuyên ở đây cục cảnh sát sẽ không tha người vẫn nên đi tìm anh ấy.
Bât giờ là sáu giờ chiều, đến đó cũng tầm sáu giờ bốn mươi phút, Hạ Hàn Xuyên là người cuồng việc thời gian đó chắc vẫn còn ở công ty.
Cô đến tập đoàn Hạ thị vừa bước vào liền bị lễ tân cản lại “ Xin lỗi tiểu thư đó là thang máy chuyên dụng của giám đốc, cô không thể đi.”
Đợi cô quay đầu lại nhân viên mới phát hiện đó là đại tiểu thư của Hướng gia, nhất thời ngây người, sắc mặt có chút ngượng
“ Tôi tìm Hạ tổng có chút việc có thể thông báo một tiếng được không?” người của tập đoàn Hạ thị đa số đều biết cô, ngày xưa khi đến đây cô đều đi thang máy chuyên dụng của tổng tài thành thói quen, nhất thời không sửa được.
Nhân viên cười ngượng “ Vậy cô có hẹn trước không?”
“….không” từ đôi mắt của nhân viên đó cô thấy khuôn mặt sưng đỏ của mình.
“ Vậy thì không được.” nhân viên ho khan một tiếng “ Nếu không cô có thẻ hẹn trước với , sau đó mới đên?”
Đây cũng là câu nói khách khí, nhân viên của tập đoàn Hạ thị đều biết nguyên nhân khiến quan hệ Hạ tổng và đại tiểu thư Hướng gia biến thành tồi tệ là bởi vì Giang tiểu thư.
Cô nắm chặt góc áo, cô đã từng nghĩ sẽ chịu trở ngại ở chỗ Hạ Hàn Xuyên nhưng không nghĩ tới đến gặp anh cũng khó đến vậy. cô buông góc áo “ Có thể làm phiền cô nói với Hạ tổng một tiếng được không?”
Trên gương mặt của nhân viên mang theo nụ cười chuyên nghiệp nhưng đáy mắt hiện rõ sự kháng cự. Quan hệ Hạ tổng và Hướng Vãn tồi tệ đến vậy nếu như gọi điện hỏi chẳng phải sẽ bị chửi đến thê thảm sao?
“ Làm ơn” cô khẩn cầu.
“… Được rồi, vậy cô đợi một chút, tôi gọi điện cho phòng thư ký” nhân viên đi về hướng quầy thường thường quay lại nhìn cô, sợ cô sẽ nhập mật mã mà đi lên thang máy.
Cô căn bản không có suy nghĩ đó cho dù cô nhập mật mã lên trên cũng bị bảo vệ kéo xuống, ngược lại còn khiến cho Hạ Hàn Xuyên không hài lòng, không bằng cứ thành thật đứng ở đây.
“ Hạ tổng nói cho cô đi lên.’ Nhân viên lễ tân đi qua, đáy mắt mang theo ý vị không thể tin được.
Cô vốn dĩ cũng không ôm nhiều hy vọng, nghe được tin có đứng im một lúc sau đó mới gật đầu đi nhập mật mã.
Màu đỏ hiện lên bàn phím, mật mã sai.
Đôi mắt cô hiện rõ sự căng thẳng, trong lòng như bị ông chích một mũi, có chút đau có chút tê.
Anh đổi mất khẩu là vì phòng trừ cô?
“ Tôi nhập cho” không khí có chút ngượng ngùng , nhân viên cười ngượng đi lene nhập mật khẩu sau đó đứng qua một bên “ Hướng tiểu thư, mời”
“ Cảm ơn.” Cô mìm môi ,đi vào thang máy đến lầu ba mươi sáu dừng lại, đi đến văn phòng của giám đốc.
Trong phòng, anh mặc sơ mi trắng ngồi trên ghế làm việc, cổ áo chưa cài lộ ra một cánh tay rất đẹp.
Anh cuối đầu đang xem báo cáo trên tay.
Mộ người đàn ông trung niên mặc tây trang đứng trước bàn làm việc của anh, đang báo cáo gì đó thấy cô vào liền dừng lại.
“ Tiếp tục nói” từ khi cô vào nói một câu này anh không để ý đến cô thậm chí không nhìn cô một cái.
Chân cô đau sắp không chịu nổi nhưng anh không kêu cô ngồi nên cô không dám ngồi.
Thật sự nếu anh kêu cô ngồi cô cũng chưa chắc dám ngồi.
Tay cô nắm chặt góc áo, chậm chạp di chuyển đến góc tường, thân người dựa lên tường tránh trường hợp ngượng ngạo.
“ Hội nghị chiều này ngài đi trễ gần một tiếng bốn mươi phút bên FH rất không vừa ý. Trước khi ngài tới đại diện công ty FH nói lần tới sẽ không hợp tác với chúng ta.’ Người đàn ông đó nói.
Tổn thất hợp đồng của FH đối với tập đoàn Hạ thị không tạo ra tổn thất gì đặc biệt lớ cả, nhưng thương nhân theo đuổi lợi ích, lợi nhuận vốn đã cầm trên tay bởi vì một việc không quan trọng mà mất đi, đây chính là tổn thất.
Chân trái cua cô rất đau, tâm không tập trung đem trọng lực dồn hết vào chân trái.
Chân cô bị thương thành như thế này, anh chưa từng hỏi qua một câu, Giang Thanh Nhiên chỉ bị một vết bỏng nhỏ trên tay anh liền bỏ một hội nghị quan trọng để đưa cô ấy đến bệnh viện, sự khác biệt quá rõ ràng.
Trước đây là do cô mù quáng mới tưởng rằng cô theo đuổi anh lâu như vậy anh sẽ động tâm với cô.
“ Vậy thì đổi đối tác khác” anh ký tên lên văn kiệ, vừa lúc ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đó hỏi “ Còn việc gì khác không?”
“ Hết rồi, thông tin của đối tác mới tôi sẽ đưa cho ngài trước mười hai giờ ngày mai, tôi đi trước.” người đàn ông đó quét mắt nhìn cô , nhàn nhạt gật đầu rồi đi ra ngoài.
Thời khắc cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn cô và anh.
Rất yên tĩnh, yên tĩnh đến khiến cô cảm thấy áp lực, đến hô hấp cũng vô ý thức mà thả nhẹ hơn.
Anh hơi ngã về sau tựa trên thành ghế, ánh mắt dừng trên khuôn mặt sưng đỏ của cô một lát, thờ ơ nói “ Tìm tôi có việc?”
“ Ùm” lưng cô dán chặt vào tường,cẩn thận nói “ Việc này đều là lỗi của tôi, ngàu muốn tôi làm gì , trừng phạt tôi như thế nào cũng được, có thể buông tha cho anh tôi không?”
Anh nhìn cô nở nụ cười nhẹ nhưng không nói gì .
Trước giờ cô không có biện pháp nào đoán không thấu suy nghĩ của anh, cô liếm đôi môi khô khốc, khó khăn nói “ Là tôi xúi giục anh tôi làm những chuyện này, ngài muốn trách thì trách tôi đi, muốn tôi…. Lại ngồi tù cũng được.”
“ Đứng cách xa tôi như vậy, tôi có thể ăn cô sao?” khuỷu tay phải củ anh đặt trên thành ghế, bởi vì động tác này áo sơ mi hơi ôm chặt lại,ẩn hiện cơ bắp săn chắc của anh.
Cô nắm chặt góc áo, thả lỏng, nhịn xuống đau đớn bên chân phải, từ từ đi đến trước bàn làm việc, khoảng cách hai người rút ngắn lại không đến một mét.
Mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt vay quanh người cô, toàn thân cô căng thẳng,lòng bàn tay không biết từ khi nào toát mồ hôi.
“ Ngồi” anh rót môt ly trà, nâng lên miệng uống một ngụm.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn một cái liền lập tức cuối đầu, đôi chân như mọc rễ trên mặt đất, như thế nào cũng không động đậy được.
Cô không thấu suy nghĩ của anh, loại cảm giác này khiến cô sợ hãi.
“ Muốn tôi mời cô ngồi sao?” anh đặt chén trà xuống, tầm mắt quét qua vết thương trên chân phải của cô, ngón tay dài gõ trên mặt bàn vài cái.
Cô không tiếng động lau mồ hơi trên tay lên áo, nhẹ giọng nói “….không dám.”
Cô từ từ đi đến sofa ngồi xuống chỉ ngồi một góc nhỏ trên ghế.
“Ngày nào cũng có thêm vết thương mới, cô cũng thật có bản lĩnh.” Anh đứng dậy vòng qua người cô cong lưng, ngón tay mơn trớn trên vết thương của cô “Sao làm thành như vậy?”
Sự tiếp xúc của anh khiến cho cô nổi da gà, sống lưng kéo căng ra “ Không cẩn thận ngã.”
“ Ùm” anh nâng cầm cô lên nhìn vào mắt cô.
Cô nắm chặt thành quyền mắt xụp xuống không muốn nhìn thẳng vào mắt anh “ Hướng tổng đánh.”
“ Hướng gia các người đúng là có khả năng làm cho tôi kinh hỷ.” anh thả cô ra đứng thẳng dậy sắc mặt u ám không roc.
Cô bối rối, muốn đứng dậy phủi áo chạy đi nhưng không thể không ép bản thân ở lại trong này “ Hạ tổng, phạt như thế nào, ngài phạt tôi là được, có thể buông tha cho anh tôi không?”