Chương 67: Hạ Tiên Sinh,Yêu Anh Tôi Sai Rồi

Hướng Vũ chạy tới trước mặt cô muốn kiểm tra vết thương trên đùi, lại không biết bắt đầu từ đâu. Mắt anh tràn dầy tơ máu, anh trừng mắt nhìn ông nói từng câu từng chữ một “ Tôi thấy cmn ông điên rồi.”

“ Mày… khụ khụ!” ông hô hấp gấp gáp, giống như một giây sau sẽ hít không thông.

“ Không sao chứ, Kiến Quốc?” Vu Tịnh Vân nhặt thuốc lên, mắt đỏ hoe vỗ lưng cho ông, khuôn mặt lộ vẻ khẩn cần “ Vãn Vãn con về trước đi.”

Không đợi cô trả lời , Hương Vũ rống lên “ Đây là sở cảnh sát, không pải nhà chúng ta mở, bà dựa vào cá gì kêu Vãn Vãn rời đi? Tôi thấy các người….”

“ Anh, đừng nois chuyện như vậy với….Hướng phu nhân” cô mở to mắt, éo bản than không được rơi lệ, than âm có vài phần đặc “ Em về bệnh viện.”

Hướng Vũ nhìn vào đùi cô nhăn mày ni “ anh đưa em đi.”

“ em bắt xe về được rồi” cô lắc đầu cự tuyệt, rời đi dưới ánh mắt của Vu Tịnh Vân bước khập khểnh ra ngoài.

Hướng Vũ tính đuổi theo bị Lâm Na Lộ kéo lại “ Nếu anh không muốn ba mẹ chửi Vãn Vãn thì đừng đuổi theo.”

“ Anh cmn đều nghe lời của bọn họ, không qua lại với Hướng Vãn, bọn họ sẽ không chửi Vãn Vãn sao?” Hướng Vũ trào phúng nhìn Hướng Kiến Quốc và Vu Tinh Vân, kéo tay cô ra đuổi theo Hướng Vãn.

Lâm Na Lộ muốn theo ra ngoài, nhưng thấy sắc mặt đỏ hoe của Hướng Kiến Quốc còn có vành mắt đều đỏ lên cuae Vu Tịnh Vân chân vừa bước đi liền thụt lại.

“ Vãn Vãn” Hướng Vũ bước lớn đuổi theo cô kéo cô lại “ anh đưa em về bệnh viện”

Cô lau đi nước mắt trên khóe mắt, xấu hổ che đi khuôn mặt có chút xưng, cố gắng nâng khóe môi lên “ Không cần em đón xe rất tiện anh về đi.”

“ Lão tử đã ở trong đó hai tiếng hơn,ở đó nữa chắc phát điên lên.” Anh nhìn nước mắt trên khuôn mặt xưng đỏ của cô , đau lòng đến muốn lấy mạng anh, không màng tới bất cứ thứ gì ôm cô bỏ vào trong xe.

Co ngồi trên xe không nói gì cả ôm lấy khuôn mặt đang sưng đỏ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rõ ràng tâm đâu đến tê dại nhưng tại sao ba mẹ làm những chuyệ như vậy cô vẫn cảm thấy tim đâu đến hít thởi không thông?”

“ Vãn Vãn, anh đưa em rời khỏi chỗ này nha, đi một nơi mà Hạ Hàn Xuyên tìm không ra” Hướng Vũ mở miệng.

Cô lắc đầu, nghiêng đầu nhìn anh “ anh đưa em đi, ba mẹ thì sao?”

“ Bọn họ đối sự với em như vậy em còn lo cho họ làm gì?” trong lời nói của anh tràn ngập sự căm phẫn “ Bọn họ yêu địa vị thì có, dù gì bây giờ là xã hội pháp trị Hạ Hàn Xuyên sẽ không giết họ.”

Trầm lặng!

“ bây giờ anh đặt vé, chúng ta đi thẳng ra sân bay!”vừa nói anh vừa cho xe tấp vào lề, lấy điện thoại ra, bắt đầu xem chuyến bay gần đây nhất.

“ Trước giờ ba mẹ chưa bao giờ có lỗi với anh” cô giật điện thoại trên tay anh, sụp mắt xuống đáy mắt ảm đảm “ Hơn nữa anh đi rồi chị dâu và hai đứa nhỏ phai làm sao?”

Anh vốn định giật lại điện thoại nhưng nghe đến câu sau tay liền thu lại ánh mắt do dự.

“ Giống như anh nói đó bây giờ là thời đại pháp trị, dù thế nào Hạ Hàn Xuyện cũng không giết người. Em chết không được, anh cũng không cần gấp như vậy.” Cô vuốt tóc cố gắng che đi vết sưng trên mặt

Anh nhìn chân của cô, ép xuống giọng đặc khàn “ anh ta không giết được em nhưng anh ta đánh gãy chân của em đưa em vào tù... làm những việc đó không phải khiến em sống không bằng chết?”

Nói đến đoạn sau thanh âm có chút cứng lại.

Ánh mắt cô tràn đầy sự khổ sở, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ “ trí nhớ của anh thấp vậy sao, thời gian trước em nói với anh và chị dâu em đã có cách rời khỏi Hạ Hàn xuyên.”

“ Thật sự có cách, hay em cảm thấy anh dễ lừa, đang gạt anh?” anh phiền toái đến cực điểm, đấm mạnh vào vô lăng,kính chiếu hậu hiện lên khuôn mặt anh tuấn hung dữ.

Cô liếm đôi môi khô khốc, vị tanh trong máu vẫn chưa hết “ Thật”

“ vậy em nói cho anh biết rốt cuộc có cách gì?” anh xoay đầu cô lại cho cô nhin thẳng vào anh “ Đừng nói với anh là bí mật anh không tin.”

Cô trầm mặc một lức mới nói “ Dùng sắc mê hoặc”

“ cái gì?” anh cơ hồ là rống lên.

Vị tanh trong miệng khiến cô lôn ruột, cô nuốt xuống một ngụm nước bọt mang vị máu “ Hạ Hàn Xuyên thích Giang Thanh Nhiên nhưng không có cự tuyệt sự theo đuổi của em, có lẽ là có ý với em.”

Cô không chắc lắm nhưng trừ cách này ra không có biện pháp nào “ Nói đến cùng, anh ta cũng là một người đàn ông, có lẽ so với mấy người đàn ông khác như nhau ăn trong chén nhìn tong nồi. Em quyến rũ anh ta thành công thì sẽ không bị anh ta báo thù nữa.”

Thần sắc anh biến hóa , một lúc sai mới nói “ Anh không đồng ý!”

“ Vậy anh còn cách khác không?” cô hỏi.

Anh câm lặng

“ Em không muốn cả đời sống trong sự trả thù của Hạ Hàn Xuyên.” Câu cuois cùng cô cơ hồ nư đang nỉ non “ Quá đau khổ”

Anh ta luôn có cách dày vò sỉ nhục cô,mà Giang Thanh Nhiên luôn có cách gài bẫy khiến cô cảm thấy buồn nôn, sống trong sự ám ảnh của hai người họ quá đau khổ.

“ Vãn Vãn ,em... đợi thêm một thời gian nữa, đợi qua đoạn thời gian này, anh lợi hại hơn anh ta em sẽ không cần phải chiu sự chèn ép của anh ta.” Anh lăn lộn trong giới giải trí nàu bao nhiêu năm thấy nhiều người bán mình vì danh nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sự việc này xảy ra trên người em gái của mình.

Cô cười khổ “ anh , mấy câu nói này anh tin không/”

“ Đây không phải lời trước đây em khuyên anh sao?’ khuôn mặt anh hiện rõ sự gấp gáp “ Vãn Vãn, anh nhất định sẽ cố gắng, tin anh!”

Cô lắc đầu “ Em tin anh sẽ cô gắng nhưng ngày đó quá mờ mịt. Anh em... sắp kiên trì không nổi nữa rồi.”

Anh nhìn thẳng về phía trước tay nứm chặt thành quyền, trên vô lăng một vùng ướt nhẹp.

“ Em đã hai mươi mấy tuổi rồi, ngủ với một người đàn ông cũng không có gì chứ?” cô cố gắng cong khóe môi bởi vì động tác này vết sưng trên mặt nhăn lại thành một đóng “ An Như Nhã, Dương Lâm bọn họ đều đã ngủ chung với bao nhiêu đàn ông em một người cũng chưa.”

Toàn thân anh căng cứng, gương mặt trắng bệch, mà hai mắt đỏ hoe nhìn qua dung dữ mà ngoan lệ.

“ Em luôn muốn ngủ với Hạ Hàn Xuyên, coi như hoàn thành tâm ý của em đi.’ Cô ôn chắt tay anh cười mang theo vài phần làm nũng.

Nhất thời hoảng hốt anh cảm thấy lại được nhìn thấy đứa em gái ưa làm nũng của anh ,anh ngẩn ra, trong tim như có một đôi tay vô hình nắm chặt lại, đến hô hấp cũng có chút khó khăn.

Anh đưa cô đến bệnh viện, vốn muốn ở thêm một lú nhưng bên sở cảnh sát hối anh lệnh anh trong vòng bốn mươi phút quay về, nếu khoog sẽ xử tội theo tội phạm bỏ trốn.

“Anh về trước , em có chuyện gì thì gọi cho anh.” Khuôn mặt anh tuấn tái mét “ Đợi sở cảnh sát giải quyết xong anh tới bệnh viện thăm em.”

Nói xong, hoàn toàn không cho cô có cơ hội cự tuyệt, cầm chìa khóa xe chạy ra khoi phòng bệnh, đóng cửa phòng lại.

Anh dựa vào tường, nhìn cửa phòng bệnh thở dài, lau đi nước mắt bước lớn rời đi.