“Trừng phạt cô không có ý nghĩa gì.” Anh quay lưng lại đứng trước bàn làm việc, bưng lên tách trà đưa đến miệng, đôi mắt xẹt qua tia hắc ám.
Đây là không muốn buông tha anh cô sao?
Cô nhíu mày đứng lên lại ép bản thân ngồi xuống, tận lực bình tĩnh nói “ Tôi không thông minh như Giang tiểu thư, Hạ tổng có thể nói rõ không?”
“ Đại sảnh Mộng hội sở bị đập vỡ, với mức lương của cô hiện nay, cả đời cũng không trả được..” Hướng Vĩ đập những bình hoa đó mười bình thì chín bình là đồ cổ.
“ Việc này ngài không cần bận tâm, anh tôi sẽ bồi thường tổn thất.” cô nói.
Anh đặt tách trà xuống, xoay người qua nhìn cô, hai tay chống lên bàn “ bồi thường cho tôi theo nguyên giá? Mượn một triệu thì trả lại một triệu, đối với tôi mà nói là lỗ vốn.”
“ Ngài cảm thấy bồi thường bao nhiêu là thích hợp, có thể nói anh tôi, anh ấy sẽ bồi thường theo nguyên giá.” Anh nhắc đến tiền chắc là có ý đồ, cô dừng lại mooth chút mới từ từ trả lời
“ Không cần tiền.” Anh nhìn xuống khuôn mặt xưng đỏ của cô, ánh mắt xẹt qua tia u ám, “ tập đoàn Hướng thị ở thành phố G mới khai phá mootjj khi đất, tôi rất hứng thú.”
Cô trầm mặt, bất luận trước đây hay bây giờ, chuyện công ty cô không nhúng vào.
“ không nỡ? vậy thì thôi?” anh hờ hững nói.
“ Không có không nỡ” sau khi nói xong cô mới ý thức được mình quá kích động, co điều chỉnh lại cảm xúc “ chỉ là chuyện này phải để tôi thương lượng với anh tôi, tôi làm chủ không được.”
Anh cong khóe miệng, đôi mắt hiện lên ảnh ngược của cô “ vậy thì cô phải nhanh một chút, tôi không có kiên nhẫn đợi.”
Cô gật đầu, nhíu mày đi ra hướng cửa.
Chuyện Hai năm trước cô đụng phải Giang Thanh Nhiên sau đó ngồi tù, đã khiến người nhà cô bất mãn. Lần này anh cô vì cô mà gây họa , bây giờ lại phải bồi đi một miếng đất, e lo ba mẹ sẽ càng hận cô.
“ Đợi đã.” Tay cô vừa nắm tay cầm của cửa, anh liền gọi cô lại.
Cô xoay người cuối đầu hỏi “ Hạ tổng con việc gì giao phó sao?”
“ Ngày quốc khánh Giang Thích Phong đính hôn, Giang gia nhắc tôi không được cho cô đến đó làm loạn.” anh bưng tách trà lên miêng nhưng không uống mà nghiêng đầu nhìn cô.
Cô ngẩng đầu ngẩn người,sắc mặt có chút khó coi ùm một tiếng.
Không ít người sống trong giới này có đời sống riêng tư hỗn laonj, nhưng cô luôn nghĩ Giang Thích Phong ngoại lệ, không ngờ anh cũng đã quyết định đính hôn với Tống Kiều, còn đến kiếm chuyện với cô.
Việc này khiến cô rất buồn nôn.
Thấy vậy anh hừ một tiếng đặt ly trà xuống bàn, cơ hồ mày nhíu lại.
Biết tin Giang Thích Phong đính hôn còn không cho cô đi nên cô đau long/
Trong lòng cô có chuyện suy nghĩ đần độn đi ra khỏi phòng giám đốc.
Ting !
Thang máy tới lầu một.
“ ei, cô cũng ở đây à?” Nhậm Tiểu Nhã đứng ngoài thang máy, khuôn mặt trẻ con tràn đầy kinh ngạc, “ Trong một ngày gặp cô hai lần, đây chắc là duyên đi?”
Cô cố gắng kéo cong khóe miệng, đi ra khỏi thang máy “ Đúng là rất trùng hợp.”
Chung Vũ Hiên gật đầu với cô, kéo cổ áo sau của Nhậm Tiêu Nhã đi vào thang máy, trực tiếp ấn đóng cửa.
“ Sư phụ, thầy làm gì vậy?” Nhậm Tiểu Nhã trừng mắt nhìn anh “ con còn mấy việc muốn hỏi cô ta đó.?”
Chung Vũ Hiên đẩy gọng kính vàng tơ, khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười “ mấy chuyện bát quat mà thôi, hỏi hay không hỏi cũng như nhau.”
Nhậm Tiểu Nhã trợn mắt nho giọng oán trách “ Độc tài…”
“ Cô nói gì?” Chung Vũ Hiên đặt tay phải lên vai cô hỏi.
“ ha!” cô nở nụ cười “ tôi nói hôm nay sư phụ mặc bộ tây trang này đắc biệt đẹp trai, so với bình thương đẹp đến mê người.”
Chung Vũ Hiên xoa đầu cô “ nói bừa nhưng toàn sự thật.’
Nhậm Tiểu Nhã: “………”
Hai người đên lầu ba mươi sau, Nhậm Tiểu Nhã đi sau lưng Chung Vũ Hiên thấy năm chữ phong của giám đốc, liền lui bước.
“ sợ rồi?” Chung Vuc Hiên kéo cổ áo sau lưng cô lại “ Hạ Hàn Xuyên không ăn thịt người.’’
Nhậm Tiểu Nhã ôm bụng một khuôn mặt đau khổ “ Không phải sợ, đại dì mụ của tôi đên rồi, phải đi toilet thay băng vệ sinh.”
“ Nếu như tôi nhớ không lầm, đây là lần thứ ba của tháng.” Chung Vũ Hiên thả cổ áo cô ra cười hàm ý nhìn cô.
Cô bất lực
“ Thật sự không muốn đi?” Chung Vũ Hiên nhếch mày, thấy cô gật đầu như gà con,vui vẻ nói “ Không tiền đồ. Hôm nay nhận một án mới, cô về xử lý người đương sự trước.”
“ Cảm ơn sư phụ,yêu anh, bắn tim….” Câu cuối cùng nói xong cô đã chạy đến cửa thang máy.
Chung Vũ Hiên thở dài, xoa xoa mi tâm hơi đau, đi đến phòng giám đốc gõ cửa.
“ Vô đi.” Thanh âm lãnh đãm từ trong truyền ra.
Chung Vũ Hiên mở cửa đi vào mùi thuôc nhàn nhạt xông lên. Anh nhìn thân ảnh đứng trước cửa sổ hỏi “ có chuyện phiền muộn?”
“ ùm, nghèo.”Hạ Hàn Xuyên xoay đầu nhìn anh, tắt nửa điếu thuốc còn lại, bỏ vào tàn thuốc.
Chung Vũ Hiên bỏ kính ra ném lên trên bàn “ anh nói anh nghèo vậy là như thế nào dạng hộ nghèo đặc biệt.”
“ uống trà không?” anh rót ly tra, đặt lên khay trà.
Chung Vũ Hiên vô cùng ghét bỏ liếc nhìn , căn bản là không muốn uống “Anh cố ý? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chỉ uống cà phê không uống trà.”
“ làm bộ khách khí mà thôi, anh đừng cho là thật.” Anh bưng ly trà lên uống một ngụm, rồi lại đặt lại trên bàn.
“ hơ hơ” Chung Vũ Hiên cười lạnh, đem túi tài liệu đặt lên bàn “ án của Hướng Vũ, tôi quản không được.”
“ Một câu nói liền tức giận rồi? lòng dạ hẹp hòi.” Anh quét mắt nhìn anh ta, ngồi bên cạnh anh ta.
Chung Vũ Hiên không có nói bậy, nghiêm chỉnh nói “ Dì Vu có giao tình với ba mẹ tôi, hai người đặc biệt gọi điện thoại cho tôi không cho phép tôi tiếp án này.”
Anh ừ một tiếng sắc mặt không chút biến đổi.
“ Liên quan đến người mà anh thích, tôi còn nghĩ anh sẽ chửi hai câu” Chung Vũ Hiên đứng lên, đi lấy bột cà phê tự pha cà phê.
“ Tôi không so đo với súc sinh.” Anh dựa vào sofa nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang pha cà phê “ Còn nữa, không phải người tôi thích, chỉ là đối tượng có khả năng sẽ liên hôn mà thôi.”
Chung Vũ Hiên cũng không pha cà phê nữa, xoay người nhìn anh “ Đối tượng liên hôn? Còn không nhất định? Vậy hai năm trước còn vì cô ta đánh gãy chân Hướng Vãn.”
Nhất thời quên đi bị Hạ Hàn Xuyên chửi là súc sinh.
“ Đó là Hướng VÃn đáng bị trừng phạt, không liên quan đến Thanh Nhiên.” Anh cau mày, rất nhanh liền giãn ra sắc mặt như thường.
“ Pei” Chung Vũ Hiên bưng cà phê đi qua ngồi xuống trước bàn trà “ Người ta Giang tiểu thư vì ngươi mà chân cũng không cần, người chỉ xem người ta như đối tượng liên hôn…quá tuyệt tình.”