Đợi xử lý xong vết thương của Giang Thanh Nhiên đã là nửa tiếng sau.
“ Anh Hàn Xuyên anh bỏ một cuộc họp để đưa em đi kiểm tra vết thương, em cũng không biết phải cảm ơn anh như thế nào.” Giang Thanh Nhiên chớp mắt ôn nhu nói “ Hay là như thế này đi, em vừa học làm vài món điểm tâm, em làm bữa cơm đãi anh như thế nào?”
“ Không được lắm, tôi thích đầu bếp làm hơn” Hạ Hàn Xuyên nhìn mu bàn tay của cô quấn hai lớp băng trong đầu bất giác hiện lên chân quấn đầy băng gạc của Hướng Vãn và cách đi kì quá không tự nhiên của cô, nhíu nhẹ mày.
Giang Thanh Nhiên cong miệng oán trách “ Tay nghề của em đương nhiên không thể so sánh với đầu bếp nhưng mà thắng ở tâm ý.”
“ Tôi còn phải vội về công ty, cô tự về đi.” Hạ Hàn Xuyên không vì cô làm nũng mà thay đổi , bước lớn đi ra phòng bệnh, so với bình thường vội vàng hơn.
Giang Thanh Nhiên nhìn bóng lưng anh biến mất ở cánh cửa thở hài một tiếng cười khổ.
Hạ Hàn Xuyên đi thẳng tới văn phòng của bác sĩ mang theo vài phần gấp gáp mà anh không hề hay biết.
“ Hạ tổng” bác sĩ sớm đã ngồi trong phòng đợi anh thấy anh tiến vào liền đứng dậy tầm mắt dừng trên chỗ bị ướt trên quần của anh “ Ngài… thật là không cần xử lý sao?”
Vừa nãy đang băng vết thương cho Giang tiểu thư ông đã đề nghị xử lý vết thương cho Hạ tổng nhưng mà bị cự tuyệt.
“ Không cần.” Hạ Hàn Xuyên đi thẳng vào vấn đề “ Vết thương của Hướng Vãn nghiêm trọng không?”
“ Bị bỏng cấp độ 2 nói nghiêm trọng cũng nghiêm trọng, nói không nghiêm trọng thật sự cũng không nghiêm trọng. Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian không có vấn đề gì, chỉ là…”
“ Chuyện gì?” anh cuối đầu, phủi phủi bộ tây trang do đi bộ nên có vài nếp nhăn.
“ Bộ phận bị bỏng không được di chuyển nhiều, tránh miệng vết thương bị loét, kéo dài thời gian lành vết thương.” Khi noi ông càng tức giận “ Nhưng mà Hướng tiểu thư không hợp tác, cô ta…”
Điện thoại anh lại rung lên , anh nâng tay lên nhìn thời gian nhàn nhạt nói “ Tôi biết rồi , cô ấy sẽ hợp tác.”
Nói xong, anh không quan tâm đến khuôn mặt đang mê màn nhìn anh đi ra ngoài nghe điện thoại “ Ùm, tôi đang trên đường về công ty, để người bên FH đợi một chút.”
Không biết bên đó nói gì anh cười xùy một tiếng “ Không muốn đợi thì để họ đi chúng ta không thiếu nhà hợp tác.”
Anh rời khỏi bệnh viện mới ngắt điện thoại, vừa vặn nhìn thấy chiếc Giang Thanh Nhiên đang đợi bên chiếc Benntley “ sao còn chưa đi?”
“ Em xuống thấy xe anh vẫn còn dừng bên này nên đứng đợi một chút.” Giang Thanh Nhiên nở nụ cười tùy ý hỏi “ Anh Hàn Xuyên tại sao đến giờ mới ra?”
Hạ Hàn Xuyên mở cửa xe, ôm cô vào bên trong xe sau đó đặt chiếc xe lăn lên cốp sau “ Điều tra tôi?”
“Chỉ là tùy ý hỏi mà thôi , anh Hàn Xuyên không muốn nói thì đừng nói.” Cô thắt dây an toàn tùy ý chỉnh lại tóc có chút rối.
Hạ Hàn Xuyên ngồi ở ghế lái khởi động xe “ Sau khi đến công ty tôi sắp xếp người đưa cô về.”
“ Em vốn đinh gọi anh trai em tới rước” cô nhíu mày có chút phiền não “ Nhưng mà lúc em đi ra vừa khéo thấy Hướng Vãn lên xe của anh em rời đi.”
Hạ Hàn Xuyên một tay nắm chặt vô lăng, một tay vô ý thức gõ trên vô lăng.
“ Anh Hàn Xuyên ngay anh trai em đính hôn làm phiền anh rồi.” Cô cắn môi “ Em cũng không muốn ác ý nghĩ về Hướng vãn như vậy ,nhưng cô ấy…em thật sự là không yên tâm. Nếu như cô ấy thật sự tới làm loạn ở bữa tiệc đính hôn, Giang gia và Tống giả sẽ trở thành trò cười.”
Đèn xanh sáng lên, Bentley đột nhiên tăng tốc.
Anh nhìn thẳng môi mím lại “ Giang gia các người thuê thêm vài người bảo vệ không phải giải quyết được rồi sao, cô năm lần bảy lượt muốn tôi giúp đỡ,có ý gì sao?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô , đáy mắt xoẹt lên một tầng u ám “ Nếu như cô nói mấy chuyện này là muốn tôi biết quan hệ mập mờ của anh cô và Hướng Vãn thì tôi biết rồi.”
Bị anh vạch trần , cô vẫn nở nụ cười như cũ “ Anh đánh gãy chân của cô ấy, thời khắc anh đưa cô ấy vào tù ân oán của em và cô ấy đã không còn nưa rồi. Anh Hàn Xuyên em không hận cô ấy nữa anh cho cô ấy rời khỏi Mộng hội sở đi, đừng xỉ nhục cô ấy nữa.”
“ Chỉ đơn thuần là lòng tốt?” đèn đỏ Hạ Hàn Xuyên thắng gấp bánh xe và đất ma sát phát ra âm thanh chói tai.
Cô theo quán tính ngã về trước, cũng may là thắt chặt dây an toàn, không bị gì “ Nếu em nói phải thì e là anh lại không tin, cũng có chút ích kỷ của em.”
Đèn xanh sáng lên, chiếc xe dán dòng chữ tập lái trước mặt vẫn chưa khởi động, Hạ Hàn Xuyên ấn kèng vài cái “hửm?”
“ Hướng Vãn làm việc trong Mộng hội sở, mới có cơ hội tiếp xúc với anh. Nếu như cô ấy rời đi muốn tiếp xúc với anh cũng không dễ dàng nữa.” cô nghiêng đầu nhìn góc nghiêng tuấn mỹ của anh, ôn nhu nói “ Được không, anh Hàn Xuyên?”
Chiếc xe tập lái tắt máy vài lần mới khởi động thành công, xe phía sau ấn kèng liên tiếp.
Anh đi theo chiếc xe tập lái đang đi với tốc độ ốc sen phía trước “ Không hổ là hai an hem đều thích chĩa tay vào việc của hội sở tôi.”
“ Vậy anh đồng ý không?” cô cười truy hỏi.
Chiếc xe tập lái phía trước quẹo vào anh tăng tốc cười nhẹ “ có một việc cô hiểu lầm rồi, tôi đối với Hướng Vãn như thế nào không có quan hệ với cô. Cho nên cô có tha thứ cho cô ấy hay không cũng không ảnh hưởng tới quyết định của tôi.”
“ Em còn tưởng rằng quan hệ của anh và Hướng Vãn tồi tệ như vậy sẽ trực tiếp đồng ý.” Cô ngồi thẳng nhìn anh, nói mang ý vị sâu xa “ Thực tế tựa hồ khác xa so với những gì em nghĩ.”
Anh yên tĩnh lái xe không phủ nhận.
Đáy mắt cô mang một tầng u ám, lập tức hồi phục lại như thường. Xe thẳng tắp về phía trước,một lát sau, cô mới nói “ Có một chuyện em đặc biệt tò mò,mạo muội hỏi một câu, mong anh đừng để tâm.”
“ Cô đã nói vậy rồi,tôi chắc sẽ giận vậy nên đững hỏi” anh nói
Cô xem nhẹ câu nói này của anh “ Hai năm nay anh qua lại với em cũng không đính hôn là bởi vì Hướng Vãn sao?”
“ Phải thì sao, không phải thì sao?’ anh nhàn nhạt nói.
Nghe vậy cô trong lòng cô trầm xuống, cô thu lại nụ cười ở khóe miệng, ôn nhu nói “ chúng ta tuy chỉ là liên hôn,nhưng em thật sự rất thích anh, muốn cả đời này đều ở chung với anh.”
Cô dừng lại một lúc, mới nói tiếp “ em hy vọng khi chúng ta kết hôn chỉ sợ trong lòng anh không có em nhưng cũng đừng có người khác.”
“ Cô không chấp nhận được có thể liên hôn với người khác Hạ gia sẽ không nói gì” từ đầu đến cuối, thần sắc của anh không có chút biến đổi gì.
Đôi mắt cô nheo lại, có chút thất thần nhìn anh đáy mắt lộ vẻ không dám tin.
Chiếc Bentley dừng ở cửa tập đoàn Hạ thị, anh không nhìn thấy thần sắc bất thường của cô biểu cảm so với ngày thường không có gì bất thường “ Cô lên trên cũng cần phải xuống, tôi sẽ không mời lên trên một lát sẽ có người tới đưa cô về.”
Nói xong anh cong người xuống xe đi vào công ty.
Cho tới khi bóng lưng anh biến mất trong tầm mắt cô mới thu ánh mắt lại, chỉ cảm thấy trong lòng như ăn phải Hoàng Liên.
Ngay lúc này cô đột nhiên có chút khâm phục Hướng Vãn, với thái độ của anh như vây cô ấy lại có thể chịu đựng hơn mười năm…