“ Ghi chép gì, em nghe nhầm rồi! cái đó anh uống hơi nhiều, có chút đau đầu ngủ thêm một lát nữa, đừng có gọi cho anh!” Hướng Vũ cười ngượng, vội vàng nói vài câu, không cho Hướng Vãn có chút thời gian để hỏi liền cúp máy.
Cô gọi lại lần nữa thì không ai bắt máy.
Cô mím môi, xuống giường mang giầy áo bệnh nhân cũng không thay liền chạy ra ngoài.
Anh làm việc gì cũng manh động không suy nghĩ hậu quả không biết lúc nãy đa làm những chuyện gì!
“ Cô muốn ra ngoài?” Châu Diễm đứng dậy, chặn trước mặt cô “ Chị dâu của cô nói cô nghỉ ngơi cho khỏe.”
Cô nhíu mày “ tránh ra”
“ hồi trước chân của cô đã bị đánh phế, bây giờ còn bị bỏng, nếu như bị nhiễm trùng dẫn đến tế bào chết đi chân hoàn toàn bị phế thì phải làm sao?” Châu Diễm không hiểu y cũng không biết bản thân đang nói tầm bậy gì bây giờ cô chỉ muốn ngăn Hướng Vãn lại.
Hướng Vãn nhíu mày càng chặt “ Chân của tôi , tôi rõ tránh ra.”
Ngừng một lát, cô nói thêm “ Cô không muốn đắc tội chị dâu tôi, có thể nói với cô ấy là tôi liều chết đi ra ngoài, cô ấy không phải người không nó lí.”
Châu Diễn nhìn sắc mặt cô do dự một lát vẫn là nhường đường cho cô “ Đây là do cô tự nói đó.”
Hướng Vãn không để ý ùm một tiếng vòng qua cô chạy ra ngoài.
“ Hướng Vãn cô đợi tôi , tôi đi với cô!” Châu Diễm thoáng nghĩ liền chạy nhanh theo sau.
Hướng Vãn không dừng, chạy một mạch đến thang máy ấn liền bốn cái thang máy, nhăn mày cuối đầu hai thang máy với tốc độ giống nhau mở ra.
Ting!
Thang máy mở ra.
Cô ngẩng đầu đi vô khi nhìn thấy người trong thang máy liền ngẩn ra.
Trong thang máy, Hạ Hàn Xuyên một thân tây trang màu xám đứng sau xe lăn, cao quí, anh tuấn, ánh mắt chăm chú nhìn vết thương trên tay của Giang Thanh Nhiên.
Châu Diễm đứng bên cạnh cô thấy thế cũng ngẩn người.
“ Sao cô còn chạy ra ngoài?” ánh mắt Giang Thanh Nhiên dừng trên đùi cô “ Đùi cô bị bỏng vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
Hạ Hàn Xuyên nâng mắt dừng ở vết thương trên đùi cô rất nhanh liền rời đi.
“ vết thương trên tay cô là anh tôi làm?” Hướng Vãn liếm đôi môi khô khốc, nhìn vết thương trên tay cua Giang Thanh Nhiên hỏi.
Lâu như vậy mà anh vẫn ở cục cảnh sát, nhất định là gây ra phiền phức lớn, trừ gây chuyện với Hạ Hàn Xuyên và Giang Thanh Nhiên cô thật sự nghĩ không ra bất kì lí do gì.
Giang Thanh Nhiên hời hợt gật đầu, ngũ quan xinh đẹp thanh lệ một mảnh khổ sở “ anh Hướng Vũ là một trả một anh ấy còn nói tôi nhất định là cố ý đổ nước lên người cô, tôi giải thích như thế nào cũng không tin.”
Châu Diễm anh mắt mơ hồ không biết phải nhìn bên nào.
“ chẳng… Cô muốn như thế nào mới bỏ qua cho anh ấy?” cổ họng Hướng Vãn cồn cào nuốt xuống câu “ Chẳng lẽ không phải cố ý”.
Hạ Hàn Xuyên nhìn băng gạt quấn đầy trên đùi cô đáy mắt xẹt qua tia hắc ám mang theo một chút phiền toái.
“ Tôi nói giải quyết riêng mấy lần rồi nhưng anh Hướng Vũ nó tôi…tâm địa, giả vờ, không chap nhận ý tốt của tôi, tôi thật sự cũng hết cách.” Giang Thanh Nhiên bất lực thở dài.
Nghe vậy Châu Diễm một mặt im lặng nhíu mày nói “ Đây là Hướng thiếu không đúng rồi , Giang tiểu thư đã nói không so đo với anh ta rôi, anh ta còn...” cô cân nhắc cách dùng từ “ Còn chửi người.”
Hướng Vãn mím chặt môi, tay nắm chặt thành quyền.
“ Giang tiểu thư, tay của cô bỏng thành như thế này vẫn nên mau chóng để bác sĩ xử lý vết thương. Nếu như đê lại sẹo thì không nên.” Châu Diễm nhìn chằm chằm vào tay của Giang Thanh Nhiên.
Giang Thanh Nhiên cắn môi , ánh mắt lộ sự khổ sợ “ có để lại sẹo hay không tôi cũng không quan tâm lắm chỉ là anh Hướng Vũ hiểu lầm tôi khiến trong lòng tôi rất khó chịu.’
Hạ Hàn Xuyên nâng môi lên nở nụ cười trào phúng nhưng không nói gì.
“ Chuyện cô bất cẩn làm tôi bị bỏng tôi sẽ giải thích với anh tôi, cô có thể tha thứ cho anh tôi không?” Hướng Vãn cuối đầu khúm núm.
“ Đừng nói những lời khách khí như vậy tôi vốn không trách anh Hướng Vũ, chỉ là trong lòng khó chịu mà thôi. Quen biết bao nhiêu năm tôi mới biết hình tượng của tôi trong lòng anh ấy xấu đến vậy.” Giang Thanh Nhiên thở dài.
Hướng Vãn đè nén sự kinh tởm nhàn nhạt nói “ Anh tôi nói chuyện không dễ nghe mong Giang tiêu thư bỏ qua thật ra anh ấy thường xuyên nói tôi phải học hỏi cô.”
Anh luôn kêu cô phải ôn nhu như Giang Thanh Nhiên, nói như vậy mới có người thích, nhưng mà đó là chuyện của hai năm trước.
“ Nhưng mà tôi cũng rất vui ,anh Hướng Vũ thay cô ra mặt, cảm tình của hai anh em cô vẫn tốt như lúc trước.” Giang Thanh Nhiên nói xong cong môi lên như đang thay cô vui mừng “ Tôi biết chú Hướng chỉ mạnh miệng nhưng lại mềm lòng không nở bắt cô đoạn tuyệt quan hệ với Hướng gia, cuối cùng tôi cũng không cần phải áy náy nữa.”
“!” Hướng Vãn nheo mắt lại, vô ý nhìn Hạ Hàn Xuyên thân thể liền run lên.
Hai năm trước, Hướng gia đoạn tuyệt quan hệ với cô, mới có thể bảo vệ được bản thân. Giang Thanh Nhiên nói như vậy cũng không biết Hạ Hàn Xuyên có suy nghĩ nhiều không.
Hạ Hàn Xuyên mím môi, đôi mắt mang vài phần châm chọc “Chuyện mua hạch đào( quả óc chó ) xém tí quên, cũng may là cô nhắc nhở tôi.”
“ Em đã bảo người nhà mua rồi, anh Hàn Xuyên hao tâm rồi.” Giang Thanh nhiên cong khóe môi ôn nhu nói.
Hạ Hàn Xuyên cười nhẹ, nhìn không ra hỉ nộ “ cũng đúng, kiểu sử dụng đầu óc nhiều như cô , có lẽ trước đây ăn không ít hạch đào để bổ não.”
Cơ thể cô cứng lại nở nụ cười không lên tiếng nữa.
Châu Diễm đứng kế bên , cố găng giảm bớt sự tồn tại của bản thân. Cô luôn cảm thấy bầu không khí bây giờ rất vi diệu, quan hệ giữa Hạ tổng và Giang tiểu thư cũng không tốt như trong truyền thuyết.
“ Hướng tổng đã không còn có quan hệ với tôi rồi.” Hướng Vãn nghiêng đầu, nhìn vào mắt Hạ Hàn Xuyên, thái độ cực thấp thanh âm kèm theo vài phần khẩn cầu “ hôm đó trong bữa tiệc sinh nhật của bác gái, ngài cũng tân mắt nhìn thấy.”
Cô nuốt nước bọt khó khăn nói “ Hướng tổng và Hướng phu nhân chê tôi mất mặt từ khi tôi ra tù đều không nhìn mặt tôi, nếu không tôi cũng không cần phải đền tiệc sinh nhật của bác gá mới có thể gặp mặt mẹ tôi.”
“ Tự cho thông minh” Hạ Hàn Xuyên liếc nhìn cô thanh âm cực thấp “ Tôi hỏi cô những chuyện này?”
Hướng Vãn sợ hãi đứng im tại chỗ, ý này là... anh ta không có dự tính từ chuyện này làm khó cô?
Không đợi cô hỏi, anh đã đẩy Giang Thanh Nhiên rời đi.
Đợi hai người họ rời đi Châu Diễm đi đến trước mặt Hướng Vãn “ Cô xem Giang tiểu thư nói không trách Hướng thiếu Hạ tổng cũng không nói gì, Hướng thiếu nhất định không sao, cô vẫn nên về phòng bệnh nghỉ ngơi đi, đừng làm tội cái chân.” Cô đang nói liền muốn ôm tay Hướng Vãn.
Hướng Vãn thấy vậy vô ý lùi về phía sau một bước, đúng lúc né đi sự tiếp xúc của cô “ Thời gian không còn sớm nữa, cô về đi.”
“ Vậy ngày mai tôi đến thăm cô” Châu Diễm tay rơi trên không trung cười ngượng .
Hướng Vãn cũng không quay người đi vào thang máy ấn nút đóng cửa khi thang máy sắp đóng lại , giọng nhàn nhạt truyền ra từ than máy ‘ Không cần, cảm ơn.”
Châu Diễm trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, đáy mắt xẹt qua tia hắc ám.
Nhưng như nghĩ tới chuyện gì, cô nắm chặt nắm tay bày ra tư thế động viên bản thân, sau đó đi vào thang máy khác.