Sau khi lên xe taxi, tài xế dùng giọng địa phương hoi cô “ Tiểu cô nương đi đâu a ?”
“….. Ngài biết Mộng hội sở không?” Hướng Vãn run người một cái , cô còn không biết anh cô đang ở sở cảnh sát nào.
“ Biết, biết.” đáy mắt tài xế phát sáng “ Cô không biết chỗ đó? Người có tiền đều thích đi chỗ đó, người bình thường như tôi chắc chắn không vô nổi chỗ đó ,cô đi chỗ đó à?”
Cô liếm đôi môi khô khốc “ không phải, tôi đi sở cảnh sát gần đó.”
Trước đó Hạ Hàn Xuyên ở Mộng hội sở vậy anh trai cô chắc chắn là kiếm chuyện ở chỗ đó rồi bị dẫn đi, theo như cô đoán thì hiện tại anh cô sẽ ở sở cảnh sát gần đó nhất.
Nghe vậy, tài xế nói luyên thuyên rất nhiều nhưng trong lòng cô có chuyện nên một câu cũng nghe không lọt.
Cô ở trên xe gọi điện cho anh và chị dâu, gọi nhiều cuộc nhưng hai người họ vẫn không bắt máy, cô nhíu mày trực tiếp gửi một đọn tin nhắn ( nói cho em biết hiện giờ đang ở sở cảnh sát nào, nêu không em kiếm từng sở một)
Hướng Vũ liền gọi lại “ Vãn Vãn , anh thật sự không ở sở cảnh sát, em…”
“ Tiếp tục biên ” Hướng Vãn trực tiếp ngắt lời anh.
Hướng Vũ “ Thời gian trước gặp em còn nghĩ là em đã thay đổi, còn nghĩ là em biết nghe lời ngoan ngoãn rồi, tại sao còn ngang ngược như vậy? anh nói em nghe đàn ông đều thích Giang….” Anh lập tức sửa lại “ loại người phụ nữ ôn nhu như chị dâu của em, loại người hổ cái như em là muốn ở độc thân đến già.”
“ Đừng phí lời, nói đang ở đâu?” cô nhíu mày , anh cô tìm cớ là muốn ngăn cản cô đến sở cảnh sát, có lẽ việc này không dễ giải quyết.
Hướng Vũ thấy cô tức giận, không dám ba hoa nữa “chính là sở cảnh sát gần hội sở nhất. Chân em có vết thương, đừng xuống đất, nếu như thật sự muốn tới thì kêu y ta kiếm cái xe…”
Cô trực tiếp ngắt điện thoại, mắt nhìn về phía trước,nhưng trong mắt lại là hư không.
Hạ Hàn Xuyên và Giang Thanh Nhiên sẽ không dễ dàng tha cho anh co o.
Hai mươi phút sau, xe taxi dừng ở trước cửa cảnh sát.
Cô trả tiền xe khó khăn bước xuống xe, tài xế hỏi có cần đỡ cô vào trong không cô cự tuyệt.
Trước cửa cảnh sát có một chiếc xe audi gắn bảng tập lái đổ méo qua một bên, cô chỉ liếc nhìn qua không quan tâm.
“ Em gái tôi sắp đến rồi!” Âm thanh của Hướng Vũ truyền ra ‘ Các người muốn bao nhiêu tiền mới giải quyết tôi tuyệt đối không trả giá.’
“ Hướng thiếu, chuyện này ngài vẫn nên thương lượng với Hạ tổng và Giang tiểu thư. Nếu như bọn họ không chịu, chúng tôi chỉ có thể làm theo trình tự.”
Hướng Vũ hét lên “ cmn Đừng lấy chiêu này với tôi! Các người không phải muốn…”
“ Anh” cô đi vào, đứng bên cạnh Hướng Vũ.
Hướng Vũ điếng người, khuô mặt đỏ trừng mắt nhìn vị cảnh sát, mang theo vài phần nịn nọt nói “ Không có chuyện gì, giống như trước đây cho một ít tiền là có thể đi rồi, anh lại không đụng đến đôi cẩu nam nữ đó.”
Các cảnh sát sờ sờ mũi coi như không nghe thất cẩu nam nữ ba từ này.
“ Anh nói ít lại!” Lâm Na Lộ kéo kéo áo của anh gấp đến độ mắt phát đỏ lên.
Hướng Vũ nhìn vợ và em gái đang tức giận , mím chặt miệng xùy một tiếng cũng không nói gì nữa.
“ Cảnh sát ngài vừa mới nói chỉ cần Hạ tổng và Giang tiểu thư chịu thả là được phải không?’ cô nhìn vị cảnh sát nhẹ giọng nói.
Vị cảnh sát ấp úng nửa ngày , lắp ba lắp bắp nói “ sư…sư phụ có phải như vậy không?”
Vốn dĩ đứng sau mấy người cảnh sát vị cảnh sát trung niên đành bước lên trên , bất lực nhìn vị canrhh sát trẻ kia ho một tiếng “ ùm, nếu như mấy vị có thể tự giải quyết, có thể hòa giải với nhau là chuyện đáng mưng.”
“ Trước khi tôi đến đây vừa vặn gặp Giang tiểu thư, cô ấy chính miệng nói với tôi sẽ không trách anh tôi. Vậy bây giờ anh tôi có thể đi được chưa?” cô chủ nhìn vị cảnh sát đó một lúc liền rời mắt đi. Hai năm trước cô bị vu oan khiến cô đối với cảnh sát không có thiện cảm.
“ Này…” Vị cảnh sát trung niên đắn đo “ nói không bằng chứng, chúng tôi cũng không dễ làm việc. Hay là cô gọi cho Giang tiểu thư hay là Hạ tổng , nếu như bọn họ nói không tính toán chúng tôi nhất định thả người.”
Cô gật đầu “ Được,vậy tôi gọi cho ….”
“ Không được gọi.” Hướng Vũ ngắt lời cô, trực tiếp giật lấy cái điện thoại, căm hhanaj nói “ bất quá lão tử ở tù một tháng.có chuyện gì to tát chứ? Em không phải ở tù hai năm sao, cũng không có chuyện gì.”
Nghe vậy Lâm Na Lộ đánh mạnh vào tay của anh.
Cô mím môi, đáy mắt hiện lên một tầng u ám.
Chính là ở trong tù hai năm quá đau khổ, cô mới không muốn để anh cô vào đó.
“ Vãn Vãn” Hướng Vũ bất lực ,cười ngượng “ anh chỉ là nêu ví dụ,em đừng nghĩ nhiều.”
“ Không sao, đưa điện thoại cho em” mắt cô chợt sáng đưa tay lên phía trước.
Hướng vũ nâng mày, vô ý thức đưa tay về sau lưng, nhưng đối mặt với cô , cuối cùng vẫn là không tình nguyện trả điện thoại cho cô.
Cô không có lưu số điện thoại của Giang Thanh Nhiên, nhưng trước đây quan hệ họ tốt như vậy,cô đã thuộc số của cô ta. Cô bấm số gọi máy đổ chuông hai tiếng bên kia liền nghe máy, không chắc chắn hỏi “ Hướng Vãn?”
“ Ùm. Là tôi.” Tay đang nắm chặt của cô buông lỏng,bật loa ngoài “ tôi đang ở sở cảnh sát, cảnh sát nói chỉ cần cô nói bọn họ sẽ thả người.”
Thái độ cung kính của cô làm cho Hướng Vũ phát họa, anh nhíu mày thành một chữ xuyên,vừa mở miệng liền bị Lâm Na Lộ bịt lại “ Hướng Vũ, nếu anh thật sự thương Vãn Vãn thì nói ít lại đừng gây chuyện nữa.”
Anh gạt tay cô ấy ra ,trên trán nổi đầy gân xanh nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì.
Giang Thanh Nhiên trầm mặc một lúc mới thập phân ấy náy nói “ Xin lỗi nha Hướng Vãn, tôi nói không trách anh Hướng Vũ, nhưng anh Hàn Xuyên không chịu. Cô ở sở cảnh sát chắc chắn cũng thấy luật sư của anh Hàn xuyên đi?”
Thanh âm vưa phát ra, Nhậm Tiểu Nhã người trước đây chủ động giúp Hướng Vãn đi vào “ A, cô không phải người lau dọn ở Mộng hội sở sao? Tại sao cô lại ở đây? Lại phạm tội sao?”
Vị luật sư anh tuần mang giày ra đang đứng đằng sau cô, trong tay cầm một bao văn kiện và một túi hồ sơ.
Anh đẩy đẩy gọng kính màu vàng trên song mũi, trên dưới nhìn Hướng Vãn một lượt.
“ xin chờ một chút.” Cô chỉ vào điện thoại trên tay.
Nhậm Tiểu Nhã chớp mắt, ngón tay đặt trên môi,làm động thái kéo dây kéo.
Hướng Vãn mới nói tiếp “ Anh tôi đã biết sai rồi, anh ấy vừa noi sẽ đến tận cửa xin lỗi. Lần này người chịu thiệt là cô , chỉ cần cô độ lượng không tính toán với anh của toi, sở cảnh sát sẽ thả người. Coi như Hướng gia nợ cô một ân tình, cô xem có thể bỏ qua cho anh tôi không?”
Hướng Vũ trợn mắt, phiền toái kéo cà vạt trên cổ.
“ Nếu như chú Hướng biết được vô duyên vô cớ nợ tôi một ân tình, e là lại tức giận” Giang Thanh Nhiên thở dài “ Hướng Vãn, cô là đang làm khó tôi đấy.”
Hướng vãn nắm chặt góc áo, đầu ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch “ Được không? Coi như…tôi xin cô.”
Hướng Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, khóe mắt phiếm hồng, xông lên trên dành lấy điện thoại trên tay, lại lần nữa bị Lâm Na Lộ ngăn lại.