Chương 31: Trao Đổi

Linh cảm có chuyện chẳng lành, Hồ Hiên Triệt nhíu mày rồi vội vàng đi hướng về nhà vệ sinh. Quét mắt nhìn một lượt xung quanh, chân định bước đến xem phía sau đó còn ai không thì vô tình dẫm phải chiếc lắc tay của Tĩnh Hy đã bị đứt từ lúc nào. Nhặt nó lên, đôi mày của anh nhíu lại, hai mắt cũng sâu thẳm khác thường.

- Tĩnh Hy?!

Bước nhanh ra khu vực phía sau xem tình hình nhưng vẫn không thấy Tĩnh Hy đâu, một lần nữa ráo riết chạy xung quanh tìm kiếm nhưng vẫn trong vô vọng. Không ổn rồi! Chắc chắn có người đã nhắm đến cô.

Quay lại chỗ của An Khánh và Ánh Minh, Hồ Hiên Triệt trao đổi số điện thoại và cả định vị của mình. Lần này không đơn giản là mục đích tống tiền hay gì đó. Chắc chắn nó có liên quan đến thân phận của Tĩnh Hy. Phạm Oanh Hà đã quay về nên tuyệt nhiên không thể xem thường được.

-Nếu phát hiện bất thường hai đứa cứ gọi cảnh sát giúp anh.

-Dạ được.

Chào tạm biệt họ rồi chia nhau ra đi tìm. Chưa bao giờ trong tình cảnh này nên anh chắc chắn rằng cô sẽ rất sợ hãi. Nếu chẳng may chúng mất đi lí trí khiến cô tổn thương thì anh biết phải làm sao đây?

Điên cuồng nhấn chân ga, tâm trí của Hồ Hiên Triệt lúc bấy giờ hoàn toàn trở nên bấn loạn. Không một dấu vết nào để dưa theo đó truy tìm Tĩnh Hy cả, ngay cả điện thoại và ví tiền của cô cũng ở chỗ anh thì làm sao mà định vị được?

"Ngôi nhà hoang ở cánh đồng X, ngoại ô. Muốn gặp cô ta thì đi một mình đến."

-Chết tiệt!

Điện thoại nhận được tin nhắn nặc danh. Vậy là rõ như ban ngày rồi, chắc chắn là Phạm Oanh Hà giở trò chứ không có gì hết. Thậm chí bắt cóc người vẫn không đòi tiền chuộc thì chỉ có việc dùng Tĩnh Hy để đáp ứng mong ước của cô ta mà thôi.

Khoảng hai giờ đồng hồ sau đã đến được ngôi nhà hoang ở ngoại ô. Khung cảnh xung quanh vô cùng thanh bình và yên tĩnh. Trải dài trước mắt chẳng có gì ngoài cánh đồng xanh bát ngát và một ngôi nhà bị bỏ hoang trơ trọi giữa đồng. Không biết bọn chúng còn muốn gì nữa đây? Tĩnh Hy chỉ là một đứa trẻ thì đã làm gì nên tội để phải chịu uất ức đến như vậy?

Men theo lối mòn đi đến ngôi nhà đó, có vẻ như đây từng là nhà kho nên quy mô mới lớn như thế. Chẳng hiểu sao anh lại thấy nơi đây vô cùng âm u, trong lòng lại dấy lên nỗi lo đến thắt lòng. Liệu rằng Tĩnh Hy vẫn được bình an chứ?

"Bốp!"

Vừa đưa tay lên đẩy cửa đi vào thì từ phía sau có một người đàn ông dùng gậy đánh vào sau gáy khiến Hồ Hiên Triệt loạng choạng ngã xuống ngay tại chỗ. Cơn đau từ sau cổ không ngừng truyền đến, anh nhắm hai mắt chịu đựng, bàn tay nắm chặt đến mức gân xanh bắt đầu hiện lên dần rõ. Chỉ trong một chốc lát mà anh đã hoàn toàn mất nhận thức mà ngất lịm đi.

-Ưm... Triệt! Triệt ơi!

Cả người mệt mỏi rã rời, hai mắt của Tĩnh Hy từ từ hé mở. Trước mắt cô chính là một căn phòng hoàn toàn lạ lẫm. Từ cách bày trí cho đến gam đều không phải nhà của Hồ Hiên Triệt. Chống tay lên giường ngồi dậy, ý muốn đi xem nơi đây là đâu nhưng chỉ vừa thấy người phụ nữ đang ngồi rít điếu thuốc trong tay ở sofa khiến cô không khỏi hốt hoảng.

-Dì... Dì...

-Phù! - Nhả ra một làn khói, Phạm Oanh Hà nhướng đôi mày. - Vừa tỉnh giấc đã gọi tên gã đàn ông đó, mẹ không vui lòng đâu.

-Đừng vòng vo nữa. Tôi đang ở đâu vậy? Còn Hồ Hiên Triệt thế nào rồi?

Tĩnh Hy lo lắng liên tục nhìn ngó xung quanh. Giờ đã quá trễ rồi, nếu như không thấy cô chắc chắn anh sẽ lo lắng lắm.

-Ăn một chút gì đã rồi mẹ sẽ đưa con đi gặp Hồ Hiên Triệt.

Phạm Oanh Hà hất hàm về những thức ăn được đặt trên bàn, ngay chỗ cô ta. Tuy nhiên thay vì lo cho bản thân mình thì Tĩnh Hy lại lo lắng cho Hồ Hiên Triệt nhiều hơn.

Đứng dậy rời khỏi giường, cô vội vàng đi đến hòng mở cửa.

"Cạch! Cạch! Cạch!"

Bị khoá rồi! Hoàn toàn không thể mở được. Quay mặt nhìn người phụ nữ dửng dưng nhả làn khói trắng, Tĩnh Hy hít mạnh một hơi rồi cắn chặt môi.

-Cuối cùng thì dì muốn gì?

-Bây giờ con mới chịu hiểu vấn đề sao? Nếu vậy thì không cần phải dài dòng nữa, đương nhiên là đưa con về gặp cha rồi.

Dụi tắt điếu thuốc trong tay, Phạm Oanh Hà nhàn nhã đưa mắt nhìn Tĩnh Hy. Đương nhiên phải mang cô về X càng sớm càng tốt, thu xếp ổn thỏa rồi lật bài ngửa với nhà họ Tô cũng chưa muộn.

-Không đời nào! Cha mẹ của tôi đã mất được mười lăm năm rồi.

-Đừng nói linh tinh, cha của con là doanh nhân nổi tiếng ở X thì sao mất được. Ngoan ngoãn đi với mẹ về X gặp cha rồi Hồ Hiên Triệt sẽ an toàn.

-Cái gì? - Tĩnh Hy không kềm nén được mà quát to. - Triệt ở đâu? Dì đã làm gì anh ấy rồi hả?

-Mẹ có thể làm gì anh ta chứ? Mẹ cũng đâu biết anh ta đang ở chỗ nào đâu.

-Nói dối!

Mất bình tĩnh, Tĩnh Hy vội vã chộp lấy con dao gọt hoa quả ở trên bàn kề vào cổ. Nếu như Hồ Hiên Triệt có mệnh hệ nào thì cô sẽ không tha thứ cho cô ta đâu. Anh hi sinh cho cô mọi thứ nên không thể bị Phạm Oanh Hà đày đọa, sử dụng như một con rối trong tay được.

-Dì đã làm gì anh ấy?

-Con bình tĩnh, có chuyện gì từ từ ro hẵng nói.

Trông thấy Tĩnh Hy kích động khiến Phạm Oanh Hà không lường trước được nên không kịp trở tay.

-Có nói không?

Hai hàng nước mắt tuôn thành dòng, Tĩnh Hy ấn lưỡi dao vào cổ khiến máu bắt đầu ứa ra. Nếu như Phạm Oanh Hà làm hại Hồ Hiên Triệt, khiến anh ấy có mệnh hệ gì thì cô cũng không thiết phải sống trên đời này nữa.

-Được rồi! Nhưng mẹ có một điều kiện. Nếu như đồng ý đi theo mẹ về X thì chắc chắn Hồ Hiên Triệt sẽ được an toàn, còn cứ dây dưa như bây giờ thì mẹ không đảm bảo đâu.

"Bộp!"

Con dao rớt xuống sàn, Tĩnh Hy tuyệt vọng giương đôi mắt ướt đẫm nhìn người phụ nữ trước mặt. Chẳng lẽ cô và anh không thể bên nhau đến hết kiếp này được sao? Anh vì cô nhiều như vậy, không ngại ngần dốc số tài sản để lập nên một công ty vững mạnh như bây giờ. Vậy mà ngay lúc này chỉ cần cô quyết định sai thì mọi thứ lập tức trở thành mây khói, người đàn ông đó cũng mãi mãi rời xa mình.

-Tôi muốn gặp anh ấy, không lâu đâu.

-Vậy là xem như thoả thuận xong. Ngày mai mẹ sẽ đưa con đến gặp anh ta rồi chúng ta sẽ lên máy bay về X. Con đừng hòng nuốt lời.

"Cạch! Rầm!"

Phạm Oanh Hà lấy chìa khóa mở cửa rồi ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Bây giờ trong tay của cô có Hồ Hiên Triệt nên chắc chắn Tĩnh Hy sẽ không dám manh động đâu.

Sau khi cô ta ra khỏi phòng, Tĩnh Hy thất thần ngồi bệt xuống dưới sàn với gương mặt ướt đẫm nước mắt. Mơ ước duy nhất trong đời cô chính là được cùng anh sống một cuộc sống yên bình cho đến cuối đời thế nhưng mọi thứ sao bỗng nhiên xa vời quá. Giờ đây cô chỉ mong anh được bình an sống tốt quãng đời còn lại. Nếu còn cơ hội cô vẫn mong được tiếp tục ở cạnh bên người đàn ông tuyệt vời anh.

-Triệt... Đừng quên em nha!

...

Tô Vũ Đán đi vào bên trong thư phòng, trong tay chính là số tài liệu còn lại lấy được từ chỗ Tô Vũ Khải. Ngày hôm nay thiếu Tô Vũ Khải vì anh phải đi đến biên giới còn Tô Vũ Tịnh thì còn quá nhỏ để biết về chuyện kinh tế của gia đình, ngay cả Lâm Hiểu Như cũng không hề hay biết. Chuyện này trước hết nên là bí mật của bốn cha con mà thôi.

-Đến rồi à? Con ngồi đi. - Tô Bằng trầm ngâm ở ghế sofa.

-Dạ!

Tô Vũ Đán gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ Văn, đối diện với Tô Vũ Nghiêm. Không khí bao quanh trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt. Tô Bằng cứ lặng im nhìn vào mớ tài liệu mà không biết phải mở lời với các con như thế nào về những sai lầm của mình.

-Cha xin lỗi! Thời gian qua cha quả thật là có mắt như mù. Ngồi ở chiếc ghế chủ tịch vậy mà không hay biết gì cả, để cho một người phụ nữ làm mưa làm gió biết bao năm qua.

-Cha đừng nói như vậy, chỉ vì cô ấy tạo một vỏ bọc quá tốt nên mới khiến cha tin tưởng tuyệt đối thôi. Vả lại toàn bộ việc làm sai trái được thực hiện tỉ mỉ theo một kế hoạch nhất định, bọn con cũng phải dày công theo dõi suốt một thời gian dài mới dám đưa ra kết luận như bây giờ.

Nhìn cha mình cứ mãi dằn vặt Tô Vũ Nghiêm không đành lòng. Trước lúc Tô Vũ Đán đến đây, ông luôn miệng nói bản thân mình vô trách nhiệm, vô dụng đến mức không biết phân biệt đúng sai. Cũng chính vì Phạm Oanh Hà nên hiểu lầm của cha mẹ đẩy lên đến cao trào đến mức khó có thể hàn gắn được. Lúc nào cô ta cũng ly gián, làm hiểu lầm cứ mãi chất chồng hết chuyện này đến chuyện kia.

-Bây giờ mấy đứa có suy nghĩ gì không? Cô ta đã nói đã tìm được đứa trẻ ấy và sắp về đến đây. Không biết rằng còn ý đồ gì không nữa.

-Con nghĩ sáng mai cha nên mở cuộc họp bí mật tập hợp tất cả cổ đông để đưa ra phương án giải quyết thoả đáng nhất. Phạm Oanh Hà chưa về nên không thể bứt dây động rừng, muốn biết rõ cô ta muốn gì thì không thể lật ván cờ này sớm được. - Tô Vũ Đán nói.

-Anh ba nói đúng đó cha. Trong công ty vẫn còn tai mắt của cô ta rất nhiều, nếu vạch trần ngay lúc này không hề ổn chút nào cả, tốt nhất là đợi Phạm Oanh Hà về đến nơi đã.

Tô Vũ Văn nói xong thì lấy một con dấu trong cặp táp ra đặt lên bàn rồi tiếp lời:

-Con tìm được con dấu này trong phòng làm việc của Phạm Oanh Hà, đây chính là con dấu giả mang tên cha. Vậy tức là ngoài khoảng tiền nhận hối lộ, nhập hàng kém chất lượng, không rõ nguồn gốc thì cô ta còn giả danh cha xuất hàng và bán ở chợ đen với giá cao ngất ngưởng và thu về không ít lợi nhuận bỏ túi riêng.

-Ở đây còn có nhiều hoá đơn, chứng từ mà anh... À, con đã thu thập được. Chỉ với bấy nhiều đây đủ để Phạm Oanh Hà vào trại giam với mức án chung thân với tội danh lừa đảo, chiếm đoạt tài sản hơn hàng trăm tỷ đồng.

Nói xong Tô Vũ Đán đặt một sấp tài liệu mình vừa mang đến lên bàn. Toàn bộ công lao hôm nay là của Tô Vũ Khải nhưng từ khi anh bỏ nhà đi thì cha đã không còn muốn nhắc đến nữa. Tạm thời nói là vậy đi, sau này anh ấy về rồi sẽ nói rõ ngọn ngành cho cha hiểu.

-Được rồi, cha sẽ trao đổi với luật sư kỹ lưỡng hơn. Tạm thời các con đừng cho mẹ biết, bà ấy chắc chắn sẽ không chịu đựng được, cả thằng út nữa, nó còn nhỏ quá.

-Dạ, bọn con biết rồi.