Chương 32: Anh Phải Đợi Em!

Trong ngôi nhà hoang cũ kỹ và ẩm mốc, Hồ Hiên Triệt ngồi trên một chiếc ghế gỗ, người thì bị trói chặt không thể cử động. Vì cú đánh ngày hôm qua mà vùng vai gáy không ngừng đau nhức. Đến bây giờ anh mới nhận ra là mình đã quá sơ suất để chúng giam giữ như lúc này.

Trong khi anh gục đầu ngồi trên chiếc ghế gỗ với cơ thể rã rời thì Tĩnh Hy lại lo lắng đứng ngồi không yên mặc dù đang trên đường đến đó. Cô không thể hiểu được bản thân đã làm gì sai, Hồ Hiên Triệt đã có tội lỗi gì mà phải gánh chịu hết tất cả chuyện này như vậy. Chẳng lẽ chỉ vì anh yêu thương và chăm sóc cho cô từng li từng tí suốt mười lăm năm qua ư?

- Con gái, chúng chỉ có thể gặp Hồ Hiên Triệt mười phút. Không thì sẽ trễ chuyến bay đấy. - Phạm Oanh Hà hờ hững nói.

- Gì chứ? Chỉ mười phút thôi sao?

- Đáng ra mẹ không cần đưa con đến gặp hắn ta đâu. Con vẫn chưa nhận ra Hồ Hiên Triệt đã phá hủy cuộc đời của mình như thế nào à?

- Anh ấy không hề phá hủy tôi.

Tĩnh Hy siết chặt bàn tay thành nắm đấm. Phải! Người khiến cuộc đời của anh thành ra thế này chính là cô. Nếu như cô không xuất hiện thì từ lâu anh đã cưới vợ và êm ấm với gia đình nhỏ. Nếu như không xuất hiện thì anh đã không dành mười lăm năm để nuôi dưỡng một đứa trẻ không máu mủ ruột rà. Chính cô đã khiến cuộc đời của anh trở nên xáo trộn. Tất cả là lỗi nơi cô hết.

Chiếc xe di chuyển vào cánh đồng bao la rộng lớn. Khung cảnh xung quanh vắng vẻ đến mức tiếng gió len lỏi qua những tán cây tạo nên âm thanh xào xạt rõ mồm một. Hồ Hiên Triệt ở đây thật ư? Nếu ở đây thật thì sao có thể tìm cách cứu anh ấy bây giờ?

Dừng lại trước một căn nhà hoang ẩm mốc. Tĩnh Hy không chờ đợi được mà nhanh chân bước xuống xe rồi chạy vào bên trong. Đám người đi theo muốn chạy theo giữ lấy nhưng Phạm Oanh Hà đã ra tay ngăn lại. Dù sao thì Hồ Hiên Triệt đang trong tay cô nên Tĩnh Hy sẽ không dám làm càng.

- Triệt! Triệt! Anh đang ở đâu?

Tĩnh Hy chạy vào bên trong căn nhà hoang nhưng vẫn không thấy một bóng người. Liên tục quay đầu nhìn xung quanh, đến khi thấy cầu thang thì cô tiếp tục chạy lên tầng trên xem như thế nào.

Hơi thở gấp gáp và bàn tay không ngừng run rẩy. Tĩnh Hy hấp tấp đến mức vì những mảng rêu dưới chân mà suýt ngã mấy lần. Vừa đi cô vừa cầu nguyện, cầu nguyện cho anh sẽ được bình an vô sự, không xảy ra bất kỳ chuyện gì.

[Triệt! Triệt ơi!]

Trong cơn mê sảng bất chợt nghe được tiếng kêu của Tĩnh Hy ở bên tai. Giọng nói này chính là của cô, không lẫn đi đâu được. Nhưng anh không biết là do mình đang mơ hay là Tĩnh Hy đang thực sự ở chỗ này.

- Hy! Đừng... Đừng đến... - Anh thều thào.

- Triệt!

Tiếng hét thất thanh vang lên, Tĩnh Hy không kềm được mà chạy đến bên cạnh Hồ Hiên Triệt. Khi vừa thấy cơ thể nhếch nhác bị trói trên ghế của anh khiến Tĩnh Hy như rã rời, tâm trí nhất thời bấn loạn.

Quỳ hai gối dưới sàn, hai bàn tay của cô áp vào má để giữ lấy đầu của anh ngẩng lên. Không kềm được nước mắt, Tĩnh Hy rướn người ôm chặt lấy anh rồi oà khóc nức nở. Tại sao vậy? Tại sao lại đối xử với người luôn yêu thương cô như thế?

- Triệt! Là em đây, là Tĩnh Hy đây.

- Sao... Sao em lại... Đến đây?

- Em... - Tĩnh Hy ấp úng - Anh có sao không? Có đau lắm không anh?

- Anh không sao... Em về đi! Ở đây... Nguy hiểm lắm.

Tĩnh Hy bất lực gục đầu lên vai anh. Người đàn ông này đến bây giờ còn lo rằng cô sẽ gặp nguy hiểm mà không hề nghĩ cho mình. Anh có biết trong tình thế này người nguy hiểm nhất đang là anh đấy, biết không?

- Em không sao... Hức, để em cởi trói cho anh nha.

Vội vàng đi ra phía sau mở trói cho Hồ Hiên Triệt nhưng chỉ vừa chạm vào mối gút thì đã có tiếng gọi khiến cô hoảng hốt.

- Dừng lại!

Ngước mặt lên, nhìn thấy Phạm Oanh Hà đi vào khiến Tĩnh Hy có đôi chút giật mình. Phải rồi! Ở đây không đơn giản chỉ có mỗi mình Hồ Hiên Triệt và cô ta. Một người con gái yếu ớt như Tĩnh Hy không thể nào dìu nổi một người to cao như anh trốn thoát khỏi đây được. Phạm Oanh Hà rất thông minh khi nhốt anh ở trên tầng, hoàn toàn không có một lối thoát.

- Dì muốn thế nào mới thả Triệt ra? - Cô gằn giọng.

- Mẹ đã nói rồi, con ngoan ngoãn theo mẹ về X thì anh ta được tự do.

- Không... Em không được đi.

Tĩnh Hy nhìn Hồ Hiên Triệt bị cơn đau không ngừng giày vò mà lòng đau quặn thắt. Cả đời anh gầy dựng sự nghiệp chỉ vì muốn cô được sống trong sung túc, không thua thiệt bạn bè. Vì cô mà anh phải trải qua bao nhiêu thăng trầm khổ ải, cũng vì cô mà anh mới ra nông nổi ngày hôm nay. Không có gì để báo đáp, Tĩnh Hy chỉ có thể dùng tình yêu của mình để đáp trả. Còn ngày hôm nay thì chỉ có thể chọn cách rời xa để trả lại cho anh cuộc sống bình yên. Nếu như còn duyên nợ, nếu như còn yêu nhau đậm sâu thì cô tin rằng sẽ có một ngày cả hai được tương phùng.

- Thả Triệt ra trước rồi tôi sẽ đi theo dì.

- Không... Hy! Em... Em đừng đi! - Anh khó nhọc nói.

Mím chặt đôi môi mềm, một lần nữa Tĩnh Hy quỳ hai gồi xuống nền đất đầy bụi bặm. Đôi tay áp vào má giữ lấy đầu của Hồ Hiên Triệt, lúc này Tĩnh Hy càng khóc to hơn thì thấy đôi mắt rưng rưng của anh đang rớm lệ. Cô biết anh yêu mình rất nhiều, trong đời này cô cũng chỉ yêu mỗi mình anh mà thôi.

- Anh yên tâm đi, rồi sẽ đến ngày em quay về. Sau khi về nhà anh phải nghỉ ngơi thật tốt, đưa Hồ Ninh trở thành một đế chế không ai có thể bì và... Hức, hức... Và đợi em về trở thành bà chủ của nó nữa.

- Không được! Anh không cho phép em rời đi... Đừng... Xin em!

- Mở trói đi!

Trong khi Hồ Hiên Triệt đau thắt lòng, gương mặt đã lấm lem nước mắt thì Tĩnh Hy đã buông tay và quyết định đi theo Phạm Oanh Hà.

- Hết giờ rồi, chúng ta đi.

Phạm Oanh Hà phất tay ra hiệu mở trói rồi quay lưng đi. Tĩnh Hy vẫn còn đứng đó nhìn xem anh liệu có được mở trói đàng hoàng.

- Tĩnh Hy! Tĩnh Hy!

Dây vừa được mở, Hồ Hiên Triệt lập tức đứng dậy đi về phía cô. Tuy nhiên chỉ được vài bước thì đã mất sức mà ngã quỵ. Tĩnh Hy không thể đi theo cô ta. Phạm Oanh Hà chỉ biết đến danh lợi, chắc chắn sẽ không chăm lo cho cô được chu toàn, cô ta cũng không ở bên cô từ bé, chắc chắn sẽ không có tình yêu thương.

- Triệt!

- Giữ nó lại!

Tĩnh Hy vừa chạy vài bước thì đã bị Phạm Oanh Hà cho người giữ lấy. Trong khi Hồ Hiên Triệt cố gắng để đứng dậy thì Tĩnh Hy lại bị họ kéo đi thật xa. Mặc cho cô liên tục vùng vẫy, họ vẫn thô bạo siết chặt khiến tay hằn lên những vết đỏ ửng.

- Triệt! Đợi em... Anh phải đợi em!

- Tĩnh Hy... Em đừng đi! Đừng...

Cúi đầu bất lực, hai chân bắt đầu tê cứng. Hình như... Khi hôn mê anh đã bị tiêm vào một thứ gì đó nên bây giờ không thể đứng dậy nổi. Vô dụng đến mức Tĩnh Hy ngay trước mặt mà vẫn không thể chạm đến được.

- A! Đau quá! Buông tôi ra... Buông ra!

Nhóm người của Phạm Oanh Hà đi ra khỏi căn nhà hoang và Tĩnh Hy thì đang bị giữ chặt. Trong khi cô cứ mãi kháng cự hòng đi tìm Hồ Hiên Triệt thì bọn họ lại càng ra sức can ngăn.

- Trật tự được rồi. Bây giờ con mau ngoan ngoãn lên xe. - Phạm Oanh Hà gắt gỏng.

- Nhưng còn Triệt? Triệt không thể tự mình rời khỏi nơi đây.

- Chuyện đó mẹ không cần biết. Con yêu cầu thả ra thì cũng đã thả rồi, anh ta sống hay chết cũng không liên quan đến chúng ta. - Cô ta tức giận quát.

- Làm sao có thể? Không được, tôi phải đưa Triệt rời khỏi đây. Buông ra! Buông ra! - Cô không ngừng vùng vẫy.

- Tống nó lên xe!

Phạm Oanh Hà vô tình quay lưng ngồi vào ghế phụ, mặc cho Tĩnh Hy bị những người đàn ông đi theo bạo lực đẩy vào xe. Trông thấy cô càng lúc càng quấy, họ lấy ra một chiếc khăn trong hộc rồi đưa lên bịt nửa mặt. Chẳng bao lâu thuốc mê ngấm dần vào cơ thể, Tĩnh Hy rưng rưng hai mắt rồi thả lỏng cả hai tay. Đôi mi dần dần khép lại, hình ảnh trước mắt cũng trở nên mờ dần.

- Cô Phạm, chúng ta vẫn theo kế hoạch chứ?

- Châm lửa đi!

- Dạ!

Người đàn ông kia lấy điện thoại và gọi đi. Chỉ vừa ngắt máy thì căn nhà hoang đã từ từ nhuốm một màu đỏ rực của lửa. Khói đen bốc lên nghi ngút, xung quanh là cánh đồng và vô số cây cỏ khiến đám cháy nhanh chóng lan rộng ra.

Hơi khói nồng nặc sộc vào mũi khiến Hồ Hiên Triệt bị sặc và ho khan không ngừng. Tuy rằng nhận thức được tất cả nhưng cơ thể tê cứng của anh không thể nhúc nhích thì làm sao có thể tự thân mình thoát khỏi đây?

Không ngờ những giây phút cuối đời còn có thể gặp lại Tĩnh Hy. Mong rằng sang bên đó cô có thể chạy trốn khỏi Phạm Oanh Hà. Mong rằng sau này sẽ có người đàn ông yêu thương cô hơn anh gấp bội. Xin lỗi vì đã không bảo vệ cho cô một cách chu toàn nhất. Xin lỗi vì không thể dành cho cô cả cuộc đời này.

- Tĩnh Hy! Anh... Anh yêu em rất nhiều!