Gấp laptop lại rồi đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm tăm tối, Hồ Hiên Triệt lặng người một hồi lâu. Không biết bây giờ Tĩnh Hy đang làm gì? Từ chiều đến bây giờ trong lòng anh cứ mãi thấp thỏm không rõ nguyên do. Hỏi cô thì bảo không có gì cả. Anh sợ rằng đêm nay lỡ bệnh lại tái phát thì không biết sẽ ra sao.
Mười lăm năm qua không bao giờ anh thôi để mắt đến Tĩnh Hy cả. Lần đầu tiên cô nhập viện khiến anh hoàn toàn mất đi tâm trí, suốt ngày cứ thơ thẩn không thể tập trung làm gì. Có chuyện gì thì cô cứ nói, im im thế này thì anh lại càng lo lắng hơn.
Không nghĩ ngợi thêm gì, Hồ Hiên Triệt lấy điện thoại rồi ấn số gọi đi.
" Bác Nam, bác lấy xe đi. Chúng ta về thành phố. "
" ... "
" Phải! Ngay trong đêm. "
Bên ngoài bầu trời đêm với những ngôi sao không ngừng lấp lánh. Từng cơn gió se se lạnh không ngừng rít lên từng đợt vô tình lướt qua da thịt. Không khí lạnh lẽo bao trùm lấy thân ảnh bé nhỏ, ấy vậy mà cô không hề thấy lạnh, chỉ là trong lòng đang dậy sóng nên chẳng bận tâm đến điều gì.
Trong tay là bức ảnh được chụp cùng cha nuôi khi bé. Người đàn ông này có nụ cười rất tươi, gương mặt lại phúc hậu. Trong thư tay ông cũng từng nói đừng trách mẹ. Vậy thì có lẽ năm xưa đã xảy ra chuyện gì đó uẩn khúc nên mới có cớ sự ngày hôm nay.
Đêm nay hiu quạnh như nỗi lòng của cô vậy. Không có Hồ Hiên Triệt là không còn một ai ở cạnh bên mình. Ngay lúc này đột nhiên cô lại sợ, sợ rằng người đàn ông duy nhất của mình cũng sẽ rời đi. Đến lúc đó cảm giác cô độc chắc sẽ còn khủng khiếp hơn bấy giờ gấp vạn lần.
- Triệt, em nhớ anh quá...
Ngước nhìn những vì sao trên sao, đôi tay siết chặt lấy bức ảnh. Cảm giác này đúng là đáng sợ, không còn gì trống trải bằng. Giờ này Hồ Hiên Triệt đã ngủ chưa? Anh có cảm thấy như cô lúc này hay không?
Bỗng chốc ở cổng có ánh đèn ôtô, không lâu sau nó đã chạy hẳn vào sân nhà. Nhận ra chiếc xe mà anh thường dùng, Tĩnh Hy kinh ngạc mở to mắt rồi vội vã chạy xuống phòng khách. Là cô không nhìn nhầm chứ?
Khi ngồi trên xe là đã thấy Tĩnh Hy vẫn còn thức và đứng ở ban công. Lúc này thì anh đã an tâm phần nào rằng cô vẫn bình thường, không hề xảy ra bất trắc gì cả. Tuy nhiên lại lo lắng về chuyện khác. Cô bé này lại suy nghĩ vẩn vơ nữa rồi đây.
Bước vào phòng khách cùng lúc Tĩnh Hy đang hối hả chạy xuống từ cầu thang. Sắc mặt của cô ấy đến bây giờ vẫn còn ngạc nhiên lắm.
- Ơ...anh? Chẳng phải anh nói...trưa mai mới về đến sao?
Giương mắt nhìn người con gái ấy, Hồ Hiên Triệt bước đến rồi vươn tay ôm chầm lấy thân ảnh nhỏ bé vào lòng. Anh không thể ngừng được những cảm xúc mất mát khi không có cô ở bên cạnh. Cứ như một phần không thể thiếu trong đời vậy. Hồ Hiên Triệt đã hoàn toàn bị nghiện sự đeo bám của cô gái nhỏ này. Khi không còn nhìn thấy hình bóng ấy ngay trong tầm mắt thì anh đã lo lắng biết bao.
- Anh sao vậy? Có chuyện gì rồi sao?
Tĩnh Hy không khỏi bất ngờ trước tình huống hiện tại. Cả người của anh ấm áp, vòng tay và bờ vai này lại vững chắc vô cùng. Tuy nhiên cô cảm thấy từ người đàn ông này có gì đó rất khác lạ, không hề giống với bình thường một chút nào cả.
- Nói thật cho anh biết đi, em vẫn ổn chứ? Trong người có cảm thấy khó chịu không?
Hồ Hiên Triệt sốt sắng áp cả hai tay ôm lấy gương mặt khả ái. Nhìn dáng vẻ hấp tấp của anh khiến Tĩnh Hy không khỏi bật cười, bao nhiêu lo lắng trong lòng đã phần nào vơi đi cả.
- Em nói thật mà. Em vẫn khoẻ mạnh đây, anh thấy không?
- Cả ngày hôm nay anh cứ bồn chồn không thôi, sợ em xảy ra chuyện nên tức tốc quay về liền. Nếu như thấy trong người không khoẻ thì phải nói với anh ngay, nghe chưa?
- Em biết rồi mà. Thôi, anh lên thay đồ xong nghỉ ngơi đi, để em lấy đồ cho anh nha. Bây giờ đã khuya lắm rồi đó.
- Uhm!
Vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt, Hồ Hiên Triệt mỉm cười nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô vẫn bình an khoẻ mạnh. Chưa bao giờ anh có cảm giác như lúc này. Đau đớn và khó chịu không thể tả. Cho dù mọi chuyện có ra sao thì anh vẫn quyết tâm bảo vệ Tĩnh Hy đến cùng. Thậm chí có mười Phạm Oanh Hà cũng vậy, mãi mãi cũng không từ nan.
Lấy bộ pijama trong tủ, Tĩnh Hy thở dài ngắm nhìn nó. Cô có nên nói cho anh biết rằng mình đã gặp Phạm Oanh Hà không? Cô ta là ai trong câu chuyện này chứ? Cô không tin rằng mẹ mình chính là người phụ nữ đó. Chỉ nói bằng miệng quả thật không đáng tin. Cả những chuyện bịa đặt về Hồ Hiên Triệt. Sống cùng anh từ bé, không bao giờ Tĩnh Hy tin rằng người đàn ông tuyệt vời này lại làm ra những chuyện đó đâu.
- Đây nè anh! Anh đi tắm đi rồi còn nghỉ ngơi nữa.
- Uhm, em ngủ sớm nha, đừng thức khuya như vậy nữa.
- Anh!
Hồ Hiên Triệt vừa quay lưng đi thì Tĩnh Hy đã nắm lấy cổ tay giữ lại. Nhìn anh mà cứ ngập ngừng không thôi, cô không biết bản thân nên làm gì ngay lúc này, chỉ là trong lòng cứ tồn tại một nỗi âu lo khó tả.
- Sao vậy em?
- Hay là...một chút nữa anh sang ngủ cùng em nha.
- Được, em về phòng đi, anh thay đồ rồi sang ngay.
Tĩnh Hy gật đầu rồi quay về phòng ngủ. Ngày hôm nay quá nhiều cảm xúc lẫn lộn. Vui có, buồn có, hạnh phúc có và cả những sợ hãi, bấn loạn trong lòng cũng có. Lần đầu tiên trong đời có cảm giác này. Quả thật, được Hồ Hiên Triệt bao bọc quá nên gặp phải tình huống như khi gặp Phạm Oanh Hà thì cô đã không biết phải xử lý ra sao. Đến giờ nhớ lại ánh mắt của cô ta vẫn còn khiến cô khiếp đảm.
Thả người nằm xuống giường, Tĩnh Hy thở dài suy nghĩ về những gì mà cô ta nói. Bản thân rất muốn xoá bỏ tất cả ra khỏi đầu nhưng những thứ đó cứ mãi đeo bám tâm trí của cô không buông. Ngẫm lại thấy mình vô dụng quá. Gặp chuyện chỉ biết sợ hãi mà không thể làm gì.
- Suy nghĩ gì đấy?
Tĩnh Hy suy nghĩ đến mức không hay biết rằng Hồ Hiên Triệt đã vào phòng từ khi nào. Đến khi anh đã nằm trên giường và ôm lấy mình thì cô mới chợt tỉnh.
- Uhm...không có...em có nghĩ gì đâu.- Cô lắc đầu ngầy ngậy.
- Đến cả khi anh nằm bên cạnh còn không hay biết. Chăm sóc em mười lăm năm nay, em ra sao anh đều biết cả đấy.
Tĩnh Hy nghiêng người lại rồi vùi đầu vào lồng ngực ấm áp. Cả người như mèo con sợ sệt mà rút gọn vào người anh.
- Triệt! Vài năm nữa chúng ta hãy cùng nhau đến một nơi không ai biết về mình cả. Có em, có anh, chỉ có gia đình nhỏ của chúng ta thôi. Không quan tâm sự đời, không một ai làm phiền hết.
- Em muốn như vậy thật sao?
Ngước mắt nhìn Hồ Hiên Triệt, không cần nghĩ ngợi quá lâu, cô gật đầu chắc nịch.
- Ngay lúc này em chỉ biết bản thân mình cần anh hơn tất cả mọi thứ.
- Được, nghe em cả.- Anh nhẹ cong môi rồi xoa đầu cô gái nhỏ.- Chỉ cần em thích, cảm thấy vui thì anh đều thực hiện.
...
Phập *Đóng cửa xe rồi bước vào con hẻm nhỏ, Tô Vũ Đán cẩn trọng tìm đến căn nhà nằm sâu ở bên trong. Nơi đây đa số là dân lao động, xung quanh có rất nhiều tai mắt của tên trùm xã hội đen mà Tô Vũ Khải đang theo dõi nên mọi hành động đều phải thật kỹ càng. Anh không muốn để lộ hành tung khiến anh trai phải dấn thân vào chốn nguy hiểm.
Đang dự tính rẽ nào ngõ cạnh nhà để vào bằng cửa sau thì vô tình nhìn thấy một cô gái đang đứng ở cổng. Anh nhận ra cô ta. Đây là người bạn gái mà Tô Vũ Khải quen từ khi còn đại học, chớp mắt mà họ đã bên nhau gần sáu năm rồi.
- Chị Trinh!
- A... Vũ Đán!- Cô ấy bất ngờ, bàn tay nhanh chóng đưa lên lau nước mắt.
- Sao chị lại đến đây?
- Chị đi theo Vũ Khải. Anh ấy thấy chị nhưng vờ như không quen biết.
- Chị đứng đây bao lâu rồi?
- Gần một tiếng.- Cô mím đôi môi mềm.- Từ khi bỏ nhà đi thì anh ấy đã cắt đứt mọi liên lạc với chị, hức hức...cho dù chị có tìm kiếm bao lâu cũng không rõ tung tích. Hôm trước chị vô tình nhìn thấy Vũ Khải cùng cô gái khác tình tứ đi vào quán bar nên biết được anh ấy làm ở đó rồi đi theo về đây. Chị không ngờ anh ấy lại trở nên như vậy.
Diệp Trinh không kiềm nén được mà oà khóc, không thể tin được người đàn ông đã từng hứa hẹn với mình biết bao điều lại quay lưng phản bội. Mấy năm qua cả hai chưa từng cãi vã, mỗi người đều biết nhường nhịn nhau nên mối quan hệ rất tốt đẹp. Vậy mà chỉ trong một đêm mọi thứ đã thay đổi hẳn. Tình mất, niềm tin cũng chẳng còn. Anh cãi lời cha bỏ nhà đi, đến cả người bạn gái hơn năm năm cũng không cần. Ra đi không lời từ biệt, cứ như vậy mà đày đọa con tim mỏng manh của cô từng ngày từng tháng.
- Chị đừng trách anh ba mà tội nghiệp. Bây giờ em không thể nói điều gì, sau này rồi chị sẽ hiểu cho anh ấy thôi.
- Chị phải hiểu thế nào đây? Anh ấy biết chị đứng ở đây mà vẫn không quan tâm, tình cảm hơn năm năm qua muốn kết thúc nhưng nói một câu chia tay đàng hoàng cũng chẳng xong. Chị cứ như một con ngốc vậy, anh ấy làm gì cũng không hay biết, cho dù có biết cũng không có tư cách để xen vào.
- Hay là chị về trước đi, ở đây nguy hiểm lắm.- Anh ngập ngừng.- Em không thể đảm bảo rằng chị sẽ an toàn nếu không rời khỏi đây ngay.
- Vũ Đán! Chị nhờ em một việc được không?
- Chị nói đi!
- Nếu em có gặp Vũ Khải thì nhắn với anh ấy rằng ngày mốt chị sẽ sang nước ngoài định cư cùng gia đình. Chỉ cần anh ấy níu kéo thì chị sẽ ở lại còn không...mọi thứ sẽ hoàn toàn chấm hết. Chào em!
Quay đầu nhìn cánh cửa dày cộm đang đóng chặt một lần nữa, Diệp Trinh nước mắt lưng tròng bước từng bước nặng nề rời đi. Cô không biết rằng những năm qua mình có làm gì sai không mà để anh phải đối xử như vậy.
Không thể nói lời nào, Tô Vũ Đán không biết phải giúp anh trai biện hộ ra sao. Ngay cả người nhà còn không hiểu được anh ấy thì làm sao Diệp Trinh có thể hiểu được. Chắc chắn rằng anh sẽ không đến đó đâu. Rồi chuyện này cũng dần được kết thúc trong quên lãng.
Cạch *- Tỉnh chưa? Hết thuốc rồi thì biến về đi.
Tựa người vào băng ghế sofa, Tô Vũ Khải rít một hơi điếu thuốc lá trong tay, mắt không nhìn thằng đàn em ngồi ở ghế sofa đơn.
- Má! Mày là thằng nào mà dám đuổi tao?- Gã kia cọc cằn, nói trong cơn mê sảng.
- Mẹ mày!- Tô Vũ Khải với lấy cốc nước trên bàn tạt vào mặt hắn.- Muốn tao đánh gãy chân mày không?
- Ủa anh Khải?- Gã đưa tay vuốt mặt.- Xin lỗi anh, em đau đầu quá.
- Biến!
- Dạ dạ! Anh nhớ ngày mai nha. Cảm ơn anh cho em ngủ nhờ.
Tên đàn em với tay lấy áo khoác, đứng dậy rồi lững thững đi ra ngoài bằng cửa chính. Tô Vũ Khải dụi điếu thuốc trong tay, lấy chiếc hộp rỗng dưới bàn bỏ hết những bao thuốc vào bên trong. Mang vào bếp xong thì bỏ vào sọt rác, cùng lúc Tô Vũ Đán vừa vào nhà bằng cửa sau.
- Mấy thằng đó lại đến à?- Anh hỏi.
- Uhm, nay tụi nó càng chơi nặng đô hơn.
- Cứ tiếp xúc gần với tụi nó như vậy em thấy lo cho anh đấy.
- Gì đâu! Anh bị tên trùm thử hoài, không khôn thì thành thằng nghiện lâu rồi.
Hai anh em cùng nhau đi ra phòng khách. Tỗ Vũ Đán ngồi xuống sofa, hai khủy tay chống lên gối, ánh mắt nhìn anh trai có gì đó xót xa. Vốn dĩ sống trong gấm vóc lụa là vậy mà lại chọn con đường nguy hiểm như thế này đây.
- Em vừa gặp chị Diệp Trinh. Chị ấy...
- Anh biết rồi!- Anh ấy ngước mặt nhìn lên trần nhà.
- Tính làm sao đây? Anh muốn kết thúc như vậy ư?
- Thế thì anh phải làm gì? Em biết rõ ở bên cạnh anh nguy hiểm như thế nào, chẳng may những băng đảng đối nghịch với tên trùm để mắt đến cô ấy thì sẽ ra sao? Anh không muốn Diệp Trinh phải khổ sở vì mình. Ngay cả bản thân anh còn không rõ sống chết thì sao bảo vệ cô ấy?
- Anh có thể cho chị ấy một lời giải thích được mà. Em biết anh không hề cam tâm khi mọi thứ kết thúc đơn giản như vậy.
Không khí bất chợt im lặng đến đáng sợ. Tô Vũ Khải không nói gì cả, chỉ đưa tay ôm lấy đầu. Đau lòng chứ! Làm sao anh cam tâm để người con gái mà mình yêu phải chịu tổn thương như bấy giờ. Nhưng ở bên cạnh anh chính là đẩy cô ấy vào chỗ chết. Diệp Trinh mong manh lắm! Nhìn thấy những thứ xung quanh anh bây giờ chỉ khiến cô ấy càng thêm khiếp sợ mà thôi.
- Ngày mốt chị Trinh sẽ sang nước ngoài định cư. Chị ấy nói chỉ cần anh níu kéo thì chị sẽ ở lại.
- Tất cả tài liệu đều trong ngăn tủ.- Anh lảng tránh, ánh mắt nhìn xa xăm, vô định.
- Anh...
Reeng... Reeng... *Điện thoại reo lên liên hồi, Tô Vũ Đán lấy máy từ trong túi ra xem. Thấy tên của Tô Bằng thì lập tức nghe máy ngay.
" Con nghe đây cha! "
" ... "
" Dạ, con biết rồi. "
- Cha nói tối mai mọi người đều phải có mặt ở nhà, còn bảo em tìm cách báo với anh.
- Mai anh bận rồi!- Tô Vũ Khải xua tay.- Đi đến biên giới chắc cuối tuần này mới về.
- Hơn một năm rồi anh chưa về đấy. Anh bỏ mặc chị Trinh luôn à?
- Xin lỗi! Vì chuyên án lần này nên anh không thể làm gì khác hơn được.
Tô Vũ Khải gục đầu lảng tránh ánh mắt bất lực của em trai. Hơn một năm qua anh phải dấn thân vào con đường này để tiếp cận tên trùm. Đêm mai sẽ có một lượng ma túy khổng lồ cùng vũ khí được đưa sang biên giới nên anh không thể không có mặt được. Thậm chí vì chuyến này quá lớn nên đích thân tên trùm sẽ giao dịch với đối tác. Nếu như anh cứ lằng nhằng chuyện riêng tư, phân tâm trước nhiệm vụ thì mọi chuyện sẽ hỏng hết. Quãng thời gian sống không phải là chính mình vừa qua cũng để trở nên vô nghĩa. Xong chuyên án này chắc chắn đã bị lộ mặt, đến lúc đó anh sẽ trở lại một cuộc sống bình thường như bao người khác mà thôi.