Mẹ! Chỗ này có thoải mái không?
Tô Vũ Tịnh xoa bóp vai giúp Lâm Hiểu Như, mẹ của mình. Từ bé đến lớn anh đều ở bên cạnh mẹ, cứ líu lo như chú chim nhỏ để bà ấy đỡ phần nào buồn tủi.
- Rất thoải mái.
Dừng tay lại, Lâm Hiểu Như nghiêng đầu nhìn con trai của mình, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
- Còn vài ngày nữa thi đại học, con đã ôn luyện hết chưa vậy?
- Dạ rồi! Mẹ yên tâm đi. Lần này nhất định con sẽ cố đổ vào trường quốc tế.
- Mới đó mà mười tám năm, lúc mới sinh con ra, vì cha rất thường xuyên trò chuyện khi con còn trong bụng mẹ nên vừa ra đời nghe được tiếng của ông ấy thì con đã biết cười rồi.- Bà bật cười nắm lấy tay của anh.
- Haiz, nhắc đến cha thì sẵn tiện con nói luôn. Dạo này cha hay thức khuya lắm, mẹ xem sao rồi khuyên nhủ cha nha.
- Mẹ biết rồi.
Vỗ nhẹ vào tay của Tô Vũ Tịnh, Lâm Hiểu Như tiếp tục thêu bức tranh chữ thập còn đang dang dở. Là vợ chồng với nhau bốn mươi năm thì sao bà không rõ ông như thế nào. Giận thì giận nhưng chưa đến mức không nhìn mặt nhau. Tô Bằng là người khó lường, suy nghĩ của ông ấy rất khó để nắm bắt. Dẫu vậy thì trên đời cũng chỉ mỗi bà hiểu được ông mà thôi.
- Bà chủ, có ông bà Triệu đến thăm, hiện đang đợi ở phòng khách.
- Được rồi! Tôi xuống ngay.
Lâm Hiểu Như cùng Tô Vũ Tịnh dọn dẹp tranh thêu rồi đi xuống phòng khách. Nhà họ Triệu từ nước S sang đây định cư, là đối tác làm ăn lâu dài với Tô Hiệu nên rất thân với nhau. Họ có một người con trai cũng bằng tuổi với Tô Vũ Tịnh, nghe nói bây giờ cũng đã sang đây định cư.
- Từ từ thôi mẹ.- Anh nắm tay dìu bà đi xuống.
Mỉm cười nhìn cậu con trai, ít ra vẫn còn có đứa con út như thế này. Các anh đều có công việc riêng, thường xuyên không có mặt ở nhà. Suốt ngày bên cạnh bà chỉ có Tô Vũ Tịnh, cứ đi học về là anh luôn miệng líu lo rất nhiều chuyện, sợ rằng bà sẽ buồn.
- Chị Tô!
Bà Triệu vừa trông thấy Lâm Hiểu Như thì đã mỉm cười tươi tắn. Ông Triệu cùng cậu con trai bên cạnh cũng gật đầu chào. Cùng lúc này người giúp việc cũng đã mang nước lên đầy đủ.
- Chào hai em!
- Con chào chú thím!- Tô Vũ Tịnh cúi chào.
- Uhm, chào con.- Bà Triệu mỉm cười tít mắt rồi đặt tay lên những giỏ quà trên bàn.- Đây là một chút quà do con trai của em mua từ S qua, xin biếu anh chị với mấy cháu lấy thảo.
- Trời ơi, lâu lâu qua đây chơi được rồi, còn quà cáp nữa.
Ngồi xuống sofa bên cạnh bà ấy, Lâm Hiểu Như vui vẻ đáp lời. Hai gia đình biết nhau cũng đã lâu, cớ gì phải khách sáo như vậy.
- Con trai của hai em đấy à?
- Dạ, nó từ S mới qua đó.
Ông Triệu vỗ vai anh ấy một cái, ra ý chủ động giới thiệu bản thân.
- Con chào bác, con tên Triệu Thái Ân ạ.
- Chào con! Nay con được bao nhiêu tuổi rồi.
- Dạ, năm nay con mười tám tuổi.
- Vậy bằng tuổi Vũ Tịnh nhà bác. Mấy đứa trẻ bây giờ phát triển vượt trội thật, cả hai đứa đều cao như thế này rồi đây.
Lâm Hiểu Như cùng ông bà Triệu ngồi nói chuyện với nhau rất lâu. Ngày vừa sang đây còn nhiều bỡ ngỡ, nhờ hợp tác làm ăn với Tô Bằng nên hai vợ chồng mới có ngày hôm nay. Đối với bà Triệu thì Lâm Hiểu Như thân như chị em ruột rà, bất kể có tâm sự đều tìm đến bà ấy.
Không lâu sau thì Tô Vũ Đán cũng quay trở về. Vài ngày nữa anh sẽ quay lại S. Mong rằng trong khoảng thời gian này Tô Bằng sẽ xem xét lại vụ việc. Cơ hội chỉ đến một lần, không đến lần thứ hai. Trong vòng một tháng nữa không thể loại bỏ Phạm Oanh Hà thì chắc chắn công ty sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Vừa vào bên trong đã thấy có khách, Tô Vũ Đán lễ phép cúi chào ông bà Triệu đang ngồi trên sofa.
- Con chào chú thím!
- Vũ Đán, chào con.- Hai người vui vẻ chào anh.
- Chú thím đến lâu chưa ạ?
- Chú và thím đến được một lúc rồi. Đây là con trai của chú, nó vừa ở bên S qua đấy.
Ông Triệu đưa tay hướng về phía Thái Ân. Đưa mắt nhìn Tô Vũ Đán, anh nhẹ gật đầu tỏ ý chào.
- Em chào anh!
- Chào em!
Tô Vũ Đán cứ ngờ ngợ, có vẻ đã từng gặp anh rồi nhưng không nhớ là ở đâu. Hay là người giống người cũng không rõ.
- Chú thím và em ở đây chơi nha, con phải bận một số việc nên không tiếp mọi người được.
- Không sao đâu con. Bận thì cứ làm, chút nữa chú thím về ngay đó mà.- Bà Triệu xua tay.
- Dạ! Chào chú thím.- Nói rồi anh quay sang nhìn mẹ mình.- Con vào thư phòng xử lý việc trước, tối nay con sẽ tìm mẹ nha.
- Được rồi! Con lo việc của mình đi.
Vỗ nhẹ vào vai Lâm Hiểu Như hai cái rồi đi thẳng về phòng, siết chặt trong tay Tô Vũ Đán chính là một mớ tài liệu mới do Tô Vũ Khải đưa cho. Mong rằng cha sẽ hiểu những gì hôm nay anh làm. Chính vì tôn trọng ông ấy nên anh mới quyết định nói hết ra tất cả chuyện này. Nếu như ông vẫn cố chấp vậy thì anh sẽ tự mình hành động.
- Reeng... Reeng... *
Lấy điện thoại trong túi, vừa thấy tên của Vũ Khải hiện lên thì anh lập tức nghe máy.
" Em nghe đây anh hai. "
" ... "
" Được rồi, chiều nay em sẽ sang nhà anh. "
Ở dưới phòng khách, Thái Ân đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Tô Vũ Đán. Anh nhận ra anh ta. Lần trước Ánh Minh đi vườn dâu với Tĩnh Hy có chụp ảnh cùng anh ta và An Khánh. Thì ra cũng có quan hệ thân thiết với nhà của anh. Người đàn ông này mặt mũi sáng lạn, nghe nói cũng có chút ít tiếng tăm trên thương trường. Nghe danh tính đã lâu, hôm nay mới được gặp, anh ta còn trẻ trung hơn cả trong trí tưởng tượng của anh.
...
Chiếc xe dừng trước cổng nhà ở vùng nông thôn yên tĩnh. Đây là nơi sinh sống của người chủ đã cho Lý Khải Lâm thuê nhà vào mười lăm năm trước. Không rõ đã xảy ra chuyện gì sau đó, từ khi Lý Khải Lâm mất thì căn nhà đó cũng bị bỏ hoang, người chủ lại chuyển về nơi vắng vẻ này lánh mặt. Có vẻ trong chuyện này có ẩn tình gì đó chỉ có người trong cuộc mới biết được.
- Ding Dong *
Ấn chuông cửa, Hồ Hiên Triệt lẳng lặng chờ đợi xem có ai ra mở cửa không. Chẳng lâu sau có một người đàn ông đi ra, tuy nhiên vừa ra đến giữa sân, nhìn thấy anh thì ông ấy vội vã quay lưng vào trong.
- Chú Thạnh!
Nghe anh gọi, ông ấy dừng chân nhưng không quay đầu lại nhìn.
- Chú Thạnh, lâu ngày không gặp.
- Chào cậu!
Ông Thạnh dù không muốn cũng phải thở dài đi mở cổng. Dẫu sao cũng có khách đến nhà và ông không thể hành xử không lễ độ với người khác.
- Cậu vào đi!
Hồ Hiên Triệt theo chân ông ấy đi vào trong nhà. Đã hơn mười năm không gặp lại nhau, kể từ khi Lý Khải Lâm mất thì ông ấy cũng biệt tâm biệt tích. Suốt mười mấy năm qua anh chỉ muốn tìm lại người đàn ông này để thay anh ấy nói một lời cảm ơn. Dẫu sao thì năm xưa ông cũng thương cho hoàn cảnh "gà trống nuôi con" nên thường xuyên cho quà hoặc gạo phụ giúp. Nghĩa nặng tình sâu, không trực tiếp đối diện với ông thì chẳng bao giờ lòng anh được yên bình cả.
Sau khi Hồ Hiên Triệt đi vào trong thì chú Thạnh cứ dáo dác nhìn xung quanh một lúc rồi mới đi vào. Từ khi Lý Khải Lâm mất, do camera trước và trong nhà có ghi lại hình ảnh của một người phụ nữ hay lui tới cãi vã với anh ta. Sau này vì bị uy hiếp nên ông mới trốn về đây sống cho đến bây giờ. Tuy rằng camera bị người phụ nữ ấy phá hủy nhưng ông đã giữ được những hình ảnh trong đó. Khi gặp Hồ Hiên Triệt khiến ông bàng hoàng lắm, lại sợ người phụ nữ ấy tìm đến mình nên không dám mở cửa cho anh.
- Mời cậu ngồi!
Đến phòng khách, ông đưa tay về bộ ghế mây rồi rót trà vào tách.
- Cách bày trí của chú vẫn như vậy, lúc nào cũng đơn giản.
- Cậu uống tí nước đi, ở đây tôi chỉ có nước trà thôi.
- Cảm ơn chú!
- Dạo này cậu sao rồi? Công việc vẫn ổn định chứ?
- Vẫn ổn, công việc của tôi bây giờ ăn nên làm ra lắm.
Hồ Hiên Triệt hớp một ngụm trà rồi tiếp lời.
- Mới đó mà đã mười lăm năm. Cảm ơn chú ngày trước đã luôn lo lắng cho hai cha con họ.
- Có gì đâu. Tội nghiệp cho đứa nhỏ, bây giờ cậu vẫn nuôi chứ?
- Bé gái đó bây giờ khôn lớn lắm, còn đỗ thủ khoa vào trường đại học nữa. Sau này sẽ trở thành một doanh nhân.
- Được vậy thì tốt! Tôi bây giờ chỉ mong chuyện trong lòng vơi đi bớt cho đỡ nặng nề. Đến tận bây giờ mà vẫn còn nhớ đến cha con thằng Lâm, tội nghiệp hết sức.
Chú Thạnh đẩy gọng kính rồi nhìn xa xăm. Ông vẫn nhớ như in màu áo mà Lý Khải Lâm đã từng mặc. Nó cứ như đã ăn sâu vào tiềm thức vậy. Chỉ khi sống ở nơi yên bình này thì lòng ông mới được thanh thản hơn.
- Cậu ngồi chơi, tôi vào trong lấy thứ này đã.
Nói rồi chú đứng dậy đi vào phòng của mình. Lặng lẽ nhâm nhi tách trà nóng, Hồ Hiên Triệt ngắm nhìn một lượt không gian ngôi nhà trước mắt. Ước gì thời gian vẫn sẽ yên bình như hiện tại, đến khi mỏi gối dừng chân thì anh và Tĩnh Hy sẽ cùng nhau về một vùng nông thôn như thế này. Yên ả, nhàn hạ sống hết quãng đời còn lại. Không chắc sẽ bảo vệ cho cô được thêm bao lâu nhưng anh chắc chắn sẽ cho cô có được một cuộc sống vô cùng sung túc, đủ đầy.
Không lâu sau chú Thạnh quay lại, trên tay còn cầm theo một quyển album ảnh. Đặt nó trước mặt anh, ông thở dài cất lời.
- Tôi dự tính sẽ cất giấu nó cho đến khi lìa đời, nhưng bây giờ cậu đến thì tôi trao lại cho cậu. Nhớ lời tôi, phải bảo vệ thật tốt cho Ân Nhi. Đừng để con bé gặp lại người phụ nữ đó.
- Chú an tâm, Ân Nhi bây giờ rất an toàn, có gì cũng nói với tôi nên không có gì bất trắc xảy ra đâu.
- Vậy thì tốt rồi! Chỉ khi không gặp lại cô ta thì tương lai của con bé mới sáng lạn mà thôi.
Đưa mắt nhìn ông ấy, Hồ Hiên Triệt siết chặt quyển album trong tay. Không gặp lại Phạm Oanh Hà sao? Dù rất muốn để Tĩnh Hy sống ở một nơi khác nhưng với căn bệnh kia thì anh không hề an tâm. Vả lại mỗi ngày không được nhìn thấy cô là trong lòng lại bứt rứt. Để bên cạnh không được mà đưa đi cũng không xong. Bây giờ không có bằng chứng gì cả thì làm sao tố cáo Phạm Oanh Hà, làm sao để cô được bình yên tuyệt đối đây chứ?
..
Như lời hẹn ngày hôm trước, Tĩnh Hy theo Phạm Oanh Hà đến nhà của cô ấy dùng trà. Cô cũng muốn nói với Hồ Hiên Triệt nhưng cô ta đã nói sẽ báo với anh ấy sau. Dẫu sao thì họ cũng là bạn bè mà, sớm muộn gì cũng nói ra thôi.
- Em ngồi đây đi! Chị vào trong lấy trà rồi ra ngay.
- Dạ!
Tĩnh Hy gật đầu rồi ngồi xuống sofa. Ánh mắt nhìn bao quát xung quanh căn nhà. Nơi đây cũng rộng lớn không khác gì căn biệt thự của Hồ Hiên Triệt. Bày trí sang trọng, gam màu cũng sáng sủa. Xem ra người phụ nữ này cũng rất khá giả, có thể không thua kém gì người yêu của cô cả.
Bất chợt nhìn sang chiếc bàn nhỏ cạnh sofa, Tĩnh Hy nhìn thấy bức ảnh của một đứa bé được đóng khung kỹ lưỡng. Tò mò cầm lấy nó, đứa bé trong ảnh bất chợt khiến cô ngớ người trong một lúc. Đây là ảnh lúc bé của cô mà, trong sấp ảnh mà cha nuôi để lại cũng có bức ảnh này, lúc bấy giờ chỉ vừa sáu tháng tuổi. Tại sao Phạm Oanh Hà lại có nó? Hay là thân nhau quá rồi xin một tấm để làm kỉ niệm?
Đứng trong bếp nhìn ra, thấy Tĩnh Hy đang chăm chú nhìn bức ảnh thì Phạm Oanh Hà chỉ nhếch một bên môi. Chậm rãi bước ra phòng khách với khay trà trên tay, trong lòng không thôi đắc ý. Hồ Hiên Triệt sớm muộn gì cũng sẽ nhận được quà thôi. Một món quà vô cùng bất ngờ và ý nghĩa.
Ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Hy, Phạm Oanh Hà mỉm cười rót trà vào tách.
- Em xem gì vậy?
- À...em thấy ảnh của đứa bé này dễ thương quá nên xem một chút.- Tĩnh Hy ấp úng, đặt bức ảnh lại vị trí cũ.
- Em thử xem, trà này ngon lắm đấy.
Phạm Oanh Hà đặt tách trà xuống trước mặt cô. Gật nhẹ đầu, Tĩnh Hy run tay đưa lên môi nhấm nháp, ánh mắt nhìn xa xăm vô định.
- Có ngon không?
- Dạ ngon lắm! Rất thơm và dễ uống nữa.
- Em thấy...đứa nhỏ đó dễ thương thật sao?
Tựa người ra sau, Phạm Oanh Hà mỉm cười nhìn khung ảnh ở trên bàn.
- Dạ!- Cô khẽ gật đầu.
- Đó là Ân Nhi, con gái của chị.
- Xoảng *
Nghe Phạm Oanh Hà nói, Tĩnh Hy giật mình làm rơi tách trà trong tay. Ánh mắt thoáng giao động nhìn cô ấy, bất chợt Tĩnh Hy không biết phải nói gì tiếp theo. Mọi lời nói cứ như đang nghẹn ứ ở cuống họng vậy.
- Mười tám năm trước chị sinh Ân Nhi, khi con bé được sáu tháng tuổi thì chị phải xuất khẩu lao động vì cuộc sống vợ chồng rất khó khăn.
- Sao chị nói chị là bạn của họ? Còn nói...không nhớ mẹ của Ân Nhi là ai?- Cô ấp úng.
- Xin lỗi! Lúc đó chị nghĩ em sẽ biết được một ít tin tức về con gái nên chỉ muốn thăm dò thôi. Mười mấy năm qua không biết bao nhiêu lần chị quay về tìm con nhưng Hồ Hiên Triệt một mực không cho gặp.- Nói đến đây Phạm Oanh Hà đã đỏ hoe đôi mắt.- Em có biết khi Lý Khải Lâm mất thì ở hiện trường chỉ có mỗi anh ta. Vì sao lại như vậy? Rồi anh ta đối với Ân Nhi thế nào? Chị không dám nghĩ nhưng không thể phủ nhận rằng anh ta chính là người đáng nghi nhất.
- Không phải như vậy! Triệt không bao giờ làm những chuyện đó.- Tĩnh Hy đứng bật dậy lùi về sau vài bước.
- Chị cũng muốn tin lắm chứ, nhưng người đàn ông đó năm lần bảy lượt chia cắt chị và con gái, bây giờ không biết nó đang ở đâu, cũng chẳng rõ có bị anh ta lợi dụng hay không nữa.
Phạm Oanh Hà đi đến, dùng đôi tay run rẩy nắm lấy bàn tay đang dần trở nên lạnh ngắt của cô.
- Tĩnh Hy! Em có thể dọ hỏi anh ta mà. Làm ơn giúp chị đi, chỉ cần nhìn thấy con gái của chị thôi cũng được.
- Tôi... Tôi không biết gì cả.
Sợ hãi gạt tay ra, cô với tay lấy túi xách rồi vội vã lùi về sau. Không bao giờ cô tin rằng Hồ Hiên Triệt là loại người máu lạnh. Chưa rõ danh tính của người phụ nữ này nên mọi lời nói của cô ta đều không hề đáng tin.
- Làm ơn đi Tĩnh Hy... Hức, chị chỉ có Ân Nhi là đứa con gái duy nhất mà thôi.
- Không... Không bao giờ... Đừng bao giờ tìm chúng tôi nữa...
Hoảng hốt lùi người về sau rồi vụt chạy ra ngoài. Tĩnh Hy bàng hoàng đến độ cả người run lên bây bẩy, răng cũng đã liên tục run rẩy chạm vào nhau cành cạch. Tất cả đều là dối trá. Cô ta không thể nào là mẹ của cô, càng không có quyền gì vu oan cho Hồ Hiên Triệt như vậy. Vì cô mà anh đã gác lại cuộc sống riêng tư của mình. Hai mươi ba tuổi đã giúp bạn nuôi con, một tay chăm bẵm từng li từng tí. Cô ta không hề có quyền gì để tố cáo anh ấy như vậy.
Nước mắt tuôn thành dòng, Tĩnh Hy sợ hãi đến mức mặt mày đều tái xanh. Không biết thực hư ra sao nhưng chưa bao giờ cô nghĩ sẽ gặp lại người sinh thành ra mình trong hoàn cảnh này cả. Cũng chẳng có gì chắc chắn rằng cô ta có nói ra sự thật hay không. Cho dù có bất kể chuyện gì xảy ra thì cô vẫn chỉ tin tưởng một mình Hồ Hiên Triệt. Anh nói đúng là đúng, không là không. Chẳng một ai đáng tin bằng anh ấy cả.
Sau khi Tĩnh Hy bỏ chạy ra khỏi ngôi biệt thự thì Phạm Oanh Hà chậm rãi bước ra cửa chính nhìn theo. Đưa tay lau hốc mắt rồi nhìn bóng lưng liêu xiêu đang dần xa với đôi mắt sắt lạnh. Vốn dĩ đứa trẻ đó chỉ là thứ bỏ đi. Đối với cô không hề quan trọng, không đáng phải quan tâm. Nếu như không phải vì một nửa gia sản của Tô Bằng thì cô đây không lao tâm khổ lực đi tìm kiếm nó suốt mười mấy năm qua. Có người nuôi giúp cũng tốt đấy nhưng có được một nửa sản tài của gã đàn ông ngu xuẩn kia thì càng tốt hơn.