Sau ngày sinh nhật của Hồ Hiên Triệt thì hoàn toàn không có gì khác xảy ra. Chỉ là đến đó cùng anh đón tuổi mới với không gian của riêng hai người, không hề có chiếc nhẫn cầu hôn nào như nhà thiết kế kia nói cả. Tuy rằng trong lòng không rõ nhưng Tĩnh Hy vẫn cảm thấy rất buồn. Anh rõ ràng đã nói muốn kết hôn nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì hết. Đúng là có một chút thất vọng.
- Bảo bối nhỏ, em mau dậy đi.
Hồ Hiên Triệt ngồi xuống giường, bàn tay đặt lên khủy tay của Tĩnh Hy mà lay nhẹ.
- Ưm... Sao anh dậy sớm vậy?
Tĩnh Hy mở mắt nhìn Hồ Hiên Triệt rồi choàng tay ôm lấy anh, đầu nhẹ cũng gác lên đùi.
- Bây giờ anh phải đi công tác vài ngày, khi nào về anh sẽ mua quà cho em.
- Em biết rồi, anh nhớ giữ sức khỏe đó, đừng làm việc quá sức.
- Được rồi, thức ăn sáng anh làm xong hết rồi đấy, ăn uống đầy đủ đừng để bệnh tái phát. Anh đi đây.
Hồ Hiên Triệt đặt lên trán một nụ hôn xong thì lấy gối kê vào đầu giúp Tĩnh Hy. Đưa mắt nhìn cô gái nhỏ một lần nữa rồi ra ngoài. Để cô ở nhà một mình không an tâm vì vậy anh đã gọi người giúp việc ở lại vài hôm cho đến khi mình về. Không những cô bị bệnh mà còn có sự xuất hiện của Phạm Oanh Hà. Chỉ sợ rằng cô ta vì uy hiếp anh mà gây tổn thương đến Tĩnh Hy mà thôi.
Trên đường đi công tác Hồ Hiên Triệt có tiện đường ghé sang công ty. Chiếc thẻ nhớ lần trước đưa cho nhân viên đã khôi phục xong, nhanh hơn cả dự tính ban đầu. Bây giờ chỉ khi mang nó theo bên mình thì anh mới an tâm, không sợ bị lạc mất.
- Tổng giám đốc, tôi đã khôi phục mọi thứ bình thường trở lại. Trong này có vài đoạn ghi âm dài không đến ba phút.
- Làm tốt lắm, cảm ơn cậu.- Cầm lấy chiếc thẻ nhớ, Hồ Hiên Triệt cong nhẹ khoé môi.- Nó không có chứa ảnh hay gì nữa sao?
- Dạ không, chỉ có bấy nhiêu đó mà thôi.
- Được rồi, cậu tiếp tục làm việc đi.
Mang thẻ nhớ cất vào ví, Hồ Hiên Triệt quay lại xe để bắt đầu chuyến công tác. Tạm thời giữ lại đây, người đầu tiên xem được trong này chứa gì sẽ là Tĩnh Hy. Chỉ có cô mới đủ tư cách đó, ngay cả anh đây cũng không hề có quyền hạn gì.
- Bác Nam, chuyện tôi nhờ bác ra sao rồi?- Anh trầm ổn cất lời.
- Xong rồi ông chủ. Hôm nay đến nơi cũng đã chập tối, để ngày mai tôi chở ông chủ đến đó luôn.
- Chắc chắn đó là chú Thạnh sao?
- Dạ chắc! Tôi đã đi hỏi han khắp nơi, khó khăn lắm mới tìm được ông ấy. Ông ấy hay đi công tác suốt, cũng may chuyến công tác lần này của ông chủ ngay dịp ông ấy vừa ở nước ngoài quay về nên có lẽ sẽ có một chút ít thời gian để gặp nhau.
- Thời gian qua phải ngược xuôi tất bật quả là vất vả cho chú.
- Không sao đâu ông chủ, tôi làm việc cho ông chủ mà.
- Tháng này chú nhận lương gấp đôi nhé. Sau chuyến công tác về thì chú nghỉ ngơi vài ngày đi. Say này chỉ cần đưa đón Tĩnh Hy đi học là được.
- Cảm ơn ông chủ! Tôi rõ rồi.
Hồ Hiên Triệt không nói thêm gì, ánh mắt nhìn ra lòng đường tấp nập với ánh nắng chói chang. Nghĩ đến Tĩnh Hy lại càng thấy tội. Lúc nào bên cạnh cô cũng có người kèm cặp, trừ phi đi chơi với bạn bè đôi chút rồi về, thời gian tự do chỉ có bấy nhiêu đó. Không phải muốn quản lý mọi thời gian riêng tư mà do bản thân anh cứ lo sợ, đề phòng những khi chẳng may gặp lại Phạm Oanh Hà, một người phụ nữ không hề đơn giản. Thậm chí còn có bệnh trong người nên anh không thể an tâm để lại cô một mình.
- Reeng... Reeng... *
Vừa dùng xong bữa sáng, Tĩnh Hy đang mang sách vở mượn được ở thư viện ra sân vườn thì bỗng có tiếng chuông điện thoại reo. Đặt chồng sách xuống bàn, cô lấy điện thoại trong túi ra rồi lướt nút xanh, áp vào tai.
" Alo! "
" Tĩnh Hy à? Chị Phạm đây! "
" À, chào chị. "
" Ngày mai em có thời gian không? Chị muốn mời em một tách trà. "
" Dạ được, chị cứ nhắn địa chỉ, ngày mai em sẽ đến. "
" Vậy hẹn mai gặp nhau nhé. Tạm biệt! "
" Chào chị! "
Khoé môi cong lên khó hiểu, Phạm Oanh Hà ngắt máy rồi giương mắt nhìn ra bầu trời trong xanh. Siết chặt trong tay chính là tệp hồ sơ mà thám tử đã điều ra về Hồ Tĩnh Hy. Thì ra đứa con gái bấy lâu nay thất lạc lại là người không đáng ngờ nhất. Cô không hề nghĩ Hồ Hiên Triệt lại để con bé ở bên cạnh một cách lộ liễu như thế này. Nơi an toàn nhất chính là nơi nguy hiểm nhất. Người đáng ngờ nhất lại lượn lờ ngay trước mặt.
- Quan hệ yêu đương.
Cô ta nhếch môi cười khẩy.
- Hồ Hiên Triệt, anh đang làm gì con gái của tôi vậy hả?
...
- Cốc, cốc *
Tô Vũ Đán đứng trước thư phòng, lễ độ đưa tay lên gõ cửa. Lần này quay về đây chính là lợi dụng lúc Phạm Oanh Hà rời đi mà tố cáo tội lỗi mà cô ta đã gây ra.
- Vào đi!
- Cạch *
Bước vào bên trong rồi cẩn trọng đóng cửa, anh đưa mắt nhìn tập tài liệu trong tay mình. Đã rất lâu rồi anh chưa được cùng cha nói chuyện riêng với nhau. Cũng khá lâu rồi cả nhà chưa được dùng một bữa cơm đường hoàng.
- Cha!
- À, Vũ Đán. Con đến đây ngồi đi.
- Dạ!
Tô Vũ Đán đi đến sofa và ngồi xuống bên cạnh Tô Bằng. Đây chắc chắn sẽ là một cơ hội duy nhất trong đời. Nếu như để lỡ nó thì e rằng sau này Tô Hiệu sẽ đứng bên bờ vực sụp đổ.
- Việc ở S sao rồi? Con đã khảo sát được thêm gì chưa?- Nhấp một ngụm trà, ông nhàn nhạt hỏi.
- Việc mà cha giao con đã hoàn thành được một nửa. Vài ngày nữa con lo xong việc ở đây thì tiếp tục bay đến đó để lo nốt phần còn lại.
- Vậy thì tốt!- Ông gật gù cảm thán.- Không uổng công cha luôn tín nhiệm con. Để vài năm nữa, khi thuần thục mọi thứ hơn thì cha sẽ tính toán cho con và Vũ Văn. Thằng cả và thằng hai đều có việc riêng, thằng út thì nó thích làm người nổi tiếng. Cả công ty này phải trông cậy vào hai anh em con thôi.
- Nhưng mà còn dì Phạm. Cha không phải từng nói...
Nói đến đây thì anh ngập ngừng. Tô Bằng chậc lưỡi, thở dài một cái rồi nhíu mày.
- Trời ơi, Oanh Hà không có con cái nên cha an ủi vài câu thôi. Nếu thật sự có đứa bé đó thì việc tìm kiếm có khó khăn gì với mối quan hệ cũ của cô ấy đâu.
- Cha nói như vậy không sợ dì ấy tìm một đứa trẻ thay thế sao? Thời buổi này để ngụy tạo bằng chứng không hề khó.
- Con đừng nghi ngờ dì như vậy. Phạm Oanh Hà tuy rằng tính tình nóng nảy, bộc trực nhưng trong công việc rất quyết đoán và có tài. Chuyến đi đến S lần này có cô ấy đi cùng con thì cha cũng an tâm đôi phần.
- Cha có tin tưởng chúng con không?
- Các con là máu mủ của cha, chúng ta là một gia đình, không tin các con thì phải tin ai đây? Sao con lại hỏi như vậy?- Ông nghiêng đầu nhìn anh.
- Thời gian qua con cùng anh cả và anh hai đã tìm ra rất nhiều giấy tờ, phiếu xuất kho,... Và hàng tá tài liệu mật liên quan đến Tô Hiệu và dì. Mọi thứ đều là làm ăn phi pháp. Nếu không ngăn chặn kịp thời thì sau này càng lún sâu Tô Hiệu càng dễ dàng lung lay. Để một thời gian nữa thì có lẽ cổ phiếu sẽ tuột dốc không phanh, đến lúc đó cả tập đoàn chỉ còn lại một vỏ bọc bên ngoài mà thôi.
- Con nói làm sao, Oanh Hà đã tận tụy bấy lâu nay thì làm gì có chuyện đó. Vả lại thằng hai mà tin nó cái gì? Đang là cảnh sát lại bỏ ngang mà chạy đến làm bảo kê sòng bạc, ngày đêm nhảy nhót ở vũ trường, quán bar. Hừm, nhắc đến nó là thấy bực mình.
Tô Bằng bực dọc hớp một ngụm trà. Cả năm đứa thì ai cũng đàng hoàng, chính trực, chỉ có một mình Tô Vũ Khải là chọc cho ông tức muốn điên lên. Ngày trước kêu phụ giúp kinh doanh thì ba chân bốn cẳng chạy đi học làm cảnh sát. Làm việc được sáu năm thì nói thôi việc. Nói bao nhiêu cũng không nghe, đúng là khó dạy.
- Chuyện về anh hai thì để cha nói chuyện trực tiếp sẽ tốt hơn. Nhưng những chuyện dì làm đã không thể chối bỏ được. Đây là một chút ít tài liệu con gửi cho cha xem. Vẫn còn rất nhiều, thậm chí còn những thứ chưa điều tra ra được.
Tô Vũ Đán đặt sấp tài liệu xuống trước mặt ông. Chuyện đã rõ rành rành như thế này, nếu Tô Bằng vẫn không tin thì anh sẽ tự mình quyết định vậy.
- Haiz, cứ để đó đi. Còn việc gì cần xử lý thì con cứ đi lo.- Ông xua tay, ngã người ra sau.
- Dạ! Chào cha.
Gật nhẹ đầu, Tô Vũ Đán lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc của ông. Cha của anh là người khó đoán, không rõ ông ấy đang nghĩ gì và muốn làm gì tiếp theo. Cũng không rõ là ông ấy có tin những gì anh nói hay không nữa. Những gì đưa ra chỉ là một chút ít, còn những giấy tờ khác đều được anh cất giữ cẩn thận, tuyệt đối không để cho Phạm Oanh Hà xoá bỏ hết tất cả lỗi lầm mà bản thân đã từng gây ra.
...
Thi cử trôi qua một thời gian thì cũng đến ngày nhận kết quả, Tĩnh Hy mở trang web ra tra cứu điểm thi của mình. Bản thân rất kì vọng vào kì thi lần này nên cô đã cố gắng hết sức, có thể nắm chắc điểm thi lần này sao cao.
Vừa mở trang chủ ra nhưng đã ngừng tay lại. Bất chợt nhìn ra bầu trời đêm yên tĩnh với đầy ánh sao lấp lánh, Tĩnh Hy mím nhẹ đôi môi rồi lấy điện thoại gọi video call cho Hồ Hiên Triệt qua ứng dụng chat. Tuy rằng đang đi công tác nhưng cô vẫn muốn cùng anh xem kết quả lần này.
" Anh nghe đây, em đang làm gì đấy? "
" Em đang tra cứu điểm thi nên muốn gọi cho anh xem cùng. " - Cô mỉm cười, đặt điện thoại tựa vào chồng sách.- " Anh xong việc chưa vậy? "
" Anh về lúc nãy, vừa mới tắm xong. Tính gọi cho em mà chưa gì em đã gọi cho anh trước rồi. "
" Chờ em một chút nha, để em mở web xem sao đã. "
Tĩnh Hy mở trang web rồi điền thông tin của mình trong khi Hồ Hiên Triệt đang xem tệp tài liệu ở trên bàn. Đang yên lành bỗng nhiên cô vui mừng nhảy cẫng lên khiến anh cũng giật mình theo. Gấp tài liệu đẩy sang một bên, Hồ Hiên Triệt mỉm cười, chăm chú nhìn vào màn hình laptop.
" Sao rồi? Kết quả có vẻ khả quan nhỉ? "
" Triệt! Em đỗ thủ khoa đó, em đỗ thủ khoa đó. "
Tĩnh Hy nhìn anh qua màn hình, vui đến mức mỉm cười tít cả mắt.
" Em đỗ thủ khoa toàn quốc khối D, ngoại ngữ đạt điểm mười nữa. Aaa... Ước mơ của em... "
Nhìn Tĩnh Hy vui mừng khiến anh bất giác cũng bật cười theo. Từ bé thì cô đã có tính chăm học. Những thành tích đạt được đều làm cho người khác cảm thấy đáng ngưỡng mộ biết bao. Ngay cả khi anh thi vào đại học cũng chỉ vừa đủ điểm mà đã vô cùng vất vả. Thấy cô cứ cố gắng qua từng ngày càng khiến anh thêm yêu thương hơn. Tất cả những hào quang xung quanh đều cho cô nỗ lực mà có, vậy nên anh rất mong Hồ Tĩnh Hy cứ mãi như thế này, vẫn chăm chỉ, vẫn ngây thơ, hồn nhiên những cách mà cô đã từng.
" Tĩnh Hy! "
" Dạ! "
" Anh nhớ em rồi! "
Bất ngờ khựng người lại, trong khi Tĩnh Hy rất vui mừng thì Hồ Hiên Triệt lại mang một ánh mắt sâu thẳm chất chứa vài tia buồn bã não nề. Thật sự thì anh đã nghiện những giây phút được ở bên cạnh cô. Cảm thấy rất yên bình và an toàn. Hoàn toàn có thể an tâm về tình cảm của cô gái nhỏ. Khi bên cạnh thì ân ân ái ái, lúc rời xa lại nhớ đến da diết tột cùng. Phải chi bây giờ được ở đó thì có lẽ anh sẽ được chia sẻ niềm vui này chân thật hơn.
" Em cũng nhớ anh lắm! "
Hai người đều giữ im lặng, nhìn nhau chỉ qua một màn hình mỏng. Tình cảm đơn thuần là khi vừa chia xa đã cảm thấy nhớ, một lòng một dạ hướng về người ấy dù cho ở bất cứ nơi đâu. Thời gian này cứ như đang lắng đọng, chỉ cần lặng lẽ nhìn nhau như thế, ngắm thật rõ đối phương thì đã hạnh phúc đến tột cùng.