Vừa sáng sớm Hồ Hiên Triệt đã đến công ty xử lý chiếc thẻ nhớ của hôm qua. Vì nó mà cả đêm Tĩnh Hy bị mất ngủ, cứ xoay bên này đến bên kia vẫn không tài nào chợp mắt được. Cả đêm qua anh cũng thức trắng vì lo lắng cho cô. Cứ mãi như thế này sẽ không tốt cho sức khỏe một chút nào.
- Tổng giám đốc, thẻ nhớ này đã lâu lắm rồi, để khôi phục lại tệp tin không phải là chuyện khó nhưng sẽ mất vài ngày.
Nghe cậu nhân viên nói, Hồ Hiên Triệt gật đầu và cẩn trọng dặn dò.
- Khi khôi phục được thì cậu cứ giữ nguyên những tệp tin trong đó, tuyệt đối không được mở ra xem.
- Dạ, tôi biết rồi Tổng giám đốc.
Hồ Hiên Triệt không nói gì nữa, quay lưng một mạch đi về phòng làm việc. Hứa được sẽ làm được. Cho dù có chuyện gì thì anh vẫn sẽ bảo vệ Tĩnh Hy đến cùng.
- Cạch *
Cánh cửa phòng bị đóng chặt, Hồ Hiên Triệt lặng lẽ lấy chiếc hộp nhỏ được bọc bằng vải nhung màu đỏ từ trong túi ra. Bật nắp hộp lên và ngắm nghía chiếc nhẫn với viên kim cương không ngừng lấp lánh ở bên trong và cong khoé môi cười gượng.
Hôm nay là sinh nhật của anh. Bắt đầu từ năm mười hai tuổi thì Hồ Hiên Triệt không còn tổ chức sinh nhật hay nhớ đến nó là ngày nào. Nhưng bây giờ anh lại muốn vào ngày này sẽ cầu hôn Tĩnh Hy. Chính thức ở bên anh không lâu tuy nhiên cô Có lẽ hôm nay đã không còn thích hợp nữa. Điều đáng quan trọng nhất lúc này là cảm xúc của Tĩnh Hy, không thể để tâm can đắn đo hay thêm rối bời một chút gì cả. Cô ấy còn nhỏ, thời gian còn dài. Không gấp rút, bản thân anh không hề quan trọng bằng cô đâu.
Lấy điện thoại trong túi, Hồ Hiên Triệt ấn số gọi vào điện thoại để bàn ở nhà. Gần sáng Tĩnh Hy mới ngủ được một chút, nên để cô nghỉ ngơi thêm thì hơn.
" Xin chào! Cho hỏi muốn tìm ai ạ? "
" Tôi đây, trưa nay nhà thiết kế sẽ mang trang phục mới đến cho cô chủ. Cô nhớ để ý mở cổng giúp họ. "
" Dạ, tôi biết rồi ông chủ. "
" Thức ăn của cô chủ có sẵn, khi nào cô ấy dậy chị nhớ hâm nóng lên. Sẵn tiện pha thêm một cốc sữa giúp tôi. "
Siết chặt chiếc hộp trong tay, Hồ Hiên Triệt lặng người đi đến bàn làm việc. Phạm Oanh Hà đã quay lại, sớm muộn gì Tĩnh Hy cũng phải gặp lại mẹ của mình. Đợi có cơ hội thì anh sẽ nói cho cô biết mọi thứ, kể cả chuyện đã xảy ra ở bìa rừng năm xưa. Thà rằng biết tất cả rồi thôi, còn hơn phải sống trong hoài nghi, day dứt.
...
- Ưm...
Cả đêm cứ trằn trọc không ngủ được khiến Tĩnh Hy cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hồ Hiên Triệt cũng vì cô mà thức trắng thâu đên chỉ để vỗ về, mong rằng sẽ yên giấc.
Hai mắt dần hé mở, Tĩnh Hy nhìn ngắm chỗ trống ở bên cạnh mình. Bàn tay đặt nhẹ lên chiếc gối của Hồ Hiên Triệt, ánh mắt cũng dịu nhẹ đi vài phần. Khi nào bản thân bất ổn đều có anh ở bên cạnh. Anh ấy hết lần này đến lần khác vì cô mà lao tâm khổ lực, chịu vất vả suốt mười mấy năm ròng. Không phải cô muốn dùng thân báo đáp mà là trong lòng đã khắc cốt ghi tâm người đàn ông này. Một lòng muốn gả cho anh không hề hối hận.
- Cốc, cốc *
- Cô chủ, có cô Ánh Minh đến tìm cô.
Bên ngoài có giọng của dì giúp việc vọng vào. Tĩnh Hy ngồi dậy, đưa tay dụi mắt rồi trả lời.
- Được rồi, dì nói bạn ấy đợi con một chút.
Quay trở lại phòng ngủ, Tĩnh Hy lấy quần áo trong tủ đi thay. Dù sao thì đó cũng chỉ là một chiếc thẻ nhớ, hôm nay là sinh nhật của anh nên cô không thể bày ra vẻ mặt này được. Có bao giờ Hồ Hiên Triệt mừng tuổi đâu, vì vậy hôm nay chính là một ngày vô cùng đặc biệt.
- Cô chủ nói cô ngồi đây đợi một chút, cô ấy sẽ xuống ngay.
Nghe dì giúp việc nói, Ánh Minh gật đầu và mỉm cười.
- Dạ được!
Ánh Minh ngồi trên sofa, ánh mắt nhìn xung quanh phòng khách một lượt. Từ nhỏ đến giờ Tĩnh Hy chưa một lần phải chịu khổ. Sống an yên nhàn hạ trong sự bảo bọc của Hồ Hiên Triệt. Từ tình cảm chú cháu trở thành tình cảm nam nữ, tuy không kì lạ nhưng cũng khiến người khác không khỏi bất ngờ.
- Ánh Minh!
Tĩnh Hy vừa bước xuống phòng khách thì đã thấy Ánh Minh ngồi ngây ngốc ở trên sofa. Vừa nghe tiếng gọi của cô thì cô ấy lập tức nhìn lại rồi mỉm cười.
- Tĩnh Hy, mau qua đây ngồi đi.
Đi đến và ngồi xuống bên cạnh cô ấy, Tĩnh Hy khẽ cười nhìn cô bạn thân.
- Sao Minh đến đây sớm vậy? Có chuyện gì à?
- Không! Chỉ là dạo này An Khánh phải tập luyện cho trận đấu toàn quốc nên mình rất nhàm chán. Qua đây vốn dĩ muốn rủ Hy cùng đi ăn gì đó.- Ánh Minh phụng phịu hai má.
- Thì ra!- Cô nheo mắt bí hiểm.- Không có An Khánh nên mới chạy đến đây tìm mình. Bạn bè tốt thật đó.
- Không phải như vậy mà. Tụi mình cũng hay rủ Hy đi chơi cùng còn gì. Tại Hy cứ không chịu đi.
- Được rồi! Triệt có làm bữa sáng đó, bạn ở đây dùng luôn đi.
- Uhm, cũng được. Tiện thể cùng bạn tham khảo trước những quyển sách này luôn.- Cô ấy vỗ tay lên balô của mình.
- Cũng tính toán lắm ha!
Sau khi cùng Ánh Minh dùng bữa sáng thì cả hai người đã ra bộ sofa ở ngoài sân vừa hóng mát vừa tham khảo sách mới. Sắp vào đại học đến nơi rồi, Tĩnh Hy rất hào hứng khi chỉ còn vài năm nữa là cô có thể giúp Hồ Hiên Triệt điều hành Hồ Ninh. Không chắc bản thân sẽ là doanh nhân giỏi nhưng cô tin rằng bản thân đủ năng lực để giúp anh phát triển hơn trong con đường sự nghiệp.
- Đây là nước cam ép của hai cô.- Dì giúp việc đặt hai cốc nước cam lên bàn.
- Giờ này đã quá giờ làm việc rồi, dì chưa về sao?- Cô hỏi.
- Ông chủ căn dặn tôi đợi nhà thiết kế đến cho cô chủ.
- Vậy nếu xong việc rồi thì dì cứ nghỉ ngơi đi, con sẽ không quở trách gì đâu.
- Cảm ơn cô chủ.
Dì giúp việc chào hai người rồi đi vào bên trong. Khi dì ấy đi khuất thì Ánh Minh huýt vào tay Tĩnh Hy một cái rồi hỏi.
- Nhà thiết kế đến làm gì vậy Hy?
- Họ mang trang phục đó. Hôm nay Là sinh nhật của Triệt.
- Vậy sao? Anh ấy chẳng năm nào mở tiệc cả.
- Mình cũng không hiểu, nhưng chắc là anh ấy có lý do nào đó. Triệt cũng không hề nhắc gì đến sinh nhật của mình.
Tĩnh Hy thở dài nhìn lên bầu trời trong xanh. Từ bé đến lớn cô chỉ biết có mỗi một mình anh, không hề có bà con dòng họ gì cả. Không nhắc đến ông bà, cha mẹ, anh chị em không có. Bạn bè, họ hàng cũng không. Cô chỉ biết rằng Hồ Hiên Triệt có anh trai là Hồ Cam Diên và một người chị dâu. Nhưng hai người họ đều tử vong trong một vụ tai nạn giao thông trước khi cô chào đời.
- Ding dong *
Nghe tiếng chuông vang, dì giúp việc cũng vội vàng đi ra mở cổng, Tĩnh Hy đưa mắt nhìn theo thì thấy có ba người đang đi vào.
- Cô chủ, họ là nhà thiết kế do ông chủ mời đến.
- Tĩnh Hy à! Mình về nha, hôm khác rảnh rỗi sẽ đến tìm bạn.
- Uhm, hẹn gặp bạn sau.- Tĩnh Hy mỉm cười rồi nói với dì giúp việc.- Dì tiễn Ánh Minh giúp con.
- Dạ được, mời cô.
Vẫy tay chào Ánh Minh xong thì Tĩnh Hy nhìn ba người trước mặt và vui vẻ cười nói. Họ không xa lạ gì với nơi này. Cách vài tháng là Hồ Hiên Triệt lại mời đến thiết kế váy đầm mới cho cô.
- Chào mấy chị! Mời mấy chị lên phòng.
Tĩnh Hy đưa họ lên phòng của mình. Số đo của cô đã có sẵn, họ chỉ thiết kế và may ra thành phẩm rồi đi giao. Lần nào đến đây nhiều người thế này thì chắc là chiếc váy để dự tiệc vào tối nay rồi.
Nhanh chóng bắt tay vào việc, từng người một giúp tĩnh Hy làm tóc, trang điểm rồi thay trang phục mới. Chiếc váy hôm nay rất lộng lẫy, mang một màu trắng tinh khôi. Chân váy xoè dài qua gối, bên ngoài có phủ một lớp vải voan mỏng đính đầy hạt kim sa không ngừng lấp lánh. Vừa giúp Tĩnh Hy chỉnh sửa lại chiếc váy, nhà thiết kế vừa tươi cười trò chuyện.
- Ở cùng nhà với anh Hồ, Tĩnh Hy có bao giờ gặp bạn gái của anh ấy chưa?
- Dạ có.- Cô bật cười, hai má chợt ửng hồng lên.
- Lần trước đến chỗ của anh Lân, chị thấy anh ấy có một bản vẽ nhẫn cầu hôn rất đẹp. Hỏi ra thì mới biết là anh Hồ đã đặt. Cuối cùng thì anh ấy cũng chịu lên xe hoa rước nàng về dinh rồi.
- Là của Triệt thật sao chị?- Cô bất ngờ mờ to mắt.
- Chị không có nói sai đâu. Là anh Hồ đã đặt anh Lân thiết kế. Anh Hồ rất có tiếng tăm trên thương trường, nhiều năm đơn thân độc mã không một mảnh tình vắt vai. Bây giờ sắp kết hôn chắc chắn sẽ được chú ý rất nhiều, cô gái kia cũng thật tốt số.
Nghe cô ấy nói Tĩnh Hy chỉ biết cười thầm. Cô còn xa lạ gì Hồ Hiên Triệt. Từ một giám đốc kinh doanh của công ty xây dựng nhỏ nhoi lại có thể bành trướng thế lực trở thành doanh nhân giàu có, tiếng tăm lẫy lừng như bây giờ quả thật không hề đơn giản. Từ bé thì cô đã thấy anh được các nữ nhân ngoài kia săn đón rồi, còn lạ gì những thông tin như thế này nữa. Tuy nhiên Hồ Hiên Triệt không phải là người dễ dàng động lòng, nhất là những cô tiểu thư đỏng đảnh lại càng không để vào mắt.
...
Trời vừa chập tối thì đã có người đến đón Tĩnh Hy. Trên chiếc xe ôtô quen thuộc nhưng trong lòng lại trào dâng những cảm xúc mới lạ. Bên ngoài lòng đường đông đúc vẫn là chốn xô bồ cũ kỹ, những ánh đèn vàng nhàm chán lại trở nên đẹp đẽ lạ kỳ. Chưa bao giờ cô thích nhìn ngắm thành phố về đêm đến như vậy.
- Cô chủ, ông chủ dặn mở cửa kính ôtô quá lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô.- Bác Nam nói vọng xuống.
- Không sao đâu bác, một chút nữa con sẽ đóng lại ngay.
Tĩnh Hy mỉm cười tít cả mắt, tận hưởng gió trời không ngừng thổi nhẹ qua từng lọn tóc. Trong đầu cứ mường tượng khoảnh khắc chiếc nhẫn lấp lánh trên tay mình. Dẫu rằng không rõ là bao lâu nhưng cô rất mong sẽ là ngày hôm nay.
Chẳng bao lâu chiếc ôtô đã ngừng lại trước một nhà hàng lớn. Bên ngoài đã có một số nhân viên phục vụ xếp thành hàng ngang ở hai bên chờ đợi sẵn. Cửa xe được nhân viên mở ra, anh ấy lịch sự đưa bàn tay đỡ Tĩnh Hy ra ngoài.
Như một nàng công chúa bước ra từ trong tranh. Hồ Tĩnh Hy lộng lẫy trong bộ váy trắng tinh khôi, trên đầu còn có một chiếc vương miện nhỏ. Chỉ là một cô gái mười tám tuổi bấy lâu nay sống vô âu vô lo, mọi kinh tế đều do Hồ Hiên Triệt gánh vác. Buồn, vui, khổ, ải, chưa bao giờ phải trải qua biến cố gì trong đời. Ngây thơ, hồn nhiên là những gì có thể diễn tả về Hồ Tĩnh Hy của hiện tại.
- Cô Tĩnh Hy, mời cô đi theo tôi.
- Dạ, được.
Tĩnh Hy mỉm cười rồi theo chân nữ quản lý đi vào bên trong. Nhà hàng này toạ lạc tại khu đắt đỏ nhất của thành phố, diện tích rộng lớn kèm với thiết kế cổ điển vô cùng sang trọng. Ở tầng trệt cho đến tầng hai đều có rất đông thực khách nhưng đến tầng ba thì chỉ còn nhân viên phục vụ, khá vắng vẻ.
Ánh đèn vàng làm chủ đạo, đặt bước cuối cùng lên bậc thang thì những ngọn nến lung linh cùng những cánh hồng đỏ thắm được rãi đầy trên sàn ập vào mắt. Bên trái lồng ngực liên tục đập mạnh liên hồi. Từng bước đi của Tĩnh Hy bây giờ rất chậm rãi, ánh mắt to tròn ngắm nhìn mọi thứ thật lâu. Đây đều dành cho cô cả sao? Những thứ này thật sự là của cô ư?
- Cô Tĩnh Hy, đã đến nơi rồi. Mời cô vào bên trong.
- Cảm ơn chị!
Mỉm cười tươi tắn chào cô ấy rồi đi vào bên trong. Ở tầng nhà rộng lớn này xung quanh đều bao phủ ánh đèn vàng lãng mạn, dưới chân vẫn là những cánh hồng đỏ thắm rải đầy dưới sàn. Có bóng bay, có rất nhiều đèn sợi đốt được treo cao thấp, lơ lửng khắp xung quanh, có những sợi kim tuyến không ngừng lấp lánh cũng được treo xen kẽ... Một chiếc bàn tiệc đặt cạnh bên vách kính cường lực dầy cộm, có thể nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp dưới lòng thành phố. Người đàn ông của cô cũng đứng đó, bên cạnh bàn tiệc với một bó hoa to trên tay. Vẫn dáng vẻ ung dung, lịch thiệp, anh ấy luôn điềm tĩnh một cách lạ kỳ.
Trông thấy Tĩnh Hy đang tiến vào trong, xinh đẹp tựa nàng công chúa nhỏ. Hồ Hiên Triệt thoáng chốc ngẩn người rồi mỉm cười dịu dàng, dùng một lực nhẹ siết chặt bó hoa to ở trong tay. Đột nhiên cô dừng bước cách anh tầm năm bước chân, ánh mắt nhìn về phía này, trên môi thì mỉm cười tươi tắn.
Không thể chờ đợi được lâu, Hồ Hiên Triệt bước đến phía trước, tay chìa ra đoá hoa hồng đỏ thắm tươi.
- Tặng em!
Nhận lấy đoá hoa từ tay anh, Tĩnh Hy mỉm cười tràn đầy hạnh phúc. Thì ra Hồ Hiên Triệt cũng có một mặt lãng mạn như thế này, một khía cạnh mà cô vẫn chưa được nhìn rõ.
- Triệt! Hôm nay em rất vui. Cảm ơn anh đã vì em mà làm rất nhiều thứ.
- Chỉ cần em cảm thấy vui là được rồi.
Tĩnh Hy bước đến trước một bước, vòng tay nhẹ nhàng choàng sang người ôm lấy anh. Tựa đầu vào vòm ngực ấm áp, cô xúc động đến mức đôi mắt đã đỏ hoe từ bao giờ.
- Em muốn cùng anh đi hết quãng đời còn lại, không bao giờ chúng ta rời xa nhau. Sau này bất kể có xảy ra chuyện gì thì em vẫn mong anh sẽ như hiện tại. Luôn yêu thương, chở che và đầy bao dung cho em.
Vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt. Hồ Hiên Triệt nhớ đến chiếc nhẫn cầu hôn được đặt cẩn thận vào ngăn tủ. Đáng ra ngày hôm nay nó sẽ được đeo vào tay của cô nhưng nhìn thấy nét mặt đượm buồn ấy thì lòng anh không thể kềm được.
- Phải! Chúng ta sẽ không phải lìa xa.
Siết chặt vòng tay ghì lấy đôi vai gầy. Anh muốn đời này kiếp này đều được ở bên cạnh cô. Chỉ cần có Tĩnh Hy thì một giây một phút cũng không hề lãng phí.
- Em có biết rằng hôm nay trông em xinh đẹp như thế nào không? Xinh đẹp đến mức khiến anh tâm tư rối loạn.
Đôi má hồng hào ửng đỏ, Tĩnh Hy ngước nhìn anh rồi phì cười. Vòng tay ôm lấy Hồ Hiên Triệt dần dần siết chặt.
- Triệt! Em có quà dành cho anh nè.
Tĩnh Hy nắm lấy cổ tay của Hồ Hiên Triệt kéo đến bàn tiệc. Đặt đoá hoa xuống bàn rồi lấy một chiếc hộp từ chiếc túi trong tay ra. Đưa nó cho anh, cô mỉm cười tươi tắn.
- Chúc anh tuổi mới luôn luôn thành công, giữ vững phong độ, đẹp trai hơn và yêu em nhiều hơn nữa. Sinh nhật vui vẻ!
Không thể kiềm nén được, Hồ Hiên Triệt bất chợt bật cười tít cả mắt. Chỉ có mỗi Tĩnh Hy mới có thể hồn nhiên nói với anh như thế này mà thôi.
- Cảm ơn em! Thật ra thì quà cáp không quan trọng, có em bên cạnh anh là được rồi.
- Thiệt tình! Em đã chọn rất lâu rồi đó, anh mau xem đi.
Gật nhẹ đầu, Hồ Hiên Triệt mở chiếc hộp trong tay ra xem. Hiện ra trước mắt là một chiếc đồng hồ rất đẹp, kiểu dáng tuy trẻ trung nhưng vô cùng phù hợp với vẻ ngoài của anh.
- Anh rất thích nó!
Hồ Hiên Triệt đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc của Tĩnh Hy. Những thứ gì là của cô thì anh đây đều thích cả.
Thì ra hạnh phúc là như thế này. Không ồn ào, không náo nhiệt. Chỉ mỗi khi hai người được bên cạnh nhau thì đó chính là khoảng không tuyệt vời nhất.