Chương 25: Thẻ Nhớ Của Cha

Sau khi đến thư viện mượn một số sách về tham khảo thì Tĩnh Hy đi thẳng đến Hồ Ninh. Gần đây Hồ Hiên Triệt rất bận nên không thể về dùng bữa trưa như mọi ngày. Hôm nào cũng có mặt anh đã quá quen rồi, bây giờ về nhà một mình cứ thấy trống vắng khó chịu.

- Em xem đến đâu rồi?

Hồ Hiên Triệt vừa ra ngoài đi lấy cafe cho Tĩnh Hy. Ngồi xuống bên cạnh, thấy cô cứ lẳng lặng đọc những quyển sách dày cộm khiến anh thắc mắc.

- Đến đoạn này rồi nè, nhưng mà em chưa hiểu lắm.

Tĩnh Hy chỉ tay vào đoạn mình đang đọc. Ghé mắt nhìn sang, anh ngồi sát lại xem đoạn đó có gì.

- Chỗ này thực ra khá rắc rối, khi được học ở trường kèm với vận dụng thực tế thì sẽ dễ hiểu hơn. Ở đây và cả đây nữa, em chỉ tham khảo trước thì đọc sơ qua là được rồi.

Ánh mắt nhìn anh không chớp, đôi môi đỏ mọng bất giác cong lên thành nụ cười. Cảm giác trong lòng an toàn quá. Trông Hồ Hiên Triệt lúc này càng dễ dàng thu hút đối phương hơn.

- Triệt! Anh có biết vì sao em muốn học ngành này không?

Lắc đầu một cái, anh khoác tay ôm lấy bả vai của cô.

- Anh không biết, em nói anh nghe đi.

Đôi tay vòng sang eo ôm lấy anh. Tĩnh Hy nhẹ nhàng tựa đầu vào vòm ngực lúc nào cũng chan chứa cảm giác yên bình.

- Em muốn trở thành một doanh nhân giỏi để nối tiếp anh phát triển Hồ Ninh. Anh vì em mà gầy dựng sự nghiệp, em cũng nên vì anh mà khiến nơi đây thêm vững mạnh hơn.

- Còn anh thì muốn... Cả đời này được ở bên cạnh em.

Đặt bàn tay lên mái tóc mềm mượt, bên trái lồng ngực của Hồ Hiên Triệt bỗng ấm áp hơn lạ thường. Mật ngọt cứ mãi đong đầy theo ngày tháng, chính bản thân anh đây đã ôm chặt nỗi sợ hãi khi mất đi cô gái này.

- Em cũng vậy! Em muốn cùng anh nắm chặt tay như thế này. Không màn bất kỳ lời bàn tán nào cả. Họ không cho em hạnh phúc, chỉ có anh mới là người yêu thương em nhất mà thôi.

Cựa đầu vào lồng ngực ấm áp, Tĩnh Hy mỉm cười đến tít cả mắt. Mỗi ngày được ở bên cạnh anh đều rất hạnh phúc. Bây giờ cô mới nhận ra, thì ra trong lòng mình anh đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Chỉ là khi còn bé thì thứ tình cảm này còn rất mơ hồ.

- Em đói không?

Hồ Hiên Triệt cong nhẹ khoé môi, cưng chiều véo mũi cô một cái.

- Em chưa đói, anh đói à? Hay là chúng ta đi ăn ha.

- Chưa đói cũng phải ăn, anh không muốn bệnh của em lại tái phát. Em muốn ăn ở đâu đây?

- Ở nhà ăn của công ty đi.

- Em chắc chứ? Ở đó liệu không vừa miệng thì sao?

- Được mà, em rất muốn ăn ở đó. Đi mà anh.- Cô ôm chặt cánh tay, chu môi nài nỉ.

- Được rồi, chiều em hết.

Nắm lấy tay của Tĩnh Hy, anh đưa cô đi đến nhà ăn ngay toà cao ốc của bên cạnh công ty. Nơi đây được chia làm hai tầng. Khu A ở trên dành cho nhân viên cấp cao, khu B ở tầng dưới dành cho nhân viên văn phòng. Tất cả thiết bị đồ dùng, máy pha cafe đều được trang bị hiện đại, rất phù hợp với tầm cỡ của Hồ Ninh.

Hai người cứ tay trong tay tình tứ khiến toàn bộ nhân viên chú ý. Từ trước đến nay Hồ Hiên Triệt ra ngoài đều chú ý hình tượng, ít khi bạn gái đến đây thường xuyên. Vậy mà bây giờ ngày nào cô bé này cũng đến. Không những công khai mà còn không rời nhau nửa bước. Tất cả những gì anh làm đều vì chiều chuộng bạn gái nhỏ tuổi. Thậm chí cô có phạm phải điều tối kỵ cũng không khiến anh phiền lòng. Đối với Tĩnh Hy thì Hồ Hiên Triệt vẫn cứ nhẹ nhàng và điềm tĩnh như vậy.

- Wow, nhà ăn tại Hồ Ninh cũng lớn lắm đó.- Tĩnh Hy thích thú nhìn ngắm xung quanh.

- Hương vị ở đây có lẽ không giống anh nấu cho lắm.

- Không sao, em dễ ăn mà.

- Em dễ ăn nhưng dạ dày của em rất khó. Ngồi đây đi, đợi anh một chút.

Hồ Hiên Triệt để Tĩnh Hy ngồi trên dãy ghế ngay sát vách tường bằng kính cường lực dày cộm rồi bước đi trong ánh mắt hiếu kỳ và lời xì xầm bàn tán của những nhân viên khác.

" Cô bé đó là bà chủ thật sao? "

" Tôi không thể tin nổi luôn đó. "

" Lần trước đến còn mặc đồng phục đi học nữa kìa. "

" Sếp của chúng ta đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? "

Rất nhiều lời xì xầm bàn tán vang vọng ở bên tai. Tĩnh Hy mím đôi môi hồng, cố gắng giữ bản thân phải thật điềm tĩnh. Không quan tâm họ nói gì, thứ đáng quan tâm là cảm nhận và cách hành xử của Hồ Hiên Triệt kia kìa.

Không lâu sau đó Hồ Hiên Triệt quay lại, trên tay còn có cốc sữa nóng. Ở công ty không có nhưng gần đây Tĩnh Hy thường xuyên đến đây học hỏi nên anh đã đặc biệt căn dặn bếp trưởng chuẩn bị.

- Sữa nóng của em.

- Ngày nào cũng phải uống, em sắp thành heo con rồi đó.- Tĩnh Hy chu môi nói.

- Anh đã nói rồi mà, không thể để bệnh cũ của em tái phát. Ngoan, em mau uống đi.

Gật nhẹ đầu, Tĩnh Hy ngoan ngoãn nghe lời. Hồ Hiên Triệt công khai quan tâm như thế này chính là đang khẳng định với mọi người sao? Thật sự anh muốn kết hôn rồi à?

- Triệt!

- Hửm? Anh nghe.- Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

- Chúng ta... Kết hôn nha.

Ngẩng người vài giây, ánh mắt của Hồ Hiên Triệt liếc nhìn sang những nhân viên mắt thì hướng đến thăm dò, tai thì vểnh lên nghe ngóng. Vừa trừng mắt một cái thì ai nấy đều tập trung vào bữa trưa của mình.

Quay lại nhìn Tĩnh Hy, anh có phần ngập ngừng đôi lúc. Cô còn nhỏ, liệu quyết định này đã đúng đắn chưa? Nhưng với ánh mắt kiên định ấy thì không thể nhầm lẫn được. Tĩnh Hy đang rất nghiêm túc. Lại còn ở chốn đông người nói lên điều này nữa. Quả thật cô không hề quan tâm xung quanh đang diễn ra những lời bàn tán gì.

- Nói như vậy là em đang cầu hôn anh sao?

- Đúng rồi! Em muốn kết hôn với anh đấy.

- Em khờ quá! Chuyện này không mang ra đùa được. Nếu có nói thì cũng không phải là em.- Hồ Hiên Triệt xoa đầu cô một cái.

- Chờ đợi anh lâu thật đấy! Em sắp đợi không nổi nữa rồi.

Tĩnh Hy thở dài, ánh mắt chùng xuống buồn bã. Anh có biết rằng chuyện này đã khiến cô vui như thế nào không?

- Đợi không nổi thì sao? Em định làm gì tiếp theo à?

- Thì em lại đợi tiếp chứ sao? Ai bảo em thương anh đến vậy chứ.- Cô bĩu môi nũng nịu.

Không thể kềm nén được, Hồ Hiên Triệt bật cười khi nhìn thấy nét mặt trẻ con đó. Hoá ra ở Tĩnh Hy còn có nhiều thứ anh vẫn chưa từng nhìn thấy. Chẳng hạn như vẻ mặt này đây. Trước kia còn giới hạn thì chẳng bao giờ thấy cô như vậy.

- Tổng giám đốc, phòng ăn đã được chuẩn bị xong.- Cô bếp trưởng đứng một bên, đầu hơi cúi xuống.

- Được rồi, cô lo việc của mình đi.

- Dạ, chào ngài.

Cô ấy cúi chào một cái rồi quay lưng đi. Lúc này Hồ Hiên Triệt mới nhìn sang Tĩnh Hy.

- Chúng ta đi thôi!

Nắm lấy bàn tay của cô, cả hai cùng nhau đi lên bậc thang rồi vào phòng ăn riêng. Những phòng ăn như thế này đều dành cho nhân viên cấp cao hoặc là có các đoàn khảo sát, đối tác đến công ty. Nếu còn việc gấp rút cần giải quyết thì sẽ dùng phòng này thay vì đi ra nhà hàng, vả lại cách bày trí ở đây cũng không thua kém gì nhà hàng cả.

Sau khi giúp Tĩnh Hy kéo ghế thì anh ngồi xuống ngay bên cạnh. Trên bàn đều là những món mà cô thích và cũng là thức ăn quen thuộc mà bấy lâu nay anh luôn chọn để cải thiện sức khỏe.

- Ngày mai là sinh nhật của anh, anh không định tổ chức sao?

- Có năm nào anh tổ chức đâu, toàn là tổ chức cho em thôi.

Hồ Hiên Triệt ân cần gắp thức ăn vào bát cho Tĩnh Hy.

- Vậy ngày mai anh có về nhà sớm không?

- Ngày mai anh về trễ.- Anh nhàn nhạt đáp.

- Ừm...- Tĩnh Hy buồn bã, ậm ừ gật đầu một cái.

Khoác tay lên lưng ghế, Hồ Hiên Triệt vuốt nhẹ những lọn tóc mềm mượt.

- Ngày mai sẽ có người đến đón em thay anh.

- Vậy là anh có tổ chức sinh nhật đúng không?

- Không phải! Ngày mai có quan trọng hay không thì phải xem em có đến không đã.

Đảo mắt suy nghĩ một lúc rồi gật mạnh đầu. Tĩnh Hy mỉm cười tít mắt, tay gắp thức ăn vào bát cho anh. Dù không biết sẽ xảy ra chuyện gì, tuy nhiên ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày rất đặc biệt. Tuy rằng ngoài mặt bình thường nhưng trong lòng cô không ngừng hồi hộp, cứ có cảm giác lạ lẫm lắm.

...

Thời gian trôi qua nhanh chóng. Tĩnh Hy ở Hồ Ninh vừa học vừa chơi cũng hết cả buổi chiều. Chiếc xe ôtô của anh mới dừng trong sân thì cô đã nhanh chân xuống xe rồi lon ton đi về phòng. Thông thường sẽ cùng anh vào trong nhưng hôm nay chợt nhớ món quà mà cô mua không được cất kỹ càng nên sợ rằng nếu có vào phòng thì anh sẽ thấy mất.

Đang giấu nhẹm hộp quà vào hộc tủ thì bỗng chốc chiếc hộp cũ mà cha nuôi đã đưa cho Hồ Hiên Triệt hiện ra trong tầm mắt. Từ khi giữ nó thì cô chỉ mở ra xem một lần duy nhất sau ngày sinh nhật, đến tận bây giờ đã chưa mở ra thêm một lần nào. Trong này còn rất nhiều thứ đáng xem nhưng lần trước chỉ đọc xong bức thư là cô đã bù lu bù loa lên rồi.

Lấy chiếc hộp cũ đặt lên bàn, Tĩnh Hy chậm rãi mở nó ra xem. Một lần nữa nhìn ngắm những bức ảnh, quả thật là càng lớn cô càng không có nét tương đồng nào với người cha này cả. Trong này đều là khoảnh khắc được cùng cha đi đó đi đây, được cùng nhau hạnh phúc cười đùa. Từ trong ánh mắt cũng có thể cảm nhận được Lý Khải Lâm đã vui vẻ, hạnh phúc như thế nào.

- Cha! Cảm ơn cha đã yêu thương con.

Những ngón tay thon dài chạm nhẹ vào gương mặt của người đàn ông kia trong ảnh, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước đã chảy dài hai dòng lệ từ khi nào. Tiếc thay cho một kiếp người! Người bao dung độ lượng như Lý Khải Lâm không ngờ lại vắn số đến vậy. Nếu như chuyện năm đó không xảy ra thì có lẽ bây giờ cô vẫn được sống trong tình yêu thương vô bờ bến ấy.

  • Cốc, cốc *

- Tĩnh Hy, em cứ thay đồ rồi nghỉ ngơi đi. Làm xong bữa tối anh sẽ gọi.- Giọng của Hồ Hiên Triệt từ ngoài vọng vào.

- Em xong cả rồi, em xuống ngay đây.

Vụng về quệt tay lau đi hai hàng nước mắt, Tĩnh Hy đập nắp hộp lại. Tuy nhiên có một thứ rơi ra từ nắp hộp. Nhìn lại thì mới thấy mảnh giấy này được dán bằng keo trong nhưng đã bị bong tróc từ khi nào. Cứ tưởng chỉ là trang trí, nào ngờ được dán ở phía sau nó còn có một chiếc thẻ nhớ nhỏ.

Lấy thẻ nhớ ra khỏi tấm giấy rồi cho vào túi, cô vội vàng đóng hộp gỗ cất vào vị trí cũ xong thì chạy nhanh xuống phòng bếp tìm Hồ Hiên Triệt. Rất có thể trong này có điều gì đó quan trọng và là manh mối duy nhất về cái chết của cha hay là danh tính của mẹ cô không chừng.

- Triệt! Triệt à!

Tĩnh Hy vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh Hồ Hiên Triệt, hơi thở hổn hển như sắp bị đứt hơi đến nơi.

- Sao vậy? Làm gì mà em chạy nhanh thế?

- Em vừa tìm được cái này trong chiếc hộp mà anh đưa nè.

Tĩnh Hy lấy thẻ nhớ ra cho anh xem. Nhìn nó rồi nhìn Tĩnh Hy, Hồ Hiên Triệt với tay lấy nó rồi ngắm nghía một lúc. Mong rằng những phán đoán trong đầu sẽ không sai, anh quay sang nhìn cô rồi nói.

- Em mau lên thư phòng lấy laptop của anh xuống đây đi.

- Dạ!

Trong khi Tĩnh Hy chạy lên thư phòng lấy laptop thì Hồ Hiên Triệt vội vàng tắt bếp rồi đi ra phòng khách ngồi xuống. Trong tay anh nắm chặt chiếc thẻ nhớ cũ, không biết rằng có còn sử dụng được hay không. Nếu dùng vẫn trơn tru thì quá tốt rồi.

Chẳng bao lâu sau Tĩnh Hy mang laptop xuống phòng khách, đặt nó lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Hồ Hiên Triệt. Không hiểu sao trong lòng cô cứ mãi hồi hộp, hai bàn tay đan chặt vào nhau đều đổ mồ hôi lạnh từ lúc nào. Từ khi gặp người phụ nữ đó thì trong lòng cứ cảm thấy bức bối, bên trái lồng ngực liên tục âm ỉ khó chịu. Giống hệt như cảm giác lúc bấy giờ, sợ hãi và vô cùng khó thở.

Hồ Hiên Triệt lắp thẻ nhớ, bắt đầu mở tệp tin ra xem. Chiếc thẻ này đã lâu lắm rồi nên không hoạt động trơn tru như bình thường được. Không thể mở được các tập tin trong thiết bị. Nếu cứ mở như thế này thì rất phí thời gian mà vẫn không được lợi ích gì.

Gỡ thẻ nhớ ra khỏi laptop, Hồ Hiên Triệt lấy ví tiền ra và cẩn thận để nó vào một ngăn nhỏ.

- Không được rồi. Ngày mai anh sẽ mang nó cho nhân viên xem khôi phục được không.

Tĩnh Hy hoàn toàn im lặng, không hề hé môi một lời. Trong đầu cứ như tồn tại một mớ đổ nát, hỗn độn khiến tâm can luôn rối bời và thống khổ. Không nghĩ đến thì thôi, nhắc tới là thêm nặng đầu sầu muộn. Hai bàn tay liên tục đổ mồ hôi lạnh, không ngừng run lên bây bẩy. Thật sự rất mệt mỏi. Bên trái lồng ngực cứ mãi nhói lên một cách khó hiểu.

Trông thấy Tĩnh Hy im lặng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Anh biết cô rất căng thẳng, không được thoải mái khi nhìn thấy những thứ này. Được giấu kỹ như thế thì chắc chắn trong đây chứa đựng thông tin không tầm thường. Có thể nó sẽ là manh mối duy nhất để lật lại vụ án mạng năm xưa.

- Đừng lo lắng, chỉ là một ít kỷ niệm mà thôi.

Khoác tay ghì lấy đôi vai gầy, Hồ Hiên Triệt cất lời trấn an. Cũng vì lo sợ Tĩnh Hy gặp phải bất trắc từ Phạm Oanh Hà nên suốt những năm qua anh đã luôn để mắt, có thể nói là kèm cặp bên cạnh nghiêm ngặt. Bây giờ có gặp phải chuyện gì đi chăng nữa thì cô rất khó để tự thân xử lý.

- Triệt! Em không thể không lo lắng được. Trong lòng em không ngừng thấp thỏm, linh cảm sắp tới sẽ có chuyện chẳng lành.

Tĩnh Hy vội dùng đôi bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay của anh.

- Có anh ở đây thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Chưa biết trong này có gì, em đừng suy nghĩ nhiều khiến bản thân thêm sợ.

- Dạ, em biết rồi.

Tĩnh Hy gật nhẹ đầu, hai mắt long lanh không ngừng ánh lên những tia phức tạp. Cho dù năm xưa có xảy ra bất cứ điều gì đi chăng nữa thì cô vẫn mong đó sẽ không phải là một thảm cảnh.