Chương 24: Vô Tình Gặp "Mẹ"

Vừa trải qua kì thi tốt nghiệp nên Tĩnh Hy hẹn Ánh Minh đi khu trung tâm thương mại mua sắm, xem như là giải khuây đầu óc một chút. Hồ Hiên Triệt cứ bận rộn với công việc nên hôm nay đã mở cuộc họp nội bộ về dự án mới. Còn Ánh Minh và An Khánh thì khỏi phải nói. Từ lúc bắt đầu quen nhau là cứ như hình với bóng luôn. Ánh Minh đi đâu, làm gì cũng có bạn trai tháp tùng theo sau cả.

- Những thứ này được không? Hay là chọn loại kia nhỉ?

Ánh Minh cầm vài gói snack khoai tây lên xem và hỏi An Khánh. Cô cứ phân vân không biết anh thích vị nào.

- Lấy cái này đi!- An Khánh lấy gói vị tảo biển cho vào xe đẩy.- Minh thích loại này mà.

- Vậy lấy thêm vài gói nữa đi, Tĩnh Hy cũng thích vị này lắm.

Mỉm cười tươi tắn, Ánh Minh lấy thêm vài gói cho vào xe. Tĩnh Hy đứng cách đó không xa, trên tay còn có hai chai nước trái cây phân vân chọn lựa.

- Bạn chọn được gì rồi?- Ánh Minh tinh nghịch hỏi.

- Mình đang chọn vài loại nước trái cây mới. Nhưng không biết là Triệt có thích không nữa. Anh ấy quen uống vị cũ rồi.

Tĩnh Hy với tay lấy vài chai mà Hồ Hiên Triệt đã quen dùng và thêm vài chai mới. Nếu anh không uống được thì cô uống vậy.

- Bạn ở bên cạnh...anh ấy có hạnh phúc không vậy?

- Đương nhiên rồi! Triệt đối với mình rất tốt. Từ lúc ở cạnh anh ấy thì chưa bao giờ mình bị thiệt thòi cả.

Nhắc đến Hồ Hiên Triệt thì đôi mắt của cô lại sáng lên long lanh.

- Bạn hạnh phúc là được rồi. Nếu đã không cùng huyết thống thì đừng ngại gì hết, nghe con tim của mình là được.

- Mình biết rồi!- Cô mỉm cười tít mắt.- Cảm ơn Minh nhiều.

- Hay là chốc nữa chúng ta lên tầng trên chọn vài bộ đồ mới đi. Mình vừa thấy vài mẫu đẹp lắm.

- Uhm, cũng được. Sẵn tiện mình chọn một vài thứ luôn.

Sau một lúc lượn lờ ở gian hàng thực phẩm thì An Khánh mang trước đồ đã mua ra xe còn Ánh Minh và Tĩnh Hy thì lên tầng trên chọn quần áo. Đi vòng quanh nhiều gian hàng nhưng không biết chọn lựa thứ gì. Sắp tới là sinh nhật của Hồ Hiên Triệt nên cô muốn tặng cho anh một món quà.

- Tĩnh Hy, bạn ở đây đợi mình một lúc nha. Mình đi vệ sinh rồi quay lại ngay.

- Được!

Tĩnh Hy nhìn ngó một lúc xong thì bước vào gian hàng đồng hồ nam. Hôm qua cô xem trên cửa hàng online có những mẫu đẹp lắm, bây giờ vào xem sao.

- Kính chào quý khách!

- Dạ, chào chị.

Tĩnh Hy mỉm cười chào cô ấy, ánh mắt chăm chú nhìn những chiếc đồng hồ được bày trí trong tủ kính to trước mặt.

- Em gái, em muốn chọn mẫu nào? Chị sẽ tư vấn giúp em.

- Chị giúp em chọn những mẫu cho người đứng tuổi một chút. Những mẫu này em thấy không hợp cho lắm.

- Vậy mời em sang đây.

Cô ấy dắt Tĩnh Hy đi sang một tủ kính khác. Đến đây thì cô khá hài lòng, những mẫu này đơn giản, phù hợp với độ tuổi của anh hơn.

Chọn một chiếc đồng hồ ở hàng trong cùng, mẫu mã và màu sắc rất đẹp. Vừa đơn giản vừa sang trọng nên chắc chắn anh sẽ thích. Tính tình của Hồ Hiên Triệt không thích cầu kỳ, chỉ cần đơn giản là được. Bao nhiêu năm trôi qua, từ khi còn tuổi trẻ cho đến bây giờ thì chẳng lúc nào cô thấy anh ăn mặc hay dùng đồ vật có hoa hòe màu sắc. Chỉ cần trơn nhẵn, có màu sắc ôn hòa là hợp với tầm mắt mà thôi.

- Chị lấy giúp em mẫu này với.

Theo hướng ngón tay của cô, cô nhân viên nhanh chóng lấy mẫu đồng hồ màu bạc ra.

- Đây là mẫu mới nhất của cửa hàng với dây đeo bằng kim loại chống gỉ, mạ bạc với tông màu sang trọng và còn chống thấm nước nữa. Em xem, mặt kính khoáng chịu lực này rất tốt, không sợ bị trầy xước hoặc bị vỡ. Với kết cấu năm tầng mạ vàng xếp chồng lên nhau, đính xung quanh là một trăm năm mươi hai viên kim cương quý phái. Đúng chính sách bảo hành của nhà sản xuất đối với máy là hai năm, còn đối với pin là mười tám tháng ở tại tất cả trung tâm bảo hành của hãng. Chỉ cần em có mang theo phiếu bảo hành là được.

- Chị thanh toán giúp em cái này đi.

- Em đợi một chút nha.

Cô nhân viên lấy chiếc đồng đồ đến quầy thu ngân. Tĩnh Hy đứng tại chỗ đó nhìn ngắm thêm vài mẫu được trưng bày. Càng ngày tình cảm dành cho Hồ Hiên Triệt càng sâu đậm. Có thể người khác nghĩ rằng cô còn trẻ con, suy nghĩ chưa đâu đến đâu cả. Nhưng Tĩnh Hy biết rõ bản thân mình hơn ai hết. Người đàn ông như anh, lúc nào đối với cô cũng cưng chiều như nàng công chúa, luôn mang lại cảm giác an toàn, không những thế còn khiến cô sống trong hạnh phúc. Yêu anh là thật. Cho dù phải chọn lại cả vạn lần thì quyết định của cô vẫn sẽ như vậy thôi.

Tĩnh Hy lấy thẻ tín dụng rồi đi đến quầy thu ngân. Trong thẻ này có một số tiền không nhỏ nhưng thông thường toàn đi cùng Hồ Hiên Triệt cho nên ít khi cô sử dụng đến nó.

- Số tiền cần thanh toán của em là hai trăm tám mươi lăm triệu.

- Đây chị.

Đưa thẻ tín dụng cho cô ấy rồi nhận lấy chiếc túi bé xinh. Bỗng Tĩnh Hy nhìn ra ngoài cùng lúc người phụ nữ hôm trước gặp gỡ ở Hồ Ninh cũng vừa đi ngang qua. Có nên ra chào hỏi vài lời không nhỉ? Chắc đây là đối tác của Hồ Hiên Triệt rồi.

Lấy lại thẻ tín dụng rồi đi ra ngoài, ở cuối dãy có một cửa hàng cafe nhỏ và cô ấy cũng đi vào trong đó. Không hề lưỡng lự một giây, Tĩnh Hy bước theo quán tính đi theo cô ấy.

" Xin lỗi giám đốc Phạm, thông tin về con bé đó hoàn toàn mù mịt. "

Đọc xong dòng tin nhắn Phạm Oanh Hà tức giận đặt những túi đồ xuống ghế. Những ngày qua vùi đầu vào công việc, chỉ có hôm nay được tự do mua sắm lại nhận được thông tin khiến tâm trạng lập tức xấu đi. Chẳng hiểu Lý Khải Lâm đã giao đứa nhỏ cho ai, bây giờ đến cả một thông tin nhỏ nhoi cũng không có.

Dạo gần đây bên cạnh Hồ Hiên Triệt có một cô gái. Cô đã xem qua hồ sơ thì đó là con gái của người anh trai và chị dâu đã tử nạn trong một vụ tai nạn giao thông nhiều năm trước. Tính ra chỉ là cháu chắc trong nhà. Nếu liên quan đến Ân Nhi thì dễ dàng gì lộ mặt ra như vậy? Không còn nhiều thời gian nữa, phải nhanh chóng tìm ra đứa bé đang ở đâu. Cho dù chỉ là một thông tin mỏng manh nhất cũng phải bấu víu vào.

Đang bực dọc trong người. Sắc mặt của Phạm Oanh Hà cau có khó xem. Trong lúc tâm trạng không được tốt thì bỗng nhiên một đôi giày búp bê hiện ra trước mắt. Ngước mặt lên nhìn cô gái trẻ, Phạm Oanh Hà dùng ánh mắt khó hiểu khi không biết cô ấy đến đây làm gì.

- Cô là ai vậy?

- Chào chị! Hôm trước tôi đến Hồ Ninh vô tình nhìn thấy chị đi ra nên hôm nay muốn đến chào hỏi thôi.

- Cô là nhân viên ở đó sao?

- Không phải! Tôi là bạn gái của Hiên Triệt.

Phạm Oanh Hà thoáng chốc giật mình. Không ngờ bạn gái của Hồ Hiên Triệt là một cô gái vô cùng trẻ trung như vậy.

- Mời cô ngồi!

- Cảm ơn!

Ngồi xuống chiếc ghế đối diện, Tĩnh Hy mỉm cười với người phụ nữ trước mặt. Không rõ đã bao nhiêu tuổi nhưng nhan sắc của cô ấy vẫn rạng ngời, xinh đẹp.

- Tôi không ngờ Hồ Hiên Triệt lại có hứng thú với những cô gái trẻ như cô. Có vẻ cô vẫn còn nhỏ tuổi nhỉ?

- Tôi năm nay mười tám tuổi.

- Vậy là nhỏ hơn tôi và anh ta hai mươi tuổi rồi.- Phạm Oanh Hà hơi nhếch khoé môi, con gái của cô cũng bằng độ tuổi này.- Có lẽ do cô ưu tú nên anh ta mới yêu thích như vậy. Mà cô tên gì?

- Hồ Tĩnh Hy là tên của tôi. Tôi nên gọi chị như thế nào đây?

- Tôi là Phạm Oanh Hà.

- Chị Phạm! Chị là đối tác của Hiên Triệt sao?- Cô hiếu kỳ hỏi.

- Không, tôi và anh ta cùng học phổ thông với nhau. Hôm đó đến Hồ Ninh cũng do lâu ngày gặp bạn cũ.

Phạm Oanh Hà đảo mắt nghĩ ngợi. Là bạn gái của Hồ Hiên Triệt không biết cô ấy có biết thông tin gì về Lý Ân Nhi hay không? Phải hỏi thử xem sao đã.

- Lúc trước tôi còn người bạn học, cũng thân với Hồ Hiên Triệt lắm. Nghe nói anh ta đã có một đứa con gái nhưng không lâu sau đó thì qua đời. Đứa nhỏ bây giờ không biết ra sao, là ai nuôi dưỡng giúp. Hồ Hiên Triệt sợ tôi cứ lo nghĩ cho cô bé đó nên nhất quyết không nói ra. Không biết anh ta có nói gì với cô về con bé hay không?

Nghe Phạm Oanh Hà nói thì Tĩnh Hy lập tức suy nghĩ. Người mà cô ấy nói chắc chắn là cha nuôi của cô, Lý Khải Lâm. Là bạn học phổ thông có lẽ cô ta sẽ biết mẹ của cô là ai. Liệu rằng có thể hỏi han chuyện gì đây?

- Tôi không nghe anh ấy nói gì cả. Nhưng người bạn của cô tên gì, cả mẹ của cô bé đó nữa. Tôi sẽ hỏi Hiên Triệt giúp cô.

- Anh ấy là Lý Khải Lâm còn mẹ đứa trẻ do nhiều năm rồi nên tôi không nhớ tên.

- Ra vậy!- Cô cười gượng.

- Tĩnh Hy!

Tĩnh Hy nhìn ra ngoài thì trông thấy Ánh Minh. Vẫy tay chào cô ấy xong thì cô quay sang nhìn Phạm Oanh Hà.

- Bạn tôi đến rồi, tôi phải về cùng cô ấy đây.

- Chúng ta có thể gặp lại không? Tạm thời đừng để Hồ Hiên Triệt biết, tôi muốn tạo bất ngờ cho anh ấy.

- Được, đọc số điện thoại của cô đi, tôi gọi sang là được.

- 09xxxxxxxx

- Xong rồi, tôi về đây. Tạm biệt!

Chào Phạm Oanh Hà xong Tĩnh Hy đi đến chỗ của Ánh Minh. Trong đầu cứ mãi suy nghĩ đến người mẹ bí ẩn của mình. Không một thông tin gì về bà ấy. Đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao bà lại ra đi không một lời từ biệt?

- Tĩnh Hy, bạn làm mình tìm nãy giờ luôn đó.- Ánh Minh kéo khủy tay cô.- Người phụ nữ đó là ai vậy?

- Là bạn học phổ thông của Triệt.

- À!- Cô ấy gật gù.- Thôi! Chúng ta mau về đi, An Khánh đang đợi đó.

- Uhm! Về thôi.

Cùng Ánh Minh ra về, Tĩnh Hy không quên quay đầu lại nhìn người phụ nữ ấy. Không hiểu sao trong lòng của cô cứ mãi sôi sục. Bên trái lồng ngực cứ nhói lên day dứt. Thật sự cảm giác này rất khó chịu. Chẳng rõ là lý do gì nhưng trong tiềm thức cứ mách bảo rằng chuyện này không tầm thường.

...

Vừa đáp chuyến bay xuống X, Tô Vũ Đán lập tức cho xe đến nhà riêng của Tô Vũ Khải thay vì đến tập đoàn Tô Hiệu. Nghe nói anh ấy đã điều tra được một số manh mối làm ăn của Phạm Oanh Hà. Toàn bộ mọi thứ đều dính dáng đến việc làm ăn phi pháp.

  • Cốc, cốc *

- Ai đó?

- Anh hai! Là em, Vũ Đán đây.

  • Cạch *

Vừa nghe tiếng của em trai, Tô Vũ Khải nhanh chóng mở cửa. Hai anh em gấp gáp đi vào trong, trên màn hình máy tính vẫn còn chạy lập trình.

Ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ Khải, Tô Vũ Đán nhíu mày cầm những tệp hồ sơ lên xem xét.

- Đây là toàn bộ những gì Phạm Oanh Hà đã làm sao?

- Không! Chỉ là một số thôi. Những gì cô ta gây tranh cho Tô Hiệu còn gấp mấy lần chỗ đó.- Dán mắt vào màn hình máy tính, Tô Vũ Khải căng thẳng nói.

- Nếu như chúng ta không nhanh tay hơn thì có lẽ Tô Hiệu chỉ còn lại vỏ bọc mất.

Tô Vũ Đán run run đôi tay xem những tài liệu đã thu thập được, hoàn toàn không tin được vào mắt mình. Không ngờ rằng Phạm Oanh Hà lại làm ra những chuyện động trời như thế này. Nếu như bọn anh không nhúng tay vào thì có lẽ Tô Hiệu do mấy đời nhà họ Tô gầy dựng đã hoàn toàn mục nát dưới tay của một người đàn bà xa lạ.

- Anh có liên hệ được với nhân viên nào tại Tô Hiệu chưa?

- Trưởng phòng Lâm.- Anh ấy dứt khoát đáp.- Anh ta đã bị anh nắm thóp nên bây giờ không dám trở mặt đâu. Còn Vũ Văn thì đang cố gắng để vào phòng làm việc của cô ta. Vài ngày nữa có kết quả thì anh sẽ tổng hợp lại một lần.

- Chuyện ít thì còn có thể che đậy, đã tràn lan ra như thế thì không thể một tay che trời được đâu. Em không tin những người đi theo cô ta vì tiền lại không đồng ý phản bội cô ta cũng vì tiền.

- Anh cả nói đã liên hệ được vài người, cuối tuần này sẽ tổ chức một cuộc họp mật.

- Tốt rồi! Sau khi đến S em sẽ theo sát Phạm Oanh Hà để tìm thêm thông tin. Ở đây nhờ cậy hai anh và thằng tư vậy.

- Chúng ta cùng một dòng máu, cùng một mục tiêu.- Tô Vũ Khải đặt tay lên vai anh.- Vì hạnh phúc của mẹ, vì muốn cha thoát khỏi u mê, vì Tô Hiệu bao năm tổ tiên gầy dựng.

Tô Vũ Đán mỉm cười vỗ nhẹ vài cái vào tay anh trai. Gần hai mươi năm nay anh luôn mơ ước được quay về mái ấm gia đình như thời thơ ấu. Điều ước mãi mãi chỉ là điều ước. Để đạt được điều ước đó thì đương nhiên phải nhổ đi cái gai đang cố tình ghim sâu và bền chặt.