Chẳng mấy chốc đã đến kì thi tốt nghiệp. Với học lực ổn định cùng những kiến thức được nắm chắc thì Tĩnh Hy không thấy có gì đáng lo cả. Cô còn tự tin lần này mình sẽ đạt được điểm cao. Sắp tới còn phải thi đại học, quyết tâm lớn nhất lúc bấy giờ là phải đỗ vào trường đại học quốc gia với thành tích thủ khoa. Hồ Hiên Triệt bỏ công sức cày cuốc, gầy dựng sự nghiệp bao năm chính là chăm lo cho cô được tốt nhất, vì vậy Tĩnh Hy phải cố hết sức mình để không phải phụ lại những gì anh đã dành cho mình.
- Reeng... Reeng... *
Tiếng chuông báo hết thời gian làm bài vang lên. Hai cô giám thị, một người trên bục giảng, một người ở cuối lớp vẫn tập trung quan sát tránh hỗn loạn.
- Các em dừng bút, ngồi yên tại chỗ, cô đọc số báo danh của ai thì người đó nộp bài và ra khỏi phòng. Tuyệt đối không được trao đổi.
Tĩnh Hy nhìn lại bài thi một lần nữa rồi gấp lại. Tâm trạng của cô bây giờ rất căng thẳng. Không phải vì kì thi lần này mà là sắp tới đây cô sẽ gặp mặt Thái Ân. Nói chuyện với anh thì dễ nhưng thứ khiến cô xấu hổ hơn chính là chuyện xảy ra vào đêm mình bị say. Đến giờ cô vẫn chưa nghĩ ra phải nên nói gì nữa.
Rất nhanh sau đó đã được gọi tên, Tĩnh Hy nộp bài xong thi lấy balô đi ra ngoài. Bây giờ có lẽ đi tìm Thái Ân trước đã, để một lúc nữa có mặt Ánh Minh sẽ càng khó nói hơn.
Thấy Thái Ân bước ra từ phòng thi, Tĩnh Hy vội vàng vẫy tay gọi.
- Ân ơi!
- Hy!?
Thái Ân kéo balô lại rồi không một chút do dự đi đến trước mặt cô. Tuy là đau lòng nhưng Tĩnh Hy không làm gì sai nên anh không có lý do để tránh mặt. Cô đã nói từ lâu rằng không thích anh, chỉ là do anh cố chấp mà thôi.
- Hy làm bài tốt không?
- Mình làm tốt lắm, Ân làm được không?
- Cũng ổn! Hy đói chưa? Hay là ra căn tin ăn gì đó rồi về ha.
- Thôi Ân!- Cô xua tay.- Mình phải về nhà sớm, hôm nay có một chút việc.
Thái Ân không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu đáp trả. Sắc mặt của anh cũng không được vui tươi cho lắm.
- Hôm nay...- Tĩnh Hy hít một hơi thật sâu rồi tiếp lời.- Mình muốn nói với Ân rằng mình...
- Mình biết rồi!
Tĩnh Hy chưa nói hết câu thì anh đã ngắt lời. Bản thân anh không muốn nghe thêm bất cứ điều gì cả, thấy tận mắt là quá đủ. Chính vì yếu đuối, vậy nên anh không muốn tiếp tục tổn thương.
- Cho dù như thế nào thì Hy vẫn là người cực kỳ quan trọng trong tim mình. Phải thật hạnh phúc với người ấy, nếu như họ làm cho Hy tổn thương, không bên cạnh Hy nữa thì vẫn còn mình chở che, bảo vệ cho Hy. Đây không phải là kết thúc mà chỉ là bắt đầu. Tốt nhất đừng cho mình cơ hội, cho dù là hi vọng nhỏ nhoi thì mình vẫn sẽ nắm bắt thật chặt. Tuyệt đối không buông.
- Tại sao lại thích mình đến như vậy?- Tĩnh Hy mím đôi môi, hai mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.
- Vì Hy chính là động lực, vì Hy là học sinh giỏi môn toán nên mình đã nỗ lực biết bao nhiêu để được cùng bạn đi đến những nơi mà chúng ta đại diện cho trường, mặc dù lúc trước học lực của mình chỉ thuộc tầm trung. Lần đầu tiên trông thấy ảnh của bạn cùng tờ giấy khen được trưng bày ở phòng truyền thống thì mình đã thích bạn rồi.
- Cảm ơn Ân! Cảm ơn vì tất cả những gì bạn đã làm cho mình trong mấy năm qua. Chúng ta vẫn là bạn tốt đúng không? Vẫn vui vẻ cùng nhau hướng tới một tương lai vô cùng tốt đẹp ngay trước mắt?
Hành lang tầng hai bắt đầu vắng vẻ, thí sinh đều đã ra về gần hết. Hai người đứng đó, trước phòng thi ở giữa dãy phòng. Bất chợt anh im lặng, đôi mắt ngắm nhìn người con gái trước mặt thật lâu. Miệng chúc cô hạnh phúc nhưng trong lòng thì không phục.
Bỗng nhiên anh kéo Tĩnh Hy vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy thân người mảnh khảnh. Nước mắt nhanh chóng giàn ra hai bên, Thái Ân nhắm chặt hai mắt, trong lòng khó kiềm nén cảm xúc đang trào dâng.
- Chúng ta...vẫn là bạn tốt. Nhưng bạn hãy nhớ kỹ điều này. Nếu như người ấy không tốt với bạn...thì vẫn còn mình, bạn không bao giờ lẻ loi đâu. Vẫn còn mình ở bên cạnh, bạn nhớ chưa?
Tĩnh Hy gật đầu, bàn tay rụt rè đặt lên lưng của Thái Ân như an ủi.
Ánh Minh và An Khánh vừa bước lên bậc thang cuối cùng. Họ đã tìm Tĩnh Hy từ lâu nhưng không thấy, dự tính lên đây xem sao thì vô tình trông thấy hai người kia đang ôm nhau trước phòng thi. Không nói không rằng, họ rất hiểu ý nên cùng nhau đi xuống sân trường chờ đợi. Có lẽ hai người ấy cần một không gian riêng để giải quyết vấn đề.
...
Chiếc ôtô màu đen đỗ trước Hồ Ninh. Hôm nay chỉ thi buổi sáng nên Tĩnh Hy muốn đến đây với Hồ Hiên Triệt. Bây giờ cô không muốn ở một mình. Ở căn nhà rộng lớn đó cũng chẳng có ai để nói chuyện tâm trạng tốt hơn cả.
- Chào cô!
Cô lễ tân nhìn Tĩnh Hy nhừ ngờ ngợ ra gì đó rồi tiếp lời.
- À, cô Tĩnh Hy phải không?
- Chào chị!- Tĩnh Hy gật đầu.- Triệt, anh ấy có trên đó không?
- Tổng giám đốc vừa gặp đối tác về, bây giờ có lẽ đang ở phòng họp.
- Vậy tôi lên đó đợi anh ấy.
- Để tôi đưa cô đi.
- Không cần đâu chị.- Cô mỉm cười, liên tục xua tay.- Chị cứ làm việc của mình đi.
Rời khỏi sảnh chính, Tĩnh Hy vào thang máy để lên tầng sáu. Cô nhớ không lầm thì phòng họp được bố trí ở tại đây. Cũng không dám chắc, trước giờ đến đây chỉ vài lần nên không rõ lắm.
Đi dọc theo hành lang tìm phòng họp. Bên tay trái có rất nhiều nhân viên đang chú ý đến cô. Có người còn ngưng tay để xem cô đến đây để làm gì. Bộ đồng phục và balô trên lưng còn khiến người khác thêm phần buồn cười hơn.
Không nhớ được vị trí phòng họp, Tĩnh Hy vừa thấy một nam nhân viên mang cốc cafe đi ra khỏi bàn làm việc thì lập tức hỏi han.
- Chào anh! Cho tôi hỏi phòng họp ở đâu vậy?
- Đi thẳng đến cuối dãy rẽ trái. Mà cô bé đi tìm ai vậy? Tìm cha hay là mẹ, hoặc là anh chị à? Có việc gì gấp không? Tổng giám đốc Hồ đang họp nội bộ, cô bé vào đó làm phiền là người thân bị khiển trách nặng đấy.
Anh ta nói một tràng dài không để Tĩnh Hy trả lời câu nào. Trong khi người ta nhìn mình với ánh mắt dò xét thì Tĩnh Hy cảm thấy khá là xấu hổ khi thấy những nhân viên khác cũng hiếu kỳ tập trung sang đây. Lúc nãy biết vậy cô đã về nhà thay đồ trước rồi. Bây giờ trong bộ dạng này đương nhiên làm trò cười cho thiên hạ.
- Sao? Hay là cô bé sang đó chờ một chút đi. Chắc là họp sắp xong rồi.
Tĩnh Hy nhìn theo hướng tay của anh ta về chiếc sofa sát vách tường. Mím đôi môi, cô chỉ tay vào mình và nói.
- Anh hiểu lầm rồi. Thực ra tôi...
- Là bà chủ!
Tĩnh Hy chưa nói xong thì đã bị một giọng nói trầm ấm cắt ngang. Còn toàn bộ nhân viên ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc, bàn tán xôn xao.
Nghiêng đầu nhìn ra sau nam nhân viên thì thấy Hồ Hiên Hiệt đang đứng ngay phía sau, hai tay thong dong cho vào túi. Mỉm cười tươi tắn, cô vẫy bàn tay bé xinh.
- Triệt!
Nam nhân viên quay người nhìn ra sau. Vừa trông thấy anh thì anh ta vội vàng đứng ngay ngắn, đầu cũng cúi xuống tỏ ý chào.
- Tổng giám đốc!
- Còn không nhanh đi làm việc?- Cô thư ký nhíu mày nhắc nhở.
- Ơ... Dạ, dạ. Tôi đi ngay.
Sau khi anh ta ba chân bốn cẳng chạy về vị trí, cô thư ký bên cạnh cũng cúi chào anh rồi quay đi mất hút. Tĩnh Hy đưa mắt nhìn theo cô ấy xong quét nhìn những nhân viên vừa rồi cứ nhìn mình cười cười nói nói, không ngừng bàn tán. Cũng nhanh thật ha, có mặt anh là ai nấy đều làm việc chăm chỉ tiếp tục rồi kìa.
- Bà chủ nhỏ, em nhìn gì vậy?
Hồ Hiên Triệt bước đến trước mặt, bàn tay to lớn đưa lên xoa đầu cô một cái.
- Bà chủ?
Cô thích thú ra mặt, vội vàng đi đến ôm lấy cánh tay của anh.
- Triệt, chúng ta sẽ kết hôn sao?
- E hèm...- Anh liếc mắt nhìn những nhân viên đang cố nhìn ngó sang đây hóng hớt.- Tập trung làm việc cho tôi.
Vừa dứt câu là người nào người nấy lập tức thẳng lưng, mắt dán chặt vào màn hình máy tính.
Vươn tay ôm lấy bả vai của Tĩnh Hy kéo đi. Anh không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ cong nhẹ khoé môi tạo nên nụ cười.
- Cạch *
Vào phòng làm việc, Hồ Hiên Triệt đi đến bàn làm việc cởi áo vest và khoác lên ghế ngồi. Anh cứ im lặng không nhắc đến chuyện vừa rồi khiến Tĩnh Hy cứ ôm thắc mắc vô cùng khó chịu. Không nói thì thôi đi, nhắc một nửa xong lại im im thật làm người khác ấm ức mà.
- Triệt! Anh nói cho em nghe đi. Có phải chúng ta sẽ kết hôn không?
Như chim sẻ không ngừng líu lo, Tĩnh Hy ở bên cạnh choàng tay ôm lấy cổ của Hồ Hiên Triệt. Anh có biết nói như vậy khiến cô vui biết bao nhiêu không? Vậy mà nói được vài từ là nín bặt.
- Con nít! Em hỏi nhiều làm gì?- Anh nheo đôi mắt bí hiểm.
- Thì là con nít, nhưng em đã hơn mười tám tuổi rồi mà. Anh nói đi, có phải chúng ta sẽ kết hôn không hả?
Nhìn dáng vẻ không cam tâm của cô khiến anh chợt bật cười. Kéo tay Tĩnh Hy và ôm lấy vòng eo thon gọn. Chỉ một lực vừa đủ là cô đã gọn gàng ngồi vào lòng mình.
- Sao em lại hỏi anh như vậy?
- Thì lúc nãy... Anh nói em là bà chủ mà.- Cô ngượng ngùng ấp úng.
- Nghe thế thích không?
- Đương nhiên là thích rồi.
Hồ Hiên Triệt đưa tay véo mũi, trên môi lại mỉm cười thêm một lần. Đứa trẻ này thật là! Cứ mỗi lần thấy vẻ mặt hạnh phúc của cô là anh lại muốn làm một thứ gì đó để đổi lấy những nụ cười tươi tắn như thế này. Có lắm lời cũng không sao, anh chịu đựng được. Có phá phách nghịch ngợm cũng không vấn đề, anh không thấy phiền não,... Miễn là cô được vui vẻ, sống những ngày tháng vô âu vô lo như bây giờ là quá tốt.
- Hôm nay em thi tốt không?
- Em làm bài tốt lắm, chắc chắn sẽ đạt điểm cao.- Cô cao hứng trả lời.
- Vậy nếu thật sự đạt điểm cao thì em muốn anh thưởng quà gì?
Nghe anh hỏi Tĩnh Hy có ngập ngừng suy nghĩ một lúc. Hầu như thứ gì cô cũng có. Túi xách hàng hiệu còn nhiều cái chưa dùng, váy áo cũng mặc không hết. Về vật chất được Hồ Hiên Triệt lo liệu bấy lâu này không hề thiếu một thứ gì cả.
Bất chợt dùng hai tay ôm lấy cả gương mặt anh tuấn. Tĩnh Hy tinh nghịch hôn nhẹ lên đôi môi của anh rồi mỉm cười.
- Chỉ cần mỗi ngày đều hôn em như thế này là được.
- Em thích như thế à?
Hồ Hiên Triệt siết chặt tay ở eo, còn một tay thì giữ cằm của Tĩnh Hy. Dần dần khoảng cách được rút ngắn, hơi thở ấm nóng liên tục phả vào da thịt. Tĩnh Hy điềm tĩnh đón nhận nụ hôn ngọt ngào từ Hồ Hiên Triệt, cứ như đã mặc định đôi môi này là của mình.
- Yêu anh quá đi!
Tĩnh Hy mỉm cười ôm chặt lấy Hồ Hiên Triệt, đầu cũng tựa hẳn vào vòm ngực săn chắc tận hưởng bình yên. Cô muốn cùng anh đi hết quãng đời còn lại, không bao giờ phải chịu lìa xa. Một đời này chỉ biết mỗi anh thôi, người đàn ông mà cô yêu thương nhất trên đời.
Chẳng mấy chốc Tĩnh Hy đã thiếp đi, hoàn hảo chìm vào giấc ngủ say. Hơi thở đều đều từ cô gái nhỏ cũng đủ cho anh biết cô đã cảm thấy an toàn như thế nào. Mọi thứ cố gắng đến ngày hôm nay đều vì Tĩnh Hy. Vì cô nên anh mới phấn đấu gầy dựng sự nghiệp đạt đến đỉnh cao như bây giờ. Hoá ra từ lâu trong lòng đã khắc cốt ghi tâm người con gái này. Chỉ là khi ấy cô chỉ là một đứa trẻ nên bản thân anh vẫn chưa hề nhận ra.
" Chỉ cần có em ở bên, mọi thứ xung quanh đối với anh đều không quan trọng. "