Có những thứ được định sẵn sẽ xảy ra dù ta không bao giờ muốn. Cũng có những thứ không được phép xuất hiện nhưng ta vẫn cố chấp tìm kiếm nó. Nhưng dù vậy ta vẫn không hối hận vì những gì ta đã chọn.
Sáng sớm hôm nay trời có chút âm u sắp mưa, tật thích hợp để ta nằm dài trên giường và ngủ nướng. Vì vậy mà cô nàng Thùy Vân vẫn đang chìm vào giấc ngủ say dù mặt trời đã lên cao. Cửa phòng vang lên tiếng đập cửa cùng với tiếng đánh thức của mẹ cô.
“Vân, dậy đi con. Ngủ gì mà ngủ tới trưa trời trưa trật.”
“Hôm nay chủ nhật mà mẹ.” Cô đáp lại mẹ mình với giọng ngái ngủ.
Dù có chút không nhở rời cái ổ ấm áp, thoải mái của mình nhưng Thùy Vân vẫn ngoan ngoãn đi vào nhà tắm. Tới khi cô đi ra thì mẹ liền đưa cho cô một hộp quà nhỏ. Trên hộp quà có cột một tấm thiệp nhỏ ghi: Chúc Mừng Sinh Nhật, Thùy Vân. Ngoài ra thì không có ghi tên người gửi hay bất kỳ một thông tin nào khác.
“Ai gửi cho con vậy mẹ?” Mỗi khi tới sinh nhật cô, mẹ sẽ nấu một bữa toàn món cô thích. Nên cô nàng thừa biết mẹ cô không bào giờ mua quà tặng mình.
“Mẹ không biết. Lúc sáng sớm ba mày đi làm thì thấy hộp quà này được ai đó treo trước cổng. Trên đó ghi tên mày nên ba mày mang vào nhà.”
“Chắc là của Tình.” Thùy Vân suy đoán rồi ôm hộp quà chạy vào phòng lấy điện thoại gọi cho cô bạn.
Nhã Tình bên này vẫn đang suy nghĩ về cô gái váy đỏ tối qua. Chợt chiếc điện thoại màu trắng bên cạnh cô rung lên làm cô giật mình. Chiếc điện thoại này là quà sinh nhật ba mua tặng và mặt sau được khắc tên cô. Nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, Nhã Tình liền vút màn hình đẻ nhận cuộc gọi. Chưa để cô lên tiếng thì bên kia đã vang lên tiếng của Thùy Vân.
“Cảm ơn mày nhiều nha, Tình. Cái vòng tay mày tặng đẹp lắm á.”
“Vòng tay gì? Tao đâu có tặng vòng tay cho mày đâu.” Nhã Tình có chút ngơ ngác.
“Ủa? Vậy cái vòng tay gửi tặng sinh nhật tao không phải của mày hả? Hay là của chị em Trân Châu tặng tao?” Thùy Vân thích thú cầm chiếc vòng hạt châu màu đỏ trong tay.
“Sao mày không coi tên người gửi?” Nhã Tình hỏi.
“Không có. Không có tên người gửi. Nên tao mới tưởng của mày á.” Thùy Vân cầm hộp quà cùng tấm thiệp nhìn kỹ xem có tên người gửi không.
“Có thể là người quen của mày á. Sao mày thử đi hỏi thử xem? Chứ hai chị em Trân Châu không có mua vòng tay tặng mày. Tao nhớ hai chị em họ mua tặng mày đồ mỹ phẩm á.”
“Chắc là tao phải gọi hỏi xem ai tặng tao chiếc vòng để còn cảm ơn. Mà mai đi học rồi, mày chuẩn bị hết mọi thứ chưa Tình? Mai có gì tao mua đồ đãi bốn đứa bây nha. Để cảm ơn quà sinh nhật của tụi bây chứ.”
“Rồi. Mai tao qua chở mày đi học chung. Nhớ dậy sớm nha.”
“Ok. Mai gặp lại nha. Bye bye.”
“Ừm. Bye.”
Hiện tai, Nhã Tình hoàn toàn không để tâm tới chuyện chiếc vòng tay mà Thùy Vân được tặng. Nhưng đó là cho tới khi cô nhìn thấy ảnh chụp chiếc vòng mà Thùy Vân gửi và bản thân cô cũng nhận được một chiếc y chang như vậy.
Sau khi vừa cúp máy thì dì Hai gõ cửa phòng cô. Dì mang lên một hộp quà được cột dây ruy băng màu đỏ kèm một tấm thiệp.
“Dì thấy nó nằm trong hòm thư nhà mình. Hình như là quà sinh nhật của con á.” Dì Hai được hộp qua cho cô rồi rời đi.
“Dạ, con cảm ơn.”
Nhận lấy hộp quà rồi quay vào phòng, Nhã Tình không mở chiếc hộp ra liền mà lấy tấm thiệp kèm theo. Trên thiệp chỉ ghi một lời chúc ngắn gọn: Gửi Nhã Tình, món quà sinh nhật muộn đầy bất ngờ.
Nhìn hộp quà, Nhã Tình dâng lên cảm giác bất an khó chịu giống y hệt cảm giác những lần gần đây. Đúng lúc Thùy Vân gửi hình chiếc vòng cùng với lời nhắn “ Không phải của họ hàng hay hàng xóm tặng”. Trong hình là một chiếc vòng tay chuỗi hạt màu đỏ tươi như máu. Trông rất đẹp nhưng cái màu đỏ đó cứ khiến người nhìn có cảm giác lạnh lẽo hơn là cảm giác ấm áp.
Cô đặt điện thoại lên bàn rồi tính xuống nhà nhưng bất cẩn quơ tay làm rớt hộp quà khi nãy xuống đất. Nắp hộp quà bung ra làm món quà bên trong cũng rơi ra ngoài. Thứ bên trong chiếc hộp chính là chiếc vòng giống hệt cái trong hình cô vừa xem.
Khi nhặt chiếc vòng lên, Nhã Tình bất giác nhìn thấy một khung cảnh vô cùng kinh dị. Giữa một khu rừng âm u, một cô gái mặc một thân tứ thân màu đỏ liều mình chạy trốn nhưng vẫn bị ba người đàn ông bắt được và cưỡng bức. Một lát sau, một người phụ nữ sang trọng mặc giao lĩnh màu chàm đi tới nhìn cô gái, nhếch miệng cười khinh.
“Đây là cái kết cho kẻ thích tư thông, câu dẫn chồng người.” Người phù nữ ấy nhìn cô gái.
Lúc này trông cô gái cực kỳ tả tơi, khắp người toàn vết bầm, chiếc áo tứ thân màu đỏ mà cô ta yêu thích đã bị ba gã đàn ông xé rách. Cô khóc lóc cầu xin người phụ nữ tha mạng. Nhưng bà ta hoàn toàn không quan tâm lời cầu xin của cô ta.
“Tha sao? Loại đĩ điểm nhà ngươi không có tư cách lên tiếng trước mặt ta.” Bà ta lệnh cho ba tên khi nãy. “Đánh ả cho ta. Đánh càng mạnh, ta sẽ thưởng cho các ngươi càng nhiều.”
Ba tên kia nghe sẽ thưởng thêm tiền thì liền không quan tâm sống chết của cô gái mà tàn nhẫn đánh đập. Rất nhanh khắp người cô gái bê bết máu. Nhưng khiến vị phu nhân đó tức giận là giữ chân cô gái chảy ra một dòng máu đỏ.
“Ngươi... ngươi cư nhiên lại mang thai con của chồng ta. Đánh mạnh lên cho ta! Đánh chết mẹ con ả lẳng lơ này cho ta!” Bà ta như phát điên mà gào thét, cả người loạn choạng đứng không vững khiến thị nữ đi theo vội lên đỡ.
Tới khi bà ta bình tĩnh lại thì cô gái đã bị đánh chỉ còn một chút hơi tàn. Bà ta liền cho người đào một huyệt sâu rồi vứt cô gái xuống dưới chôn. Bà không quên ra lệnh cho thị vệ bên cạnh cắt lưỡi cô gái.
Thị vệ vừa cắt đứt lưỡi thì cô gái vì đau mà rên la. Dù vậy bà vẫn cho người lấp huyệt chôn sống cô gái rồi còn cho người khiêng những tảng đá lớn chắn lên vị trí huyệt vừa lấp để cô gái không bao giờ có thể thoát ra.
Ba tên lưu manh kia nhìn thấy hành động tàn nhẫn của vị phu nhân đó mà sợ hãi. Vừa nhận được tiền thì liền quay về gom đồ bỏ trốn khỏi vùng này. Họ cũng thề không bao giờ nói ra chuyện ngày hôm đó.
Lúc này Nhã Tình mới khôi phục lại ý thức. Cô vẫn chưa thể bình tâm sau những gì bản thân vừa nhìn thấy. Cô nhìn chiếc vòng trong tay rồi nghĩ điều gì đó liền vội vàng thay quần áo, cầm theo hộp quà đi xuống nhà.
“Dì Hai, con đi chơi với bạn. Chiều tối con mới về. Ba mẹ hay anh hai hỏi thì gì báo lại cho họ vậy nha đì.” Nhã Tình nói với dì Hai vài lời rồi chạy nhanh ra ngoài. Cô lấy chiếc điện thoại đen gọi cho một người. Điện thoại vừa bắt máy thì cô liền nói nhanh.
“Em có chuyện gấp cần gặp anh. Giờ em qua chỗ anh ngay.”
Nhã Tình nhanh chóng đi ra cổng, lúc đi xuống nhà cô đã gọi taxi nên rất nhanh trước cổng đã có một chiếc taxi chờ sẵn. Lên xe, cô liền nói cho tài xế địa chỉ nơi tới.
“Bác tài, bác chở cháu tới dinh thự Thiên Trường ở đảo Kim Cương đi ạ.”
Tài xế nghe cô nói địa chỉ thì có chút bất ngờ nhìn cô nhưng vẫn chở cô đi.
Trên đường tới đó, cô lại đi ngang qua nơi hiện trường vụ án lần trước. Dây phong tỏa vẫn còn giăng, cả cảnh sát canh hiện trường vẫn giám sát xung quanh, dù đã hơn một tuần trôi qua. Xem ra vụ này khá khó nên mới chưa giải quyết xong.
“Không biết chừng nào cảnh sát mới bắt được hung thủ nữa. Haizzz.” Bác tài nhìn hiện trường vừa đi ngang qua mà thở dài.
“Vẫn chưa bắt được hung thủ hả bác?”
“Chưa đâu cháu. Tối qua hình như mới có người bị giết giống y như vậy, nghe bảo là một nam sinh. Không hiểu xã hội này sao nữa? Đi đâu cũng thấy người chết.”
Nhã Tình nghe nói tối qua xảy ra một vụ giết người giống vậy thì vội mở điện thoại lên xem. Quả thật có một vụ xảy ra vào tối qua, hiện trường chính là đoạn đường đi vào khu cư xá nhà Thùy Vân đang ở. Nạn nhân được xác định là nam sinh của trường nam sinh chuyên Phạm Xuân Ẩn. Thời gian tử vọng chính là vào lúc 10h30, cũng chính là lúc cô từ nhà Thùy Vân trở về.
“Mà bác nói mấy đứa con gái mấy cháu. Chia tay, thất tình gì thì cũng đừng nghĩ quẩn nghe chưa. Tự tử rồi thì mấy thằng bội bạc nó cũng không có đau lòng cho mình. Người đau khổ chỉ có cha mẹ mình mà thôi.”
“Tự tử? Không lẽ còn việc gì nữa hả bác?” Nhã Tình có chút không hiểu ý bác tài.
“Cháu không biết sao? Thì sáng này báo có đăng tin tìm thấy xác một cô gái chết đuối được cho là mất tích. Người ta cho rằng cô gái này bỏ nhà đi theo người yêu rồi bị người yêu bỏ nên nhảy hồ tự tử.”
“Sao người ta lại nói vậy? Bộ có chứng cứ gì hả bác?”
“Thì do trên người cô bé đeo vòng tay tình nhân Tương tư tử gì đó. Từ hồi lễ tình nhân gì đó của bọn trẻ thì xuất hiện trào lưu tặng vòng tay hạt đỏ cho người mình yêu thể hiện tình cảm. Vậy nên người ta mới cho rằng cô bé đeo vòng tay đó thì tất nhiên tự tử do thất tình.” Bác tài cũng nhẫn nại giải thích.
“Thì ra là vậy.” Nhớ tới hình chiếc vòng tay đỏ mà bác tài xế nói, Nhã Tình liền lấy hình Thùy Vân chụp đưa bác tài xem.
“Cái vòng Tương tư tử đó là cái này phải không bác?”
“Đúng rồi. Là nó đó cháu. Của cháu hả?”
“Dạ không ạ. Của bạn cháu.”
“Bác nghe con bác bảo là cái này là bắt chước cái gì văn hóa của Trung Quốc. Chứ không phải của Việt Nam mình. Cái gì mà hai người cùng đeo thì nghĩa là hai người cùng nhớ về nhau, hay đại loại vậy. Bác toàn nghe con gái bác nói chứ cũng không rành mấy cái sở thích của người trẻ bọn cháu.”
“Dạ.” Nhã Tình chỉ cười gượng rồi cũng không nói gì thêm. Cô nhìn lại chiếc vòng trong hình mà nghĩ. “Vòng Tương tư tử sao?”
“Tới nơi rồi. Của cháu hết 260.” Do khu vực đảo Kim Cương thuộc gia tộc Trần gia nên xe taxi chỉ có thể dừng lại ở trước cổng.
“Dạ, cháu gửi bác. Cảm ơn bác nhiều.” Nhã Tình đưa tiền cho bác tài rồi đi về phía cổng vào.
Muốn tới dinh thự phải đi qua cầu Thời Đại rồi đi thêm một đoạn 10 phút đi xe mới tới. May mà khi cô vừa đi tới cổng canh thì đã có người chờ đón cô từ trước.
“Chào cô Nhã Tình. Tôi là trợ lý của cậu chủ, Phạm Trung Nghĩa. Cậu ấy dặn tôi chờ cô tới. Mời cô lên xe.” Trung Nghĩa lịch sự mở cửa xe cho cô rồi quay lại dặn dò bảo vệ gác cổng.
Trong lúc này, Nhã Tình quan cánh cổng kim loại lớn được đúc nguyên khối trước mắt trông vô cùng khí thế hoành tráng. Khiến cho người khác nhìn có cảm giác nó như thứ ngăn cách tách biệt mọi thứ bên trong với thành phố bên ngoài. Hai cánh cổng chính ở giữa chạm đôi rồng lớn chầu Mặt Trời trong khuôn hình lá đề. Hai cánh phụ hai bên khắc hình hoa sen nở. Các chi tiết trên cổng, dù nhỏ vẫn được chạm khắc ti mỉ, tinh xảo.
“Lần sau thấy cô ấy tới thì mấy anh cứ cho cô ấy vào trong. Không cần thông báo hay xin lệnh. Việc này đã được ông bà chủ và cậu chủ đồng ý.”
“Vâng.” Trung Nghĩa xong việc thì cũng nhanh chóng lên xe rời đi.
Nhã Tình ngồi trên xe nhìn ngắm khung cảnh thành phố cùng với cảnh sông hai bên cầu. Nơi này được xem là nơi bất khả xâm phạm ở thành phố. Nơi mà dòng dõi hậu duệ hoàng thất tiền triều sinh sống gần 40 năm.
Sau năm 1975, hậu duệ hoàng tộc nhà Trần quyết định Nam tiến lập nghiệp. Nhờ có công đóng góp, tham gia đấu tranh giành độc lập cho đất nước và vì là dòng dõi cuối cùng của triều đại trước nên chính phú đã đồng ý sẽ cấp cho họ một khu đất để định cư, sinh sông lâu dài. Và khi vào tới đây, gia chủ Trần gia khi đó đã nhìn ra hòn đảo có thế phong thủy vượng khí “Long Thụ Châu” nằm giáp với hai con sông nên liền xin nhà nước cấp cho toàn bộ hòn đảo này.
Sau đó, con cháu Trần gia đều hưởng vượng khí, làm ăn phát triển, gây dựng nên cơ đồ lớn - tập đoàn Thăng Long - cho tới ngày nay.
Chiếc xe chở Nhã Tình đi vào một khuôn viên ngập tràn các loại hoa rồi dừng lại. Trung Nghĩa mở của mời cô xuống xe. Quản gia đã chờ sẵn trước nghi môn để đón cô.
Lúc ngồi trên xe không thể nhìn rõ toàn cảnh tới khi đi qua nghi môn, Nhã Tình mới nhìn thấy được toàn cảnh sự rộng lớn, hoành tráng của dinh thự Thiên Trường này. Toàn bộ khu dinh thự được xây dựng mô phỏng gần giống tới bảy, tám phần so với hoàng cung Thăng Long, ngay cả lầu Bát giác cũng được xây dựng.
Qua nghi môn thì cô đi lên một cầu đá khắc hoa văn vân mây cầu kỳ, bắc qua hồ sen lớn, dẫn tới tòa viện chính. Điều đặc biệt ở hồ sen nơi này là dù đã qua thu nhưng hoa sen trong hồ vẫn rực rỡ khoe sắc đan xen với những lá sen xanh. Xung quanh hồ đều trồng rất nhiều cây cảnh lâu năm quý giá khác nhau. Khiến không khí nơi này vì vậy mà luôn trong lành cùng với tràn ngập hương hoa sen. Bên trái cầu đá có thể thấy mái đình lục giác nằm giữa hồ sen.
Mái đình lục giác được thiết kế bộ đấu củng chống đỡ mái đình cực cầu kỳ với các hoa văn mang đậm nét thời xưa. Mái được lợp ngói lưu ly, mái hiên được uốn cong kết hợp với đầu phượng tựa như chim bay. Đúng hệt như Bảo Ninh Sùng Phúc tự bi miêu tả “Thiềm a dực thế, như điểu tứ phi (Mái hiên xòe cánh, như chim bay bốn phía)”.
Vì có việc gấp nên dù rất muốn nhìn ngắm cảnh đẹp ở đây nhưng Nhã Tình vẫn nhanh chóng đi theo quản gia tới Đông viện. Lúc này, ở gần hồ sen đang có người đứng núp nhìn về phía cô từ nãy tới giờ. Nếu Nhã Tình gặp mặt sẽ nhận ra người đó ngay. Không ai xa lạ, người đó chính là cô bạn cùng lớp - Thanh Trà.
Thanh Trà nhìn thấy Nhã Tình xuất hiện trong ở nơi này liền vô cùng kinh ngạc. Cô ta lo lắng không biết tại sao cái đứa con gái mình ghét đó lại xuất hiện ở đây lại còn được quản gia cung kính tiếp đón. Cô ta thấy hướng hai người đi tới là Đông viện thì chỉ đành bất lực đứng nhìn từ xa tới khi cả hai khuất bóng. Ngoại trừ Bắc viện ra thì ba viện còn lại, cô ta không thể đi vào khi không có sự cho phép. Cô ta chỉ đành hậm hực, kiềm nén sự tò mò của bản thân mà đi về Bắc viện.
Quay ngược thời gian trở lại đêm hôm qua, tất cả thành viên C013 vừa mới quay về nhà nghỉ ngơi thì tới nửa đêm đã phải nhanh chóng rời đi. Tất cả là vì điện thoại của mọi người bất ngờ đồng loạt đổ chuông rồi tắt khiến họ giật mình tỉnh giấc. Trong điện thoại mọi người đều nhận được một dòng tin nhắc từ sếp của họ, Minh Tường.
(Phát hiện thi thể tại đường số 4, khu cư xá nhà máy nước.)
Minh Tường sau khi gửi tin cho tất cả thì cũng vội lấy áo khoác chạy nhanh ra hiện trường. Mọi người có chút mệt mỏi vì phải thức dậy giữa giấc nhưng vẫn nhanh chóng tỉnh táo chạy tới hiện trường án mạng. Mọi người vừa tới hiện trường liền thay đổi thái độ hoàn toàn, không còn dáng vẻ cười cợt, đùa giỡn mà hoàn toàn nghiêm túc, tập trung vào công việc của mình. Một cảnh sát khu vực nhìn thấy đội điều tra C013 tới liền nhanh chóng đi về phía họ thông báo tình hình.
“Một người đàn ông trên đường đi nhậu về vô tình phát hiện ra nạn nhân. Chúng tôi đã lấy lời khai của người đó. Vì đoạn đường này chúng tôi đã cho người đi kiểm tra xung quanh. Hoàn toàn không có camera giám sát nào. Nhưng cuối đoạn đường này dẫn thẳng tới khu cư xá và không có đường khác để đi ra ngoài. Vả lại, sau 8 giờ tối thì con đường này hoàn toàn vắng vẻ, gần như rất vào giờ đó cùng không có người đi qua.”
“Xác định được danh tính xác chết đó là ai chưa?” Minh Tường mang găng tay y tế, chuẩn bị xem xét hiện trường.
“Chúng tôi tìm thấy thẻ học sinh của nạn nhân. Nạn nhân là học sinh lớp 12 trường nam sinh chuyên Phạm Xuân Ẩn. Tên cậu ta Lưu Minh Nhật. Chúng tôi đã liên lạc với gia đình nạn nhân để thông báo sự việc.” Anh cảnh sát khu vực nhìn xác chết của cậu thiếu niên mà tiếc nuối. “Thật tiếc! Vốn là còn cả một tương lại phía trước. Vậy mà... haiz.”
“Vì vậy chúng ta phải sớm nhanh chóng bắt được hung thủ để không phải hối tiếc. Anh tiếp tục đi tìm hiểu xem có ai khác nhìn thấy nạn nhân hay người khả nghi nào xuất hiện trước khi án mạng xảy ra không?” Minh Tường cũng cảm thấy tiếc cho cậu trai trẻ này.
“Vâng.”
Minh Tường đi qua dây phân cách tới chỗ xác chết. Trên người cậu thiếu niên vẫn còn mặc đồng phục thể dục của trường. Balo bị vứt cách xác chết không xa, đồ đạc bên trong balo nằm lung tung bên ngoài. Quần áo dính bùn đất sau lưng nhưng vẫn chỉnh tề, không hề xộc xệch. Ngoại trừ vết cắt ở động mạch chính ở cổ thì không còn vết thương nào khác.
“Theo khám nghiệm sơ bộ thì có thể phán đoán nạn nhân chết trong khoảng thời gian từ 10h30 tới 11h.” Phúc Bình báo cáo sơ bộ về kết quả kiểm tra thi thể.
“Anh xem thứ này quen không, Tường?”
Anh cũng đưa cho Minh Tường xem thứ anh phát hiện trong tay nạn nhân. Lúc phát hiện, anh liền kêu Tuyết Liên giúp mình lấy thứ trong tay nạn nhân ra.
Phúc Bình phải cẩn thẩn nới lỏng ngón tay đã cứng của thi thể ra mà không làm ảnh hưởng tới việc điều tra và để Tuyết Liên có thể dễ dàng lấy vật trong tay ra. Tới khi lấy được thì cả hai vô cùng ngạc nhiên. Thứ mà nạn nhân giữ chặt trong tay cư nhiên lại là một hạt châu đỏ, giống hệt hạt châu ở vụ án trước.
“Vòng Tương tư tử?” Tuyết Liên vẫn luôn cố nhớ mình thấy hạt châu này ở đâu. Rồi như nghĩ ra điều gì đó mà lên tiếng.
“Em biết vật chứng này là gì sao?” Minh Tường ban đầu còn cho là hạt châu này chỉ là thứ vô tình rơi vào hiện trường vụ án trước. Nhưng lúc này thì anh không còn nghĩ vậy.
“Em biết. Thứ này đang nổi gần nửa năm đây. Từ hồi sau lễ tình nhân là đi đâu cũng thấy. Bạn em cũng có vài đứa đòi người yêu mua tặng. Nghe nói là thứ này mắc lắm.”
“Vậy sao một học sinh cấp 3 lại có thứ này?”Thế Phương đứng gần hai người nghe được cuộc trò chuyện nên cũng lên tiếng hỏi.
Ngoài hiện trường xuất hiện một chiếc xe máy chạy tới. Người phụ nữ không chờ xe dừng lại mà vội xuống xe, chạy về phía thi thể. May mà cảnh sát kịp thời ngăn cản, không để bà ấy làm hỏng hiện trường. Nhưng người phụ nữ cũng đã kịp nhìn thấy gương mặt của thi thể đó. Xác chết đó dù bị rút cạn máu thành một xác khô thì bà ta vẫn nhận ra đó là con trai út của mình.
“Con tôi... con tôi... Sao lại như vậy? Trời ơi, con tôi...”
Người đàn ông vội lao tới ôm giữ người vợ đang gào khóc thảm thiết. Ngay cả ông cũng không ngờ được mà hai mắt đỏ hoe. Rõ ràng sáng nay, con trai ông vẫn còn vui vẻ, khỏe mạnh, cười nói chào vợ chồng ông rồi đạp xe tới trường. Vậy mà giờ đây...
“Ba, mẹ.”
Một cậu thiếu niên lo lắng chạy tới. Cậu không bận tâm mà vứt chiếc xe đạp nằm bên đường rồi nhanh tới chỗ ba mẹ mình đang gào khóc. Cậu gần như chết đứng khi nhìn thấy thi thể em trai mình.
“Xin lỗi. Chúng tôi biết là hiện tại tâm trạng của gia đình mình không tốt. Nhưng mong gia đình mình có thể hợp tác với cảnh sát để cho lời khai hỗ trợ điều tra được không?” Một thành viên bên C013 đi tới lấy thông tin về nạn nhân, Thế Khanh.
“Được, thưa cán bộ. Chỉ mong mọi người có thể tìm ra hung thủ hại con trai tôi. Bắt hắn phải trả giá.” Người ba cố gắng bình tĩnh trả lời câu hỏi của cảnh sát.
“Vâng, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra tên hung thủ cho pháp luật trừng trị. Vậy bác có thể cho chúng tôi biết lần cuối bác gặp con trai mình là khi nào không?” Thế Khanh hỏi người ba.
“Lần cuối tôi gặp thằng bé là vào sáng nay. Nó bảo nó có hẹn với vài người bạn trên trường đá banh. Tôi với vợ chờ nó cả ngày cũng không thấy nó về nên cũng sốt ruột. Nhưng thường nó cũng hay qua nhà bạn ngủ lại nên vợ chồng tôi nghĩ lần này cũng vậy. Ai ngờ lại nhận được điện thoại báo tin...”
Ông không kiềm chế được mà bật khóc. Thế Khanh thấy ông như vậy cũng hiểu không thể hỏi gì thêm nên quay qua hỏi cậu con trai lớn.
“Cậu là Minh Hạ, anh trai của Minh Nhật?”
“Vâng.” Minh Hạ vẫn chưa hết sốc vì cái chết của em trai.
“Vậy cậu cho tôi hỏi lần cuối cậu gặp em trai mình là lúc nào?”
“Là khoảng 2, 3 giờ chiều. Tôi có gặp nó đang đạp xe đi đâu đó. Tôi có gọi nó lại hỏi thì nó bảo là có việc bận rồi đạp xe bỏ đi. Trông nó gấp gáp lắm.” Minh Hạ siết tay, cố làm bản thân đau bản thân không gục ngã.
“Cậu có biết em cậu có việc gì mà gấp vậy không?”
“Không ạ. Nó không nói.”
“Vậy vào lúc 10h30 cậu đang ở đâu?”
“Vào giờ đó tôi đang ở với bạn. Bọn tôi vừa hết ca làm thêm tại một cửa hàng tiện lợi cùng bạn.”
“Cửa hàng tiện lợi nào? Thời gian làm của cậu là lúc mấy giờ?”
“Là cửa hàng K-mark. Tôi làm từ 4 giờ tới 10 giờ.”
“10 giờ? Nhưng cậu bảo 10h30 cậu vừa hết ca.”
“Vâng. Do tôi làm ca muộn nên trước khi về thì sẽ ở lại dọn dẹp cửa hàng rồi mới về.”
“Được rồi. Cảm ơn cậu đã hợp tác.” Thế Khanh chuẩn bị rời đi thì có chuyện xảy ra.
Người mẹ đang khóc đột nhiên như phát điên mà lao tới giáng một cái tát lên người con trai lớn. Bà không ngừng lại mà lôi kéo đánh đập cậu càng mạnh hơn.
“Tại sao lúc đó mày không cản em trai mày lại? Nếu mày ngăn cản em trai mày thì nó sẽ không bị như vậy. Mày từ nhỏ tới lớn đều chỉ mang lại xui xẻo cho cái nhà này. Sao đứa chết không phải là mày chứ? TẠI SAO?”
Bà vừa nó vừa đánh đập lên người Minh Hạ liên tục như muốn trút hết oán hận, đau khổ lên người cậu. Bà ấy thẳng tay xô con trai mình một cách thô bạo khiến cậu ngã, cánh tay trái đập mạnh vào mảng tường bê tông.
“Thứ xui xẻo như mày đáng ra tao nên bóp chết từ lúc mới sinh mới phải? Mày là đồ tai tinh. Là thứ bệnh hoạn, dơ bẩn. Là thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ. Thứ quái thai như mày mới phải là đứa chết chứ không phải là con trai tao.” Người mẹ vẫn không buông tha mà lao tới đánh cậu. Người cha và cảnh sát nhanh chóng giữ chặt bà ấy.
“Cậu không sao chứ?” Thế Khanh chạy tới xem Minh Hạ có bị làm sao không.
Nhìn thấy ồn ào bên này, Minh Tường nhanh chóng đi tới xem xét tình hình. Nhìn thấy cậu thiếu niên đang được bác sĩ kiểm tra vết thương nhưng vẫn im lặng chịu đựng những lời oán hận cay nghiệp từ mẹ mình. Bên tay áo trái cậu ấy bị máu nhuộm đỏ thì cũng biết vết thương không nhẹ.
“Đưa người phụ nữ này qua bên kia ổn định tinh thần lại.” Minh Tường nói với cảnh sat khu vực đưa người mẹ đi.
“Vâng.”
Phúc Bình cầm trên tay một bản ghi chép sơ bộ pháp y đưa cho Minh Tường. Ánh mắt anh ta vẫn tập trung về phía người phụ nữ đang không ngừng gào khóc rồi lên tiếng cảm thán.
“Xem ra người mẹ này cực kỳ yêu thương con mình. Nhưng cũng chỉ là yêu thương một mình nạn nhân.”
“Sao vậy? Anh lại phân tích được gì từ hành vi của bà mẹ đó nữa sao?” Minh Tường hỏi.
“Tôi đâu cần phân tích. Cái tên đã nói lên tât cả rồi.”
“Tên? Minh Hạ? Minh Nhật?”
“Ừm. Anh không thấy sao. Cậu anh trai chỉ là ánh sáng của mùa hạ. Nhưng cậu em trai lại là ánh sáng của mặt trời. Tên mà cha mẹ đặt cho con cái không chỉ đơn giản là một cái tên để gọi. Mà nói còn mang trong đó những tâm nguyện và tình cảm yêu thương dành cho con cái.”
“Điều này có liên quan tới báo cáo pháp y không?”
“Có thể.”
“Ý anh là sao?”
“Qua những khám nghiệm sơ bộ của tôi thì nạn nhân bị một người khỏe mạnh cắt cổ, rút máu. Vật chủ lần này có vẻ có hiểu biết về giải phẫu và cấu trúc cơ thể con người. Khi nãy, tôi có ghé qua trò chuyện tâm sự với anh trai nạn nhân và biết được cả hai anh em nạn nhân đều có tham gia câu lạc bộ nghiên cứu sinh học.”
“Vậy ý anh là nghi phạm có thể là người quen trong câu lạc bộ với nạn nhân?”
“Tạm thời là vậy. Chúng tôi cần đưa thi thể về phòng giải phẫu khám nghiệm thêm để có thể đưa ra kết luận cuối cùng.”
“Được. Tôi sẽ cho người hỗ trợ các anh được thi thể tới phòng thí nghiệm nhanh chóng. Chúng ta phải mau kết thúc vụ này trước khi có thêm người vô tội bị sát hại.”
Sáng hôm sau, tin về nạn nhân thứ hai được đăng trên trang nhất của các báo.
Trở lại hiện tại, Nhã Tình đã đi tới Đông viện của dinh thự Thiên Trường cùng với quản gia. Lúc này cô đang ngời đợi ở phòng khách. Còn quản gia đã nhanh chóng thông báo cho cậu chủ rồi bản thân cũng xin phép rời đi.
Cô đi xung quanh phòng khách nhìn ngắm các món đồ bài trí. Khác với sự cổ xưa của kiến trúc bên ngoài của dinh thự thì cảm giác bên trong viện lại như pha trộn giữa nét cổ xưa chốn hoàng cung và sự hiện đại của ngày nay. Tuy tương phản nhưng lại được bài trí, thiết kế vô cùng hài hòa, làm tăng sự sang trọng, vương giả của nơi này. Nhìn ngắm một hồi lâu, Nhã Tình phát hiện một miếng ngọc phỉ thúy trong suốt được đặt trong tủ kính. Mặt ngọc được khắc hình đôi chim quyên tựa vào nhau.
Không hiểu sao khi nhìn miếng ngọc, cô lại có cảm giác thân thuộc, vui mừng như thể bản thân tìm lại được món đồ đã mất từ rất lâu. Điều gì đó luôn thôi thúc cô mau cầm lấy miếng ngọc.
“Mau cầm lấy miếng ngọc. Mau cầm lấy. Nó vẫn luôn chờ đợi cô.”
“Sen Nhỏ!” Vào lúc Nhã Tình vẫn đang thất thần nhìn miếng ngọc thì phía sau lưng cất tiếng gọi khiến cô giật mình, từ từ quay người lại nhìn.
Sáng thứ hai, Nhã Tình cẩn thận kiểm tra lại mọi thứ rồi chạy xuống nhà cùng gia đình ăn sáng. Hôm nay là ngày đầu chính thức vào năm học mới, cô hẹn sẽ đến đón Thùy Vân đi học chung.
“Họa, chị đi trước đón Vân. Em cứ đến trường trước, chị em mình gặp nhau ở cổng trường.” Nhã Tình nói với Thiên Họa.
“Dạ. Lát gặp chị ở cổng trường nha.” Thiên Họa gật đầu đồng ý.
“Vậy con đi học đây. Bye bye ba mẹ. Chúc ba mẹ một ngày làm việc vui vẻ.” Nhã Tình ăn xong bữa sáng liền đeo balo đi. Không quên chúc buổi sáng ba mẹ.
Anh hai cô đã đi đến trường từ sớm, cặp song sinh út thì lát được ba đưa đi học. Còn anh ba thì qua nhà anh Minh Hạ từ sáng sớm. Xem xem anh ấy có ổn không. Chiều qua khi về nhà thì cô mới biết nạn nhân thứ hai của vụ “Xác chết khô” kia là em trai của Minh Hạ.
Mẹ anh ấy vì việc này mà phát điên, đem đổ hết tội lỗi lên đầu con trai lớn. Không tiếc mà buông lời mắng chửi, miệt thị, nguyền rủa con trai mình. Nghe anh ba kể là khi anh qua nhà thì thấy Minh Hạ đang ngồi trước hiên nhà băng lại vết thương, khắp người toàn vết bầm do bị đánh.
Anh ba cô có kêu anh ấy qua nhà mình ở tạm một thời gian. Chờ cho mẹ anh ấy bình tâm lại nhưng Minh Hạ lại kiên quyết từ chối. Tới khi mẹ anh ấy tỉnh dậy thì anh ấy lại sợ hãi mà đóng cổng đuổi Giang Vũ đi về. Anh ba cô ngoài cổng nhìn vào thì thấy bà mẹ vừa thấy Minh Hạ liền như bị kích thích mà cầm đồ đánh anh ấy. Vì vậy mà Giang Vũ không yên tâm nên mặt trời chưa lên ló dạng phía chân trời thì anh đã xách xe chạy qua.
Mẹ cô cũng biết chuyện nên cũng không cản con trai, bà còn xót xa, đau lòng cho Minh Hạ. Đứa trẻ đó lúc nhỏ hay tới nhà bà chơi, bà cũng rất có thiện cảm với đứa nhỏ lễ phép, ngoan ngoãn đó. Bà không hiểu sao lại có một người mẹ không chút đau lòng mà đánh đập, chửi rủa đứa con mình đứt ruột đẻ ra như vậy.
Nhã Tình bên này đang đạp xe tới nhà Thùy Vân đón cô bạn đi học chung. Vì khu cư xá này chỉ có một đường đi vào duy nhất nên dù nhiều người ái ngại, sợ hãi nơi có người chết nhưng cũng có vài người ở trong khu tò mò mà ra đứng xem.
“Sợ thật á! Tao cả ngày hôm qua không dám ra đường.” Thùy Vân ngồi sau lưng Nhã Tình nhìn thấy hàng xóm gần nhà mình cũng tụ tập xung quanh hiện trường án mạng vì có cảnh sát tới hiện trường điều tra lần nữa. Cả hai xuống xe dắt bộ đi qua vì mọi người tụ tập khá đông và con đường này khá dốc, sợ bất cẩn đụng trúng.
“Tao nghe nói người bị giết tối hôm thứ bảy. Ngay lúc tao đưa mà mày về tới nhà á.” Nhã Tình nhỏ giọng nói với Thùy Vân.
“Gì ghê vậy mày? Nói thiệt hay nói chơi vậy?” Thùy Vân cảm thấy toàn thân nổi lên một tầng da gà vì ớn lạnh.
“Chuyện này ai dám nói chơi chứ?” Nhã Tình dắt xe đi qua, vài lần nhìn về phía hiện trường, nói.
“Vậy nếu tối hôm dó tao tự bắt xe về một mình thì... Sợ quá đi!” Thùy Vân chỉ nghĩ tới tối hôm đó cô về một mình thôi là không muốn tưởng tượng tiếp rồi.
“Mày sợ thì đừng tưởng tượng nữa. Không mất công giống tối qua đi quấy rối giấc ngủ của bốn đứa bọn tao nữa.” Hôm qua vừa biết gần nhà mình có người bị giết mà tới tối Thùy Vân gọi cả nhóm, bắt cả đám phải để điện thoại như vậy cả đêm.
Nghe Nhã Tình nhắc tới việc tối qua thì cô nàng Thùy Vân liền cười ngây ngô tỏ vẻ vô tội. ”Tao sợ thiệt mà. Với để điện thoại luôn mở cuộc gọi cũng an tâm hơn. Có gì tao la một tiếng là cả đám biết mà cứu tao.”
“Ừm. Cứu mày. Mà điện thoại tụi tao cả đêm phải vừa sạc vừa gọi. Sắp chiên được trứng ốp la luôn á. Lát lên lớp hai đứa kia không chiên mày đền công cho điện thoại tụi nó mới sợ á.” Cả hai tiếp tục đạp xe tới trường.
Khi cả hai tới trường thì thấy ba người Thiên Họa đã chờ sẵn ngay gốc cây phượng lớn trước bãi gửi xe trường.
“Hai đứa bây vừa đi vừa ngâm thơ, ngắm hoa hả? Sao mà lâu vậy? Làm ba đứa tao chờ muốn dài cổ như hươu cao cổ rồi nè.” Trân Châu hùng hồ đi tới trước mặt hai cô nàng.
“Xin lỗi. Đường tới nhà con Vân là cái dốc nên tao vói nó phải cuốc bộ dắt xe đi lên. Chứ tao làm gì đủ sức vừa đạp dốc vừa đèo thêm con Vân.” Nhã Tình lấy trong cặp ra gói kẹo M&M đưa cho ba người để bồi thường.
“Xí xóa nha.”
“Vì gói kẹo nên người rộng lượng như tao đây sẽ không trách tội hai người. Nhưng lần sau...” Trân Châu suy nghĩ một chút rồi giơ hai ngón tay, nói. “Hai gói thì tao tha.”
“Mày thời cơ ghê ha!” Thùy Vân nhào tới thọt lét Trân Châu khiến cô nàng nhột mà bỏ chạy. Ba người còn lại thì từ từ đi về khu A.
“Chị tư, ăn không?” Thiên Họa xé gói kẹo, lấy một viên cho vào miệng rồi đưa qua mời chị gái.
“Em ăn đi. Chị không ăn đâu.” Nhã Tình mỉm cười, từ chối.
“Lần sau cậu đừng mua kẹo đó cho Trân Châu nha.” Mình Châu đi bên cạnh lên tiếng.
“Sao vậy?” Nhã Tình không hiểu.
“Chị ấy ghiền ăn kẹo đó. Nên là một khi ăn là chị ấy không tiết chế mà ăn nhiều rồi lại bị mất ngủ, đau đầu với tăng cân mất kiểm soát.” Minh Châu giải thích.
“Thì ra là vậy. Mình không biết Trân Châu nó ghiền kẹo đó. Lần sau mình sẽ cẩn thận hơn.” Nhã Tình hiểu ra.
“Tốt nhất là cậu nên né luôn các loại socola ngọt hay socola sữa nếu muốn tặng kẹo cho Trân Châu. Chị ấy chỉ bị ghiền socola ngọt thôi, còn đắng thì không thích.” Mình Châu nhiệt tình dặn dò.
“Vậy giờ mình có cần lấy lại gói kẹo kia không?” Thiên Họa thấy Trân Châu xé gói kẹo chuẩn bị ăn thì nhìn qua hai người Minh Châu, Nhã Tình mà hỏi. Hai người Nhã Tình đang nói chuyện thì nghe Thiên Họa hỏi mà nhìn về phía Trân Châu ở đằng trước.
“Trân Châu, chị chỉ được ăn hai viên thôi á.” Mình Châu đi nhanh tới giựt bịch kẹo và chỉ dể lại cho Trân Châu hai viên kẹo.
“Sao vậy? Của Tình cho chị mà.” Trân Châu có chút buồn khi chỉ được ăn hai viên.
“Chị quên lần trước chị lén ăn hết một hộp socola sữa thì bị gì hả? Tăng hai ký trong một tuần và mất ngủ mấy ngày liền.” Mình Châu nghiêm giọng nhắc nhở.
“Chị biết rồi.” Biết mình không thể cải lại nên Trân Châu chấp nhận ăn hết hai viên kẹo socola. Hai chị em Nhã Tình đứng phía sau nhìn họ rồi lại nhìn nhau rồi lắc đầu bật cười. Thùy Vân thì ngơ ngác không hiểu chuyên có gì.
Hoạt động quen thuộc của các trường học ở Việt Nam vào sáng thứ hai luôn là chào cờ, hát quốc ca và sinh hoạt dưới sân trường. Và đôi khi ngồi sinh hoạt dưới sân đối với học sinh lại khá là khó chịu vì phải ngồi gần một tiếng đồng hồ dưới trời nắng nóng. Nên lúc này ở dãy ghế cuối của lớp 10A1-1 và 10A2-1, năm cô nàng Tình, Họa, Vân và hai chị em Châu tụ tập lại nói chuyện với nhau.
“Vậy là hôm thứ bảy, ba đứa bây vô tình đi qua hiện trường vụ án hả?” Trân Châu ngạc nhiên hỏi.
“Nói nhỏ thôi.” Thùy Vân nhắc nhở cô nàng. “Mà sao tao thấy mày có vẻ phấn khích quá vậy? Bộ bọn tao gặp chuyện này mày khoái lắm hả?”
“Mày nói cứ như tao vô cảm với bạn bè không bằng. Nhưng mà nếu đúng như con Họa kể thì cái người đi bộ mà chị em nó nhìn thấy trên đường đi ra chính là hung thủ cảnh sát đang tìm sao?” Trân Châu suy đoán.
“Cũng không chắc lắm. Với lại nếu đúng thì cũng không thể nhận biết được là ai. Lúc dó, trời thì tối, không đèn đường, xe thì đi nhanh nên không có thấy được mặt người đó.” Thiên Họa lắc đầu.
“Vậy tụi bây có tính trình báo tin này cho cảnh sát không?” Trân Châu nhìn Nhã Tình hỏi thì thấy cô bạn đang chăm chú nhìn vòng tay Thùy Vân đang đeo. “Tình!”
“Chuyện gì?” Nhã Tình giật mình nhìn Trân Châu.
“Mày làm gì nhìn cái vòng con Vân đeo dữ vậy?”
Nhã Tình không nói mà chỉ quay qua nhìn cái vòng rồi thở dài. “Haiz.”
“Có chuyện gì hả, chị?” Thiên Họa khó hiểu.
“Không có gì.” Nhã Tình lắc đầu, rồi quay qua nhắc nhở Thùy Vân. “Mày bớt đeo cái vòng đó lại. Nó không may đâu.”
Cả đám ngơ ngác không hiểu nhưng chưa kịp hỏi thì Nhã Tình đã đứng dậy đi lên lớp. Đúng lúc Nhã Tình đứng lên thì cũng là lúc các lớp quay về phòng học. Nhưng tới khi tiết sinh hoạt bắt đầu hơn 15 phút cũng không thấy Nhã Tình xuất hiện khiến ba người Thùy Vân cảm thấy kỳ lạ. Người ba người họ thì cũng có một người để ý tới sự vắng mặt cả cô nàng.
“Cô ơi, sao không thấy bạn Nhã Tình vào lớp vậy ạ?” Người lên tiếng hỏi không phải ai xa lạ mà là cô nàng Thanh Trà.
“Em Tình có xin phép cô xuống phòng y tế. Do em ấy cảm thấy say nắng.” Cô Thu Sương trả lời. “Lát ra chơi, em Vân nhớ nói lại với bạn những gì cô vừa dặn nha.”
“Vâng ạ.” Thùy Vân trả lời rồi nhìn qua phía chỗ ngồi của Nhã Tình.
“Giờ các em ngồi chơi đi nhưng phải trật tự, đừng làm ồn. Cô xuống phòng giáo viên. Lớp trưởng thay cô quản lớp nha.” Cô Thu Sương dặn rồi cằm túi rời khỏi lớp.
Cô vừa đi khuất thì lớp liền trở nên ồn ào, nhộn nhịp với những tiếng cười nói, tiếng game từ điện thoại của học sinh.
“Con Tình bị sao vậy?” Trân Châu với Minh Châu quay xuống hỏi Thùy Vân.
“Tao không biết nữa. Nhắc tới cái vòng cái nó vậy á.” Thùy Vân cũng thắc mắc, cằm chiếc vòng trong tay.
“Cái vòng của Vân giống hệt mấy cái vòng Tương tư tử đang nổi gần đây á.” Mình Châu nhìn chiếc vòng thì bất ngờ.
“Vòng Tương tư tử? Ai tặng mày vậy, Vân?” Trân Châu nghe em gái nói thì mới để ý tới.
“Tao cũng không biết nữa. Sáng chủ nhật thấy có người treo trước cổng với tấm thiệp chúc mừng. Xong tao nhắn hỏi từng đứa đó.” Thùy Vân đưa chiếc vòng cho hai chị em Trân Châu coi.
“Tao thấy cái vòng cũng bình thường. Mà sao con Tình lại bảo không may?” Cả ba nhìn nhau. Không ai hiểu gì cả.
Cả ba còn đang suy nghĩ ý của Nhã Tình thì một người đi tới ngồi vào chỗ của Nhã Tình.
“Sao vậy? Con bạn của tụi bây bỏ rơi tụi bây rồi hả? Ỷ là thủ khoa nên bày trò giả bệnh cúp tiết sao?” Thanh Trà hống hách nhìn ba người.
“Mày đâu ra chui vô đây? Chỗ này đâu phải của mày đâu mà ngồi. Thủ khoa thì liên quan gì giả bệnh. Nhã Tình là thủ khoa thật chứ đâu phải giống như cái thứ thủ khoa hụt như mày. Người ta bệnh mới phải đi phòng y tế. Qua miệng mày thì thành bày trỏ, giả bộ. Mày đúng là cái thứ mõm chó không mọc được ngà voi.” Trân Châu vừa nhìn thấy Thanh Trà là đã nổi máu nóng mà đứng dậy chửi.
“Mày nói ai mõm chó hả con kia? Tao nói sai hả? Ai mà biết nó thi được thủ khoa hay bỏ tiền mua điểm?” Thanh Trà bị chọc trúng chỗ đau mà điên tiếc đứng lên. Cứ nghĩ tới bản thân hụt vị trí thủ khoa thì cô ta lại căm ghét con nhỏ Nhã Tình đó. Chưa kết con nhỏ đó còn quen biết với cậu chủ Trần gia. Việc đó càng khiến cô ta ghen ghét hơn, chỉ muốn rạch nát cái bản mặt của con nhỏ đó.
Cô không quên những lời đám giúp việc hôm qua nói với nhau ở Bắc viện. Nào là hai người họ thân thiết với nhau. Nào là cậu chủ quan tâm tới con nhỏ đó như thế nào. Hai người họ xứng đôi như nào. Không chỉ vậy, cô còn nghe nói cậu chủ được bà chủ đồng ý đưa chiếc vòng tay Phụng huyết thạch gia truyền của Trần gia cho con nhỏ dó.
Ngay lúc này, Thanh Trà không quan tâm mọi người trong lớp đang nhìn mà mắng chửi qua lại với Trân Châu thì Nhã Tình từ cửa lớp đi tới chỗ mình, đứng trước mặt cô ta.
“Nếu cô bạn này có ý bất mãn về điểm số, xếp hạng kỳ thi thì chúng ta có thể cùng nhau xuống phòng ban giám hiệu yêu cầu phúc khảo và điều tra lại quá trình thi của tôi. Còn không thì mong bạn đừng đứng đây đặt điều, bôi nhọ, hạ nhục người khác. Dìm người khác xuống để nâng cao bản thân không khiến bạn cao quý hơn. Mà nó chỉ thể hiện rõ nhân cách bạn hèn mọn hơn người khác.” Nhã Tình lạnh lùng nhìn Thanh Trà rồi chỉ tay về chiếc ghế cô ta vừa ngồi. “Còn đây là chỗ của tôi. Mong bạn rời khỏi và trả lại chỗ ngồi cho tôi. Chỗ bạn ở đâu thì hãy ngồi đúng chỗ đó. Đừng ngồi nhầm chỗ.”
Thanh Trà không thể nói lại dược gì nên chỉ đành hâm hực trả chỗ lại cho Nhã Tình. Nhưng vô tình cô ta nhìn lên cánh tay trái của Nhã Tình đang đeo chiếc vòng Phụng huyết thạch. Màu đỏ của chiếc vòng càng khiến cô ta tức giận nhưng không thể làm gì nên chỉ kiềm nén đi về chỗ của mình.
“Không có chuyện gì rồi thì mọi người giữ trật tự. Đừng làm ồn lớp nha.” Cô bạn lớp trưởng nhẹ nhàng lên tiếng ổn định lớp. Nhưng có vẻ cũng không có tác dụng lắm.
“Tội cho cô bạn lớp trưởng đó quá.” Minh Châu nhìn cô bạn đó đang bị Thanh Trà vô cớ mà trút giận tới mức sắp khóc.
“Con nhỏ Trà nó lúc nào mà chả kiếm chuyện chửi người khác. Hôm nay bị con Tình nói cho á khẩu thì phải đi kiếm người khác xả mà. Giờ ai đụng nó thì cũng bị chửi hết á.” Trân Châu nhìn rồi cũng chỉ lắc đầu ngao ngán.
“Mày cũng chửi lộn với nó cũng có thua gì đâu.” Nhã Tình ngồi xuống ghế.
“Mày không xuất hiện thì tao cũng không biết đường làm sao chửi lại nó đâu. Mà mày bị sao mà phải xuống phòng y tế vậy?” Trân Châu không muốn nhắc tới con nỏ kia nữa nên chuyển mục tiêu qua Nhã Tình.
“Tao thấy hơi nhức đầu nên xin xuống y tế.” Nhã Tình trả lời.
“Vậy còn chuyện cái vòng của tao thì sao?” Thùy Vân lắc lắc chiếc vòng trước mặt Nhã Tình, hỏi.
“Thì tao chỉ nhắc mày đừng deo nó nữa. Nghe hay không tùy mày. Còn lý do thì hiện tại tao chưa chắc chắn nên chưa nói với tụi bây được. Khi nào chắc chắn mọi thứ, tao sẽ nói. Được chưa?” Nhã Tình nhìn thấy chiếc vòng là lại đau đầu.
“Thôi được rồi. Mày hứa thì phải nói đó.” Thùy Vân cũng không muốn ép cô bạn mình. Dù sao thì cô không thích chiếc vòng này, đeo vào cứ có cảm giác lạnh lạnh rợn người. Nên cô tiện tay vút vào học bàn rồi quên luôn.
Ngày học đầu tiên cứ thế trôi qua. Tuy ai cũng có nhiều thắc mắc về thái độ cũng như lời nói của Nhã Tình. Nhưng rất nhanh tất cả đều bị vút ra sau đầu, không quan tâm. Chỉ có mỗi Nhã Tình là vẫn suy nghĩ về nhiều chuyện. Một trong số đó là khi cô từ phòng y tế quay lại lớp, cô đã thấy cô giáo chủ nhiệm ở tháp chuông phía sau khu A.
-Hồi tưởng lại-
Nhã Tình cảm thấy đầu mình bớt đau hơn nhiều nên quay về lớp. Từ sau khi nhìn thấy ký ức trong chiếc vòng Tương tư tử kia thì mỗi khi cô nhìn chiếc vòng đó là luôn cảm thấy đầu mình như bị ai đó đánh vào choáng váng đầu óc. Dù vậy cô không khống chế được bản thân nhìn vào nó khi ở gần. Nếu không phải nhờ chiếc vòng Phụng huyết thạch này bảo vệ thì chắc cô đã ngất xỉu dưới sân trường rồi. Nhưng vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều, nên cô cần nhanh chóng giải quyết bí ẩn của chiếc vòng này.
Ra khỏi phòng y tế, cô đi dọc hành lang về khu A thì nhìn thấy cô chủ nhiệm bộ dạng khả nghi đi về hướng tháp chuông.
“Cô Sương làm gì lén la lén lút đi tới tháp chuông vậy chứ?” Cô liền quyết định bí mật đi theo sau cô giáo và núp gần đó.
Cô nhìn thấy cô giáo đứng nói chuyện với ai đó nhưng cô không thể thấy được do đã bị cô giáo che mất. Thứ duy nhất cô thấy là một thứ gì đó như mảnh vải đỏ bay phấp phới. Tầm mười phút sau thì cô giáo rời đi, Nhã Tình cũng đi ra khỏi nơi núp và quay trở về lớp.
- Kết thúc hồi tưởng-
“Cái thứ màu đỏ đó trong quen quen? Mà sau mình không nhớ là thấy ở đâu vậy ta?” Nhã Tình cứ nằm suy nghĩ mài về cái thứ màu đỏ mà bản thân nhìn thấy.
Cốc cốc cốc.
“Chị ơi!”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi cô. Nhã Tình liền đi ra mở cửa thì thấy cậu em trai út nhà cô đang đứng ngoài.
“Em gọi chị có gì không, Cảnh Thi?” Nhã Tình cúi người xuống bế cậu em nhỏ nhà mình lên.
“Chị tư xuống ăn cơm. Ba mẹ đợi.” Cảnh Thi ngoan ngoãn ôm cổ chị gái.
“Vậy hai chị em mình cũng xuống ăn cơm nha.” Nhã Tình thích thú hôn lên má em trai rồi bế cậu nhóc xuống nhà.
Tại một căn chung cư gần Trụ sở cảnh sát Hình sự, Thế Khanh đang bù đầu vào đống hồ sơ vụ án “Xác chết khô” để tìm thêm thông tin điều tra. Tội phạm giết người hàng loạt là một người bình thường đã rất phiền phức trong khi truy vết. Mà đây lại còn là một tội phạm siêu nhiên nếu không nói thẳng ra là ma quỷ thì còn khó truy vết gấp mấy lần. Thứ đó có thể khống chế hoặc sai khiến người khác trực tiếp ra tay giết người.
Không phải là bọn anh chưa từng truy bắt mấy thứ này nhưng đa phần là đều hợp tác với một tổ chức điều tra - nghiên cứu của nước ngoài. Trong vài vụ mà hai bên hợp tác cũng có tội phạm có khả năng thay đổi hay giả dạng người khác để gây án. Cách duy nhất để nhận biết, phân biệt được chúng chính là cần có năng lực ngoại cảm. Nhưng người duy nhất hiện nay được phát hiện có năng lực đó thì lại là Thái tử gia nhà họ Trần và người ta cũng từ chối tham gia. Nên hiện tại trong phòng C013 không có lấy một người sở hữu ngoại cảm chân chính.
Cốc cốc cốc.
“Anh hai ơi, anh rảnh không? Em có chuyện cần nói với anh.” Ngoài cửa có tiếng cô gái vang lên.
“Em vào đi.” Thế Khanh sắp xếp lại văn kiện điều tra rồi đứng dậy đi tới xoa đầu em gái. “Em có chuyện gì gấp hả? Sao không để sáng mai nói cũng được?”
“Em nghĩ chuyện này có thể dúng anh điều tra vụ án.”
“Có chuyện gì?” Thế Khanh nghe liên qua tới vụ án thì nghiêm túc lắng nghe.
“Sáng nay, em có vô tình nghe được một người bạn ở trong khu cư xá xảy ra án mạng nói chuyện. Hôm xảy ra vụ án, cậu ấy được hai người bạn nữa đưa về nhà và có đi ngang qua hiện trường vụ án. Khi hai cô bạn kia rời đi thì vô tình gặp một người đi bộ từ hiện trường vụ án đi về khu cư xá.” Cô em gái kể lại mọi chuyện mình nghe được. Nghe hết câu chuyện, gương mặt Thế Khanh từ nghiêm túc tới ngạc nhiên rồi tới vui mừng vì có manh mới nhưng rất nhanh đã chuyển sang lo lắng.
“Em có chắc không?” Anh hỏi lại em gái. Cô em liên tục gật đầu chắc chắn.
“Vậy còn có ai biết hay nghe được câu chuyện này không?” Anh dò hỏi lần nữa.
“Em nghĩ là ngoài trừ ba cô bạn đó thì chỉ có hai chị em song sinh chơi thân với họ.”
“Em nghe lời anh dặn. Không được nói chuyện này với người khác. Có thể khiến mấy cô bạn đó của em gặp nguy hiểm. Nhớ chưa?” Thế Khanh dặn dò em gái rồi kêu cô nên về phòng ngủ sớm. Trước khi em gái rời đi, anh không quên hỏi tên của mấy cô bé kia.
“Em không biết hết tên của họ nhưng em biết tên của hai cô bạn vô tình gặp người kỳ lạ đó. Họ là chị em song sinh. Cô em gái học chung lớp với em, tên là Ngô Thiên Họa. Còn cô chị chính là người cao điểm hơn em, Ngô Nhã Tình.”