Chương 5: (Vụ Án Chiếc Vòng Đỏ) - Đối Diện Hay Trốn Chạy

Bầu trời thành phố Hồ Chí Minh về chiều được phủ một màu cam dịu nhẹ, tựa như một bức tranh huyền ảo. Vẻ đẹp ấy cũng bắt đầu cho một đêm không ngủ, nhộn nhịp của thành phố mang tên Bác.

Dưới bầu trời thơ mộng ấy, một nhóm nữ sinh mặc áo dài đang cùng nhau đạp xe về. Họ cười đùa vui vẻ với nhau vì một chuyện gì đó. Hai bên đường là hàng cây phượng đang dần vào thu. Một cơn gió vô tình thổi qua làm những chiếc lá phượng rơi xuống tạo thành một cơn mưa. Đây có lẽ sẽ mãi mãi là ký ức đẹp nhất về tuổi học trò vô tư, về một tình bạn vui buồn có nhau mà cả năm người họ luôn nhớ khi đã trưởng thành.

Nếu có ai hỏi “Thanh xuân là gì?” thì khi nhìn vào khung cảnh này liền sẽ có câu trả lời cho riêng mình. Thanh xuân là thời khắc ta có thể vui vẻ cười đùa, vùng vẫy làm những điều bản thân muốn. Những mơ mộng của tuổi trẻ sẽ được nuôi dưỡng để chấp cánh bay cao.

Thanh xuân là khi bên ta có những người mà bản thân yêu thương, có những bạn thân sẽ luôn cùng nhau tiến tới tương lai.

“Ê Tình, mày biết có tính tham gia văn nghệ ngày khai giảng không?.” Thuỳ Vân đang đạp xe phía sau liền đạp nhanh lên trước hỏi cô bạn.

“Không biết nữa. Mà sao mày hỏi vậy? Tính tham gia hả?” Nhã Tình thắc mắc.

“Lớp em cũng có thông báo về vụ văn nghệ này.” Thiên Hoạ ngồi sau được Nhã Tình chở.

“Hình như chị nghe nói lớp em tính đăng ký múa hả?” Nhã Tình hỏi em gái. “Lớp em tính múa bài gì vậy?”

“Em không biết nữa. Nhưng mà em nghe thấy bảo hình như trường các lớp khối 10 cùng nhau biểu diễn chung một tiết mục á.” Thiên Hoạ nói lại cho mọi người nghe những gì mình biết.

“Hát dàn hợp xướng hả?” Trân Châu chạy bên cạnh cũng nghe được câu chuyện.

“Vậy là giờ các lớp phải chọn ra một thể loại để biểu diễn chung hả?” Minh Châu ngồi sau Trân Châu cũng tham gia câu chuyện.

“Không đâu. Nghe nói nhà trường sẽ chọn cho mỗi khối một chủ đề biểu diễn chung.” Thuỳ Vân nhiệt tình chỉ đường.

“Ủa? Nếu vậy là biểu diễn từng lớp cũng theo chủ đề đó luôn hả?” Trân Châu có chút bất ngờ, hỏi ngược lại Thuỳ Vân.

“....” Thuỳ Vân ngơ ngác. “Tao không biết.”

“Thôi. Mai có tiết Ngữ văn, lên hỏi cô là được.” Nhã Tình nói. “Sắp tới nhà mày rồi kìa Vân. Bye nha.”

“Ê bây chạy về tới nhà chung với tao đi. Chứ đi qua chỗ đó vào giờ này tao hơi sợ.” Thuỳ Vân vội dừng xe trước cổng đường vào khu cư xá.

“Mày sợ mà hồi nãy tao kêu về sớm thì không chịu. Thiệt hết biết nói gì với mày.” Trân Châu cũng dừng xe nhìn cô bạn.

“Vậy thôi. Cả đám đi với nó đi. Không là con Vân nó ngủ ngoài đường á.” Nhã Tình nhìn ánh mắt long lanh như sắp khóc của Thuỳ Vân nhìn cô mà phải đầu hàng đồng ý.

“Vậy thì đâu còn sự lựa chọn nào khác rồi.” Minh Châu buồn cười. “Lúc về, cả đám phải tắm rửa sạch sẽ, không thì mấy thứ không "sạch’ bám vào người.”

“Ừm. Minh Châu nói đúng á. Vậy giờ đi nhanh đi, trước khi trời tối.” Thuỳ Vân bày ra bộ dạng “sẵn sàng chiến đấu” mà đạp xe đi sau Nhã Tình, còn hai người Trân Châu đi cuối.

Lúc này đã gần năm giờ chiều nhưng con đường về khá vắng vẻ. Khu cư xá sinh sống ở đây chủ yếu là người lớn tuổi ở lâu năm, bình thường cũng có ít người đi qua đi lại tập thể dục. Nhưng từ khi trong khu phát hiện có người chết thành ra nhiều người sợ hãi nên cũng ít dám ra ngoài.

“Về tới nhà mày rồi nè, Vân.” Nhã Tình dừng xe trước cổng nhà màu xám.

“Giờ tao hiểu sao con Vân nó sợ rồi á.” Trân Châu vừa đạp xe tới liền cảm thán. “Nhà mày ở gần như cuối khu này luôn. Đường thả dốc mà còn phải đạp một hồi mới tới nhà mày, trời thì muốn tối luôn rồi. Sợ thật. Là tao thì tao cũng không dám đi một mình ở khu nhà mày.”

“Cảm ơn bọn mày nha. Không có bọn mày về chung chắc tao cũng giống như Trân Châu nói á. Bọn mày có muốn vào nhà tao chơi lát rồi về không?” Thuỳ Vân nhanh chóng mở cổng mời cả đám vào.

“Không phiền nhà mày chứ?” Nhã Tình có chút ái ngại. Vì đây là lần đầu tiên bọn cô vào nhà Thuỳ Vân.

“Không sao đâu. Ba mẹ tao có công việc bận nên tối khuya mới về.” Vừa nói, Thuỳ Vân vừa mở rộng cổng ra để cả bọn dắt xe vào.

“Mà lát trời tối thì đi có ổn không, bây?” Trân Châu nhìn trời rồi nhìn xung quanh nhà Thuỳ Vân.

“Không sao đâu. Đi một mình mới lo. Chứ tụi mình đi cả đám thì lo gì chứ.” Nhã Tình trấn an.

“Ừm. Vậy vào nhà con Vân chơi với nó chút. Chờ ba mẹ nó về rồi tụi mình về. Chứ để nó con gái ở nhà một mình cũng không an toàn.” Trân Châu nhìn Nhã Tình rồi nhìn Thiên Hoạ và inh Châu xem họ đồng ý không.

“Được á.” Thế là cả đám cùng dắt xe vào sân nhà Thuỳ Vân.

Lúc này, Nhã Tình nhìn thấy hai chú chó vàng đứng hai bên cổng nhìn chầm chầm cảnh giác về phía bọn cô. Khi từng người bọn cô dắt xe vào nhà thì một con liền đi theo vào. Chú chó đó cứ đi xung quanh cô vài vòng, ngửi ngửi xung quanh, tới khi tất cả vào nhà hết thì nó mới chạy ra cổng chơi đùa với chú chó vàng còn lại. Khi Thuỳ Vân đóng cổng lại thì Nhã Tình không còn nhìn thấy hai con chó đó đâu nữa.

“Mày không kêu hai con chó nhà mày vào hả, Vân?” Nhã Tình hỏi.

“Chó nào???? Nhà tao làm gì có nuôi chó?” Thuỳ Vân nghi hoặc hỏi ngược lại Nhã Tình.

“Có mà. Lúc nãy còn gầm gừ, đi vòng quanh từng đứa bọn tao nữa mà.”Nhã Tình khẳng định chắc nịch mình đã thấy hai chú chó vàng đó. Câu nói của cô khiến cho không chỉ Thuỳ Vân mà cả đám còn lại sợ đứng tim. Ngày giờ đâu ai trong bọn họ thấy có con chó đi xung quanh mình đâu.

“Mày... mày đừng chọc tao nha, con kia. Nãy giờ có con chó nào đâu? Quanh khu này làm gì có nuôi chó.” Thuỳ Vân khá hoảng vì những gì Nhã Tình nói.

“Vậy chắc tao nhìn nhầm thôi. Không có gì nữa đâu.” Thấy Thuỳ Vân và mọi người hơi lo lắng nên Nhã Tình vội trấn an.

“Thật không vậy?” Thuỳ Vân nghi hoặc.

“Thật.” Nhã Tình trả lời dứt khoác chắc nịch. “Vậy giờ mày có mới tao vào nhà không? Hay là cho tao đứng ở ngoài luôn.”

“A! Tao quên mất.” Thuỳ Vân nhanh mở khoá cửa, mời cả bọn vào nhà chơi.

Nhà của Thuỳ Vân là một căn nhà cấp bốn xây theo hình chữ L, cấu trúc nhà được thiết kế như nhà năm gian truyền thống của miền Bắc. Bên trái ngôi nhà có một khoảng sân nhỏ, trồng hoa, một, hai cây ăn quả và vài luống rau. Căn nhà trông thật bình dị.

Lúc này, cả đám đang ngồi ngoài sân nói chuyện với nhau vì trong nhà khá nóng. Ngoài sân nhà có một bộ bàn ghế đá được đặt dưới gốc cây xoài. Bỗng từ đâu có rất nhiều tiếng mèo kêu khiến tụi Trân Châu sợ hãi mà hét lớn. May mà Nhã Tình và Thuỳ Vân kịp thời bịch miệng được ba người.

“Đừng có hét lớn. Hàng xóm người ta chửi cho bây giờ.” Thuỳ Vân nhắc nhở. Ba người cũng dần bình tâm lại.

“Đâu ra nhiều tiếng mèo kêu vậy?” Nhã Tình nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra tiếng.

“Có gì lạ đâu. Quanh khu nhà tao nhiều mèo hoang lắm.” Thuỳ Vân giải thích. “Chỉ là hai, ba tháng nay. Không hiểu sao mấy con mèo cứ tầm chiều tối là lại rủ nhau kêu suốt.”

“Quanh đây nhiều mèo như vậy, không ai nhận nuôi hả?” Thiên Hoạ tò mò hỏi.

“Không đâu. Không nhận nuôi còn đỡ.” Thuỳ Vân nhìn ra ngoài rồi nhỏ giọng nói. “Một vài người ở đây, đặt biệt mà mấy cha bợm nhậu còn đặt bẫy bắt mấy con mèo về làm thịt ăn nữa.”

“Mày nói chơi hay thiệt vậy?” Cả đám kinh ngạc.

“Thiệt.” Thuỳ Vân gật đầu khẳng định rồi lén chỉ tay về phía căn nhà đối diện.

“Hồi tháng trước, trong vườn rau của mẹ tao có hai con mèo con bị mắc kẹt. Mẹ tao thấy thương nên giữ lại chăm sóc. Ai ngờ mấy ngày sau có ông hàng xóm qua nhà tao chơi, liền bắt trộn một con. Lúc chạy qua thì thấy lão đang nấu con mèo của mẹ tao thành... nguyên nồi... cà rì mèo rồi. Ọe...” Nhớ tới cảnh đó là Thuỳ Vân lại cảm giác ghê tởm, buồn nôn.

Nghe xong Thuỳ Vân kể mà cả đám cũng cảm giác bụng mình quặn lại có chút buồn nôn. Thuỳ Vân tiếp tục nói.

“Con mèo còn lại thì bỏ ăn. Mẹ tao bảo là chắc nó biết anh em của nó chết rồi nền đau buồn. Sau đó mẹ tao mang con mèo cho chị tao nuôi. Sợ để đây thì lão hàng xóm ác ôn đó qua bắt trộm thì tội nó.”

“Vậy mấy con mèo đang kêu này có phải ....” Nhã Tình không nói tiếp mà liếc mắt về phía căn đó ngầm hỏi.

“Chắc vậy. Mẹ tao cũng bảo là ông này cứ bắt mấy con mèo thì sớm muộn cũng bị quả báo.”

Đúng lúc có chiếc xe máy dừng lại trước cửa nhà lão hàng xóm. Cả bọn liền nhận ra ngay là cô giáo chủ nhiệm lớp mình, rồi quay lại ngơ ngác nhìn Thuỳ Vân.

“Ừm. Lão ác ôn đó là ba của cô Sương. Nhưng chỉ là ba dượng thôi. Nghe nói, ba ruột cô Sương mất lâu rồi.” Thuỳ Vân giải đáp thắc mắc của Nhã Tình.

“Làm hết hồn. Tưởng loại người như ông hàng xóm đó mà sinh được con gái đẹp như vậy. Chắc trời sập mất!!!” Trân Châu vút ngực, thở một hơi dài tự trấn an mình.

Lúc này, trông nhà đi ra một người đàn ông trung niên tứ tuần ra mở cửa. Nhưng điều đáng ngạc nhiên khiến cả Nhã Tình và Thiên Hoạ không ngờ tới. Lão hàng xóm ác ôn mà Thuỳ Vân kể lại là vị bác sĩ thú y thân thiện làm trong bệnh viện của nhà họ.

Khác với nhiều bệnh viện khác, bệnh viện Thiên Ân cho xây dựng một toà nhà dành riêng cho khám chữa bệnh cho động vật. Nhằm chữa trị, chăm sóc các động vật, cũng như thu nhận những thú nuôi bị bỏ rơi hoặc lang thang, .... Và lão hàng xóm đó chính là trưởng khoa của khoa Thú y đó.

Hai chị em khi này nhưng muốn chết đứng tại chỗ. Nhã Tình liền kéo Thuỳ Vân lại hỏi.

“Mày chắc chắn lão hàng xóm đó ăn thịt mèo thiệt hả?”

“Ừm.” Thuỳ Vân gật đầu. “Chuyện này cả xóm ai mà không biết. Mày không tin cũng bình thường mà. Nhìn ổng lịch sự, học thức đầy mình, lại còn là bác sĩ thú y. Ai mà tin cho được.”

“Thật tội cho ai mang thú nuôi cho ổng khám.” Minh Châu rất thương mèo nên nghĩ tới việc lão ta làm thì buồn bã nói.

“Tội cho ba tụi tao nữa nè.” Nhã Tình nhìn em gái rồi cả hai cùng thở dài.

Ngồi một lúc thì ba mẹ Thuỳ Vân cũng đi làm về nên cả đám Nhã Tình liền tạm biệt rồi dắt xe ra về. Bây giờ cũng gần 6 giờ, bầu trời cũng đã tối hoàn toàn. Con đường đi ngang qua khu đất trống có án mạng đó không biết là vì lý do gì mà đèn đường hai bên đều không sáng. Cộng thêm con đường này khá dốc nên cả đám quyết định vừa dắt xe vừa chạy.

"Lần sau qua nhà con Vân nhớ nhắc tao mang theo đèn pin nha.” Trân Châu điên cuồng chạy.

Thật ra đi con đường này không đáng sợ như Thuỳ Vân bảo. Vì cách đầu đường ra tầm 100m có một phòng chốt bảo vệ của khu dân cư và ở đó có bảo vệ canh trực.

Chỉ là đối với người khác thì là vậy, còn với Nhã Tình lúc này thì có chút không ổn. Vì cô cảm giác không khí xung quanh có gì đó không bình thường. Chợt cô nhìn thấy một người đứng cách đầu xe bọn cô khoảng vài mét. Nhưng mà bảo là người thì không đúng lắm. Vì cô nhìn thấy phía dưới người đó không có chân.

“Mau dừng lại. Không được đi tơi phía trước.” Nhã Tình đột nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm của thứ trước mặt mà chạy nhanh tới kéo ba người dừng lại.

“Gì vậy, Tình?” Trân Châu khó hiểu hỏi cô bạn. Thì câu hỏi của Thiên Hoạ khiến cô nàng hoá đá toàn tập.

“Chị tư, chị... chị lại nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ hả?” Thiên Hoạ sợ hãi chạy ra sau lưng Nhã Tình, cầm tay cô.

Nhã Tình không trả lời, cô chỉ gật đầu nhẹ như thừa nhận. Mắt cô vẫn không rời khỏi thứ phía trước, tay ra hiệu cho hai chị em Trân Châu lùi lại sau mình. Hai chị em Trân Châu thấy vậy cũng tự giác làm theo ý Nhã Tình dù cả hai vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi cô tiếp tục dắt xe đi tiếp thì chiếc xe đạp không di chuyển được.

“Sao xe không di chuyển vậy?” Trân Châu thấy Nhã Tình tiếp tục đi thì cũng đi theo nhưng xe đạp không di chuyển được.

“Bé năm, em nhìn xuống bánh xe hai chiếc xe đạp xem có thấy thứ gì kỳ lạ không?” Nhã Tình vẫn bình tĩnh nhìn phía trước và nói với em gái mình kiểm tra xe. Cô cũng cẩn thận không gọi tên em gái để tránh xảy ra rắc rối.

Thiên Hoạ nghe lời chị nhìn xuống và thấy một bàn tay giữ bánh xe sau lại khiến chiếc xe không di chuyển được. Trân Châu cũng lén nhìn theo và thấy. Khi cô sợ hãi tính la lên thì Mình Châu luôn im lặng lấy tay bịch miệng cô và nhỏ giọng nói.

“Lúc này không dược la hét. Càng không được hoảng loạn. Và chị phải nhớ là không được gọi tên người khác hay nói tên của mình ra. Ma quỷ sẽ ghi nhớ tên người đó mà quấy phá.”

Trân Châu nghe vậy thì liền gật đầu thể hiện mình hiểu rồi. Khi nãy cô cũng thấy Nhã Tình không hề gọi tên em gái mình như thường ngày.

Thiên Hoạ vẫn cúi xuống, giả bộ kiểm tra xe, tay thì giữ chặt ống tay áo chị gái, giật nhẹ ra hiệu có thứ kỳ lạ bám lên xe. Nhã Tình ừm một tiếng rồi miệng lẩm bẩm câu gì đó. Cánh tay đang giữ bánh xe đột nhiên buông ra. Thiên Hoạ thấy không còn gì giữ xe nữa thì cũng đứng dậy.

Cả bốn tiếp tục dắt xe và tỏ ra bình thường, bóng dáng thứ chỉ còn cách các cô chưa tới một mét. Nhã Tình bình tĩnh nhìn thẳng về phía thứ đó. Cô biết, vào lúc bàn tay kia buông bánh xe cô ra thì “thứ” đó cũng nhận ra cô có thể thấy nó. Thứ đó có hình dạng là một cô gái, mái tóc xõa dài che đi khuôn mặt, mặc chiếc váy tứ thân màu đỏ. Cô không biết rốt cuộc “thứ” đó chặn đầu xe cô vì lý do gì. Có điều Nhã Tình chắc chắn đó không phải là điều gì tốt đẹp. Vì chiếc váy màu đỏ đang nhiễu từng giọt máu xuống nơi ả ta đang “đứng” tạo thành một vũng máu lớn. Khoảng cách cả hai ngày càng gần, tới khi thứ đó đứng trước đầu xe đạp của cô.

“Người...không...sợ...ta...sao?” Một thứ âm thanh khàn khàn dứt quãng như vang vọng từ nơi vực sâu.

“Sợ. Sợ chứ. Là con người thì ai mà không sợ. Chỉ là ta có đánh bại được sự sợ hãi đó hay không.” Nhã Tình bình thản nói chuyện với ả ta. Ba người phía sau cô không nhìn thấy ả ta nhưng cũng biết cô đang nói với thứ gì.

Nhã Tình nãy giờ cũng nhận ra một điều. Bọn cô đứng ở đây lâu như vậy nhưng bảo vệ khu cư xá không hề phát hiện, cũng không hề thấy bất cứ đi ngang qua. Dù lúc này vẫn chưa hề quá trễ mà không một bóng người như vậy được. Điều này chứng tỏ, “thứ” trước mặt cô không phải chỉ là một ác linh tai quái bình thường. Mà thứ đó đã thuộc trong Tứ Tà: Yêu, Ma, Quỷ,Quái.

“Ngươi...là...pháp...sư?” Ả ta suy đoán thân phận của Nhã Tình.

“Không.” Nhã Tình lúc này có chút mất kiên nhẫn. “Ta không có thời gian ở đây “tâm sự tuổi hồng” với người. Tránh ra cho ta đi.”

“Người...thật...đẹp...”

Nhã Tình không tin mấy lời khen từ những “thứ” này. Mấy lời khen như vậy thường đi chung “combo” với cái chết.

“CHO TA THÂN XÁC CỦA NGƯƠI” Ả ta vừa hét vừa lao về phía Nhã Tình.

Khi ả ta hét lên thì cũng là lúc ả hiện nguyên hình nên ba người phía sau cũng nhìn thấy. Cà ba dù rất sợ nhưng vẫn cắn răng không dám la để tránh ả phát hiện và gây phiền phức cho Nhã Tình.

Trong tiếng hét ghê rợn của ả còn pha chút hứng thú của một thợ săn khi tìm thấy con mồi mình ưng ý. Nhưng khi sắp chạm vào người cô thì ả ta bị hất văng ra xa. Chiếc vòng trên tay Nhã Tình phát sáng.

Ánh sáng đó đẩy ả ta ra xa rồi dần tắt. Để lại một con thú nhỏ cuộn tròn trong vòng tay Nhã Tình, xung quanh nó có một vầng hào quang nhạt. Con thú nhỏ ấy có vẻ rất khó chịu vì bị quấy rầy giấc ngủ nên thò đầu ra khỏi vòng tay cảu Nhã Tình. Nhìn về phía “thứ” quấy rầy giấc ngủ của nó, gầm lên một tiếng thị uy.

Con thú nhỏ này có hình dạng kỳ lạ, nó có sừng của loài Nai, tai Chó, trán Lạc Đà, mắt Quỷ, mũi Sư Tử, miệng rộng, có thân Ngựa, chân Hươu, đuôi Bò. Sau khi thị uy, nó liền dụi vào lòng Nhã Tình làm nũng, hai mắt long lanh chờ được khen ngợi. Nhã Tình nhìn con thú nhỏ trong lòng mình qua đáng yêu thì liền mặc kệ xung quanh mà ôm nựng nó.

“Đáng yêu quá đi!!!!!!!!!!!” Trông cô không còn dáng vẻ mạnh mẽ, nghiêm túc như khi nãy mà lúc này giống hệt một con sen chính hiệu nghiện ôm hít thú cưng của mình.

Sau một hồi ôm hôn thoả mãn, Nhã Tình liền nhớ tới ả ta thì nhìn lại đã không thấy đâu. Cô cũng không thèm quan tâm nữa mà đặt con thú nhỏ của mình vào giỏ xe rồi đưa cả bốn rời khởi nơi này.

Cả đám Nhã Tình vừa đi khuất khỏi nơi đó thì có người đi tới. Đó là Thu Sương - chủ nhiệm lớp 10A1-1, phía sau cô chính là ả ta.

“Là một trong Tứ Linh - Lân đã xuất hiện. Thật bất ngờ!”

Tứ Linh bảo hộ cho đất nước Việt Nam gồm:

Đông có Long trấn,

Tây có Lân thủ.

Nam có Quy hộ,

Bắc có Phụng canh.

Đứng đầu Tứ Linh là Long, có hình dạng thân rắn, đùi thằn lằn, móng vuốt của chim ưng, đuôi rắn, sừng hươu, vẩy cá, đại diện cho quẻ Chấn. Chúng có sức mạnh, trí tuệ và quyền uy bậc nhất. Long mang lại dương khí, sự quật khởi, ý chí, công danh, tài lộc và quyền uy. Cũng vì vậy, Long cũng được xem là đại diện của Đế.

Luôn xuất hiện cùng với Long là Phụng (hay nhiều người vẫn gọi là Phượng), được miêu tả có mỏ diều hâu, tóc trĩ, vảy cá chép, chiếc cổ cao của chim hạc, móng chim ưng và đuôi công. Với ý nghĩa đầu đội công lý, mắt là mặt trời, mặt trăng, lưng cõng bầu trời, lông là cây cỏ, cánh là gió, đuôi là tinh tú, chân là đất, Phụng tượng trưng cho sự hoạt động của cả vũ trụ. Phụng mang yếu tố âm nên được xem là đại diện cho Hậu.

Nếu Long và Phụng được gắn liền với sự tồn tại của các vương triều, hoàng tộc thì Quy đã xuất hiện từ rất lâu. Từ những câu chuyện thần thoại lập quốc, dựng nước, chống giặc ngoại xâm đã đi theo từng ký ức cũng như tuổi thơ người con đất Việt Nam.

Quy là vật hợp bởi có cả âm lẫn dương: bụng phẳng tượng trưng cho đất (âm), mai khum tượng trưng cho trời (dương). Rùa tượng trưng cho sự trường tồn, trường thọ và bất diệt, có khả năng chiêu tài hoá sát, trấn trạch. Hình ảnh rùa đội bia đá, trên bia đá ghi lại sử sách của dân tộc Việt Nam chứng tỏ rùa là loài vật chuyển tải thông tin và văn hoá.

Long tượng trưng cho sức mạnh, trí tuệ và quyền uy. Phụng tượng trưng cho sự hoạt động của vũ trụ. Quy tượng trưng cho sự trường thọ, trường tồn. Thì linh thú phía Tây - Lân lại tượng trưng tượng trưng cho sự thái bình, yên ổn, lộc phúc, may mắn và thịnh vượng.

Lân có dáng vẻ kỳ lạ nhất trong Tú Linh: sừng của loài Nai, tai Chó, trán Lạc Đà, mắt Quỷ, mũi Sư Tử, miệng rộng, có thân Ngựa, chân Hươu, đuôi Bò... Dù vậy, Lân lại rất hiền lành, thân thiện, là linh vật báo hiệu điềm lành.

Lân không bao giờ ăn thịt hay làm hại bất cứ con vật nào, đặc biệt nó không bao giờ uống nước bẩn, nó chỉ ăn cỏ. Khi di chuyển, nó luôn tránh giẫm lên các loại côn trùng hay cỏ mềm dưới chân mình. Vì vậy, Lân còn được gọi là Nhân Thú.

Lân thường xuất hiện với hình ảnh đang ngồi trong một đóa sen trắng. Và khi Lân xuất hiện là báo trước cho điềm lành.

Sau khi cả đám Trân Châu đi ra khỏi khu cư xá thì như vừa được tái sinh mà hít lấy hít để khí trời, lưng áo cũng đều ướt đẫm mồ hôi.

“Mai tao phải đập con Vân một trận mới được. Di qua nhà nó mà tao tửng đi tây thiên thỉnh kinh không bằng. Nghĩ lại mà tao còn sợ đây.” Trân Châu dù vẫn còn sợ nhưng không kiềm miệng mà nói.

“Tình! Cậu thấy được những thứ đó đúng không?” Minh Châu nhìn Nhã Tinh đang ôm Lân, hỏi.

“Phải.” Nhã Tình không dài dòng giải thích mà gật đầu thừa nhận.

“Vậy Hoạ cũng biết việc này đúng không?” Mình Châu nhìn qua Thiên Hoạ đứng bên cạnh Nhã Tình.

“Phải. Em ấy cũng biết.” Nhã Tình xác nhận, cô cũng biết Minh Châu muốn hỏi gì tiếp. “Nếu các cậu muốn biết chuyện gì thì ngày mai mình sẽ trả lời hết cho các cậu. Còn bây giờ cũng khuya rồi. Ai cũng mệt nên màu về nhà nghỉ ngơi thôi.”

“Được. Vậy ngày mai, đến trường thật sớm. Cậu phải trả lời hết tất cả những gì mà bộn mình muốn biết. Không được giấu diếm.” Minh Châu tán đồng ý kiến của Nhã Tình.

“Được. Không giấu diếm điều gì.” Nhã Tinh gật đầu khẳng định.

Về tới nhà, Nhã Tình thở mạnh một hơi như trút bỏ được hết gánh nặng trên người xuống rồi ngã xuống giường nằm nghỉ. Lưng áo cô lúc cũng ướt đẫm mồ hôi vì sợ bản thân không giúp mọi người thoát khỏi an toàn được. Không nghĩ tới quanh khu cư xá đó lại xuất hiện “thứ” thuộc hàng Tứ Tà.

So với thời kỳ phong kiến xưa thì ở hiện tại đã ít xuất hiện những “thứ” trong Tứ Tà. Đặc biệt là ở những thành phố lớn.

“Grao....” (Ngáp)

Nhã Tinh nhìn về phía tiếng kêu, một nhóc con đang nhô đầu ra khỏi balo. Nó nhìn về phía Nhã Tình với đôi mắt long lanh to tròn đen láy. Chiếc đuôi dài phe phẩy bày tỏ sự bất mãn khi không được cô để ý.

“Grào.” (Đói)

Nhã Tình đi tới bế chú Lân nhỏ xuống nhà. Hiện tại cũng đã hơn 7 giờ, mọi người trong nhà vừa về tới nhà và đang tập trung ở phòng khách. Chính vì vậy, khi cô bế một chú “chó con” xuống lầu thì mọi người đều nhìn thấy. Hai đứa nhỏ Tiên Nhạc, Thi Cảnh thích thú với cậu bạn bốn chân mới này. Còn ba mẹ, hai anh và Thiên Hoạ thì có vẻ khá lo lắng. Nhưng không cảm thấy khó chịu vì việc đó. Cô đi vào phòng bếp lấy một ít rau củ, trái cây rửa sạch rồi cắt nhỏ ra cho nhóc con bốn chân kia ăn.

Xong xuôi mọi chuyện thì cô nghiêm túc ngồi xuống vị trí sofa trống. Hai đứa nhóc kia đã ôm theo Lân cùng đồ ăn của nó ra sân chơi.

“Con nhớ lại chuyện mười năm trước rồi hả, Tình?” Ông Hoàng lo lắng hỏi con gái.

“Vâng. Vô tình con nhớ lại những xảy ra khi bản thân năm tuổi.” Nhã Tình bình tĩnh đáp.

“Bao lâu? Con đã nhớ lại chuyện đó được bao lâu rồi? Sao con không nói với ba mẹ?” Ông Hoàng bắt đầu mất kiểm soát cảm xúc bản thân.

“Ba! Bình tĩnh lại. Có gì từ từ em ấy nói. Ba đừng làm em ấy sợ.” Cao Sơn vội cản ông Hoàng lại.

“Em không sao đâu. Con biết ba mẹ lo cho con. Nhưng con không còn yếu ớt như hồi năm tuổi. Nên ba mẹ không cần phải bảo vệ con quá chặt đâu. Còn việc nhớ lại chuyện đó hồi chủ nhật ba ngày trước.” Nhã Tình sờ vào sợi dây chuyền trên cổ. Cuối cùng cô cũng nhớ ra nó là do ông nội cô đưa cho cô.

“Vậy còn con thú em mang về thì sao? Và chuyện ở khu cư xá nữa?” Giang Vũ luôn im lặng, lúc này cũng không nhịn được mà hỏi.

“Con thú đó là con của thần thú bảo hộ đất nước, Lân. Còn lại thì em không nói được. Vì chưa thể nói. Còn chuyện ở khu cư xá mà Hoạ kể cho cả nhà nghe thì theo em nghĩ nó liên quan tới cái chết của em trai anh Minh Hạ và người đàn ông chết đầu tiên kia.”

Nhã Tình nhận ra thứ màu đỏ cô nhìn thấy ở tháp chuông hôm đó chính là tà áo của nữ quỷ đó. Không những vậy, chiếc áo tứ thân đỏ đó rất giống với chiếc áo của cô gái bị chôn sông mà cô đã thấy khi tiếp xúc với chiếc vòng đỏ. Suy ra ả ta không chỉ liên quan tới chiếc vòng đỏ đó mà cò có quan hệ gì đó với cô giáo chủ nhiệm lớp cô.

Điều này cũng hợp lý khi cô ấy biết được sinh nhật của cô và Thuỳ Vân. Cũng có thể giết người và rời đi mà không bị nghi ngờ. Vì sẽ không ai dám nghĩ hung thủ lại giết người gần nơi mình sống cũng như đó là nữ. Nhưng việc đưa những chiếc vòng đỏ cho cô và Thuỳ Vân nhắm tới mục đích gì chứ.

Tối nay là một đêm khó ngủ đối với Nhã Tình. Không cứ lẫn quẫn trong đầu những suy nghĩ về chiếc vòng đó cùng với những gì diễn ra ngày hôm đó.

-Hồi tưởng lại ba ngày trước-

“Sen Nhỏ”

Nhã Tình giật mình rời mắt khỏi khối ngọc bội trong tủ, quay lại nhìn người vừa gọi.

“Anh không thể xuất hiện ít giật mình hơn được không? Trần Tri Minh!” Nhã Tình nhìn bộ dạng lưu manh giả dạng thư sinh của anh mà tức giận.

“Là anh xuất hiện khiến em giật mình hay là do em bận tập trung vào thứ khác mà không biết anh tới?” Tri Minh đi tới áp sát mặt mình với mặt cô. Rồi nở một nụ cười ấm áp khiến Nhã Tình đỏ mặt, hoảng loạn lui cách xa anh.

“Thế anh không thể tạo ra chút tiếng động cho người ta biết được hả?” Mặt Nhã Tình lúc này không khác quả cà chua là mấy. Cô quay người lại cố gắng bình lại tâm mình.

“Vậy em muốn anh tạo ra tiếng động gì để cho em biết là anh tới hả, Sen Nhỏ? Hay là như thế này.” Tri Minh đi tới sau lưng cô, cúi người thổi hơi vào tai cô. Khiến Nhã Tình giật mình quay người lại thì bị anh lợi dụng thời cơ hôn lên má cô một cái.

“Trần Tri Minh! Anh là đồ lưu manh.” Nhã Tình ôm lấy bên má bị Tri Minh hôn trộm, phẫn nộ mắng anh. “Đường đường là Thái tử gia của Trần gia mà anh lại thích giở trò lưu manh với con gái nhà lành hả?”

“Vậy con gái nhà lành lúc trước xông vào phòng nhìn Thái tử gia đây cởi đồ thì sao nhỉ?” Tri Minh nhìn thấy cô nỗi giận mà không nhịn được muốn chọc ghẹo cô thêm.

“Lúc đó chỉ là bất cẩn. Với lại lúc đó cũng mới chỉ thấy lưng của anh.” Nhã Tình nghe anh nói thì liền vội phản bác.

“Vậy là em muốn thấy hết sao? Anh rất sẳn lòng phục vụ mong muốn của em.” Anh đưa tay tính tháo nút áo sơ mi thì cô hét lớn.

“Em tới đây tìm anh có việc gấp chứ không phải là đến nhìn anh thoả thân đâu.” Cô tức giận cầm túi chuẩn bị rời đi thì Tri Minh ôm cô lại.

“Được rồi. Không chọc em nữa. Cho anh xin lỗi.” Tri Minh dỗ dành cho cô vui lại mà gọi người làm chuẩn bị ít món ăn vặt cô thích. Anh cũng dặn đầu bếp chuẩn bị thêm mấy món cô thích ăn vào thực đơn bữa trưa.

“Không cần phải phiền phức vậy đâu. Em ở lại ăn com là đã ngại rồi. Anh còn kêu nấu thêm mấy món riêng cho em thì còn ngại hơn nữa.” Nhã Tình vội cản anh lại.

“Không sao. Em không cần để tâm đến chuyện đó đâu. Vậy giờ em đến tìm anh vì chuyện gì đây?”

Tri Minh ôm Nhã Tình ngồi lên đùi anh. Tay anh như thói quen mà vuốt tóc cô nhẹ nhàng. Nhã Tình cũng không cảm thấy khó chịu mà để mặc anh vuốt tóc mình. Cô lấy trong túi ra hộp quà cô nhận được khi sáng đưa cho anh.

“Sáng nay cả em và bạn en đều nhận được chiếc vòng này.” Nói rồi cô đưa hình chụp chiếc vòng của Thuỳ Vân cho anh xem. “ Lúc em đụng vào chiếc vòng thì cảm thấy bản thân như bị đưa tới một thời đại khác. Và thấy một cô gái bị người ta đánh ghen tàn nhẫn, còn cho người cưỡng bức rồi chôn sống, lấp đá lên nơi cô ấy bị chôn.”

Tri Minh nghe Sen Nhỏ nhà mình kể thì cũng cầm chiếc vòng lên kiểm tra. Nhưng khi đụng vào anh cảm nhận được một cổ oán niệm to lớn bên trong những hạt châu này. Toàn bộ chiếc vòng đều tỏa ra âm khí cực kỳ lạnh lẽo, chết chóc.

“Em đeo chiếc vòng này lần nào chưa?” Tri Minh đặt chiếc vòng vào lại hôp rồi lấy táo gọt cho cô.

“Chưa. Trừ lúc em nhặt nó khi làm rớt thì chưa lần nào đeo nó.” Nhã Tình lấy miếng tao anh đưa, vui vẻ hưởng thụ sự phục vụ của anh.

Do bất cẩn nên lưỡi dao gọt cắt trúng tay Tri Minh, Nhã Tình liền nhanh chóng đứng dậy lấy hộp y tế. Khi anh vươn tay lấy khăn giấy trên bàn thì máu nhiễu xuống chiếc vòng rồi nhanh chóng bị hạt châu hấp thụ hết. Cả Nhã Tình và Tri Minh đều nhìn thấy cảnh này.

Như nghĩ tới thứ gì đó, Tri Minh cầm máu bằng khăn giấy rồi nắm tay Nhã Tình, cầm theo chiếc vòng đi tới Nam viện. Đúng lúc Nam viện đang dọn dẹp nên có khá đồng người làm nhìn thấy cậu chủ nhà họ nắm tay một cô gái. Tri MInh không quan tâm mà đưa cô tới phòng làm việc của ba anh.

“Ba, con có việc cần nói.” Tri Minh không thèm gõ cửa hay xin phép mà mở đi vào.

Ông Mạnh thấy con trai gấp gáp đi vào, còn kéo theo một cô bé thì trong đầu ông bắt đầu nhảy ra vô số tưởng tượng. Nào là con trai ông vừa gặp đã yêu cô bé kia nên muốn ông cho cưới ngay. Nào là cô bé đó đang mang cốt nhục của con ông nên mới gấp gáp xin ông cho cưới. Muôn vàn tưởng tượng.

“Ba...” Tri Minh chưa kịp nói gì thì ba anh đã nhanh cướp lời.

“Cưới! Ba cho cưới mà. Chỉ cần hai đứa thương nhau thật lòng thì ba mẹ đều đồng ý cả.” Ông cảm thấy mình thật là một người cha tốt, một người cha cao cả.

Nghe ba Tri Minh nói mà mặt Nhã Tình ửng đỏ ngượng chín mặt liền vội vàng rút tay đang nắm ra. Còn Tri Minh thừ biết trong đầu ba mình đang nghĩ gì. Tất nhiên là anh muốn cưới Sen Nhỏ của mình để cô chính thức là của mình. Nhưng bây giờ cô mới có mười lăm tuổi, anh mà làm gì quá phận là vào tù bóc lịch như chơi. Vậy mà ba anh lại có cổ vũ con mình vào tù hay gì.

“Ba! Ba hiểu lầm ý con rồi.” Tri Minh phải ngăn chăn trí tưởng tượng ba mình ngay.

“Hiểu lầm? Hiểu lầm gì chứ? Không phải hai đứa muốn cưới sao?” Ông Mạnh vẫn đang vui mừng vì con mình sắp lấy vợ rồi.

“Em ấy mới mười lăm tuổi thì sao kết hôn được mà con lấy.” Tri Minh nhìn ông ba mình nở nụ cười vô tri mà phát phiền với trí tưởng tượng của ông ấy.

“Cái gì chứ? Con bé mới mười lăm tuổi? Mày điên hay sao mà làm chuyện bậy bạ với trẻ vị thành niên vậy hả con? Mấy tháng rồi? Ba mẹ con bé có biết không? Để tao đi thương lượng, nhận lỗi với nhà họ để họ không kiện mày vào tù.” Ông Mạnh lao tới đập thằng con nhà mình rồi quay qua nhìn Nhã Tình. “Cô bé, con ngồi đi. Ngồi đi. Con trai bác gây chuyện ảnh hưởng tới cháu. Bác nhất định sẽ xử lý nó thiệt nặng.”

“Bác ơi, không phải như bác nghĩ đâu ạ.” Nhã Tình vội giải thích với ông. “Bọn con tới đây là có chuyện khác. Chứ không phải như bác nghĩ đâu ạ. bác hiểu lầm anh Minh rồi ạ.”

“Vậy là nó không làm con có thai?” Ông Mạnh hỏi lại.

“Dạ không có.” Nhã Tình lễ phép trả lời.

“May quá. Xém nữa là lão già ta lên cơn tim mất.” Ông nghe vậy thì vút ngực thở ra một hơi.

“Ai kêu ba suốt ngày suy nghĩ lung tung.” Tri Minh chỉ dám nghĩ trong đầu.

“Vậy hai đứa tìm ta vì việc gì?” Ông ngồi xuống sofa, châm trà tiếp khách.

“Về chiếc vòng tay này. Sáng nay, Tình được nó và gặp chuyện kỳ lạ.” Tri MInh đưa chiếc hộp đựng chiếc vòng cho ba mình xem. “Máu con khi nhiễu lên vòng thì lập tức bị các hạt châu hấp thụ toàn bộ.”

“Cháu là người nhận được thứ này?” Ông Mạnh sau khi nhìn chiếc vòng xong thì gương mặt có chút nghiêm trọng.

“Dạ vâng. Cháu là Nhã Tình. Ngoài cháu ra thì bạn cháu cũng nhận được một cái y hệt.” Nhã Tình trả lời.

“Vậy chuyện cháu gặp phải là gì? Kể ta nghe xem.” Ông Mạnh hỏi cô về việc cô gặp pahir khi tiếp xúc với chiếc vòng.

Sau đó, Nhã Tình đã kế lại toàn bộ câu chuyên mà cô đã chứng kiến. Khi nghe xong, ông cũng hỏi cô vài chuyện khác như có khi nào cô buộc miệng nói ra những lời khó hiểu hay làm gì đó mà bản thân không nhớ hay không. Cô cũng trả lời thành thật tất cả. Nhưng ông Mạnh liền nhìn cô với vẹ mặt đăm chiêu, suy nghĩ. Cuối cùng ông hỏi cô một câu.

“Cháu có từng quên mất việc gì chưa?”

“Ý bác là sao ạ?” Nhã Tình không hiểu ý ông.

“Trong trí nhớ của cháu không có ký ức gì liên quan tới một đoạn thời gian nào đó hay là sự kiện nào đó?”

“Thật ra thì ký ức năm cháu năm tuổi hoàn toàn trống rỗng. Cháu không có ấn tượng về nó.” Nhã Tình nghĩ lại thì bản thân thật sự không nhớ gì về khoảng thời gian đó. Dù rằng đó là năm ông nội cô qua đời nhưng cô lại không có ký ức về điều đó.

“Vậy đã rõ thắc mắc của ta.” Ông Mạnh chỉ về phía Nhã Tình và nói với giọng chắc nịch. “Cháu có khả năng ngoại cảm. Còn là năng lực rất mạnh. Vì vậy, khi cháu tiếp xúc với chiếc vòng thì đã vô thức sử dụng năng lực và nhìn thấy quá khứ của thứ này.”

“Nhưng cháu chưa từng gặp chuyện như vậy trước đây. Nên có thể chỉ là vô tình cháu bị như vậy. Chứ không thể có khả năng ngoại cảm đâu ạ.” Nhã Tình không dám tinh điều này.

“Có thẻ cháu đã gặp nhưng rồi lại quên mất nó.” Ông Mạnh nói.

“Ý bác là lúc cháu năm tuổi?” Nhã Tình nhớ tới việc mình không nhớ gì hồi năm tuổi.

“Đúng vậy. Có lẽ vì không muốn cháu sử dụng khả năng đó nên đã thôi miên khoá ký ức của cháu lại. Nhưng bây giờ hiệu lực của việc thôi miên đó đang ngày một yếu đi nên cháu mới bộc phát lại năng lực.” Ông Mạnh hỏi cô. “Cháu quyết định thế nào? Phá bỏ thuật thôi miên đặt trên người hay không?”

“Sao bác lại hỏi vậy?”

“Vì khoá ký ức một người rất phức tạp. Nên chỉ khi đó là một ký ức vô cùng tồi tệ. Tồi tệ tới mức không ai muốn đối mặt với nó. Nên họ lựa chọn trốn chạy và khoá chặt nó lại.” Ông Mạnh cũng thắc mắc rốt cuộc tại sao lại khoá ký ức của một đứa trẻ chứ.

“Cháu sẽ chọn gì? Đối diện với quá khứ hay tiếp tục trốn chạy?”

Nhã Tình muốn biết năm đó đã có chuyện gì. Nhưng trong thâm tâm cô không ngừng gào thét không được, cô sẽ gục ngã khi biết sự thật. Cô vô cùng phân vân, không biết phải cho gì.

Tri Minh nhìn Sen Nhỏ của mình cúi đầu, im lặng mà cảm thấy đau lòng. Anh không muốn cô lo lắng, sợ hãi hay đau buồn. Cô muốn gì anh cũng sẽ giúp cô. Sẽ luôn bên cạnh cô. Anh nắm lấy bàn tay đang xiết chặt của Nhã Tình. Hành động này như tiếp thêm cho cô can đảm, giúp cô vượt qua khó khăn và không sợ hãi bất cứ điều gì.

“Nếu năm đó em đã làm ra chuyện gì xấu xa thì sao?” Nhã Tình nhìn anh.

“Không sao hết. Anh sẽ thay em hứng chịu tất cả. Sẽ không một ai có thể làm tổn thương em.” Tri Minh nghiêm túc nhìn vào mắt cô.

“Đừng sợ hãi! Anh vĩnh viễn ở bên cạnh em. Luôn bên em.”