Sau ngày đầu tiên lên nhận lớp, tất cả học sinh được nghỉ một tuần trước khi chính thức vào năm học mới. Chính vì vậy, sau mấy ngày ở nhà chán chường, Nhã Tình quyết định rủ em gái cùng đám Thùy Vân đi chơi. Cả nhóm cũng dần dần thân thiết với nhau hơn.
Hôm nay là thứ bảy, cả đám cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại. Lại vừa hay mai là sinh nhật của Thùy Vân nên đám Nhã Tình sẽ mua quà tặng cô bạn. Vì vậy vào lúc này, Thùy Vân đang bị cả nhóm bắt thử hết bộ quần áo này tới bộ quần áo khác.
“Ê Vân, mày thử cái này đi. Hợp với mày á.” Nhã Tình đưa cho Thùy Vân bộ đồ mà mình lựa. Rồi đẩy cô bạn vào phòng thử đồ.
Sau một hồi thử hết bộ này tới bộ kia do Nhã Tình và Trân Châu chọn và nhờ Thiên Họa và Minh Châu đánh giá thì cuối cùng cũng chọn được ba bộ hợp với cô bạn. Sau khi thanh toán tất cả xong xuôi, Nhã Tình liền đưa tất cả cho Thùy Vân.
“Nè. Đây là quà sinh nhật cả đám bọn tao tặng mày á. Happy birthday!” Nhã Tình vui vẻ chúc mùng sinh nhật Thùy Vân.
“Cả đám tụi mày tặng sinh nhật tao thiệt á hả? Cả đống đồ như vậy mắc lắm đó.” Thùy Vân kinh ngạc.
Ban đầu Nhã Tình bảo muốn mua quần áo mới nên rủ cả nhóm cùng đi. Rồi cả đám bắt cô thử đồ xem phối hợp không. Cuối cùng là Nhã Tình đưa cho và bảo là cả nhóm mua tặng sinh nhật cô.
“Thì vậy nên tụi tao mới dụ mày đi chung thì mới kêu mày thử để dể mua được đồ hợp với mày chứ. Nếu ngay từ đầu bảo mua tặng cho mày thì còn lâu mày mới chịu vào mấy cửa hàng đó với tụi tao.” Nhã Tình hí hững cười tươi khi dụ được cô bạn.
“Quà này tụi tao tặng rồi. Không được trả lại nha. Tiền cũng thanh toán rồi. Mày nhận đi. Xem như là quà sinh nhật cùng với chúc mừng tụi tao với mày thành bạn của nhau.” Trân Châu lên tiếng ngăn cản khi thấy cô bạn có ý định trả lại.
“Được rồi. Vậy tao nhận mấy món quà này nha. Cảm ơn tụi bây nhiều lắm. Nhưng lần sau không cần tặng tao đồ mắc như vậy. Tao tiếc không dám mặc.” Thùy Vân cảm động nói.
“Được rồi. Đi ăn thôi. Tao đói qua! Lần này thì chia tiền nên mày không cần ngại đâu.” Nhã Tình kéo tay Thùy Vân cùng với Thiên Họa và hai chị em Trân Châu đi tới một nhà hàng buffet phía trên trung tâm thương mại.
Tại trụ sở Tổng cục Cảnh sát, một cuộc họp được tổ chức nhằm công bố một việc quan trọng. Trong phòng họp tập trung các cán bộ cấp cao, gồm Tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát và các Cục trưởng các Cục thuộc quyền quản lý của Tổng cục. Ngoài ra còn có sự xuất hiện của ba người khác ở hàng ghế đầu.
Sau khi mọi người đã có mặt đầy đủ, Tổng cục trưởng liền đi lên bục bắt đầu công bố lý do tổ chức cuộc họp này.
“Cuộc họp hôm nay được tổ chức nhằm công bố việc thành lập một phòng điều tra đặt biệt với tên gọi là Phòng điều tra Tội phạm Đặc biệt, gọi tắt là C013. Phòng điều tra này được thành lập với sự hợp tác giữa Tổng cục Cảnh sát, Cục Cảnh sát Hình sự và Viện Nghiên cứu tiềm năng con người. Công văn thành lập cũng đã được Bộ trưởng Bộ Công an xác nhận thông qua.
Về tuyển chọn thành viên cho Phòng điều tra, Tổng cục Cảnh sát cùng Cục Cảnh sát Hình sự và Viện Nghiên cứu tiềm năng con người đã xem xét, đánh giá và chọn ra các đồng chí ưu tú, tinh anh. Danh sách các thành viên được chọn vào Phòng điều tra C013 sẽ được gửi xuống các Cục sau cuộc họp hôm nay.
Ngoài ra, việc thành lập Phòng điều tra C013 sẽ không được phép tiết lộ với báo chí, truyền thông và cả người dân. Nhằm tránh gây ra hoang mang dư luận cũng như tâm lý của người dân. Nếu ai dám tự ý tiết lộ ra sẽ bị xử pháp vì tội tiết lộ thông tin cơ mật của Quốc gia.
Ngoài ra, các phòng ban thuộc các Cục đều phải hỗ trợ Phòng điều tra C013 khi được yêu cầu. Và Phòng điều tra C013 sẽ không phải báo cáo thông qua bất cứ một phòng ban nào mà trực tiếp báo cáo lên Cục trưởng Cục Hình sự.” Sau khi việc công bố kết thúc, Tổng cục trường đi xuống bắt tay và nói chuyện gì đó với ba người ở hàng ghế đầu rồi rời khỏi phòng họp. Khiến những người có mặt trong phòng đều thắc mắc về thân phận của ba người đó.
Sau cuộc họp, tất cả mọi người ở Cục cảnh sát Hình sự đều bàn tán, tò mò không biết những ai sẽ được chọn. Nhiều người suy đoán người được chọn cho chức Trưởng phòng Phòng điều tra C013 là Thiếu tá Hồ Thành Trung, Trưởng phòng Phòng Trọng án.
Không chỉ là những nhân viên các phòng ban mà chính người được suy đoán nhiều nhất lúc này, Hồ Thành Trung cũng cho rằng mình sẽ được chọn. Việc đó càng được ông ta khẳng định hơn khi lúc này, Cục trưởng Hồ cho gọi ông ta lên văn phòng thông báo việc quan trọng.
Nhiều người nhìn thấy ông ta lên văn phòng thì đều cho rằng suy đoán của họ đúng. Cho tới khi văn bản thông báo cùng danh sách thành viên của Phòng điều tra C013 được gửi xuống các phòng ban.
Nội dung bên trong văn bản thông báo về việc thành lập Phòng điều tra Tội phạm Đặc biệt (Phòng điều tra C013) trực thuộc quản lý của Cục trưởng. Nhưng điều khiến mọi người trong Cục bất ngờ lại chính là danh sách thành viên, gồm:
Trưởng phòng: Thiếu tá Trần Minh Tường
Phó phòng: PGS.TS Lý Thế Phương
Và các thành viên thuộc 3 nhóm thuộc C013:
1.Nhóm điều tra - chuyên phụ trách điều tra, tìm kiếm và truy bắt tội phạm, gồm:
- Phạm Hiếu Khải
- Lâm Tùng Thanh
- Bạch Thế Khanh
- Huỳnh Quốc Huy
2.Nhóm văn phòng - chuyên giải quyết, sắp xếp và xử lý tất cả tài liệu, giấy tờ và hỗ trợ, cung cấp thông tin cho nhóm điều tra, gồm:
- Bùi Hữu Mạnh
- Dương Văn Hoàng
3.Nhóm kỹ thuật - bao gồm pháp y và kỹ thuật hình sự. Phòng điều tra C013 được cho phép sở hữu nhóm pháp y và kỹ thuật hình sự riêng để phục vụ cho việc điều tra. Gồm:
a)Tổ pháp y:
- Nguyễn Phúc Bình
- Đặng Thị Tuyết Liên
b)Tổ kỹ thuật hình sự:
- Hoàng Phủ Nhật Dương
- Nguyễn Văn Bảo
- Triệu Gia Quý
- Bạc Thị Thu Hồng
Tất cả thành viên phải tập trung tại tầng bảy vào lúc 14 giờ.
“Tụi bây dạo này có biết gì về vụ tìm thấy xác một người đàn ông bị rút khô máu ở hồ đá Làng đại học không?” Trân Châu vừa từ nhà về sinh quay lại bàn ăn.
“Vụ đó hình như có đưa tin trên thời sự. Mà có gì sao?” Thiên Họa gắp một miếng thịt cho vào miệng.
“Lúc này trong nhà vệ sinh, tao nghe hai chị gái nói với nhau về chuyện đó. Hình như bên cạnh xác người đàn ông đó, người ta tìm thấy một hạt châu bằng dá màu đỏ à. Với lại người chết có liên quan tới vụ chị sinh viên bị mất tích cách đây không lâu.” Trân Châu kể lại những gì mình nghe được từ hai chị gái kia.
“Vậy liên quan gì giữa người dàn ông với chj sinh viên kia?” Thùy Vân hỏi.
“Hung thủ giết người.” Nhã Tình nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng khiến cả đám giật mình.
“Làm hết hồn vậy, Tình! Mà sao mày biết vậy?” Trân Châu vỗ nhẹ vai Nhã Tình, hỏi.
“Không biết nữa. Tự nhiên suy nghĩ nó hiện trong đầu thôi.” Nhã Tình nhún vai bày tỏ mình không biết.
“Nhưng mà mày đoán đúng á. Người ta nghi người đàn ông đó là đã giết chj sinh viên kia rồi vứt xác. Hình như ông ta làm nghề lái xe ôm. Cái hạt châu màu đỏ đó giống y hệt với mấy hạt châu trong vòng tay của chị ấy.” Trân Châu tiếp tục nói những gì mình nghe được.
“Hay là có ai đó điều tra rồi báo thủ cho chị ấy không? Giống mấy phim trinh thám á. Người thân hay bạn bè gì của chị ấy cũng có một chiếc vòng y hệt nên là lúc ra tay giết người thì làm rớt lại hạt châu.” Thiên Họa nói ra suy luận của mình. Hai cô nàng Thùy Vân với Minh Châu nghe vậy cũng gật đầu tán thành.
“Cũng có thể lắm. Đến giờ vẫn chưa tìm được xác của chị gái đó.” Trân Châu tán đồng.
“Không phải người thân quen ra tay. Là người lạ. Hạt châu để lại là cố ý sắp xếp. Hung thủ thật sự không phải là con người.” Nhã Tình cất tiếng nói ra với một cái giọng nói kỳ lạ khiến ai nghe thấy cũng cảm giác ớn lạnh.
“Mày nói gì nghe ghê vậy, Tình? Không phải con người, không lẽ ý mày là ma hả?” Trân Chậu cả người lạnh toát, tới mức cô nàng phải dùng hai tay ôm lấy mình.
Nhã Tình nghe cô bạn hỏi cũng không trả lời mà chỉ gật đầu rồi thản nhiên tiếp tục ăn. Cả đám ban đầu cho rằng cô bạn đùa giỡn nhưng khi nhìn tới Thiên Họa thì thấy mặt cô nàng có chút tái mét thì cả ba không dám cười cợt nữa. Trân Châu ra hiệu bảo Thiên Họa và hai người kia ra ngoài.
“Tình, mày ngồi ăn nha. Tụi tao đi về sinh. Lát quay lại.” Thùy Vân nói rồi cũng vội rời đi. Nhã Tình cũng không nói gì, chỉ gật đầu.
Bốn người rời đi thì cô cũng ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ một mình. Cô không hiểu sao mình lại nói như vậy. Có cảm giác cô đã từng gặp qua những chuyện giống y như thế nhưng cô lại không nhớ. Khi ở Anh, lâu lâu cô cũng vô thức buột miệng nói ra những câu kì quái như vậy khi nghe cậu hai kể về mấy vụ án mạng trên báo hay thời sự. Sắc mặt của cậu hai khi đó cũng có biểu cảm giống hệt như Thiên Họa vừa nãy.
Còn phía bên nhóm Trân Châu đang tụ tập ở cách đó không xa. Ba người truy hỏi Thiên Họa về thái độ của cô khi nghe chị mình nói những lời đó.
“Họa, cưng biết gì đúng không?” Trân Châu tỏ vẻ nguy hiểm hỏi.
“Em... em... biết gì đâu. Tai chị ấy nói chuyện đáng sợ quá nên em vậy thôi.” Vì Thiên Họa quen gọi Nhã Tình là chị nên quen miệng xưng em gọi chị với cả đám Thùy Vân, Trân Châu.
“Thiệt hông? Hay em giấu gì với bọn chị? Có là phải khai ra nghe chưa?” Thùy Vân thấy Thiên Họa ấp úng liên nghi ngờ.
“Đúng vậy. Mọi người đều là bạn với nhau. Có gì thì em phải nói để bọn chị còn biết mà giúp dỡ cậu ấy nữa.” Mình Châu nhỏ nhẹ nói.
“Chuyện này... em không biết. Không biết thật mà.” Thiên Họa lo lắng, cố né tránh ba người kia.
“Thật không?” Cả Thùy Vân và Trân Châu đều áp sát lại gần.
“Thật.” Thiên Họa ngoài mặt tỏ vẻ bình thản nhưng trong lòng cô nàng lúc này có chút căng thẳng. Nhưng hai người Trân Châu có vẻ vẫn không tin.
“Thôi. Họa đã nói vậy thì tức là không có gì hết. Hai người đừng có làm bộ mặt như hỏi cung nữa. Tụi mình mau quay lại đi. Không con Tình nó chờ lâu á.” Minh Châu lên tiếng giải vây cho Thiên Họa.
Thùy Vân với Trân Châu nghe vậy cũng không làm khó, ép hỏi nữa. Nhưng cả hai vẫn không từ bỏ vấn đề này nên cả hai quyết định âm thầm tìm hiểu. Rồi cả bốn người quay lại bàn ăn và xem như chưa có gì xảy ra.
Bên phía Trụ sở Cục cảnh sát Hình sự lúc này đều bàn tán về việc bổ nhiệm nhân sự của Phòng điều tra mới thành lập.
Trong văn phòng Cục trưởng lúc này, Hồ Thành Trung vô cùng bất ngờ vì lý do ông ta được gọi lên không phải là nhận chức Trưởng phòng Phòng điều tra C013 mà là bảo ông ngừng việc điều tra vụ án xác chết khô của Phòng Trọng án và bàn giao toàn bộ cho C013 xử lý cùng với việc bổ nhiệm Phó phòng Phòng Trọng án mới. Vì người được bổ nhiệm chính là Trưởng phòng phòng điều tra mới là Phó phòng Phòng Trọng án - Trần Minh Tường.
Cốc... cốc... cốc. Cả hai đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Cục trưởng Hồ nói.
“Thưa Cục trưởng.” Người đẩy cửa bước vào chính là Trưởng phòng Phòng điều tra C013 vừa được bổ nhiệm.
“Đồng chí Tường tới rồi đấy à. Vậy chúng ta đi thôi.” Cục trưởng Hồ lại nhìn về Hồ Thành Trung nhắc nhở.
“Đồng chí Trung nhanh sắp xếp hồ sơ vụ án “Xác chết khô”, bàn giao cho C013. Ngay trong hôm nay phải hoàn thành việc bàn giao. Không được chậm trễ.”
“Vâng.” Hồ Thành Trung mặt ngoài nhận lệnh nhưng trong lòng ông ta lúc này cực kỳ khó chịu. Ông ta rời khỏi phòng Cục trưởng, gọi điện cho cấp dưới nhanh chóng sắp xếp bàn giao hồ sơ vụ án. Còn bản thân thì bỏ đi ra ngoài.
“Sao ngài không bổ nhiệm trưởng phòng Hồ? Ngài ấy có nhiều kinh nghiệm điều tra hơn tôi, chắc chắn sẽ làm tốt hơn tôi.” Minh Tường nhìn trưởng phòng Hồ rời đi mà thắc mắc hỏi Cục trưởng.
“Đồng chí có biết phòng điều tra mới này thành lập vì điều gì chứ?” Cục trưởng hỏi lại anh. Cả hai cùng đi tới chờ thang máy.
“Tôi biết, thưa Cục trưởng.” Minh Tường trả lời.
“Ừm. Thành Trung rất giỏi điều tra. Nhưng cũng vì vậy mà dễ ngạo mạn, chủ quan. Trong khi những thứ mà phòng điều tra mới này cần truy bắt không phải chỉ cần giỏi mà con càn cẩn trọng và ý chí vững vàng. Nếu không hậu quả sẽ không đơn giản chỉ là một mạng người.” Cục trưởng nhìn Mình Tường rồi vỗ vai anh.
“Thành Trung quá thuận lợi thăng tiến trong công việc mà dần sinh ra tự mãn. Néu để đồng chí ấy tiếp quản phòng điều tra C013 thì chính là hại chết cậu ấy.”
“Vâng.” Minh Tường cũng không biết phải nói gì. Cả hai sau đó đều im lặng nhìn số tầng thang máy thay đổi khi đi qua từng tầng.
Tại tầng bảy thuộc Trụ sở Cục Cảnh sát Hình sự, các thành viên của C013 đã tập hợp đầy đủ. Tất cả đều bất ngờ trước độ hoành tráng với những trang thiết bị, máy móc được tân trang vô cùng hiện đại. Không chỉ vậy, vì tính tuyệt mật của C013 nên ngay cả thang máy muốn lên tầng bảy cũng chỉ có thể lên được bằng thẻ chuyên dụng riêng biệt. Vì lý do này mà từ nay về sau, tầng bảy được xem là cấm địa của Cục Cảnh sát Hình sự.
“Wow! Cứ như đang ở một thế giới tương lai vậy. So với ở đây, thì dàn máy tính ở phòng ban cũ không khác gì đồ thời tiền sử cả.”
Anh chàng vừa gặm chiếc bánh mỳ que vừa không ngừng phấn khích, nhìn ngắm từng món đồ công nghệ xịn xò ở đây là một hacker được Cục trưởng Hồ “chiêu mộ” về - Dương Văn Hoàng, từng thuộc Phòng Điều tra tội phạm sử dụng công nghệ cao và có yếu tố nước ngoài.
“Nghiêm túc lại coi, Hoàng.”
Nhìn thấy thằng bạn thân đang có dấu hiệu hóa điên trước mấy món đồ công nghệ, Triệu Gia Quý vội kéo anh chàng lại. Triệu Gia Quý trước thuộc Phòng Phòng ngừa, đấu tranh chống tội phạm có tổ chức và cậu cũng là người gián tiếp hỗ trợ giúp cho Cục trưởng “chiêu mộ” thằng bạn thân Văn Hoàng.
“Áaaaaaaaa.” Một tiếng hét phát ra từ căn phòng 07-04 khiến mọi người giật mình rồi lao vào.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì? Chuyện gì?”
Trong phòng 07-04 lúc này có hai người đang ở trong nhìn ngắm trang thiết bị với bộ dạng phấn khích không thua gì anh chàng Văn Hoàng lúc nãy. Hai người đó là pháp y Nguyễn Phúc Bình và trợ lý của anh ta, Đặng Thị Tuyết Liên. Và tiếng hét ban nãy chính là của cô nàng trợ lý này. Mọi người khi nãy lao vào xem có chuyện gì thì lúc này lại không ai bảo ai, tất cả đều ăn ý từng người từng người im lặng rời khỏi căn phòng có chút ớn lạnh ấy.
“Ting.”
Thang máy báo một tiếng khiến tất cả giật thót tim quay lại nhìn. Thì ra là Cục trưởng Hồ và Trưởng phòng Trần vừa lên tới nơi.
“Các cậu làm gì mà xúm xùm trước cửa thang máy vậy?” Cục trưởng Hồ nghiêm mặt hỏi.
Cả một nhóm đồng loạt chỉ tay về phía phòng 07-04 (phòng pháp y). Bên trong vẫn phát ra vài tiếng hét phấn khích của cô nàng Tuyết Liên. Cục trưởng Hồ cảm thấy có phần bất lực, chỉ biết thở dài. Người có tài thì hay có tật mà C013 là nơi tập hợp những người tài giỏi nhất trong Cục thì cũng tương đương với viêc là nơi hội tụ một đám bất thường nhất của Cục.
“Ting.” Cửa thang máy lại mở ra lần nữa.
Người bước ra lần này chính là Lý Thế Phương, Phó phòng Phòng điều tra C013. Anh ta là phó giáo sư trẻ tuổi nhất hiện nay của Viện Nghiên cứu tiềm năng con người.
“Cục trưởng Hồ, trưởng phòng Trần. Chào mọi người!” Lý Thế Phương thấy tất cả đều đứng trước thang máy có hơi bất ngờ nhưng liền chào hỏi mọi người.
“Chào cậu, phó giáo sư Phương.” Cục trưởng Hồ cười, bắt tay chào hỏi lại.
“Vậy là mọi người đều đã đến đầy đủ. Chúng ta bắt đầu buổi họp giải thích về công việc của C013.” Cục trường cùng mọi người đi về văn phòng họp thì tiếng hét phấn khích lại vang lên khiến ônh nhớ ra còn hai người ở trong phòng pháy y.
“Đúng rồi. Ai đó đi thông báo cho hai người ở phòng pháp y tới phòng họp đi.” Cục trưởng Hồ vừa nói xong câu đó thì tất cả đều nhìn về căn phòng 07-04 một cách sợ hãi.
“Mọi người vào phòng họp đi. Để tôi đi thông báo họ cho.” Người từ lúc lên đây vẫn luôn im lặng - trưởng phòng Trần Minh Tường - đứng ra nhận trách nhiệm đi tới căn phòng pháp y lạnh lẽo ấy.
“Trưởng phòng, anh thật vĩ đại.” Lâm Tùng Thanh - cấp dưới lâu năm của Minh Tường ở Phòng Trọng án - nhìn sếp mình với ánh mắt ái mộ. Phía sau anh ta là những con mắt tỏa sáng đầy cảm kích dành cho vị trưởng phòng gan dạ này. Khiến Mình Tường cảm giác bản thân sắp cảm tử liều chết vì đại cuộc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, hiện tại đã chín giờ tối. Đèn đường đã sáng lên từ lâu, thành phố đã khoác lên mình bộ đồ rực rỡ cho cuộc vui thâu đêm của mình. Nhã Tình cùng đám Thùy Vân đã dạo chơi vui vẻ khắp trung tâm thành phố. Vì nhà Thùy Vân cùng đường về vói hai chị em Nhã Tình nên đã đi nhờ xe về chung. Lúc này, chiếc xe dừng trước cửa một căn nhà nằm trong một khu cư xá dành cho nhân viên, Thùy Vân xuống xe rồi tạm biệt chị em Nhã Tình.
“Cảm ơn hai người cho tôi đi nhờ nha. Bye bye hai chị em.”
“Bye. Ngủ ngon nha.”
Thùy Vân đứng chờ chiếc xe đi khuất bóng thì cô mới vào nhà. Giờ đã hơn chín giờ, ba mẹ cô đã tắt đèn đi ngủ từ sớm theo thói quen. Vì vậy, cô theo thói quen kiểm tra cửa nẻo trong nhà đã được khoá cẩn thận chưa rồi mới nhẹ nhàng đi về phòng, tắm rửa sạch sẽ xong xuôi rồi cũng tắt đèn đi ngủ.
Còn hai chị em Nhã Tình bên này đang vui vẻ trò chuyện. Chiếc xe vẫn đang trên đường chạy ra khỏi khu cư xá. Chợt xe chạy ngang qua một người đang đi bộ bên đường thì Nhã Tình đột nhiên cảm nhận được sự bất an lại xuất hiện nhưng chỉ thoáng chóc cảm giác ấy hoàn toàn biến mất. Nhã Tình nghi hoặc liền quay lại phía sau tìm kiếm người đi bộ ban nãy nhưng xe đã đi xa nên không thấy bóng dáng người đó đâu nữa.
Thiên Họa thấy cô cứ nhìn phía sau liền hỏi: “Có chuyện gì hả, chị?”
“Không có gì đâu.” Nhã Tình lắc đầu. Cô chỉ cho là do mình suy nghĩ quá nhiều thôi.
Vì khu cư xá này hồi xưa được cấp cho nhân viên nhà nước nên đa phần sinh sống ở đây hiện tại chủ yếu là người lớn tuổi nên tầm tám, chín giờ tối, xung quanh đều yên ắng không bóng người, chỉ có tiếng kêu của những chú mèo hoang và côn trùng.
Bỗng xuất hiện một người kỳ lạ đứng trước của nhà Thùy Vân. Người đó chính là người đi bộ mà Nhã Tình nhìn thấy. Trên tay người đó hiện đang cầm một chiếc hộp nhỏ bí ẩn. Người đó treo nó trên cánh cổng nhà Thùy Vân rồi quay người đi vào căn nhà đối diện.
Bên phía Nhã Tình thì hiện tại cô và em gái vừa về tới nhà thì đã chín giờ rưỡi, ở nhà chỉ có mỗi hai đứa em và dì Hai giúp việc ở trông giữ hai đứa nhỏ. Thấy bọn cô về thì dì Hai cũng hâm nóng lại đồ ăn rồi mới tan làm về nhà. Sáng nay, ba mẹ cô đã đi Cuba dự hội thảo y học, ba bốn ngày mới về. Anh hai thì nghe đâu nhận làm gia sư tiếng anh vào chiều thứ ba, thứ năm và thứ bảy tới mười giờ. Còn anh ba thì hồi thứ ba đã hẹn đi chơi với đám bạn ở Vũng Tàu tới mai. Nên giờ ở nhà chỉ còn bốn chị em với nhau.
Bống chị em đùa giỡn với nhau một hồi thì hai đứa nhỏ cũng mệt mà gà gật buồn ngủ. Nhã Tình với Thiên Họa, mỗi người bế một đứa lên phòng cho hai nhóc ngủ. Thiên Họa cũng hơi mệt nên cũng quay về phòng đi ngủ.
Còn mình Nhã Tình thức chờ cổng có chút chán nên lấy sổ tay ra xích đu ngoài sân ngồi vẽ vời cho đỡ buồn chán. Suy nghĩ xem mình vẽ gì thì một thoáng trong đầu cô hiện lên bóng dáng người đi bộ mà cô thấy trên đường về. Cứ thế cô liền vô thức ngồi phát thảo lại hình dáng người đó.
Loay hoay một hồi thì cô cũng vẽ xong người đó. Chỉ là khi nhìn vào thì thấy sau lưng người đó có một bóng dáng một cô gái mặc chiếc áo tứ thân màu đỏ, mái tóc thì xõa dài. Nhã Tình khẻ nhíu mày suy nghĩ, cô không biết tại sao mình lại vẽ ra bức tranh này. Chợt nhận ra có cái gì đó không đúng, Nhã Tình vội kiểm tra lại quyển sổ mà mình vẽ nãy giờ.
“Lấy lộn sổ rồi.” Nhã Tình kinh ngạc.
Thì ra từ nãy tới giờ cô đã lấy nhằm quyển sổ vẽ. Quyển sổ mà cô đang vẽ là cô lấy từ cậu hai do cảm thấy tò mò nội dung của nó. Bên trong có đầy những hình vẽ kỳ quái cùng những ghi chép khó hiểu, dày đặc, không theo hàng theo lối nào. Đã vậy có còn có những chấm đen trông như vết máu khô dính trên bìa sổ và vài trang sổ.
“Kính coong...”
Đang tính xé trang sổ mình vừa vẽ thì có tiếng chuông cổng khiến cô giật mình làm rớt quyển sổ. Nhã Tình nhìn ra cổng xem ai là người bấm chuông nhưng lại không có ai.
“Kính... coong...”
Cúi xuống muốn nhặt quyển sổ thì tiếng chuông lại vang lên lần nữa. Lần này vẫn không thấy ai ngoài cổng. Cô tức giận vì cho rằng là đám nhóc trong khu này đi phá chuông. Nên cô vội chạy tới núp ngay sát bên cổng vừa khuất tầm mắt người đứng ngoài cổng nhưng chỉ cần chúng vừa bấm thì cô liền nhảy ra bắt ngay tại trận.
“Kính... coong...” Tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Nhã Tình liền nhảy bổ ra hù mấy đứa phá chuông. Nhưng lúc này cô hoàn toàn chết đứng.
Trước mặt cô lúc này không phải là mấy đứa nhóc trong khu mà lại là một cô gái mặc váy đỏ, tóc xõa dài che gương mặt khá giống với cô gái mà cô vừa vẽ. Chỉ khác là toàn thân cô gái này đều ướt đẫm nước như vừa mới từ dưới nước ngoi lên nhưng điều đó không khiến cô chết đứng. Điều khiến cô sững người là vì khi nhảy bổ ra hù, cô vô tình nhìn thấy phía dưới cô gái đó không có chân cũng không có bóng. Dù ánh đèn đường đang hắt ánh sáng lên cô gái ấy. Nơi cô gái đó “đứng” đọng lại một vũng nước nhưng ngoài vũng nước thì không thấy cái gì nữa cả.
Nhanh chóng bình tĩnh lại, Nhã Tình nhận ra cô gái đó không thể tiến lại gần cổng nhà. Giống như có thứ gì đó ngăn cô ta tiến lại gần. Nhờ vậy, cô cũng lấy hết can đảm nhìn cô gái thật kỹ rồi nhớ ra bản thân đã từng bị cô gái này hù dạo một lần và đôi khi nhìn thấy vài lần khi chạy bộ buổi sáng.
“Tại sao cô cứ đi theo tôi hoài vậy? Rốt cuộc cô muốn gì?” Lần này, Nhã Tình muốn biết tại sao cô gái này cứ đi theo mình suôt nên quyết định hỏi cô gái này. Và rồi những gì cô gái nói đã khiến Nhã Tình kinh ngạc.
“...” Ánh đèn xe máy rọi sáng trước cổng nhưng chỉ có mình Nhã Tình đứng đó với gương mặt hoang mang. Còn cô gái kia đã biến mất từ lúc nào không hay biết.
10 giờ tối, tại tầng bảy thuộc Trụ sở Cục Cảnh sát Hình sự.
“Mệt quá đi!” Tùng Thanh nằm ụp mặt lên trên đống hồ sơ liên quan tới vụ án “Xác chết khô” mà than thở.
“Nạn nhân này cũng quá xui xẻo rồi.” Từ ngoài hành lang một bóng người bước vào.
Anh chàng Tùng Thanh vừa nghe giọng nói này thì cả sống lưng anh ta cảm thấy lạnh toát. Không biết xui xẻo thế nào mà anh chàng lại bóc thăm vị trí ngồi ngay gần hành lang đi tới phòng pháp y.
“Bác sĩ Bình, anh bảo nạn nhân này xui xẻo là ý gì?” Bạch Thế Khanh vừa từ phòng kỹ thuật hình sự quay về. Anh đang tập trung nhìn vào những hình ảnh chụp hiện trường vụ án và báo cáo vừa lấy được thì nghe pháp y Bình nói nên thắc mắc hỏi.
“Thì ông ta xui xẻo thật sự. Khi khám nghiệm pháp y, tôi phát hiện rất nhiều vết cắt nhắm chuẩn vào động mạch ở cổ. Nhưng những vết cắt lại vừa nông vừa không dứt khoát một lần mà phải liên tục cắt chồng lên vết thương trước. Trông vô cùng thiếu chuyên nghiệp.” Phúc Bình giải thích.
“Vậy có thể suy ra hung thủ là lần đầu giết người nên anh mới bảo là nạn nhân xui xẻo.” Thế Khanh suy đoán.
“Vừa đúng mà vừa không.” Phúc Bình cười thích thú.
“Không? Không đúng chỗ nào chứ?” Tùng Thanh không hiểu, lên tiếng hỏi lại.
Khi nghe bác sĩ Bình giải thích kết quả khám nghiệm thì anh cũng cho rằng hung thủ là người mới nên khi ra lần đầu ra tay cắt cổ nạn nhân đã phải cắt nhiều lần mới khiến nạn nhân chết.
“Không đúng ở chỗ hung thủ có thể nhắm chính xác vị trí động mạch máu ở cổ thì chắc chắn không phải lần đầu giết người. Tuy vậy, vết cắt lại không dứt khoác nên người ra tay có thể là người lần đầu ra tay sát nhân.”
Người phân tích chính là trưởng phòng Minh Tường. Anh vừa cùng Thế Phương tới hiện trường kiểm tra xem còn manh mối nào hay không. Vừa vào đã nghe ba người nói về vết cắt trên người nạn nhân.
“Không chỉ vậy. Vết cắt nông chứng tỏ lực tay của người đó yếu. Khả năng cao người ra tay giết nạn nhân là nữ. Tôi suy luận đúng chứ, pháp y Bình?” Tiến sĩ Phương tiếp lời phân tích của Mình Tường.
“Hoàn toàn đúng nha.” Phúc Bình thích thú khi có người hiểu ý mình liền đưa ngón cái khen tặng.
“Ba người nói cái gì vậy? Sao bọn tôi nghe xong không hiểu gì cả?” Tùng Thanh nãy giờ tập trung nghe vẫn có chút không hiểu, liền lên tiếng hỏi.
Minh Tường buồn cười, hỏi Tùng Thanh: “Vậy cậu có biết phòng C013 chúng ta được lập ra để giải quyết những vụ án như thế nào không?”
“Tôi nghe bảo phòng chúng ta sẽ phụ trách giải quyết các vụ án đặc biệt. Tôi nghĩ là mấy vụ lớn như sát nhân hàng loạt, khủng bố,... như mấy phim điều tra Mỹ. Hay đại loại như vậy.” Tùng Thanh cảm thấy có chút gì đó không ổn trong câu hỏi của sếp mình nhưng anh chàng không biết sự không ổn đó ở chỗ nào.
“C013 được lập để điều tra, giải quyết các vụ án liên quan tới những vấn đề tâm linh, siêu nhiên. Chính vì vậy hung thủ thật sự của những vụ án chúng ta tiếp nhận đều không hẳn là những kẻ mới lần đầu giết người đâu. Và chúng sẽ luôn thông qua một người khác để gây ra án mạng.” Thế Phương nghe vậy liền cảm thấy buồn cười nên đành phải giải thích.
Tùng Thanh nghe xong thì sắc mặt trở nên tái xanh như tàu lá chuối. Càng khiến anh tuyệt vọng hơn là khi quay qua muốn chia sẻ với người anh em làm chung lâu năm - Hiếu Khải - thì thấy anh hoàn toàn bình thường, không một chút bất ngờ. Ngay cả những người khác cũng vậy.
“Việc này thì bọn tôi biết từ lúc nhận được thông báo điều công tác tới đây rồi. Chỉ có cậu là ngu ngơ thôi á.” Không chút nhân từ, Thu Hồng vừa từ phòng kỹ thuật hình sự đi qua thản nhiên buông một câu khiến tâm hồn mong manh của Tùng Thanh vỡ nát.
Không quan tâm anh chàng Tùng Thanh hóa đá sau lời nói của mình, Thu Hồng đi qua đưa báo cáo kết quả tất cả những thứ thu thập được cho Minh Tường xem.
“Trên quần áo của nạn nhân tìm thấy một sợi tóc của nữ ở phía lưng áo. Theo tìm hiểu, nạn nhân làm nghề chạy xe ôm nên có khả năng “vật chủ” là một khách hàng của nạn nhân.”
“Ừm. Mà hình như cô vừa nói “vật chủ”?” Minh Tường hỏi lại.
“À! Đó là cách gọi của anh Dương. Ảnh bảo gọi vậy cho nhanh, giống trong mấy phim kinh dị hay khoa học viễn tưởng. Nếu sếp không thích thì tôi sẽ gọi lại như bình thường.” Thu Hồng tưởng rằng sếp không thích gọi như vậy nề vội nói.
“Không sao. Gọi vậy cũng được. Dù sao thì cũng nên kiếm một cách gọi cho hợp với việc điều tra. Gọi dài dòng quá thì lại càng thêm rối.” Mình Tường cũng tán thành.
“Vậy không còn gì nữa, tôi trở về phòng thí nghiệm hỗ trợ mọi người.” Thu Hồng quay về phòng thí nghiệm.
“Xem ra chúng ta không dễ tìm ra “vật chủ” của vụ án này rồi. Nếu là xe công nghệ thì có thể yêu cầu bên công ty dịch vụ cung cấp thông tin khách hàng cuối cùng mà nạn nhân đã chở. Nhưng xe ôm truyền thống thì khá khó khăn.” Thế Phương nan giải suy nghĩ.
“Sao chúng ta không liên hệ với bên phía Làng đại học để xem các camera giám sát khu vực xung quanh hiện trường. Có thể sẽ tìm thấy chút manh mối. ”
Thanh niên Hữu Mạnh đang bị Văn Hoàng không ngừng lôi kéo làm phiền. Vừa nghe mấy sếp gặp vấn đề nan giải liền đề xuất ý kiến, sẵn tiện xung phong làm việc để thoát khỏi cái tên liên tục than đói kia.
“Em có quen vài người bạn đang làm quản lý hệ thống giám sát an ninh bên đó. Có thể hỏi họ để cho chúng ta xem các cảnh quay vào ngày hôm đó.”
“Vậy cậu cùng Hoàng liên hệ hỏi thử xem. Nếu có thể mượn được về đây thì càng tốt.” Minh Tường và Thế Phương cảm thấy đó cũng là ý hay. Dù sao thì các tuyến đường trong khu Làng đại học đều luôn có camera giám sát an ninh.
“Đói quá! Mọi người tính ăn gì hết sao? Có thực mới vực được đạo chứ. Tôi đói tới mức não ngưng trệ rồi nè.” Người đang không ngừng than vãn lúc này - Văn Hoàng. Nghe thấy bản thân đi cùng với Hữu Mạnh điều tra mấy camera giám sát mà nằm dài ra bàn ểu oải.
“Cũng 10 giờ rồi. Mọi người cũng nên nghỉ ngơi, ăn uống lấy sức. Chúng ta còn nhiều việc cần phải làm nên mọi người cố gắng lên.” Minh Tường nhìn đồng hồ thì mới nhận ra đã trễ như vậy.
“Vậy mọi người ăn gì để em đặt món ship tới đây luôn.” Tuyết Liên không biết từ đâu xuất hiện, trên tay cầm sẳn điện thoại. Trông như cô nàng đã chờ đợi câu nói lúc nãy của Minh Tường rất lâu rồi.
Vừa nghe được nghỉ thì tất cả đều xúm lại chỗ Tuyết Liên nhờ cô đặt món mình chọn. Ngay cả đám người bên phòng 07-05 (phòng kỹ thuật hình sự) cũng không biết từ lúc nào mà xuất hiện cùng gia nhập hội.
Sau khi giúp đặt món cho mọi người xong xuôi, Tuyết Liên mới đi tới hỏi bốn sếp lớn của C013: Tường, Phương, Bình, Dương.
“Bốn vị Boss lớn ăn gì để em đặt chung luôn ạ?”
“Như mọi người là được.” Minh Tường không biết chọn gì nên mọi người ăn gì thì anh gọi chung với họ cho nhanh. Cả ba người còn lại cũng y vậy.
“Ok. Vậy em chốt đơn nha.” Tuyết Liên thành thục đặt đơn món ăn rồi đi tới từng người đòi tiền, kế cả bốn vị sếp lớn cũng bị cô nàng thu tiền cơm.
Nhật Dương cứ nhìn chầm chầm vào chiếc điện thoại của Tuyết Liên rồi lại nhíu mày suy nghĩ điều gì đó. Rồi đứng dậy lao nhanh về phòng 07-05 tìm kiếm thứ gì đó trong đống vật chứng.
“Dương! Có chuyện gì sao?.” Minh Tường đi qua phòng nhìn Nhật Dương đang vừa dò danh sách vật chứng vừa tìm đồ thì thắc mắc hỏi.
“Thiếu một món.” Nhật Dương ngẩng đầu nhìn về phía Mình Tường, nghiêm giọng nói.
“Thiếu món gì chứ? Mất vật chứng gì sao?” Minh Tường lo lắng, vội hỏi.
Nhật Dương thấy Minh Tường lo lắng như vậy liền trấn an: “Không phải là mất vật chứng. Mà là món đồ đó ngay từ đầu chúng ta không hề giữ.”
“Ý anh là gì, Dương?” Minh Tường tiếp tục hỏi.
“Trong những vật chứng chúng ta thu giữ thì hoàn toàn không có điện thoại di động của nạn nhân.” Nhật Dương cầm theo một vật chứng và báo cáo liên quan vật đó quay lại văn phòng chung 07-03.
“Điện thoại di động? Không phải trong những đò chúng ta thu được có một chiếc điện thoại bị đập nát sao?” Minh Tường hỏi lại. Tất cả mọi người không biết có chuyện gì khiến hai sếp căng thẳng.
Nhật Dương không trả lời Minh Tường ngay mà ra hiệu cho Tuyết Liên đi qua chỗ mình. Cô nàng ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đi qua.
“Mọi người nhìn điện thoại của Tuyết Liên xem. Có cảm thấy trên điện thoại có cái gì giống với chiếc điện thoại tìm thấy tại hiện trường không?” Nhật Dương vừa chỉ tay về chiếc điện thoại mà Tuyết Liên đang cầm vừa đưa hình chụp chiếc điện thoại đã được khôi phục lại.
“Quả thật là rất giống nhau. Chỉ khác duy nhất ở màu sắc.” Mọi người đều nhìn chầm chầm vào chiếc điện thoại của Tuyết Liên khiến cô nàng giật mình.
“Đúng vậy. Chiếc điện thoại này là dòng điện thoại được nhiều cô gái trẻ uêy thích. Chưa kể giá trị của chiếc điện thoại này khá cao so với mức thu nhập của một người lái xe ôm.” Nhật Dương giải thích cũng như trả lời cho câu hỏi khi nãy của Minh Tường.
“Nên suy ra, có thể chiếc điện thoại này là của hung thủ? Cũng khớp với suy đoán ban đầu của chúng ta về vật chủ là nữ giới.” Minh Tường gật gù đồng ý.
“Nhưng còn một thứ giống nữa. Thứ cả hai chiếc điện thoại đều có.” Nhật Dương lại nhìn Tuyết Liên.
“Mọi người làm gì nhìn em ghê vậy? Điện thoại có điểm giống nhau cũng bình thường mà. Đừng nói mấy người nghi em là hung thủ nha.” Cô nàng liền lùi về sau tránh ánh nhìn của mọi người. Biểu cảm cô nàng lúc này có phần bất lực muốn khóc.
“Liên, cho tôi mượn điện thoại của cô một chút được không?” Phúc Bình đưa tay về phía Tuyết Liên với ý muốn cô nàng đưa điện thoại cho anh.
“Mọi người lấy điện thoại của em làm gì vậy?” Thắc mắc nhưng cô nàng vẫn ngoan ngoãn đặt điện thoại vào tay Phúc Bình.
Khi nhìn gần chiếc điện thoại của Tuyết Liên, cả ba người Minh Tường mới nhận ra sự giống nhau giữa hai chiếc điện thoại không chỉ ở kiểu dáng. Mà còn ở chính dây đeo trang trí của chiếc điện thoại. Chúng hoàn toán giống y như đúc. Chỉ là con thuyền nhỏ ở giữa dây đeo của Tuyết Liên có vẻ cũ hơn và khá nhiều vết trầy xướt.
“Cái dây đeo này em mua ở đâu vậy, Liên?” Thế Phương nhìn về cô nàng đang lo lắng cho chiếc điện thoại của mình.
“Cái đó em đâu có mua. Đó là quà tặng cho học sinh năm cuối trong lễ hội mùa xuân của trường cấp ba em từng học. Trên đó có cả đồng xu nhỏ khắc logo trường á.” Tuyết Liên giải thích.
“Vậy là chỉ có học sinh trường đó mới có phải không?” Minh Tường hỏi. Phúc Bình nhìn bộ dạng muốn lấy lại điện thoai của cô nàng mà buồn cười nên trả lại cho cô.
“Đúng rồi. Cái này bọn em hay gọi là “Bùa May Mắn” do ý nghĩa của con thuyền trong dây đeo có nghĩa là thuận buồm xuôi gió.” Tuyết Liên chỉ vào con thuyền nhỏ ở giữa dây đeo.
“Vậy trường em tên là gì?” Nhật Dương hỏi cô.
“Thì trường nữ sinh nổi tiếng nhất thành phố này nè, trường nữ sinh chuyên Lê Thị Hồng Gấm á.” Nói xong, cô nàng vội cầm điện thoại chạy đi. “Đồ ăn tới rồi. Em xuống lấy đây.”
Tầng trệt, trụ sở Cục cảnh sát Hình sự.
Lúc này vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người tới báo việc con gái họ mất. Có một cặp cha mẹ đang ôm chiếc áo khoác màu hồng mà gào khóc thương tâm. Đúng lúc Tuyết Liên vừa đi xuống sảnh trụ sở lấy đồ ăn trông thấy. Nên cô nàng tò mò, liền kéo một đồng nghiệp bên phòng Trọng án đứng gần đó hỏi thăm.
Vị đồng nghiệp đó cũng nói cho cô nàng biết sự việc. Lúc này cô mới biết là một trong số cô gái mất tích đã được tìm thấy. Chỉ là không ngờ bên cảnh sát Quận 12 trong lúc lấy mẫu ADN để xác định danh của xác chết mà họ vớt được cách đây ba ngày thì phát hiện xác chết đó trùng khớp với một cô gái trong vụ báo án mất tích mà phòng Trọng án điều tra.
Hai người đang khóc lóc dau khổ kia là cha mẹ của cô gái xấu số đó. Họ chỉ có duy nhật một đứa con mà giờ đây phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Nhiều cảnh sát ở đây đã chứng kiến nhiều vụ án đau thương vẫn không chịu nổi khi nghe tiếng gào khóc đau thương xé lòng của người mẹ mà đôi mắt cũng đỏ hoe, ươn ướt nước mắt.
Vị cảnh sát phụ trách vụ này đứng ra cúi đầu xin lỗi gia đình cô gái đó: “Chúng tôi vô cùng xin lỗi gia đình vì dã không thể tìm ra cô bé sớm hơn.”
“Chúng tôi biết các anh cũng đã cố gắng tìm kiếm tung tích con gái chúng tôi. Hiện tại gia đình tôi chỉ mong mau chóng mang con gái về. An táng cho con bé. Con gái tôi còn trẻ quá mà!” Ông bố cũng không kiềm được mà rơi nước mắt.
“Chúng tôi hiểu ý gia đình. Nhưng chúng tôi mong gia đình có thể cho phép chúng tôi khám nghiệm pháp y thi thể cô bé đều tìm ra hung...” Vị cảnh sát kia chưa nói dứt câu thì người mẹ gào thét lớn tiếng ngắt lời.
“Khám nghiệm? Con gái tôi chưa đủ khổ hay sao mà các người còn muốn mổ xẻ người con bé ra nữa. Sao các người độc ác quá vậy hả? Các người đã không cứu được con bé mà còn muốn nó chết không nguyên vẹn. Các người là một lũ vô dụng!” Bà mẹ như phát điên mà lao tới vị cảnh sát đó vừa chửi bới vừa vung tay đánh anh ta.
Mọi người lao vào can ngăn nhưng vị cảnh sát đó đã ra hiệu không cần và vẫn đứng yên để bà mẹ trút giận. Ông bố cố gắng kéo vọ mình ra, giữ bà cách xa vị cảnh sát. Bà ấy lúc này tóc tai thì rối loạn, sắc mặt bơ phờ, không còn chút thần trí nào. Vợ chồng bà lớn tuổi mới có được một đứa con nên cả hai đều yêu thương chăm sóc như báu vật. Vậy mà chưa kịp nhìn con gái trưởng thành, làm đám cưới thì lại phải làm đám ma cho con bé.
Ngay cả Tuyết Liên là một pháp y, nhìn thấy bao nhiêu cái chết có khi còn tàn khóc, thương tâm hơn. Tới mức bản thân cô cho rằng mình không còn cảm giác đau khổ khi chứng kiến cái chết của một ai. Nhưng lúc này cô mới nhận ra sự đau khổ không phải tới từ người đã chết mà là tới từ những người thân yêu thương còn sống của họ.
Tuyết Liên nhanh chóng mang đồ quay lại lầu bảy vì nếu còn đứng ở đó thêm một chút nữa. Có lẽ cô cũng không kiềm được nước mắt mà bật khóc.
Ông bố dìu vợ mình ngời nghỉ, còn bản thân ông đi nói chuyện với vị cảnh sát kia. Cuối cùng ông cũng đồng ý để cánh sát khám nghiệm con gái mình. Ông mong cảnh sát sẽ mau chóng bắt được hung thủ để không có bất cứ người làm cha làm mẹ nào có bất hạnh giống vợ chồng ông rồi ông đỡ vợ mình ra về. Trông họ lúc này như già đi rất nhiều.
Chỉ mới vài phút trước đó, họ còn ôm hy vọng con gái sẽ trở về và lại sà vào lòng ôm họ. Bây giờ con gái ông bà đã trở về nhưng chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo, cứng ngắt.
Không còn nụ cười xinh xắn lao vào ôm ông bà mỗi khi tan học về. Không còn nhõng nhẽo làm nũng đòi mẹ nấu những món con bé thích. Không còn tiếng “Chúc ba mẹ ngủ ngon” của con bé vào mỗi tối.
Tất cả đã chỉ còn lại là những ký ức.
Thấy Tuyết Liên cầm đồ ăn lên với vẻ mặt buồn và hai mắt đỏ hoe, mọi vội chạy tới hỏi han, quan tâm cô nàng.
“Liên, cô sao vậy? Sao mắt đỏ như sắp khóc vậy?”
“Cô có bị gì không?”
“Ai bắt nạn cô hả? Nói đi. Tôi xuống đập tên đó cho cô.”
Tuyết Liên kể lại chuyện ở dưới sảnh cho mọi người nghe. Cả đám người cũng im lặng hẳn. Họ hiểu lý do Tuyết Liên hai mắt đỏ hoe. Vì chính cô nàng đã từng trải qua việc giống vậy. Chứng kiến cha mẹ cô khóc lóc khổ sở vì cái chết của anh trai. Cuối cùng mẹ cô không chấp nhận nổi đau mất con mà cắt tay tự sát, bỏ lại chồng và con gái sáu tuổi.
Minh Tường cũng đứng một bên im lặng lắng nghe câu chuyện Tuyết Liên kể. Anh nhận ra mọi người làm việc cả ngày cũng đã mệt mỏi nên để mọi người nghỉ ngơi sớm.
“Mọi người ăn uống xong thì sắp xếp mọi thứ gọn gàng hồ sơ rồi về nhà nghỉ ngơi đi. Cả ngày hôm nay ai cũng tất bật xử lý vụ án rồi. Ngủ một giấc, nghỉ ngơi lấy sức. Mai lại tiếp tục công việc.”
“Vâng.” Cả nhóm người đang ăn đều ngưng lại, đồng thanh lên tiếng.