Chương 2: (Vụ Án Chiếc Vòng Đỏ) - Người Bạn Mới

Trong bữa cơm, mọi người vừa ăn vừa vui vẻ trò chuyện với nhau, ông Hoàng cũng bàn tính sắp xếp với Nhã Tình về việc học của cô. Sau một hồi bàn bạc ý kiến thì mọi người quyết định để cho cô nhập học trường nữ sinh trung học chuyên Lê Thị Hồng Gấm.

“Sao ba không nhờ hiệu trưởng xếp chị tư học chung lớp với con luôn? Nhưng vậy hai chị em con được học chung với nhau” Thiên Họa nghe thấy ba mẹ để chị gái học lớp theo sắp xếp của trường thì liền ý kiến.

“Việc này phải do chị gái con quyết định. Dù sao thì cũng là việc nhập học cho chị con.” Ông Hoàng cũng muốn để hai chị em học chung.

“Bé Tình, con muốn như thế nào thì cứ nói. Ba mẹ sẽ giúp con sắp xếp. Hay con muốn học chung lớp với bé Họa?” Bà Lam hỏi con gái lớn ngồi bên cạnh.

“Con thấy cứ thi vào rồi trường xếp theo quy định là được.” Nhã TÌnh cố gắng làm ngơ như không thấy trước ánh mắt long lanh đáng yêu, đầy mong chờ của em gái.

“Vậy thì ba sẽ nhờ hiệu trưởng sắp xếp cho con thi đánh giá năng lực.” Ông Hoàng gật đầu đồng ý với con gái.

“Chị tư, sao chị không chịu xếp chung lớp với em cho nhanh?” Thiên Họa có chút chán nản.

“Vậy đâu công bằng với mấy bạn phải trải qua kỳ thi xét tuyển chứ. Dù sao hai chị em mình cũng học chung trường. Nếu chung lớp thì càng tốt. Không được cũng không ảnh hưởng. Vì từ nay hai chị em mình có thể lại được đi học chung với nhau rồi.” Nhã Tình an ủi cô em gái song sinh vui vẻ lên.

“Ừm. Vậy chị phải ráng thi đậu vào trường á.” Cuối cùng, Thiên Họa cũng suy nghĩ thông suốt nên liền vui vẻ lại.

“Được. Móc ngoéo nha!” Nhã Tình chìa ngón út ra trước mặt em gái.

“Móc ngoéo!” Hai chị em móc ngón tay hứa hẹn.

Trời dần về khuya, mọi người đã về phòng nghỉ ngơi sau một ngày tràn đầy cảm xúc lẫn lộn. Tất cả đều cảm thấy hôm nay thật khó tin. Chỉ mới ngày hôm qua, ông Hoàng còn gọi điện cho anh vợ để hỏi thăm con gái, bà Lam thì nhớ con mà buồn bã, mấy đứa Tiên Nhac - Cảnh Thi thì cứ hỏi anh hai là chị tư khi nào về,... .

Ngay cả Nhã Tình lúc này cũng không dám tin mình đã đoàn tụ gia đình sau nhiều năm xa cách. Cô không thể nào chợt mắt được. Cái cảm giác vừa sợ, vừa vui cứ hỗn loạn trong người. Cô vội lục tìm trong balo lấy ra một chiếc điện thoại màu đen, mặt lưng phía sau được khắc mạ vàng hình phượng hoàng. Cô nhanh chóng soạn gửi một dòng tin nhắn.

-“Đây sẽ không phải là một giấc mơ nữa chứ?”

Chưa đầy một phút, một dòng tin nhắn đã hồi đáp lại cô.

-“Sẽ không.”

Nhã Tình nhìn dòng tin ấy, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, bình yên một cách lạ kỳ. Người đó vẫn luôn như vậy. Vẫn luôn nhẫn nại, lắng nghe mọi thứ cô nói dù có khó hiểu thế nào và chưa bao giừo để cô phải chờ đợi. Cô vui vẻ nhắn thêm một tin gửi đi rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong một căn phòng mang đậm phong cách hoàng cung Việt Nam thời xưa, một chàng trai đang cầm điện thoại màu đen giống y chang chiếc của Nhã Tình, khác ở mặt lưng điện thoại được khắc mạ vàng hình rồng. Anh nhìn dòng tin vừa được gửi tới, khẽ cười cưng chiều.

-“Đừng làm việc quá khuya và phải nghỉ ngơi đày đủ đấy.”

-“Ừm. Mong em luôn có những giấc mơ đẹp.”

Mọi người trong phòng đều chăm chút nhìn chàng trai với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhân sinh. Cách đây 2 phút, chàng trai đó còn nói chuyện với họ bằng một biểu cảm vô cùng lạnh lùng, đáng sợ khiến bọn họ mồ hôi ướt cả lưng áo. Vậy mà lúc này, chàng trai đó lại đang chăm chút nhìn điện thoại với ánh mắt dịu dàng, thâm tình. Nhưng rất nhanh sau đó, họ lại phải tiếp tục hứng chịu cái lạnh thấu xương từ chàng trai đó lần nữa.

Có lẽ vì hôm qua đã ngủ quá nhiều bản thân không thể ngủ thêm nên chỉ mới bốn giờ sáng Nhã Tình liền thức giấc. Cô quyết định sẽ chạy bộ quanh công viên vài vòng cho tinh thần thoải mái hơn.

Vì chỉ mới bốn giờ sáng nên bầu trời vẫn còn chìm trong bóng đêm. Dù vậy, công viên vẫn có một vài người dậy sớm tập thể dục. Và cũng nhờ có ánh sáng của những cột đèn nên công viên cũng không quá tối.

Trong lúc chạy bộ cũng có vài người hàng xóm gần nhà cô lôi kéo hỏi thăm cô nhiều thứ. Nào là đi du học về có mang quà cáp gì về không? Nào là sao không bảo lãnh gia đình qua bên đó luôn? Nào là sao về sớm vậy? Sao không ở đó học xong? Hay là bị đuổi về???... Vô vàn câu hỏi từ có duyên cho tới vô duyên.

Nhã Tình từ đầu tới cuối đều không nói một câu nào. Chỉ đứng một bên nở nụ cười, nghe mấy người này suy diễn. Vô tình, cô lại một lần nữa nhìn thấy hình bóng cô gái mặc váy đỏ. Cô gái đó đứng đằng sau gốc cây liễu lớn. Cô nhìn mọi người xung quanh gần đó, hoàn toàn không một ai phản ứng như nhìn thấy cô gái váy đỏ. Khi quay lại nhìn thì cô gái đã không thấy đâu.

Cô thấy kỳ lạ liền đi tới gần cây liễu đó nhưng khi còn cách cây liễu khoảng hai, ba mét thì cô bất ngờ. Hóa ra cây liễu này mọc cheo leo, lưng chừng vách hồ nước bên cạnh công viên. Vị trí mà cô gái váy đỏ đứng ban nãy chính là ngoài lưng chừng vách hồ.

Nhận ra cô gái mình nhìn thấy chắc chắn không phải là người sống. Nhã Tình nhanh chóng quay người rời đi. Nhưng khi cô quay người lại thì cô gái váy đỏ đã đứng sau lưng cô từ khi nào. Cô ta ngẩng đầu khiến cô nhìn thấy rõ gương mặt. Đó là một gương mặt bị người ta rạch nát, máu thịt lẫn lộn, không thể nhận biết là ai.

Trông vô cùng buồn nôn.

Cô gái vươn tay về phía Nhã Tình, miệng liên tục lẩm bẩm điều gì đó. Nhã Tình vô thức đưa tay nắm lấy tay cô gái. Như một trận sóng lớn tràn vào, vô số hình ảnh về một cô gái xuất hiện trong đầu. Tới khi cô ổn định lại được tâm trí thì cô gái đó đã biến mất.

Mặt trời cũng đã dần xuất hiện, từng tia sáng xua tan màn đêm u tối và ban cho vạn vật những ánh ban mai của một ngày mới. Báo hiệu một ngày mới, một sự khởi đầu mới.

Bà Lam vừa tỉnh giấc rồi chợt nhớ lại ngày hôm quan liền chạy vội tới căn phòng của Nhã Tình ở tầng hai. Khi mở cửa, nhìn thấy mọi thứ đồ đạc vẫn ngăn nắp, ngay ngắn như những lần trước. Ánh mắt bà phút chóc trở nên u buồn, thất vọng.

“Mọi thứ hôm qua thật chất vẫn chỉ là giấc mơ như bao lần thôi sao?”

Vào lúc bà Lam đang chìm vào sự thất vọng của mình như bao lần thì dưới phòng bếp vang lên tiếng ấm nước sôi. Lòng bà như thắp thêm một ngọn nến hy vọng, bà vội lao nhanh xuống phòng bếp, hoàn toàn không quan tâm bản thân vẫn đang đi chân trần. Trong căn phòng bếp tràn ngập hương thơm của bánh mỳ mới ra lò và mùi hương của cà phê, một bóng người đang thuần thục chuẩn bị bữa sáng. Bà Lam cố gắng kiềm nén không để bản thân không bật khóc trước mặt con gái.

“Bé Tình.”

Nhã Tình đang bận tay chiên trứng làm bữa sáng, chợt nghe thấy tiếng mẹ gọi mình liền tắt bếp, ngưng tay, chạy tới chỗ mẹ mình

“Dạ.”

“Sao con dậy sớm vậy? Không ngủ thêm chút nữa đi. Đồ ăn sáng lát có anh hai hay ba con dậy làm là được rồi.”

“Không sao đâu mẹ. Do con dậy sớm quá. Nên làm chút đồ ăn sáng cho mọi người thôi.” Nhã Tình cúi xuống lấy đôi dép mình đang mang đưa qua cho bà Lam.

“Hồi nhỏ, mỗi lần con đi chân trần thì mẹ nhất định sẽ la con. Giờ thì mẹ lại là người đi chân trần. Mẹ mau mang dép vào đi, không là bị lạnh chân á. Con lấy dép của anh Sơn mang tạm là được.” Cô nhìn mẹ mình rồi nở một nụ cười tươi tắn hệt ánh mặt trời.

“Con cần mẹ phụ giúp gì không?” Bà Lam có chút ngại mà mang đôi dép bông con gái đưa.

“Không cần đâu mẹ. Con cũng làm xong hết rồi. Chỉ chờ mọi người xuống ăn nữa thôi.”

“Vậy để mẹ lên gọi ba với hai anh con dậy.”

“Dạ.”

Bà Lam đi lên lầu đánh thức mấy cha con nhà này, còn Nhã Tình quay vào nhà bếp bày biện, sắp xếp bữa sáng. Tầm ba mươi phút sau, mọi người từ trên lầu đi xuống. Ngoại trừ Giang Vũ vừa đi vừa ngáp, tóc tai như ổ chim thì tất cả mọi người đều chỉnh tề, gọn gàng.

“Chào buổi sáng!Mọi người nhanh lại ăn sáng đi.” Nhã Tình mỉm cười chào mọi người.

“Ừm. Cảm ơn con. Con gái lớn liền trở nên tỉ mỉ, chu toàn hơn rồi.” Ông Hoàng vui vẻ khen con gái lớn.

“Chào buổi sáng, cả nhà.” Cao Sơn đi tới phụ em gái dọn đồ ăn sáng.

“Đốt cháy bếp chưa, Rồng Béo... Ui da!”

Một chiếc dép lập tức bay thẳng về phía Giang Vũ đang đứng và trúng ngay vào bản mặt ngái ngủ của anh. Khi định thần lại thì anh nhìn thấy cô em gái trừng mắt hung dữ nhìn mình cùng với ánh mắt lườm đầy uy lực của ba. Để tránh bản thân bị đánh thì anh vội xin lỗi em gái.

“Đừng giận! Đừng giận! Lát anh chở em đi mua đồ mới.” Giang Vũ vừa cười thân thiện vừa nhanh chóng về chỗ lấy phần ăn của mình.

“Chị tư!” Thiên Họa lao tới ôm lấy chị gái. Đằng sau có bóng dáng của cặp song sinh nhỏ cằm tay nhau chạy tới.

“Chị năm nhường tụi em ôm chị tư với!” Cậu nhóc Cảnh Thi bất mãn lên tiếng. Cậu đang cùng với chị gái Tiên Nhạc chạy tới ôm chị tư thì lại bị chị năm dành mất.

“Lêu lêu... Ai nhanh thì được!” Thiên Họa lè lưởi trêu chọc lại cậu nhóc khiến cậu tức tới sắp khóc.

“Được rồi. Em đừng chọc em ấy nữa. Mau về bàn ăn sáng đi.” Nhã Tình lên tiếng chấm dứt sự việc trước khi cậu em út bật khóc. Cô đi tới bế lấy Cảnh Thi, tay còn lại nắm tay Tiên Nhạc dắt về chỗ ngồi. Bữa sáng diễn ra trong bầu không khí tươi vui, đón chào một ngày mới.

“Lạ thiệt! Hai đứa nhỏ này từ lúc sinh ra đã dính lấy con bé Tình rồi. Ai bế cũng không chịu. Cứ nhất định phải là chị tư mới được.” Ông Hoàng không khỏi thắc mắc về độ đính chị gái của cặp song sinh út này.

“Phải đó. Con Tình đi xa lúc hai đứa này mới hai, ba tuổi. Đi lâu vậy mà hai đứa nó vừa thấy con bé là lại bám dính lấy. Chị gái đi đâu là đi theo đó.” Bà Lam cũng buồn cười vì hai đứa con út nhà mình.

“Sau này chị tư của mấy đứa sẽ bỏ đi theo người khác. Không thèm thương mấy đứa nữa, có muốn đi theo cũng không được.” Giang Vũ nghe mẹ nói vậy. Dù đang ăn cũng không nhịn được mà chọc ghẹo hai đứa nhỏ.

“Không có đâu. Chị tư là của bọn em. Không ai được mang chị của bọn em đi hết.” Cậu nhóc Cảnh Thi không vui, quay qua bên cạnh đánh anh trai một cái. Tiên Nhạc nghe anh ba nói chị gái sẽ đi theo người khác thì vội ôm chặt cánh tay của Nhã Tình, hai mắt liền ươn ướt sắp khóc, gật đầu đồng ý lời em trai nói.

“Anh có thôi ngay việc chọc ghẹo hai đứa nhỏ không? Làm anh trai kiểu gì mà đáng ghét vậy?” Nhã Tình nhìn hai đứa em út mà sôi máu với ông anh hay thích trêu ghẹo em nhỏ trong nhà.

“Thôi được rồi. Mới sáng sớm mà mấy đứa tính đánh nhau hay sao?” Ông Hoàng vội ổn định lại đám con trong nhà.

“Do anh ba mà ba. Từ xưa tới giờ ảnh cứ chọc ghẹo hết con với chị tư rồi tới hai đứa nhỏ.” Thiên Họa kể tội ông anh mình. Giang Vũ vẫn nhàn hạ ăn sáng, vừa nhìn qua thằng em song sinh của mình mà ngao ngán lắc đầu. Trước khi có em thì không sao, nhưng từ lúc hai đứa Nhã Tình - Thiên Họa tầm hai, ba tuổi thì suốt ngày chọc tụi nhỏ tức tới khóc mới thôi.

“Thôi. Mọi chuyện ngưng ở đây. Vũ, con mà còn chọc em nữa thì cây roi trong phòng sách sẽ được thực hiện nhiệm vụ của nó đó. Còn bé Tình, tối qua ba đang liên lạc với hiệu trưởng trường cấp ba để xin nhập học cho con. Nay con lên trường làm bài kiểm tra đánh giá năng lực. Thằng hai, thằng ba sẽ đi chung với con tới trường để làm thủ tục nhập học, mua đồng phục và sách vở cho con.”

“Dạ.”

“Con cũng muốn đi chung nữa.” Thiên Họa nhanh nhạy ý kiến.

“Con nữa ,ba.” Cảnh Thi sợ ba không thấy mình. Liền giơ tay cao lên.

“Con nữa ạ.” Tiên Nhạc cũng rụt rè giơ tay.

“Ba đứa thì lát cùng mẹ qua nhà ông bà ngoại. Không có đi theo làm phiền anh chị. Trưa ba và anh chị sẽ qua sau.”

“Dạ.” Cả ba có chút ủ rủ.

“Ừm. Ba đi đây.” Ông trước khi đi không quên hôn má vợ rồi cầm cặp sách đi xuống gara lái xe.

“Ba đi làm vui vẻ!”

Ông Hoàng - Ngô Thanh Hoàng, hiện đang là Viện trưởng bệnh viện Thiên Ân, một trong những bệnh viện tư tốt nhất thành phố Hồ Chí Minh. Vốn ông sẽ phải thừa kế cơ nghiệp của ông nội cô. Nhưng ba cô hoàn toàn không có hứng thú với việc thương trường. Hiện tại, cơ nghiệp của ông nội do anh hai cô tiếp quản.

“Mẹ với mấy đứa nhỏ qua nhà ông bà ngoại con trước. Xong việc ở trường học thì ghé qua sau. Ông bà mấy năm nay nhớ con lắm đó.” Bà Lam dặn dò ba đứa lớn rồi chuẩn bị đưa ba đứa nhỏ nhà mình đi.

“Vâng ạ.”

Mẹ cô - Bạch Linh Lam, trước đây bà ấy là một trong mười học trò xuất sắc của diễn viên múa cổ truyền nổi tiếng Phi Điệp. Cùng với bà có được khả năng cảm âm hoàn hảo mà trở thành diễn viên múa nổi tiếng. Sau này, bà giải nghệ, kết hôn và mở một lớp dạy múa. Nhưng khi Nhã Tình mất tích, bà cũng không còn tâm trí để mà dạy múa nên lớp học tạm thời do em gái của ba cô đứng lớp thay.

Cả ba anh em cùng nhau đi tới trường làm thủ tục nhập học. Cao Sơn chở Nhã Tình trên chiếc xe đạp của anh, còn Giang Vũ đạp xe đi sau. Suốt đoạn đường đều tràn ngập tiếng chửi mắng tức giận của Nhã Tình cùng với tiếng cười lớn của Giang Vũ. Hàng cây phượng vẫn còn thấp thoáng bóng đỏ của những đóa hoa nở muộn. Khung cảnh có chút bình yên.

Trường nữ sinh chuyên Lê Thị Hồng Gấm là một trong những trường chuyên lâu đời ở thành phố này. Ban đầu, trường cùng với một ngôi trường khác - trường nam sinh chuyên Phạm Xuân Ẩn - là chung một trường, được gọi là trường Trung học Phổ thông chuyên Sài Gòn. Nhưng năm 2005, ngôi trường xin phép Bộ giáo dục được tách ra thành hai trường.

Nhã Tình lúc này đi theo sự hướng dẫn của giáo viên trường, tới phòng thi năng lực được sắp xếp. Còn Cao Sơn đi tới phòng hành chính hoàn thành thủ tục. Giang Vũ thì chạy qua trường sát bên để gặp vài người bạn. Giang Vũ và Cao Sơn hiện đang là học sinh lớp 12, trường nam sinh Phạm Xuân Ẩn.

Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, Nhã Tình từ phòng thi đi ra đã trông thấy anh hai ngồi chờ cô ở băng ghế đá. Khi cô đi tới thì anh liền đứng dậy hỏi thăm.

“Em thi ổn chứ?”

“Vâng. Giám thị gác thi bảo em chờ kết quả thi để nhận lớp dược xếp luôn. Chắc mất tầm hơn một tiếng.”

“Ừm. Vậy em ăn gì không? Anh kêu thằng Vũ mua.”

“Không cần đâu. Lát qua nhà ngoại ăn cơm nữa.”

“Vậy cũng được. Nhưng đói thì nóivới anh.”

“Vâng ạ. Em biết rồi.”

Nhã Tình hết sức buồn cười với ông anh hai của mình. Bình thường thì luôn tỏ thái độ nghiêm túc, chững chạc với mọi người xung quanh. Vậy mà trước dám em trong nhà thì trông như gà mẹ chăm con.

“Ngồi chờ gần một tiếng cũng chán. Em tính đi dạo tham quan trường chút. Anh hai còn việc gì cứ làm. Không cần đi theo em.”

“Vậy em đi cẩn thận đó. Anh ở đây chờ kết quả cho em.” Cao Sơn gật đầu đồng ý.

“Thanks you so much.” Nhã Tình vui vẻ hôn gió với anh hai rồi chạy đi tham quan khắp trường.

Trường nữ sinh chuyên Lê Thị Hồng Gấm có tổng diện tích 60,000 m2, với lối kiến trúc Đông Dương vào những năm 60, 70 thế kỷ 19. Vì vậy, trường mang theo hơi thở cổ điển, có chút cũ kĩ do thời gian. Trường có năm tòa nhà được chia thành năm khu, bao gồm: khu A, khu B, khu C, khu D và khu E. Các khu được nối liền nhau bởi các dãy hành lang dài với những giàn hoa thân leo phủ lên nóc hành lành.

Từ cổng trường đi vào là khu E, là nơi tập trung văn phòng quản lý hành chính của trường. Tòa nhà khu E vừa hay nằm giữa bốn tòa nhà của bốn khu còn lại nên hay được học sinh gọi là tòa nhà trung tâm. Ba khối lớp học được phân bố, gồm: khu A dành cho khối lớp 10, khu B dành cho khối lớp 11,và khu C dành cho khối lớp 12. Còn khu D là khu dành riêng cho các phòng thực hành môn học, lớp luyện thi - bồi dưỡng học sinh thuộc các đội tuyển đại diện trường và phòng của các câu lạc bộ trường.

Khu D nằm ở phía đông của trường cùng với sân thể dục của trường. Vừa hay tiếp giáp gần với sân thể dục của trường Phạm Xuân Ẩn. Hai bên được ngăn cách bởi một hàng rào cao tầm 2m. Trong các khu của trường thì khu D là tòa nhà được xây dựng trễ nhất tuy bên ngoài vẫn sở hữu kiến trúc Đông Dương nhưng bên trong tòa nhà vô cùng hiện đại với các trang thiết bị tân tiến.

Nhã Tình đi dạo quanh khu D, khi cô chuẩn bị rời đi thì một bóng người từ hành rào nhảy xuống khiến cô giật mình. Tới khi nhìn kỹ lại thì phát hiện là ông anh ba nhà mình.

“Giang Vũ, anh không thể xuất hiện như người bình thường được hả? Anh đột ngột nhảy xuống hù người ta chi vậy?” Nhã Tình cảm thấy từ khi về nhà thì tính nhẫn nại, điềm tĩnh mấy năm qua của cô đã bị ông anh trai này bào dần đi rất nhiều.

“Nhóc lùn. Anh hai kiếm nhóc kìa.” Giang Vũ đưa màn hình điện thoại vẫn còn hiện cuộc gọi của anh hai cho cô coi.

“Em biét rồi. Em quay lại chỗ anh hai ngay. Còn anh ở đây làm gì?”

“Thì anh mày đi chung. Coi xem con em gái mình thi cử ra sao chứ? Có sưng slamf em gái anh đây không?” Giang Vũ khoanh tay, nhướn mày, cố ý chọc ghẹo em gái.

“Hứm.” Nhã Tình không thèm chấp nhất ông anh đáng ghét mà đi thẳng về phía khu E.

“Ê Vũ, ai vậy? Mày mới tán tỉnh được em gái nào bên trường đó hả?” Chợt phía sân thể dục trường bên có tiếng người gọi Giang Vũ.

“Nhìn xinh đó. Giới thiệu tụi tao làm quen với.” Một người khác huýt sáo, cười lớn.

“Bớt nói khùng nói điên đi thằng kia. Em gái tao đó. Nói bậy là tao đập bọn bây một trận nhừ đòn.” Giang Vũ đột nhiên như chó bị đạp trúng đuôi, tức giận hét lớn rồi leo lại qua bên kia. Nhã Tình không quan tâm nên đã rời đi.

“Em gái mày?” Anh chàng vừa huýt sáo ban nãy cảm thấy sống lưng có chút lạnh.

“Là con bé Họa hả?” Cậu bạn mặc áo bóng rỗ màu đỏ đi tới hỏi.

“Không.” Giang Vũ có chút không vui. “Cũng không liên quan tới tụi bây. Tụi bây chỉ cần biết là cách xa em gái tao ra.”

“Mày làm gì mà bảo vệ em gái ghê vậy? Sớm muộn em gái mày cũng lấy chồng. Giới thiệu với bọn tao còn tốt hơn mấy thằng ngoài kia. Không phải sao?” Mấy anh chàng chơi bóng rổ vẫn còn nhìn theo bóng dáng Nhã Tình rời đi.

“Cút.” Giang Vũ cọc cằn quát đám bạn rồi bỏ đi. Anh còn lâu mới giới thiệu mấy đứa em gái mình cho đám ôn đó làm quen. Chơi với nhau bốn năm , anh thừa biết đám này là một lũ sói săn cừu.

“Con Rồng Béo nhà ông đây. Đám sói lưu manh bọn bây đừng hòng động vào.”

Nhã Tình đi xa nơi đó nên hoàn toàn không biết về cuộc trò chuyện của anh trai mình và đám bạn cũng như lúc này, Giang Vũ đi sau lưng cô đang hạ quyết tâm xây thành bảo vệ em gái khỏi bọn sói lưu manh ngoài kia.

Cả hai đi một lúc thì thấy anh hai đang đứng trước phòng hành chính. Nhã Tình nhanh chân chạy tới hỏi xem điểm của mình.

“Anh hai, có kết quả bài thi năng lực rồi hả?”

“Ừm. Chúc mừng em! Em được xếp vào lớp 10A1-1, ban Tự nhiên.” Cao Sơn đang đứng chờ em gái, trên tay anh là tờ kết quả điểm thi. Nhìn thấy em gái tới, anh liền đưa tờ giấy kết quả.

“10A1-1?”

“A, B, C là tên khu ứng với từng khối. A1, B1, C1 là những lớp thuộc ban Tự nhiên. Còn A2, B2, C2 là những lớp thuộc ban Xã hội.” Giang Vũ ở phía sau đi tới giải thích.

“Ohh! Ra vậy! Mà sao anh biết vậy?” Nhã TÌnh nghi hoặc nhìn anh ba.

“Thì trường bọn anh cũng phân loại và sắp xếp lớp y chang nhau. Mà con nhóc này đăng ký ban Tự nhiên hả?”

“Thì sao? Tối qua em cũng nói với ba mẹ biết rồi mà.”

“Thì thôi. Có sao đâu.” Giang Vũ nhún vai tỏ vẻ không có gì.

“Được rồi. Anh hoàn thành hết thủ tục giấy tờ rồi. Giờ thì đi tới phòng A-02 bên khu A lấy đồng phục cho bé Tình rồi chúng ta qua nhà ông bà ngoại nữa. Ông bà đang chờ.”

“Anh với con Tình đi đi. Em quay lại trường lấy xe đạp.”

Nói rồi, Giang Vũ chạy về phía khu D, còn Nhã Tình và Cao Sơn đi ngược lại tới khu A.

Ban nãy, Nhã Tình chỉ đi phía khu C, khu D của trường nên cô vẫn chưa đi tới hai khu còn lại của trường. So với hai khu kia nằm ở phía đông, ánh mặt trời ban ngày chiếu rọi vào thì hai khu bên này nhờ hai khu C, D che bớt ánh nắng mặt trời chiếu vào cùng với phía sau tòa nhà khu A trồng nhiều cây nên khá mát mẻ.

Sau một hồi thử đồ thì cuối cùng Nhã Tình cũng lấy được đồng phục của mình, cô nhanh chóng chạy ra cổng trường. Vì tránh mất thời gian nên khi tới khu A thì cô kêu anh hai đi lấy xe rồi chờ cô ở cổng trường.

Lúc này để chạy ra cổng nhanh nhất, Nhã Tình quyết định chạy dọc phía ngoài hành lang liên thông các khu thay vì chạy băng qua trong sân khu A với khu B. Chạy gần ra tới cổng, Nhã Tình có cảm giác ai nhìn mình thì quay người lại . Cô nhìn thấy tháp chuông lâu đời của trường nằm khuất phía sau tòa nhà khu A. Ngước nhìn lên nên nơi đặt chuông trên tháp nhưng hoàn toàn không có ai.

“Đâu có ai trên đó đâu ta. Mà kệ đi. Mình phải nhanh chạy ra cổng, không anh hai đợi.”

Nghĩ vậy, Nhã Tình lại tiếp chạy nhanh ra phía cổng. Ra tới nơi, cao Sơn và Giang Vũ đã đứng chờ cô. Ba anh em tiếp tục khung cảnh vừa đạp xe vừa trêu chọc nhau khiến cả đoạn đường đi trở nên rôm rả. Khi ba anh em tới nhà ông bà ngoại thì đã thấy mọi người cũng đã ở đó đầy đủ.

“Chào ông bà, ba mẹ. Bọn con mới tới.”

“Ừm. Cả nhà chờ mấy đứa nãy giỡ.” Bà Ánh thấy ba đứa cháu tới thì mừng rỡ.

“Ông ngoại! Bà ngoại! Con nhớ hai người lắm á!” Nhã Tình chạy tới ôm bà ngoại.

“Hahaha. Ông bà cũng nhớ con. Lại đây ông xem coi cậu hai con có chăm sóc cháu mình đàng hoàn không?” Ông Hữu nhìn thấy cháu gái về thì vui vẻ hơn.

“Con hoàn toàn tốt mà, ngoại. Cậu chăm sóc con tốt lắm. Ngoại nói vậy cậu biết, cậu buồn á.” Nhã Tình nghe ông nói thì cũng xoay một vòng chứng minh mình được cậu chăm sóc tốt.

Cả ngày hôm đó, không khí trong căn nhà ấy tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ của mọi người.

Đã được một tuần trôi qua, hôm nay là ngày lên trường nhận lớp và gặp mặt giáo viên chủ nhiệm. Không biết vì lý do gì, đêm qua cô lại mơ thấy giấc mơ về những chuyện của trước đây. Nó khiến cô cứ trằn trọc, khó chịu cả đêm cho tới khi trời sáng. Không thể tiếp tục ngủ, cô quyết định dậy sớm hít khí trời và chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.

Nhã Tình đi ra ban công phòng mình tập thể dục theo thói quen. Từ trên ban công nhìn ra cổng, cô nhìn thấy một bóng đỏ đứng ở công viên đối diện trông như đang nhìn về phía nhà cô. Một cảm giác đau nhức xuất hiện trong đầu khiến cô choáng váng ngã khuỵu xuống sàn.

Tới khi cơn đau qua đi, cô từ từ chống người đứng dậy rồi nhìn về nơi bóng đỏ đứng thì không còn thấy gì. Nhã Tình có chút nghi ngờ nhưng cô không muốn quan tâm tới nó. Cô không muốn dính dáng đến những việc giống cậu hai.

Phòng khách vốn nên tối đen thì lúc này đã được bật đèn sáng sủa, từ phóng bếp còn có tiếng nấu bếp. Ông Hoàng đã thức dậy từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

“Bé Tình dậy sớm vậy con?”

“Dạ, do con muốn dậy sớm làm bửa sáng cho cả nhà. Sao nay ba dậy sớm vậy ạ?”

“À. Là do sáng nay, ba có buổi hội thảo ở Đà Nẵng nên là phải đi sớm.”

“Thì ra là vậy. Ba cần con phụ gì không?” Nhã Tình đi tới muốn phụ giúp ba mình.

“Không cần đâu. Con cứ để đó dì làm. Đi ngủ thêm đi.” Ông Hoàng vội cản rồi đẩy con gái ra khỏi phòng bếp.

“Vậy con qua phòng khách ngồi. Ba có cần con phụ thì cứ gọi con nha.” Nhã Tình cũng không dám làm ảnh hưởng ba nên ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách gặm trái cay và xem bản tin buổi sáng.

“Rồi, rồi. Ba biết rồi.”

Trên bản tin có nhắc tới việc điều tra vụ án xảy ra mà cô từng nhìn thấy hôm ngày đầu về nươc. Người chết là một cô gái trẻ khoảng 21, 22 tuổi, quê quán ở Bắc Giang, đang là sinh viên nghành điêu khắc thuộc đại học Mỹ Thuật Tp. Hồ Chí Minh. Lần cuối có người gặp được cô gái ấy là khi cô từ quán karaoke đi ra sau khi tham dự bữa tiệc sinh nhật của bạn.

Nhã Tình khá quan tâm tới vụ án này. Vì cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi đi ngang qua hiện trường vụ án. Nó y hệt cảm giác cô từng trải qua khi tới nới làm ở bên Anh của cậu hai. Một cảm giác như thứ gì đó vô cùng xấu xa đang đe dọa tới mạng sống của mình.

Ngồi trong phòng khách xem ti vi một lúc thì Nhã Tình nhìn đồng hồ đã gần sáu giờ. Cô quay trở lại phòng thay đồng phục và chuẩn bị cặp sách đến trường. Khi đi xuống nhà lần nữa, mọi người trong nhà đều đã có mặt đầy đủ.

“Ba mẹ, chào buổi sáng!” Nhã Tình chạy tới hun vào má mẹ mình.

“Ừm. Con chuẩn bị mọi thứ đầy đủ rồi chứ?” Bà Lam cười, hỏi con gái.

“Vâng ạ.”

“Con chắc là ổn chứ? Nếu con không quen với chương trình học trong nước thì để ba liên lạc với mấy trường quốc tế?”

“Không cần đâu ba. Con ổn mà.” Nahx Tình vội xua tay tỏ vẻ không cần.

“Được rồi. Ông cứ nói tới nói lui hoài. Để con bé còn ăn sáng đi học nữa.”

Bà Lam liền lên tiếng cản ông Hoàng lại tiếp tục càm ràm. Nhã Tình nhìn cảnh ba mình ngoan ngoãn im lặng sau khi mẹ lên tiếng khiến cô có chút buồn cười.

Bữa sáng trôi qua trong bầu không khí vui vẻ, ai cũng rời nhà và bắt đầu công việc của minh. Nhã Tình cùng Cao Sơn, Giang Vũ và Thiên Họa đạp xe tới trường. Vốn dĩ ba cô muốn lấy xe hơi chở nhưng cô đã quyết liệt ngăn cản. Cô không muốn mới ngày đầu đi học đã bị mọi người chú ý.

“Ê hai đứa, ra về chờ trước cổng trường, nghe chưa?” Giang Vũ hét lớn nhắc nhỏ hai cô em gái.

“Biết rồi.” Cả hai chị em đồng thanh đáp lại.

Sau khi gửi xe, cả hai đi tới khu A tìm lớp học. Khác với vẻ vắng lặng hôm trước, ngôi trường hôm nay nhộn nhịp, tràn đầy tiếng cười đùa, trò chuyện của các học sinh. Dù vây, hành lang dẫn tới tháp chuông sau tòa nhà khu A vẫn vắng vẻ, âm u.

Vì hai chị em học khác ban nên liền tách ra tìm lớp. Vừa đi, Nhã Tình vừa nhìn bảng tên lớp nên không kịp né mà đụng trúng một học sinh khác. Cô vội đỡ người đó đứng dậy và xin lỗi.

“Xin lỗi. Bạn có làm sao không?”

“Không sao. Cũng do mình không chú ý nhìn đường.” Học sinh bị đụng trúng là một cô bạn xinh xắn với mái tóc ngắn ngang vai.

“Bạn không sao là tốt rồi. Xin lỗi vì mình lo mải tập trung tìm lớp nên không chú ý xung quanh. Mà bạn có biết lớp 10A1-1 nằm ở đâu không?”

“Bạn cũng học lớp 10A1-1 hả?” Cô bạn đó có vẻ ngạc nhiên rồi nhanh chóng vui mừng khi nghe Nhã Tình nói tên lớp. Nhã Tình có chút không hiểu biểu cảm của cô bạn đó nhưng vẫn gật đầu xác nhận.

“Mình cũng học lớp 10A1-1. Vậy là hai chúng ta học chung lớp với nhau rồi.”

Nhã Tình có chút bất ngờ với sự cởi mở, hòa đồng của cô bạn mới gặp này nên chỉ biết im lặng gật đầu đáp lại.

“Á! Mình quên mất. Bạn đang tìm lớp đúng không? Lúc nãy mình có hỏi giám thị khu này. Thầy ấy bảo lớp tụi mình nằm ở lầu ba á. Hai tụi mình cùng đi.”

“Hả? À... ừm.” Chưa rõ việc đang diễn ra, Nhã Tình đã được cô bạn kéo đi.

“Mình quên mất phải giới thiệu tên với bạn. Mình là Thuỳ Vân. Bạn tên gì?” Cả hai cô gái vừa đi lên tầng ba vừa trò chuyện với nhau.

“Nhã Tình. Mình tên là Nhã Tình.”

“Tụi mình là bạn với nhau nha, Tình?” Thúy Vân mở lời kết bạn với Nhã Tình.

“Ừm.” Cô cảm thấy cô bạn mới này có vẻ dễ gần, thân thiện và có chút dễ thương.

“Bạn biết không? Trường mình hay bị đồn là có ma á. Đặc biệt là ở tòa tháp chuông phía sau tòa nhà khu A tụi mình học. Nghe nói hồi trước khi trường mình với trường nam sinh bên kia bị tách ra thì có một nữ sinh bị một nhóm nam sinh lớp trên cưỡng hiếp bên trong tòa tháp chuông đó. Sau đó, cô nữ sinh vì không chịu nổi việc này nên đã treo cổ trong tháp chuông. Vì lý do này, trường mới xin phép tách ra, phân thành hai trường nữ sinh và trường nam sinh.” Thùy Vân chính là một tổng đài thông tin lưu động. Cô bạn giới thiệu nhiều thứ về trường học cho Nhã Tình biết.

“Vậy còn mấy nam sinh kia thì sao?”

“Mình nghe nói là trong số họ có người là con hiệu trưởng và con của chủ tịch thành phố nên cả đám chỉ bị khiển trách, đình chỉ học một tuần. Sau đó vẫn được tốt nghiệp bình thường như chưa hề có chuyện gì diễn ra vậy. Trường còn cấm tất cả học sinh nhắc tới hay kể về chuyện này.”

“Ừm... Mà sao cậu biết?” Nhã Tình thắc mắc hỏi cô bạn.

“Thì... thì mình quen một chị gần nhà mình từng học ở đây kể lại.” Thùy Vân giải thích.

“Thì ra là vậy.” Nhã TÌnh cũng thấy cô bạn có chút kỳ lạ, nhưng cô không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô bạn sợ ảnh hưởng tối chị gái kia.

Cả hai cứ thế trò chuyện qua lại nhiều thứ khác. Cuối cùng họ cũng tới được lớp 10A1-1. Trong lớp lúc này đã có nhiều học sinh ngồi. Có người gặp lại bạn học cấp hai mà tụ lại nói chuyện. Có những bạn không quen ai thì chọn một góc ngồi im lặng. Nhã Tình với Thùy Vân vào lớp, nhìn một vòng quanh lớp rồi cả hai đi tới một bàn gần cuối ở dãy trong.

“Chào, tôi tên Thanh Trà. Hai người cũng được xếp vào lớp này nữa hả? ” Một cô bạn ngồi phía trước đột nhiên quay xuống làm quen với cả hai.

“À... phải. Mình là Thùy Vân.” Thùy Vân có chút bất ngờ.

“Vậy còn bạn này? Bạn tên gì?” Thanh Trà nhìn Nhã Tình hỏi. Trong giọng nói có chút không vui với cô.

“Mình tên Nhã TÌnh. Rất vui được quen biết bạn.” Nhã Tình cười thân thiện với cô bạn.

“Hai người trông lạ quá! Cả hai hình như không có tham gia thi năng lực đúng không?” Thanh Trà nhìn Nhã TÌnh với ánh mắt dò xét.

“Mình được xét tuyển thẳng vào trường..” Thùy Vân thành thật nói. Chỉ là khi nghe câu trả lời từ cô thì Thanh Trà có chút thái độ khó chịu.

“Vậy còn bạn? Cũng được tuyển thảng hả?” Cô nàng chuyển mục tiêu về phía Nhã TÌnh.

“Không. Mình không có tuyển thẳng. Mình tham gia thi năng lực trễ hơn mọi người.” Nhã Tình vẫn bình thản trả lời Thanh Trà. Nãy giờ cô ngồi một bên nghe và quan sat thái dộ của Thanh Trà, bất giác nhướn mày thầm nghĩ. “Cô bạn này xem ra có vẻ thích hơn thua với người khác.”

“Thi trễ? Vậy là bạn là người tham gia thi kiểm tra đợt 2 hồi tháng trước?” Thanh Trà có chút hứng thú khi nói tới chuyện này.

“Không. Do vài lý do cá nhân nên mình được sắp xếp thi riêng vào tuần trước.” Nhã Tình có chút không thích cô bạn bàn trên nhưng vẫn lịch sự trả lời cô bạn đó rồi quay qua nói chuyện với Thùy Vân.

“Tuần trước? Vậy sao bạn vào lớp này?” Thanh Trà có chút không tin.

“Thì trường thông báo.”

“Vậy bạn thi được bao nhiêu?” Thanh Trà cảm thấy cô bạn xinh đẹp trước mắt này chắc chẳng thi được điểm cao. Được xếp vào lớp này chắc chắn có nhằm lẫn.

“Vừa đủ điểm được xếp vào lớp này.” Nhã Tình có chút phiền với cô nàng Thanh Trà này.

“Vừa đủ? Vậy là bao nhiêu?” Thanh Trà vẫn nhất quyết hỏi bằng được điểm của Nhã TÌnh.

“Vẫn còn cái trò đi hỏi điểm người khác để so sảnh nữa hả? Trần Thị Thanh Trà!” Một cô bạn từ bên dãy bàn ngoài đi qua.

“Liên quan gì tới mày hả, Trân Châu?” Thanh Trà nhìn thấy cô bạn vừa đi tới liền tức giận quát lớn.

“Đúng là không liên quan tới tao. Nhưng tao ghét cái trò đi tra hỏi điểm người khác của mày. Ai cao điểm hơn mày thì mày ghim, ghét người ta, ai thấp điểm hơn thì mày chê bai, chế giếu người ta, khoe khoang mày hơn người ta. Cái trò trẻ con đó mày chơi từ hồi cấp một tới giờ không thấy chán hả?” Trân Châu chống nạnh, tơ thái độ khinh thường nhìn Thanh Trà.

“Ừ... thì... thì tao thích hỏi vậy đó. Không trả lời thì thôi. Chỉ là tao quan tâm chuyện học hành của mấy bạn trong lớp tí thôi. Với lại tao nghe ở lớp khác bảo là có học sinh vào được lớp ưu tú này nhờ đi cửa sau nên tôi mới tò mỏ hỏi thừ xem là ai thôi. Hứm.” Thanh Trà tức giận lấy cặp di chỗ khác ngồi.

Thùy Vân ngồi bên luôn muốn mở miệng mắng Thanh Trà thì bị Nhã Tình cản. Cô hơi bất mãn nhìn cô bạn.

“Sao cậu không để mình mắng con nhỏ đó chứ? Bộ nó Bộ trưởng Bộ giáo dục hay gì mà coi bản thân có quyền đi dòm ngó chuyện học hành của mọi người?”

“Thôi được rồi. Cậu mà còn cãi nhau với cậu ta thì có tác dụng gì. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Kệ người ta đi.” Nhã Tình chấn an Thùy Vân đang tức muốn xì khói.

“Được rồi. Nhưng mà con nhỏ đó còn giở giọng hống hách kiểu đó trước mặt mình lần nữa thì biết tay mình.” Thùy Vân cuối cùng cũng cho qua chuyện này.

“Cảm ơn nhiều.” Nhã Tình quay qua cảm ơn cô bạn đứng bên cạnh. “Mà bạn tên là Trân Châu phải không? Lúc nãy mình có nghe Thanh Trà gọi vậy.”

“Phải. Mình tên Trân Châu. Hai bạn không cần cảm ơn mình đâu. Mình quen biết Thanh Trà từ nhỏ nên biết rõ cái tính cách thích dìm người khác để nâng bản thân của cậu ta. Nên không thích cậu ta cứ làm thế với mọi người.” Trân Châu tính cách khá trẻ con, đôi lúc ham chơi nhưng đối xử với bạn bè rất tốt, sẳn sàng giúp đỡ mà không quản khó khăn, là một cô gái xứng đáng được hạnh phúc. Đó là nhận xét sau này của Nhã Tình về cô bạn nhưng lại trong một hoàn cảnh vô cùng nghiệt ngã.

“Cô giáo tới rồi. Lát tụi mình về chung nha.” Trân Châu vội vàng chạy về chỗ. Cô nàng không quên hẹn Nhã Tình và Thùy Vân về chung.

Trước cửa lớp, một cô giáo mặc một chiếc áo dài màu đỏ, tà áo in hình những bông hoa dã hương màu trắng bước vào lớp. Trong thoáng chốc Nhã Tình nhìn thấy bóng dáng cô gái lơ lững sau lưng cô giáo. Chưa kịp nhìn kĩ thì Thùy Vân khều nhắc cô đứng lên chào cô giáo khiến cô giật mình. Đến khi nhìn lại thì không còn thấy bóng dáng cô gái kia đâu nữa.

“Chào các em. Các em ngồi xuống đi. Cô rất vui vì năm nay cô được làm giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng ta. Mong là lớp chúng ta luôn đoàn kết, giúp đỡ nhau trong suốt ba năm học chung này.” Cô giáo cất giọng nhẹ nhàng làm quen với học sinh. Cô quay người đi tới giữa bảng viết vài thứ.

“Tên của cô là Thu Sương. Cô dạy môn Ngữ Văn và cũng sẽ là chủ nhiệm lớp chúng ta trong suốt ba năm cùng các em. Để mọi người làm quen với nhau, không bằng từng bạn sẽ đứng lên giới thiệu bản thân. Được không các em?”

“Dạ được.”

Cả lớp trở nên ồn ào hơn vì việc giới thiệu bản thân với các bạn. Người thì chải chuốt lại tóc tai, người thì chỉnh chu lại quần áo. Ngay cả cô bạn Thùy Vân cũng thích thú chờ được giới thiệu làm quen với mọi người. Cũng có vài bạn không quá quan tâm hay hứng thú với việc này, ngay cả Nhã TÌnh cũng vậy.

“Vậy giờ chúng ta bắt đầu tời bạn ngồi ngoài cùng trở vào nha.”

Cô bạn ngồi bàn đầu ngoài cùng nghe vậy thì đứng lên giới thiệu về mình.

“Chào cô và các bạn, mình tên là Nguyễn Gia Minh Châu. Rất vui được làm quen với mọi người.” Cô bạn Minh Châu có chút nhút nhát, ngại ngùng giới thiệu.

“Ủa? Sao bạn giới thiệu có chút xíu vậy? Ba mẹ bạn làm nghề gì? Bạn thi năng lực nhiêu điểm? Chứ giới thiệu có mỗi cái tên không thì nói làm gì?” Cô nàng Thanh Trà bất ngờ lên tiếng bắt bẻ lời giới thiệu của Minh Châu.

“Không sao đâu. Cô chỉ muốn các bạn giới thiệu bản thân với nhau. Nên các em muốn nói gì về bản thân cũng được. Bạn tiếp theo giới thiệu về mình đi.” Cô giáo đứng trên bục thấy vậy liền lên tiếng.

Người ngồi bên cạnh Minh Châu đứng lên giới thiệu chính là Trân Châu. Cả Trân Châu và Minh Châu trông giống y hệt nhau.

“Chào cả lớp, mình là Nguyễn Gia Trân Châu. Mình với MInh Châu là chị em song sinh. Ba mẹ hai chị em mình làm bác sĩ ở bệnh viện Thiên Ân.” Trân Châu vừa giới thiệu vừa hất mặt nhìn Thanh Trà rồi lại quay qua cuời vui vẻ với hai người Nhã Tình, Thùy Vân.

Tuy hai chị em Trân Châu và Minh Châu giống nhau về ngoại hình nhưng tính cách thì khác nhau cực kỳ. Minh Châu thì yếu đuối, nhút nhát và trầm tính. Còn Trân Châu luôn tự tin, hoạt bát, có chút nghịch ngợm.

Thanh Trà nghe vậy liền cười khinh một tiếng rồi quay mặt không nhin Trân Châu. Trông như thể bản thân vô cùng cao quý hơn người.

Việc giới thiệu vẫn tiếp tục diễn ra. Qua một lúc thì lượt Thanh Trà, cô nàng tự tin đứng dậy giới thiệu bản thân.

“Chào cả lớp, mình là Trần Thị Thanh Trà. Kết quả thi của mình là 27 điểm thủ khoa đầu vào của khối 10 năm nay. Mình sống ở đảo Kim Cương.”

Lời giới thiệu của Thanh Trà khiến cho mọi người trong lớp nháo nhào lên. Ngay cả cô giáo cũng bất ngờ khi nghe về ba mẹ cô.

“Em sống ở đảo Kim Cương? Em là người thuộc gia tộc lớn đó sao?” Cô giáo liền hỏi lại Thanh Trà.

“Dạ... phải.” Thanh Trà có chút ấp úng khi trả lời.

“Em với tập đoàn Thăng Long có quan hệ thiệt sao?” Cô giáo từ bất ngờ chuyển sang vui mừng.

“Dạ.” Thanh Trà ban đầu có chút lo nhưng bây giờ thì vô cùng hưởng thụ cảm giác được mọi người ngưỡng mộ. Xung quanh đều là những lời thì thầm, bàn tán hâm mộ, nịnh nót.

Tập đoàn Thăng Long thuộc về Trần gia - một trong các gia tộc tồn tại lâu đời ở Việt Nam. Khác với các gia tộc lâu đời khác, Trần gia là gia tộc chứa đựng một bề dày lịch sử vô cùng huy hoàng mà khi một ai nhắc tới cũng đều bày tỏ sự kính trọng dành cho họ. Gia tộc này đã từng là hoàng tộc cai trị đất nước Việt Nam gần một ngàn năm cho tới khi vị hoàng đế cuối cùng của triều đại tự tay chấm dứt và trao toàn bộ quyền lực cho Đảng và quân đội cách mạng.

(Việt Nam trong truyện được viết theo tưởng tượng của tác giả với giả thuyết nếu nhà Trần là triều dại cai trị cuối cùng. Và dòng lịch sử trong sẽ không giống thực tế mà chỉ lấy những tình tiết ngoài đời thật.)

Không chỉ có thế, trong suốt giai đoạn chiến tranh và giai đoạn phát triển đất nước, Trần gia vẫn đóng góp rất nhiều của cải và sức lực. Cũng vì vậy, Trần gia luôn nhận được sự kính nể và tôn trọng của chính phủ, Đảng và nhân dân cả nước. Hiện tai, gia tộc này đã lui về làm kinh doanh và tạo dựng nên tập đoàn Thăng Long. Nhưng vẫn có vài người vẫn tham gia vào chính trị.

Cô giáo nghe thấy lớp mình có một học sinh vừa giỏi vừa có gia thế lớn thì trong lòng liền vui mừng. Ánh mắt cô nhìn Thanh Trà cũng có phần trìu mến, yêu thương hơn. Thùy Vân nghiêng người qua phía Nhã Tình nói nhỏ.

“Hèn gì nãy giờ thấy con nhỏ này nó cứ tỏ vẻ khinh thường người khác. Thì ra là gia đình có gốc rễ lớn.”

“Cậu kệ người ta đi. Không phải cứ là công chúa thì là con vua, đầu đội mũ phượng không có nghĩa hoàng hậu.” Nhã Tình dịu dàng cười với Thùy Vân.

“Ý cậu là sao?” Thùy Vân có chút không hiểu lời bạn mình nói.

“Tân nương ngày xưa cũng được đội mũ phượng mà.” Nhã Tình nhìn cô bạn mình vẫn đang cố gắng suy nghĩ lời cô nói. “Tới lượt cậu giới thiệu kìa.”

Nghe vậy, Thùy Vân đang còn bận suy nghĩ thì vội đứng bật dậy giới thiệu về mình. Có lẽ vì màn giới thiệu khi nãy của Thanh Trà khiến cả lớp kinh ngạc nên sau đó không còn mấy ai quan tâm tới những bạn giới thiệu sau. Thùy Vân giới thiệu xong cũng chỉ nhận lại vài cái vỗ tay lác đác của vài người. Cô có chút hơi buồn, Nhã Tình liền vỗ vai an ủi cô bạn. Rồi cũng dứng lên giới thiệu bản thân.

“Chào mọi người, mình là Ngô Nhã Tình. Rất vui được quen biết và học chung với các bạn.”

Bầu không khí trong lớp vẫn giống hệt khi Thùy Vân giới thiệu. Cứ vậy cho tới bạn học cuối cùng giới thiệu. Bỗng cô giáo như nhớ gì đó. Cô đi tới bàn giáo viên lấy danh sách lớp ra kiểm tra.

“Em là học sinh bổ sung thêm vào lớp này đúng không?”

“Dạ vâng.”

“Em đợi cô một chút? Do danh sách bổ sung mới được đưa sáng nay nên cô chưa kịp xem.”

Vừa nói, cô giáo vừa tìm tờ danh sách mới của lớp. Thanh Trà như biết điều gì đó liền quay xuống nhìn Nhã Tình châm biến.

“Hóa ra bạn Tình là bạn học sinh đi cửa sau trong lời đồn đây sao? Hèn gì lúc mình hỏi bạn thi được bao nhiều thì không trả lời được. Đi cửa sau thì phải hỏi là đúc lót bao nhiêu để vào mới thì mới đúng nhỉ?”

Nhã Tình điềm tĩnh, yên lặng, mỉm cười nhìn Thanh Trà khiến cô nàng có chút rung sợ không rõ lý do. Cô không quan tâm tới mấy lời châm chọc của Thanh Trà mà vẫn đứng chờ cô giáo tìm danh sách. Thùy Vân bên cạnh tức dùm cô. Nếu như không phải Nhã Tình đặt tay lên vai để kiềm cô lại thì có lẽ Thùy Vân đã không chịu nổi mà chửi cô nàng Thanh Trà khó ưa này.

“Thanh Trà, em không được nói bậy. Bất cứ học sinh nào vào trường đều phải được sát hạch năng lực để xếp lớp. Vì vậy, không có chuyện em Tình đi cửa sau hay đúc lót gì ở đây cả. Em không được phép đặt điều bôi nhọ trường chúng ta như vậy. Trong danh sách xếp lớp có cả bảng điểm sát hạch của các học sinh. Để xem nào, Nhã Tình... Ngô Nhã Tình. Điểm thi sát hạch đầu vào của em ấy là... là 29,25 điểm.”

Cả lớp đều vô cùng kinh ngạc nhìn Nhã Tình. Ngay cả Thùy Vân cũng bất ngờ vì điểm thi của cô bạn. Thanh Trà hoàn toàn không ngờ tới đứa con gái từ lúc gặp mặt luôn điềm tĩnh đó lại cao điểm hơn mình. Thâm tâm cô nàng vô cùng tức giận, không cam lòng. Sự chán ghét của cô nàng dành cho Nhã Tình lại tăng thêm một bậc. Trân Châu cũng bất ngờ chợt nghĩ gì đó liền lên tiếng hỏi.

“Vậy là thủ khoa đầu khối 10 trường mình là bạn Nhã Tình phải không, thưa cô?”

“À... Ừm... Đúng vậy.” Cô giáo cũng khá bất ngờ.

Thật ra thì cô vốn chỉ là giáo viên bộ môn nhưng vì giáo viên chủ nhiệm của lớp này là thầy Quý. Hai ngày trước, thấy gặp tai nạn phải nhập viện nên cô được phân vào thế chỗ thầy ấy. Chính vì vậy, cô không hề biết việc thay đổi thủ khoa của trường cũng như buổi sát hạch riêng của Nhã Tình.

Cả lớp lúc này lại tràn ngập tiếng bàn tán lần nữa. Chỉ khác lần trước thì lần này trung tâm của mọi người là Nhã Tình.

Cô giáo mất một lúc mới có thể ổn đinh trật tự cả lớp. Cô theo thông lệ hằng năm của trường mà phổ biến nội quy, quy tắc trường cùng với bầu chọn ban cán sự, sắp xếp chỗ ngồi, ghi chép thời khoá biểu,... Vì chỉ là buổi làm quen lớp trước khi vào năm học nên các học sinh đều được về sớm.

Do giáo viên đã xếp lại chỗ ngồi cho cả lớp nên Nhã Tình hiện tai đang ngồi ở bàn kế cuối dãy bàn ngoài, chung dãy với cặp song sinh Trân Châu - Minh Châu. May thay, cô và Thùy Vân vẫn ngồi chung với nhau.

Nhã Tình và Thùy Vân cùng cặp song sinh kia đi chung với nhau. Trân Châu phấn khích lao tới ôm tay Nhã Tình bày tỏ toàn bộ cảm xúc về điểm thi của cô.

“Tình, bà đỉnh thật đó. Thi được điểm gần tuyệt đối luôn. Lúc nãy mấy cậu có ai để ý mặt của con Trà không? Tái mét luôn. Nó quê thiệt chứ. Đứng lên giới thiệu mình là thủ khoa rroif cuối cùng thủ khoa lại không phải nó.” Trân Châu cười nghiêng cười ngã, nhưng thể đã lâu không được cười vậy.

“Cậu đừng cười nữa, Trân Châu.” Nhã Tình phải liên tục giữ chặt cô nàng này đẻ tránh đụng trúng người khác. “Mình phải xuống ban Xã hôij tìm em gái. Mấy cậu về trước đi.”

“Vậy tụi mình đi chung. Giới thiệu bọn mình với em cậu luôn.” Thùy Vân ý kiến đi chung.

“Đúng á. Mà khoan! Em cậu học ban Xã hội ở dưới lầu mình. Vậy là bằng tuổi hả?” Trân Châu nhận ra điều gì đó.

“Ừm. Mình giống cậu á, Trân Châu.” Nhã Tình gật dầu xác nhận.

“Giống mình?... Song sinh hả?” Cô bạn bừng tỉnh, đoán ra đáp án. Nhã Tình lại gật đầu xác nhận.

“Vậy có mình tôi là con một hả?” Thùy Vân tỏ vẻ ủ rủ, chỉ về mình. “Bất công vậy!” Cả đám bật cười, chọc Thùy Vân.

Cả bốn đi xuống lầu hai tìm Thiên Họa. Tìm một hồi thì thấy cô nàng đang ở lớp 10A2-1.

“Họa ơi!” Nhã Tình đứng ở cửa lớp gọi em gái.

“Chị tư! Chị chờ em chút nha.” Thiện Họa nhanh chóng dọn dẹp bàn học của mình.

Ngoài này, Thùy Vân cùng chị em Trân Châu, Minh Châu nhìn hai chị em Nhã Tình mà suýt xoa, cảm thán.

“Nhà cậu ấy gene tốt thật!” Trân Châu không kiềm được mà thốt nên lời.

“Ừm.” Mình Châu cũng tán đồng với chị gái.

“Vừa xinh vừa giỏi. Lại còn dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ, từ tốn. Nói câu nào lại văn thơ câu đó.” Thùy Vân cũng góp lời.

“Văn thơ?” Mình Châu tỏ ra thắc mắc lời của Thùy Vân.

“Thì lúc nãy, mình nói về con nhỏ Trà với cậu ấy. Thì cậu ấy lại nói ‘không phải ai là công chúa cũng là con vua, đầu đội mũ phượng không có nghĩa là hoàng hậu’.” Thùy Vân vẫn không hiểu ý câu nói của Nhã Tình.

“Thâm thật!” Minh Châu ngạc nhiên khi nghe câu nói của Nhã Tình.

“Là sao? Giải thích cho mình nghe với.” Thùy Vân tò mò.

“Ý của cậu này nghĩa là cái danh có thể là thật nhưng chưa chắc Thanh Trà thật sự là người Trần gia.” Mình Châu giải thích cho Thùy Vân hiểu.

“Vậy liên quan gì tới công chúa, hoàng hậu?” Thùy Vân hỏi lại.

“Thì ngoài trừ con gái vua được gọi là công chúa thì cũng có nhiều người phụ nữ có công lao với đất nước được người đân xưng tụng gọi là công chúa. Cũng như dội mũ phượng thì ngoài hoàng hậu còn có tân nương. Tân nương đội mũ phượng cũng đâu có thể là hoàng hậu.” Trân Châu nãy giờ nhìn chầm chầm điện thoại, lúc này lên tiếng.

“Thì ra là vậy. Mình không giỏi về mấy cái liên quan tới lịch sử lắm.” Thùy Vân hiểu ra.

Hai chị em Nhã TÌnh vừa đi tới, chưa biết việc gì thì Trân Châu đã lần nữa lao tới tính ôm cô, nhưng bị Thiên Họa cản lại.

“Nhã Tình, không ngờ cậu giỏi vậy luôn á. Ba môn của cậu đều trên 9 điểm. Đã vậy tiếng anh còn được trọn điểm nữa.” Cô nàng Trân Châu không quan tâm mình bị Thiên Họa lườm mà bày ra bộ dạng sùng bái.

“Sao biết Tình thi tiếng anh trọn điểm hay vậy?” Thùy Vân nhìn cảnh Thiên Họa cảnh giác đề phòng Trân Châu như phòng luu manh biến thái mà buồn cười.

“Thì được dán trên bảng thông báo khu A kia kìa. Bạn mình chụp gửi cho mình xem đó.” Trân Châu chỉ về hướng đặt bản thông báo bên cạnh hành lang nối liền khu A với khu Hành chính.

Cả năm người liền đi tới bảng thông báo xem. Nhã Tình thấy trông đám đông trước bảng thông báo có bóng người trông giống Uyên Uyên nhưng nhanh chóng mất dạng. Bốn người kia kéo theo Nhã Tình chen chút tới gần bảng thông báo.

Bảng công bố điểm được sắp xếp theo điểm thi nên không cần mất nhiều thời gian tìm kiếm đã thấy tên của Nhã Tình nằm chễm chệ ngay đầu danh sách.

“Ê Tình, thiệt kìa! Cả ba môn trên 9.” Thùy Vân ngạc nhiên la lớn.

Nhã Tình nhìn dọc bảng công bố điểm. Dưới tên cô không phải là Thanh Trà mà là Bạch Quỳnh Khanh. Thứ ba là Thanh Trà. Thiên Họa là cũng được xếp thứ tư.

“Thanh Trà vậy mà không phải á khoa mà là đứng thứ ba sao?” Cả bốn người đều bất ngờ nhìn nhau. Họ không nghĩ tới là người mới tháng trước còn là thủ khoa đầu vào. Giờ bị đẩy xuống hạng ba.

“Hình như cô bạn á khoa này học ban Xã hội?” Nhã Tình nhìn cái tên Bạch Quỳnh Khanh

“Em biết nè chị tư. Cô bạn này học chung lớp với em. Cậu ấy giống chị á. Nghe đâu ở ngoài Hà Nội vô đây học”

“Ngoài Hà Nội vào đây?” Ba người Thùy Vân kinh ngạc khi nghe việc này.

“Ừm. Có gì ngạc nhiên? Chị em ở Anh về nước học đây.” Thiên Họa thấy biểu cảm của cả ba càng lúc càng kinh ngạc hơn.

“Tình! Bà ở từ Anh trở về thiệt hả?” Trân Châu chất vấn.

“Ừm. Tôi mới về nước được hơn hai tuần.” Nhã TÌnh từ tốn trả lời.

Bốn người rời khỏi đám đông, đang đứng cách bảng thông báo không xa trò chuyện. Thanh Trà chạy ra từ trong đám đông xem điểm, hai mắt lúc này đã đỏ hoe sắp khóc. Nhìn thấy nhóm Nhã Tình đứng cách đó không xa, Thanh Trà cảm thấy tức giận, căm ghét con nhỏ Nhã Tình cùng đứa con gái tên Quỳnh Khanh kia.

“Là do bọn nó mà mình thành trò cười của cả trường. Là do hai con khốn đó. Nếu tụi nó không biết từ đâu xuất hiện thì giờ này người được ngưỡng mộ là tao.”

Thanh Trà căm hận nhìn đám người Nhã Tình rồi bỏ đi.

“Hình như cậu vô tình gây thù với người ta rồi á, Tình.” Cặp song sinh với Thùy Vân cùng Thiên Họa đều trông thấy Thanh Trà nhìn Nhã Tình với ánh mắt vô cùng căm ghét. Nhã Tình chỉ biết cảm thán trời cao. Làm sao cô biết là vô tình mình cướp vị trí thủ khoa quý giá của người ta.

“Tôi chỉ cố gắng hoàn thành bài thi của mình thôi mà. Oan uổng qua đi.”

“Mà hình như không chỉ có một mình Nhã Tình thi kiểm tra năng lực muộn thì phải? Vì mình nhớ một tháng trước, lúc công bố kết quả thì Thanh Trà quả thật là thủ khoa. Nhưng mà bản công bố hiện tại thì có thêm Nhã Tình và một người khác cao điểm hơn.”

“Đúng á. Tình, lúc thi cậu có gặp người đó không?”

“Không có. Mình thi có một mình à. Giám thị canh thi mình bảo mình là người cuối cùng tham gia kiểm tra. Chắc cô bạn kia là người thi trước mình.”

“Nhưng mà khiếp thật. Cả hai người đều thi muộn. Vậy mà đều đạt 29 điểm trở lên. Tính ra còn cao hơn cả những thủ khoa trước đây của trường mình á. Mình nhớ thủ khoa cao điểm nhất trước đây chỉ đạt được 27,75 thôi. Không ai qua được 28 điểm luôn.” Thùy Vân mở điện thoại tra lại thành tích thủ khoa các năm.

“Xem ra năm nay trường mình vô tình rước được hai thiên tài về trường rồi.” Minh Châu tỏ vẻ bất ngờ.

“Đừng nói vậy. Mình ngại lắm!” Nhã Tình nghe Minh Châu nói thì hùa theo đùa giỡn với cô bạn.

“Tình... Cậu không thể khiêm tốn được hả?” Trân Châu không ngờ cô bạn điềm tĩnh này mà cũng biết đùa.

“Cậu khen thì mình nhận thôi mà.” Nhã Tnhf nháy mắt tinh nghịch với cô bạn.

“Thật không ngờ! Tưởng cậu điềm tĩnh, nghiêm túc giống chị mình. Hóa ra là còn biết trêu chọc người khác à.” Trân Châu chọc lét khiến Nhã Tình bật cười lớn.

Cả bốn người cười nói vui vẻ, đi về phía cổng trường. Cứ như thế họ trở thành bạn của nhau.

“Ê Khanh, nhìn kìa. Cái người đeo balo màu xanh lam kia là Ngô Nhã Tình đó. Thủ khoa mới của khối 10 trường mình á.”

“Là cô nàng đó hả? Nhìn cũng xinh ghê nha. Mà hình như có Thiên Họa lớp mình đi chung kìa.”

Nghe hai cô bạn đi chung nhắc tới cái tên Ngô Nhã Tình, cô gái tên Khanh cũng nhìn về phía nhóm năm người cười nói vui vẻ.

“Ngô Nhã Tình?”

Chợt điện thoại trong áo khoác rung lên khiến cô gái dời tầm mắt khỏi Nhã Tình. Không biết cuộc điện thoại đó là gì nhưng ngay sau đó cô gái quay người rời đi, bỏ lại hai cô bạn còn đang bàn tán về Nhã Tình.

Sau khi tạm biệt cặp song sinh và Thùy Vân, hai chị em Nhã Tình lấy xe đạp đứng chờ hai anh trai trước cổng trường. Chờ khoảng mười lăm phút thì hai người họ cũng tới, đi sau còn có một anh trai khác đi chung.

“Rồng con, Rồng bé, bên này nè.”

Tiếng gọi của Giang Vũ khiến những người đứng gần đó đều chú ý nhìn về phía họ. Gương mặt Nhã Tình và Thiên Họa trở nên tối sầm lại. Dù vậy cả hai vẫn phải dắt xe đạp đi tới.

“Chào hai em.”

“Dạ, chào anh.”

Anh trai đi chung thân thiện mỉm cười chào hỏi hai chị em. Cả hai cũng lễ phép chào lại rồi quay sang tròn mắt nhìn hai anh mình chờ giới thiệu.

“Là thằng Hạ đó. Mày không nhớ nó hả?”

“Hạ? Minh Hạ?”

“Ừm. Nó đó.”

Nhã Tình và Thiên Họa đều đứng chết trân tại chỗ nhìn anh trai đang cười hiền hậu kia. Đây là “chị gái” lúc nhỏ hay qua nhà bọn cô chơi trước đây, hay mua bánh kẹo cho chị em cô đây sao?

“Mày làm gì mà nhìn thằng Hạ như thấy người ngoài hành tinh vậy, Tình?”

“Hồi nhỏ, em nhớ Minh Hạ là chị gái mà? Sao giờ thành anh trai này rồi? Anh chọc em hả, anh ba?” Nhã Tình không tin lời anh ba mình nói. Một cú búng vào trán cô rõ đau.

“Tỉnh chưa em gái? Thằng Hạ nó là trai 100%.”

“Nhưng em nhớ rõ là...” Thiên Họa vẫn chưa hoàn hồn. Cô nói nữa chừng liền ngưng lại nhìn Minh Hạ. Anh trai này có nụ cười hiền từ nhìn cô như hồi nhỏ.

“Thật ra thì lúc nhỏ do anh hay bệnh lại khó nuôi nên ba mẹ anh nghe ông bà thầy bói nào đó bảo phải nuôi anh như bé gái tới khi mười lăm tuổi thì mới khỏe mạnh, tránh được tai ương.” Như nhận ra nghi ngờ trong lòng cô, anh liền cất giọng giải thích.

“Thì ra là vậy! Nhưng mà anh lúc nhỏ thật sự rất xinh đẹp. Bọn em hồi đó còn ước gì đổi anh ba đi để anh trở thành chị gái. Không ngờ “chị gái xinh đẹp” đó lớn lên thành anh trai xinh đẹp.” Hai chị em cũng đã ổn định tinh thần.

“Thì anh sẽ là “anh trai xinh đẹp” của hai đứa. Được không?” Nụ cười của Minh Hạ khiến ba anh em nhìn không chớp mắt. Trong vô thức cả ba đều gật đầu đồng ý.

“Đẹp quá!”

Mệt mỏi vì ánh mắt si mê lộ liễu của ba đứa em. Cao Sơn không chút nhân từ tán sau đầu em trai mình một cái khiến anh chàng la lớn.

“Không tín về hay sao hả?”

“Về. Anh cũng đâu cần đánh em đau như vậy.”

Cách cổng trường nữ sinh không xa, Uyên Uyên đang đứng chờ người nhà tới đón. Bốn anh em cùng Minh Hạ đạp xe ngang qua nhìn thấy. Nhã Tình tính chạy qua chỗ Uyên Uyên rũ em ấy về chung thì một người phụ nữ chạy xe máy tới. Người phụ nữ đó, bốn anh em đều quen biết. Đó là mẹ Uyên Uyên - Bạch Linh Sam - và là em gái của mẹ bọn họ. Lần trước gia đình họ tới nhà ông bà ngoại ăn cơm thì dì ấy lấy lý do không khỏe nên đã không đến. Giờ nhìn thấy dì ấy trông không giống người về khỏi bệnh.

“Sao rồi? Mày được xếp vào lớp nào? Vào được lớp ưu tú không?” Vừa tới nơi, bà Sam liền truy hỏi con gái dồn dập.

“Dạ không. Con được xếp vào lớp 10A1-2.” Uyên Uyên rụt rè trả lời mẹ mình.

Bốp. Bà Sam vừa nghe con gái nói thì không quan tâm cả hai đang đứng ngoài đường mà tức giận tát con gái một bạt tay.

“Tao cho mày học thêm đủ thứ. Vậy mà có cái việc thi vào lớp ưu tú mà cũng làm không được. Sao mày vô dụng vậy? Sao tao lại có đứa con dốt nát như mày vậy hả?” Bà lớn tiếng mắng chửi con gái.

Những người đứng gần đó đều chú ý về phía hai mẹ con họ. Ngay cả ba người Nhã Tình đang đứng bên phía đường đối diện cũng vô cùng bất ngờ vì hành động không như dì hay thể hiện trước mặt họ.

“Tao nghe bà ngoại mày nói chị em con Tình nhà dì ba mày cũng nhập học trường này. Bọn nó học lớp nào?” Bà Sam nhận ra mình hơn thất thố nên hạ giọng xuống hỏi con gái.

“Con... con không biết.” Uyên Uyên vẫn chưa hết bàng hoàng vì cái tát của mẹ.

“Không biết? Suốt ngày cứ không biết. Không lẽ mày không biết đi hỏi hả? Mà con nhỏ con gái lớn đó lưu lạc ở ngoài lâu vậy chắc gì được học hành đầy đủ. Cùng lắm nó chỉ vào được mấy lớp chót khối.” Ánh mắt bà Sam khi nhắc tới việc Nhã Tình mất tích thì có chút hả hê. Khi cuối cùng cũng có thứ bà hơn chị gái mình.

Vì việc xét lớp dựa vào điểm thi từ xưa của trường mà nhiều người vẫn hay gọi những lớp A1-1, A2-1, B1-1, B2-1, C1-1, C2-1 là những lớp ưu tú. Nếu vào được những lớp đó học thì chứng mình con của người đó rất giỏi.

Bởi vì hai đứa con trai lớn của chị gái bà đều vào được lớp ưu tú. Cho nên bà Sam mới kỳ vọng con gái mình cũng có thể vào được lớp ưu tú để bản thân không thua kém chị gái.

“Mày còn đứng đó. Không mau lên xe tao chở mày đi học thêm.”

“Dạ.”

Uyên Uyên cúi đầu im lặng. Cô không dám tưởng tượng nếu mẹ mình biết Nhã Tình không chỉ vào được lớp A1 mà còn là thủ khoa thì bà sẽ tức giận tới mức nào. Chỉ mới biết cô vào lớp A2 mà mẹ đã vậy. Cô vô tình nhìn thấy phía bên kia đường, nhóm Nhã Tình đã đứng ở đó từ hồi nào. Bọn họ đang nhìn qua phía hai mẹ con cô khiến cô vội quay mặt đi chỗ khác.

Khi xe của hai mẹ con Uyên Uyên đi khuất thì nhóm Nhã Tình mới đạp xe rời đi. Chỉ là không khí không còn vui vẻ như ban đầu. Khi tới ngã ba, anh em Nhã Tình tạm biệt Minh Hạ rồi cùng nhau đạp xe về nhà. Cả bốn anh em đều im lặng, không nói với nhau một câu nào. Về tới nhà, Nhã Tình vẫn giữ dáng vẻ im lặng đầy tâm sự đi về phòng. Cuối cùng thì Giang Vũ không chịu đựng được đành phải tới phòng con em gái nói chuyện.

Cốc... cốc... cốc.

Nhã Tình mở của phòng thì thấy anh ba đang đứng khoanh tay chờ trước cửa phòng. Dù khá bất ngờ, không biết anh ba tìm mình có việc gì nhưng cô vẫn để anh vào. Chưa kịp để cô thắc mắc đặt câu hỏi thì Giang Vũ đã lên tiếng trước.

“Có gì muốn hỏi thì hỏi đi? Chứ im im thì ai mà biết giải thích cho?”

“Hỏi gì ạ? Em có gì muốn hỏi đâu?”

“Anh là anh của mày. Chả lẽ không nhận ra em gái mình đang có vấn đề gì sao? Từ chiều nhìn thấy dì út với con Uyên thì mày đã mang bộ mặt đầy tâm sự đó rồi.”

“Em không có gì đâu. Chỉ hơi bất ngờ dì út chút thôi. Em ổn mà.”

“Tao chúa ghét cái câu ‘em ổn mà’ của mày nha con bé kia.” Giang Vũ cọc cằn nói rồi anh lại thở dài một hơi rồi đứng dậy đi tới trước mặt em gái. Anh giơ tay xoa đầu em gái, ánh mắt nhìn cô tràn đầy yêu thương, thấp thoáng chút buồn bã, đau lòng.

“Haiz... Đừng tự mình chịu đựng mọi việc. Có gì không vui hay uất ức gì thì cứ tâm sự với anh hay anh hai hay mọi người trong nhà. Em không cần phải một mình chống chọi mọi thứ đâu. Em về nhà rồi, Rồng Con.” Không còn bộ dạng cợt nhả, hay trêu ghẹo em gái, Giang Vũ lúc này hoàn toàn ra dáng một người anh trai đáng tin cậy, sẵn sàng làm chỗ dựa cho em mình.

“Nghỉ ngơi chút rồi xuống nhà ăn cơm. Anh hai lại nấu nhiều món em thích đó.”

Nói xong, Giang Vũ rời đi, để lại bầu không khí yên tĩnh cho Nhã Tình. Cô lúc này hai tay cầm chặt vạc áo, im lặng suy nghĩ. Cô cảm thấy tâm trạng sau khi nghe anh ba nói lại có chút nhẹ nhõm hơn nhiều. Ngã người lên giường, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ và một giấc mơ đẹp.