Chương 1: (Vụ Án Chiếc Vòng Đỏ) - Giấc Mơ Hoa Túy Điệp

*“...

Tiêu điều một chức, lạm ăn món bổng thay cày.

Tịch mịch nửa chăn, riêng nặng nỗi buồn lẻ bạn.

Ai biết dưới trăng gặp gỡ,

Vốn vì kiếp trước nợ nần.

Đem môi son má phấn làm tôi say mê,

Rút nguyên khí chân tinh khiến tôi hao tổn.

...”*

- trích Truyền Kỳ Mạn Lục -

Tiết lập thu tới cũng báo hiệu mùa hạ kết thúc. Cùng với bầu không khí chói chang, cái nắng gay gắt và những cơn mưa rào bất chợt bắt đầu nhường chỗ cho không khí hanh khô, thoáng chút se lạnh. Bầu trời vào thu cũng dần dần trở nên ảm đạm hơn. Có lẽ vì mỗi khi tiết lập thu tới cũng là chuẩn bị bắt đầu vào tháng 7 âm lịch - còn được gọi là tháng Cô Hồn.

Ngay cả với thành phố Hồ Chí Minh - một thành phố còn được gọi là “Thành phố không ngủ” cũng bao phủ trong bầu không khí như vậy. Thành phố này không chỉ nổi tiếng với về sự phát triển kinh tế mà còn nổi tiếng về sự nhộn nhịp khi đêm tới, khiến nó về đêm trở nên hoa lệ rực rỡ. Khiến ai đã từng thấy đều không khỏi ao ước đước sống ở nơi đây một lần trong đời.

Nhưng ở đâu cũng vậy, đã có ánh sáng thì cũng sẽ tồn tại bóng tối. Sau ánh sáng rực rỡ hoa lệ đó chính là sự u tối tồi tàn. Chỉ những con người sống đủ lâu ở nơi này mới nhận ra ý nghĩa thật sự của sự “hoa lệ” này.

Hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo.

Tại một con đường thuộc vùng ngoại ô thành phố, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ nhộn nhịp, lung linh ánh đèn của nội thành thì nơi đây chỉ có ánh đèn đường chập chờn cùng tiếng kêu của những chú mèo hoang, chó hoang đang đi kiếm ăn. Người dân nơi đây đã sớm chìm vào giấc ngủ say sau một ngày vất vã làm lụm kiếm sống.

“Hôm nay chạy mấy cuốc xe đủ mua rượu uống rồi.”

Một người đàn ông trung niên ngồi trên một chiếc xe máy trông đã cũ, vui vẻ đếm những đồng tiền mình vừa kiếm được. Từ phía xa, một cô gái mặc một chiếc váy đỏ đang từ từ đi về phía người đàn ông. Tiếng giày cao gót của cô theo từng bước chân mà vang lên trong không gian tĩnh lặng.

“Chú gì đó ơi! Chú còn chở khách nữa không ạ?” Cô gái cất giọng ngọt ngào hỏi ông ta.

Vừa nghe có người muốn bắt xe ôm, ông ta liền vội vàng cất tiền vào túi áo, vui mùng vì giờ này vẫn còn có khách.

“Có chứ. Có chứ.”

Ông ta quay lại nhìn thấy người đi xe ôm là một cô gái xinh đẹp. Ánh mắt ông ta trở nên có chút thiếu đứng đắn nhìn cô gái.

“Cô gái xinh đẹp đây muốn đi đâu? Tôi chở cô đi.”

“Cháu đi hơi xa. Có gì chú bớt chút giá cho cháu được không ạ?”

“Được chứ. Mà cháu đi đâu? Nói chú biết, chú mới bớt giá cho được chứ.” Gã đàn ông nở nụ cười thân thiện với cô gái.

“Chú chở cháu tới khu ký túc xá của Làng Đại học nha.”

“Được. Được. Lên xe đi chú chở cho. Lấy giá siêu rẻ cho cháu cho. Đừng lo.”

Khu ký túc xá này vào ban ngày thì vô cùng náo nhiệt, nhiều người qua lại. Nhưng khi càng về đêm càng vắng vẻ, hiu quạnh, không một bóng người.

Đã vào giữa tháng 8 nhưng vẫn không thể xua đuổi được hết cái nóng oi bức của mùa hè.

Sân bay hôm nay khá đông đúc người đên người đi, cả những người đứng chờ bên ngoài. Lúc này, một cô gái trẻ tầm mười lăm tuổi từ cổng hải quan đi ra, vui vẻ cảm nhận cái nắng nóng đặc trưng thân thuộc của Sài Gòn (tên gọi khác của thành phố Hồ Chí Minh).

Từ phía sau, một chàng trai đi về phía cô gái ấy. Anh đi tới nơi cô đứng, theo thói quen đưa tay chỉnh lại tóc cho cô. Mọi động tác đều vô cùng thành thục. Còn cô gái đã quen với những hành động này nên vô cùng hưởng thụ sự quan tâm của anh. Cô quay người, ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười ngọt ngào.

“Em tự bắt taxi về được. Anh có việc gấp thì nhanh về trước. Không cần lo cho em quá đâu.”

Chàng trai khẽ nhíu mày không vui vì lời nói đó, anh nắm tay dắt cô đi về phía chiếc xe Cadillac đang đậu chờ sẵn ở đó. Cô gái có chút bất mãn khi bị anh nắm tay kéo đi nhưng vẫn ngoan ngoãn để mặc anh.

“Em tự mình bắt taxi? Đi chung xe với anh không phải nhanh hơn sao?”

“Nhưng mà...”

“Không nhưng nhị gì cả. Xe của anh tới rồi. Lên xe đi!”

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh chở hai người đi về phía ngoại ô thành phố. Vừa hay xe chạy ngang qua một đoạn đường gần Làng Đại học, xung quanh tập chung rất nhiều người. Gần đó còn có xe cứu thương, xe cảnh sát và cả phóng viên túc trực lấy tin. Cô gái thắc mắc hỏi thì tài xế mới kể sự việc. Hóa ra là tờ mờ sáng trên đoạn đường này nhân viên dọn vệ sinh phát hiện một xác chết một người đàn ông bên trong bụi cỏ nên cảnh sát nhanh chóng phong tỏa đoạn đường đó. Cũng vì vậy tài xế phải quay đầu xe và rẽ vào một con đường khác để đi.

Khi chiếc xe quay đầu, cô gái trùng hợp nhìn thấy chiếc băng ca che kín đang được nhân viên cứu hộ kiêng lên xe. Cơn gió thổi qua khiến khăn trùm chuyển động làm lộ ra một cánh tay gầy gò, chỉ còn da bọc xương cùng với chuỗi vòng tay màu đỏ nổi bật. Không biết vì lý do gì, cô bỗng cảm thấy sự bất an trong lòng dần dâng trào. Mãi tới khi chiếc xe đi xa nơi đó, cảm giác khó chịu này mới biến mất.

“Một lát tới đầu đường thì anh cho em xuống là được rồi.”

“Được.”

Khi chiếc xe chạy tới đầu đường đi vào khu nhà cô liền dừng lại. Cô nhanh chóng lấy hành lý, chào tạm biệt chàng trai rồi vui vẻ kéo hành lý đi về nhà.

“Bye bye.”

“Bye. Về tới nhà nhớ gọi báo anh.”

“Biết rồi. Biết rồi. Anh mau về đi.”

Anh chàng chỉ có thể nở nụ cười bất lực với cô bé vô lương tâm này. Chờ cho tới khi bóng dáng cô đần khuất thì anh mới lên xe rời đi.

Phố xá xung quang đã thay đổi khá nhiều trong suốt năm năm cô rời đi. Khu phố cô sống nay xây lên những căn nhà lầu thay thế những căn nhà cấp bốn. Nhiều quán ăn, quán nước được mở ra. Khu đất trống và lò gạch bỏ hoang bao năm, nay đã được san bằng và xây dựng thành công viên xanh mát. Sát bên công viên có một hàng quán nước vỉa hè, những bà cô trong khu phố tụ tập nói mọi chuyện với nhau. Một người trong số đó bắt đầu chú ý tới cô gái đang kéo hành lý trên đường, lên tiếng hỏi.

“Con bé đó trông quen thế nhỉ?”

Nghe thấy bà bạn hỏi thì tất cả đều quay lại nhìn cô gái. Một người trong số họ nhận ra cô gái.

“Hình như con bé đó là con gái lớn nhà ông Hoàng. Nghe nói cho đi theo họ hàng ra nước ngoài sống.”

“Con gái lớn nhà ông Hoàng? Là ông bác sĩ Hoàng đó hả?”

“Ừ, chứ ai.”

“Đúng là nhà giàu.”

Từ những lời buôn chuyện của vài bà cô, nhanh chóng tin này đã truyền đi khắp khu phố. Cô gái khi này vẫn vui vẻ đi về nhà, hoàn toàn không biết mình trở thành đề tài bàn tán của cái khu phố này. Khi gần tới nhà thì cô quay đầu nhìn công viên phía đối diện, suy nghĩ.

“Mình nhớ không lầm thì ở sau khu lò gạch hoang đó có một hồ nước sâu. Không biết là nó bị lấp chưa nhỉ. Cả cái miếu gần đó không biết còn không?”

Bất chợt, Nhã Tình nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ thấp thoáng sau cây bông gòn phía cuối công viên. Luôn chăm chút nhìn về phía công viên mà cô không phát hiện có người đang vội vàng chạy tới. Cả hai đều va vào nhau rồi ngã xuống đất. Sau một hồi loay hoay đứng lên, cô gái va vào cô rối rít, cúi đầu xin lỗi cô.

“Thật xin lỗi. Bạn không sao chứ?”

“Không sao đâu. Mình không sao.”

Cô gái bị đụng trúng cảm thấy giọng nói của cô gái kia chó chút quen thuộc. Cô ngẩng đầu nhìn lên và bất ngờ khi người mà cô đụng trúng chính là chị họ của mình - Ngô Nhã Tình.

So với 5 năm trước, người chị họ này càng xinh đẹp, cao hơn rất nhiều khiến cho Uyên Uyên thiếu chút không nhận ra. Trên người Nhã Tình lúc này mặc một chiếc áo phông màu lam nhạt kết hợp với chiếc quần short và đôi Ankle boots. Trông cô ấy tươi tắn, có chút trưởng thành, điềm tĩnh hơn trước, hoàn toán khác với một Nhã Tình luôn nhút nhát, yếu đuối và hay bệnh trước đây.

“Thì ra là Uyên Uyên! Lâu rồi không gặp! Còn nhận ra chị là ai không?”

“Là Tình đúng không? Mấy năm rồi mới gặp lại. Mừng chị trở về!”

“Cảm ơn Uyên. Với lại cho chị xin lỗi. Lúc nãy chị đi đường không cẩn thận đụng trúng em.”

Uyên Uyên tỏ vẻ mình không bị sao rồi vui mừng nắm tay Nhã Tình, thân thiện hỏi thăm đủ thứ.

“Chị về nước rồi có báo cho dì dượng biết chưa?”

“Chưa. Chị muốn tạo bất ngờ cho mọi người.”

“Vậy chắc mọi người mà biết chị về thì sẽ vui lắm.”

“Ừm. Mà hình như em có việc gì gấp đúng không? Vậy chị không phiền em nữa. Chị đi trước đây. Bye em!”

Nhã Tình chào tạm biệt em họ rồi kéo lấy hành lý đi về phía căn biệt thự Túy Điệp. Cô không hề hay biết người em họ đang ở phía sau nhìn cô rời đi với ánh mắt không hề thân thiện như vừa nãy. Rồi cô ta quay người chạy ngược lại hướng ban đầu, dẫn tới ngôi miếu cũ gần hồ nước.

Đi tới trước cổng căn biệt thự Túy Điệp, tâm trạng của Nhã Tình khi này vô cùng hỗn loạn. Một cơn gió thổi qua khiến cây hoa giấy phủ trên cổng rơi xuống những cảnh hoa tạo thành một cơn mưa hoa màu trắng. Cô vươn tay chụp lấy một bông hoa rơi trước mắt. Cảm nhận được cảm xúc chân thật khi chạm cánh hoa vào khiến khóe mắt cô vô thức nhòe đi.

“Cuối cùng thì mình thật sự đã trở về nhà.”

Cô nhắm chặt bông hoa trong tay, nhỏ tiếng nói. Bao đêm cô vẫn mơ mình được trở về nhà, được xum vầy bên ba mẹ, chơi đùa cùng anh chị em trong nhà nhưng khi tỉnh lại thì xung quanh chỉ toàn là bốn vách tường trắng toát. Cô lấy hết can đảm đi tới bấm chuông.

Kính coong...

Khi tiếng chuông vang lên, một bóng cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi từ trong nhà chạy ra mở cổng. Cô bé có gương mạt giống hệt Nhã Tình, chỉ khác nhau về mái tóc. Mái tóc Nhã Tình dài ngang eo và được cột cao, còn mái tóc của cô bé đó được cắt ngắn ngang vai, ôm lấy gương mặt khiến cô bé trông xinh xắn, hoạt bát. Cô bé bất ngờ khi nhìn thấy Nhã Tình trước cổng rồi bất ngờ lao tới ôm lấy cô vui mừng, hét lớn.

“Chị Tình! Chị về rồi! Cuối cùng chị cũng về rồi. Em nhớ chị lắm.”

Nhã Tình ban đầu có chút bất ngờ rồi cũng nhanh chóng phản ứng ôm chầm lấy cô em gái lâu năm gặp lại.

“Chị về rồi, Thiên Họa! Chị nhớ em và mọi người lắm.”

“Mau! Mau vào nhà. Để em cầm đồ giúp cho. Nhanh vào đi chị. Mọi người ai cũng nhớ chị hết á.”

Thiên Họa nhanh nhẹn phụ giúp chị gái xách hành lý đi vào trong nhà. Cô không kiềm được sự vui mừng mà cố chạy thật nhanh vào nhà la lớn báo cho mọi người.

“Mẹ Ơi, Chị Tình Về Rồi! Chị Tình Về Rồi!”

“Từ từ thôi Họa. Coi chưng té đó.”

Nhã Tình đi phía sau lo lắng nhìn cô em gái vừa xách chiếc balo nặng vừa chạy nhanh lên bậc tam cấp. Cô nàng còn nghiêng ngã vài lần, xém chút thì té ngã.

“Chuyện gì vậy, bé Họa? Có chuyện gì mà con la lớn vậy?”

“Mẹ, mẹ mau xem ai về nè?”

Bà Lam nhìn cô gái vừa đi vào sau Thiên Họa thì mừng rỡ. Khóe mắt bà hoe đỏ long lanh ánh nước. Dù xa cách năm năm nhưng mỗi ngày bà vẫn luôn hình dung gương mặt của con gái mình khi lớn. Nhìn thấy con gái mình thương nhớ thì không kiềm được mà bà chạy tới ôm Nhã Tình bật khóc.

“Bé Tình!”

“Mẹ! Con trở về rồi.” Khóe mắt Nhã Tình lại ửng đỏ, nước mắt trực trào sắp khóc.

“Về là tốt. Về là tớt rồi.”

“Từ giờ con không đi đâu nữa. Sẽ luôn ở bên cạnh mẹ.”

“Đúng vậy. Không đi nữa. Con không cần phải đi đâu nữa. Thật tốt quá!”

Bà Lam đau lòng con gái mình. Chỉ vì sức khỏe yếu mà phải để con bé sống ở nước ngoài chửa bệnh. Không ngờ vợ chồng bà lại tinh nhầm người mà khiến con gái mất tích. Vào hai năm trước, anh trai bà từ Anh báo về là đã tìm được con bé. Vợ chồng vui mừng khôn siết, cảm tạ trời đất phù hộ cho gia đình bà.

Nhã Tình hiểu rõ mẹ đang tự trách bản thân. Cô nói với mẹ rằng bản thân không hề trách cứ gì vì cô biết chính bà cũng không hề muốn việc này diễn ra. Nhã Tình cố gắng an ủi mẹ rồi đưa bà lên phòng nằm nghỉ. Lúc này có bóng dáng hai người từ ngoài sân đi vào nhà.

“Hành lý của ai vậy, Họa?” Hai người đi vào là hai anh trai của Nhã Tình và Thiên Họa - là Ngô Cao Sơn và Ngô Giang Vũ. Người vừa lên tiếng là Cao Sơn, con trai lớn trong nhà.

“Dạ. Là của chị Tình á. Chị ấy về rồi. Chị gái của em về rồi.” Thiên Họa không kiềm được vui mừng mà nhảy cẩn lên.

Giang Vũ - em sinh đôi với Cao Sơn - chỉ tay về đống hành lý hỏi.

“Vậy đống hành lý này là của...”

“Là của em á.”

Cao Sơn và Giang Vũ liền nhìn về phía phát ra tiếng nói. Cả hai vừa bất ngờ vừa vui mừng khi nhìn thấy cô em gái đã năm năm không gặp.

“Bé tư!”

“Rồng Béo!”

Màn tương ngộ chưa kịp cảm động thì vừa nghe Giang Vũ gọi mình là “Rồng Béo”, Nhã Tình liền xù lông lên, lớn tiếng quát.

“Ai cho anh gọi em là “Rồng Béo” hả? Qua bao lâu rồi mà anh vẫn không bỏ được cái biệt danh đó vậy?”

“Là em thật hả?” Cao Sơn thì vừa cười vừa xúc động hỏi.

Nhã Tình nghe câu hỏi của ông anh cả liền như con mèo ngoan ngoãn, nhìn quanh người mình một vòng rồi tinh nghịch hỏi lại anh.

“Nhìn em giống giả lắm hả? Em thấy mình thật lắm mà.”

“Phải. Em là thật. Thật 100%.”

Cao Sơn hoàn toàn không biết nói gì với cô em đã lâu không gặp. Giang Vũ đột nhiên lớn tiếng phản đối khiến mọi người ngơ ngác.

“Không đúng.”

“Không đúng cái gì vậy, Vũ?”

“Em nhớ rõ ràng con bé Tình lúc trước mập mạp, mũm mĩm như một con Rồng Béo. Sao có thể xinh đẹp, thon ốm như thế này được?”

Không cần để Cao Sơn đập thằng em trời đánh thánh đâm nhà mình thì một chiếc dép bông từ đâu bay vào mặt Giang Vũ. Nhìn kỹ lại thì đó một chiếc dép bông hình con rồng màu vàng đáng yêu mà mẹ từng nhờ Cao Sơn mua cho Nhã Tình.

Nhã Tình khi này từ trên cầu thang lao nhanh xuống cùng với chiếc dép còn lại trong tay và một gương mặt tràn đầy phẫn nộ, hầm hầm sát khí về phía Giang Vũ.

“NGÔ GIANG VŨ! Đồ anh trai mất nết! Em gái mình vừa trở về. Anh không thể mở miệng nói được lời nào tình cảm được hả? Có phải là năm năm rồi không bị em đánh nên anh ngứa người đúng không? Anh đứng lại đó cho em.”

Nhã Tình cầm dép rượt đánh Giang Vũ chạy khắp nhà. Cao Sơn chỉ có thể bất lức đứng nép qua một bên cùng Thiên Họa nhìn thằng em bị đánh. Thật hả hê!

“Lâu rồi mới nhìn thấy cảnh anh ba bị chị tư rượt đánh như vậy!”

Thiên Họa nhìn cảnh tượng này vừa cảm thán vừa cười to. Cao Sơn đứng bên cũng gật đầu đồng ý với lời của em gái.

“Phải, cuối cùng căn nhà này cũng nhộn nhịp tràn đầy sức sống như xưa.”

Trong lúc Cao Sơn đứng yên nhìn khung cảnh rượt đuổi đã lâu không thấy thì Giang Vũ mồ hôi mồ kê vội lao về phía anh hai.

“Hiện tại, em có thể khẳng định với anh. Con bé này là em gái ruột thịt của hai anh em mình. Nó... Á... đau”

Bốp.

Không để Giang Vũ nói hết câu, Nhã Tình đã từ phía sau chạy tới cầm dép đánh một cái thật mạnh vào mông của ông anh khiến anh phải lấy tay ôm mông.

“Lần sau anh mà dám gọi em là “Rồng Béo” một lần nữa thì em sẽ cho anh ăn gậy chứ không ăn dép như bữa nay đâu. Hừm.”

“Được rồi. Em đừng đánh nó nữa. Tốn sức tức giận với anh ba của em làm gì. Nó xưa giờ đều không dùng não để nói chuyện mà.”

Cao Sơn hoàn toàn ngó lơ thằng em trai đang ăn vạ trên sàn mà chỉ quan tâm lo lắng cho em gái. Nhặt lấy hai chiếc dép bông đưa lại cho Nhã Tình mang vào, rồi cùng hai đứa em gái đi về phía phòng ăn.

“Đi ăn trưa thôi. Em đi xa nhưng vậy chắc cũng đói rồi. Sáng nay ba có nấu sẵn đồ ăn rồi. Anh em mình qua phòng ăn.”

“Vâng. À! Mà ba cùng hai đứa nhóc Tiên Nhạc, Cảnh Thi đâu rồi? Em về nãy giờ mà chưa gặp.”

“Ba chở hai đứa kia đi qua nhà ông bà ngoại chơi rồi. Chắc là cũng sắp về rồi á.”

‘Cậu ở bên Anh cũng nhớ ông bà ngoại lắm. Còn nhờ em mang đồ về cho ông bà nữa.”

“Vậy mấy bữa nữa, anh em mình qua thăm ông bà. Sẵn mang đồ của cậu hai theo luôn. Ông bà nhớ em nhiều lắm.”

“Vâng.”

Cả ba anh em cùng nhau đi tới phòng ăn, bỏ mặc Giang Vũ lẻ loi một mình ở sảnh. Sau một hồi ăn vạ nhưng không ai quan tâm, Giang Vũ cũng đứng lên phủi bụi rồi nhanh chóng đi vào phòng ăn.

“Mới đầu thấy em điềm tĩnh, chững trạc. Ai ngờ bản tính hung dữ vẫn còn à.”

“Nó chỉ xuất hiện khi anh chọc tức em thôi.”

Giang Vũ tới vị trí bên cạnh Cao Sơn kéo ghế ngồi xuống. Anh chăm chú nhìn đứa em gái đang tập trung ăn cơm, trong đầu nghĩ ra trò gì đó rồi vươn đũa về miếng tôm chiên trong chén của con bé.

Cạch.

Một đôi đũa cản lại đôi đũa đang vươn tới của Giang Vũ.

“Lớn rồi. Anh không bỏ được cái tật dành ăn với em hả?”

Nhã Tình ngước mắt nhìn ông anh ấu trĩ từ nãy giờ liên tục làm trò chọc tức cô. Quá chán với mấy trò này, cô tiếp tục tập trung vào bữa trưa của mình. Cả hai anh em Cao Sơn đều nhìn Nhã Tình thưởng thức bữa ăn ngon lành. Trông như rất lâu rồi em ấy mới được ăn những món này vậy.

“Tình!.”

“Dạ?”

Đang tập trung tận hưởng những món ăn lâu rồi mới được ăn lại, Nhã Tình nghe thấy anh hai gọi liền ngưng đũa.

“Mấy năm nay em sống bên đó với nhà cậu hai như thế nào? Sao không thấy em gọi về hỏi thăm nhà? Ba mẹ gọi điện qua mà không lần nào em nghe máy? Sao vậy, bé Tư?”

“Em ổn. Bệnh cũ cũng đã được trị hết rồi. Em không gọi điện về do muốn tập trung hoàn thành việc học nên không có thời gian gọi về.”

“Vậy còn trước đó? Trước khi em ở với cậu hai thì sao? Lúc đó không thấy em liên lạc, gọi điện, gửi thư gì về? Ngay cả với chú út cũng vậy?”

Nghe những câu hỏi của anh hai, Nhã Tình hoàn toàn không biết nên trả lời như nào. Tâm trạng cô đã chìm vào thế giới riêng của mình.

“Làm sao có thể gọi về chứ. Làm sao có thể nói về những thứ đó chứ? Chúng đâu phải là thứ mà một người bình thường có thể tin được.”

“Bé Tư!”

“Nếu mình nói ra mọi chuyện, mọi người có giống như anh ấy nói? Sẽ không ghét bỏ, xua đuổi mình đi không? Sẽ tin những gì mình nói chứ?”

“Bé Tư!”

“Mình không muốn ba mẹ và mọi người sợ hãi, ghét bỏ mình. Mình không muốn. Mình không muốn. Mình không muốn...”

“Chị tư!”

Nhã Tình chìm đắm vào những suy nghĩ mà không nhận ra ánh mắt lo lắng của anh trai và em gái. Một bàn tay đặt lên vai khiến cô giật mình. Quay lại nhìn mới biết là anh hai. Vì thấy cô mãi cứ cúi đầu không nói gì nên đi tới xem cô có bị gì không.

“Em có sao không? Nếu em mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi. Phòng em vẫn là căn phòng đầu bên trái ở tầng hai.” Giang Vũ nhìn sắc mặc cô có chút mệt thì quan tâm hỏi thăm.

“Em không sao. Em ổn mà.”

“Chị chắc không chị tư? Em thấy sắc mặt chị hơi tái nhợt.” Thiên Họa cũng lo lắng cho chị gái mình.

“Chị thật sự ổn mà.”

“Không cần phải ép bản thân cô gắng ổn đâu. Em không muốn thì không ai có quyền ép buộc em cả. Em về nhà rồi. Không cần phải chịu đựng mọi thứ một mình nữa.”

Nghe những lời an ủi của anh hai, nhìn ánh mắt quan tâm của anh ba và em gái. Nhã Tình chợt cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, yên bình hơn bao giờ. Không còn cảm giác gượng ép bản thân phải mạnh mẽ. Không cần phải cố nỏ một nụ cười trước mặt người để chứng tỏ ra bản thân không sao.

“Cuối cùng mình đã trở về nhà rồi!”

Bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu uất ức, bao nhiêu tủi hờn dồn nén từng chút, từng chút tích tụ lại như một hồ nước đầy. Và khi đần dần quen với những điều đó, hồ nước đầy đó cũng trở nên tĩnh lặng, vô cảm trước tất cả những cơn bão tố. Nhưng ngày hôm nay, ngay lúc này, vì những câu nói, những ánh mắt chứa chan sự quan tâm, lo lắng ấy lại như một một cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống làm lay động mặt nước đang tĩnh lặng. Khiến Nhã Tình nhận ra bản thân cũng được phép yếu đuối, được phép khóc. Những cảm xúc trong hồ nước ấy đã hóa thành những giọt nước mắt vỡ òa.

Bữa cơm trưa ngắn ngủi giữa bốn anh em nhanh chóng qua đi. Giang Vũ cùng Thiên Họa phụ giúp dọn dẹp bàn ăn, rửa chén còn Cao Sơn thì giúp Nhã Tình mang hành lý về phòng. Sau một trận khóc thỏa lòng cùng với việc di chuyển suốt một ngày đường nên Nhã Tình liền có chút mệt mỏi.

“Em ấy nghỉ ngơi rồi hả?”

“Ừm.”

Nhìn thấy Cao Sơn đi xuống, Giang Vũ liền hỏi thăm. Thiên Họa từ phòng bếp đi ra, cô nàng vừa rửa xong chén dĩa.

“Chị ấy chắc chắn đã trải qua chuyện gì đó rất tệ nên mới khóc nhiều như vậy.”

“Chắc là vậy. Chỉ là con bé không muốn nói. Chúng ta cũng không thể ép em ấy nói.” Cao Sơn cảm thấy có chút bất lực khi nghĩ tới khoảng thời gian năm năm qua.

“Em nghĩ mình nên dặn mọi người trong nhà tránh nhắc hay hỏi điều gì liên quan tới thời gian con bé mất tích. Không khéo lại khiến con bé nhớ tới mấy chuyện tồi tệ.” Giang Vũ cảm nhận được sự nặng nề trong bầu không khí lúc này.

“Ừm. Em nói đúng đó, Vũ.” Cao Sơn gật đầu.

Ba anh em đang trò chuyện với nhau thì nghe thây tiếng kèn xe vang lên. Cả ba đi ra cổng thì nhìn thấy một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đỗ trước cổng. Tới khi chiếc xe đỗ vào gara thì người ngồi bên trong đã nhanh chóng mở cửa xuống xe nhanh chóng chạy vào nhà.

“Bé Tình về rồi sao? Con bé đâu?” Người đàn ông trung niên vào nhà nhìn xung quanh rồi quay lại hỏi ba anh em Cao Sơn.

“Chị tư đâu rồi, anh hai?”

“Đúng đó. Bọn em với ba nghe mẹ gọi điện báo chị tư về rồi. Chị ấy đâu rồi anh hai?”

Hai đừa nhỏ vào nhà không nhìn thấy Nhã Tình mà chỉ nhìn thấy Giang Vũ đang ngồi ăn trái cây trong phòng khách. Ông Hoàng - ba của sáu anh em - đi tới trước mặt Giang Vũ đá vào chân anh một cái. Biết điều, Giang Vũ nhanh đứng dậy, ôm theo dĩa trái cây đi ra chỗ khác ngồi. Cao Sơn từ bên ngoài từ từ bước vào thì thấy ba mình đang hất hủi thằng em trai. Nhìn có chút tội nghiệp.

“Ba! Con bé Tình mới về nhà. Em ấy có chút mệt nên đã lên phòng nghỉ ngơi rồi.”

“Vậy sao? Lâu rồi không gặp con bé. Không biết mấy năm nay con bé sống như thế nào? Nó có nói gì với con không?”

“Ba, bình tĩnh lại. Em ấy khỏe mạnh, lành lặn trở về. Còn chuyện năm năm qua... Con nghĩ là nhà mình đừng ai nhắc tới trước mặt con bé thì tốt hơn.”

“Có chuyện gì với con bé đúng không?” Ông Hoàng nghe thấy con gái có chuyện liền bật dậy khỏi ghế.

“Chị ấy không kể. Lúc anh hai hỏi thì chị ấy có vẻ buồn rồi khóc một trận thật to.” Thiên Họa thấy ba hỏi thì nói ra chuyện khi nãy.

“Khóc? Sao con bé khóc? Chắc chắn là có chuyện gì rồi!” Ông Hoàng vừa nghe kể con gái mình khóc liền lo lắng hơn.

“Ba!”

“Còn chuyện gì với con bé nữa sao?”

“Không phải đâu ba. Chỉ là con với Vũ, bé Họa đã thống nhất là sẽ không hỏi gì tới những việc trong năm năm qua.” Cao Sơn nói với ông Hoàng.

“Phải đó ba. Bọn con cảm thấy việc hỏi hay nhắc gì tới khoảng thời gian đó đối với con bé Tình không tốt lắm.”

“Đám nhỏ nói đúng đó. Ông bình tĩnh lại đi. Con bé bây giờ chưa muốn nói thì chúng ta đừng nhắc gì. Sau này con bé muốn thì sẽ tự chia sẽ với chúng ta. Ép con bé nói ra có khi lại khiến nó lại tổn thương.”

Mấy cha con đang đứng trước phòng khách nói chuyện thì nghe thấy tiếng của bà Lam. Từ trên lầu đi xuống thì bà nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy cha con. Khi nghe thấy con gái mình khóc, bà cũng đoán là có chuyện gì đó. Nhưng không ai hiểu con gái của mình hơn bà, đứa trẻ này từ nhỏ trông luôn vô lo vô nghĩ nhưng lại khá nhạy cảm với mọi người xung quanh. Cũng vì vậy, con bé luôn để âm thầm ôm giữ mọi chuyện một mình và dễ làm bản thân tổn thương.

“Anh biết. Chỉ là cảm thấy xót xa cho con gái mình. Em nói xem anh phải làm gì đây?”

“Vậy anh nói thử em nghe xem là chúng ta lấy tư cách gì ép hỏi con bé nói ra mọi chuyện suốt năm năm qua? Ngay từ đầu đó đã là lỗi của chúng ta khi đã không kiên quyết ngăn cản mẹ anh mang con bé giao cho người khác.”

Nhắc tới sự việc năm năm trước, tất cả mọi người đều im lặng không biết nói gì. Giang Vũ siết chặt nắm tay cố kiềm nén sự tức giận trong lòng. Cao Sơn biết rõ trong lòng em trai đang khó chịu liền vươn tay vỗ vai cậu. Thiên Họa và hai đứa út cũng buồn khi nhớ về ngày chị gái bị đưa đi.

“Thống nhất là tất cả chúng ta sẽ không hỏi gì tới chuyện trước đó với em gái. Cứ để em ấy tự quyết định.” Cao Sơn lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngộp ngạt này.

“Thôi được. Cứ theo ý thằng Sơn đi.” Ông Hoàng thở dài, có chút bất lực.

“Vậy ba mẹ lên phòng nghỉ ngơi đi ạ. Con với thằng Vũ xuống bếp chuẩn bị cơm tối.”

“Ông nên đi tắm rửa sạch sẽ cho tinh thần thoải mái. Lát còn gặp con bé Tình nữa.” Bà Lam kéo chồng lên lầu.

“Ừm. Tôi biết rồi.” Ông Hoàng gật đầu nghe lời vợ về phòng tắm rửa.

“Thiên Họa xuống phụ bọn anh rửa rau. Còn hai đứa Nhạc,Thi này còn không đi tắm đi. Đi chơi cả ngày, chơi dùa dơ hết cả người mà còn ngồi nhìn hả?” Giang Vũ thấy ba đứa em còn ngồi ở phòng khách thì nghiêm túc phân việc cho ba đứa.

“Dạ.” Cả ba cùng lớn tiếng, đồng thanh trả lời.

Trong góc khuất tầng một, Nhã Tình đứng nghe tất cả cuộc trò chuyện của mọi người. Không phải là cô không muốn chia sẻ mọi chuyện đã xảy ra. Mà là cô không thể nói ra những chuyện đó và cũng không biết phải nói như thế nào.

Cô lặng lẽ quay người trở về phòng. Cô cần ngủ một giấc để hồi phục lại năng lượng cũng như tinh thần của bản thân.

Một hành lang dài màu trắng tưởng chừng như vô tận, khắp nơi trong không khí tràn ngập mùi ozone khử trùng. Hai bên là những căn buồng giam màu trắng. Thay vì được ngăn cách bởi những song sắt thì chúng được thay thành một tấm kính dày kiên cố, trong suốt, có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài căn phòng và bên ngoài cũng có thể giám sát người ở bên trong.

Trong những căn buồng đó từng giam giữ nhiều đứa trẻ được đưa tới đây. Tuy nhiên hiện tại chúng chỉ là những căn buồng trống với những vệt máu khô dính lên nền hoặc trên kính. Trong chúng vẫn còn rất mới.

Chỉ còn duy nhất hai căn buồng phía cuối là còn giam giữ hai cô bé. Lúc này, một cô bé tóc vàng tầm mười lăm, mười sáu tuổi lo lắng chạy tới tấm kính ngăn cách giữa hai buồng, cố đập mạnh tạo ra tiếng đánh thức cô bé tóc đen bên kia. Thấy cô bé đó tỉnh lại, cô bé kia liền liên tục ra dấu hỏi thăm tình hình của cô bé.

Vì quá mệt mỏi sau khi trải qua cuộc thí nghiệm nên cô bé đó chỉ có thể khó khăn gật đầu thể hiện mình vẫn ổn với cô bé phòng bên rồi lại ngất đi. Tới khi cô bé tỉnh dậy lần nữa thì đã không thấy cô bé tóc vàng kia đâu. Như đoán ra được lý do cô bé kia không thấy đâu nên cô bé tóc đen liền bắt đầu lo lắng.

Trải qua một đêm tĩnh lặng không có cô bé kia bên cạnh vừa lo lắng vừa sợ hãi. Thì sáng hôm sau, một đám người mặc đồ bảo hộ mang cô bé tóc vàng về lại buồng giam rồi lạnh lùng bỏ đi. Khắp người cô bé ấy đều đầy vết máu, quần áo cũng rách tả tơi cùng với vài vết kim tiêm và vết cắt do dao giải phẫu gây ra.

Cô bé tóc đen cố gắng di chuyển cơ thể vần còn đau nhứt từng chút tới gần vách kính ngăn. Dùng tay đập mạnh vào kính như cô bé tóc vàng đã làm hôm qua nhưng rất lâu vẫn không thấy cô bé ấy có động tĩnh gì. Cô bé tóc đen càng điên cuồng đập tay vào vách kính, hoàn toàn quên mất cảm giác đau đớn của cơ thể.

Cảm xúc của cô bé lúc này trở nên vô cùng hoảng loạn, sợ hãi. Cô bé cứ liên tục đập tay vào vách kính, mặc cho bàn tay bật máu tạo thành những vệt đỏ trên kính. Cô bé tuyệt vọng gào khóc, gọi tên cô bé tóc vàng.

“Sara... Sara... Sara...”

“SARA...” Nhã Tình bừng tỉnh bật dậy hét lớn.

Gương mặt cô tái nhợt, hai hàng nước mắt vô thức rơi xuống. Phần ký ức kinh hoàng cũng là cơn ác mộng luôn xuất hiện trong giấc ngủ của cô suốt năm năm. Có khoảng thời gian vì qua sợ hãi giấc mơ đó mà cô không thể nào chợt mắt ngủ ngon được. Cô đi vào phòng tắm dội nước cho bản thân tỉnh táo lại.

Mất một lúc lâu để ổn định lại cảm xúc, Nhã Tình rời phòng đi xuống nhà. Khi cô đi xuống vừa đúng lúc cô em gái út Tiên Nhạc đang tính chạy lên lầu gọi cô.

“Chị tư! Chị mau vào ăn cơm đi. Hôm nay anh hai với anh ba nấu nhiều món ngon lắm á.”

“Ừm. Vậy hai chị em mình nhanh đi thôi.”

Nhã Tình cầm tay Tiên Nhạc đi vào phòng ăn thì thấy mọi người đã ngồi vào bàn và đang chờ cô tới. Khung cảnh bữa cơm gia đình này luôn là ước mơ mà cô đã luôn mong ước về nó trong suốt năm năm. Cô đã từng cho rằng đó là điều mộng mơ, viễn vông khi ở trong địa ngục kia.

“Bé Tình, sao con cứ đứng đó hoài vậy? Mau, mau lại đây. Ba phải xem xem con gái ba lớn như thế nào rồi?”

Ông Hoàng nhìn thấy con gái, hai mắt ông đã đỏ hoe, ươn ướt nước mắt. Nghĩ tới bản thân ông đã để lỡ mất năm năm trưởng thành của con gái. Năm năm nhìn thấy bông hoa nhỏ của ông từ một cô bé con dần dần thành một cô thiếu nữ tuổi trăng rằm xinh đẹp. Nhã Tình nghe được giọng nói trầm ổn, ấm áp của người ba luôn yêu thương mình.

“Ba...” Cô liền lao nhanh tới ôm lấy ông, nghẹn ngào gọi.

“Về là tốt. Về nhà là tốt rồi.” Ông Hoàng cũng ôm lấy con gái. Vươn tay xoa tóc, miệng thì chỉ lập đi lập lại một câu.

Khi con gái ông bị chính tay mẹ ông bắt ép giao cho em trai ông đưa ra nước ngoài rồi lấy lý do là bà và con bé không hợp mệnh, để con bé ở gần thì cả hai đều gặp xui xẻo. Nhưng chưa bao lâu, khi vừa xuất ngoại thì cả em trai và con gái ông đều mất tích.

Ông hoàn toàn bất lực, tự trách bản thân vô dụng, không thể bảo vệ con gái của mình. Ông không quản tiền bạc mà cho người tìm kiếm khắp nơi nhưng tất cả chỉ là thất vọng. Tới hai năm trước, anh vợ ở Anh thông báo đã tìm được con bé. Nhưng chưa kịp để vợ chông ông vui mừng đi đón con gái thì lại nghe nói con bé tạm thời không thể gặp họ. Anh vợ cũng không nói lý do, chỉ bảo là vợ chồng ông đừng lo lắng.

Dù ông rất buồn vì không biết lý do con gái đã tìm được nhưng lại không thể gặp. Nhưng ông vẫn kiên nhẫn chờ, ngày ngày gọi cho anh vợ hỏi thăm con bé. Từ khi nghe tin con gái mất tích, ông đã thề với lòng mình:

“Tuyệt đối không một ai được quyền làm tổn thương vợ và các con ông dù vì bất kỳ lý do nào.”

“Hai cha con tính ôm nhau như vậy suốt rồi không tính ăn cơm sao?”

“Thôi chết! Ba quên mất. Còn ăn cơm nữa chứ. Con nhanh ngồi xuống ăn đi. Thằng hai hôm nay nó nấu toàn món con thích. Ăn đi con!” Ông Hoàng vừa nói vừa lấy đũa gắp những món con gái thích ăn. Như thể ông sợ con gái mình sẽ đói.

“Được rồi, ba. Chén của con sắp không thấy cơm đâu luôn rồi. Ba cùng gắp cho bản thân nữa.” Nhã Tình cũng vươn đũa gắp một miếng thịt kho nhiều nạc mà ông Hoàng thích ăn vào chén của ông.

“Đúng! Đúng! Ba cũng phải ăn chứ! Mọi người cũng mau ăn đi! Hôm nay nhà mình ăn mừng bé Tình về nên ăn nhiều vào.” Ông Hoàng vui mừng cười lớn.

Bà Lam nhìn cả nhà liền mỉm cười hạnh phúc. Đây có lẽ là nụ cười hạnh phúc nhất của bà trong suốt năm năm qua. Mấy anh em cùng bất giác nở nụ cười vui vẻ, cậu em út trong nhà - Cảnh Thi - la lối, đòi chị tư ôm cho bằng được.

Căn nhà như một lần nữa bừng sáng xua tan đi những lớp sương mù bao quanh bao lâu nay và tràn ngập ánh sáng ấm áp, xoa dịu những trái tim đã chịu đựng nhiều tổn thương khi lạc lối trong những lớp sương mù.

Năm năm trôi qua mang theo những giọt nước mắt của nhớ nhung, của tuyệt vọng, của đau khổ và của cả hy vọng. Ngoài vườn, một cơn gió thổi qua khiến những bông hoa túy điệp khoe sắc nở rộ lung lay tựa hệt như những cánh bướm rực rỡ.

Ngày hoa túy điệp nở hoa là ngày gia đình đoàn viên, sum vầy.