"Dừng xe. Anh trai khu này thuộc quyền sở hửu tư nhân ! xe hơi không được tự ý tiến vào . Có thể cho tôi xem vé mời của anh được không? "
Hai thanh niên vạm vỡ đứng chắn ngang đầu xe hơi của hắn chỉ cần nhìn cách ăn mặc của hai người này thì đã biết ngay là bảo vệ tư nhân của một tổ chức nào đó , bấm cửa kiếng xe xuống và bắt đầu nhìn cảnh vật xung quanh hắn chợt nhận ra mình đã đi vào khu vực cấm từ lúc nào không biết.
Sỡ dĩ gọi là cấm vì nơi này thường tụ tập các băng nhóm đua xe và tổ chức buôn bán trái phép do các anh lớn đứng ra làm chủ. Còn cái nhà kho mà hắn đang đứng ở phía trước thuộc về mMột xã đĐoàn khá khét tiếng ở thành phố này.
" vé mời hả? Đợi tôi một tí để tôi tìm lại xem hình như để đâu đó trên xe " hắn mỉm cười tỏ vẻ thân thiện trả lời.
Lúc này hắn thật sự chỉ muốn quay đầu xe và bỏ chạy thật xa! tránh khỏi khu vực nguy hiểm này trước đây có một lần hắn từng nghe một người đồng nghiệp làm chung bệnh viện nói về sự đáng sợ ở nơi này. Chuyện giết người ở đây xảy ra như cơm bữa mà hầu như không hề bị phía cảnh sát hay cơ quan pháp luật đụng đến.
Có thể là do phía cảnh sát đã ngầm giao dịch gì đó nên nơi này có thể nói là không bao giờ bị cảnh sát Viếng thăm cũng chính điều này càng làm cho các băng nhóm nơi đây thêm hung hãn.
" thôi chết tôi để quên vé mời ở nhà mất rồi" hắn hắn Xoa đầu tỏ vẻ bối rối.
"Anh trai muốn vào trong lắm à? anh không có vé thì chúng tôi cũng không thể làm trái quy định để anh vào đó được. Dù sao chúng tôi cũng chỉ là làm công ăn lương thôi không có quyền tự quyết ở đây! hay là như vầy đi anh đưa chúng tôi Một triệu coi như tiền vé mời ,anh thấy sao ?" một trong hai gã thanh niên lên tiếng.
Hắn thọc tay vào lấy bóp da mở ra cầm hai tờ polyme màu xanh nước biển dúi vào tay của gã thanh niên kia trong lòng thì thầm cười lạnh .Đúng là có Bác Hồ cái gì cũng dễ nói chuyện nhưng việc làm tiếp theo sau đó của gã thanh niên đã làm hắn hoàn toàn bị sốc.
Cầm một triệu nhét thẳng vào túi áo của hắn còn tay kia thì thọc vào trong bóp da rút sạch tiền xong mọi việc gã vỗ vai hắn và nói:
" thay vì cho anh một trận thì số tiền này coi như quà gặp mặt đi ! nếu anh nằm viện thì từng này cũng không đủ đâu. Còn một triệu kia thì cứ coi như tiền xăngsang để về nhà vậy nơi đây không phải chỗ để lui đến .Còn không mau cút về nhà đi!!".
Lúc này có một đoàn xe màu trắng tầm bảy tám chiếc xuất hiện nơi đầu hẻm dẫn đầu là một chiếc xe BMW màu trắng chạy tới cách xe của hắn một đoạn cửa kiếng xe trước được bấm xuống một trung niên thò đầu ra khỏi cửa hỏi lớn:
"Có chuyện gì vậy còn không mau tránh đường cho ông chủ mã vào ? các ngươi muốn chết rồi sao ?"
Cửa sau xe bất chợt mở ra một ông lão bước xuống xe đi tới phía hắn .Hai gã thanh niên mặt mày xanh mét vội cúi đầu lên tiếng :"ông ... ông chủ mã" chưa nói được hết câu đã bị giọng nói của ông lão làm chúng phải nuốt ngược lời muốn nói lại :
" đây không phải xe bác sĩ Lập sao? Còn không mau mở cửa mời bác sĩ Llập vào trong".
Hai gã thanh niên vội vã chạy đến Kéo cổng rào lúc này Chỉ còn lại hắn và ông lão bây giờ hắn mới nhận ra đây chính là ông lão cách đây hai năm đã đến bệnh viện được trưởng khoa trực tiếp phái hắn đến điều trị tên của ông ta hình như là cái gì mã đấy hắn không tài nào nhớ nỗi nhưng hắn vẫn cố mở miệng chào hỏi: mã ...mã ..." ông lão khoát tay ngăn hắn rồi mỉm cười nói:
"Không cần phải giải thích ! tôi cũng chỉ giúp cậu được đến đây .Khi cậu bước qua cánh cổng kia thì hai chúng ta không hề quen biết nhau"
Nói rồi ông lão quay về xe sau khi chiếc xe BMW đi mất thì hắn cũng cho xe chạy vào trong khi gần qua cửa thì hai gã thanh niên lại chặn xe hắn lại.Đang lo lắng không biết phải làm như thế nào thì gã thanh niên kia đi tới thọc tay vào túi quần, mặt hắn lúc này cắt không còn một giọt máu .
" xin đừng bắn tôi " hai tay của hắn ôm lấy đầu vội vã van xin .
"Tiểu ca à ! xin đừng trêu chúng tôi nữa chúng tôi đã biết sai rồi mong anh tha lỗi, đây là tiền của anh và còn cả quà gặp mặt của chúng tôi gửi anh .Anh xem có thể đừng nói với ông chủ mã chuyện hiểu lầm ban nãy được không ?"hai gã thanh niên hoảng sợ thay phiên nhau lên tiếng và đưa tay cầm một cọc tiền đưa về phía hắn .
Nhìn cọc tiền hắn đoán ít nhất cũng phải trên 50triệu còn của hắn ban nãy chỉ tầm 7triệu. Tiền thì ai mà không muốn cơ chứ muốn càng nhiều càng tốt nhưng quan trọng là còn mạng để mà dùng không ,có thể hắn vừa cầm thì sẽ bị bọn sẽ kia bắn chết cũng không chừng .
Hắn thấy cảnh như vậy trên phim nhiều rồi nên dù muốn lấy lắm nhưng hắn vẫn cố tỏ ra lãnh đạm cười đểu một cái rồi nói với vẻ bất cần:
"Một chút tiền này thì thấm vào đâu nếu các anh thiếu tiền thì cứ đến tìm Hoàng Lập tôi !còn số tiền này coi như mời các anh một bữa sáng đi , khi nào có dịp tôi sẽ tìm các anh mời một bữa hoành tráng".
Hai gã thanh niên nghe thấy Hoàng Llập sau này sẽ đến tìm bọn chúng thì sợ đến muốn khóc.Trời ơi tiểu gia gia ,không phải là lão thiên của tôi ơi ! đích thân ông chủ mã xuống nói chuyện với tên này thì hắn phải có bối cảnh lớn như thế nào .
Bọn chúng dù chỉ là côn đồ mới gia nhập xã đoàn nhưng cũng đã không ít lần thấy cảnh các đại nhân vật vì mất mặt mà đem cả nhà của kẻ đắc tội ra thiêu sống .
Kẻ trước mắt này có lẽ là một đại nhân vật lúc nãy bọn chúng làm khó hắn là vì thấy hắn đi chiếc xe thể thao không phải hàng hiệu và cách ăn nói khép nép của hắn, ai mà ngờ được thì ra đó là kiểu 'giả trư ăn thịt hổ ' một nhân vật lớn mà lại thích đùa giỡn với bọn chúng .thử hỏi làm sao mà bọn chúng chống lại nỗi đây .
"Anh trai ...không ...không... đại ca xin anh hãy tha cho chúng em một lần chúng em có mắt như mù mong anh rộng lượng tha cho con đường sống" hai gã quỳ gối xuống đất hai tay tát vào mặt thất thanh kêu gào .
Nhìn thấy cảnh này Hoàng Lập lặng người đi rốt cuộc là có chuyện gì? khi con người ta đối diện với nguy hiểm thì những tham vọng thường bị lãng quên nhưng lúc họ biết được bản thân đã an toàn thì lòng tham sẽ trỗi dậy . Hắn cũng là một trong số đó.
"Tha ư ? sao ban nãy chúng mày mạnh mồm lắm mà đòi cho tao một trận nữa cơ đấy? Từng này chỉ đủ để tao thấy bớt sợ nhưng muốn làm tao hết giận thì hơi ít thì phải ? Mạng của chúng mày chỉ đáng vài đồng bạc lẻ thôi ư?" hắn cầm cọc tiền nhét vô áo rồi thở dài nói như thể là mình đang chịu thiệt thòi lớn .
Hai gã thanh niên lúc này gấp đến nỗi muốn chạy bằng tứ chi về phía căn phòng trước nhà kho sau một lúc bọn chúng quay ra với một xấp polyme màu xanh nước biển trên tay .
Nhìn một cái là hắn đủ biết xấp tiền này có giá trị nhiều hơn cọc tiền ban nãy ít nhiều gì cũng phải gần 100triệu. Ôi ! ôi! sao lại thấy hạnh phúc thế này bây giờ dù không tìm thấy cô gái mặc áo dài thì hắn cũng mãn nguyện lắm rồi. Nhiều bác hồ như vậy ít nhất cũng cỡ nữa năm tiền lương của hắn .
"Như vậy có phải tốt hơn không? Nãy giờ các ngươi có nhìn thấy đám thanh niên dắt theo một cô gái xinh đẹp mặc áo dài màu cánh sen đi vô không ?" hắn cầm cọc tiền nhét vô áo rồi lạnh lùng hỏi
Con bà nó thì ra là vì gái mà tên khốn này tìm đến đây gây khó dễ ? còn xúyt chút nữa làm bọn hắn không còn mạng để ăn tết, biết vậy nãy đã đuổi cổ mẹ cái lũ nhóc kia đi rồi ! được không bù mất lấy mấy trăm ngàn mà mất lại gần 200triệu .Hôm nay lũ đó không bị tên khốn này giết thì lão tử đây cũng phải cho chúng một trận ra trò :
"Dạ . Bẩm đại ca ban nãy có người như vậy tới đây còn lũ nhóc đó là lính băng anh Thảo Tửng cầm đầu đám nhóc là thằng Quý chíp tụi nó thường dẫn gái về đây để dụ dỗ chơi độc phẩm và cưỡng gian tập thể. Không biết cô gái đó có quan hệ như thế nào với đại ca? . có cần chúng em vô kêu tụi nó thả người ?"
"Việc này chúng mày không cần biết. Bất quá đó là vợ sắp cưới của tao, tao muốn vô trong đó xem coi ai dám đụng đến người của Hoàng Lập này ?"hắn cười lớn trả lời .
Ôi mẹ ơi ở đây chúng nó thường xuyên cưỡng gian tập thể ư ? đúng là khu vực nguy hiểm mà, bất giác hắn nhìn về hai gã phía trước xe ,nhưng mà thỉnh thoảng đến đây kiếm ít tiền dẫn Anh Thư và Diễm My đi shopping cũng không tệ . Nếu hai gã kia biết được suy nghĩ trong đầu của hắn không biết sẽ có cảm giác ra sao ?
Nhìn theo chiếc xe thể thao màu xanh chuối chạy vào sân trong lòng hai tên cảm thấy thoải mái vì đã lượm lại được được cái mạng nhỏ trở về và vui mừng vô cùng . Vì sao bọn chúng vui mừng ư ?đơn giản thôi vì con người ta khi thấy ai đó gặp hoạ thì sẽ cảm thấy rất cao hứng ,đó có lẽ là bản chất của hầu như tất cả lũ lưu manh .
"Vé mời thưa ngài" một nữ nhân xinh đẹp mặc đồ bikini gợi cảm tiến tới hỏi .
"Tôi đi cùng ông chủ mã có một số chuyện làm ăn cần giải quyết . Cô có thấy ông ta đâu không"hắn cười nói rồi vòng cánh tay ra ôm lấy cô gái.
Xin lỗi lão mã ! dù đã hứa là vô đây sẽ không làm phiền đến ông nhưng tôi thật hết cách rồi , dùng danh nghĩa của ông một chút chắc không vấn đề gì đâu nhỉ ?suy nghĩ áy náy xuất hiện trong đầu hắn một chốc rồi biến mất khi ánh mắt của hắn đảo qua một vòng thấy toàn bộ nhà kho hơn 5000m này ngoài ánh đèn led chớp và tiếng nhạc ồn ào thì đâu đâu cũng thấy các mỹ nhân mặc bikini. Ôi đúng là thiên đường mà .
"Vâng .ông chủ mã đang ở lầu hai nói chuyện với Anh Thảo Tửng và chú Tư thọt "cô gái dường như không để ý đến bàn tay đang đang nghịch cặp mông của cô mà vẫn bình tĩnh trả lời .
"Ồ !vậy hả? thôi họ chắc đang bàn bạc bây giờ tôi lên cũng không tiện . Tí gặp nói chuyện sau cũng được, à! nãy giờ cô có thấy tên Quý chíp đâu không ?" hắn lắc đầu tỏ vẻ như bất đắc dĩ rồi nhìn quanh sau đó cất giọng vô ý hỏi .
"Quý chíp ! à tên nhóc này cũng đang ở trên tầng hai với anh Thảo tửng. Có cần em lên kêu nó xuống không ?" cô gái ngạc nhiên hỏi.
"Không cần đâu !để anh lên đó nói chuyện với lão mã rồi sẵn hỏi nói vài việc . Đây là số điện thoại của anh".
Hắn cầm tay cô dẫn đến chỗ cầu thang nơi mà bốn, năm thanh niên đang đứng. Giơ tay lấy cây bút trên áo một tên rồi xé mặt bìa trên cuốn tạp chí tên khác đang cầm rồi viết vô đẫy xong xuôi hắn đưa tờ giấy cho cô gái .
Cô gái cầm lấy tờ giấy tỏ ra vẻ thích thú nói vài câu hứa hẹn rồi quay lưng rời đi ,nhìn theo bóng lưng của cô gái mà hắn như đứng trên đóng lửa còn tiểu đệ của hắn thì cũng bắt đầu có phản ứng nếu xét về ngoại hình thì Anh Thư không bằng cô gái này riêng cặp ngực của cô gái kia cũng thuộc hàng hiếm nhưng so về nhan sắc thì có lẽ cô gái mặc bikini không bằng Anh thư ,sau này hắn cũng phải mua vài bộ cho các cô tình nhân của hắn mặc mới được lắc đầu ngừng suy nghĩ rồi lại nhìn xuống tiểu đệ hắn nhoẽn miệng cười bước lên cầu thang .
Nếu hắn biết được lúc nãy mém tí nữa thì hắn đã no đòn và giờ có lẽ đang nằm trong bệnh viện thì không biết hắn liệu còn vui nổi hay không ? Còn cô gái kia thì lại chẵng có một tí hứng thú nào với hắn mà cô chỉ xem thường hắn . Không biết tiểu Quý lại gây ra chuyện gì ? mà lại dẫn tới một tên dê già có quen biết với lão già họ mã kia? Đó có lẽ là suy nghĩ duy nhất mà cô dành cho hắn . Ban nãy khi hắn lấy cây viết của tên kia bọn chúng muốn nhào vô cho hắn một trận nhưng vì cô lắc đầu ra hiệu nên hắn mới bình an lên cầu thang được .
Nhìn một vòng quanh lầu hai hắn hoàn toàn bị choáng ngộp khắp nơi bày trí toàn súng ống và các loại rượu đắt tiền. Choáng ngợp ư ? Có mà sợ hãi thì đúng hơn !ôi mẹ ơi chỗ này là viện bảo tàng di tích chiến tranh hay gì đây ? sao mà lắm súng thế sợ còn nhiều hơn trong kho của đồn cảnh sát. Hắn cơ hồ đã đứng không vững nữa rồi .
"Thưa ngài! ngài muốn dùng chút coktai không ạ? " một trung niên mặc đồ vét tay bưng mâm rượu đi tới thấp giọng hỏi hắn.
Hắn cố lấy lại tĩnh táo thì bụng chợt kêu lên vài tiếng , phải rồi sáng giờ mình vẫn chưa có gì bỏ bụng cả .Tay cầm ly rượu nhẹ nhàng đi đến bàn để thức ăn hắn gắp lấy gắp để các món ăn vào dĩa mặc kệ mọi người xung quanh nhìn hắn với ánh mắt như nhìn thấy tên ăn xin dơ bẩn nào đấy .
Đang cầm một cái đùi gà béo ngậy ra sức cắn thì một tiếng đổ bể và quát tháo vang lên từ phía phòng nhỏ gần chân cầu thang :
"Con quỷ cái mày dám đánh tao ! Không phải thấy mày xinh đẹp tao đã giết mày rồi !!còn không lại đây hầu hạ các bổn thiếu gia? tao sẽ chừa cho một con đường sống .Còn nếu mày chạy dù có chạy thoát khỏi đây trốn đi xứ khác thì người nhà dòng họ mày cũng không thể di dân đi theo mày được ! Mày có hiểu lời tao nói không ?"
"Vậy luôn à ! Tôi sợ lắm cơ ?mà hình như nhà tôi ở đâu ? cậu không biết mà dù có biết cậu không dám đến đâu ,dù có đến cũng không có mạng quay về à .Nói đi thứ đó đang ở đâu tôi hết kiêng nhẫn rồi"một giọng nói trong trẻo vang lên mang theo sự lạnh lùng khiến mọi người xung quanh lạnh sống lưng .
Tiếp sau tiếng nói đó thì có một thân hình bay ra khỏi cánh cửa phòng. Điều đáng nói là thân hình đó không có tay chân nhìn kỹ lại thì đó là tên Quý chíp, cái đùi gà trên tay rơi xuống đất hắn ngạc nhiên nhìn về cánh cửa phòng nơi cô gái mặc Áo dài từ từ bước ra . Thông qua góc xéo của cánh cửa hắn có thể thấy trong phòng toàn máu ,còn người nằm dưới đất ít nhất hơn hai mươi người, trời ạ lũ khốn này tính chơi tập thể từng đó người sao ?rồi hắn lại nhìn về phía cô gái xinh đẹp đang đứng hắn không tài nào tìm được điểm liên hệ giữa cô gái và việc những tên nằm trong vũng máu có tí liên quan nào.
Mới một phút trước tên Quý chíp kia còn cuồng ngôn vậy mà bây giờ lại cụt cả chân lẫn tay tất cả mọi việ chỉ diễn ra chưa tới một phút. dù cho có bị giết chết tại chỗ thì nhiều người như vậy chẵng lẽ không la lên được một tiếng à? Đang mãi mê suy nghĩ thì hắn trông thấy một tên áo vét to cao đang cầm một cây kiếm nhật lao tới phía sau cô gái không suy nghĩ nhìêu hắn vớ lấy cây đao cổ treo trên giá sách phóng thẳng vô người tên đó .Sự đời chớ trêu người tính không bằng trời tính cây đao bay rõ nhanh nhưng đập vào người tên kia lại là sống đao chứ không phải mũi hay lưỡi đao .
Tên đó vẫn tiếp tục lao tới cô gái rồi vung kiếm lên chém xuống tưởng chừng như cô gái sẽ bị xẻ đôi ai ngờ lại có chuyện lạ xảy ra, cánh tay cầm kiếm của tên kia không báo trước trực tiếp rụng xuống đất . Rốt cuộc là có chuyện gì đang diễn ra? Chắc cô gái kia là một cao thủ dùng vũ khí với tốc độ cao mà hắn nhìn không kịp.
Hắn có vẻ mãn nguyện với câu trả lời hắn vừa tìm được , hầu như bất cứ ai cũng vậy khi gặp một chuyện khó tin xảy ra họ luôn tìm một lí do để giải thích cho vấn đề đó dù có thể lí do đó không đúng nhưng họ sẽ chấp nhận lí do họ cho là hợp lí nhất .
Đang suy nghĩ thì một đám bảy, tám người xông về phía hắn, có lẽ do lúc nãy bọn chúng thấy hắn quăng cây đao. Dừng suy nghĩ lại hắn cười lạnh thủ thế rồi lao vào đám người ! Giơ chân phải đạp vào đùi một tên rồi lại mang chân trái đá lên ngực tên đó hắn tung người lên không đá về tên đứng gần nhất ,hai tên gục ngã.
thấy cảnh hắn bay như chim đám người kia khựng lại một chút rồi móc trong người ra túyp ngắn ,dao ,mác... Lại xông về phía hắn. Hắn mỉm cười bước tới trước tránh được một đao của tên đánh lén phía sau! không quay đầu nhìn lại hắn tung cước đá vào cằm của tên bên trái gần hắn ... chân phải vừa chạm đất hắn lại xoay người tung một cú đá chẻ vô thái dương tên đằng sau. Tiện tay chụp lấy cây túyp của tên mới té hắn giơ cao lên , một tiếng 'keng' đinh tai vang lên cùng với một tia lửa điện thì ra lúc hắn quay người đá tên sau lưng thì tên cầm đao đằng trước đã lao tới chém một phát . Tay còn lại không dùng túyp thì hắn co tay đấm móc vào cổ họng của tên này khiến gã ngã gục ra đất .thuận tay hắn gạt cây túyp bên tay phải vào ngực một tên đang cầm kiếm chém xuống sau đó vung cây túyp đỡ lấy nhát kiếm. Tiếng'keng' lại vang lên ! nói thì lâu nhưng dùng hành động thì quá nhanh chỉ một hai cái chớp mắt đã xong rồi .
Vì sao một bác sĩ như hắn lại đánh nhau giỏi ư? Cái này phải cám ơn ba hắn rồi vì từ nhỏ hắn đã phải khổ sỡ luyện võ với ba dù giờ không có ông ở bên thì hắn vẫn ra sức cố gắng . Nếu bình thường thì hắn sẽ hạn chế xảy ra xung đột đánh nhau . Nhưng tại sao lần này hắn lại ra tay ? À là vì cô gái kia có thể biết ba hắn ở đâu nên hắn phải ra tay thôi . Nói dối đấy sự thật là dù không có liên quan đến ba hắn thì hắn vẫn ra tay ,tại sao ư ? Vì cô gái kia quá đẹp ! thấy mỹ nhân gặp nạn không cứu là trời tru đất diệt .
Nói đến hắn thì sau khi xử xong vài tên hắn bắt đầu kiêu hãnh nhìn quanh. Không nhìn còn đỡ nhìn rồi thì hắn chết lặng luôn ,xung quan toàn những cơ thể máu me thiếu chân tay .Ít nhất hơn ba mươi tên ?điều quái lạ ở đây là mới hơn một phút sao lại có nhiều gã gục ngã như vậy mà không có một tiếng la hét nào ?. Phải rồi là cô gái đó! lần này hắn dám khẳng định 100% vì lúc nãy trong căn phòng đó hắn không biết rõ liệu còn ai không ,nhưng bây giờ thì chỉ còn hắn và cô đứng dù chỗ này còn lại là một số ít nữ nhân đứng sát tường nữa nhưng có lẽ không phải bọn họ làm . Vậy Không phải cô ta làm chẵng lẽ do hắn sao ? Đùa ai vậy trước giờ hắn dù có đánh nhau nhưng cũng chưa bao giờ ra tay nặng như vậy dù có muốn hắn cũng không có đủ khả năng khiến cho ba mươi tên cụt tay chân mà không phát ra một tiếng động nào . Chỉ sợ là ba mươi tên đó đã mang hắn đi chôn rồi .
" Hoàng lập tiên sinh đây rốt cuộc là có chuyện gì chúng tôi đã đắc tội gì với anh mà anh lại ra tay tàn độc như vậy?" căn phòng cuối hành lang xuất hiện một nhóm người hơn chục dẫn đầu là lão mã đang cất giọng nói với hắn .
Trời ạ tôi có khả năng làm được như vậy sao? Ông quá xem trọng tôi rồi đó mã lão à .đang muốn biện minh thì tiếng nói trong trẻo vang lên khiến hắn im bặt:
"Câm đi lão già ! Còn không mau giao thứ đó ra thì đừng trách ta tàn độc"cô gái nhìn hắn khinh thường cười lạnh rồi quay người lại nói .
"Cô muốn bao nhiêu tiền ?ở đây có hai thẻ ngân hàng . Một cái thẻ bạch kim của ngân hàng viettinbank còn một cái của ngân hàng quốc tế thụy sĩ tổng cộng hai thẻ chứa hai mươi tám tỉ đồng . Cô muốn lấy cũng được nhưng trước hết hãy nói lí do vì sao cô tàn sát xã đoàn 12 con giáp chúng tôi? rốt cuộc chúng tôi đã đắc tội gì với cô ?"lão mã điềm tĩnh quăng hai cái thẻ xuống đất cất giọng hỏi .
" con sâu cái kiến dám chất vấn ta ? Nực cười ta múôn làm gì thì làm ! muốn giết ai thì giết! việc của ta cần phải báo cáo cho lão sao? Tiền thì ta không cần. Cách đây hay ngày lão có mua được một cục đá to cỡ nấm đấm có màu phỉ thúy giao ra đây nhanh lên không đừng trách".Cô gái lạnh nhạt lên tiếng uy hiếp.
" là cục đá đó sao? Ta có đi hỏi nhiều chuyên gia giám định rồi cùng lắm nó chỉ đáng giá sáu triệu đồng , dùng làm cục đá chặn giấy để đọc sách thôi ! Vì một vật thấp kém như vậy mà cô ra tay tàn sát người bừa bãi ư ? Cả cậu nữa tôi đúng là đã nhìn lầm cậu"lão mã sững sốt trả lời.
"Đá chặn giấy ư? Các ngươi đùa ta à?nếu nó mà tổn hại chút nào thì các ngươi cũng xong luôn . Còn tên kia là ai ?ta cũng không biết đừng đánh đồng hắn với ta " cô gái quay lại nhìn hắn rồi đáp.
"Cẩn thận ...."đó là câu nó cuối cùng hắn nói được vào hiện tại ,tên xăm mình đứng chung với lão mã và cô gái có bộ ngực khủng đón hắn lúc mới đến rút súng ra bắn về phía cô gái. Đang quay người nhìn hắn nên có lẽ cô gái không phát hiện ra , do cô gái đứng sát hắn nên hắn đã lao tới ôm cô gái và xoay người lại đỡ hai phát súng .
Bị súng bắn thì có cảm nhận gì nhỉ? đau hả ? Ừ thì có đau đó nhưng chỉ một xíu thôi giờ hắn đã hoàn toàn mất cảm giác rồi ,mắt mở không nổi ! Chẵng lẽ phải chết rồi sao ? Mình phải chết như vậy ư ?hắn đang tự hỏi bản thân thì bên tai lên tiếng nói .
"Tên phàm nhân ngu ngốc này! ai mượn ngươi lo chuyện bao đồng? Hai cái thẻ này coi như đền bù cho ngươi còn Viên huyền cân thể này cũng cho ngươi .cứu ngươi thì rất dễ đối với ta, nhưng dùng nhiều Pháp lực quá thì bọn chúng sẽ biết ta đang ở đây. Đành phải dựa vào tạo hoá của ngươi rồi Viên thuốc này có thể phong bế vết thương bốn giờ ,ta đã có được thứ ta muốn rồi tạm biệt". Cô gái nhét hai cái thẻ vô áo hắn tay kia thì đút một Viên thuốc vô miệng hắn rồi nói .
Khỏi cần nhìn với tính khí cổ quái của cô gái áo dài hắn cũng biết đám lão mã có lẽ đã chết cả rồi .này! khoan đi đã hắn còn chưa hỏi được tung tích về ba hắn mà? .hắn bắt đầu chìm vào hôn mê .
-Liệu hắn có chết hay không và ba hắn rốt rốt cuộc là ai ? Hãy đón đọc tập 4 để biết-