Chương 11: Chương 11

Rầm! Cửa phòng đột ngột mở toang.

Lạc Phổ giật mình xoay qua.

Trước mặt Cơ Thành

Lạc Phổ đang nắm chặt cánh tay Các Tự ghì mạnh

trông cảnh đó người ta có thể liên tưởng con thú hung tợn cố tóm gọn con mồi.

-Huynh làm gì thế?

Cơ Thành hỏi và đợi câu trả lời chính đáng của đại hoàng huynh.

Bị hoàng đệ bắt gặp Lạc Phổ liền buông tay ra.

Chờ có thế, Các Tự nhanh chóng bước nhanh đến đứng phía sau lưng Cơ Thành.

Gương mặt cô nỗi hoảng sợ còn hiện rõ.

Tiểu Hoàn muốn khóc khi thấy sự bần thần trên mặt chủ nhân

-Thái tử phi, người không sao chứ? Người có bị gì không?

Các Tự lắc đầu

-Tiểu Hoàn… ta muốn rời khỏi đây!

Cơ Thành nghe giọng Các Tự run run, dường như có chuyện gì vừa xảy ra với cô gái

anh chuyển cái nhìn lạnh lùng về phía Lạc Phổ

-Đại hoàng huynh, huynh đã làm gì hoàng đệ muội?

Dù khi nãy bị Cơ Thành tận mắt thấy mình đang “định giở trò” với Các Tự nhưng Lạc Phổ bình thản, chối

-Tam hoàng đệ hỏi thế là ý gì, ta có làm gì hoàng đệ muội đâu. Tại muội ấy bảo mệt nên ta mới dìu muội ấy thôi.

-Nếu huynh không làm gì thì tại sao hoàng đệ muội lại sợ như vậy?

-Này, ta là đại huynh của đệ, đừng có nói với ta cái giọng đó… ta chả làm gì hết…

Không muốn nghe thêm gì từ Lạc Phổ nữa

Các Tự nắm lấy tay áo Cơ Thành nói khẽ

-Tam hoàng huynh… muội muốn hồi cung! Muội không muốn ở đây thêm phút nào hết.

Quan sát sự rối bời của Các Tự

Cơ Thành thở ra, bảo

-Umh, chúng ta sẽ rời phủ, xem dân chúng ở Tiền Kỳ xong rồi hồi cung sớm.

Các Tự gật đầu.

Cơ Thành nhìn lại Lạc Phổ vẫn đứng với vẻ như không có chuyện gì xảy ra

-Đa tạ huynh đã tiếp đón, đệ và hoàng đệ muội xin phép cáo từ.

Không cần chờ Lạc Phổ đáp là Cơ Thành đã đưa Các Tự đi ngay.

Khi cả hai đã rời khỏi

Lạc Phổ đập tay xuống bàn thật mạnh.

Ánh mắt giận dữ, nghiến răng

-Lạc Cơ Thành! Mi lúc nào cũng phá hỏng chuyện của ta…

Hoàng Nam Các Tự… cứ chờ đấy, hôm nay nàng thoát khỏi tay ta nhưng ta sẽ không buông tha đâu. Một ngày nào đó, ta nhất định chiếm được nàng!

-Hoàng đệ muội không sao chứ?

Lạc Cơ Thành trông sắc mặt Các Tự vẫn còn sợ.

Các Tự ngồi trong kiệu giật mình khi giọng Cơ Thành văng vẳng bên tai.

Cô mỉm cười

-Dạ… muội ổn, đa tạ hoàng huynh!

-Hay là không cần xem tình hình ở Tiền Kỳ nữa, chúng ta hồi cung vậy!

Các Tự khẽ lắc đầu

-Không, muội không sao, mẫu hậu sẽ lo lắng nếu thấy chúng ta trở về sớm, muội không muốn mẫu hậu lo. Hoàng huynh… khi về cung huynh đừng nói gì cho mẫu hậu về việc lúc nãy nhé, sẽ không tốt nếu như người biết chuyện…

Cơ Thành nhìn gương mặt cúi thấp của cô, liền hỏi

-Muội sợ Minh Nhật sẽ biết chuyện đại hoàng huynh có hành động khiếm nhã với muội à?

Im lặng vài giây Các Tự trả lời chậm rãi

-Vâng… dù gì chuyện không đến mức nghiêm trọng nên muội không mong giữa thái tử và đại hoàng huynh xảy ra bất hòa.

Cơ Thành thoáng ngạc nhiên khi nghe Các Tự đáp như thế.

Nghĩ lại tình huống lúc nãy nếu như anh không vào kịp thì chẳng biết Lạc Phổ “sẽ làm gì” Các Tự thế mà giờ đây Các Tự lại chỉ lo cho mối quan hệ giữa Minh Nhật với Lạc Phổ.

Quả nhiên Các Tự là một cô gái rất hiểu chuyện.

Cơ Thành đồng ý

-Ừ, huynh biết rồi, muội yên tâm. À muội có muốn xuống kiệu đi tham quan tỉnh Tiền Kỳ, đi dạo cho tâm trạng khoay khỏa.

Nghe lời đề nghị hay hay nên Các Tự gật đầu ngay.

Cô muốn đầu óc mình thoải mái và đừng nghĩ về việc khi nãy nữa.

Khu chợ lớn của tỉnh Tiền Kỳ thật nhộn nhịp, người người qua lại buôn bán sầm uất.

Các Tự đưa mắt nhìn các gian hàng bày bán với vô số hàng hóa đa dạng.

Bên trái cô là Tiểu Hoàn.

Cô hầu tròn xoe mắt thích thú chả kém gì Các Tự.

Cơ Thành đi bên phải Các Tự

anh vừa đi vừa chỉ dẫn thêm cho cô biết tình hình dân chúng, kinh tế, cũng như các thương buôn giàu có ở tỉnh này.

-Kinh tế tỉnh Tiền Kỳ phát triển rất mạnh, hầu như các vật dụng, hàng hóa ở trong cung mỗi năm đều là cống nạp từ tỉnh Tiền Kỳ.

Tiền Kỳ là một trong ba tỉnh lớn mạnh nhất Nam Đô.

Nhưng chính vì vậy mà ở đây xảy ra khá nhiều vụ trộm cắp, đa số đều là những nông dân nghèo, đó là số ít vẫn tồn tại ở Tiền Kỳ.

Cơ Thành chấm dứt “bài chỉ dẫn”.

Các Tự nãy giờ đã hiểu khá cặn kẽ về nơi mà đại hoàng tử Lạc Phổ làm chủ.

-Đa tạ hoàng huynh nhọc lòng chỉ dẫn cho muội.

Các Tự dịu dàng cám ơn.

Cơ Thành chỉ buông một câu

-Muội đừng khách sáo, đây là việc mẫu hậu bảo huynh phải làm.

-Dạ, muội muốn đi xem gần đây một chút rồi sẽ về cung, hoàng huynh cho phép muội nhé?

-Tùy muội nhưng cẩn thận, ở đây trộm cướp nhiều lắm, huynh sẽ cho vài người theo bảo vệ muội.

Thế là Các Tự cùng Tiểu Hoàn và vài binh lính hòa vào dòng người đông đúc trong khu chợ lớn náo nhiệt, ồn ào.

Đang ngắm nhìn xung quanh thì bỗng nhiên từ phía xa một người đàn ông lao về phía Các Tự với tốc độ rất nhanh.

Vì quá bất ngờ binh lính không kịp chặn người đó lại.

Hậu quả, ông ta đã giơ tay… giật lấy chiếc trâm ngọc trên đầu Các Tự.

Người đàn ông đẩy mạnh Các Tự rồi vùng chạy thoát vì phía sau binh lính đuổi theo.

Các Tự chới với ngã người ra sau, Tiểu Hoàn chỉ kịp hét lên

-Cẩn thận thái tử phi!

Các Tự ngỡ mình sẽ ngã nhào vào gian hàng gần đấy nhưng may thay một cánh tay cứng cáp đã nhanh chóng đỡ lấy người Các Tự, thật nhẹ nhàng.

Không những thế cánh tay ấy ôm trọn lấy Các Tự và cô cùng người đó còn xoay một vòng trước khi cô kịp trấn tĩnh.

Chưa hết hoàn hồn thì Các Tự phát hiện mình đang nằm gọn trong lòng một người nam nhân, vòng tay siết mạnh như giữ lấy cô, tuy vậy cái ôm vẫn dịu dàng không hề đau gì cả.

Bỗng chốc Các Tự ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ toát ra từ thân thể to lớn kia.

Mùi hương khiến trái tim cô bất chợt… lỗi nhịp!

Một mùi hương khó tả!

Các Tự ngẩng mặt lên xem người mang thứ mùi đặc biệt này là ai.

Đôi mắt mở to sửng sốt khi Các Tự trông thấy gương mặt quen thuộc.

Là Lạc Cơ Thành.

Vị hoàng tử vẻ như không để ý đến Các Tự, anh nhìn binh lính ra lệnh

-Mau bắt tên trộm lại, nhất định phải bắt được hắn!

Đám lính tức tốc chạy theo mấy binh lính lúc nãy vừa mới đuổi theo tên trộm.

Cơ Thành thở mạnh, tức giận bảo

-Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám ra tay trộm cướp người của hoàng tộc!

Còn Các Tự thì thân thể cứng đơ, dường như cô bị sốc một điều gì đó nên thay vì phải rời khỏi thì cô lại nằm im trong vòng tay của hoàng huynh.

Đúng lúc giọng Tiểu Hoàn vang khẽ

-Thái tử phi, người không sao chứ? Sao người bần thần vậy?

Các Tự sựt tỉnh.

Và bấy giờ Cơ Thành mới nhớ đến cô gái.

Anh đẩy nhẹ Các Tự ra, hỏi

-Hoàng đệ muội có bị thương không? Cũng may là huynh đến kịp, nếu không chẳng biết sao nữa! Muội ổn chứ?

Các Tự hình như còn hoang mang cái gì thì phải.

Có lẽ một phần do hốt hoảng vì bị cướp lúc nãy và phần còn lại là… thứ mùi hương lạ cô ngửi được từ người Cơ Thành.

-Hoàng đệ muội, muội sao thế?

Giọng Cơ Thành cất lên một lần nữa.

Các Tự giật mình, đưa mắt nhìn Cơ Thành đang quan sát nét mặt cô.

Trái tim đập mạnh và bối rối

Các Tự tháo bàn tay Cơ Thành ra khỏi mình rồi khẽ quay mặt, lắc đầu

-A…dạ… muội… muội không sao…!

-Không sao là tốt rồi.

Cơ Thành thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc đám lính trở về và dẫn theo tên trộm lúc nãy.

Bị ném mạnh xuống đất ông ta quỳ mọp kêu than

-Xin hoàng tử tha mạng, kẻ hèn mọn không biết ngài nên mới ra tay trộm mong ngài bỏ qua, kẻ hèn mọn dập đầu lạy ngài…

Mặc ông ta không ngừng kêu vang

Cơ Thành với gương mặt lạnh băng, không chút thương xót

-Giữa ban ngày mà mi lộng hành thật, trộm cắp trước mặt bao nhiêu người, tội này không thể tha, theo luật mi sẽ phải bị chặt hai tay và bị tống giam vào ngục một năm.

Lời tuyên bố tội trạng của Cơ Thành vừa dứt thì Các Tự kế bên thốt nhẹ

-Chặt tay rồi còn tống giam ư?

Người đàn ông nọ thảm thiết

-Hoàng tử… hoàng tử tha tội… kẻ hèn mọn còn có gia đình ở nhà… nếu chặt mất tay thì gia đình kẻ hèn mọn này sẽ phải chết đói… con cái còn đang chờ… hoàng tử, xin tha tội…

Cơ Thành vẫn không để tâm mà phán

-Đừng nói nhiều, luật là luật phải thi hành… người đâu mau…

Cơ Thành chưa dứt lệnh thì Các Tự cất tiếng ngăn

-Khoan đã hoàng huynh, biết đâu người này có nỗi khổ gì đó mới ra tay trộm cắp, huynh hãy xem xét lại, thương tình tha cho.

Cơ Thành nói không chớp mắt

-Nỗi khổ gì, đã trộm đồ của hoàng tộc dù bất cứ lý do nào cũng không thể tha!

-Nhưng hoàng huynh, nếu ông ấy vì nghèo khổ, lo cho gia đình nên ra tay trộm thì nên cảm thông mà tha tội.

Các Tự trình bày suy nghĩ.

Cơ Thành nhìn qua Các Tự, cái nhìn sâu thẳm

-Hoàng đệ muội, ở tỉnh Tiền Kỳ này có biết bao nhiêu gia đình nghèo khổ nếu như ai cũng viện lý do đó mà làm tội ác thì đất nước này loạn mất.

Các Tự mạnh bạo

-Trộm cắp đúng là tội, nhưng cần biết động cơ gây tội của người phạm mà trị.

-Muội không phân biệt được tội ác và lòng tốt sao? Lòng tốt của muội đã đặt không đúng chỗ rồi! Phạm tội vẫn là phạm tội!

Các Tự bực mình trước vị hoàng huynh lạnh lùng này

và cô đã nói một câu không phải

-Thì ra huynh lại là người có trái tim băng giá như thế, thảo nào ai cũng sợ huynh!!

Khi nói xong Các Tự liền đưa tay lên môi

cô phát hiện mình đã lỡ lời.

Còn Cơ Thành bị phán một câu như vậy anh thoáng bất động và… im lặng.

Anh không nói thêm gì nữa.

Các Tự cúi đầu vì bắt đầu thấy… day dứt.

Sự im lặng của Cơ Thành càng khiến cô khó xử.

Mấy phút sau

tiếng Cơ Thành lại cất lên, lạnh băng

-Phải, huynh là người như thế đó, hoàng đệ muội!

Các Tự ngẩng đầu lên.

Cô gái không kịp thấy nét mặt của Cơ Thành ra sao thì anh đã quay đi, ra lệnh

-Bắt hắn về, tống vào nhà giam. Ngày mai sẽ xử.

Người đàn ông bị lôi đi không ngừng kêu la tha tội.

Các Tự bất động khi dõi theo bóng Cơ Thành leo lên ngựa.

Anh vẫn quyết định phạt tội ông ta.

-Hà, thoải mái ghê, hít thở khí trời dịu mát thế này quả là tuyệt!

Trần Thống vươn vai, bẻ cổ sảng khoái.

Đoàn binh lính dừng lại vào buổi xế trưa mát trời.

Trần Nhất bước lại gần vỗ vai anh trai

-May lần này không phải ngủ trong rừng, đêm qua muỗi đốt đệ sưng vù cả tay chân.

-Sao chỉ mỗi mình đệ là bị đốt, kỳ lạ thật! Mà đại ca đâu?

Trần Thống vừa hỏi vừa ngó dáo dác.

Trần Nhất chỉ tay về phía bên trái

-Đại ca đang nói chuyện với Tử Băng đấy, từ sáng đến giờ huynh ấy cứ ở bên Tử Băng.

Trần Thống nhíu mày trông cảnh Tinh Đạo đưa túi nước cho Tử Băng, vẻ mặt anh chàng tiểu vương gia cười tươi như thể lâu ngày rồi mới gặp tiểu đệ.

-Tử Băng, đệ có mệt lắm không? Uống thêm nước của huynh này!

Tinh Đạo ân cần bảo.

Tử Băng xua tay

-Dạ, đa tạ đại ca, đệ hết khát rồi, huynh uống đi.

-Huynh cũng không còn khát nữa.

Tử Băng gợi ý

-Vậy thì huynh mang số nước này cho các binh lính. Họ mệt hơn chúng ta mà.

Tinh Đạo mỉm cười

-Thất đệ thật biết nghĩ cho người khác.

Tử Băng gãi đầu, lém lỉnh

-Đâu có, đệ học từ huynh thôi, huynh là người tốt thật đáng ngưỡng mộ.

Nghe cô gái khen Tinh Đạo hỏi

-Đệ… ngưỡng mộ huynh à?

-Vâng, không chỉ ngưỡng mộ đệ còn thích huynh nữa!

Tử Băng ngưng bặt, cô che miệng, đôi mắt tròn đảo liên tục.

Tinh Đạo khá bất ngờ khi nghe thế.

Tử Băng liền chữa lại

-Huynh đừng hiểu lầm, đệ thích huynh giống như tiểu đệ thích đại ca thôi.

Đệ là… con trai mà! Hì hì.

Tinh Đạo nhìn nhìn Tử Băng rồi gật gù

-Huynh hiểu, huynh cũng cũng rất quí đệ. Nào đệ cùng huynh mang mấy túi nước cho mọi người nhé?

-Vâng, tất nhiên, đại ca nói gì đệ cũng nghe.

Tinh Đạo cùng Tử Băng đi phân phát mấy túi nước cho các binh lính.

Họ đón lấy mỉm cười cảm ơn.

Mọi thứ đang suông sẻ vậy mà lại có chuyện.

Tử Băng vừa trao nước cho một người lính xong

chưa kịp trao đổi với nhau câu nào thì chả biết Hiểu Lâm từ đâu ngã nhào vào người cô.

Thế là Rầm! Cả hai ngã sóng soài ra đất.

Hiểu Lâm rờ đầu

-Ui, đau quá, nè, sao tự nhiên đứng giữa đường vậy?

Tử Băng, là nạn nhân bị đè, nay lại thêm câu quát tháo của Hiểu Lâm khiến cô tức điên

-Huynh khùng hả, tự huynh ngã bổ vào đệ chứ có phải đệ cản đường đâu.

Huynh đi mà chả nhìn trước ngó sau gì hết.

Hiểu Lâm cáu tiết

-Tại mi không chịu tránh thì có! Nạt nộ gì chứ?

Chợt giọng Trần Giang cất lên

-Hiểu Lâm à, chính đệ ngã vào Tử Băng còn gì, đâu thể trách đệ ấy được!

Trần Sơn gật gù đồng tình

-Umh, đã bảo trả túi nước cho huynh mà không chịu còn chạy khắp nơi đến nỗi va vào người khác, giờ còn lớn mồm!

Hiểu Lâm bực mình, nhíu mày

-Nè, sao các huynh bênh Tử Băng vậy? Nó cản đường đệ mà…

Trần Giang khoanh tay

-Hai huynh chỉ nói sự thật, đâu phải bênh, đệ nghịch phá trước thôi.

Tử Băng lầm bầm

-Hừ, thì ra là huynh lo đùa giỡn nên tông vào đệ, huynh làm quần áo đệ dơ hết cả rồi.

Hiểu Lâm toan tranh cãi thì đúng lúc Tinh Đạo, Trần Thống, Trần Nhất đi đến.

Thấy hai tiểu đệ ngã vật ra đất, Tinh Đạo ngạc nhiên

-Có chuyện gì vậy?

Trần Sơn nói ngay

-Hiểu Lâm lấy túi nước của đệ đùa nghịch chạy nhảy thế nào mà đâm sầm vào Tử Băng, cả hai lăn đùng ra đấy ạ!

Hiểu Lâm liếc xéo Trần Sơn vì chưa chi đã bán đứng mình.

Trần Thống chặc lưỡi

-Thiệt hết nói nổi đệ đấy, Hiểu Lâm!

-Nào, đứng lên.

Trần Nhất đưa tay kéo Hiểu Lâm đứng dậy.

Tinh Đạo cũng nhanh chóng đỡ lấy Tử Băng.

Cô đau mông kinh khủng, ê ẩm cả người.

Cái tên này nặng như heo, đè cô muốn dẹp lép.

Tinh Đạo trông vẻ mặt nhăn nhó của Tử Băng liền lo lắng

-Đệ đau lắm hả, có cần lấy thuốc thoa không?

Tử Băng lắc đầu, dù mông đau thật

-Dạ, thôi không cần đâu ạ, chắc một lát nữa sẽ hết.

Tinh Đạo quay sang Hiểu Lâm đang hầm hầm, anh hỏi

-Còn đệ thì sao?

Hiểu Lâm nói mà mắt cứ lãng đãng đâu đó

-Đệ ổn, ngã tí xíu đau đớn gì, nam nhi làm như nữ nhi, đụng tí là la!

Tinh Đạo thoáng nhìn Tử Băng, không nói gì.

Tử Băng cắn môi, lủa rủa trong mồm.

Bỗng Trần Sơn giơ tay lên bịt mũi

-Trời ơi, Tử Băng, mông đệ dính phân ngựa rồi hôi quá đi!

Tử Băng quay phắt ra sau, ngay mông quần, cái gì bết bết nâu nâu hiện lên trong mắt cô.

Kèm theo đó là… cái mùi hôi quen thuộc.

Tử Băng xoay lại chiếu cái nhìn căm thù về phía Hiểu Lâm, răng cô nghiến ken két

-Chu Hiểu Lâm!!

-Ối… kinh quá đi, cái mùi phân ngựa.. í ẹ… phải chà thật sạch kẻo trên người còn mùi là chết mất, chả ai dám đến gần mình cho xem!

Tử Băng vừa tắm dưới hồ vừa chà chà tay chân thật kỹ.

Miệng cô gái không ngừng nguyền rủa cái tên Hiểu Lâm mắc dịch kia.

Sau khi biết mình bị dính phân ngựa

không còn cách nào khác Tử Băng đành phải đi tắm cho sạch.

Cô không muốn một chút nào vì… không thể tắm vào ban ngày được, rất lộ liễu.

Nhưng đâu còn cách nào khác, lẽ nào lại mang cái mông “thơm tho” ấy đi lại khắp nơi.

Càng nghĩ Tử Băng càng hận Hiểu Lâm tận xương.

Lúc nào cũng gây chuyện rắc rối cho người khác.

Cũng may, lúc này chưa có ai đi tắm nên Tử Băng có thể thoải mái yên tâm một chút.

Với lại cô tắm ở cái hồ nhỏ, hơi nông nên sẽ không ai muốn tắm ở đây đâu trong khi bên kia có cái hồ lớn hơn nhiều.

Dừng tắm, Tử Băng siết chặt cái khăn lau, nhủ thầm

-Thật xui xẻo khi dính vào tên Hiểu Lâm đó, đúng là sao quả tạ mà. Từ nay mình tuyệt đối không đến gần tên đó nữa để khỏi gặp phiền phức.

À mà tắm nhanh kẻo những người kia đến tắm thì hỏng.

Nhưng dự định của Tử Băng đã không thành khi giọng Hiểu Lâm bất ngờ vang lớn

-Tắm gì nãy giờ lâu vậy, thất đệ?

Tử Băng giật bắn người, xoay lại.

Mặt mày Tử Băng xám ngắt không một giọt máu khi trước mặt, trên bờ hồ, Hiểu Lâm, Trần Giang cùng Trần Sơn (hình như ba tên này là keo dính hay sao mà đi đâu cũng có nhau) cùng chong mắt nhìn xuống hồ nơi cô đang tắm.

Nhanh chóng Tử Băng hụp người xuống sâu hơn, chỉ có cái đầu trồi lên mặt nước.

Đôi mắt lanh lợi đảo liên tục vì nghĩ đến điều tệ hại đang sắp xảy ra.

Chưa nghĩ được nhiều thì đến lượt Trần Sơn bảo

-Này sao không trả lời, đệ ngủ ở dưới hay sao mà lâu thế? Tắm nhanh để bọn này còn tắm.

-A… dạ đệ cũng đang định lên bờ đây.

Tử Băng trả lời ấp úng.

Trần Giang giục

-Vậy thì lên đi, còn chờ gì nữa.

Tử Băng bối rối

-À, nhưng đệ còn muốn ngâm mình thêm chút nữa, nước mát quá nên đệ không nỡ lên.

Hiểu Lâm chống hông

-Rắc rối, tắm lâu như đàn bà, nếu vậy thì bọn ta xuống tắm luôn, không chờ nữa.

Tử Băng say sẩm mặt mày, lùng bùng lỗ tai khi nghe Hiểu Lâm phán câu đó.

Lập tức Tử Băng giơ tay ngăn, hét lên

-Đừng, các huynh đừng xuống tắm.

Ba tên kia giật mình kinh ngạc.

Trần Sơn gắt gỏng

-Tự dưng thét to vậy, muồn hù chết bọn ta ư? Tại sao bọn ta lại không xuống tắm được?

Tử Băng cười cười, cố tìm ra lý do hợp lý

-À… ừ… thì… hồ ở đây nhỏ quá, không đủ cho các huynh đâu!

Trần Giang rờ cằm, chong mắt nhìn lên

-Hồ nhỏ thì nhỏ có sao, thế này là đủ cho bốn người tắm mà.