Vị tiểu vương gia đến bên Tử Băng bảo
-Thất đệ thấy không khỏe ư, hay lo lắng chuyện gì?
Tử Băng quay qua cười gượng
-Dạ, đệ rất khỏe… chắc tại còn buồn ngủ.
-Nếu có gì không ổn thì nhớ cho đại ca biết nhé.
Tinh Đạo dịu dàng dặn dò.
Tử Băng đảo mắt rồi ngập ngừng hỏi
-Đại ca, đêm qua huynh có ra ngoài không? Ý đệ là đi dạo trong rừng ấy.
-Đệ hỏi chi vậy?
Tử Băng bèn kể lại chuyện đi tắm về và thấy bóng đen cho anh chàng nghe.
Kể xong Tử Băng thêm lời
-Đệ không biết có phải là huynh hay không nên tiện thể hỏi thôi?
Tinh Đạo im lặng trong vài giây, anh nhìn Tử Băng bằng ánh mắt… rất kỳ lạ
-À, đêm qua huynh không có ra ngoài nhưng huynh nghĩ chắc là dân địa phương ở đây thôi, thỉnh thoảng họ vẫn hay về khuya rồi đi băng qua rừng nên đệ đừng lo lắng làm gì.
-Vâng, đệ cũng nghĩ thế.
Chợt tiếng Hiểu Lâm oang oang
-Đại ca, Tử Băng đến ăn cháo đi.
Tinh Đạo vỗ vai tiểu đệ
-Thôi, huynh đệ mình ăn sáng nào, để còn lên đường nữa.
Tử Băng gật gù.
Cô dõi theo bóng Tinh Đạo đi đến bên các huynh khác.
Họ ngồi xuống, bắt đầu bữa ăn và nói cười rôm rả.
Tử Băng thở ra, nhủ thầm
-Chắc mình hoa mắt hoặc là người qua đường nào đấy, không thể nào là người trong đoàn được. Nếu thế thì bí mật của mình vẫn chưa bị lộ, có thể yên tâm rồi.
Trần Nhất vẫy tay
-Tử Băng, sao còn đứng đó, mau đến ăn cháo nào!
Tử Băng cười tươi, vừa đáp lớn vừa chạy đến chỗ mọi người
-Vâng, đệ phải được ăn nhiều đó nhé vì đã có công nấu.
Tỉnh Tiền Kỳ là một trong ba tỉnh lớn của Nam Đô.
Tiền Kỳ đóng vai trò quan trọng trong kinh tế của cường quốc này.
Ở đây, dân chúng đều giàu có, tất cả hầu như là thương buôn.
Tiền Kỳ, nơi buôn bán sầm uất.
Và người làm chủ chính là đại hoàng tử Lạc Phổ, người nổi tiếng là phong lưu đa tình.
May mắn cho vị hoàng tử này vì tỉnh Tiền Kỳ là nơi có nhiều lầu xanh nhất Nam Đô
và là “quê hương” của nhiều mỹ nhân tuyệt sắc.
Kiệu xe dừng ngay trước phủ của đại hoàng tử Lạc Phổ.
Mấy tên gia nô và lính gác trong phủ bước ra cúi người nghênh đón khách.
Lạc Cơ Thành xuống ngựa.
Hoàng Nam Các Tự cũng nhẹ nhàng bước xuống.
Nha hoàng Tiểu Hoàn đỡ lấy thái tử phi.
Cả hai đưa mắt nhìn phủ đại hoàng tử tráng lệ, giàu có.
Lạc Cơ Thành quay qua
-Hoàng đệ muội, chúng ta vào thôi!
Các Tự gật đầu đáp vâng thật khẽ.
Khi Cơ Thành bước vào cổng phủ, Các Tự liền nói với Tiểu Hoàn
-Tiểu Hoàn, lát nữa em phải ở bên cạnh ta đấy nhé.
-Dạ, thái tử phi đừng lo, Tiểu Hoàn sẽ luôn luôn ở bên người.
Nghe thế Các Tự yên tâm hẳn.
Các Tự căn dặn nha hoàng như vậy là bởi vì cô không muốn phải ở một mình cùng Lạc Phổ, ít nhất có Tiểu Hoàn bên cạnh cũng sẽ tốt hơn.
Lạc Phổ vốn không thích Lạc Cơ Thành nên khi gặp mặt, anh tỏ ra chẳng niềm nở gì
-Chào tam hoàng đệ, sao tự dưng hôm nay hạ cố đến thăm phủ của ta vậy?
Nụ cười của Lạc Phổ nhạt nhẽo vô cùng.
Cơ Thành biết mình không được hoanh nghênh nên bảo
-Đệ đâu dám làm phiền đại hoàng huynh nhưng vì hôm nay mẫu hậu bảo đệ đưa hoàng đệ muội Các Tự đến tỉnh Tiền Kỳ xem dân chúng ở đây sống thế nào nên đệ tiện thể ghé thăm huynh đấy chứ!
Nhắc đến tên Các Tự thì lập tức sắc mặt khó chịu của Lạc Phổ biến mất
thay vào đó là nụ cười thích thú cùng đôi mắt sáng rực như thể có của quý rơi xuống phủ
-Sao, hoàng đệ muội Các Tự cũng đến à, thế muội ấy đâu sao đệ không bảo muội ấy vào?
Cơ Thành chưa kịp đáp thì Các Tự xuất hiện, theo sau còn có Tiểu Hoàn.
Vừa thấy Lạc Phổ
Các Tự đã sợ rồi.
Cô tiểu thư cố hít sâu một hơi dài, cúi đầu hành lễ
-Dạ, hoàng đệ muội Các Tự ra mắt đại hoàng huynh!
Lạc Phổ tức khắc sải những bước dài đến gần Các Tự
đồng thời giơ tay về phía trước với ý định đỡ cô gái dậy
-Hoàng đệ muội đừng hành lễ, là người một nhà cả thôi.
Không để Lạc Phổ chạm vào mình là Các Tự đã lùi ra sau mấy bước.
Trong thoáng chốc Lạc Phổ hơi biến sắc.
-Dạ, đa tạ đại hoàng huynh!
Các Tự lấy hết can đảm từ từ ngẩng mặt lên.
Nếu có thể, Các Tự ước gì mình cứ mãi cúi mặt xuống đất để không phải nhìn trực diện vị đại hoàng huynh.
Lần này cũng như hôm trước
Các Tự vô cùng bối rối lẫn khó chịu trước cái nhìn… không bình thường của Lạc Phổ.
Các Tự cảm tưởng rằng nếu chỉ có hai người đứng với nhau thì chắc Lạc Phổ đã vồ đến mình như một con thú săn chớp lấy miếng mồi ngon.
Ánh nhìn của Lạc Phổ là thế đấy.
Đầy say mê và thâu tóm.
-Hoàng đệ muội, sao muội lại sợ thế, huynh chỉ muốn đỡ muội thôi mà.
Vừa nói Lạc Phổ vừa giương tay về phía Các Tự.
Một lần nữa
Các Tự chưa cho Lạc Phổ kịp đụng vào là cô gái lại lùi tiếp hai bước, ngay kế cạnh nơi Cơ Thành đang đứng.
Các Tự muốn núp người sau tam hoàng huynh.
Dù sao thì đứng gần Cơ Thành vẫn tốt hơn rất nhiều so với đứng trước mặt Lạc Phổ.
Bị “từ chối” đúng hai lần Lạc Phổ bắt đầu “mang bộ mặt không thân thiện”.
Thấy tình hình dường như hơi căng thẳng, Cơ Thành cất giọng
-Đại hoàng huynh, đệ nghĩ hoàng đệ muội vẫn chưa quen vì vậy huynh đừng để bụng!
Rất nhanh chóng, Lạc Phổ thay sự bực bội bằng một nụ cười ẩn ý
-À, ừ… huynh hiểu, mà hoàng đệ muội đi đường xa chắc mệt, mời muội và tam hoàng đệ vào trong nghỉ ngơi.
Cơ Thành xoay người ra sau nhìn Các Tự
-Chúng ta vào nào.
Các Tự gật đầu. Cô đi theo Cơ Thành vào trong, không hề ngoảnh mặt lại nhìn Lạc Phổ.
Lạc Phổ vẫn không rời mắt khỏi dáng vẻ kiều diễm của cô gái.
Cái nhìn hằn lên điều gì không rõ.
Cả ba ngồi vào chiếc bàn gỗ bóng loáng sơn màu trà.
Đồ đạc trong phủ đại hoàng tử thứ nào cũng quý và đắt tiền.
Cuộc sống sa hoa phù phiếm.
Cơ Thành bắt đầu cuộc trò chuyện
-Sau khi rời phủ của đại hoàng huynh, đệ và hoàng đệ muội sẽ đi xem dân chúng ở tỉnh Tiền Kỳ, tiện thể cho muội ấy biết về tình hình của tỉnh.
-Vậy ư, thế khi nào cả hai sẽ đi?
Lạc Phổ bỗng nhiên trở nên hiền lành, mang chất giọng điềm nhiên kỳ lạ.
Cơ Thành trả lời
-Umh, nhanh thôi, chắc nửa canh giờ sau!
Lạc Phổ cười
-Gì mà nhanh vậy hoàng đệ, ít nhất cũng phải ở lại dùng bữa với huynh chứ.
-Đệ nghĩ là không cần đâu.
-Tam hoàng đệ, đệ thì không cần nhưng hoàng đệ muội lại khác, muội ấy là nữ nhi, đi đường gần nửa ngày trời, nên cho muội ấy nghỉ ngơi chứ? Hoàng đệ muội, huynh nói đúng chứ?
Lạc Phổ liền chuyển hướng sang Các Tự đang ngồi đối diện.
Trông Các Tự im lặng Cơ Thành hỏi
-Hoàng đệ muội, ý muội thế nào, nếu muội muốn ở lại dùng bữa với đại hoàng huynh…
Cơ Thành chưa dứt câu thì Các Tự đáp ngay
-Dạ, muội nghĩ là không cần đâu, không nên làm phiền đại hoàng huynh.
-Có phiền gì đâu, nếu muội ở lại dùng bữa thì huynh sẽ rất vinh hạnh.
Các Tự mỉm cười, vẻ lẩn tránh
-Dạ, muội không dám, chỉ là muội muốn sớm về hoàng cung kẻo mẫu hậu lo lắng thôi.
Với lại muội không đói, huynh thấy sao tam hoàng huynh?
Cơ Thành biết Các Tự mong rời khỏi phủ nhanh nên anh không muốn làm khó cô
-Huynh cũng không đói, thế thì nửa canh giờ sau chúng ta sẽ rời phủ.
Các Tự thấy nhẹ cả người cũng may Cơ Thành là người hiểu ý.
Hiển nhiên sự từ chối này khiến Lạc Phổ chả mấy vui vẻ gì.
Bây giờ thì vị đại hoàng tử chắc chắn rằng… Các Tự không muốn ở cạnh mình.
Cứ ngỡ viện cớ mời ở lại dùng bữa để Lạc Phổ có thêm thời gian tiếp cận cô gái xinh đẹp nào ngờ… Các Tự chẳng để mặt anh mà từ chối thẳng thừng.
Chả ra làm sao cả!
Theo quan sát thì Lạc Phổ thấy Các Tự bắt đầu thân thiết với tam hoàng đệ, Lạc Cơ Thành của mình hơn rồi.
Cô rất tự nhiên khi nói chuyện với Cơ Thành nhưng lại tỏ ra e dè, sợ sệt thậm chí là đề phòng Lạc Phổ.
Nhưng Lạc Phổ là kẻ mưu mô và háo sắc nên cô gái nào mà anh chàng đã muốn thì nhất định phải có bằng được mới thôi.
Chính vì vậy mà vị hoàng tử đáng sợ này đã nghĩ ra một kế sách nho nhỏ.
Sau mấy giây im lặng
Lạc Phổ cười bảo
-À, nếu như hoàng đệ muội và tam hoàng đệ đã muốn vậy thì huynh cũng không ép.
Khỏi nói Các Tự mừng vô cùng.
Lạc Phổ lấy bình rượu lên rót, nói sảng khoái
-Nào thế thì cả hai cùng uống với huynh một ly!
Các Tự nâng ly rượu của mình lên để Lạc Phổ rót rượu vào.
Cơ Thành cũng cầm ly lên.
Nhưng khi Lạc Phổ chuyển hướng sang Cơ Thành thì lập tức trong thoáng chốc vị đại hoàng tử ấy đã… buông tay khiến cả bình rượu đầy kia đổ ập vào người hoàng đệ.
Cơ Thành bật người dậy. Quá trễ, nước rượu đã vấy hết lên bộ y phục sang trọng của anh.
Khi hoàn thành xong “vai diễn” giả vờ đổ rượu, Lạc Phổ cất tiếng vẻ “hối hận”
-Ôi, thật là, tự dưng ta lỡ tay làm đổ hết rượu vào người tam hoàng đệ rồi! Xin lỗi nhé, ta sơ suất quá…
Cơ Thành vẫn chưa đoán ra được “dụng ý” sâu xa trong hành động đó
anh lắc đầu nói
-Có gì đâu, chỉ là sự cố thôi, huynh đừng tự trách mình.
-Đệ thật tốt bụng khi không trách huynh, nhưng huynh nghĩ đệ nên đi thay y phục khác, rượu làm ướt hết phần áo dưới của đệ rồi!
Thế là bây giờ mục đích của Lạc Phổ đã lộ ra.
Anh muốn Cơ Thành đi thay y phục.
Cơ Thành toan từ chối nhưng khi nhìn xuống lớp vải phía dưới bị ướt hết bởi rượu
thì không còn cách nào khác anh đành nhận lời
-Thế thì đệ xin làm phiền huynh.
-Phiền hà gì, ta sẽ bảo người mang y phục tốt nhất của ta cho đệ mặc. Yên tâm nhé.
Nghe Lạc Phổ tuyên bố thế Các Tự bắt đầu thấy lo lắng.
Nếu Cơ Thành đi thay y phục thì có nghĩa là… cô sẽ ở lại một mình với Lạc Phổ.
Trời ạ, thật khủng khiếp!
Cơ Thành gật đầu, rời chỗ.
Bất giác Các Tự gọi nhanh
-Tam hoàng huynh…
Cơ Thành quay lại ngạc nhiên
-Có chuyện gì sao hoàng đệ muội?
Các Tự phát hiện ra mình hơi quá nên lúng túng
-Muội… muội…. chỉ là…
Thấy thái độ bối rối của Các Tự, Lạc Phổ lên tiếng nhẹ nhàng
-Hoàng đệ muội đừng lo lắng, tam hoàng đệ đi thay y phục một lúc rồi trở ra ngay mà.
Muội sợ huynh ăn thịt muội à?
Câu hỏi nửa đùa nửa thật kia khiến Các Tự không nói thêm lời nào.
Cơ Thành hiểu nên trấn an cô gái
-Đừng lo, huynh sẽ thay y phục nhanh rồi trở lại, muội cứ ngồi với đại hoàng huynh, huynh ấy sẽ không làm gì muội đâu.
Các Tự thở ra, cô đâu còn cách nào khác.
Lẽ nào lại theo cùng Cơ Thành vào phòng thay y phục?
Các Tự khẽ gật đầu.
Lạc Phổ cười nhẹ khi trông sự bất lực của Các Tự.
Xong Cơ Thành hướng mắt sang Lạc Phổ
-Huynh hãy chăm sóc cho hoàng đệ muội, muội ấy là tân nương của tứ hoàng đệ Minh Nhật, thái tử Nam Đô, nên huynh cố gắng nhé.
Câu nói ẩn ý của Cơ Thành làm gương mặt Lạc Phổ thay đổi.
Nhất là khi Cơ Thành nhấn mạnh cụm từ “thái tử Nam Đô”.
Lạc Phổ đay nghiến trong lòng
-Hừ, nó cố ý cảnh báo mình đây, dám đem tứ hoàng đệ ra “phủ đầu” ta ư? Chết tiệt!
Nói hết câu Cơ Thành bước ra khỏi phòng.
Bóng vị tam hoàng huynh đã khuất tự bao giờ mà Các Tự vẫn cứ dõi theo.
Cô tiểu thư nhắm mắt lại vì nghĩ đến cảnh sẽ đối diện với Lạc Phổ… một mình!
Chưa nghĩ được bao nhiêu thì giọng Lạc Phổ vang lên
-Hoàng đệ muội, sao sắc mặt muội khó coi thế, muội không khỏe ở đâu?
Các Tự xoay người lại, nhưng không nhìn người con trai trước mặt
-Dạ… không… muội vẫn khỏe.
Ngắm nhìn dáng vẻ khép nép của Các Tự, Lạc Phổ càng sướng hơn.
Trông cô gái thật xinh đẹp, dịu dàng.
Lạc Phổ cất giọng thật rõ
-Bây đâu, tất cả… lui ra ngoài!
Các Tự kinh ngạc, ngước lên
-Hoàng huynh, sao lại ra lệnh cho người hầu lui ra?
Lạc Phổ trả lời bình thản
-Có gì đâu, huynh muốn bàn một chuyện “bí mật” với muội nên không thể cho mấy tên này nghe được. Là chuyện “đại sự”!
-Muội và huynh đâu có chuyện gì bí mật… chúng ta hãy cứ để họ đứng ở đây!
Lạc Phổ không thèm để ý lời của cô gái mà vẫn lớn tiếng
-Sao còn đứng đó, ta bảo các ngươi lui ra ngoài và không ai được vào đây nếu không có sự cho phép của ta.
Các Tự thấy tình hình không ổn bèn ngăn
-Đại hoàng huynh, xin huynh hãy để Tiểu Hoàn ở lại bên muội.
Lạc Phổ nhìn cô cười nhếch mép
-Không được, huynh đã nói chỉ có huynh và muội thôi, chuyện này không thể lộ ra ngoài.
-Nhưng…
Không để Các Tự nói hết Lạc Phổ tiếp
-Nếu muội còn cứng đầu không nghe lời đại hoàng huynh thì huynh sẽ… cho người tống giam nha hoàng của muội vào ngục đó! Số phận của nó tùy thuộc vào muội.
Lời “kết án” tàn bạo của Lạc Phổ khiến Các Tự ngồi bất động trên ghế.
Đôi mắt cô mở to, bất thần.
Tiểu Hoàn gọi Các Tự thật nhỏ, đầy lo lắng
-Thái tử phi ơi…
Các Tự im lặng. Cô tiểu thư đang cố lấy bình tĩnh.
Ít phút sau Các Tự bảo
-Tiểu Hoàn, em ra ngoài đi!
Dù rất lo lắng cho chủ nhân nhưng Tiểu Hoàn đành phải lui ra vì cô không muốn sẽ bị Lạc Phổ bắt giam vào ngục.
Tất cả người hầu lần lượt ra ngoài. Cửa phòng đóng lại.
Chỉ còn mỗi mình Các Tự và Lạc Phổ.
Các Tự không ngừng tự nhủ, phải bình tĩnh, nếu có chuyện xảy ra còn tìm cách ứng phó.
Hít sâu một hơi dài, Các Tự ngẩng mặt lên.
Không cần nói cô lại bắt gặp ánh mắt đầy dò xét lẫn thích thú của Lạc Phổ hướng về mình.
Chẳng bận tâm điều đó, Các Tự hỏi
-Đại hoàng huynh, huynh bảo có chuyện “đại sự bí mật” muốn nói với muội mà, là gì vậy?
Thấy vẻ mặt điềm tĩnh của Các Tự Lạc Phổ cười thầm trong bụng.
Anh “khâm phục” sự cứng cỏi của cô gái này.
Chẳng đáp lời, Lạc Phổ đẩy ly rượu của mình về phía Các Tự
-Muội cứ từ từ, đâu cần phải vội. Muội có thể… rót đầy ly rượu này cho huynh không?
Không nói gì
Các Tự cầm lấy bình rượu sứ gần bên cạnh lên toan rót rượu thì tiếng Lạc Phổ ngăn lại
-Không, huynh muốn muội đến đứng gần huynh mà rót rượu cơ!
Bất ngờ trước yêu cầu thẳng thừng của vị đại hoàng tử
Các Tự thoáng bất động.
Đứng cạnh rót rượu cho một hoàng tử chẳng khác nào là… kẻ hầu người hạ?
Lạc Phổ định hạ nhục Các Tự?
Hay là… trong mắt Lạc Phổ Các Tự giống như một kỹ nữ
vì với cái cách rót rượu như thế?
Sự lặng thinh của Các Tự khiến Lạc Phổ sốt ruột
-Hoàng đệ muội, huynh chỉ muốn muội rót rượu thôi mà, uống ly rượu này xong huynh sẽ nói muội nghe về chuyện “bí mật” cần bàn.
Lặng người một lúc
Các Tự đứng dậy rồi nhẹ nhàng bước vòng qua chiếc bàn gỗ đến gần chỗ Lạc Phổ ngồi.
Chỉ cần rót rượu thôi, chắc đại hoàng tử sẽ không làm gì mình đâu!
Đại hoàng huynh không thể giở trò gì với tân nương của hoàng đệ được.
Các Tự nghĩ thế nên cô yên tâm thực hiện việc rót rượu theo yêu cầu của vị hoàng tử này.
Bàn tay Các Tự nâng bình rượu lên
đúng ngay chiếc ly bên dưới mà rót vào
dòng rượu trắng thơm chảy ào xuống.
Trong lúc Các Tự mải làm thì Lạc Phổ gián mắt chằm chằm quan sát cô.
Cô gái đứng kế bên anh mang vẻ đẹp thanh thoát kỳ lạ.
Cô gái mà anh ham muốn có
ngay từ lần đầu tiên gặp mặt để rồi những ngày sau anh không ngừng nhớ về cô.
Các Tự kiêu sa lộng lẫy và kiều diễm
hơn hẳn những mỹ nhân trước đây Lạc Phổ gặp và thuộc về anh.
Điều khiến Lạc Phổ say đắm Các Tự là ở chỗ
Các Tự không tự động ngã vào anh
không đeo bám, không quy lụy.
Các Tự dám từ chối Lạc Phổ, dám tránh xa anh
chính điều đó khiến đại hoàng tử phong lưu trở nên thích thú
cảm giác chinh phục và muốn có cô gái cứng đầu này càng lúc càng bùng phát trong anh.
Ngay lúc này đây sự ham muốn dâng cao làm Lạc Phổ nóng ran cả người.
Vì vậy anh đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay mềm mại của Các Tự.
Các Tự giật mình
ngay lập tức cô buông tay và bình rượu sứ đổ ào vào người Lạc Phổ.
Đó là cách Các Tự thoát thân.
Cô tiểu thư lùi ra xa, tuy chưa hoàn hồn về việc lúc nãy nhưng cô vẫn cất tiếng
-Muội xin lỗi, muội bất cẩn làm đổ rượu vào người hoàng huynh!
Lạc Phổ nhìn xuống quần áo bị ướt đẫm bởi rượu
lạ thay không tức giận, không la lối mà anh còn thấy thích một cách khó hiểu.
Lạc Phổ biết cô gái trước mặt mình là cô gái khó chinh phục nhất.
Ương bướng. Thông minh. Sắc sảo.
Bằng mọi giá phải có được Hoàng Nam Các Tự.
Đó ý nghĩ duy nhất lởn vởn trong đầu Lạc Phổ lúc này.
-Y phục của huynh ướt rồi để muội bảo người vào giúp huynh.
Chỉ chờ có thế là Các Tự đã xoay đi thật nhanh
Nhưng chưa bước được bao nhiêu thì ý nghĩ thoát thân của Các Tự đã bị dập tắt khi bất thình lình Lạc Phổ giữ lấy tay áo khoát lông của cô.
Các Tự quay lại kinh ngạc
cùng lúc là giọng cười của Lạc Phổ vang vang
-Không cần đâu, muội làm thế huynh càng thấy thích đấy.
Các Tự cố giấu nỗi lo lắng khi thấy đôi mắt mê mẩn kia nhìn chằm chằm như thể anh chàng sắp nhảy bổ vào mình.
Lạc Phổ đứng dậy, tiến về phía Các Tự trong lúc cô đang ra sức giật tay áo khỏi bàn tay mạnh mẽ kia.
Lạc Cơ Thành ngạc nhiên khi bên ngoài cửa phòng các người hầu đứng canh cửa.
Tiểu Hoàn đi đi lại lại với vẻ sốt ruột hiện rõ trên gương mặt.
Và vừa thấy Cơ Thành, cô hầu vui mừng chạy đến báo
-Tiểu Hoàn yết kiến tam hoàng tử, may quá hoàng tử đã về, người mau mau vào trong cứu thái tử phi của nô tì đi ạ!
Cơ Thành nhíu mày.