Chương 12: Chương 12

Tử Băng vẫn cố gắng thuyết phục

-Huynh thấy thế chứ hồ rất nhỏ, nước ở đây lại cạn, à hay là các huynh qua bên kia đi, bên đó có cái hồ to lắm, các huynh tha hồ phá.

Nghe vậy Trần Sơn vỗ tay cái chát

-Ờ, hay đấy, nào sang bên kia đi!

Tử Băng thở phào, nhưng sự yên tâm kéo dài chưa bao lâu thì bị dập tắt.

Hiểu Lâm, vốn là người ranh mãnh, nên đã phát hiện ra sự bất thường của Tử Băng.

Anh kéo áo Trần Sơn lại, bảo

-Khoan, đệ thấy… có điều không ổn!

Tử Băng xanh mặt.

Trần Giang hỏi

-Đệ nói không ổn cái gì?

Hiểu Lâm đảo ánh nhìn dò xét tới Tử Băng

-Tại sao mi không qua bên kia tắm mà lại tắm ở cái hồ ti tí này?

-Thì… thì đệ sợ lát nữa mọi người sẽ đến tắm, mà đệ thì thích tắm một mình hơn.

-Cứ cho là vậy, và mi nói cái hồ này nước rất cạn sao ta thấy nước muốn dâng qua khỏi đầu mi, mi đâu phải người lùn?

Tử Băng nuốt nước bọt đáp

-Ừ thì… do đệ… đang hụp người xuống nên huynh thấy nước dâng cao.

Hiểu Lâm cười phì, tiếp

-Vậy… mi hãy đứng lên cho ta xem mực nước thấp đến đâu để bọn ta quyết định có nên sang bên kia tắm hay không!!

Lời yêu cầu “kinh khủng” của Hiểu Lâm khiến Tử Băng muốn bất tỉnh.

Gì chứ? Tử Băng là nữ nhi, làm sao đứng lên được chứ!

Thế này là chết chắc rồi.

Trông nét mặt không bình thường cùng sự im lặng kỳ lạ của Tử Băng

Hiểu Lâm nhìn chăm chăm, giọng quả quyết

-Biết ngay là có chuyện bất thường mà, tên này giấu cái gì đó trong hồ nên mới bảo huynh đệ mình sang bên kia tắm.

Trần Sơn bắt đầu để ý

-Ừ, huynh cũng thấy ngồ ngộ, đã thế mặt nó đỏ lựng kìa, giống hệt nữ nhi í.

Trần Giang thắc mắc

-Nhưng mà… nó giấu cái gì nhỉ?

Tử Băng chột dạ, quýnh quáng khi ánh mắt ba tên con trai cứ gián chặt vào mình.

Còn chưa kịp nghĩ cách thoái lui thì Hiểu Lâm cất tiếng, thật rõ

-Tứ ca, ngũ ca… đệ quyết định rồi, chúng ta cứ xuống hồ này tắm, chả việc gì phải qua bên kia cả, để xem tên này che giấu cái gì.

Tử Băng há hốc mồm, toàn thân muốn tan chảy, không nhúch nhích được gì.

-Không các huynh đừng xuống tắm…

-Hừ đáng ngờ thật… vậy thì càng phải xuống…

Dứt lời Hiểu Lâm cởi phăng y phục trên người.

Hai tên nọ cũng khoái chí tháo dây thắt lưng ra.

Tử Băng hốt hoảng xoay mặt đi nơi khác, bụng kêu lớn

-Trời ơi… làm sao bây giờ… mình chết mất… có ai đó cứu mình không…?

Cả người cô gái run lên, mắt chớp chớp liên tục lại đảo tới đảo lui, vặn óc cố tìm cách.

Rồi Ùm!

Âm thanh lớn vang lên.

Tử Băng điếng người khi biết một trong ba tên đã nhảy xuống nước.

Hoặc cũng có thể là cả ba cùng xuống một lúc!

Thật kinh khủng! Cô gái nhắm mắt, cầu mong một phép lạ.

Bỗng, tiếng một người vang lớn

-Các đệ làm gì vậy?

Tử Băng mở mắt ra, giọng nói này rất quen.

Vừa lúc ba cái miệng kia đồng thanh gọi

-Đại ca!

Hóa ra là Chu Tinh Đạo.

Tử Băng nhủ thầm

-Cái gì, đại ca ư? Huynh ấy đến đây làm gì, đừng nói là… huynh ấy cũng muốn tắm nhé?

Nghĩ vậy Tử Băng rã rời tay chân.

Tinh Đạo nhìn mái đầu Tử Băng trồi trên mặt nước, cô gái xoay mặt đi

rồi anh hướng mắt về phía ba tên tiểu đệ đang đang ở dưới nước, mặt ngơ ngác

-Các đệ mau lên bờ ngay, đừng tắm ở đây!

Tử Băng mắt tròn xoe khi nghe Tinh Đạo bảo vậy.

Mấy đứa kia cũng ngạc nhiên không kém.

-Đại ca, bọn đệ chỉ muốn tắm thôi mà… sao lại bảo bọn đệ lên bờ?

Tinh Đạo cố bình tĩnh để trả lời câu hỏi của Hiểu Lâm

-Tử Băng… đệ ấy bảo không thích tắm chung với người khác, các đệ nên tôn trọng ý kiến của thất đệ và lên bờ đi, hãy qua bên kia tắm.

-Nhưng mà…

Tinh Đạo cắt ngang lời Trần Sơn

-Không nhưng nhị gì hết, huynh bảo các đệ lập tức lên bờ, sang bên hồ lớn mà tắm.

Nhanh lên nào!

Khó hiểu trước sự thúc giục của Tinh Đạo, Hiểu Lâm hỏi

-Thật kỳ lạ, sao huynh lại thiên vị Tử Băng như vậy? Bọn đệ muốn tắm ở đây!

Tinh Đạo nhẹ nhàng bảo

-Hiểu Lâm, đệ không nghe lời huynh sao, nếu như đệ thích tắm một mình thì huynh cũng sẽ không cho ai quấy rầy đệ cả, huynh không thiên vị mà chỉ muốn các đệ hãy tôn trọng ý kiến của thất đệ!

Có điều gì đấy xuất hiện trong lòng Tử Băng khi nghe vị tiểu vương gia nói thế.

Hiểu Lâm im lặng, anh không nói nhưng vẫn bực mình.

Thấy tình hình căng thẳng, Trần Giang liền đưa mắt qua hai đệ đệ

-Thôi, đại ca nói vậy thì nghe đi, huynh nghĩ Tử Băng không giấu gì đâu chắc là nó… khó chịu vì mình tắm chung đó. Lên bờ mau.

Trần Giang lên bờ trước.

Trần Sơn khều Hiểu Lâm, Hiểu Lâm ngước nhìn Tinh Đạo, anh chàng nghịch ngợm hậm hực bơi vào bờ.

-Bên kia rộng rãi thoải mái các đệ tha hồ nghịch phá!

Tinh Đạo nói đùa khi ba tên tiểu đệ lần lượt lên bờ với bộ dạng trần như nhộng.

Thấy anh trai cười thân thiện tự dưng cơn tức tối của Hiểu Lâm dịu bớt.

Anh chẳng phản ứng gì cứ thế đi qua hồ nước to phía bên kia.

Hai tên còn lại cũng theo tuốt.

Tinh Đạo và Tử Băng cùng thở phào khi cả ba đã rời đi.

Rồi anh chàng vương gia chuyển hướng nhìn sang Tử Băng vẫn còn ở dưới nước.

Mái đầu cô gái không hề động đậy hay nhúc nhích gì hết, có lẽ cô sợ quay lại sẽ trông thấy mấy tên nọ không mảnh vải trên người.

Tinh Đạo biết lúc nãy chắc Tử Băng đã rất lo sợ và hoang mang.

Còn Tử Băng thì nhẹ người vì cuối cùng ba tên kia đã sang hồ lớn bên nọ.

Nhưng cô không biết Chu Tinh Đạo còn đứng hay không vì không gian đột nhiên im lặng.

Chợt Tinh Đạo gọi khẽ.

Tử Băng giật nảy người

-Dạ!?

Tinh Đạo dịu dàng, dặn dò

-Đệ mau lên thay đồ đi, ngâm mình nãy giờ kẻo cảm đấy! Huynh sẽ trở lại doanh trại nên đệ không cần ngại gì đâu.

Tử Băng lúng túng đáp dạ thật nhỏ không biết là Tinh Đạo có nghe được không.

Chờ đợi vài giây chả nghe động tĩnh gì nữa… Tử Băng từ từ xoay mặt lại.

Lúc này trên bờ hồ đã không còn ai nữa.

Tử Băng lả người, cô lau mấy giọt mồ hôi túa ra trên trán.

Phù! Thế là thoát nạn! May thật!

Không chần chừ Tử Băng bơi vào bờ vớ lấy y phục mặc vào.

Vừa mặc đồ Tử Băng vừa nhớ lại cảnh Tinh Đạo giải cứu mình khi nãy.

-Đại ca quả nhiên là người con trai biết nghĩ… mình quên nói lời cám ơn huynh ấy rồi!

Không hiểu sao cô gái lại cười một mình.

Khi trông thấy Tử Băng len lén rời khỏi hồ nước

Tinh Đạo mới thở ra, anh rời khỏi lùm cây rậm rạp rảo bước về doanh trại.

Từ lúc trở về cung

Hoàng Nam Các Tự không ngừng đi theo Lạc Cơ Thành để xin miễn tội cho người đàn ông tội nghiệp kia khi cô nghe ông ta trình bày về hoàn cảnh khốn khó của mình, nguyên nhân chính dẫn đến việc ông ta bất đắc dĩ ra tay trộm cắp.

Lạc Cơ Thành dừng bước, anh quay lại

-Hoàng đệ muội, huynh nói một lần nữa, huynh sẽ không tha tội cho tên trộm đó, muội đừng tốn công phí sức.

Các Tự bảo

-Hoàng huynh hãy rộng lòng mà tha cho ông ấy lần này.

Dù gì muội đã lấy lại được chiếc trâm ngọc, ông ấy cũng hứa sẽ không làm thế, huynh đừng phán tội ông ấy.

Cơ Thành thở ra, kiên quyết

-Không! Muội đừng cầu xin nữa, huynh sẽ không thay đổi đâu.

-Hoàng huynh giận muội vì muội lỡ nói huynh là người có trái tim băng giá đúng không?

Các Tự nhìn thẳng vào mắt Cơ Thành hỏi.

Cơ Thành điềm nhiên

-Huynh không giận muội gì hết, huynh chỉ làm theo luật thôi.

Các Tự ứng đáp

-Luật cũng phải có tình người, không phải lúc nào cũng chỉ biết có thi hành, đôi khi cần sự rộng lượng và khoan dung để phán xét.

Cơ Thành lắc đầu

-Rất tiếc, huynh không phải là người ban phát sự rộng lượng, khoan dung!

Cơ Thành xoay lưng toan bỏ đi thì Các Tự cất tiếng, mạnh mẽ

-Được, nếu thế thì… muội sẽ quỳ ở đây cho đến khi huynh đổi ý.

Cơ Thành liền quay người lại thì thấy Các Tự đã quỳ dưới đất.

Tiểu Hoàn hốt hoảng nắm lấy cánh tay Các Tự

-Thái tử phi, người làm gì vậy?

Các Tự bảo

-Mặc ta Tiểu Hoàn!

Cô tiểu thư ngước nhìn Cơ Thành.

Vị hoàng tử ngạc nhiên

-Hoàng đệ muội, muội làm gì thế, mau đứng lên.

-Muội chỉ đứng lên nếu huynh tha tội cho người đàn ông đó!

-Muội không đứng lên à?

-Phải, muội sẽ quỳ mãi đến khi huynh mở lòng miễn tội cho ông ấy!

Trước sự cứng đầu của Các Tự

Cơ Thành với gương mặt lạnh băng, giọng nói vẫn không chút tình cảm

-Thôi được, thế thì muội cứ quỳ , huynh không ngăn cản.

Các Tự sững sờ khi vị hoàng huynh bỏ mặc, cứ thế anh bỏ đi không chút bận tâm.

Cô nhắm mắt, bất lực.

-Sao, mấy đứa bị đại ca tống qua hồ nước lớn bên cạnh à?

Trần Nhất đang dọn thức ăn ra bàn, hỏi khi nghe ba tên tiểu đệ kể lại mọi chuyện lúc xế.

Chu Hiểu Lâm đến giờ còn bực mình

-Đúng vậy, thật quá đáng, Tử Băng thì được tắm còn bọn đệ lại không?

Trần Thống ngồi kế bên nói vọng qua

-Đại ca làm thế là đúng rồi, Tử Băng đã bảo không thích tắm chung với người khác sao mấy đứa gây khó dễ cho nó làm gì?

Trần Sơn biện bạch

-Đâu phải, tại bọn đệ thấy tên Tử Băng ra vẻ giấu giếm điều gì nên mới tò mò xuống hồ nước xem thử, mà lúc nhảy xuống hồ đệ thấy cái hồ không hề cạn nước như nó nói, chẳng phải quá kỳ lạ ư?

Trần Giang tiếp lời như củng cố thêm lập luận của đệ đệ

-Umh, ASơn nói không sai, rõ ràng Tử Băng có bí mật không muốn người khác biết.

Trần Nhất xua tay

-Các đệ đừng đoán mò nữa, chẳng có chuyện gì đâu.

À đại ca và thất đệ đến rồi kìa, mấy đứa đừng có mà gây chuyện phiền phức.

Trần Nhất vừa ra dấu xong là từ xa Chu Tinh Đạo cùng Hoa Tử Băng đi đến chỗ năm người nọ ngồi dùng bữa.

Tử Băng đặt mấy bát thức ăn lên bàn rồi cười tươi

-Chào nhị ca, tam ca, ngũ ca, tứ ca và… lục ca! Mọi người đang bàn gì mà vui vẻ vậy?

-Còn gì nữa là cái chuyện…

Trần Thống ngăn Hiểu Lâm lại, lắc đầu

-Nói chuyện phiếm thôi, không quan trọng.

-À vậy hả, các huynh tiếp tục đi.

Trần Nhất chuyển sang đề tài khác

-À cái áo dính phân ngựa của đệ sao rồi, đã giặt chưa?

Nghe nhắc đến sự cố ấy là Tử Băng lại “liếc” sang Hiểu Lâm.

Cô nhìn lại Trần Nhất cười

-Dạ, lát nữa dùng bữa xong đệ mới đem đi giặt. Tam ca có quần áo dơ không, để đệ giặt luôn cho, tiện tay mà.

-Huynh không có quần áo dơ, cám ơn đệ.

Tử Băng ngó qua Trần Thống đang ăn

-Còn nhị ca? Huynh có quần áo dơ không?

Trần Thống nuốt thức ăn, bảo

-Có nhưng huynh sẽ tự giặt, huynh không thích người khác đụng vào quần áo của mình.

Tử Băng gật khẽ, qua chuyện.

Hiểu Lâm thấy vậy bèn nhờ vả

-Thất đệ tốt quá thôi thì đệ giặt giúp huynh năm bộ đi!

-Cái gì, năm bộ á?

Trần Giang hí hửng giơ tay lên đếm

-Còn của huynh và ASơn nữa, tổng cộng là mười hai bộ hết thẩy.

Tử Băng kêu

-Mười hai bộ thì các huynh tự giặt đi. Đệ không đủ sức đâu.

-Mi là nam nhi, giặt có mười hai bộ cũng không giặt nổi sao?

Tử Băng “chơi” lại Hiểu Lâm

-Vậy còn huynh, nam nhi gì mà không tự giặt đồ của mình lại nhờ vả người khác?

Hiểu Lâm chưa kịp đáp trả thì giọng dịu dàng của Tinh Đạo vang lên

-Tử Băng nói đúng đấy, Hiểu Lâm, AGiang, ASơn các đệ tự giặt đồ của mình đi, Tử Băng đã nấu nướng rồi không thể nhờ vả đệ ấy nữa.

Hiểu Lâm nhủ thầm

-Lại bênh Tử Băng, đại ca lúc nào cũng thế!

-Nghe rồi chứ, các huynh tự lo lấy.

Tử Băng nghênh mặt xong liền quay qua Tinh Đạo

-Đại ca có bộ nào thay ra không, đệ sẽ giặt giúp huynh!

-Thôi, huynh tự giặt được.

Thấy cả hai nói cười vui vẻ, Hiểu Lâm hậm hực gắp thức ăn.

Khi anh vừa gắp xong thì Tinh Đạo đã đẩy đĩa thức ăn đó sang cho Tử Băng

-Đệ ăn nhiều vào để có sức, huynh thấy đệ ốm yếu đấy.

-Đa tạ đại ca.

Hiểu Lâm nhổm người, nhăn nhó

-Đại ca, đĩa đó đệ đang gắp mà.

Tinh Đạo mỉm cười

-Tại huynh thấy đệ lấy xong rồi mới đưa cho Tử Băng! Đệ phải nhường cho người khác chứ, nếu còn muốn ăn đệ hãy gắp cùng thất đệ này!

Hiểu Lâm bực mình đến mức gác đũa, quay mặt không thèm ăn nữa.

Quan sát tình hình nãy giờ, Trần Thống đưa mắt sang Trần Nhất.

Cả hai anh chẳng biết nên làm gì cho mối mâu thuẫn ngấm ngầm kia.

Nhưng thế này thì Hiểu Lâm đã… ganh tị quá mức với “thất đệ” Tử Băng rồi.

Buổi tối

khi Hoa Tử Băng vừa vào lều đã bị Hiểu Lâm chặn ngay cửa lều

-Mi đi đâu vậy?

-Thì đệ vào ngủ chứ đi đâu!

Tử Băng ngơ ngác đáp.

Hiểu Lâm lắc đầu

-Không được, tối nay mi không thể ngủ trong lều với bọn ta! Mi hãy ra ngoài ngủ.

Tử Băng kinh ngạc

-Tại sao? Tại sao huynh đuổi đệ?

-Đừng có rống lên như thế, chả là hôm nay cái lều này tự dưng nhỏ quá, không đủ chỗ cho bốn người đâu, nên mi không được ngủ trong đây.

-Này, sao lại có điều vô lý như vậy?

Trần Giang lên tiếng dập tắt cơn giận dữ của Tử Băng

-Thất đệ, đệ thông cảm, cái lều hôm nay nhỏ hơn mọi khi nên phải có một người ra ngoài.

Tử Băng cắn môi

-Nhưng lý do gì người ra ngoài lại là đệ mà không phải một trong các huynh?

Trần Sơn gắt

-Sao mi lắm lời vậy, tiểu đệ thì phải nghe lời huynh lớn…

Trần Giang chặn đệ đệ lại, “hiền từ” nhìn Tử Băng

-Tử Băng, bọn huynh không cho đệ ngủ trong lều cùng nhưng đệ đâu nhất thiết phải ngủ ở ngoài trời tối lạnh giá, đệ có thể qua lều của nhị ca, tam ca và đại ca xin ngủ nhờ mà.

Nghe lời chỉ dẫn bùi ngùi, Tử Băng nhíu mày

-Qua lều của đại ca, nhị ca với tam ca à? Nhưng các huynh ấy có cho đệ ngủ cùng không?

Hiểu Lâm khoanh tay bực

-Sao lại không cho, thôi, mi đi mau, ta buồn ngủ rồi, đi mà qua ngủ nhờ đại ca.

Với lại… tối nay ta không muốn thấy mặt mi! Chướng mắt lắm!

Đẩy mạnh Tử Băng ra ngoài, Hiểu Lâm hạ nhanh tấm màn cửa lều xuống.

Tử Băng há hốc mồm như thể quai hàm đã bị đơ, tê liệt.

Chưa hết, cùng lúc từ trong lều chiếu chăn của Tử Băng bị ném thô bạo ra

kèm theo giọng vang vang của Hiểu Lâm

-Chiếu chăn của mi đấy! Mau tìm chỗ ngủ đi, đừng làm phiền bọn ta!

Tử Băng đứng trơ ra một hồi rồi cắn răng cúi xuống ôm lấy đống chiếu chăn, quay gót.

Cô quyền rủa

-Đúng là bọn độc ác! Nếu không phải vì sợ phạt thì mình đã cho chúng một trận nên thân!

Nằm trong lều

khi biết Tử Băng đã đi, Trần Sơn hả hê

-Vậy là sướng không phải gặp mặt nó đêm nay!

-Nhưng lúc nãy chúng ta hơi tàn nhẫn với nó thì phải!

Trần Giang bất giác chột dạ.

Hiểu Lâm gác tay gối đầu, xì một hơi rõ dài

-Gì, tại lều nhỏ thật chứ bộ, đâu phải đệ đuổi nó.

Trần Sơn gật gật liên tục

-Đúng, lều nhỏ thì cần một người ra thôi.

Trần Giang nghĩ ngợi

-Ừ, cũng đúng nhưng liệu nó có qua ngủ nhờ chỗ mấy huynh không?

Hiểu Lâm nhắm mắt, phì cười

-Hì, còn lâu tên đó mới không mò qua chỗ đại ca, chẳng ai ngu đến mức ngủ ở ngoài trời lạnh thế này đâu.

Hai tên kia nhìn nhau ra vẻ đồng tình.

Bên ngoài thấy đèn trong lều đã tắt, Tử Băng lầm bầm

-Mấy tên này… thật nhẫn tâm hết nói!

Tử Băng bất giác đưa mắt sang phía xa

nơi chiếc lều của Tinh Đạo, Trần Thống, Trần Nhất cũng tắt đèn.

Chỉ toàn là đêm tối bao phủ khắp nơi.

Ai ai cũng ngủ hết cả.

Tử Băng khẽ thở dài

-Các huynh ấy đang ngủ mình không nên đánh thức làm gì, vậy là đêm nay ngủ ngoài trời rồi! Ôi sao mà vất vả khổ sợ thế!

Vừa than thầm Tử Băng vừa đến một gốc cây to trải chiếu chăn ra nằm vật xuống.

Chong mắt nhìn lên bầu trời đầy sao phủ lấp lánh

Tử Băng lại nhớ đến Các Tự và Kim Long.

Cô hầu nói khẽ

-Lão gia ơi, người đã đã khỏi bệnh chưa, người phải ráng giữ gìn sức khỏe chờ con đưa tiểu thư trở về nhé.

Còn tiểu thư giờ này đang làm gì nhỉ, thái tử Nam Đô có đối xử tốt với cô không?

Em mong là cô đừng lâm vào tình cảnh “khốn khổ” như em lúc này!

Lẩm nhẩm trong miệng một hồi Tử Băng chìm vào giấc ngủ tự lúc nào.

Thế nhưng hoàn cảnh của Các Tự cũng chả thua gì Tử Băng.

Từ lúc mặt trời xuống núi cho đến giờ Các Tự cứ quỳ mãi, không đứng dậy.

Tiểu Hoàn quỳ bên cạnh, ngủ gật không hay.

Dưới cái lạnh của buổi tối

Các Tự cắn răng cố gắng chịu đựng.

Gương mặt cô gái không chút thần sắc.

Trắng bệch vì lạnh.

Thân hình Các Tự chốc chốc run lên khi có làn gió rét thổi qua lay động mấy cành hoa trong vườn ngự uyển.

Đôi mắt bất động

chăm chú nhìn vào khoảng không lặng lẽ trước mặt,

Các Tự vẫn đang chờ đợi bước chân của ai đó sẽ đến.

Còn là ai thì chính cô cũng không rõ!

Khi Lạc Cơ Thành sắp bước vào phòng thì viên thái giám theo sau bèn lên tiếng

-Bẩm hoàng tử, người không đi xem thử thái tử phi còn quỳ ở ngự hoa viên không ư?

Cơ Thành đảo mắt về phía có mấy cành cây anh đào cao ngất, là vườn ngự uyển

-Không cần, ta nghĩ… giờ này khuya lắm rồi, chắc hoàng đệ muội đã về hậu phòng từ lâu.

Viên thái giám cúi người hành lễ khi Cơ Thành mở cửa vào trong.

Hôm sau

trời vẫn còn sớm, từ trong lều Trần Giang vươn vai bước ra.

Anh hít thở không khí tươi mát của buổi sáng tinh mơ.

Bỗng Trần Giang nhíu mắt khi trông dưới gốc cây ở gần có ai đang nằm ngủ, không nghĩ ngợi nhiều, anh liền bước lại xem…

Chu Hiểu Lâm còn ngon giấc trong chăn bất chợt bị ai đó lay mạnh

và tiếng Trần Giang gọi to

-Hiểu Lâm, dậy mau, cả ASơn nữa…. cả hai ra xem Tử Băng này…

Hiểu Lâm cựa mình, uể oải

-Gì thế tứ ca, còn sớm mà… đệ muốn ngủ thêm!

Cạnh bên Trần Sơn cũng nổi quạu

-Mới sớm mà huynh la lối gì vậy tứ ca?

Trần Giang lôi xộc hai tên đệ đệ

-Giờ này còn ngủ, ra xem Hoa Tử Băng kìa!

Hai tên nọ làu bàu

-Tử Băng thì kệ nó, có gì để xem?

-Các đệ mà không lo “giải quyết” sớm lát nữa đại ca phạt hết cả lũ.

Hiểu Lâm và Trần Sơn mở mắt, khó hiểu.

Nhanh chóng theo Trần Giang ra khỏi lều

Hiểu Lâm lẫn Trần Sơn sửng sốt vì thấy Tử Băng nằm co ro trong chăn, dưới gốc cây.

Lập tức mắt chúng mở to, thao láo.

Cả hai ngơ ngơ ngác ngác nhìn nhau rồi liền bước nhanh đến chỗ Tử Băng nằm ngủ.

Bị lay gọi, Tử Băng choàng tỉnh giấc.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, ánh sáng nhẹ của buổi sớm làm cô hơi chói.

Chẳng kịp hiểu gì hết là Tử Băng nghe tiếng Hiểu Lâm lùng bùng bên tai

-Này, đêm qua mi ngủ ở đây hả? Có điên không vậy, sao không qua lều đại ca ngủ?

Tiếp đến tiếng Trần Sơn bô bô

-Bộ muốn cảm chết hay sao mà ngủ ngoài trời lạnh căm thế?

Rồi giọng Trần Giang nhỏ nhẹ hơn

-Tử Băng, đệ ngủ cả đêm ở đây à?

Tử Băng vò đầu dụi mắt

-Ừ… ừ… đệ ngủ ở đây đó, các huynh đừng làm phiền đệ, đêm qua đệ trằn trọc mãi mới ngủ được, mấy huynh để yên cho đệ ngủ.

Tử Băng cuộn chăn lại, quay lưng.

Hiểu Lâm lay lay

-Này, dậy… đừng nằm ở đây, muốn ngủ thì vào lều mau kẻo đại ca thấy là…

Xui xẻo là câu nói của anh chưa dứt thì tiếng Trần Thống từ xa vang lại

-Mới sáng mà mấy đứa làm gì tụm ba tụm bốn đây?

Theo sau là Trần Nhất và tất nhiên cả Chu Tinh Đạo!

Cả ba cu cậu nọ giật mình xoay qua.

Tử Băng nghe giọng Trần Thống liền bật người dậy.

Trần Nhất ngạc nhiên khi thấy Hiểu Lâm, Trần Giang, Trần Sơn bất động ngơ ngác.

Còn bên cạnh, Tử Băng cả người quấn chăn ngồi trên chiếc chiếu, lù lù dưới gốc cây.

-Cái gì thế, đêm qua… đệ ngủ ở ngoài trời sao Tử Băng?

Trần Nhất chỉ tay hỏi.

Tinh Đạo kinh ngạc quá đỗi, anh lặp lại câu hỏi của Trần Nhất

-Tử Băng, đệ ngủ cả đêm ngoài này ư?

Tử Băng cười xòa, gật đầu.

Hiểu Lâm cúi đầu lúng túng, anh hết nhìn Tử Băng rồi nhìn sang Tinh Đạo.

-Tại sao các đệ lại đuổi Tử Băng ra khỏi lều? Có biết bên ngoài rất lạnh không? Làm sao đệ ấy có thể ngủ cả đêm ở ngoài thế chứ?

Tinh Đạo đưa mắt nhìn một lượt Hiểu Lâm, Trần Giang, Trần Sơn.

Anh có vẻ rất bất bình trước hành động tàn nhẫn của ba tên đệ đệ.

Trần Thống đứng gần cũng lắc đầu

-Huynh không ngờ ba đứa lại làm vậy với Tử Băng! Đuổi thằng bé ra khỏi lều vào đêm hôm lạnh lẽo mà các đệ vẫn ngủ ngon được!

Trần Nhất thêm lời, chán nản

-Đúng là… thật hết nói nổi mấy đứa.

Bị chỉ trích nặng nề từ các huynh lớn, Hiểu Lâm ngước lên bảo

-Đâu phải bọn đệ độc ác, tại lều hôm qua nhỏ xíu không đủ cho bốn người nằm nên đệ mới bảo Tử Băng sang lều mấy huynh ngủ nhờ, ai dè nó lại nằm ngủ bên ngoài như thế.

Tức giận, Tinh Đạo buột miệng

-Nếu vậy thì một trong ba đệ nên là người ra ngoài chứ sao lại để Tử Băng, đệ ấy lại là…

Vị tiểu vương gia ngưng bặt, suýt tí thì anh lỡ nói rằng “ đệ ấy lại là nữ nhi yếu đuối…”.

Nhưng may là anh đã kịp kìm lại.

Những đứa nọ kinh ngạc giương mắt về phía Tinh Đạo vì trông vẻ mặt anh bối rối.

Tử Băng tự dưng thấy người khó chịu, mệt mỏi, cũng khó hiểu trước câu nói bỏ dở kia

-Đại ca, huynh nói đệ là gì?

Tinh Đạo đảo mắt, mất mấy giây sau anh mới tiếp

-Ý huynh là Tử Băng lại là tiểu đệ nhỏ tuổi và ốm yếu nhất trong chúng ta, vậy mà ba đệ nỡ lòng bảo đệ ấy rời khỏi lều giữa đêm lạnh.

Trần Sơn gãi đầu, ỉu xìu

-Bọn đệ không cố ý, tưởng Tử Băng sang lều các huynh…

Trần Thống quay qua hỏi

-Tử Băng, sao đêm qua đệ không sang lều mấy huynh ngủ mà lại nằm ngoài trời thế?

Đệ muốn bị cảm chết đấy hả?

Tử Băng cười nhưng không giấu được sự mỏi mệt

-Dạ… tại đệ thấy lều các huynh đã tắt nến nên không muốn làm phiền đành ngủ ở gốc cây.

Trần Nhất chặc lưỡi

-Sao mà đệ khờ vậy, có gì đâu mà phiền, còn đỡ hơn là nằm co ro bên ngoài giá lạnh.

Tử Băng tròn xoe mắt

-Thôi, mấy huynh đừng bận tâm chuyện này nữa, đệ đâu có sao, đệ đắp chăn suốt đâu lạnh lẽo gì, các huynh xem, đệ vẫn bình thường, đâu có mất miếng thịt nào.

Trần Nhất nhăn mặt

-Gớm, đệ nói nghe ghê vậy, gì mà “mất miếng thịt nào” là sao?

Tử Băng lè lưỡi ợm ờ.

Tinh Đạo thở ra, anh nhìn lại ba tên kia đang đứng im lặng

-Huynh không muốn chuyện này xảy ra nữa, có gì các đệ đến tìm các huynh, đừng tùy tiện giải quyết theo ý mình và nhất là đừng bắt nạt Tử Băng. Ba đệ nghe rồi chứ?

-Vâng!

Cả ba đồng thanh đáp nhỏ xíu.

Tuy là người có lỗi nhưng Hiểu Lâm vẫn không phục.

Anh nhìn Tử Băng đang hắt xì rồi trông vẻ mặt lo lắng của ba huynh dành cho cô.

Anh bắt đầu thấy vị trí quan trọng của Tử Băng trong lòng ba huynh lớn, đặc biệt là Tinh Đạo, người anh ruột thịt của mình.

Như thường lệ

sáng nay Lạc Cơ Thành dậy sớm để đến vườn ngự uyển luyện kiếm.

Khi vừa bước chân vào vườn hoa buổi sớm mai

vị hoàng tử bất ngờ lẫn kinh ngạc vì thấy giữa vườn

Các Tự vẫn đang quỳ.

Đôi mắt cô nhắm nghiền có lẽ do buồn ngủ vì cả đêm thức trắng.

Lập tức Cơ Thành sải những bước dài đến gần.

Anh cúi người, đặt Ngân Hỏa Kiếm xuống đất, cất giọng lay gọi

-Hoàng đệ muội! Hoàng đệ muội!

Bên cạnh Tiểu Hoàn giật mình tỉnh dậy.

Thấy Cơ Thành liền cúi đầu hành lễ

-Dạ… tam hoàng tử!

Cơ Thành với vẻ mặt sửng sốt hỏi cô hầu

-Cả đêm qua thái tử phi đã quỳ như thế sao?

-Dạ vâng, đúng ạ, nô tì có bảo thái tử phi hãy về phòng nhưng người nhất quyết không chịu nên nô tì đành ở lại quỳ bên cạnh luôn.

Cơ Thành cắn môi, thật hết nói nổi, anh cứ ngỡ đêm qua Các Tự đã về phòng lâu rồi chứ.

Hóa ra cô gái quỳ suốt đêm dưới thời tiết lạnh giá.

Chợt Các Tự mở mắt ra cất tiếng yếu ớt

-Ơ… là tam hoàng huynh ư?

Cơ Thành bảo

-Sao muội cứng đầu vậy, quỳ cả đêm như thế lỡ ngã bệnh thì sao? Đứng dậy, về phòng nào, đừng quỳ nữa.

Các Tự lắc đầu, kiên quyết

-Không, muội đã nói… nếu huynh không chịu tha tội cho người đàn ông hôm qua thì muội sẽ không đứng lên.

Cơ Thành ngẩn người.

Đến nước này mà Các Tự vẫn còn muốn xin tội cho kẻ trộm cắp đó.

Tay Cơ Thành buông ra khỏi người Các Tự.

Vị hoàng tử cầm thanh kiếm, đứng dậy.

Các Tự mệt mỏi đưa mắt nhìn anh

-Hoàng huynh…

Cơ Thành nhìn cô gái rồi xoay lưng bỏ đi.

Các Tự nhắm mắt khẽ cúi đầu, chịu đựng cái lạnh và không ngủ suốt cả đêm cuối cùng chẳng được gì hết.

Tất cả vẫn không lay động được trái tim sắt đá kia.

Vào lúc Các Tự tuyệt vọng nhất thì giọng Cơ Thành cất lên thật nhỏ, nhưng đủ nghe

-Huynh… không thể tha nhưng huynh sẽ không chặt tay hắn, hắn vẫn phải bị giam trong ngục một năm, xem như là cảnh cáo. Như thế muội đã chịu chưa?

Các Tự ngạc nhiên, cô mừng rỡ

-Có thật… huynh không chặt tay ông ta?

Cơ Thành không trả lời câu hỏi của Các Tự mà chỉ nói

-Tiểu Hoàn, mau đỡ thái tử phi về phòng nghỉ ngơi!

Tiểu Hoàn đáp lớn

-Vâng, tam hoàng tử, nô tì nghe rõ. Nào thái tử phi, người mau đứng dậy!

Cơ Thành chẳng kịp cho Các Tự mở miệng thêm lời nào đã rời khỏi vườn ngự uyển.

Tiểu Hoàn đỡ Các Tự đứng lên.

Chân cô muốn khụy vì quỳ quá lâu.

Đôi chân tê buốt, không nhích nổi.

Tiểu Hoàn lo lắng

-Thái tử phi chỉ tự làm khổ mình!

Các Tự mỉm cười, mặt cô trắng bệch

-Nhưng mà cái khổ này cuối cùng đã được đền đáp!

-Dạ, may mà tam hoàng tử rộng lượng chịu giảm tội cho người đàn ông đó.

Các Tự gật đầu, không nói chỉ hướng mắt dõi ra phía con đường khi nãy Cơ Thành đi qua.

Các Tự khẽ cười cười.

Sau đó Tiểu Hoàn dìu Các Tự trở về phòng.

-Có thật đệ không sao chứ, huynh thấy sắc mặt đệ không tốt lắm!

Chu Tinh Đạo chẳng thể yên tâm khi trông sự nhợt nhạt, mệt mỏi hằn rõ trên mặt tiểu đệ.

Hoa Tử Băng cười gượng gạo, đầu óc cứ choáng váng nhưng cô vẫn lắc đầu

-Đệ không sao thật đó, đại ca đừng lo! Ngồi trên yên ngựa một lát là đệ khỏe ngay.

Dù rất lo lắng nhưng Tinh Đạo chẳng nói gì thêm được.

Anh không thể tỏ ra quá quan tâm, quá gần gũi vì Tử Băng trước mặt anh vẫn là một tiểu đệ, nếu anh có hành động bất thường hoặc để lộ sự lo lắng quá mức sẽ khiến Tử Băng nghi ngờ, anh không muốn cô biết rằng thân phận nữ nhi của cô đã bị anh khám phá.

-Đại ca… huynh sao vậy, huynh giận đệ ư?

Tử Băng ngạc nhiên vì Tinh Đạo thở dài.

Tinh Đạo mỉm cười, vỗ vai cô gái

-Không, nếu thấy trong người không khỏe thì báo với mọi người nhé!

Tử Băng gật đầu.

Tinh Đạo đành chấp nhận cái gật đầu đó một cách miễn cưỡng.

Rồi bất chợt anh chàng thấy tay mình đặt lên bờ vai mỏng manh của Tử Băng.

À đúng

Tử Băng là nữ nhi không còn là tiểu đệ nữa nên anh không nên vỗ vai tùy tiện như vậy.

Nghĩ thế vị tiểu vương gia bắt đầu lúng túng.

Anh từ từ rút tay lại, nhẹ nhàng và nhanh chóng để Tử Băng không thấy sự bối rối của anh.

-Thôi, chuẩn bị đi chúng ta lên đường!

-Vâng.

Dõi theo bóng Tinh Đạo

Tử Băng đưa tay đặt lên trán, trán nóng bừng, sốt thật rồi, thảo nào mệt và khó chịu quá.

Nhưng cô sẽ ráng chịu đựng vì không muốn chuyến hành trình hôm nay sẽ bị gián đoạn.

Có gì trưa dùng bữa xong, vào lều ngủ một giấc chắc sẽ khỏe lại ngay.

Tử Băng nhủ thầm.

Bỗng, giọng Hiểu Lâm vang lên bên tai nghe hậm hực

-Nè, sướng rồi nhé, chỉ cần ngủ một đêm ngoài lều thôi là mi được đại ca, nhị ca, tam ca lo lắng đến xanh mặt. Cứ như thế mi tha hồ mà “làm giá”.

Đang mệt mỏi lại gặp ngay giọng điệu khó nghe của tên này, Tử Băng thêm chán chường.

Cô chẳng muốn đôi co với Hiểu Lâm làm gì nên bảo

-Huynh thôi đi, đệ mệt lắm, không thích nghe huynh lải nhải đâu.

Hiểu Lâm điên tiết.

Tử Băng toan quay lưng thì Hiểu Lâm đã kéo bờ vai cô lại, gằng từng tiếng

-Láo thật, mi không xem ta ra gì hết á?

-Huynh bỏ đệ ra… đệ rất mệt…

-Hà, bày đặt mệt, giở chiêu đó với đại ca thì được còn với ta thì… đừng hòng!

-Đệ không giở trò, đệ mệt thật và đệ không nói đùa… đệ… đệ…

Tử Băng đột nhiên hoa cả mắt, đầu óc quay cuồng, thân thể rã rời bủn rủn chẳng đứng nổi.

Chính vì vậy mà cô đã ngã vào người Hiểu Lâm và ngất đi nhanh chóng.

Bên ngoài lều, nét mặt ai cũng đầy lo âu, suy tư.

Từ lúc Tinh Đạo đưa Tử Băng vào lều, đã hơn nửa canh giờ vẫn chưa thấy ra.

Trần Thống cũng theo vào luôn để xem tình hình.

Thật ra Trần Thống có biết chút ít về y thuật nên anh là người thích hợp nhất có thể chữa bệnh cho Tử Băng.

Trần Giang chặc lưỡi

-Không biết Tử Băng bệnh nặng không nhỉ sao đại ca, nhị ca ở trong đó lâu thế?

-Umh, sáng nay thấy sắc mặt nó không tốt cuối cùng ngã bệnh thật.

Trần Sơn không hiểu sao cũng lo lắng theo.

Trần Nhất khoanh tay dựa lưng vào thân cây to, chong mắt về ba tên

-Các đệ còn nói, nếu không phải do các đệ đuổi thất đệ ra ngoài bắt nó ngủ cả đêm giữa trời giá lạnh thì đâu đến nỗi.

-Tam ca, bọn đệ bảo là không cố ý đuổi nó, với lại có ngờ đâu nó yếu như vậy.

Hiểu Lâm đang cao hứng tự dưng hạ thấp giọng.

Trần Nhất tiếp

-Đệ nói hay thật, như huynh đây vốn rất khỏe mạnh nhưng bảo huynh ngủ cả đêm ở ngoài lạnh căm căm đến thế thì huynh cũng phát ốm huống chi Tử Băng. Thất đệ tuy có võ nhưng các đệ không thấy thằng bé nhỏ con và hơi ốm à? Hiển nhiên thất đệ bệnh là đúng.

Định biện bạch cho tội lỗi của mình thì cửa lều mở toan,Tinh Đạo với Trần Thống bước ra.

Trần Thống nghiêm mặt

-Thôi, thôi trong lều mà huynh nghe tiếng các đệ ồn ào, để Tử Băng nghỉ ngơi chứ!

Trần Nhất đi lại hỏi

-Thất đệ thế nào rồi, ốm nặng không?

Tinh Đạo cố giấu phiền muộn trong lòng

-AThống bắt mạch cho thất đệ rồi, không có gì nghiêm trọng, chỉ là cảm do cả đêm ngủ ngoài thời tiết lạnh giá với lại chiều hôm qua đệ ấy ngâm mình dưới nước lâu quá. Tuy vậy nhưng giờ thất đệ sốt cao lắm, cần phải hạ sốt ngay.

Trần Thống lên tiếng thêm

-Huynh biết vài loại cây có thể giúp hạ sốt rất nhanh vì vậy phải tìm chúng về sắc làm thuốc cho thất đệ uống.

Trần Nhất sốt sắng

-Thế thì huynh mau nói là loại cây nào để đệ và vài người vào rừng tìm.

Trần Thống toan nói về mấy loại cây thuốc thì Tinh Đạo ngăn

-AThống sẽ miêu tả tỉ mỉ về mấy cây thuốc đó và tiếp đến huynh muốn Hiểu Lâm, AGiang, ASơn sẽ là người vào rừng tìm chúng về cho AThống sắc làm thuốc.

-Sao lại là bọn đệ?

Hiểu Lâm xìu giọng.

-Vì Tử Băng ngã bệnh là lỗi của các đệ, huynh muốn cả ba đi tìm thuốc cho đệ ấy.

Biết Hiểu Lâm sẽ còn “ương bướng” nên Trần Giang đã kịp nói trước

-Vâng đại ca, bọn đệ cũng thấy có lỗi về chuyện này nên bọn đệ sẽ tìm thuốc cho.

Trần Giang thúc nhẹ vào hông Trần Sơn, anh chàng ngũ ca đáp khẽ

-Đệ… đệ sẽ tìm thuốc cho Tử Băng!

Riêng Hiểu Lâm không đồng ý nhưng cũng chả… thể phản đối vì sẽ chẳng ai đứng về phía anh đâu, biết rõ điều đó anh đành im lặng.

-Đệ thấy đại ca phân như thế rất hay, giờ huynh sẽ nói rõ cho mấy đứa về hình dáng các cây thuốc, yên tâm chỉ hai, ba cây thôi, các đệ tìm nhanh về nhanh, thất đệ sốt cao lắm đấy.

Buổi trưa khi sắp vào ngự hoa viên

Lạc Cơ Thành ra lệnh cho tên thái giám theo hầu

-Ngươi mau đến cung Khảm Đài mời thái tử phi đến vườn ngự uyển dùng bữa với nương nương và Nguyệt Tịnh tiểu thư.

Tên thái giám cúi người tâu

-Bẩm tam hoàng tử, sáng nay thái tử phi đã ngã bệnh, lúc nãy nha hoàng Tiểu Hoàn đi mời ngự y đến xem bệnh tình của thái tử phi.

-Sao, hoàng đệ muội ngã bệnh?

Cơ Thành kinh ngạc.

-Khục! Khục! Khục!

Hoàng Nam Các Tự ho.

Sáng vừa về phòng là Các Tự ngất xỉu ngay trên giường chắc là do đêm qua quỳ gối ở hoa viên, cô bị cảm nặng rồi.

Mệt mỏi, cơ thể chả nhúch nhích gì được, cô nằm đơ, đắp chăn kín mít.

Lúc nãy ngự y có xem mạch bảo là chỉ cảm phong hàn, hơi sốt tí uống vài thang thuốc sẽ khỏi nên Tiểu Hoàn theo lời đi bốc thuốc ngay.

Chờ hơn mười mấy phút mà chưa thấy về.

Các Tự không biết là Tiểu Hoàn có la cà ở đâu rồi quên mất cô đang ốm liệt không.

Các Tự lại ho.

Két!

Ôi may quá, có tiếng mở cửa, chắc là Tiểu Hoàn sắc thuốc về vì Các Tự nghe mùi thuốc bốc lên, khó ngửi.

Cô cất tiếng yếu ớt, khàn khàn

-Tiểu Hoàn, em về hả, ta chờ em lâu lắm đấy, ngự y có nói là thuốc đắng không ta không thích uống thuốc vì ta ghét thuốc đắng!

Im lặng. Chả nghe tiếng Tiểu Hoàn đáp lại.

Các Tự ngạc nhiên, rõ ràng có tiếng mở cửa lẫn cả tiếng bước chân vào đây mà.

Ngỡ Tiểu Hoàn trêu mình, Các Tự tiếp

-Tiểu Hoàn, sao em không lên tiếng, em chọc ta hả, nếu còn thế nữa thì ta sẽ cho em uống hết chén thuốc đắng đó thay ta đấy.

Lần này không có câu trả lời đáp lại nhưng có tiếng bước chân tiến đến giường Các Tự nghe rất rõ, rất gần nữa.

Ngỡ là Tiểu Hoàn nên Các Tự cố gắng ngồi dậy, cất tiếng trách

-Tiểu Hoàn, em không nghe lời ta….

Đôi mắt cô gái tròn xoe khi chạm vào gương mặt lạnh băng của Cơ Thành.

Tuy thế nhưng cái nhìn của anh thấp thoáng cái gì rất dịu dàng dành cho cô.

Các Tự bất ngờ vì vị hoàng huynh này xuất hiện đột ngột trong phòng mình.

Chưa hết trên tay anh còn cầm lấy chén thuốc bốc khói.

Chẳng để Các Tự mở lời hỏi về sự hiện diện bất thình lình của mình thì Cơ Thành ngồi xuống chiếc ghế gần giường, cất giọng

-Hoàng đệ muội mắng Tiểu Hoàn như vậy xem ra muội vẫn còn khỏe lắm!

Câu nói ấy khiến Các Tự… hơi xấu hổ.

Đúng là khi nãy cô có lớn tiếng một tí nhưng vì nghĩ Tiểu Hoàn trêu nên mới thế.

Ai ngờ đâu lại là Cơ Thành.

Các Tự bảo

-Thì hoàng huynh vào phòng muội nhưng không lên tiếng muội ngỡ là Tiểu Hoàn và đã trách oan con bé.

Biết Các Tự có ý trách, Cơ Thành gật nhẹ

-Huynh xin lỗi vì định vào xem muội thế nào rồi ra ngay đúng lúc muội thức dậy huynh không biết phải làm sao, thấy trên bàn chén thuốc còn nóng, chắc là Tiểu Hoàn vừa rời đi.

-Vậy là chén thuốc đã có sẵn?

Các Tự nhíu mày, ho.

-Có lẽ Tiểu Hoàn vào thấy muội ngủ ngon quá không dám đánh thức nên để chén thuốc trên bàn chờ khi muội dậy sẽ đưa thuốc cho muội.

Các Tự nghe giải thích, không nói gì.

Cơ Thành liền đưa chén thuốc cho cô gái

-Thuốc đây, muội uống cho mau khỏe.

-A… dạ, đa tạ hoàng huynh.

Các Tự buông câu cảm tạ rồi đón lấy chén thuốc.

Nhưng hai tay cô run run chẳng thể giữ nổi chén thuốc nhỏ.

Chắc hẳn do mệt quá và vẫn còn thấy lạnh.

Trông thế Cơ Thành hiểu Các Tự không thể tự uống thuốc được.

Vị hoàng tử nghĩ ngợi rồi lấy chén thuốc về phía mình.

-Hoàng huynh, thuốc của muội…

Cơ Thành nhìn chén thuốc xong nhìn qua cô tiểu thư đang nghiêng đầu khó hiểu

-Tay muội run vậy không cầm nổi đâu, huynh sẽ giúp muội uống thuốc.

Sao, Cơ Thành sẽ đút thuốc cho Các Tự à?

Các Tự bất ngờ hỏi thầm và khi thấy Cơ Thành múc một muỗng thuốc lên thì cô tin rằng lới anh nói là đúng.

Chà khó xử thật, từ nhỏ đến giờ mỗi lần ốm Các Tự thường tự uống thuốc hoặc nếu không thì Tử Băng sẽ đút thuốc cho, có khi là Kim Long vào mỗi lần ông muốn chăm sóc con gái, chứ chưa bao giờ Các Tự được một người nam nhân đút thuốc.

Đang cúi đầu suy nghĩ thì bất chợt muỗng thuốc đã để ngay trước môi Các Tự.

Các Tự đưa mắt ngước nhìn vị hoàng huynh.

Cơ Thành không nói chỉ gật đầu khẽ như ra điều bảo cô hãy mở miệng uống thuốc.

Các Tự lại ho, vậy mà cơn ho vẫn không giấu được sự lúng túng của cô gái.

Dù thấy ngại nhưng vì không muốn Cơ Thành cứ giơ tay như vậy sẽ rất mỏi nên chẳng còn lựa chọn nào khác, Các Tự đành hé môi uống ngụm thuốc sóng sánh trong cái muỗng sứ.

-Ôi!

Các Tự kêu khẽ, môi cô mấp máy, mím chặt lại. Do nóng.

-À huynh bất cẩn thật, thuốc hãy còn nóng, uống thuốc lúc nóng dễ bị phỏng lắm, môi muội có sao không?

Cơ Thành phát hiện ra cái đoảng của mình.

Các Tự lắc đầu, ho thêm vài tiếng.

Còn chưa biết anh chàng này sẽ làm gì thì Các Tự tròn xoe mắt ngạc nhiên lần thứ hai khi Cơ Thành đưa muỗng thuốc lên miệng… thổi nhè nhẹ.

Hành động quan tâm ấy làm Các Tự ngẩn cả người.

Đây là Lạc Cơ Thành lạnh lùng ư?

Việc làm này của anh chẳng giống một người có trái tim sắt đá gì cả.

“huynh ấy là người dịu dàng rất quan tâm đến người khác….”

Lẽ nào lời Quan Nguyệt Tịnh nói đều là sự thật?

Cơ Thành vốn không như mọi người thấy và nghĩ!

Vậy… Cơ Thành là người như thế nào?

Đột ngột giọng Cơ Thành vang lên

-Nguội rồi, muội uống đi!

Cơ Thành lại đưa muỗng thuốc lên môi Các Tự.

Đắn đo chốc lát Các Tự liền mở miệng uống hết làn nước màu đen trên muỗng.

Cô nhăn mặt, thuốc đúng là đắng thật.

Cơ Thành hỏi

-Thuốc đắng à, thuốc đắng mới mau hết bệnh chứ, muội uống thêm nhé, cố uống hết chén thuốc Tiểu Hoàn sắc.

Các Tự gật gật, nãy giờ cô không nói lời nào chỉ gật rồi lắc đầu.

Có lẽ là do không biết phải nói gì.

Trông tư thế Các Tự ngồi uống thuốc hơi khó khăn, Cơ Thành liền gợi ý

-Để huynh đỡ muội dựa lưng vào thành giường cho dễ uống thuốc.

Các Tự lại… gật.

Cơ Thành đứng lên, bước lại gần giường, một tay cầm chén thuốc một tay quàng qua lưng Các Tự từ từ, nhẹ nhàng đỡ cả người cô gái dậy.

Và trong vài giây tích tắc, khi gương mặt Các Tự áp nhẹ vào người Cơ Thành thì một lần nữa cô ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ phát ra từ cơ thể đó.

Thoang thoảng, dịu nhẹ và đặc biệt là mùi hương kỳ lạ khiến trái tim Các Tự… đập mạnh giống hệt hôm qua.

Toàn thân Các Tự bất động, đôi mắt chỉ biết mở to vì cả người dâng lên cảm giác choáng ngợp không thể tả.

Thật ra mùi thơm này là sao?

Câu nói của Cơ Thành khiến Các Tự sựt tỉnh

-Hoàng đệ muội thấy không khỏe à, trông muội bần thần quá.

Các Tự quay mặt sang bên, đáp nhỏ

-Dạ… không…

Cơ Thành đang quan sát nét mặt bất thường của Các Tự thì bỗng…

-Nương nương giá đáo!

Cùng lúc cửa phòng mở, hoàng hậu Âu Mỹ Ngân bước vào đầy lo lắng.

Theo sau còn có Quan Nguyệt Tịnh.

Cả hai ngạc nhiên thấy Cơ Thành đứng lên, tay cầm chén thuốc.

Cơ Thành cúi người

-Thành nhi thỉnh an mẫu hậu!

-Miễn lễ, con cũng ở đây à?

Âu Mỹ Ngân hỏi.

-Dạ, nghe hoàng đệ muội ngã bệnh nên con đến xem sao.

Âu Mỹ Ngân nhanh chóng đến bên giường ngồi xuống

-Các Tự, con thấy trong người thế nào, uống thuốc chưa?

Các Tự nói, giọng nghe chẳng rõ

-Dạ, Các Tự thỉnh an mẫu hậu.Con thật đáng trách vì khiến mẫu hậu lo lắng.

-Ngốc, bệnh thì ta phải lo chứ sao lại nỡ trách con.

-Đúng đó, Nguyệt Tịnh hay tin Các Tự ốm là vào cung thăm ngay, hóa ra gặp Thành ca cuõng ở đây, thật trùng hợp.

Nguyệt Tịnh lém lỉnh nháy mắt với Cơ Thành.

Cơ Thành không muốn “dính” đến cô tiểu thư là chúa tinh nghịch này nên cáo lui

-Dạ, mẫu hậu đã đến thăm hoàng đệ muội thì con xin phép rời khỏi đây để giải quyết một số chuyện, đây là thuốc ngự y kê, mẫu hậu nhớ bảo muội ấy uống cho hết.

Cơ Thành trao chén thuốc cho Âu Mỹ Ngân rồi cúi chào.

Anh không quên nhìn sang Nguyệt Tịnh

-Huynh đi, muội ở lại giúp mẫu hậu.

Và tất nhiên chả kịp cho cô gái mở miệng là anh quay lưng rời khỏi phòng.

Các Tự ho, khẽ dõi mắt theo tà áo khoác dài kia khuất sau cánh cửa.

Nguyệt Tịnh sụ mặt, lầm bầm

-Hừ, cứ hễ gặp người ta là kiếm cớ bỏ đi, huynh thật nhẫn tâm.

Âu Mỹ Ngân giải tỏa cơn tức giận của Nguyệt Tịnh

-Được rồi, con đến đây là để thăm Các Tự mà, Cơ Thành còn nhiều chuyện phải làm lắm.

Nguyệt Tịnh đến bên giường, giương to đôi mắt lanh lợi vào Các Tự

-Ừ, không thèm để ý đến huynh ấy nữa, Các Tự đã khỏe chưa, thuốc vẫn còn nguyên này.

-Phải đó, sao không uống hết thuốc?

Âu Mỹ Ngân đưa mắt nhìn chén thuốc còn đầy.

Các Tự đón lấy chén thuốc

-Dạ, con đang định uống thì mẫu hậu và Nguyệt Tịnh vào đó chứ!

-Ừ, vậy giờ uống nhanh để mau khỏi bệnh.

-Các Tự sớm khỏe lại rồi Nguyệt Tịnh cùng Các Tự thả diều.

Các Tự mỉm cười, đưa chén thuốc lên môi uống.

Hoa Tử Băng uống ực hết một hơi hết chén thuốc đầy mà Trần Thống sắc cho.

Cô đưa chén cho Tinh Đạo cười mệt mỏi

-Đệ uống xong rồi, đa tạ đại ca!

-Đệ nên đa tạ AThống mới đúng, à Hiểu Lâm, AGiang, ASơn đi hái thuốc cho đệ đấy, cả ba thấy có lỗi vì đã khiến đệ ngã bệnh.

-Thật à?

Tử Băng lấy làm lạ.

Tinh Đạo cười nhẹ nhàng

-Thôi đệ nằm nghỉ, ngủ một giấc thật ngon sẽ khỏi bệnh ngay.

-Dạ, đại ca, huynh đừng trách tứ ca, ngũ ca và lục ca… các huynh ấy không cố ý đâu, tại đệ không qua chỗ huynh ngủ mà ngủ ở ngoài nên mới ngã bệnh.

Tinh Đạo gật đầu, thân thiện, nụ cười lúc nào cũng ấm áp

-Huynh biết rồi, huynh sẽ không trách các đệ ấy.

Chu Tinh Đạo bước ra khỏi lều, Trần Thống hỏi ngay

-Thất đệ uống hết thuốc chứ đại ca?

-Ừ, uống sạch!

Tinh Đạo giơ chén thuốc lên, cười bảo.

Trần Nhất thở dài

-Hy vọng nó mau khỏi bệnh, để mai còn lên đường, hôm nay chúng ta trễ mất một ngày.

Tinh Đạo gật nhẹ, anh chợt thấy ba tên nọ đang đứng dựa lưng vào thân cây phía xa, mặt đứa nào cũng thất thiểu.

“-Huynh không để ý là chúng ganh tị với Tử Băng à? Nhất là Hiểu Lâm. Đệ ấy trước đây vốn là tiểu đệ nhỏ tuổi nhất trong chúng ta và được quan tâm, chiều chuộng bây giờ tự dưng xuất hiện thêm Tử Băng khiến Hiểu Lâm… bắt đầu ganh tị!

Trần Thống vừa dứt câu, Trần Nhất gật gù như để khẳng định điều anh trai nói là đúng

-Dĩ nhiên Hiểu Lâm ganh tị với Tử Băng là vì.. đại ca! Đại ca là huynh ruột của Hiểu Lâm, bọn đệ đều biết thằng bé quí trọng và nghe lời huynh thế nào. Giờ đây tự dưng anh trai ruột thịt của mình lại đi quan tâm, lo lắng cho một thằng nhóc khác, hỏi sao Hiểu Lâm không ganh tị.

Nghe hai tiểu đệ hiểu chuyện giảng giải, Tinh Đạo lên tiếng hơi nhỏ

-Nhưng huynh đã nói rõ với Hiểu Lâm là… huynh đều yêu quí cả hai, đệ ấy và Tử Băng.

Đối với huynh hai đứa đều quan trọng!

Trần Thống thấy lạ

-Đại ca, nói gì thì nói huynh lẽ ra phải quí Hiểu Lâm hơn chứ vì nó là đệ ruột của huynh, Tử Băng cũng chỉ là người ngoài, huynh… quan tâm Tử Băng quá khiến mọi người thấy lạ và điều đó càng khiến Hiểu Lâm ganh tị, ghét bỏ Tử Băng hơn! ”

Cuộc trò chuyện ngắn lúc nãy của Tinh Đạo với anh em sinh đôi Trần Thống, Trần Nhất giờ đây lởn vởn trong đầu khiến anh đứng lặng người.

Anh không ngờ chỉ vì thái độ, hành động không suy xét kỹ của mình đã vô tình làm nảy sinh mâu thuẫn giữa Hiểu Lâm với Tử Băng.

Nhất là với Hiểu Lâm. Anh thấy có lỗi với đệ đệ ruột.

Tinh Đạo nghĩ ngợi chốc lát rồi cất tiếng gọi

-AThống, ANhất, Hiểu Lâm, AGiang và ASơn… các đệ đi theo huynh, huynh có chuyện muốn nói!

Mấy người nọ nhìn nhau, nhíu mày.

Hiểu Lâm ngạc nhiên

-Có chuyện gì hả, đại ca? Hay là… huynh lại trách bọn đệ về chuyện Tử Băng?

Tinh Đạo lắc đầu, dịu dàng

-Không! Huynh chỉ muốn nói cho mọi người về… Hoa Tử Băng!

Hoa Tử Băng? Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì?

Hàng loạt những câu hỏi xuất hiện trong đám năm người kia.

Trần Giang dè dặt hỏi

-Lẽ nào… Tử Băng bị bệnh nặng, không qua khỏi??

Hiểu Lâm, Trần Sơn tái nhợt mặt mày khi nghe câu hỏi của Trần Giang.

Tinh Đạo cười cười trước điệu bộ của mấy tiểu đệ nghịch ngợm

-Không phải, thất đệ chỉ bị cảm thường thôi!

Phù! Hiểu Lâm, Trần Sơn nhẹ cả người, nếu không chúng sẽ bị tội “gián tiếp giết người”.

Trần Sơn gãi đầu

-Vậy là chuyện gì về Tử Băng?

Tinh Đạo ngừng cười, anh đưa mắt nhìn hết năm tiểu đệ, nghiêm túc

-Huynh biết… huynh quan tâm đến Tử Băng hơi nhiều khiến tất cả thấy lạ và nhất là Hiểu Lâm… làm đệ phải ganh tị với đệ ấy.

Hiểu Lâm tròn xoe mắt.

Tinh Đạo nhẹ nhàng tiếp tục vấn đề

-Thật ra, huynh quan tâm Hoa Tử Băng là có lý do!

Năm anh chàng lập tức nhìn nhau.

Quả nhiên Tinh Đạo quan tâm Tử Băng… hơi quá mức!

Điều đó ai cũng phải thấy.