Chương 15: Vu vơ

“Đó là một ngày trời đông giá rét.

Tại sao câu chuyện của tôi lại bắt đầu vào mùa đông? Có lẽ bởi vì tôi không thích hợp với sự rộn ràng đầy sức sống của mùa xuân, những sôi nổi nhiệt tình của mùa hạ và cái vẻ lâm li bi đát lúc cuối thu. Cuộc sống trong mắt tôi lúc nào cũng phủ một mùa đông dài với những cơn u ám lạnh buốt khiến tôi yêu những cái run lẩy bẩy, yêu cả những cơn gió tinh nghịch ưa đánh đập người ta cho tới khi họ phải chạy trốn trong những lớp áo dày.

Nhưng chúng không đánh tôi, tôi như một kẻ lạc loài giữa sự run rẩy của mọi người. Tôi không hiểu vì sao, có lẽ bởi tâm hồn tôi từ lâu đã buốt giá hơn thế nhiều.

Bởi vậy tôi sẽ ra đi, tôi sẽ không ở lại nơi khiến cho tâm hồn tôi càng thêm giá lạnh này nữa.

Tôi sẽ sống tốt.

Đừng lo, và đừng tìm kiếm.”

Đấy là những dòng mà hắn gửi lại cho gia đình khi quyết định bỏ nhà đi mang theo con Dream chiến già lụ khụ, đơn giản vì hắn cần một phương tiện di chuyển. Bỏ nhà đi bụi đương nhiên là phải oai phong một tý, đời có mấy khi.

Còn tại sao lại là mùa đông? Là bởi vào mùa hạ cách đây vài tháng hắn đã thi rớt đại học. Mười hai năm chỉ ăn, ngủ, xả cức với xách đít đến trường và rồi tạch Đại học thì biết sao rồi đấy, phải nói là nhục như con trùng trục. Và sau nhiều tháng bị gia đình chửi bới, bị con chị gái chim lợn và chịu cảnh chê bai từ hàng xóm thì hắn quyết chí bỏ nhà đi với hai trăm nghìn đồng cùng vài bộ quần áo được gấp cẩu thả nhét trong cặp. Hắn quyết định sẽ ra đời lập nghiệp, đợi đến lúc thành danh rồi khi ấy hắn mới trở về và sẽ chỉ thẳng mặt bà chị hách dịch mà nói:

-Đừng tưởng đậu Đại học là rất ghê gớm, tây giờ tao thuê những đứa học đại học như mày làm nhân viên đấy biết chưa!

Càng nghĩ càng sướng, hắn cảm thấy mình giống như đang được giải thoát khỏi những bộn bề bế tắc, khỏi cuộc sống được người khác lên kịch bản. Xin làm nhân viên tại một quán ăn, phấn đấu vài tháng trở thành chủ quán, sau đấy dành dụm vốn mở nhà hàng, đây chính là con đường hắn sẽ đi, trải đầy tiền bạc và hoa hồng, con đường của ông chủ của dãy nhà hàng sang chảnh bậc nhất cái thành phố này!

Và trên con đường tương lai xán lạn đó hắn đụng phải một người.

THÌNH!

Hắn đụng phải một người, đụng kiểu trực tiếp và mạnh bạo làm người kia bắn con mẹ nó ra luôn ấy chứ chả phải là va quệt bình thường thôi đâu. Hắn rén, chỉ nghe tiếng thôi cũng biết là đau lắm, nhỡ gãy xương sườn hay vỡ nội tạng để rồi cơ quan chức năng vào cuộc thì có mà vỡ alo, hắn đang dạt nhà cơ mà!

-Đi đứng kiểu đéo gì thế? Muốn chết à?

Tuy mơ mộng nhưng đương nhiên là hắn vẫn không quên việc nhìn đường, chẳng qua là cái đứa khùng điên này đột nhiên chạy vụt ra từ một con hẻm bên đường làm hắn không phản ứng kịp. Đang định chửi cho một trận mào đầu để tránh trường hợp ăn vạ xin đểu thì hắn nhận ra vừa tông phải một cô gái. Nhìn em cũng trạc tuổi hắn, mặc một chiếc áo đồng phục đã ngả màu nhưng sạch sẽ, tóc cột cao năng động còn người thì cứ phải gọi là bết xê lết.

Còn phải nói? Một thằng tập gym to như trâu chọi ăn quả Dream với tốc độ bốn mươi ki-lo-met/giờ vào mạn sườn thì cũng oẳng chứ nói chi là một bé gái xinh như mộng. Nhìn em nằm dài trên đường rên ư ử đầy đau đớn hắn cảm tưởng em sắp đi luôn rồi chứ đéo thể nào qua khỏi được!

Ấy thế mà bằng một sức mạnh phi thường nào đó em vẫn bò dậy rồi đổ vào xe hắn. Chắc tại em đau quá nên không đi bình thường được, em dùng tay chống vào xe mà lết đến vỗ vai hắn, giọng em nghe ngọt và êm tai nhưng tràn đầy sợ hãi và run rẩy như sắp vỡ ra:

-Chạy...Chạy anh ơi. Cứu em...

Hắn còn chưa hiểu là cứu khỏi cái gì thì trong ngõ đã phi ra hai thằng cởi trần bụng phệ mặt mày bặm trợn y như đòi nợ thuê. Thấy em, chúng nó chỉ thẳng vào mặt em rồi rít lên:

-Cái đ** tổ cụ mày con đĩ điếm kia mày thích chạy không? ĐMM con $&@XYZ+-×÷ này mày thích chết đúng không ĐCMM bố giết mày chếtttttttt!

Thôi xong! Quả này em mà rơi vào tay chúng nó thì mỗi đứa một cái bạt tai cũng đủ cho em thân tàn ma dại chứ đừng nói là chúng nó đòi giết em. Chúng nó mà giết em thì khéo em đéo đầu thai được luôn ấy chứ!

Vội nhìn sang em, em vẫn đang nhìn hắn bằng cặp mắt van nài đầy sợ hãi và nước mắt, một chân em trèo lên xe hắn, có vẻ em đường cùng rồi nên vớ được cọng rơm nào thì em bám đến chết luôn chứ chả còn thời gian chờ đối phương đồng ý hay ra điều kiện. Mà phải nói là em đẹp thật sự, càng đẹp hơn khi em run rẩy sợ sệt van xin một chốn nương tựa. Nhìn bộ dạng này của em thì mười thằng dễ phải có đến hai mươi bốn thằng bất chấp tất cả vươn tay cho em nép vào lòng rồi che chở em kệ cmẹ phía trước là hai thằng gang hồ bặm trợn, hai con dao găm hay thậm chí là hai khẩu đại bác!

Hắn cũng không ngoại lệ, thậm chí hắn còn soạn sẵn một câu thoại đầy lãng mạn nguyên văn như sau: “Leo lên đi em, anh sẽ đèo em đến cùng trời cuối đất. Đi với anh thì em không việc gì phải sợ cả em ạ!”

Nhưng hình như hai khuôn mặt đầu trộm đuôi cướp cùng tiếng dép tổ ong quệt xoèn xoẹt xuống mặt đường càng lúc càng gần làm hắn cuống quá hay sao ấy mà văn mẫu khi ra khỏi miệng hắn lại thành ra là:

-Ơ, đcm con chó này vô duyên nhở? Đmm quen biết đéo gì? Cút xuống!!!

Dứt lời hắn cũng chả đề ý xem em đã xuống hay chưa mà rồ ga lao thẳng. Thình lình hai cánh tay mềm mại nõn nà ôm lấy eo hắn, chắc tại hắn phóng bất ngờ em chưa bám kịp nên ôm đại.

Lúc này hắn đã bình tĩnh hơn một chút nhưng vẫn sợ hai thằng giang hồ kia đuổi theo nên vẫn chửi em bằng một giọng cao và vang chả thua gì ca sĩ opera:

-Ớ đmm tao quen biết đéo gì mày mà mày dí tao hả con l**?

-Dạ anh cho em xin lỗi! Lát anh đưa em xuống đoạn trên kia rồi em gửi tiền xin lỗi anh được không ạ? Khi ấy em gấp quá em không nghĩ được gì hết, anh đừng giận em nghen. Em xin lỗi anh ạ!

Chắc em cũng biết là đang làm khó hắn nên nói bằng giọng đầy ái ngại và thu tay về nắm vào thanh kim loại sau yên xe làm hắn tiếc hùi hụi.

Lúc này xe đã ra đến đường quốc lộ, là đoạn đường xe đông, người nhiều nên em xin phép hắn được xuống chỗ này. Vãi thật, chả hiểu nhà ai dạy dỗ kiểu gì mà được đứa con gái ngoan ngoãn tệ. Giá mà hắn có tiền, giá mà hắn là chủ dãy nhà hàng rồi thì hắn bắt em về làm vợ ngay chứ ngu gì mà để sổng. Khổ nỗi giờ hắn chả phải ông nọ ông kia mà chỉ là một thằng dạt nhà nghèo kiết lo cho mình còn khó chứ nói chi đến chuyện đèo bồng một đứa con gái.

Ôi đm giá mà cả đời chỉ gặp mấy đứa bẩn tính vô duyên để rồi tự nguyện ê mốc đến già còn đỡ hơn gặp một em good girl ngoan hiền để rồi trơ mắt nhìn em chạy đi mất. Tự dưng hắn thấy tiếc quá, tiếc mà cảm tưởng gan ruột đứt ra từng khúc chứ chả phải tiếc bình thường. Nay xa nhau biết đến bao giờ mới có thể gặp lại, đúng người sai thời điểm thì còn gì đau đớn bằng...

Đang sầu đời thì tự dưng nó nghe tiếng em ho khan. Ôi đúng là gái đẹp thì đến ho cũng hay như là hát, hắn liếc vào gương chiếu hậu mong muốn được thấy vẻ mặt nhăn nhó của em khi vừa ho xong thì lập tức hoảng hồn bủn rủn cả chân tay.

Máu, trên tay em toàn máu là máu! Cái miệng xinh xắn của em cũng đầy máu loang lổ xuống cằm, khuôn mặt em thì trắng bệch chẳng biết là vì mất máu hay vì sợ, chắc là cả hai.

Hắn hoảng, nghe thì có vẻ nhục nhưng sự thật là hắn rất sợ máu, cứ nhìn thấy máu là chân tay hắn lại bủn rủn rồi người thì mềm nhũn ra. Tay lái của hắn loạng choạng rồi hắn tự xòe giữa đường quốc lộ, may mà không có con xe nào vọt lên từ phía sau chứ không thì đồi thông hai mộ luôn rồi.

Hắn biết lúc ấy tay lái yếu nên trước khi xe đổ đã kịp phản ứng, chỉ bị đập cẳng tay xuống đường chứ người ngợm thì không làm sao. Em thì không may mắn như thế, người em đã yếu sẵn lại còn bị bất ngờ nên em chẳng thể nào nhảy ra kịp, cả cái xe đè lên chân em đau thì phải nói là thấu trời xanh!

Ôi cái chân thon dài đẹp đẽ, thứ mà đặt lên kệ để cho hắn ve vuốt thì hắn có thể mân mê cả ngày không chán còn đặt trên bàn tiệc thì hắn có thể liếm cả ngày không ngán. Ấy thế mà cái tạo vật đẹp đẽ đó giờ lại đang bị con xe ghẻ lở hắc lào bẩn thỉu dơ dáy đến cùng cực của hắn đè lên ngấu nghiến như một con lợn bẩn thỉu, một thằng biến thái mê chân. Ôi, sau vụ này dễ hắn phải đập tan cái xe cho hả giận mất!

Người đi đường thấy tai nạn thì kéo đến xuýt xoa mỗi người một câu, chủ yếu vì có đứa con gái xinh xắn nằm thút thít giữa lòng đường chứ cái mặt hắn thì dù có té xe liệt toàn thân cũng chả ai thèm quan tâm đến.

-Chết chửa! Đi đứng sao để ngã thế hả mấy đứa này?

-Con nít con nôi mà phóng xe bạt mạng! Đm chúng mày muốn chết hay gì?

-Tội chưa! Con bé rõ là xinh xắn dễ thương...

-Thằng kia ra đỡ cái xe chứ ngồi đó mà nhìn à? Đàn ông đàn ang chả được tích sự b* gì!

-Cháu mau đưa người yêu đi khám xem chân cẳng có sao không. Khổ, quá khổ!

Được người ta nhận nhầm là người yêu của em thì hắn cũng sướng lắm, cơ mà sướng thì sướng để đó thôi chứ trước mắt phải đến bệnh viên xem em có làm sao không đã. Tự dưng ho ra máu thế thì có chết người không cơ chứ! Hay là em bị bệnh nan y như phim Hàn Quốc? Ôi em mà chết thì hắn đau lòng chết theo mất dù hắn chỉ mới gặp em chưa đầy hai mươi phút đồng hồ. Hắn phát điên vì em luôn rồi!

Cố kiềm chế nỗi sợ máu, hắn phóng xe thật cẩn thận đến bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ phán là hắn bị rạn xương tay ,thảo nào vừa rồi vặn ga đau thấy ông cố luôn .Về phần em thì có hơi nghiêm trọng một chút: Gãy chân. Tuy không đến nỗi gãy lìa rồi thành cà thọt như trên phim nhưng cũng phải nằm viện một thời gian rồi mới đi lại được.

Ho ra máu thì là bởi xương sườn em bị gãy đâm vào phổi, cũng may là đâm không sâu bằng không thì chắc em đã đi trên xe của hắn từ vài phút trước. Hix, chả biết em rơi vào tay hai thằng giang hồ kia thì em ra nông nỗi gì chứ đi với hắn được một lúc mà em rớt mẹ nó nửa cái mạng ở giữa đường luôn rồi!

Gia đình hắn cũng đến không lâu sau đó, cha hắn vừa vào liền cho ngay hai cái bạt tai mặc cho em nhận hết trách nhiệm và xin lỗi rối rít. Thật may em không biết là hắn đang dạt nhà bằng không chẳng biết em có khuyến khích lão già cho hắn thêm vài cái bạt tai nữa hay không?

Mẹ hắn sau khi khuyên nhủ và lén đút cho hắn ít tiền tiêu vặt thì cùng cha trở về. Thật may là bà chị đanh đá đang đi học bằng không ắt sẽ có hẳn một tiết mục chửi bới inh tai nhức óc ập lên đầu hắn.

Em biết là mình sai nên cứ xin lỗi hắn suốt, còn hắn thì một phần vì thương, một phần vì thấy có trách nhiệm với tình trạng của em hiện giờ nên chủ động đề nghị chăm sóc em. May là người nhà hắn không thèm quan tâm hắn đi đâu làm gì, phần nhiều là bởi đã không còn hi vọng gì ở hắn, duy chỉ có mẹ là bị cảm động trước lòng tốt của hắn mà thỉnh thoảng tiếp tế cho hắn chút tiền để hai đứa được một bữa ngon ngon xịn xịn.

Thế là hắn chăm sóc em suốt thời gian nằm viện. Nói là chăm sóc cho oai chứ kì thực cũng chỉ là chân chạy vặt mua cơm ngày ba bữa cho em, thỉnh thoảng thì vài cốc trà sữa. Không giống những đứa con gái cùng lứa, em chả thích ăn vặt, cũng chả hứng thú với mấy bộ phim Hàn sướt mướt mà hắn tốn công sức cả đêm lên mạng chọn lọc tải về điện thoại. Em chỉ xem cho có lệ, xem xong rồi mỉm cười từ thiện để cho hắn vui.

Em thích nằm dựa vào thành giường rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, những lúc như vậy em tĩnh lặng như một bức tượng đá, đôi mắt đượm buồn nhìn vào khoảng không vô tận rồi khi bắt gặp ánh nhìn tò mò của hắn thì em cười hiền. Hix, người đâu mà cười xinh dã man con ngan!

Nụ cười của em là thứ đặc biệt nhất. Nó không lanh lảnh như chuông bạc giống mấy ông nhà văn hay chém gió, cũng chẳng hề ồn ào như mấy đứa con gái kém sang trong lớp. Em chỉ cười nhẹ vừa đủ để hắn thấy là em đang vui, dịu dàng như một cánh hoa e ấp, hiền dịu như một cơn gió lành.

Em không đẹp sắc sảo như những cô hoa hậu mà cha hắn thường suýt xoa khi xem TV, em không điệu đà son phấn như những hot girl mà hắn thường vô tình bắt gặp trên đường phố, lại càng không xinh bằng những cô diễn viên AV mà hắn coi là idol nhưng khuôn mặt em có nét thanh tú mà khiến hắn có thể ngắm cả ngày không chán.

Không hào nhoáng, không phô trương, nét đẹp của em thấm vào trong để rồi những khi em kêu đói , em than thở về cái chân đau, vẻ đượm buồn những hôm hắn đến muộn, nụ cười nhẹ khi hắn kể về nhà hàng xóm suýt bị trộm chó, về anh Long nghiện bị xích ở chân giường, về mấy mẩu chuyện dảk dảk bủh bủh lmao...là một lần tim

hắn lại bị sự chân thành của em đốn hạ.

Hắn sốt sắng muốn gặp em, muốn ở bên ngắm em chăm chú đọc sách, muốn cùng em nói những câu chuyện vu vơ không đầu không cuối. Cứ thế, hắn đã yêu em từ lúc nào không hay.

-Này, em tên gì thế?

-Ơ, sao tự nhiên hỏi tên em làm gì?

-Hỏi để biết. Quen bao lâu rồi mà đến tên em cũng chả biết, nó cứ như dở hơi thế đéo nào ấy!

Em nhìn hắn cười cười rồi chỉ ra cửa sổ, nói:

-Tên em đó.

-Hử?

Hắn ngó ra cửa sổ, ánh mặt trời khiến mắt hắn nheo lại. Hôm nay là một ngày hiếm hoi có nắng, dù vậy nhưng dưới hạ giới vẫn còn lạnh lẽo ảm đạm lắm. Ngẫm nghĩ một hồi như Cô Văn Nan điều tra manh mối, hắn phán:

-Bên ngoài đang là mùa đông. Tên em là Đông đúng không?

Em lắc đầu, nhìn mặt em có vẻ không vui. Cũng đúng thôi, chả đứa con gái nào thích mang cái tên nam tính lòi ra như vậy cả. Nếu đứa nào đoán hắn tên Thúy chắc hắn cũng cầm dao xiên chết cha nó luôn chứ chả đùa!

-A, mây trắng quá, hay tên em là Mây? Cũng không phải, lẽ nào em tên là Bạch? Bạch Tố Trinh à?

Em khẽ cười, vẫn là nụ cười khoe ra hàm răng nhỏ trắng tinh đẹp chết người không đền mạng:

-Anh ngốc quá, đoán trật lất hết.

Hắn thấy em cười thì hơi phê nhưng vẫn bực mình. Chả hiểu sao mấy cô con gái cứ thích cái trò đoán nọ đoán kia để làm gì không biết? Hắn mà đoán được thì đã đi làm thầy bói chứ hỏi em làm quái gì!

-Vậy em mau nói đi. Phiền chết đi được!

Hắn hơi quạu. Các cụ vẫn nói người hiền hay cục còn kẻ ngu thì quen thói hung hăng, mà hắn thì lại vừa hiền vừa ngu mới đau chứ! Chả hiểu tại sao em lại chịu quen hắn nữa.

Không trả lời câu hỏi của hắn, em nói lảng sang chuyện khác. Hắn thấy vậy thì cũng không gặng hỏi nữa vì biết em tuy hiền lành nhưng một khi đã quyết định chuyện gì thì nhất định sẽ không thay đổi.

Cho tới ngày em ra viện, hôm đó hắn rút hết hầu bao, lấy hết can đảm để tỏ tình với em. Theo nghiên cứu thì 80% nam giới đều thất bại trong lần đầu tỏ tình, rất may là hắn không nằm trong số đấy. Lúc hắn đưa em bó hoa có buộc mấy quả bong bóng hình trái tim em bật cười vui sướng ôm chầm lấy hắn. Nụ cười đó, cảm giác như đã sưởi ấm cả một mùa đông dài.

Thế là hắn có gấu, một cô gái không biết từ đâu lao ra đầu xe hắn, người cho hắn biết thế nào là rung động.

Trong bốn tháng yêu nhau hai đứa cũng hẹn hò, đi chơi như ai. Thế nhưng hắn thì làm gì có tiền, không có tiền nên phải xin mẹ, vay chị, mượn bạn, để rồi quãng thời gian đó trở thành những tháng ngày lẩn trốn kinh khủng nhất đời hắn. Khi chở em đi chơi trong lòng hắn lúc nào cũng nơp nớp lo đụng phải chủ nợ, chỉ lo bị đòi nợ trước mặt em thì đúng là không biết dấu mặt vào đâu cho bớt nhục.

Khốn khó là vậy nhưng bốn tháng đó là những ngày hạnh phúc nhất đời hắn. Ngày nào được trông thấy em, được nghe giọng em là con tim của hắn như được tiêm chất kích thích, cơ thể lâng lâng cả buổi, thậm chí còn trộm tiền lão cha mua gấu bông tặng em sau đó bị đánh nhừ đòn mà vẫn thấy cuộc đời tươi đẹp biết bao!

Ngược lại ngày nào không gặp em thì vật vã như thiếu thuốc, đọc những dòng tin nhắn nhớ nhung trên fb mà nước mắt chỉ chực ứa ra, lại muốn phóng đến ôm em ngay mà không được vì lão cha lái xe đi làm mất rồi còn đâu.

Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, thành tích nợ nần của hắn cuối cùng cũng gặp cảnh bị chặn đánh, mà người chặn xe hắn oái oăm thay lại chính là bà chị gái đanh đá cá cày.

Bắt gặp thằng em ăn hại đi chơi với gấu mà bà chị hắn cùng đám bạn nỡ lòng nào chửi mắng hắn không ra một cái thể thống cống rãnh gì, lại còn trấn lột số tiền 400k mà hắn phải năn nỉ gãy lưỡi mới xin mẹ được.

Rất may là trấn lột xong bà chị cùng mấy đứa bạn khốn nạn phóng đi luôn chứ không thì hắn đến bới đất tìm khe nẻ mất! Cứ tưởng sau cảnh tượng nhục nhã đó em sẽ đá hắn tung đít nhưng ngược lại, em thông cảm cho hoàn cảnh ăn hại vô tích sự của hắn và đề nghị bản thân sẽ trả tiền mỗi khi hai đứa đi chơi.

Thề có ông trời chứng dám, lúc ấy hắn chỉ muốn khóc, và hắn đã khóc thật. Mấy mươi năm cuộc đời hắn chỉ khóc có hai lần, lần đầu là vụ trượt đại học ,và lần hai là vì em, hắn khóc khi nhận ra mình tốt số đến mức nào khi gặp được một người con gái tuyệt vời đến không thể tuyêt với hơn. Về phần lúc mới sinh thì hắn cũng chả biết mình có khóc hay không, không ai chứng kiến được cảnh mình sinh ra cả nhưng hắn tin rằng người đặc biệt như hắn sẽ không oe oe giống lũ con nít tầm

thường đâu.

Hắn khóc vì xúc động. Ai nói phải thành đạt mới có tình yêu, ai nói đẹp trai, có tiền mới có người yêu tốt? Hắn vừa không đẹp trai, vừa nghèo kiết xác, vừa tạch đại học nhưng vẫn có một cô bạn gái yêu thương chăm lo hắn hết mực.

Nhưng hắn tốt xấu gì cũng là thằng đàn ông, hắn tự hứa với lòng sẽ đi làm thêm, sẽ tự lo vấn đề tài chính của bản thân, sẽ không phải vay mượn đến đồng tiền em vất vả kiếm được. Những điều này hắn nhìn lên trời và tự hứa với lòng, hắn không có thói quen thề thốt, hứa hẹn gì mà cứ nói oang oang. Em nhìn ánh mắt quyết tâm của hắn, cảm nhận đôi bàn tay hai đứa đan chặt vào nhau rồi mỉm cười tựa đầu vào vai hắn, nhẹ nhàng mà hạnh phúc.

Hôm đó hắn vẫn phải vay em 30k tiền bơm xăng.

…………………..

Con chị sau khi về nhà thì chim lợn ngay cho bố mẹ. Bố hắn đang ngà ngà say cầm chổi quất cho hắn một trận thừa sống thiếu chết, đe doạ nếu gái gú bồ bịch gì thì vụt cho què chân. Mẹ thương hắn lắm nhưng cũng không biết làm sao cho phải, con mình vừa xấu trai, vừa không có điều kiện thì lấy gì nuôi con gái nhà người ta? Rrồi lại chẳng phải là làm khổ nhau thêm.

Con chị cười hả hê khi thấy hắn ôm mông chật vật trở về phòng, không quên nói với theo :

- Ăn hại thì đừng có mà trèo cao, kkhéo con bé đấy chỉ đang lừa tình mày thôi thằng loser ạ!

Hắn thả mình lên giường, đau mông thì ít mà đau lòng thì nhiều. Liệu có thật là em chỉ đang trêu đùa hắn không? Không! Nhất định không phải, tình cảm của hai đứa tuyệt đối là thật, hơn nữa hắn không nhà giàu, không đẹp trai thì làm gì có gì để mà lừa cơ chứ?

Nhưng thử hỏi ai lại đi yêu một đứa vô dụng như hắn?

Tối hôm đó hắn nửa tỉnh nửa mê đến gần sáng, nội tâm rối như tơ vò quyết tâm ngày mai phải hỏi em cho bằng được.

Sáng hôm sau hắn dậy từ năm giờ rưỡi sáng cuốc bộ đến 7 giờ mới đến chỗ hẹn, em đã đứng đợi hắn từ lâu. Giờ đang là cuối xuân, em vận chiếc áo len màu đen, mặc một cái váy xinh xắn màu đen đối lập hẳn với đôi chân trắng nõn và đội một chiếc mũ len cũng đen nốt. Em từng nói em yêu màu đen vì nó nhẹ nhàng và ấm áp, hắn thì chẳng thích lắm. Màu đen nhìn cứ tối tăm, ám ảnh kiểu gì ấy, mà hắn thì đã nhát ma sẵn .

Hai đứa vừa đi bộ vừa tâm sự, hắn kể về việc bị gia đình cấm cản và sau này sẽ không gặp nhau thường xuyên được nữa. Em có vẻ buồn nhưng không nói gì, giả sử em bảo trốn nhà đi thì hắn sẽ đi ngay nhưng em lại im lặng khiến hắn chẳng biết sau này hai đứa sẽ ra sao nữa. Hắn đâu thể mỗi lần đi chơi đều cuốc bộ gần hai tiếng đồng hồ được.

Cuối cùng hắn lấy hết can đảm hỏi ra điều đã thắc mắc từ đêm qua tới giờ. Không như dự đoán là em sẽ tức giận và trách hắn không tin em, em chỉ khẳng định em thật lòng yêu hắn, yêu tính cách và con người hắn và thực sự muốn ở bên hắn. Em nói những điều ấy với một ánh nhìn xa xăm thay vì nhìn vào mắt hắn nhưng tại thời điểm ấy hắn đã không đủ tinh ý để nhận ra.

Nghĩ rằng em đã mệt, hắn rủ em vào nhà nghỉ. Tất nhiên là với đủ những lời cam đoan không đáng một xu như là chỉ vào để nghỉ thôi, ngồi điều hoà mát rồi về, bệ xí nhà nghỉ ngồi sướng mông, vân vân và mây mây…

Hắn chỉ cần thế thôi, chỉ cần người hắn yêu cũng thực lòng yêu hắn. Mặc cho tương lai có bao nhiêu khó khăn trắc trở, bao nhiêu gập ghềnh chông gai, hắn chỉ cần như vậy là đủ.

Và em đã đưa hắn vào đời.

Em hiền lành ngoài đời, nhưng dữ dội khi trên giường. Em như một tay lão luyện đưa hắn từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, y như cái cách mà vẻ ngoài thánh thiện của em lừa hắn hết lần này đến lần khác. Những tư thế, kĩ năng, lời nói của em so với mấy cô idol của hắn chỉ có hơn chứ không kém, hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau chìm đắm trong bể dục.

Đến khi cuộc tình kết thúc, khi đầu óc của hắn dần thanh tỉnh thì hắn mới nhận ra có điều gì đó không đúng.

Em không còn trong trắng, lẽ dĩ nhiên.

Em sành sỏi chuyện làm tình, em như một con người khác, cuồng nhiệt và táo tợn khi ở trên giường.

Em bỏ ngỏ những dòng tin chúc ngủ ngon của hắn và chỉ trả lời lại khi đã quá khuya. Em dủng dỉnh tiền bạc mặc dù bước ra từ khu xóm nghèo và chẳng hề có một công việc ổn định. Cả cái ánh mắt đượm buồn của em mỗi khi hắn bắt đầu ba hoa về tương lai.

Em là gái.

Câu nói của người chị quái ác văng vẳng bên tai hắn, làm đầu hắn ong ong còn mắt hắn thì hoa lên:

- Ăn hại thì đừng có mà trèo cao, khéo con bé đấy chỉ đang lừa tình mày thôi thằng loser ạ.

Thằng thất bại.

Thất bại.

Một cỗ lửa nóng cháy hừng hực khắp người hắn, đốt cháy mọi giác quan của hắn. Hắn bỗng trở nên bình tĩnh đến kì lạ, thậm chí hắn còn phát hiện mình đang mỉm cười. Hắn hỏi, em thừa nhận, không một chút quanh co, không một lời giải thích.

Tại sao em không cầu xin hắn tha thứ để hắn có thể từ chối một cách lạnh lùng nhất? Tại sao em cứ trơ mình chịu đựng những lời đay nghiến kinh khủng mà hắn dành cho một con đĩ đứng đường chứ chẳng phải là cho người con gái hắn yêu. Hắn phát điên trước sự im lặng của em, máu trong người hắn sôi lên khi thấy em chỉ biết ngồi và nghe những lời lẽ thâm độc của hắn bằng đôi mắt trống rỗng vô hồn.

Hắn muốn em tức giận.

Hắn muốn em giải thích.

Hắn muốn em chửi lại hắn để hắn nhận ra mình khốn nạn và thảm hại thế nào, rằng đây là những gì xứng đáng với hắn.

Hắn muốn em vỗ vỗ vào mặt hắn như mọi khi, cười hiền và nói tất cả chỉ là một giấc mơ.

Hắn muốn em làm bất cứ thứ gì, miễn là đừng im lặng.

Nhưng em đã làm thế. Em im lặng và nhận tất cả những thứ ghê tởm nhất về mình như một kẻ không thể bị tổn thương.

Và hắn đã bình tĩnh lại, mặc quần áo đàng hoàng và bước khỏi khách sạn một cách đàng hoàng.

Bỏ lại con người dối trá ghê tởm ấy một cách đàng hoàng.

Đi trên đường nước mắt hắn bỗng trào ra, hắn khóc không thể kiềm chế, hắn thấy lạnh mặc dù mùa xuân đang sưởi ấm cả thành phố trong ánh nắng vàng rực rỡ.

Thế là hết rồi, tình yêu của hắn, những rung động đầu đời của hắ, toàn bộ chỉ là trò chơi khăm của một con đĩ. Hẳn con ả đã nín cười đến quặn ruột trước những trò lãng mạn bằng bong bóng và nến của hắn. Nực cười làm sao khi hắn đã trân trọng ả như một cô gái ngây thơ trong trắng.

Hắn bắt đầu chửi rủa mình bằng những lời lẽ cay nghiệt nhất, phỉ nhổ vào những ảo tưởng mà gã từng cho là đẹp đẽ nhất. Hắn căm thù chính sự ngây thơ của bản thân mình, căm thù cả cái gọi là tình yêu.

Tuy vậy, ở một góc nhỏ trong tiềm thức hắn biết rằng hắn yêu em và luôn tin rằng em đã và vẫn luôn yêu hắn, chân thành như nụ cười của em vào mùa đông năm ấy.

……………………

Vài tháng sau, lúc này hắn đã trở thành một thằng thất bại đúng nghĩa. Hút thuốc, rượu chè, cờ bạc , đánh lộn, hắn như một phiên bản khác của lão cha hắn vậy. Hắn đã quên mất em là ai, quên luôn cả bản thân mình, giờ hắn chỉ biết đến rượu và đánh bài, thỉnh thoảng cùng mấy tay côn đồ đi phá làng phá xóm, như vậy là đủ!

Hắn một tay cầm chai rượu một tay đưa ra mò mẫm trong không khí để nếu có ngã xuống thì còn chống tay kịp, và nếu có xiêu vẹo thì còn dựa vào tường mà đi.

Nhưng cơn say không dẫn hắn về nhà. Hắn đảo mắt nhìn quanh, toàn bộ là một khoảng mờ mịt nhưng hắn vẫn đoán được rằng mình đang đứng trước một ngõ nhỏ. Chớp mắt thêm vài lần để nhìn được rõ, hắn ngẩn người một hồi rồi chợt nhớ ra.

Con đường này chẳng phải là nơi hắn đã từng phi xe qua khi bỏ nhà đi sao?

Cái ngõ này…chẳng phải em từ đây chạy ra và đâm vào xe hắn sao?

Đang ngơ ngác thì đôi tai đã ù đi vì hơi rượu cồn của hắn bỗng loáng thoáng nghe thấy gì đó.

-Uông…

-U…uông…

-BUÔNG RA !

Hắn bừng tỉnh, cảnh vật trước mặt rõ ràng hơn hẳn. Trong ngõ là một đám thanh niên đang kéo lê một người đi, người kia la hét thất thanh nhưng giọng của cô bị nhấn chìm vào màn đêm đặc quánh.

Em!

Là em!

Chắc chắn là em, không thể nào sai được! Bóng hình hắn đã từng rất đỗi yêu thương và cũng cực kì căm ghét ấy đang hiển hiện ra trước mắt, bằng xương bằng thịt

Em chỉ mặc đồ lót, trên lưng là một vết rạch dài còn đang đổ máu đầm đìa. Bên cạnh là một đám côn đồ đang ra sức kéo tay em lôi vào một ngôi nhà đang sáng đèn.

Đáng đời lắm!

Khoé miệng hắn bỗng nhấc lên một nụ cười khẩy. Cái con người gian trá ấy cuối cùng cũng đã bị trừng phạt ngay trước mặt hắn. Đáng lắm, đây mới là nơi ả đàn bà đê tiện đó thuộc về. Là tại hắn đã ngu ngốc muốn dát vàng lên đất bùn để rồi bây giờ dính bẩn lên người.

Hắn ngửa cổ nuốc một ngụm rượu. Đắng ngắt. Hắn đã từng vắt tay lên trán nghĩ rất nhiều đêm rằng nếu có một cơ hội quay trở lại, liệu hắn có đủ bao dung để tha thứ cho em không? Hắn có thể lại dang tay nghe em nũng nịu trong lòng, có thể ngượng ngùng hôn lên đôi môi xinh xắn kia như trước đây không?

Đáp án là không!

Hắn không thể làm vậy, hắn là một thằng khốn ích kỉ và có lẽ hắn sẽ sống ích kỉ như vậy suốt đời.

Có lẽ…

Như có một linh cảm, ánh mắt một hả hê một hoảng sợ của hai người giao nhau, ngỡ ngàng.

Em không chống cự nữa, cũng không kêu gào gì thêm, cả người mềm oặt xuống như một con rối bị đứt dây.

-Thế có phải ngoan không! Đm để bố mày mệt vãi.

Thằng côn đồ đang định kéo em vào thì đằng sau lưng vang lên một giọng nát rượu lèm bèm:

-Anh này…hức…đợi đã…

Gã quay lại và thấy hắn như một con ma lập loè trong đêm tối. Khuôn mặt hốc hác lún phún râu, hơi thở đầy mùi rượu còn hai chân thì dặt dẹo chỉ chực ngã xuống. Mặt gã hiện lên một sự ghê tởm không thèm che dấu, gã hất hàm hỏi:

-Đéo gì?

-Con bé này…

Hắn chỉ vào em, nấc một cái rồi nói tiếp:

-Bao nhiêu…hức…em trả…em có tiề…

-Trả cái ông nội bà ngoại mày!

Hắn chưa nói hết câu thì ăn một cước vào bụng cúi gập người nôn ra mật xanh mật vàng. Em vừa kinh hãi hét lên thì bị bọn nó cho hai cái bạt tai như trời giáng.

-Đm mày đừng tưởng say rượu thì xàm cái lồng bàn gì cũng được nhé!

Gã vừa nói vừa đạp hắn ngã rúi rụi. Đối phương người đông thế mạnh nên hắn chỉ còn biết co cụm chịu đòn. Nhục thế này thì sao chứ, hắn đã nhục quen rồi.

-Ầy dà dà, có gì mà ồn ào thế?

-Đại ca, có vài thằng ngáo đến xin đòn ấy mà. Bọn em tìm lại được con bé này rồi, đại ca dùng ngay cho nóng.

Thấy bọn nó không đá nữa hắn mới dám bỏ tay ra khỏi đầu nhìn xung quanh. Trên bậc cửa là một người đàn ông khoảng 30 tuổi mặc một bộ vest xanh da trời sang trọng, tóc vàng để dài buộc sau gáy khiến gã trông có vẻ đểu cáng, đôi mắt ẩn sau cặp kính dâm to sụ khiến người ngoài không nhìn ra biểu cảm của gã, lại thêm ánh đèn leo lắt sau lưng khiến vóc dáng gã nhìn to lớn hơn một bậc.

-Ố ồ, một thanh niên say rượu.

Người đàn ông chỉnh lại áo vest rồi thong thả bước tới. Tại thời điểm mọi người thắc mắc không hiểu gã định làm gì thì một cước cực mạnh thình lình sút thẳng vào mặt hắn làm hai cái răng cửa văng xa tít tắp.

-Khốn nạn, sao tao thấy thằng này ngứa mắt thế nhỉ?

-Đại ca, vụ này cứ để em xử lí...

-Gọi tao là chủ tịch Kim! Thôi dài quá gọi là ngài cũng được.

-Vâng, Ngài Kim!

-Nghe đéo thích. Gọi là Mr.Kim.

Thằng côn đồ bị hoạnh họe cho tức đến run người, phải kiềm chế hết mức gã mới lắp bắp được mấy chữ:

-Vâng ,Mít sì rơ Kim.

Kim Jug Eun nhìn gã côn đồ qua cặp kính đen to bản một hồi lâu rồi đi tới vỗ vai thanh niên này, cười nói:

-Tốt, tốt, TỐT!

Nói đến chữ “tốt” thứ ba thig Kim Jug Eun bất ngờ nhấn mạnh con dao găm vào cổ thằng côn đồ. Hình xăm con rồng quấn quanh cổ bị lưỡi thép lạnh lùng cắt đứt, máu tươi bắn đầy đất khi gã rút con dao ra khỏi cổ nạn nhân.

Vẩy vẩy con dao cho ráo máu, Kim Jug Eun cười ngoác miệng đầy hung tợn:

-Có mỗi Mr.Kim mà còn đọc sai thì mày sống làm gì?

(Thằng này điên quá, khéo nó giết mình mất!)

Hắn nghĩ vậy, lí trí ra lệnh hắn phải chạy ngay đi, chạy bằng hết sức bình sinh chứ đừng có mà quay đầu lại, thế mà hắn không hiểu vì sao tay chân hắn lại bò về phía em. Cứ như ngay từ đầu lựa chọn của hắn đã chẳng phải là chạy trốn. Ánh mắt tuyệt vọng của em rơi vào mắt hắn khiến hắn như có thêm sức lực.

Sức lực để làm gì. Hướng đến tương lai tươi sáng sao?

Hắn không biết nhưng chắn chắn là không thể tệ hơn bây giờ.

Cái chai khi hắn bị ngã đã vỡ tan tành, cổ chai với những mảnh sắc nhọn như đang chờ hắn ra tay.

Thời điểm mấy thanh niên kia còn đang hoảng hồn trước cái chết của đồng bọn thì một tiếng thét vang lên:

-CHẾT CMM ĐÊ!

Hắn như hoá điên cầm cái cổ chai đâm về phía Kim Jug Eun, đôi mắt trắng dã giờ long sòng sọc và đầy tơ máu. Một loại hung tàn phát ra từ tiếng gầm của hắn khiến mấy thằng côn đồ sợ hãi bất giác lùi lại một bước.

Hắn từng một lần điên cuồng, tại em.

Giờ hắn lại một lần nữa điên cuồng, vì em.

Choang!

Một vật nặng và cứng đánh mạnh vào gáy khiến hắn choáng váng ngã xuống, theo nóng ấm tràn ra quanh cổ là thần trí hắn ngày càng trở nên mơ hồ.

Người đánh hắn là một lão già mặt mày hung tợn với những nét nhăn nheo như thể được khắc lên khuôn mặt, lão cởi trần chỉ mặc độc một chiếc quần đùi khoe thân thể gầy trơ xương và nước da đen nhẻm. Quăng cái chai rượu bê bết máu xuống đất, lão lèm bèm bằng một giọng khản đặc như tiếng lá khô cọ vào nhau:

-Thằng chó! Ai cho phép mày đụng tới anh Kim?

-KHÔNG!

Đôi mắt đang mờ đi của hắn thấy ai đó đến gần, một mùi thơm quen thuộc ôm lấy gã.

Là em.

Ôm cái đầu bê bết máu của hắn vào lòng, em chỉ biết khóc. Hắn đã từng nghĩ em không phải loại bánh bèo vô dụng nhưng hóa ra hắn đã nhầm. Con gái dù mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc yếu mềm, và đấy là thời điểm để người đàn ông đứng dậy thể hiện năng lực và bản lĩnh của mình. Nhưng hắn đã kiệt sức mất rồi, tới mức còn không thể đưa tay lau đi những giọt nước mắt kia thì còn thể hiện bản lĩnh bản làng gì được cơ chứ!

-Bố làm gì thế? Bố điên rồi!

Lão đang cười hề hề với Kim Jug Eun nghe thấy vậy liền quay sang em gằn giọng quát:

-Im mẹ mày mồm vào! Cái loại lẳng lơ đéo biết an phận đi hoang với thằng rẻ rách nào rồi về đây già mồm à?

-TÔI LÀM GÁI NUÔI ÔNG ÔNG CÒN CHƯA VỪA LÒNG À?

Em cắn môi tới bật máu rồi bỗng em gào lên, máu tươi cùng nước mắt nhỏ giọt xuống mặt hắn, lạnh toát.

-Cái đ…

Lão đưa tay định tát cho đứa con gái bất hiếu một cái tát nháng lửa thì bị một bàn tay rắn chắc giữ lại. Là Kim Jug Eun.

-Anh muốn dạy dỗ nó ạ? Mời anh!

Kim Jug Eun lấy trong túi áo ra một sấp đô la ném vào mặt mấy thằng choai choai còn đang ngơ ngác, nghiêm giọng quát:

-Câm mồm cút về nhà! Tý người của tao đến lo liệu chỗ này.

Sau đó quay sang cười thân thiện với lão bợm rượu kia:

-Gọi là MR.KIM!

Lão toát mồ hôi hột cuống quít gật đầu như giã tỏi:

-Dạ, Mr.Kim, Mr.Kim.

Kim Jug Eun thong thả tiến tới chỗ hắn, ánh thép trong tay gã lấp lánh trong bóng đêm lạnh tới run người.

-Cút ra chỗ khác!

Em quát, em đưa thân thể mềm yếu ra che chắn cho hắn.

-Loại gái điếm gì mà tao mới lôi vài cái đồ chơi ra…

Gã đạp một cú thật mạnh vào mặt em, rít lên như loài dã thú:

-ĐÃ CHẠY TÉ ĐÁI RỒI!

Gót giày đá văng của em mấy chiếc răng, máu mồm chảy ra đầm đìa nhưng em vẫn ôm chặt lấy hắn, ánh mắt như lửa cháy ghim chặt vào nụ cười nham nhở của Kim Jug Eun.

-Ồ, thú vị đấy! Tao rất thích mấy đứa lì như mày. Tốt ,tốt ,tốt…

Mỗi từ “tốt” là một lần gã đạp vào khuôn mặt thanh tú của em. Máu tươi văng ra tung toé khiến những thằng đâm thuê chém mướn kia cũng cảm thấy da mặt phát tê, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo mà hình như ướt luôn cả đũng quần.

-Phù…Mày cũng dai đấy!

Ngoài dự đoán của Kim Jug Eun, em hơi lảo đảo nhưng vẫn vững vàng ngồi đó, khuôn mặt đã không ra hình thù nhưng trong đống máu thịt bầy nhầy vẫn thấy được ánh mắt căm hận của em. Nó sáng rực đầy ám ảnh và chưa một lần rời khỏi khuôn mặt của kẻ sát nhân điên cuồng.

-Lườm nhau thế đủ rồi.

Kim Jug Eun thở hổn hển, có vẻ như gã đá nhiều và mạnh quá nên đâm ra mệt thật. Gã vén tay áo xem đồng hồ rồi bình thản nói:

-Tao đói. Đến giờ ăn khuya rồi.

Chạy đi!

Anh xin em! Mau chạy đi!

Nội tâm hắn điên cuồng gào thét nhưng sức hắn không đủ để đưa lời nói tới cửa miệng. Chút ý thức cuối cùng giúp hắn tỉnh táo nhưng đồng thời cũng dày vò hắn đến bờ vực sụp đổ khi thấy em bị đánh đập thừa sống thiếu chết. Tâm hồn hắn tê dại bởi một nỗi đau không thể tả bằng lời.

Hắn gào thét trong đau đớn.

Hắn gào thét trong câm lặng.

Nhưng đã muộn rồi.

Ánh sáng sắc lạnh đi sâu vào lồng ngực em khi Kim Jug Eun ngân nga một giai điệu kì lạ. Lưỡi thép đâm xoáy vào tim hút đi chút sinh mệnh cuối cùng của em, lạnh lùng và tàn nhẫn như tiếng chửi rủa năm nào của hắn.

Máu nóng trào ra chảy xuống miệng hắn, đắng hơn rượu gấp vạn lần.

-Anh Kim! Anh làm cái đéo…

Lão vừa định lên tiếng thì ngón tay của Kim Jug Eun chỉ thẳng vào mặt lão khiến lão cứng đờ như bị điểm huyệt, gã lạnh giọng nói:

-Mr.Kim!

Trong thoáng chốc đã giết hai người, sự tàn bạo và khát máu của tên điên này khiến tất cả những ai có mặt ở hiện trường đều kinh hãi không dám động đậy.

Đắng quá.

Chết rồi.

Lại chết.

Tại sao vậy?

Tại sao thế hả Tinh Vũ?

Tại sao thế hả Dương Dương?

Sao nàng không chạy? Sao nàng không để ta chết quách đi?

Sao nàng lại yêu ta cơ chứ?

Hắn bỗng gào lên, hắn ngửa cổ lên trời gào điên loạn như có thứ gì mò mẫm trong cổ họng muốn thoát ra. Tiếng gào hoang dại mà thê lương khiến tim của tất cả mọi người quặn lại, đau thắt như bị một lưỡi dao sắc xuyên thủng. Đau lắm, đau kinh khủng, như có kẻ nắm linh hồn chúng mà xé ra thành hai nửa vậy.

Rồi hắn đập đầu xuống đất, hắn vừa ôm chặt thân thể đẫm máu không ra hình hài của người con gái tội nghiệp vừa đập mạnh đầu xuống nền bê tông khiến từng mảng bê tông nứt vỡ văng tung tóe. Hắn vừa đập vừa gào thét, hắn lồng lộn trong đau khổ, hắn lồng lộn trong tuyệt vọng, hắm như con thú hoang lồng lộn trong cái lồng vô hình, thứ nhốt hắn và người hắn yêu trong vận mệnh đau khổ không bao giờ có hồi kết.

Rầm!

Cú đập cuối cùng của hắn như rung chuyển đất trời, vô số vết nứt như mạng nhện kéo dài đến mặt đường dưới chân Kim Jug Eun làm ý cười trong mắt gã càng đậm.

Rồi hắn đứng lên, mang theo sự tĩnh lặng và bình yên trước cơn bão. Vài kí tự cổ quái đen như mực hiện lên dưới da hắn rồi dần dần xuất hiện thêm hàng trăm, hàng ngàn cái khác khiến làn da nhợt nhạt của hắn chẳng mấy chốc đã biến thành một màu đen đặc. Những kí tự tràn qua mắt hắn, mắt hắn biến thành đỏ ngầu như máu, tràn qua tim hắn khiến nó đóng băng và tan biến vào hư vô.

Hắn cao và khỏe hơn, đến mức hắn có thể bế bổng em trên đôi tay nhẹ nhàng như nâng một nàng búp bê nhỏ bé, hắn cho em một bờ vai to và rộng để em dựa vào, thế nhưng ánh mắt của hắn không còn chờ đợi vẻ mặt hạnh phúc của em, không còn tìm kiếm nụ cười từ em nữa.

Mắt hắn như hai hòn lửa, chỉ lẳng lặng cúi nhìn em một cách cẩn thận và đầy âu yếm.

Mọi người nghĩ hắn đang thương tiếc em, nhưng họ đã nhầm .

Hắn đang quan sát em chết.

Hắn đang ghi lại những khoảnh khắc cuối đời của em để cô đọng nó, nguyền rủa nó, để chú nó vào một kí tự tàn nhẫn và mang theo đến suốt cuộc đời.

Trong lúc đó hắn đang nghĩ gì, hắn có trách em vì đã lừa dối hắn không? Hắn có cảm động vì em đã liều mạng che chắn cho hắn không? Hắn có hổ thẹn vì những hành vi của mình không? Có tiếc nuối cho mối tình đầu dang dở không?

Không ai biết cả. Có lẽ ngay đến chính bản thân hắn cũng chẳng thể đưa ra một câu trả lời.

Em run rẩy đưa bàn tay đẫm máu lên khẽ chạm vào gò má đen đặc như thể bóng đêm của hắn, trên khuôn mặt đã biến dạng khẽ nở nụ cười đắng chát.

-…

Hắn dịu dàng ôm em vào lòng, chỉ sợ nếu mạnh tay một chút thôi thì em sẽ lập tức tan biến. Bằng chút nhân tính cuối cùng còn sót lại, hắn thì thầm vào tai em:

-Yêu…đau thật đấy.

Câu nói như một lời nguyền quái ác, một lời tiên tri, một câu truyện kể, một tiếc nuối tột cùng của kiếp người.

Em run nhẹ rồi mềm nhũn trong vòng tay hắn. Máu em đã ngừng chảy, trong bóng đêm chúng như ăn sâu vào cơ thể hắn và khiến màu đen tăm tối đó càng thêm ma quái, càng thêm rùng rợn.

Hắn đứng dậy, chậm rãi như đang cố ý để bọn chúng chạy trốn. Em ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn, nhu thuận như một người vợ hiền đang say ngủ.

Lưỡi dao bóng loáng đâm vào người hắn. Kim Jug Eun rút dao ra, lưỡi dao tan chảy và biến dạng như một que kem giữa ngày hè oi bức.

Hắn đứng đối diện Kim Jug Eun, mặt đối mặt, mắt đối mắt, chợt Kim Jug Eun cười phá lên:

-Tao biết mày! Tao biết bọn mày! Tao đã luôn tìm kiếm mày, nhưng...mày là ai?

“Là do vận mệnh tàn khốc, hay bởi nhân quả ngàn đời chảy qua thân ta.

Cuồn cuộn không dứt.

Đau đớn vô cùng.”

……………………..

Lần này, hắn đã đỗ đại học.

Tuy nhiên hắn chỉ thi để đỗ chứ không đi học, thay vào đó hắn đứng tại ngõ nhỏ chờ đợi, nhưng không thấy em nữa.

8 tuổi, 10 tuổi,15 tuổi, 17 tuổi, 19 tuổi.

Bất kể xuân hạ thu đông người ta luôn thấy một thằng nhóc kì lạ với vẻ mặt tĩnh lặng đến vô cảm đứng dựa vào bức tường ngoài ngõ như đang chờ ai đó ,đến mức lớp sơn ở đấy bị tróc hẳn ra, dần dần người ta cũng không sơn lại nữa vì sơn được khoảng nửa năm là lớp sơn mới cũng lại bị nó dựa đến tróc ra.

Đến cả những đại ca của khu xóm đó cũng không dám đụng tới nó. Trầm tĩnh và bền bỉ, nó giống như một biểu tượng ma quái của cái xóm nghèo đầy tệ nạn này, một pho tượng sống

Nhưng không một lần gặp em.

Hắn từng tìm hỏi từng người trong ngõ và biết rằng người đàn ông duy nhất có tuổi tầm 50 trong ngõ này là lão Hạc. Người ta gọi vậy vì lão gầy nhom, thường mặc độc một cái quần đùi khoe ra cơ thể gầy trơ xương nhưng 20 năm trước lão đã say rượu rồi đạp cứt chó té lăn rồi ngủ lăn lóc ngoài ngõ. Tới khi mọi người phát hiện thì lão đã chết rét cứng đơ từ bao giờ.

Vợ lão do di chứng của chiến tranh nên không sinh con được, bán căn nhà rồi chuyển đi đâu không ai biết.

Không còn manh mối nào cả, giữa biển người hắn biết tìm em nơi đâu. Hắn chỉ còn biết đứng đó và hi vọng một ngày bóng dáng yêu kiều ấy một lần nữa lướt qua. Không cần chạm vào, không cần sở hữu, hắn chỉ cần biết em vẫn sống tốt là đủ rồi.

Hôm nay hắn vẫn đứng đó, không còn là mùa đông mà là mùa hạ. Mùa hạ với tiếng ve râm ran khắp chốn, mùa hạ với những nô nức tuổi học trò, còn hắn thì vẫn đứng dựa vào tường trong bộ áo trùm đầu màu đen cũ kĩ. Bên đường, một nhóm nhỏ học sinh đang tụ tập chuyện trò vui vẻ.

Chúng hào hứng bàn về những trải nghiệm ở trường đại học, trêu đùa nhau với tên phụ huynh, kể cho nhau vài câu chuyện đùa đọc ở trên mạng. Một nhóm sinh viên tụ tập về thăm trường, hắn đoán vậy. Mất đi rồi mới thấy quý, lên đại học mới biết nhớ thời gian cấp 3, ai cũng không ngoại lệ.

Chợt hắn sững người. Là em, em đang bước về phía hắn!

Vẫn khuôn mặt thanh tú nhưng không còn vẻ buồn man mác nữa, em lộng lẫy trong chiếc áo sơ mi trắng và quần jean năng động. Em thấy hắn, một nụ cười rạng rỡ hiện trên môi em. Hắn run run vì xúc động, mỉm cười mà nước mắt hắn chỉ chực tuôn rơi.

Cuối cùng hắn cũng đợi được rồi.

Hắn bước tới phía em, lần đầu tiên trong suốt nhiều năm bức tượng người cử động trong thời gian canh gác. Đã rất nhiều năm rồi, rất nhiều chuyện đã xảy ra nhưng không sao, chỉ cần được ở bên em…

-Bọn mày đến lâu chưa?

Em lướt ngang qua hắn, sang đường và nhập bọn cùng đám sinh viên.

Ra vậy…

Cũng phải thôi.

Một cậu sinh viên vẫy tay với em, em mỉm cười đáp lại, hai người vui vẻ nói chuyện với nhau. Rồi một người bắt chuyện với em, rồi hai người, em được vây quanh bởi những người bạn thân thiết, những người có thể khiến em một lần nữa nở nụ cười chân thành. Ôi nụ cười đó, hắn nhớ nó biết bao.

Ánh mắt em và hắn bỗng giao nhau. Hắn mỉm cười nhìn cô gái trẻ đầy sức sống đó rồi vẫy tay chào, em cũng vô thức đưa tay lên.

Bin~Bin~

Một chiếc xe buýt phóng vụt qua che khuất tầm nhìn của em, đến khi chiếc xe đi khỏi thì đã không thấy người kì lạ kia đâu nữa.

-Mày vẫy tay với ai thế Dương?

-Không.

Thanh Dương nhìn quanh tìm kiếm nhưng vô ích, trong lòng bỗng có chút buồn vu vơ:

-Chắc do tao tưởng tượng thôi.