Con bạn nó dựng xe trước cửa rồi hai đứa đi thẳng vào nhà anh C. Nhà thanh niên này kinh doanh tiệm vàng, gian trước là hai dãy tủ kính trưng bày toàn là vòng vàng nhẫn vàng nhìn nhìn rực rỡ chói chang lắm. Đứng sau dãy tủ kính là hai anh mặc đồ đỏ đứng bán hàng, nhìn thấy bọn nó đi vào thì một ông to mồm chào hỏi như kiểu quen thân lắm:
-Hai em tới chơi à? Anh C ở tầng hai đấy em.
Nó mặt lạnh lùng hình sự rảo bước đi thẳng. Con Nhi hình như định ậm ừ đáp cho có nhưng thấy nó bơ thì con này cũng bơ theo luôn.
-Uồi, con này học sinh mà đến nhiều thế nhỉ? Gần bằng mấy con bồ của ông C còn gì.
-Ôi giời cái loại này chơi bời đú đởn chứ học hành đéo gì!
-Ờ, mà nhìn nó ngon thật!
-Phò không ngon thì phò bốc cám nhét vào mồm à?
-Ừ, cái loại đấy mà ra đời thì chỉ có nước đi làm phò!
Thế đấy, trước mặt thì anh anh em em mà vừa quay lưng đi cái đã kháy bẩn ngay được. Mà miệng thì đồng ca thế thôi chứ trong bụng thằng nào chả muốn chén cái con học sinh đú đởn mất dạy ấy bỏ mẹ ra, mồm mép thì đồng chí đồng đội lắm nhưng trong đầu thằng nào cũng chửi thầm: “Thèm bỏ mẹ ra còn bày đặt! Bố tổ sư HÃM!”.
Giả tạo với người ngoài, giả tạo luôn cả với những người xung quanh. Chẳng biết từ bao giờ đạo đức vốn là thước đo uốn nắn nhân cách con người thì nay lại thoái hóa trở thành một cái vỏ bọc che đậy cái nhân cách trí trá đê tiện bên trong.
Nó hí hửng tót lên tầng hai, cửa không khóa, anh C với hai ông trạc tuổi cởi trần khoe ra mấy hình xăm đại bàng cánh cụt gì đó đang ngồi quây quanh cái mâm đặt mấy đĩa nhôm, bên cạnh là hai chai vodka to tướng vừa khui nắp.
Có đĩa thì đựng mực nướng, đĩa thì đựng vài miếng ổi với muối ớt, nhưng thu hút ánh mắt nó là cái đĩa đựng thứ bột trắng được kẻ ngay ngắn thành ba vạch dài cỡ ngón tay đặt ở chính giữa mâm. Nhìn thấy nó anh C cười ha hả vẫy nó vào rồi nói oang oang:
-Vào đi em. Mấy thằng bạn thân của anh đấy mà, không phải ngại!
Nó dạ một tiếng rồi kéo con bạn gia nhập “hội nghị bàn tròn”. Bắt đầu với màn trò chuyện hỏi han vu vơ giữa mấy anh em, sau đấy nó lôi điện thoại ra chụp tới chụp lui đủ kiểu như phóng viên đang tác nghiệp, nói chung là tưng bừng phấn khởi lắm. Anh C thì đổ một gói đựng khoảng chục viên trắng trắng ra đĩa rồi vẫy nó bảo nó ổn định chỗ ngồi để bắt đầu “cuộc chơi”.
Bởi vì là nhân vật chính nên nó được vinh dự mở combat, nó đặt cái ống giấy vào vạch vôi rồi hít một phát hết sạch. Ngay lập tức tràng pháo tay cùng những tiếng hú hét vang lên ầm ĩ như bầy thú hoang trong sở thú.
Cơ mà nó thích lắm, nó giơ tay lên với vẻ mặt thỏa mãn như vừa phá kỉ lục thế giới môn điền kinh hay nhảy cao chứ chả phải là chơi chất kích thích. Nó cứ nghĩ người ta vỗ tay khen nó hay nó giỏi chứ đâu biết họ đang hí hửng vui mắt khi thấy một đứa trẻ nít sa vào con đường nghiện ngập.
Tiếp theo là cuộc chơi đầy hoang lạc của mấy đứa phê thuốc, mấy nam thanh nữ tú túm tụm lại hết cắn rồi lại hút, hút chán thì lại hít, cay mũi quá thì lại quay sang cắn rồi bật nhạc nhảy nhót quay cuồng như lũ điên.
Con Nhi không có “khiếu” chơi đồ nên chỉ qua loa cho có rồi ngồi ăn ổi chấm muối ớt, mấy thanh niên kia cũng chỉ chơi đến hơi phê rồi ngồi xuống uống rượu, căn bản là vì bọn này được mời đến chơi nên phải kiềm chế chứ phê quá ỉa mẹ nó ra nhà thằng bạn thì cũng không hay.
Chơi hăng nhất là nó với anh C. Có vẻ anh C quyết tâm dí nó phê tận nóc nên cứ mời nó hết món này đến món khác. Nó thì cái nào đến cũng chơi tất, thỉnh thoảng mời lại thanh niên C một phát. Ấy thế mà thanh niên C cũng suýt sập, mắt đỏ lòm mặt dại đi như kiểu sắp cắm mẹ đầu xuống đất đến nơi trong khi nó thì mới chỉ hơi hoa mắt.
Chả trách con Nhi gọi nó là mõm nhôm. Mà gọi thế cũng chả phải, nó là cụ tổ của mõm nhôm mới đúng! Đứa nào thừa tiền mời nó chơi thỏa thích thì chắc độ dăm bữa nửa tháng là chỉ có nước bán tiệm xách nón đi ăn xin.
Phê nhưng không quên mục đích, anh C thình lình ôm lấy nó rồi ngấu nghiến như sắp chết đói đến nơi xơi tạm thịt người cho đỡ. Nó thừa sức đẩy ra nhưng vì cũng hơi vừa mắt thanh niên này nên cứ giả vờ phê tận nóc rồi xụi lơ mặc kệ thanh niên thích làm gì thì làm.
Hôn hít đá lưỡi chán chê thanh niên C dùng chút lí trí còn lại kéo nó vào phòng riêng chốt cửa. Con Nhi thấy thế hơi lo nhưng vì nó vẫn tỉnh táo nên mặc kệ cho nó thích chơi trò gì thì chơi, lớn rồi đéo ai quản được.
Mấy anh em ngồi ngoài lại chuyện trò trò chuyện, có ông hỏi Nhi có người yêu chưa, Nhi bảo rồi. Ừ thế thôi, các thanh niên chuyển kênh xem Thách Thức Danh Hề chứ không lảm nhảm huyên thuyên nữa.
Trong phòng, nó quẳng thanh niên C xuống giường rồi định đi tìm cốc nước uống cho đỡ khát thì thanh niên này đã xông tới ôm ngang người nó, tay còn lại thì mò mẫm cởi quần.
Nó chần chừ một lúc rồi cũng kệ cho thằng này ôm. Dù sao cũng cò cưa suốt mấy tháng rồi, cắn bao nhiêu bánh kẹo xin bao nhiêu giày dép mà chả lẽ thanh niên này đòi thì nó lại không cho? Chưa kể nó cũng hơi vừa mắt thằng này.
Chỉ vừa mắt chứ chả phải yêu, nó biết, cơ mà nó cũng đâu có biết yêu là như thế nào đâu? Ưng thì rủ nhau đi lêu hêu chơi bời chứ đợi yêu thì biết đến đéo bao giờ? Dần dần tình yêu trong mắt nó thành cuộc trao đổi qua lại, ai chiều nó nhiều thì nó cho nhiều, ai lừa nó gạt nó thì nó dắt đi như bò rồi đá đít. Chả biết nó bị tiêm nhiễm lối sống ấy vào đầu từ bao giờ nhưng nó cũng chẳng bận tâm, biết đâu sau này một trong những thanh niên nó quen trở thành người yêu nó thì sao? Chả ai nói trước được điều gì!
Thế là nó với thanh niên C đổ ập lên giường. Thanh niên C đã cởi được cái quần đùi ra phũ phàng đá thẳng xuống sàn, cái đàn ông của thanh niên này nổi lên, cứng ngắc. Nó thì áo quần xộc xệch nằm bên dưới, cả người cứng đờ vừa xấu hổ vừa sợ giương mắt nhìn thanh niên C thò tay xuống cởi cúc quần của nó.
Thế là thanh niên C sắp vinh dự trở thành thằng đàn ông đầu tiên đi vào đời nó, một thanh niên xăm trổ to cao đẹp zai và đậm chất chơi. Người yêu nó phải thế, người yêu nó phải có “đức tính” như thanh niên C hoặc hơn thì mới đủ tư cách để yêu nó và được nó yêu. Đúng không? Phải vậy không? Nó hoang mang quá. Lần đầu tiên trong suốt gần một năm trời làm “hot girl” nó hoài nghi đức tin của chính mình.
Vì phê thuốc nên thanh niên C loay hoay một hồi mới cởi được cúc quần của nó. Chợt nó cảm giác một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, rồi nó bỗng thấy đầu óc minh mẫn lạ thường mặc dù nó đang chẳng phê mấy, nhưng nó thấy tỉnh táo lắm, ngay cả lúc nó hiểu bài nhất nó cũng chẳng thấy tỉnh táo như vậy. Bỗng nó đẩy thanh niên C đổ kềnh ra giường trước cả khi nó kịp nhận ra nó vừa làm cái gì, tới khi ý thức bắt kịp hiện thực thì nó đã ngồi trên bụng thanh niên C từ bao giờ.
Lúc này cái cảm giác kì lạ kia đã rút đi nhanh như sóng thủy triều, nó lại bắt đầu thấy mắt hoa đi còn đầu óc thì lơ tơ mơ nhưng thâm tâm nó đã nổi lên một ý niệm chắc nịch và quyết tâm lắm.
“Mười tám tuổi. Nó sẽ trao thứ quý giá nhất đời nó cho thằng đàn ông ở bên nó năm nó mười tám tuổi!”
Khi nghĩ như vậy thì nó cũng cảm thấy bản thân nực cười bỏ mẹ ra! Một con hot girl cặp hết thằng này đến thằng kia, đong hết anh này đến anh nọ mà còn bày đặt cành cao, còn sợ mất đi trinh tiết. Người ta cặp với nó đâu phải để nhìn cái mặt xinh xắn của nó, đâu phải vì nó nói chuyện vui vui, đâu phải vì cái danh hiệu “hot girl”, mà họ chịu bỏ tiền mua quà, bỏ công đong đưa là để đưa nó lên giường, để chén nó xong ra khoe với anh em bạn bè rằng: “Con này học trường này hot girl chảnh chọe lắm đấy! Ừ, tao chén nó rồi. Dễ ợt, vào tay tao là chết ngay chứ giãy sao được!”.
Sau đó chắc họ sẽ chụp ảnh nó, chụp cái ảnh chính diện như ảnh thờ ấy rồi dán vào một quyển catalog thật dày để về già lôi ra cho cả họ cả hàng, cả làng cả tổng xem chiến tích là đã chén được con này con này, con này ngoan con này chảnh nhưng vào tay tao là chết hết!
Chán thật đấy, nhưng đời mà. Mọi người đến với nhau vì tình dục, vì vài phút hoặc vài chục phút hùng hục với nhau trên giường chứ yêu đương quái gì đâu. Yêu mà cưới nhau ba tháng chia tay à? Và chắc nó cũng chả thoát được cái vòng xoáy đấy. Và có khi cái thằng nó chờ đợi tận đến năm mười tám tuổi lại là một thằng yếu ớt hèn nhát ngu xuẩn khốn nạn với cặp mắt cá chết chứ chẳng đẹp trai xăm trổ như thanh niên C, nhưng nó sẽ chờ. Nó sẽ tìm kiếm một đốm sáng le lói giữa cuộc đời màu đen tối tăm này dù có bị thất vọng hay bẽ bàng đến đâu đi chăng nữa.
Có lẽ các anh bồ, các anh người yêu của nó sẽ hiểu cho nó thôi, và họ sẽ tiếp tục công cuộc tán tỉnh một cách miệt mài với hi vọng một ngày nào đó sẽ mang được nó lên giường và chén ngon lành cho bõ những tháng ngày đong đưa vất vả. Còn không thì thôi, cho chim cút, chứ chẳng lẽ lại quỳ xuống lạy mấy thằng ấy?
Có lẽ nó sẽ mất cái danh hiệu “hot girl” mà thay vào đó là danh hiệu “dân chơi nửa mùa” hay gì đó tương tự. Kệ cmẹ, trời sinh nó gàn vậy rồi, chịu thôi.
Có thể cuộc đời này màu đen, nhưng ít nhất hãy cho phép nó trong sáng một lần này thôi, để nó cổ hủ một lần này thôi. Nó chẳng biết tại sao bản thân lại có chấp niệm lớn đến vậy nhưng nó cảm giác nếu nó không làm theo thì đời này nó sẽ hối hận mất!
Thanh niên C nhìn nó bằng ánh mắt lờ đờ của một thằng phê thuốc. Có lẽ thanh niên này chỉ biết mỗi chuyện nó đang ở đây thôi chứ cũng chả nhận biết được hai đứa đang làm gì, đã chịch hay là chưa. Hít mấy ngụm khí lớn để đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút, thanh niên C vươn cánh tay xăm hình rồng xoắn quẩy ra ôm nó rồi hôn môi ngấu nghiến.
Sau khi quyết tâm cái vụ kia thì nó cảm thấy hơi có lỗi với thanh niên C này nên cũng máy móc đáp lại dù chả hứng thú gì. Lúc này đầu óc nó đang ở đâu đâu, chắc là ai sau khi vừa đưa ra quyết định to lớn nào đó ảnh hưởng đến cả cuộc đời cũng đều có cảm giác mông lung ảo ma như vậy.
Bỗng một vật cứng cứng nóng như lửa đụng vào đùi nó. Nó nhíu mày, sau một hồi nghĩ ngợi nó vươn tay chộp lấy vật kia vuốt lên vuốt xuống.
Ngoài việc này ra chắc nó cũng chẳng thể làm được gì hơn cho thanh niên C. Tự dưng nó thấy khó xử khi nghĩ đến chuyện đong đưa với mấy thằng bồ. Trước đây nó cứ cho rằng đong đưa đòi quà chán chê rồi lên giường là coi như huề, sòng phẳng chả ai nợ ai. Cơ mà giờ nó có lên giường được đâu, thế chả hóa ra nó đi lừa đảo, lừa tình à?
Nghĩ lại thì cũng có đầy thằng mà chắc chắn nó sẽ không ưng nhưng nó vẫn cặp kè đòi quà đều đều đấy thôi. Đấy là nó tán mình cơ mà, còn mình chịu hay không là chuyện của mình chứ! Mình không ưa nhưng nay mệt không nói ngày mai mình mới nói có được không?
Nó gàn, nhưng chả ăn thua. Nó vẫn thấy tội lỗi quá. Trước đây chủ yếu là nó cặp với mấy thằng nó vừa mắt, còn mấy đứa không có cửa như thanh niên L hay thanh niên Thịnh thạc sĩ thì chỉ chiếm thiểu số nên nó chả bao giờ để ý tới. Nhưng bây giờ khi đã mất đi tài sản giá trị nhất để trao đổi và chỉ có thể chọn duy nhất một thằng để yêu thì đâm ra nó lừa tình hết tất cả những đứa còn lại.
À không, phải nói là nó lừa tình tất cả những thằng nó quen mới đúng! Vì nó có thích thằng nào đâu, nó chỉ cặp với những thằng nhà giàu chất chơi để duy trì danh hiệu “hot girl” chứ nói đến thích thì nó cho chim cút hết!
Khổ thế đấy, giá mà nó có cảm giác với vài thằng rồi cặp kè cho thằng này cơ hội, cho thằng kia đèn xanh thì còn đỡ, ít ra đấy còn là yêu thích tìm hiểu lẫn nhau. Đằng này nó lại lì như trâu, gặp đứa nào cũng diễn cũng kịch được thì chẳng phải lừa tình thì là gì?
Vậy mới nói vô tri là một loại hạnh phúc. Giá mà nó vẫn cứ đú đởn như trước thì chả sao, tự dưng khôn ra rồi nghiền ngẫm làm gì để rồi nhận ra bản thân chả khác gì con cave. À mà cave còn trao đổi sòng phẳng đàng hoàng, còn như nó thì là lừa đảo, là bố láo mất dạy, là mặt trơ trán bóng!
Tự dưng nó thấy hổ thẹn và sợ hãi quá. Nó sợ người ta phát hiện nó khốn nạn ra sao thì họ đánh chết nó mất! Rồi cả ba mẹ nó nữa, ba mẹ thương nó như thế nhỡ họ biết thì họ có đau lòng lắm không khi có một đứa con gái không nên thân? Liệu họ có đuổi nó ra đường không? Nếu không được ở với ba mẹ thì sao nó sống nổi?
Nghĩ lan man một hồi đến khi tỉnh lại thì cái vật đàn ông trong tay nó đã mềm nhũn từ bao giờ, trên tay nó toàn là chất dịch nhớp nháp dinh dính còn thanh niên C thì đang ngáy khò khò.
Nó bật dậy như một đứa ăn cắp suýt bị bắt quả tang rồi chạy ù vào nhà tắm rửa tay chà bốn lần xà bông rồi mới ngồi bệt xuống sàn khóc tức tưởi. Chả hiểu sao nó thấy khốn nạn cái thân nó quá! Ba mẹ nó đâu để nó thiếu thốn cái gì mà nó lại đi làm cái việc lừa gạt xỏ mũi người ta rồi còn hả hê như thể chiến tích gì ghê gớm lắm. Nó lao theo cái danh hiệu “hot girl” như con thiêu thân lao vào lửa mà chẳng nhận ra bản thân từ bao giờ đã tha hóa thành một đứa mặt dày tráo trở vì muốn thành “Chị đại” mà bán rẻ không chừa thứ gì, thứ gì bán được là đem rao bán hết. Nó là con người, nó cũng có lòng tự trọng chứ, mà thế đéo nào mãi đến tận hôm nay lòng tự trọng của nó mới nổi lên để nó nhục nhã ê chề thế này?
Đã thế hôm nay còn là sinh nhật nó mới khốn nạn chứ! Rồi sau cái sinh nhật này còn ai dám chứa chấp một con ranh lừa lọc tráo trở như nó, một đứa đú đởn bar sàn mà chả thiết gì đến danh dự với cả liêm sỉ. Che giấu thiên hạ thì dễ chứ ai che giấu được lương tâm. Rồi chả lẽ nó phải sống cả đời trong nỗi sợ mấy thứ dơ bẩn của nó bị phơi bày ra trước bàn dân thiên hạ? Nếu lộ ra thì còn ai yêu thương nó nữa không? Còn ai muốn ở bên đứa con gái nhơ nhớp như nó? Rồi cả đứa con trong bụng nó nữa. Nó còn trẻ lắm, mới mười tám tuổi mà đã sinh con thì cuộc đời sau này của nó sẽ ra sao?
Khoan đã!
Nó tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh, mạnh đến nỗi trên khuôn mặt trắng nõn của nó hiện rõ năm dấu ngón tay đỏ lừ. Đau vãi! Đau tỉnh cả người! Nó cuống quít sờ vào bụng, phẳng lì. Ơ đm vừa nãy nó cảm giác bụng nó phồng phồng chướng chướng cơ mà?
Nó lau nước mắt, đương nhiên không phải bằng bàn tay vừa sóc lọ cho thanh niên C. Nhìn mình trong gương, trông nó nhợt nhạt và hãi hùng như một đứa vừa đi năm trăm vòng tàu cao tốc. Nó chợt cảm thấy kì kì. Mọi khi nó tự hào về chiến tích bar sàn, về thành tích chơi bời sành điệu của nó lắm cơ, sao vừa rồi...
Tự dưng thanh niên C nói mớ chửi cha đứa nào đánh rắm trong lớp. Nó giật mình rời khỏi nhà vệ sinh xô cửa đi ra ngoài rồi vỗ vai con Nhi, giọng nó vẫn run run như chưa hoàn hồn:
-Về mày.
Con Nhi cùng hai thanh niên xăm trổ đang xem TV cười sằng sặc nghe thấy tiếng nó quay lại thì được một phen kinh hồn bạt vía. Nhìn nó thê thảm và tàn tạ quá, hệt như một đứa trầm cảm nặng với cặp mắt sưng húp lên vẫn còn vương nước mắt. Đm hóa ra chơi thuốc xong sinh hoạt là có hậu quả thế này à? Trông nó như vừa chết đi sống lại ấy!
-Mày...mày sao thế?
Con Nhi lắp bắp. Cả đời nó chưa bao giờ thấy con bạn phờ phạc mất hồn đến mức độ này, nhìn cứ như một chị gái bất hạnh nào vừa được vớt lên từ dưới sông chứ chả phải con bạn hot girl lạnh lùng hình sự của nó.
-Tao không sao. Tao mệt, chở tao về nghen.
Nhìn nó không giống đang nói dối, có vẻ nó không sao thật. Nhưng Nhi thấy nó khác quá, khác kiểu gì mà chẳng thể nói ra thành lời được, mà nó cũng có bao giờ nói năng dịu dàng như thế này đâu!
Con Nhi bị nó dọa sợ quá chỉ kịp nhét miếng cam vào mồm rồi kéo nó đi chả kịp chào hỏi ai cả. Hai thanh niên xăm trổ cũng chỉ biết trợn mắt nhìn chứ chẳng dám hó hé gì, nhỡ bắt nó mở mồm chào xong nó ngã vật ra chết ở đây thì cả lũ ăn đồng bằng ăn cát. Trông con bé có khác đéo gì xác chết biết đi đâu!
Hai đứa con gái đi được hơn ba mươi phút thì thanh niên C mới ra ngoài, quần đã mặc và mặt đã sấp nước cho tỉnh táo. Nhìn C đi ra hai thằng bạn trợn tròn mắt vừa nể sợ vừa hâm mộ, đã thế còn liếc liếc xuống đũng quần thanh niên C với vẻ mặt soi mói tò mò lắm.
-Đm bọn mày nhìn cái đéo gì thế? Điên à?
Bị hai thằng đực rựa nhìn chỗ kín làm C nổi hết cả da gà. Vừa quát xong thì một thằng đánh liều mở miệng hỏi:
-Mày vừa xơi con bé đấy hả C?
Thanh niên C vơ hai miếng ổi tọng cả vào mồm cho đỡ đói, ấp úng đáp:
-Chứ sao! Cái đấy còn phải hỏi à?
Thực ra lúc ấy tỉnh tỉnh mê mê có biết cái quái gì đâu, cơ mà vẫn phải phán một câu chắc nịch để đám bạn nó nể, chứ lôi một đứa con gái ngon lành cành đào vào phòng xong không làm gì để thiên hạ nó chửi cho là bê đê à?
Mà thực ra thanh niên C cũng nhớ mang máng là hai đứa nằm lăn lộn hôn hít gì đấy, rồi bên dưới cũng thấy sương sướng nên chắc là làm rồi, trên giường còn có cả tinh dịch cơ mà.
Chỉ tiếc là không thấy máu me gì nên chắc chả phải lần đầu. Mà kệ, mấy cái đứa đú đởn phò phạch này nó cặp cả trăm thằng, chén được là tốt rồi chứ ở đó mà đòi bóc tem.
Thanh niên C chép miệng nghĩ thầm, cơ mà nội tâm cũng cảm thấy tiếc nuối hụt hẫng lắm.
-Ừ. Bọn tao cũng đoán thế.
Thằng bạn lè lưỡi nói bâng quơ rồi xem TV tiếp. Ơ đm hôm nay hai thằng này như bị ma nhập ấy nhỉ?
Thanh niên C nghĩ một lúc rồi cười cười vỗ vai hai thằng bạn chí cốt:
-Biết rồi nhé hai ông tướng! Muốn chén em nó thì tao chuyển nhượng cho. Loại này dụ dễ không ấy mà.
Hai thằng nghe vậy lập tức nghĩ ngay đến body ngon lành cành đào cùng cái mặt xinh xắn đẹp đẽ của nó thì cảm thấy thích lắm, hớn hở lắm, nhưng vừa nhớ tới bộ dạng thẫn thờ nhợt nhạt như xác chết là hai đứa sun hết lại cuống quít xua tay:
-Thôi thôi tao không chơi đâu! Đéo ai lại thất đức thế! Dạo này tao ăn chay mày ạ, gái gú để lần sau!
-Đụng mấy đứa nhỏ nhỏ kiểu này nó lăn ra chết thì đéo đỡ được đâu mày ơi! Thôi tao đéo dây đâu!
Biểu hiện của hai thằng bạn làm thanh niên C thộn mặt ra đứng đần tại chỗ như trời trồng.
Đm hai thằng này đúng là bị ma nhập thật rồi!
.........................
-Mày sao thế? Mày khó chịu ở đâu tao đưa đi khám chứ nhìn mày thế này tao sốt ruột lắm Dương ơi!
Con Nhi gắt um lên. Mà khổ nỗi con bé vừa gắt vừa phải hạ cái tone giọng vì nhìn nó yếu quá, cảm tưởng hét to một tý cũng có thể làm nó đột tử chết ngay được.
Nó lắc đầu, mệt chả còn sức mà nói nữa. Nghĩ nghĩ một hồi nó quay sang hỏi con bạn:
-Nhi ơi, quan hệ bằng tay có mang thai được không? Chắc không đâu nhở? Kì chết!
Con Nhi rùng mình một cái, hai chữ “Nhi ơi” dịu dàng làm con bé sợ muốn đánh rơi cái đĩa táo xuống đất. Lườm con bạn từ trên xuống dưới xong Nhi sờ trán vén mắt nó như một bác sĩ chuyên nghiệp mặc dù con bé chả biết cái mẹ gì về y học:
-Mày sảng à? Lòng bàn tay có thai được không mà hỏi câu ngu thế? Ăn táo đi cho đỡ ngáo.
-Ừ, thế thì tao an tâm rồi.
Nó yếu ớt gật đầu rồi cười gượng:
-Lấy tao quả chuối. Tao ăn chuối cho đỡ đuối.
-Đm mày ra nông nỗi này còn đùa được! Trả lời tao, có phải thằng đấy cho mày uống cái gì bậy bạ không?
Con Nhi làm mặt lạnh lùng hình sự tra hỏi nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu. Nó nhìn thằng vào mắt con bạn nói giọng chân thành làm Nhi chả hoạnh họe được gì:
-Tao không uống gì hết. Tự dưng tao nghĩ quẩn rồi mệt thôi à. Mày đừng lo, tao nghỉ một lúc là khỏe.
Khổ, nhìn nó rũ rượi trên giường Nhi thương lắm mà chả biết phải làm gì. Hai đứa bạn thân với nhau từ hồi cấp hai đến giờ, cùng học ngu cùng đú đởn cùng tập tành làm hot girl, tình cảm có thua gì hai chị em đâu cơ chứ! Thấy nó bã cả người Nhi chỉ muốn khóc mà giờ một đứa liệt giường một đứa khóc thì khác quái gì khóc tang đâu? Rồi nhỡ nó thấy hợp cảnh nó nhắm mắt xuôi tay thật thì...
-Ừ thế mày ngủ đi nhớ. Ngủ đi dậy tao nấu mì tôm ăn cho lại sức.
Nó gật, rồi nó nói cảm ơn. Con Nhi nghe vậy thì không nhịn được ôm mặt vào nhà vệ sinh khóc ré lên, chắc con bé cảm thấy quả này nó đéo qua khỏi luôn rồi. Bố con hâm, thôi mặc kệ!
Nhìn vào điện thoại, tin nhắn với cuộc gọi nhỡ đặc kín màn hình, toàn những thằng bồ mời nó đi ăn đi chơi đi mua quà các kiểu. Nó chán, nó thấy vô nghĩa quá. Từ nay nó sẽ cắt đứt hết mấy mối quan hệ giả tạo lố bịch này, nó sẽ sống sao cho ba mẹ và những người thương nó thấy tự hào chứ chả ham hố gì cái danh “hot girl” cùng mấy lời ca ngợi phù phiếm của người đời nữa.
Tắt nguồn, đáp điện thoại xuống cuối giường, đôi mi của nó nặng nề đến mức cảm tưởng chỉ cần nhắm lại thì sẽ chẳng bao giờ có thể mở ra được nữa.
Nhưng nó vẫn nhắm mắt. Nó đã quá mệt mỏi rồi.
Dương Dương.
Khi nàng mệt mỏi, hãy nhắm mắt và ngủ thật bình yên. Hãy nhớ rằng ta luôn ở đó bên nàng, che chở cho nàng.
Mãi mãi.
Ai đó thì thầm bên tai nó nhưng nó nghe câu được câu không. Tai nó ù đi, tâm trí nó nặng trĩu, rồi nó chìm vào một giấc ngủ dài đầy mộng mị.