Khác hẳn những ngày Thứ Bảy bình thường phải nướng khét đến tận mười hai giờ mới lật đật mò xuống ăn cơm, hôm nay mới sáu rưỡi nó đã chạy sầm sập xuống nhà hớt hải nói:
-Ba mẹ ơi con đi chơi sinh nhật nhá!
Vì là ngày đặc biệt nên nó diện khác hẳn mọi hôm. Không còn là cái đứa choai choai ăn vận lòe loẹt uốn éo trên bar nữa, vì ảnh hưởng của nhiều yếu tố (chủ yếu là bởi Chiêu Dương) nên từ nay nó quyết tâm theo đuổi hình tượng sẹc xy, gợi cảm, quyến rũ.
Áo đen dài tay ngắn đến eo khoe ra phần bụng phẳng lì thon gọn mà nó rất đỗi tự hào, cổ áo khoét một hình chữ V thật sâu để lộ một phần bộ ngực trắng ngần như muốn đốt mắt người nhìn, quần đùi đen khoe cặp chân dài miên man trắng nõn không có nổi một vết muỗi đốt, trên người còn khoác hờ một cái áo khoác lưới màu đen mỏng tang để tăng thêm vài phần lạnh lùng bất cần. Phụ kiện nó cũng chọn một cái vòng chocker màu đen, sơn móng tay đen và đeo đôi bông tai hình giọt nước màu đen rất đẹp mà hai năm trước nó năn nỉ muốn rụng cái lưỡi mẹ mới chịu “chuyển nhượng” lại cho nó, cơ mà vì tóc nó dài nên chắc cũng chả đứa nào thấy. Thôi kệ, nó biết nó đẹp là được rồi.
-Đi đường cẩn thận nghe con.
Ba nó quen rồi nên cũng chả nói gì nhiều mà chăm chú xem TV. Chỉ có mẹ là trừng mắt nhìn vào phần cổ áo hớ hênh của nó như muốn tóe lửa. Chắc bà muốn quát nó lên thay đồ lắm, nhân tiện phát mấy cái vào mông nó cho chừa cái thói ăn mặc nhố nhăng.
-Con Dương! Qua đây tao bảo.
-Ơ, có gì để sau đi mẹ.
-Qua đây!
Giọng mẹ nó the thé làm nó gan đến mấy cũng chả dám cãi, chỉ đành mang theo bộ mặt như cứt ngâm nó lò dò bước đến trước mặt mẫu thân. Nó đoán bộ dạng nó bây giờ chắc khúm núm tội nghiệp lắm, cái con hot girl lạnh lùng hình sự đầu gấu đầu mèo ở trường hẳn đã chết từ đời tám hoánh nào rồi.
-Còn tiền không?
-Ớ?
-Ớ cái đéo gì? Cầm lấy, ăn uống cho lành mạnh không tao đánh chết cha mày!
Ba nó đang ngồi xem TV gần đó tự dưng rùng mình.
Nó nhận một triệu triệu từ tay mẫu hậu, mặt cười tươi rói chả nhìn thấy tổ quốc đâu. Mẹ nó bề ngoài thì dữ vậy thôi nhưng nó biết tính mẹ tâm lý, tình cảm lắm, chả thế mà ba nó đến từng này tuổi vẫn còn mê đứ đừ.
-Ui ui yêu mẹ xinh đẹp zịu zàng nhất trên đời!
Nó tính hun mẹ một cái mà bị mẹ vỗ cho một phát tưởng như vỡ alo luôn. Hix, mẹ chả biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!
-Sư bố nhà cô đi sớm về sớm nghe chưa? Nửa đêm vác xác về tao đóng cửa cho mày ngủ ngoài đó luôn!
-Ớ? Thôi con chào ba mẹ con đi nhớ!
Nó xỏ vội đôi giày rồi mở cửa chạy ù ra ngoài trước khi mẹ nó kịp ra thêm bất cứ yêu sách gì.
Vẫn sớm, ngoài đường chỉ lác đác vài người đang tập thể dục. Có vẻ mấy bà hàng xóm còn chưa dậy chứ nếu mấy bả thấy nó ăn mặc thế này thì kiểu gì cũng suy diễn đến tận trời cho mà xem.
Nó mở điện thoại thì thấy cả trăm cái thông báo chúc mừng sinh nhật trên fb, toàn snvv với vvsn nên nó cũng chả thèm đọc mà xóa hết rồi nhắn tin cho con bạn thân.
-Đến chưa mày?
-Dang qua day.
Con Nhi nhắn cụt lủn làm nó cũng chả biết nhắn gì thêm, mà tốt nhất đừng nhắn kẻo con bạn mất tập trung lạng mẹ nó đầu xe vào cột điện thì sinh nhật lại mất vui.
Cơ mà nó chán lắm, chán quá đi mất! Trước nay nó toàn bận bịu nhắn tin với mấy thằng bồ nên thời gian trôi đi lúc nào cũng chả hay, nhưng hôm nay sinh nhật nó nên chắc mấy thằng bồ đang bận tối mặt tối mũi để chuẩn bị, nó có kinh nghiệm rồi nên cũng chẳng muốn gọi điện nhắn tin làm phiền bọn nó.
Đang ngồi đung đưa tại chỗ như con dở hơi thì ánh mắt nó bỗng trượt qua đoạn đường nhựa cách nhà nó không xa, hình ảnh thằng xe ôm mặt lầm lì như đòi nợ thuê đi con Dream chiến bất chợt hiện lên trong đầu nó.
Thực ra thì nó cũng không nhớ rõ mặt thanh niên này lắm vì lúc đó trời cũng hơi tối rồi mà nó lại đang cuống nữa, nhưng ấn tượng hôm ấy thì kinh khủng đến mức nó muốn quên cũng chả được! Đùa chứ giờ tan tầm mà hắn phóng như đi tìm chết, nó chỉ nhớ lại thôi cũng thấy rùng mình. May mà hôm ấy chưa uống hớp rượu nào chứ nhỡ sỉn sỉn phê phê trượt tay một cái thì chắc đầu nó bể như dưa hấu.
Nhưng khiến nó nhớ nhất là việc thanh niên này phóng đi mà chả thèm lấy tiền, thế mới quái chứ! Tiền là gì? Tiền là tiên là phật, là sức bật của lò xo, là thước đo của lòng người...Ấy vậy mà hắn không thèm lấy, lạ chưa? Tính nó thì chả thích nợ nần ai bao giờ, cứ nghĩ đến việc một hot girl như nó quỵt tiền của một thằng xe ôm làm nó bực hết cả người.
Nói đến nợ mới nhớ, chả biết hôm nay hắn có đến dự sinh nhật nó không? Nó tính mời hắn dự sinh nhật để đền bù cho hành vi “hi sinh quên mình” nhắc bài cho bọn nó, cơ mà chả biết loại tự kỷ như hắn có thích mấy chỗ náo nhiệt không nữa? Nhỡ hắn không đến thì bạn bè lại khó nhìn mặt nhau, mà nhỡ hắn không thích thì lại càng khó nhìn mặt nhau hơn! Hai đứa ngu hên lắm mới tìm được một thằng học giỏi để bấu víu, đã nếm mùi ngon ngọt một lần rồi thì sao nó đành lòng trở về tháng ngày toàn không với một kia cơ chứ!
-Má! Ngu vãi! Biết thế tặng bừa món gì được rồi!
Nó vò đầu bứt tai. Căn bản lúc ấy tan học nên nó cũng hơi cuống, chả kịp suy nghĩ gì nhiều. Haiz~
Bỗng nó giật mình phát hiện một việc rất động trời: Hình như giọng của hắn và thằng xe ôm rất giống nhau!
Cái tông giọng đều đều pha chút hời hợt nghe ngứa cả đít! Sao giờ nó mới nhận ra nhỉ?
-DƯƠNG ỚI ỜI!
Đang định so sánh nét mặt hai đứa thì giọng con Nhi bỗng hét toáng lên làm nó giật mình suýt tí nữa thì nhồi máu cơ tim.
-Mẹ mày! Hò đò à?
Nó vỗ vai con bạn làm con này cười hềnh hệch. Bố con chó, nó biết mình đang tập trung nên cố ý trêu ngươi đây mà!
-Như mọi khi hả mày?
Nó gật đầu, thế là hai đứa quay xe phóng về nhà con Nhi.
Sinh nhật năm nào cũng vậy, cứ sáng sớm là con Nhi chở nó về nhà rồi hai đứa lôi hết đồ trong tủ lạnh ra vừa đớp vừa xem TV đợi anh bồ nào gọi thì tót đi chơi. Thực ra mấy ông này chỉ gọi là đánh lẻ thôi, tiệc sinh nhật chính thức thì phải đến chiều tối, và chỉ mời thằng bồ nó ưng nhất chứ hẹn cả lũ thì có mà vỡ mồm!
Tám giờ, lúc này nó với con Nhi đã ăn hết cả chục gói bim bim, uống ba cốc trà sữa to ú ụ và hốc sạch nửa cân xoài lắc, bên dưới cái sofa hai em gái xinh đẹp đang ngồi rác rưởi vất la liệt bừa bãi nhìn chẳng khác gì cái chuồng bò.
Phim đang đến đoạn gay cấn thì điện thoại reo. Nó ra hiệu con bạn tắt tiếng TV rồi trả lời bằng giọng ỏn ẻn như vừa mới ngủ dậy:
-Dạ anh ơi?
-Hạp pì bớt đây công chúa iu díu! Có đang bận gì không em?
-Dạ bận gì đâu anh. Em còn chả nhớ nay sinh nhật, hì~
-Sinh nhật mình cũng không nhớ là sao? Qua quán ABC đi em, anh tặng em quà này hay lắm.
-Ơ, thôi anh ạ, em ngại. Dạ, dạ, anh đợi xíu em qua liền.
Tắt điện thoại, nó với con Nhi vội vàng bôi lại son vì hồi nãy lỡ hốc nhiều quá rồi phóng xe thẳng tới chỗ hẹn.
Mười phút sau hai đứa dừng xe trước quán ABC. Đây là một quán coffe khá đẹp, nhưng đẹp kiểu nhẹ nhàng lãng mạn nên nó không thích lắm. Nó thích cái gì phải huyên náo, sôi động, hưng phấn cơ. Tuổi trẻ mà!
Thằng bồ này của nó bề ngoài cũng ra vẻ dịu dàng tình cảm nhưng nghe đồn sát gái lắm, ở trường đại học lừa hết em này đến em kia. Căn bản nhà thằng này có tiền, đã thế thằng này còn có cả bằng thạc sĩ nữa thì mấy em non tơ kiểu gì chả mê. Có khi chỉ mới cầm bằng thạc sĩ với chìa khóa ô tô ra chả cần nói đéo gì các em đã rụng trứng ầm ầm rồi.
Cơ mà đấy là em nào chứ chả phải em Võ Thùy Dương này! Nó biết thừa thanh niên này muốn chén nó lắm rồi, lại thêm cái tính lì lợm của mấy ông thích tự cho là mình thông minh nên nó cứ ỏn ẻn cò cưa, lạt mềm buộc chặt để thanh niên này thấy đấy, ngửi được đấy nhưng lại chả sơ múi được gì.
Khổ thân thanh niên cứ tưởng là nó thích lắm rồi nhưng sợ gia đình nên không dám yêu sớm, lần nào gặp cũng tìm đủ mọi cách thuyết phục dụ dỗ hòng kéo nó vào nhà nghỉ. Gớm, mỡ đấy mà húp!
Nó theo thói quen vênh mặt kiểu lạnh lùng hình sự nghênh ngang đi vào quán, con bạn nó cũng làm mặt lạnh đi bên cạnh. Nhìn hai đứa cứ như đi biểu diễn thời trang chứ chả phải là vào uống nước.
Bố cái quán gì mà vắng tanh như chùa Bà Đanh! Nó đang dáo dác tìm xem thằng bồ ở đâu thì một anh nhân viên đi đến chào và dẫn hai đứa vào một góc khá kín đáo của quán, có vẻ là chỗ ngồi mấy khách VIP.
Vừa đặt mông ngồi xuống thì đm tự dưng đèn trong quán tắt phụt, rèm bị kéo xuống nên cả quán tối om chả nhìn thấy cái mẹ gì! Nó không tin có đứa dám giở trò đâu nhưng cũng hơi rén nên nắm chặt lấy tay con Nhi, có đai đen karate ở đây đứa nào vớ vẩn nó kêu con bạn đấm vỡ mặt luôn chứ giỡn à?
-Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happpy birthday to youuuu~
Từ trong bóng tối xuất hiện ánh nến lung linh cùng cái bánh xinh nhật bự chảng nhìn ngon khủng khiếp. Thằng bồ nó vừa hát vừa đặt cái bánh xuống trước mặt đứa con gái đang xúc động đến độ hai mắt rưng rưng.
Nó xúc động, xúc động lắm! Đm bà mày đã sợ ma mày còn thình lình tắt hết cả đèn đuốc, chả lẽ bà lại úp cái bánh vào mặt mày rồi ngúng nguẩy bỏ về?
Trong đầu nó nghĩ ác thế thôi chứ bánh ngon thế kia ai mà nỡ phá. Trao cho thằng bồ một nụ cười hạnh phúc và đầy biết ơn, nó giả bộ nghẹn ngào nói:
-Anh...anh làm em cảm động quá!
Thằng bồ nhìn nó cười cười, cái điệu cười của thằng thợ săn khi sắp bắt được thỏ. Nó còn lạ gì.
-Thổi nến đi em.
Thằng bồ nói nhỏ nhẹ. Nó gật đầu sung sướng rồi cúi đầu thổi nến, không phải thổi kiểu phồng mang trợn mắt lên đâu mà thổi nhẹ nhàng, lịch sự, thổi mà khiến thằng đối diện muốn cắn vào môi nó ấy.
Đèn sáng, thằng bồ, con bạn thân và mấy nhân viên trong quán quây quanh nó vỗ tay bẹp bẹp. Thằng bồ đi đến ngồi cạnh nó, hôn vào tóc nó làm nó ghê hết cả người rồi thì thầm hỏi:
-Em ước gì thế?
Nó làm bộ ấp úng nói:
-Em ước...anh...
Thực ra câu đầy đủ là: “Em ước anh tặng em quà xịn xịn vào”, nhưng nó đâu có ngu mà nói ra.
Quả nhiên thằng bồ nghe nó nói thế thì vui lắm, hớn lắm, chắc gã nghĩ sau khi bỏ công sức tán tỉnh mấy tháng thì cuối cùng đã đến ngày hưởng trái ngọt nên nói chuyện vồ vập hẳn:
-Anh tặng em này. Mở ra đi em.
Rồi thảy vào mặt nó cái hộp màu hồng sậm buộc nơ rõ to. Cầm cái hộp, ngửi mùi nước hoa mà nó thấy tim đập rộn cả lên. Quà mà, đứa nào chả thích.
Đập hộp gói quà của thạc sĩ, bên trong là một sợi dây chuyền đính nhiều hạt đá quý sáng lấp lánh, trắng tinh và đẹp đẽ như ngọc trai. Khổ nỗi nó có phải mấy bé gái tuổi hồng ngây thơ đâu mà thích cái này, màu đen thì còn được...
À quên, nó đang giả làm em gái trung học ngây thơ cơ mà! Đm tý thì bể vai!
Nhìn vào nhãn hàng dính trong hộp, nó choáng váng khi thấy dòng chữ Made in ÚA và bên cạnh biểu tượng đôla là một loạt con số không nhiều đến mức làm nó hoa cả mắt. Ơ mà sao lại ÚA nhỉ, tưởng là USA chứ? Chắc là lỗi đánh máy.
Thôi kệ, màu không hợp mà đắt tiền là được rồi, người ta nhìn vào cũng biết nó đậm chất chơi.
Nó nhìn sang con Nhi trưng cầu ý kiến thì ối giời ơi, khóe miệng con bạn nó đang mím chặt lại trong khi mặt thì vẫn mỉm cười tươi rói làm tổng quan cái mặt trông hệt như đang mắc ỉa! Thôi rồi, bạn chí cốt với nhau nó còn lạ gì cái biểu cảm này của con bạn nữa. Bộ mặt này chỉ xuất hiện khi con bạn được tặng đồ giả hoặc mấy món rẻ tiền thôi. Nhà con Nhi kinh doanh đá quý nên biết nhiều hơn nó là cái chắc.
Đm mới mở hàng đã hãm!
Nó hậm hực lắm, cay cú lắm, chả phải vì đồ tặng rẻ tiền hay gì mà bởi thằng bồ đã cố ý gạt nó như một con ngu, và nó cũng suýt thì ngu thật! Con người mà, chả đứa nào thích bị lừa cả, đã thế còn bị lừa vào ngày sinh nhật thì bố đứa nào mà chịu được!
Giận là thế nhưng nó đã luyện thành thạo môn công phu hỉ nộ không hiện lên mặt nên chả ai biết nó thế nào, chỉ thấy nó cầm hộp quà ngồi đăm chiêu tưởng nó cảm động quá ngu luôn rồi nên thằng bồ mới xoa đầu rồi cầm sợi dây chuyền lên đi vòng ra sau nó.
-Để anh đeo cho em nhé?
Chưa đợi nó trả lời thì thanh niên này đã vòng tay ôm nó từ đằng sau rồi đeo dây chuyền kiểu romantic, cinema lắm, thỉnh thoảng còn thổi vào gáy nó một cái. Đm chả lẽ bà lại rút guốc đập vào đầu mày!?
Vòng thì đeo xong rồi nhưng mắt thanh niên này vẫn còn dính chặt vào cái bộ phận mà ai-cũng-biết-là-bộ-phận-nào của nó. Hai khối trắng nõn càng thêm ngon mắt khi lấp ló dưới cái cổ áo chữ V màu đen huyền bí làm máu trong người thanh niên này như sôi hết lên, và có lẽ do sôi quá nên bay hơi xộc thẳng lên não khiến thanh niên này chẳng còn giữ được vỏ bọc đứng đắn trí thức nữa mà về với bản chất là một con lợn dâm dê đê tiện, hai bàn tay thon dài thư sinh mò xuống ngực nó như khỉ hái trộm đào.
-A! Mặt dây chuyền này đẹp nhỉ anh nhỉ?
Nó thình lình chộp lấy cái dây chuyền đính đá nâng lên ngắm nghía đồng thời “vô tình” đụng mạnh vào tay anh thạc sĩ làm thanh niên này phải rụt tay về đầy tiếc nuối.
(Đào nào hái được chứ đào này chưa đủ mười tám đâu anh ơi! Cẩn thận bố dàn cảnh rồi đâm đơn chết cụ mày!)
Thằng bồ đâu có biết trong đầu nó đang nghĩ ác như thế, cứ tưởng nó thích thật nên cũng cười kiểu dịu dàng trìu mến lắm. Khổ, thanh niên này cứ khinh nó trẻ con không biết gì nên có thèm động não đâu, mà có động cũng chả ăn thua vì nó đã biết thừa cái mặt ông rồi.
Sau tiết mục tặng quà nhưng không sơ múi được gì thì đến tiết mục ăn bánh. Ở tiết mục này thì càng không làm ăn được vì hai tay để hết trên bàn rồi còn đâu, đành phải dùng văn để tán:
-Em nghỉ hè rồi nhỉ? Tuần này anh với tụi bạn đi biển chơi đấy, em đi chung cho vui?
-Ơ, tiếc thế. Ba mẹ bắt em đi học thêm anh ạ, hix.
-Học thêm gì thế? Hồi cấp 3 anh học giỏi lắm, hay là anh làm gia sư cho cưng nha?
-Thật hả anh? Thế thì tốt quá! Được anh gia sư thì còn gì bằng!
Nó vỗ tay ríu rít như chim non làm thanh niên này thích chí lắm. Gia sư đâu phải việc ngày một ngày hai, kiểu gì anh cũng có cách chén sạch mày thôi em ạ!
-Ba mẹ bắt em học Taewondo anh ạ. Nhìn các bạn học đá gãy tấm gỗ em mê quá mà chả làm được. Anh gia sư cho em nha anh?
Lúc này mặt thanh niên kia đã tái đi và chuyển dần sang màu cà tím.
-À, cái đó hồi sinh viên anh có tập nhưng lâu rồi cũng chả nhớ. Thôi em cứ đi học đầy đủ là giỏi ngay ấy mà.
-Dạ, mà em tính chuyển qua học Muay Thái. Môn này hồi sinh viên anh có tập không?
-À, tập qua loa.
-Thái Cực Quyền thì sao anh? Gần nhà em có ông múa ghê lắm!
-...
-Anh học trường nào mà tinh thần võ thuật cao thế? Học tận mấy môn liền! Em mà may mắn thi vào được nói là người yêu anh Thịnh thì chắc cả trường nể, hi hi~
-...
Con Nhi ngồi ăn mà cứ phải nín cười đỏ cả mặt, mấy lần suýt thì phun cả kem với bánh ra đằng mũi may mà dừng lại được. Khổ thân anh thạc sĩ, nhìn cái dáng cò hương của anh là biết anh chỉ giỏi việc giấy tờ cùng gái gú chứ võ vẽ gì, đã thế còn sĩ gái nhận xằng thì lại chả bị con bạn đểu dắt mũi.
Trước miệng ăn của hai con thuồng luồng thì cái bánh kem bự tổ chảng loáng cái đã hết sạch, trong khi người mua thì còn đang án dở miếng đầu tiên. Bánh thì cũng ngon đấy, cơ mà bực với xấu hổ quá nên anh Thịnh thạc sĩ cảm thấy nuốt không trôi.
Cơ mà tốt xấu gì cũng là một tay dày dạn kinh nghiệm tình trường (với mấy em non tơ) nên anh Thịnh đâu dễ dàng bỏ cuộc như thế. Lần này anh quyết định chơi một vố lớn cho em Dương không thể từ chối: Tặng sinh nhật em hẳn một chuyến du lịch đến...
-Á chết chín giờ hơn rồi á! Em phải về học Tiếng Anh đây, yêu anh. Chụt chụt!
Nó giả bộ nhìn đồng hồ kêu toáng lên rồi nhanh như chớp “ban thưởng” cho Thịnh một cái hôn phớt vào môi. Thịnh hơi bất ngờ nhưng lập tức phản ứng định giang tay ôm ghì nó lại và đáp trả bằng một nụ hôn ngấu nghiến với kĩ xảo đá lưỡi tuyệt vời nhưng vồ hụt, nó đã nhanh chân chạy mất hút từ đời nào.
Hai “hot girl” đã đi được một lúc mà Thịnh vẫn ngồi thừ ra với miếng bánh kem ăn dở. Thằng bạn là chủ quán coffe thấy thế thì đi đến vỗ vai an ủi:
-Thôi mày ơi, bỏ đi mà làm người. Tao thấy con này ranh như cáo chứ chả hiền lành ngoan ngoãn gì đâu. Mà hình như nó cảnh giác với mày rồi, mày tán thế tán nữa cũng phí công.
Thịnh cay lắm, siết chặt nắm mắt gườm gườm nhìn rất ghê. Đương nhiên gã biết mấy trò tinh ranh của nó nhưng tán lâu thế chả lẽ giờ lại bỏ? Hoa khôi trường đại học mà gã còn lừa lên giường được, thế mà lại không chạm nổi vào ngực một con bé cấp ba thì ra đường trẻ con nó khinh!
Thằng bạn ngán ngẩm bỏ đi chưa được bao lâu thì một con bé tóc ngắn nhuộc vàng hoe xăm trổ nhìn cũng có vẻ đậm chất chơi đi đến nói với Thịnh cái gì đấy làm mặt thằng này cứ ngây ra từng phút một.
Trên đường, nó với con Nhi còn chưa kịp trở về “điểm tập kết” thì điện thoại reo, là anh C gọi.
-Lô! Đang đâu đấy em?
-Dạ em vừa đi thu họ về.
-Úi giời gớm nhỉ? Cưng qua chỗ X đi anh cho cưng quà sinh nhật này ngon lắm!
-Ôi anh chu đáo thế! Thích thế! Đợi em xíu em qua liền!
Nó hí hửng hôn choẹt choẹt rồi tắt điện thoại. Khác với thanh niên thạc sĩ, anh C là một dân anh chị chính hiệu và cực kì chịu chơi, mấy món hút hít kẹo bánh toàn ông ấy tài trợ cho nó cả. Nay nổ to thế chắc nó sắp được thử hàng ngon rồi đây.
Đang định vỗ vai con bạn thì lại có đứa gọi. Mặt nó nhăn lại khi thấy tên thằng L hiện trên điện thoại.
-Gì đấy?
Nó mất hứng nên nói cụt lủn.
-Alo em Dương à? Anh L đây. Em qua câu lạc bộ bài Yugioh trường anh đi anh tổ chức sinh nhật cho em nè.
-Dạ thôi anh ơi. Học kì một em điểm thấp nên ba mẹ bắt em ở nhà học bài, em không được ra đường đâu anh ạ.
Bim~Bim~Bim~
Hai thằng trẻ trâu cởi trần đèo nhau trên con xe Wave độ tùm lum nát bét phóng ngang xe bọn nó bấm còi inh ỏi rồi cười hềnh hệch như chó dại. Con Nhi đang hóng hớt điện thoại nó nghe tiếng còi giật mình run tay tý thì xòe, thế là mẹ trẻ mặt đỏ gay quay sang chửi ầm lên:
-Đcm mấy thằng chó đẻ này tụi mày bị #$&%¥T*#~ à? Bố giết chết cụ chúng mày bây giờ?
-Ơ đm con chó cái này?
Chả biết do nội lực con Nhi thâm hậu hay tâm lí hai cháu này yếu mà phải ngây mất hai giây mới có thằng chửi một câu gỡ vốn. Vừa dứt lời thì con xe Wave đâm luôn vào một bà đi xe Lead trùm áo nắng kín như ninja đang si nhan phải nhưng rẽ trái định sang đường. Cái đuôi xe vỡ tan, hai bên chỉ kịp “Ối giời ơi” rồi ngã dúi dụi xuống đường xi măng.
Con Nhi phanh chậm lại ngoái đầu nhìn thì thấy hai ông nhõm con đang bị người dân giữ lại chửi bới không ra gì, lại có thêm mấy bà cũng đi xe Lead nhập cuộc chửi cùng cho...vui. Hai thằng trẻ trâu mặt cắt không còn giọt máu bị mấy bả xới mả tổ lên chửi, văng phụ khoa vào mặt, nhét vào mồm, nó với con Nhi đứng xa nghe được cũng ớn hết cả người.
-Tiếng gì thế em?
Thanh niên L hỏi, nghe giọng thì có vẻ đang nghi ngờ lắm.
-Dạ, trước cửa nhà em có mấy thằng ngu bốc đầu bị xòe anh ạ. Nhà em mặt đường mà.
-Ừ, thế lát anh qua thưa chuyện với hai bác cho em đi nhé. Sinh nhật ai lại ở nhà bao giờ, chán chết!
-Ơ, thôi anh...Chết rồi bố em nghe thấy bố em thả chó rồi! Thôi em cúp máy đây anh nhớ! Không cần đến gọi đâu anh nhớ!
-Ơ, em...
Hình như thanh niên L còn định nói gì nhưng nó cho cút luôn. Thằng này là sinh viên đại học, bố kinh doanh bất động sản còn mẹ thì buôn bán gì gì trên biên giới, nhưng nói chung nhà giàu lắm. Thanh niên L được bao bọc từ bé đâm ra ngu ngu, lên trường chả học hành gì mà suốt ngày kết ấn Naruto với đánh bài Ma Rít Ma Riếc gì gì đó. Sau lần gặp gỡ tình cờ trong một buổi cosplay mà con Nhi lôi nó đi cùng cho vui (con này là fan cứng truyện One Piece), thì thanh niên L chính thức say nó như điếu đổ.
Một thằng nhà giàu, ngu ngu, lại mê nó, nó không cho vào danh sách dự bị thì hơi phí! Quen một thằng công tử, nó vừa có tiếng lại vừa có miếng, ngu gì không theo?
Ừ thì cũng được vài miếng, ba cái áo hàng hiệu với hai chiếc túi hàng tuyển. Lúc ấy nó mới ngây thơ nghĩ rằng mối này dễ lắm, thôi thì không làm “chị” nhưng được tiêu tiền như nước thì cũng vui rồi.
Ấy thế mà mới ngày thứ ba hẹn hò thanh niên L đã lôi nó ngay đến câu lạc bộ gì gì đó mà thằng này lập ra rồi cùng đám bạn nhồi sọ nó với đủ kiểu kết ấn, trap card spell card với mấy chục bộ anime đủ thể loại. Sau hôm đấy nó chết khiếp luôn, từ đó về sau nó chỉ dám nhắn tin gọi điện, xin xỏ đồ ăn đồ mặc cũng là đặt hàng ship tận nhà chứ tuyệt nhiên không dám gặp thanh niên L nữa.
Cũng ngót nghét gần tháng rồi, với tính thanh niên L thì chắc nay mở cỗ to lắm, quà cũng xịn nữa vì tận một tháng không gặp cơ mà! Ờ thì nếu không có hẹn với anh C thì chắc nó cũng qua đấy, kể cả bị bắt kết ấn hay đánh bài cũng ok luôn miễn ăn ngon với quà xịn là được. Khổ nỗi anh C lại là boy xăm trổ lại còn đậm chất chơi đúng kiểu nó thích, nếu phải chọn thì thanh niên L không có cửa.
Thế là nó vỗ con bạn phi thẳng đến chỗ X, còn thanh niên L thì kệ mẹ thanh niên L!