Chương 12: Sóng gió bắt đầu

Đứng ở cửa là một người phụ nữ rất đẹp và quý phái đến mức khiến cho màu sắc trong phòng cũng trở nên mờ nhạt hẳn đi, không những vậy cô ta còn có một loại uy áp từ kẻ bề trên khiến người ta vừa nể sợ lại vừa ham muốn. Đặc biệt là ánh mắt quyến rũ gợi tình phía dưới hàng mi cong vút kia, nhìn cứ như đang khiêu dâm vậy.

Thằng Nam cũng hơi choáng váng, gã không ngờ chỉ vì một vài khẩu súng mà lại dẫn ra nhiều nhân vật tai to mặt lớn đến như vậy.

-Cậu trai, phiền cậu rời ghế qua một bên được không?

Chiêu Dương cười khổ nhìn hắn. Tự dưng đặt cái ghế chặn ngang lối vào, nàng thật không hiểu chỗ này bố trí phong thủy kiểu gì nữa.

Hắn liếc nhìn Chiêu Dương một thoáng rồi lách cách bê cái ghế ra một cách khốn khổ. Ghế thì dài, hắn thì lùn, thật chẳng hiểu sao vừa nãy hắn có thể vô thanh vô tức xuất hiện chặn đường của Phan gia.

-Là cậu phải không?

Vừa đặt mông ngồi xuống thì Chiêu Dương bỗng đi tới trước mặt hắn hồ hởi nói chuyện như thể đây là quán caffe ven đường vậy.

-Cái gì mà phải hay không phải?

Mỹ nữ bắt chuyện mà im ỉm đi thì không hay cho lắm, thế nên hắn đành gỡ earphone ra hoang mang hỏi.

-Đừng chối, linh cảm của tôi rất ít khi sai.

Chiêu Dương cúi xuống kề sát vào mặt hắn tới mức chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau:

-Nếu nhìn bề ngoài thật khó mà tin cậu lại nguy hiểm đến vậy.

Hắn nhún vai đáp trả:

-Nếu nhìn bề ngoài thật khó mà tin ngươi nguy hiểm đến vậy.

Chiêu Dương che miệng cười khúc khích. Dáng người gợi cảm, tư thái kiêu sa, quả thật là đẹp đến câu hồn đoạt phách.

Những ai đứng gần hắn thì no mắt rồi, chỉ có thằng Nam ở xa thì hậm hực vì bị bơ đẹp:

-Này cô kia! Đây không phải chỗ để các người chim chuột nhau đâu!

Chiêu Dương không thèm đếm xỉa gì đến gã mà đi tới trước mặt Phan gia rồi cất giọng khàn khàn:

-Lâu không gặp. Không ngờ lão suy đồi tới mức bị người ta gài chấy mà cũng không biết.

Phan gia nghe vậy thì cười gằn:

-Chấy của ai còn chưa biết đâu. Một con nhãi ranh dựa vào đâu mà tự tin đến thế?

-Vậy cho hỏi một kẻ đánh mất cả con trai thì vốn liếng đâu mà oai phong vậy?

Lão Phan giận quá hóa cười, trầm giọng quát:

-Cút ra!

Gã vệ sĩ đứng bên cạnh lập tức hiểu ý bước lên xô nàng một cái, miệng quát lớn:

-CÚT RA CHỖ KHÁC!

Tức thì cổ tay gã vệ sĩ mềm oặt hướng xuống như gãy hết xương. Gã rú một tiếng đau đớn rồi quỳ sụp xuống trong khi Chiêu Dương chỉ hơi lảo đảo. Sự việc xảy ra quá nhanh khiến tất cả đều hoang mang và sợ hãi không hiểu điều gì vừa xảy ra.

-Đi về!

Cuối cùng lão Phan lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Đám đàn em và gã vệ sĩ không nói nhiều lời thất thểu kéo rời đi như chó nhà có tang.

Băng Sói Xám vốn định tới giương oai nhưng lại là kẻ phải cúp đuôi rời đi, tuy vẫn là chiếc ô tô đen bóng, vẫn là tiếng động cơ rít êm tai nhưng người bên trong đã chẳng còn cái khí độ thong dong lúc ban đầu nữa.

Đám xã hội đen thì nhìn nhau sau đó chia ra các con phố rồi hòa vào dòng người nhộn nhịp.

Thằng Nam gấp quyển sổ lại. Mặc dù mọi chuyện xảy ra không vui như mong đợi nhưng chửi lão làng trong giới hắc đạo một trận cũng xem như vui rồi, còn về phần bắt người thì căn bản là không có khả năng. Vui một ít thì được, còn trở mặt thành thù là điều cả hai phe hắc bạch đều không mong muốn.

-Nếu tôi đoán không nhầm thì cô là người của Hắc Long đúng không? Nếu muốn kêu ca gì thì để hôm khác. Hết việc, mọi người xéo đi cho!

Thằng Nam ném cuốn sổ vào gầm bàn rồi đuổi khách một cách thô lỗ.

-Đừng nhầm, tôi không đến để ngang ngược như lão già kia đâu.

Chiêu Dương chìa ra trước mặt hắn một tấm danh thiếp rồi cười hiền:

-Chỉ muốn xem mặt kẻ đã phá hoại chuyện làm ăn của tôi thôi.

Trên tấm giấy là địa chỉ của một quán coffe khá nổi tiếng trong thành phố. Hắn ngước nhìn Chiêu Dương một thoáng rồi nói:

-Xin lỗi. Tôi không quen được phụ nữ đẹp mời.

Chiêu Dương nhét tấm danh thiếp vào túi áo ngực của hắn rồi nháy mắt sau đó xoay gót ngọc rời đi.

Giờ trong phòng chỉ còn lẻ loi những thành viên của Hắc Long. Thấy nữ bang chủ không thèm đếm xỉa đến mình thì đám này chỉ còn biết giương cặp mắt nhìn Nam đầy tội nghiệp:

-Đại ca, à không, sếp ơi…

Thằng Nam quắc mắt nhìn bọn chúng rồi quát ầm lên:

-Cút!

……………………...

-Này mày!

-Hử? Chuyện gì?

-Hồi nãy mày định xử lão Phan luôn đấy à?

Hắn đang ngồi sau xe thằng Nam nghe vậy thì cười nhạt:

-Nào có. Chào hỏi người quen cũ thôi.

Nam giật mình quay ngang hỏi:

-Mày quen lão bao giờ thế?

-Lâu rồi.

-Vâng, lâu! Lâu cái thằng bố nhà anh!

Thằng Nam đã quá biết cái “lâu” của hắn là thế nào nên cũng chẳng buồn hỏi nhiều. Gã nhăn mặt nói:

-Thế con mụ vừa rồi cơ cấu ra sao? Chắc mày cũng quen nhỉ?

-Đương nhiên. Gọi cho cẩn thận.

-Úi giời, bảo vệ ghê thế! Thích nàng rồi chứ gì?

-Không. Chỉ là cô ta cũng khá tử tế, ta không muốn ngươi xúc phạm.

Mặt Nam lập tức đen kịt. Đấy! Bạn bè thế đấy! Chơi với hắn bao nhiêu năm mà gã mới chỉ nhận được đánh giá “khốn nạn sơ đẳng” thôi đấy, trong khi thấy một cô em ngực bự thì hắn phát ngay cho một phiếu “khá tử tế”. Đm đúng là cái loại vì gái bỏ bạn!

Cay cú vậy thôi chứ Nam cũng không cho rằng hắn thích cô ả Chiêu Dương kia. Tại sao à? Phải thấy cái mặt hắn lúc hít khăn thì mới biết. Chỉ cần thấy qua vẻ mặt “nhìn phát biết ngay là một thằng simp” thì biết hắn thích em nào ngay!

-Hình như đoạn đường này hơi vắng thì phải?

Nam vừa dứt lời thì một đoàn xe máy từ trong hẻm lao ra. Một thanh niên xăm kín tay chỉ vào mặt thằng Nam hung hăng quát:

-Đm bọn mày tới số rồi!

Trái với suy nghĩ rằng Nam sẽ dừng lại, chiếc xe phân khối lớn như một con mãnh thú đâm mạnh vào con Wake ghẻ khiến gã lưu manh ngã sõng soài trên mặt đất.

-Lại vụ gì đây?

Hắn cười khổ nhìn hai chục thằng gầy như cây sậy xăm kín người đang nhìn bọn hắn căm thù như thể hai đứa đã xới mả mười tám đời nhà chúng nó lên.

Một gã đưa cánh tay xăm đầy kì lân phượng hoàng chỉ vào mặt hắn, quát:

-Đm cút qua một bên bố mày tha chết cho!

Hắn chật vật bưng cái trán một lúc rồi ngập ngừng nói:

-Xin lỗi, đợi ta một chút.

Rồi hắn vỗ vai Nam với một vẻ mặt không thể âm u hơn:

-Người quen của người à?

-Chuyện hàng ngày ấy mà. Nếu dính vào đám xã hội đen thì mấy cái này quá ư nà điều bình thường nuôn!

-Sao cũng được. Phóng nhanh ta còn về xem One Punch Man. Nay tập mới rồi.

Hắn ra lệnh một cách bá đạo làm Nam khóc không ra nước mắt:

-Dạ, thưa bố, thưa ông nội, thưa ông tổ của con. Ông nhìn hộ con xem có còn đường nào để đi không ạ?

-Phóng đi. Ta mở đường.

Đám thanh niên xăm trổ lấy từ trong cốp xe ra mấy con mã tấu sáng loáng rồi hô hào năm trăm anh em xông đến bọn hắn:

-Đm chém chết con chó Nam Baby! Bố sẽ cho mày biết đụng đến Anh Béo sẽ có kết cục gì!

Âm Thế Kì Kinh – Âm Thế Thất Khiếu.

Âm Phong Đoạt Hồn.

Hắn vung tay, một luồng băng kình dâng lên bao trùm hai chục thanh niên xăm trổ trong một tảng băng khổng lồ.

Sửng sốt nhưng không quá bất ngờ, Nam phản ứng cực nhanh bốc đầu xe lên trượt theo đoạn nghiêng mà hắn cố tình làm ra. Chiếc xe phân khối lớn đi trên đầu mấy thanh niên xăm trổ rồi tiếp đất phóng vụt đi, bỏ lại phía sau là tảng băng khổng lồ đông cứng hai mươi người không rõ sống chết.

-Đm mày làm ảo thuật đấy à?

-Ảo thuật cái đéo. Gọi cấp cứu nhanh lên. Quá một tiếng là không cứu được đâu.

……………….....

-Con này sao tự nhiên thừ người ra thế?

Nhi cho nó một cái bạt tai đau điếng. Bình thường trong tiết Toán có bao giờ cái con rồ này chịu ngồi ngoan như thế đâu.

-Đm ĐAU !

Nó gắt um lên nhưng đánh không lại con bạn nên chỉ đành hậm hực:

-Đéo hiểu sao dạo này thằng Hùng tự nhiên khóa fb. Gọi điện nhắn tin cũng không được.

-Hùng nào? Thằng bồ cũ của mày đấy à? Tưởng sau vụ lên bar mày chia tay nó rồi?

Tiếng thước gỗ inh tai vang lên. Thiên vừa vung vẩy quyển sách giáo khoa trước mặt lũ học sinh vừa nói sang sảng:

-Chị Nhi, chị Dương, nói chuyện riêng ít thôi. Đừng để tôi mời hai chị ra ngoài đấy!

Nó cúi đầu xuống làm bộ chăm chú nhìn vào sách nhưng miệng vẫn còn lẩm bẩm:

-Sau hôm đấy tự dưng đéo thấy liên lạc gì nữa. Đéo hiểu luôn!

Con Nhi nhún vai, lạc quan đến vô tâm nói:

-Lo gì. Không phải mày có người yêu mới rồi à? Tao thấy thằng này được đấy, vừa đẹp trai lại vừa có tiền.

Nó liếc nhìn thằng Long đang gục mặt lên bàn ngủ. Ừ thì đúng là thằng bồ mới vừa sành điệu, vừa giàu, vừa chiều nó hơn nữa lại không nằng nặc đòi lên giường với nó như mấy thằng bồ cũ. Nhưng không hiểu sao nó lại có một cảm giác rất lạ khi ở cùng thằng này, một cảm giác gì đó giống như...sợ.

-Bài học hôm nay chỉ đến thế thôi. Bây giờ tôi sẽ đọc điểm bài kiểm tra.

Thiên ngồi vào bàn giáo viên và bắt đầu đụng tới xấp bài kiểm tra, thứ mà bất cứ đứa học sinh nào cũng muốn dùng một mồi lửa đốt sạch sẽ.

-Dương Minh Thần 7 điểm.

Dương Minh Thần quay sang nhìn nhỏ lớp trưởng rồi nâng mắt kính cười đắc thắng. Người luôn tranh đua thành tích với gã hôm nay đã thấp hơn gã 0,5 điểm.

Phát hiện ánh nhìn của gã khiến nhỏ lớp trưởng bĩu môi quay phắt đi miệng lẩm bẩm gì đó có vẻ bực tức lắm.

-Trần Diệu Nhi 7 điểm.

Con Nhi đưa tay che miệng cho khỏi rú lên. Cả đời nó chưa bao giờ được điểm cao đến thế.

-Võ Thùy Dương 7 điểm.

-Ôi đm mày cũng được 7 kìa!

-Trật tự! An Thùy 4 điểm.

Ba cô gái nhảy dựng lên như bị nhúng nước sôi, cả lớp cũng cùng chung tâm trạng sửng sốt không hiểu tại sao “tam giác quỷ” lần này lại có điểm, hơn nữa điểm còn cao hơn hẳn so với mặt bằng chung của cả lớp.

-Tinh Vũ 0 điểm .

Hắn cười vào ánh nhìn ngơ ngác đến tội nghiệp của ba cô gái:

-Không làm bài thì chỉ thế thôi. Ngạc nhiên gì?

-Nhưng...

-Đừng bận tâm ,kiểu gì chả lên lớp.

Câu nói này khiến nó cảm thấy được an ủi phần nào, thế nhưng vì nâng nó lên mà hắn phải ở dưới đáy khiến nó cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Nó quay sang nhìn Nhi và An Thùy, có vẻ như cả ba đều cùng chung một tâm sự bởi mặt đứa nào cũng xị ra. Trong khoảnh khắc nó chợt hiểu cảm giác nợ một người là như thế nào.

Hắn mỉm cười. Thôi thì cứ để mấy đứa nhỏ nghĩ rằng vì nhắc chúng nó mà hắn không kịp làm bài đi. Cảm giác được giúp đỡ sẽ tạo động lực cho chúng sống tốt hơn.

Minh Thần quăng ánh mắt phức tạp xuống trừng trừng nhìn bọn hắn líu lo phía dưới.

Tùng~Tùng~Tùng~

Chỉ chờ có vậy lão Thiên quăng sấp bài kiểm tra lên bàn nhàn nhạt phun ra hai từ “Trả bài” rồi cầm cái cặp hùng hổ chạy ra khỏi lớp.

-Á đù, bài lần này nát quá mày ạ!

-Đm quả này bố tao mà biết thì ăn đòn nát đít!

-Ông bà già tao hay lục cặp lắm. Dễ phải đốt đi quá!

Học sinh trong lớp thưa dần, nó cầm cái cặp đi ra cửa không quên ngoái lại dặn dò hắn:

-Thế nhé! Nhất định phải đến nhé!

Con Nhi vênh mặt huơ huơ nắm đấm:

-Sinh nhật bạn tôi, ông mà không đến thì cứ liệu cái thần hồn!

Hắn chặc lưỡi. Đi sinh nhật mà đe dọa dặn dò cứ như đi cướp nhà băng không bằng.

-Làm gì mà thở dài mệt mỏi thế?

Một giọng lạnh lùng vang lên, là Dương Minh Thần. Chả hiểu tan học rồi mà thanh niên này còn ở lại lớp làm cái quái gì?

-À, dạo này tiêu hoá không tốt. Thấy hơi khó ỉa.

Nhận thấy địch ý của đối phương nên hắn cũng chẳng tỏ ra thân thiện làm gì, tuy nhiên An Thùy lại không biết điều đấy nên ớ một tiếng không hiểu tại sao hai người tự dưng lại lên gân lên cốt với nhau.

Minh Thần chỉ thẳng vào mặt hắn lạnh lùng nạt:

-Mày đã làm gì? Có phải mày gian lận không?

Hắn không muốn phí lời nên chỉ nhún vai tỏ vẻ không hiểu rồi ngoắc An Thùy ra khỏi lớp.

-Đừng chối! Sao tự dưng ba đứa dốt đặc cán mai lại có điểm cao chót vót được? Là do mày làm đúng không?

An Thùy lúc này mới hiểu một chút liền muốn đứng ra giảng hoà:

-Chuyện này…

Động tác của hắn như một kẻ bắt cóc chuyên nghiệp vươn tay bịt miệng An Thùy lại rồi cười khẩy nói:

-Lão Thiên còn không ý kiến, cậu là cái quái gì mà cằn nhằn? Hay là trong lớp này chỉ mình cậu được phép có số điểm tử tế?

Minh Thần nghe hắn nói thế thì trầm mặt lạnh lùng gằn từng chữ:

-Vậy là mày đã thú nhận!

-Muốn làm người tốt đến phát điên rồi à?

Hắn đang nhíu mày cằn nhằn thì bỗng một cước phóng đến làm hắn vội đưa tay ra chắn trước mặt An Thùy. Minh Thần bất ngờ tung một cước thẳng vào mặt nhỏ khiến ngay cả hắn cũng bị giật mình.

Thấy đã uy hiếp thành công Minh Thần bèn thu chân về, đắc ý nói:

-Lần sau còn gian lận thì không đơn giản chỉ vậy thôi đâu!

Vừa dứt lời thì Minh Thần bỗng giật mình phát hiện hắn đã đứng ngay sát, khoảng cách giữa hai người chỉ vẻn vẹn chưa đầy một bước chân.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ nên Minh Thần bị sững người mất nửa giây, thế nhưng dựa vào kinh nghiệm học võ lâu năm gã ngay lập tức nhảy lùi lại đồng thời ở trên không đá ra một cước về phía hắn.

Bỗng cảnh vật trước mắt Minh Thần hoa lên, đến khi định thần nhìn lại thì bản thân đã bị đánh văng khỏi lớp nằm sõng soài trên hành lang. Cảm giác đau nhức kinh khủng truyền đến từ mạn sườn bên trái khiến gã vừa chống tay muốn đứng dậy thì đã phải nằm gục xuống im lìm như một cục thịt thiu.

-Nếu vừa rồi ngươi đánh thật thì không đơn giản chỉ là một cái xương sườn đâu.

Hắn lạnh lùng buông một câu rồi đi vòng qua gã. An Thùy khuôn mặt tái mét nhưng cũng hí hửng chạy theo bợ đít hắn:

-Cậu giỏi võ thế! Vừa nãy đá liền bốn phát ảo thật đấy!

Hắn đảo đôi mắt cá chết lườm An Thùy một cái rồi nhéo vào khuôn mặt cười cười “thấy ghét” của nhỏ:

-Con mẹ nó chỉ được cái tinh mắt thôi. Thế sao hồi nãy không né đi?

An Thùy phồng má bực bội nói:

-Bị cậu giữ lấy đầu thì né kiểu gì? Nhưng ở cạnh cậu mình cảm thấy an toàn như bên anh Nam ấy, thế nên mình biết sẽ chẳng có chuyện gì đâu.

Hắn cười nhạt:

-Thằng Nam mà đáng tin đến vậy à?

Thùy gật đầu cười tủm tỉm:

-Lúc mới về bọn trẻ trong xóm thường hay chọc phá tớ. Những lúc đó anh Nam tuy nhỏ con nhưng luôn nhảy ra đánh chúng một trận, chị Linh Đan cũng luôn đứng ra bảo vệ mình.

Đột nhiên An Thùy rơm rớm nước mắt:

-Chị Linh Đan là người tốt. Tại sao...

Hắn đưa tay xoa đầu nhỏ rồi lựa lời an ủim:

-Đúng vậy, người tốt. Thế nên con bé ấy sẽ không vui đâu nếu ai nhắc đến nó cũng đều mang vẻ mặt như mới tạch con lô.

-Ừm ,cậu nói đúng!

An Thùy bật cười dụi mặt vào tay áo rồi chạy vụt đi. Được một đoạn thì nhỏ quay lại rồi vẫy cả hai tay cười hì hì trông xinh gái khủng khiếp:

-Nghỉ hè vui vẻ nhé!

Hắn đưa tay lên tạm biệt An Thùy. Dõi theo bóng lưng nhỏ xa dần, trước mắt hắn bỗng vụt qua một cảnh tượng quen thuộc: căn phòng trắng, tiếng than khóc, mùi hóa chất, những hình bóng nham nhở cả trắng cả đen lờ đờ, thất thểu đâm xuyên qua nhau mà bước đi.

Hắn mệt mỏi bưng trán một lúc rồi hòa vào đám học sinh đang chen chúc nhau rời khỏi trường.