Thời gian năm năm nhanh đến mức hệt như mũi tên bắn qua ngọn cây, Lê Kính thôn đã biến thành Lê Kính trấn, mấy thế gia vọng tộc như Liễu, Trần, Hứa dời nhà dời người tới Lê Kính trấn, người ở phía trên đều nói —— Đây là phần thưởng, tới gần tiên sơn là phúc.
Lý Huyền Tuyên để râu mép, Thanh Nguyên Luân đã đột phá Thai Tức tầng thứ tư bị Lý Hạng Bình phái đi làm tộc chính. Thần thái của thanh niên này đã mất đi vẻ non nớt và ôn hòa trước kia, sản sinh ra một loại trưởng thành bình tĩnh, khiến đám tử đệ Lý gia nhìn mà cảm thấy khiếp sợ.
Người được Lê Kính trấn bàn tán nhiều nhất là Lý Huyền Phong mới mười hai tuổi. Mọi người bàn tán chuyện đứa nhỏ này cuồng tiếu bẻ gãy sáu cây cung ở trường, ném cây cung đã gãy ra ngoài sân, kêu lên:
"Lại đến!"
Lý Huyền Phong vốn không quan tâm ánh mắt hoảng sợ của tộc binh xung quanh, ngẩng đầu cười ha hả, có thể nói đứa nhỏ này vừa sinh đã hung hăng ngang ngược, nâng cung lên liền không có chim thú bắn không trúng.
Lý Thông Nhai cười khổ lên Quan Vân phong lấy một chiếc cung dài đen nhánh về cho hắn, ngoại trừ cứng cáp có thể chịu dằn vặt thì không còn ưu điểm nào khác, cuối cùng cũng có thể khiến Lý Huyền Phong được tận hứng.
Bên cạnh Mi Xích hà.
"Phong ca, ca làm gì vậy?"
Lý Huyền Lĩnh đã hơn mười tuổi, vẻ mặt đang đau khổ đi theo sau lưng Lý Huyền Phong, thấy Lý Huyền Phong bày ra vẻ lén la lén lút núp sau tảng đá thăm dò phía trước, đành phải thấp giọng hỏi.
"Nhìn!"
Lý Huyền Phong cười xấu xa đẩy Lý Huyền Lĩnh về phía trước, hài tử lảo đảo tiến lên trước một bước, bất ngờ thấy gặp bả vai nở nang cùng với bờ mông tròn vo của nữ nhân trong sông. Lý Huyền Lĩnh bị dọa sợ tới độ vội vàng che miệng lùi về phía sau, hung hăng nhìn chằm chằm Lý Huyền Phong, thấp giọng:
"Lý Huyền Phong, ca thật là xấu."
Lý Huyền Phong cười hì hì liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lý Huyền Lĩnh, nói khẽ:
"Có đẹp không?"
"Không thì sao?"
Lý Huyền Phong muốn nghe được tiếng ca ngợi phát ra từ trong miệng Lý Huyền Lĩnh nhưng lại thất vọng hoàn toàn, tức giận bất bình vỗ lên mông hắn, nói nhỏ:
"Con nít biết gì."
"Lý Huyền Phong, ngươi thật rảnh."
Lý Huyền Lĩnh lắc đầu, trên gương mặt nho nhỏ đầy vẻ trầm ổn, dò hỏi:
"Ngươi có thể đột phá Thai Tức tầng ba?"
Lý Huyền Phong cười ha hả hồi đáp:
"Ta đã bước vào Thai Tức tầng tư."
Lý Huyền Lĩnh đờ người ra, trên mặt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, ngơ ngác nói:
"Ngươi đã đuổi kịp Tuyên ca rồi?"
Lý Huyền Phong hững hờ gật đầu, mỉm cười nói:
"Đương nhiên, ngươi nhìn."
Hắn lấy cây cung to lớn đen nhánh từ sau lưng lên, chân trái giẫm trên tảng đá, tay cầm cung kéo dây cung, khí chất trên người bắt đầu thay đổi, không còn vẻ phóng đãng hững hờ không bị trói buộc mà trở nên sắc bén thấu xương, Lý Huyền Lĩnh đứng bên cạnh nhìn mà không tự chủ được cảm thấy căng thẳng.
Lý Huyền Phong cười cười chậm rãi nhắm cung ngay Lý Huyền Lĩnh, rõ ràng trên dây không có mũi tên lại dọa Lý Huyền Lĩnh lông tơ dựng đứng, chỉ cảm thấy gió rét quét qua mặt, tai vang ông ông.
"Cực kỳ lợi hại."
Lý Huyền Lĩnh nuốt ngụm nước bọt, chậm rãi dùng bộ pháp dịch vị trí, lại thấy Lý Huyền Phong còn đang chuyên chú giương cung nhắm chuẩn, phong duệ trên người tiếp tục chất chồng dẫn tới bụi cây xung quanh rung lắc không ngừng.
Lý Huyền Lĩnh trừng to mắt, chỉ thấy ống tên bên hông Lý Huyền Phong nhảy nhè nhẹ lên. Hắn vội vàng dụi mắt, lại thấy được mỗi một mũi tên bên trong ống tên đều đang rung rung không ngừng, phảng phất như đang mong đợi điều gì.
"Lấy!"
Đột nhiên Lý Huyền Phong buông tay, một cây đại thụ cách nơi này chừng hơn mấy chục bước nổ ầm ầm, vụn gỗ nổ tung bay tứ tán, trên gốc cây có thêm một cái lỗ lớn trong suốt. Im lặng mấy hơi, cuối cùng cái cây rung lắc ngã xuống đất, khiến đám chim rừng bị dọa sợ.
"Ca."
Lý Huyền Lĩnh ngơ ngác nhìn, nói nhỏ:
"Có phải ngươi đã Luyện Khí rồi không."
"Nghĩ cái gì vậy!"
Lý Huyền Phong cũng thở hổn hển mấy hơi thật sâu, mặt hơi ửng đỏ, cười nói:
"Đây là cung pháp chính ta nghĩ ra được, phải dùng linh khiếu trong lòng bàn tay, lại phối hợp với tiễn ý khi kéo cung bắn tên để bắn ra được, cũng không tính là khó."
Lý Huyền Lĩnh yên lặng lắc đầu, chợt thấy Lý Huyền Phong vẻ mặt xấu hổ kéo tay hắn chạy vội, chỉ chốc lát đã kéo hắn chạy chừng mười mấy mét.
"Tên khốn kiếp nào nhìn lén lão nương tắm rửa!"
Nghe tiếng chửi rủa sau lưng, mặt Lý Huyền Lĩnh tái nhợt, chân lại dùng thêm vài phần lực, hoảng sợ mở miệng:
"Đây là Từ di ở cửa thôn đúng không? ! Lý Huyền Phong! Cái tên... Cái tên cái tên này..."
Lý Huyền Phong lúng túng cười ha ha một tiếng, nói nhỏ:
"Ta cũng chỉ hiếu kì thôi nha..."
…
Trên Vọng Nguyệt Hồ.
Lý Thông Nhai nhẹ nhàng đạp trên nước, bước từng bước lơ lửng giữa không trung, nước sông trong suốt, chân nguyên thuận theo trường kiếm màu xám trắng trong tay hắn phún ra ngoài, hóa thành từng đạo kiếm mang phun ra nuốt vào. Hắn thuận theo mà nhìn đại thú lân giáp quấn quanh trong nước, bóp pháp quyết đứng yên lơ lửng giữa không trung.
Máu tươi màu đỏ thẫm chậm rãi khuếch tán trong sông, hà thú có chút không kìm nén nổi, thủy quang trên mặt sông chớp động không ngừng, mấy chục đạo khí nhận trong suốt phá không mà ra, đánh thẳng về phía Lý Thông Nhai.
Lý Thông Nhai đạp về phía trước tránh thoát phần lớn công kích của hà thú, quanh thân có thủy quang chớp động, ngăn cản hai đạo khí nhận móc cong đánh tới, trong lòng thầm nghĩ:
"Thanh khí thuẫn trong « Giang Hà Nhất Khí Quyết » có thể tính là kiên cố, hà thú này không biết dùng pháp quyết, chỉ biết dựa vào pháp lực chất chồng, chẳng những tiêu hao to lớn còn không thể phá được pháp thuẫn của ta."
Giang ngạc này không có truyền thừa gì nhiều, chỉ dựa vào pháp lực chất chồng mà tu luyện tới Thai Tức đỉnh phong, cũng không biết phải thổ nạp bao nhiêu năm, đã luyện thành một tia Tiểu Thanh linh khí, lúc này mới tấn cấp Luyện Khí.
Giang ngạc kia thấy mình công kích không thành công, vội vàng lặn xuống, nghịch dòng nước phóng thẳng về phía thượng du. Đương nhiên Lý Thông Nhai theo thật sát phía sau.
Hai năm trước Lý Thông Nhai đã đột phá Luyện Khí tầng một, muốn giết một đầu yêu vật Luyện Khí để tế tự pháp giám. Hắn tìm trong núi này hơn một năm, yêu vật hắn gặp hoặc là xảo trá như hồ, hoặc là thực lực cường hãn. Khó khăn lắm mới tìm được đầu giang ngạc vụng về này, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Luyện Khí kỳ đã có thể đạp không mà đi, mặc dù không có phi toa, tốc độ không thể nói là nhanh, nhưng so với Thai Tức đỉnh phong dốc toàn lực chạy trên đường, tốc độ của hắn đã nhanh hơn gấp ba bốn thành. Lúc trước đầu giang ngạc này trúng mai phục của hắn, bị thương, đương nhiên không thể trốn xa.
« Huyền Thủy Kiếm Quyết » cùng « Giang Hà Nhất Khí Quyết » có phần phù hợp, kiếm quang đánh ra cũng được tăng thêm một hai thành uy lực, khiến Lý Thông Nhai mừng rỡ không thôi, hai đạo kiếm khí sáng rực đánh trúng phần lưng con giang ngạc kia, khiến nó đau đến lăn lộn liên hồi.
Sợ yêu vật cùng đường phản công, Lý Thông Nhai chỉ đi theo sau lưng, thỉnh thoảng lại vung ra một kiếm, không ngừng tiêu hao thể lực của giang ngạc.
Cuối cùng đầu giang ngạc kia cũng không nhịn nổi, tức giận gào thét, ầm ầm bắn ra từ trong nước, kích khởi một mảnh bọt nước. Nó bay lên không táp thẳng về phía Lý Thông Nhai, lại bị Lý Thông Nhai trở tay một kiếm chém trúng phần lưng, bứt ra lui về, duy trì một khoảng cách không ngừng tăng thêm vết thương trên người giang ngạc.
Giằng co nửa canh giờ, cuối cùng giang ngạc cũng chán nản ngã bên bờ, Lý Thông Nhai cũng không vội chém giết yêu vật này mà dùng Giang Hà Chân Nguyên khóa lại sinh cơ với tu vi của yêu vật, rất sợ mình lỡ tay đánh chết yêu vật này.
Xác định giang ngạc không gặp phải nguy hiểm tính mạng rồi, lúc này Lý Thông Nhai mới túm lấy đuôi yêu vật, kéo nó như kéo một ngọn núi nhỏ đi về phía thôn.