Tang lễ của Lý Mộc Điền rất long trọng, trông không giống một lão nhân phàm tục chết đi mà giống với quận úy hay thái thú qua đời. Vải trắng dài thật dài căng đầy các thôn, dòng chính Lý gia mặc đồ trắng đưa tang, xe kéo quan tài xuyên qua con đường lát đá.
Tin tức như cơn gió thổi vào các thôn, Trần Nhị Ngưu mới vừa rời giường đã bị tin tức Trần Tam Thủy mang về làm chấn động đến nói không ra lời.
Thả cành liễu trong tay xuống, Trần Nhị Ngưu súc miệng, yên lặng ngồi bên bàn, trong lòng trào dâng cảm giác bi ai khó có thể nói lên lời.
"Nhân vật thế nào cũng khó thoát khỏi cái chết, chỉ cần không thành tiên, cuối cùng cũng sẽ chỉ thành một đống đất vàng mà thôi."
Trần Tam Thủy lại không cho là đúng, bĩu môi nói:
"Đều do ba huynh đệ Lý gia tu tiên đạo thôi, đổi thành lão nhân bình thường chết đi sao có như phô trương tới thế? Cái tên Lý Mộc Điền gì kia chưa chắc đã là nhân vật lớn."
Trần Nhị Ngưu híp mắt, nắm cành liễu đập lên người Trần Tam Thủy, mắng tới nước bọt bay tứ tung:
"Ngu xuẩn! Ngốc như ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị ngu xuẩn hại chết!"
"Đúng đúng đúng, tứ đệ giỏi nhất, không phải tứ đệ có linh khiếu sao?"
Trần Tam Thủy nói thầm mấy câu, sau đó bưng bát đũa lên rời đi, cũng mặc kệ Trần Nhị Ngưu vẻ mặt âm trầm sau lưng, tự nhiên đi ra khỏi viện.
Lê Kính sơn.
Lục Giang Tiên nhìn lướt qua tiểu viện treo đầy vải trắng, trong hậu viện, trên chiếc ghế Lý Mộc Điền thường ngồi nay trống rỗng, trong lòng cũng có mấy phần đìu hiu. Nhìn Lý Mộc Điền bị hạ táng, bỗng hắn cảm thấy thần thức xúc động, mắt thấy nơi chân trời xa xa có một tia sáng bay nhanh tới gần, chậm rãi dừng ở bên ngoài đại trận Lê Kính sơn.
"Tiêu gia Tiêu Nguyên Tư đến bái phỏng! Xin hãy mở sơn môn."
Tiêu Nguyên Tư dừng ở ngoài núi. Cứ việc hộ sơn đại trận dưới chân không có tác dụng ngăn cản gì với tu sĩ đã đột phá Luyện Khí tầng tám như hắn, nhưng Tiêu Nguyên Tư vẫn lễ phép ngừng lại.
Không bao lâu, hai huynh đệ Lý Hạng Bình mở đại trận, lúc này Tiêu Nguyên Tư mới chậm rãi hạ xuống đình viện trong núi, thấy Lý Hạng Bình và Lý Thông Nhai mặc bạch y, trong viện toàn là màu trắng, nụ cười trên mặt bị thu lại, trang nghiêm mở miệng:
"Chẳng lẽ lão nhân gia..."
Thấy hai người Lý Hạng Bình gật đầu, Tiêu Nguyên Tư thở dài, nói một tiếng nén bi thương rồi thấp giọng:
"Ít ngày nữa Kính Nhi và ta sẽ tiến về Nam Cương, có lẽ mấy chục năm tới không thể liên lạc, sư đệ đã lấy được chính pháp Luyện Khí Quyết và Thải Khí Quyết cho các ngươi, thừa dịp ta về nhà một chuyến đã nhờ ta mang đến."
"Đây là tam phẩm « Giang Hà Nhất Khí Quyết », nuốt thanh khí trong sông, cần tìm nơi có mạng lưới sông ngòi dày đặc, bồ thảo xương bồ sinh trưởng tươi tốt, đợi tới hoàng hôn bình minh, thanh khí lên mà trọc khí xuống, lại thu nạp khí trên mặt sông, chừng sáu tháng sẽ thu được một sợi, mười sợi là một phần."
Tiêu Nguyên Tư vỗ túi gấm, lấy mấy ngọc giản ra, nói tiếp:
"Về phần Nhị phẩm « Thanh Linh Nguyên Pháp » này, áp dụng Tiểu Thanh linh khí, chỉ cần thu thập linh khí là được, dù không bằng « Giang Hà Nhất Khí Quyết » nhưng cũng tốt hơn công pháp bình thường trên thị trường một chút."
Lý Thông Nhai vội vàng tiếp nhận mộc giản Tiêu Nguyên Tư đưa tới, nhẹ giọng cảm ơn, lúc này mới thấy Tiêu Nguyên Tư khẽ thở dài, vẻ mặt có hơi phức tạp mở miệng nói:
"Thanh Tuệ phong che chở hữu hạn, phong vân biến hóa, sóng trào mãnh liệt, xin hãy tự bảo trọng!"
Sư tôn Tư Nguyên Bạch đột nhiên bế quan, chư đệ tử Thanh Tuệ phong rút hết không thấy đâu, trong tông càng lúc càng vội vã thúc giục mấy người tiến về Nam Cương, tất cả đều khiến Tiêu Nguyên Tư ngửi được cảm giác quỷ dị rất đậm.
Đột nhiên nghĩ tới Khuẩn Lâm Nguyên thuộc quyền sở hữu của Thanh Tuệ phong, lại bị không một tiếng động đưa cho Thang Kim môn cướp bóc, Tiêu Nguyên Tư chợt cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, phảng phất như mình chỉ là một thẻ đánh bạc nho nhỏ bị đám Tử Phủ tu sĩ nắm trong tay, có một khoảnh khắc thất thần.
"Những năm này tiên tông liên tục có động tác, nhiều lần giao nhận phàm nhân dưới quyền, chẳng lẽ đúng như lời đồn, trong tông có vị Tử Phủ nào đó sắp tọa hóa?"
Lưng Tiêu Nguyên Tư phát lạnh, đám người Lý Thông Nhai phải hô vài tiếng mới có thể kéo hắn về hiện thực. Hắn miễn cưỡng cười một tiếng, dò hỏi:
"Chuyện gì?"
Lý Thông Nhai chắp tay nói:
"Ta muốn hỏi tiên sư một chút, trên người tiên sư có thanh khí trong sông không? Chúng ta có chút tích súc, muốn mua thử một phần."
Vẻ mặt sầu lo cùng lời nói mịt mờ của Tiêu Nguyên Tư khiến hai người Lý Thông Nhai căng thẳng, phía tây Sơn Việt ngo ngoe muốn động, phía đông Cấp gia lại đang nhìn chằm chằm, Lý Thông Nhai cũng muốn sớm tấn cấp Luyện Khí. Nếu phải tiêu tốn năm năm thu thập thanh khí trong sông, lại tiêu hao bốn năm năm đột phá Luyện Khí, chỉ sợ quá trễ.
Vừa lúc đánh giết lão đạo kia thu được một ít tài vật, tích góp lại hẳn có thể đổi được ba bốn mươi khối linh thạch. Lại thêm túi trữ vật rộng tới một trượng của lão đạo kia cũng có thể đổi hơn tám chín mươi viên linh thạch, dùng số này hẳn đã đủ mua thanh khí trong sông.
"Đúng là ta cũng có thật."
Tiêu Nguyên Tư gật đầu, cởi bình ngọc nhỏ bên hông xuống, nói khẽ:
"Bên trong bình có một phần, ngày thường giá bán chừng năm mươi viên linh thạch, các ngươi có mua được không?"
Lý Thông Nhai gật gật, lật tay một cái, lấy viên kim loại màu xanh nhạt đã bị lão đạo dung hóa từ bên trong túi trữ vật ra, cung kính nói:
"Không biết vật này trị giá bao nhiêu?"
Tiêu Nguyên Tư liếc mắt nhìn, nhíu mày, lại cầm trong tay ước lượng hai lần, trầm tư nói:
"Đúng là Thanh Văn Cương, vật liệu Luyện Khí kỳ, một khối như thế này trị giá chừng hai mươi linh thạch."
Lý Thông Nhai và Lý Hạng Bình liếc nhau, gật đầu nhẹ, lại lấy ra hai mươi lăm viên linh thạch từ bên trong túi trữ vật của lão đạo, cùng với năm viên linh thạch trong nhà để dành được mấy năm nay, đưa tất cả vào tay Tiêu Nguyên Tư, đổi lấy phần thanh khí trong sông này.
Túi trữ vật của lão đạo rộng chừng một trượng, cũng cao một trượng, có thể chứa cả một viện, dù là hành quân hay lưu trữ đều có tác dụng lớn, tất nhiên hai người không nỡ bán đi.
Hai người lấy bình ngọc có chứa sát khí dùng để phóng hỏa gây bạo loạn năm đó ra cất chứa phần thanh khí trong sông này, lại lấy viên Ngọc Nha đan của lão đạo cho Tiêu Nguyên Tư xem. Tiêu Nguyên Tư chỉ ngửi một chút đã cười nói:
"Quân lương Luyện Khí loại tốt, có thể bán được chừng bảy tám viên linh thạch."
Hai người cám ơn rối rít, lại hàn huyên với Tiêu Nguyên Tư một hồi, lúc này Tiêu Nguyên Tư mới bái biệt.
Đợi tới khi Tiêu Nguyên Tư bay xa rồi Lý Thông Nhai mới nhẹ nhàng mở bình ngọc kia ra, nhìn thoáng qua thanh khí trong sông như nước sông được mặt trời chiếu sáng kia, Thai Tức lục luân trong cơ thể ngo ngoe muốn động, có xúc động muốn trực tiếp nuốt chửng thiên địa linh khí này.
Lý Hạng Bình cười nhẹ một tiếng, nói nhỏ:
"Đợi nhị ca đột phá Luyện Khí, hẳn cũng có tin tức về yêu vật Luyện Khí kia, có thể tế tự pháp giám, thử lục khí kia một chút."
Trên mặt Lý Thông Nhai cũng hiện lên vẻ vui sướng không thể ức chế, lấy ngọc giản có chứa « Giang Hà Nhất Khí Quyết » ra, chậm rãi đẩy linh thức vào trong thăm dò.
Mấy pháp quyết và công pháp Luyện Khí kỳ này thường rất dài, đổi thành mộc giản chỉ sợ phải chất thành núi, cho nên mới phải dùng ngọc giản được tạo từ noãn ngọc ghi chép lại, chỉ cần đẩy linh thức vào trong là có thể đọc được tin tức.
Có điều ngọc giản nhẹ bẫng dễ vỡ, thường chỉ dùng để ghi chép công pháp, truyền tin tức hoặc dùng trang trí trên mấy hàng lụa hàng dệt.
Sau khi cẩn thận đọc chính pháp một lần, Lý Thông Nhai thần thái sáng láng ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:
"Đợi ta điều tức mấy ngày là có thể bế quan đột phá Luyện Khí!"