Lúc Lục Giang Tiên bị áp giải về thạch đài đã lặng lẽ dùng thần thức quét khắp bốn phía đình viện, nhìn Lý Mộc Điền chậm rãi đi vào bên trong viện, hắn tựa vào khung cửa nhắm mắt thở, trong lòng bỗng cảm khái vô vàn.
"Thì ra đã qua lâu như vậy."
Vào ngày Lý Hạng Bình nhặt được pháp giám từ trong sông, Lý Mộc Điền còn là tộc trưởng thần sắc trang nghiêm, ánh mắt tang thương lại hữu lực, bây giờ hắn đã là lão nhân già đến không nhấc nổi bước chân, tuổi hơn thất tuần.
Từ khi xuyên qua đến nay, Lục Giang Tiên vẫn luôn nửa mê nửa tỉnh trong kính, hốt hoảng một hồi, đã gần hai mươi năm trôi qua, nhưng trong cảm giác của hắn, chỉ mới qua đi chừng một tháng Lý gia đã đứng vững bước chân, trở thành gia tộc tu tiên mới.
Trước mắt, Lý Mộc Điền càng ngày càng suy yếu, Lý gia có thể nhanh chóng lớn mạnh như vậy phảng phất như do hắn dùng hết tàn khí trong ngực thổi ra, một hơi này khiến hắn như đã đi tới đoạn cuối của sinh mệnh.
Lục Giang Tiên dùng thần thức dò xét, có thể thấy rõ sinh cơ của Lý Mộc Điền sắp tan biến, đã không thể sống được mấy ngày.
Lý Mộc Điền an nhiên ngồi tựa bên cạnh cửa, vẻ mặt thường trang nghiêm túc mục nay lại nhiều thêm mấy phần ý cười, nhìn Lý Huyền Phong cầm cung tập bắn, yết hầu hắn bỗng giật giật, vài chục năm chưa từng có yêu cầu, bỗng hắn hạ đạt một mệnh lệnh.
Lý Mộc Điền nói:
"Gia muốn ăn mì thịt dê."
Lý Huyền Phong nghe vậy chợt run lên, lại nghe Lý Mộc Điền mở miệng nói tiếp:
"Tổ phụ của ngươi rất muốn ăn mì thịt dê."
Lý Huyền Phong đáp lại một tiếng sau đó vội vã đi ra ngoài. Cách nói chuyện kỳ quái của tổ phụ khiến hắn sầu lo vô cùng, lời của tổ phụ không giống như mệnh lệnh mà như mang theo cầu khẩn, khiến người trước nay vẫn luôn thông minh như hắn không rét mà run.
"A a muốn ăn mì thịt dê!"
Lời của Lý Huyền Phong làm Nhậm thị ngẩn người, nhìn nước mắt chảy xuống từ trên mặt hài tử, nàng vội gọi mấy nữ nhân trong nhà tới, lại vỗ vỗ bả vai Lý Huyền Phong, dùng giọng điệu bí ẩn dặn dò:
"Mau gọi phụ thân ngươi về."
—— ——
Mì thịt dê nóng hổi được trang trí thêm ít hành thái, trên sợi mì óng ánh loáng thoáng nước mì, mùi hương đậm đặc xông vào mũi. Mì được chứa trong một cái bát sứ nhỏ có vết mẻ, đặt trên bàn gỗ, đôi đũa gỗ được bày bên cạnh bát, có vẻ gọn gàng.
Bát là bát Lý Mộc Điền dùng ba mươi mốt năm, vết mẻ kia là do Lý Hạng Bình làm mẻ khi còn bé, hắn cũng từng vì việc này mà bị đánh đập một trận, đau tới oa oa kêu to, vài ngày vòng quanh Lý Mộc Điền.
Lý Mộc Điền chậm rãi ngồi vào chỗ, run rẩy gắp một đũa mì lên, vị mì chua cay hòa với mùi canh dê nồng đậm khiến tứ chi của hắn phát run, hương vị khiến hắn nghẹn ngào khóc rống, nhớ lại cảnh phụ thân Lý Căn Thủy tự mình xuống bếp nấu một bát mì thịt dê cho hắn.
Bát mì thịt dê kia còn lâu mới ngon được như bát mì này, thiếu dấm, nhiều ớt cay, nước canh lại không đủ, nhưng mẫu thân và Lý Mộc Điền đều hiểu phụ thân đang muốn xin lỗi. Có điều, cuối cùng hắn vẫn hất đổ bát rời nhà trốn đi, vừa đi đã hai mươi tám năm.
Lý Mộc Điền mắng phụ thân không quả quyết, sẽ chỉ tống táng cả nhà, Lý Căn Thủy lại mắng con trai Lý Mộc Điền lang tâm cẩu phế, là nghiệt chủng do thê tử và sói tằng tịu với nhau sinh ra, hắn rút đao chỉ vào phụ thân, nhìn phụ thân Lý Căn Thủy tức giận đến đôi môi phát tím, trên mặt cũng có nước mắt.
Hai mươi tám năm sau, Lý Mộc Điền về lại nhà, quả nhiên phụ thân đã chết trong tay Nguyên gia. Hắn cười lạnh, đứng trước mộ phụ thân dâng lên đầu của cả Nguyên gia, mặt không đổi sắc phân ruộng đồng, nhưng ban đêm thức dậy, hắn thường phát hiện gối đầu ướt.
Hồi ức chỉ xuất hiện trong đầu Lý Mộc Điền chừng mười mấy hơi thở, bởi vì hắn chỉ ăn một miếng mì đã ngã thẳng tắp xuống.
Lý Mộc Điền cảm giác như có một cục than củi đâm vào ngực hắn, bỏng tới da thịt hắn rung động xèo xèo, một thanh cương đao xoắn loạn trong bụng hắn, từ đầu đến chân đều truyền tới cảm giác đau nhức dày đặc.
Than củi nhảy nhót, vọt từ lồng ngực hắn vào thẳng khoang miệng, đầu lưỡi hắn, cổ họng hắn, tất cả đều trở nên khô khốc, tay chân cứng ngắc, trở nên cứng đờ nặng nề, đến mức nữ quyến đang đứng vòng quanh không thể đỡ nổi.
"Tổ phụ! Tổ phụ!"
Lý Mộc Điền loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lý Huyền Lĩnh, đứa nhỏ này là trưởng tử của Lý Thông Nhai, mặc dù mới năm tuổi nhưng đã trầm ổn dị thường, giống hệt Nhai nhi khi còn bé.
Hắn hơi nóng nảy, dùng sức vuốt đầu lưỡi, muốn phát ra chút âm thanh chứng minh mình không sao nhưng lại chỉ có thể phát ra vài tiếng như chó sủa.
"Đưa lên giường! Đưa lên giường!"
Nhậm thị nức nở kêu lên, mấy năm trước nàng mới vừa đưa tiễn phụ thân Nhậm Bình An, hiện tại lại thấy lão nhân sắp không sống nổi. Trong lòng nàng biết, không thể để lão nhân chết trên mặt đất lạnh băng này được, bèn hô lớn, mấy người đồng loạt đỡ lão nhân lên giường.
"Mẫu thân đâu?"
Điền Vân vội vàng hỏi, lúc này mới biết, một thời gian trước thê tử của Lý Mộc Điền, mẫu thân của đám người Liễu thị mới xuống núi về nhà mẹ đẻ.
Mấy người đỡ Lý Mộc Điền đã cứng ngắc lên trên giường, luống cuống tay chân một hồi. Lục Giang Tiên ở hậu viện thấy vậy, cảm xúc phức tạp vô cùng, vội vàng niết Tĩnh Tâm Quyết lại thả Nguyệt Hoa chi lực ra giữ lại hơi tàn cho lão nhân. Thấy mấy người Lý Hạng Bình vội vàng lên núi, lúc này hắn mới thu tay lại.
"Đây là thọ mệnh đã cạn."
Lục Giang Tiên cảm thụ được hơi thở của Lý Mộc Điền dần trở nên yếu ớt, cuối cùng Lý Hạng Bình và Lý Thông Nhai cũng tiến vào trong viện, sau lưng còn có Lý Huyền Phong nước mắt nước mũi tèm lem.
Lý Thông Nhai lo lắng nắm chặt tay Lý Mộc Điền, pháp lực Thai Tức đỉnh phong chậm rãi độ nhập vào trong thân thể Lý Mộc Điền. Toàn thân Lý Mộc Điền run lên, thở ra một hơi thật sâu, cuối cùng cũng mở mắt ra.
"Hạng Bình... Thông Nhai..."
Lý Mộc Điền lầm bầm mở miệng, con mắt bồi hồi dạo khắp một vòng trên người những người xung quanh, miệng khép mở, nói gì đó thật nhỏ.
Lý Thông Nhai chảy nước mắt vội vàng cúi người xuống, nghe thấy Lý Mộc Điền lẩm bẩm:
"Trần, Hứa, Liễu... Chư gia đều cắm rễ sâu bên trong thôn, triệu hồi cả tộc bọn hắn tới Lê Kính thôn, thăng thôn thành trấn, không sợ bọn hắn phát triển an toàn..."
"Phụ thân... Ngài nghỉ ngơi trước, đợi khỏe hơn một chút rồi lại nói..."
Lý Hạng Bình nghẹn ngào khuyên can, nhưng Lý Mộc Điền lại nhìn nhi tử lắc đầu, dùng sức phun ra vài lời:
"Con cháu Lý thị có nhiều người ương ngạnh, cần phải siết chặt, quản thúc nhiều hơn... Đích hệ tứ mạch làm thành đại tông, họ Lý còn lại là tiểu tông, lại xa hơn là mạch, trong đó trên dưới lưu thông, tự lo bản thân..."
"Huyền Tuyên có thể trị gia, cần các ngươi chăm sóc, Huyền Phong phóng túng thông minh, nhưng phải đề phòng hắn túng dục giết chóc, Huyền Lĩnh ổn trọng tỉnh táo, có thể thành đại sự... Cảnh Điềm... Có sắc đẹp... Cần đề phòng tai họa... Sơn Việt có hại sâu... nhất định phải cẩn thận!"
Giọng của Lý Mộc Điền càng lúc càng nhỏ, Lý Hạng Bình cũng ngậm nước mắt tới gần hắn, thấy lão nhân đột ngột giơ tay lên nắm lấy cổ tay hắn, lực đạo kia không hề giống người sắp chết chút nào, trong đôi mắt hấp hối kia tràn ra một tia sáng hung ác. Hắn giãy giụa trên giường, đột nhiên lớn giọng, cắn răng nói:
"Khi tất yếu... có thể vứt bỏ cả bốn thôn... Chớ học Vạn gia kia... Con cháu Lý gia ta, chỉ cần có một người chạy thoát... cũng có thể... thành... đại sự..."
Lý Hạng Bình nước mắt chảy ròng, hung ác nói:
"Phụ thân... Hài nhi đã nhớ kỹ!"
Lúc này Lý Mộc Điền mới đột ngột thả lỏng tay ra, nhất thời khí tuyệt. Mọi người nghẹn ngào khóc rống, ánh mắt lão nhân còn đang nhìn chằm chằm vào bát mì thịt dê trên bàn.
Nước canh đủ đầy, chua cay ngon miệng, còn đang bốc hơi nóng.