Lý Thông Nhai kéo giang ngạc về Lê Kính thôn xong đương nhiên sẽ có thôn đinh tới tiếp nhận, từ mấy tháng trước Lý gia đã bắt đầu chuẩn bị tế tự, rất nhiều đồ lễ đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, quá trình chuẩn bị cũng hoàn thành được bảy tám phần, chỉ đợi mấy đại tông dòng chính Lý gia hạ lệnh.
“Bang đô chi phú, dĩ đãi tế tự.”
Đại tông tiểu tông Lý gia đều đã đến đông đủ, đại tông đứng trên đài tế tự, tiểu tông đứng dưới đài, bàng chi thì quỳ xung quanh.
Người đứng ở phía trước nhất bàn tế tự là gia chủ đương thời của Lý gia Lý Hạng Bình, lùi về sau một bước là Lý Thông Nhai, tính cả Lý Xích Kính đang ở Nam Cương xa xa, đây là chủ sự đời thứ hai của Lý gia.
Ở tiếp sau hắn, người đứng trước nhất là tộc chính Lý Huyền Tuyên, phía sau thì là Lý Huyền Phong và Lý Huyền Lĩnh.
Đầu tiên là trải qua mười mấy quy trình phức tạp dài dòng, mãi đến khi Lý Hạng Bình cắm hương lên bàn, ấn pháp quyết « Sinh Tế Pháp » câu thông pháp giám, lúc này Lục Giang Tiên mới chậm rãi tỉnh lại.
"Lê Kính Lý thị hôm nay, kính dâng rượu thuần món ngon, hằng năm hương hỏa không dứt, ở tại Lê Sơn bắc mạch, gieo trồng vụ xuân, khu trừ tai nạn sâu bệnh, thu hoạch vụ thu, giết yêu ngăn tuyết, trừ hại ma quỷ, tam nguyên lục tiết, không dám bất kính, tế thời hưởng nhật, không bao giờ ngừng tế tự... Lấy hương khói mà tế tự, lấy máu huyết mà tế tự, thờ thần trí phúc."
Nói xong Lý Hạng Bình bước lên trước mấy bước, đao cúng tế trong tay hắn cắm thẳng vào não giang ngạc được đặt giữa đài. Yêu vật này vốn đã thoi thóp, tứ chi với kinh mạch đều bị Giang Hà Chân Nguyên khóa lại, lúc này bị đâm như vậy, nó lập tức toi đời.
Dưới sự dẫn đạo của thần thức Lục Giang Tiên, từng đạo tinh khí hội tụ trên thân giang ngạc, cùng với hồn phách đang phiêu tán ngưng tụ mà ra, thuận theo vết thương đao tế cắt qua phun bắn ra ngoài, hệt như một luồng khói sương do nguyên khí hợp thành.
Trong thế giới mà mọi người không phát hiện được, từng luồng khói màu vàng nhạt chảy xuôi ra từ dưới tay mỗi người. Khói vàng nhạt hệt như chim én về tổ nối đuôi nhau tụ hợp bên trong khói sương kia, khiến khói sương bị nhiễm màu vàng nhạt.
Hơi khói bay lên, tản mát ra vô số điểm sáng màu xám mà mắt thường khó có thể thấy, cuối cùng chảy xuôi tới Lê Kính sơn.
Lục Giang Tiên hội tụ chư khí, ngưng tụ ra một đạo xám lục, đang định ban thưởng, lại cảm giác được từ nơi sâu xa có cảm giác hấp dẫn mãnh liệt dâng trào, cách thiên sơn vạn thủy muốn thành lập liên hệ với hắn.
Trong đầu hiện lên miếng ngọc bội của lão đạo, Lục Giang Tiên bị dọa tới độ vội vàng thu liễm khí tức, ngăn cách liên hệ, ngay cả thần thức cũng bị thu hồi vào bên trong kính.
Cỗ khí tức kia chậm rãi giáng lâm, bồi hồi ở chung quanh một trận cuối cùng mới tâm không cam tình không nguyện rút lui.
…
Kim Vũ tông.
Kim Vũ tông là một trong tam tông Việt quốc, cùng Thanh Trì tông, Tu Việt tông tịnh xưng tam tông, môn nhân hòa hợp. Trong tông, chủ phong gọi là Kim Vũ phong, trên đỉnh có treo một tấm phù lục sáng loáng, nghe đồn trong phù lục phong ấn lục đạo Thái Dương Nhật Tinh, chuyên trấn yêu tà.
Nơi cao nhất Kim Vũ phong có một động phủ, có Tử Phủ tu sĩ bế quan trường kỳ bên trong, thường xuyên có tử yên sáng chói phiêu tán ra cho nên đám đệ tử đều gọi nơi này là Tử Yên động.
Thời khắc này, bên trong Tử Yên động hỗn loạn tưng bừng, ba vị Tử Phủ tu sĩ tiên phong đạo cốt mỗi người cầm một sợi xích sắt đen nhánh khóa chặt một mảnh vỡ óng ánh long lanh to chừng trứng chim cút trong động, trên mặt đất trải đầy khí lô ngã đổ cùng với mảnh vỡ pháp khí, tản ra hào quang trong suốt.
"Vì sao tự dưng thấu kính này lại bạo động?!"
Mảnh vỡ óng ánh long lanh kia va chạm mặt trong pháp trận mấy lần, khiến sắc mặt Tử Phủ tu sĩ trở nên khó coi vô cùng, thấp giọng mắng:
"Sợ là lần này không thu thập đủ số lượng Huyền Minh Chi Khí."
"Chẳng lẽ là vị tiên giám kia hiện thân?!"
Một Tử Phủ tu sĩ khác tự lẩm bẩm:
"Làm sao có thể, tu sĩ tam tông thất môn ta đã dùng pháp khí dò xét toàn bộ Việt quốc, vốn không có chút tung tích nào, hẳn đã lưu lạc đến bên ngoài Việt quốc?"
"Bên phía Thanh Trì tông nói thế nào?"
Tu sĩ kia mới hỏi ra miệng đã nghe được vị Tử Phủ tu sĩ lên tiếng đầu tiên mắng:
"Toàn tông trên dưới đang nghĩ cách kéo dài tính mạng cho Trì Úy hắn, cầu linh dược khắp nơi, nào có thời gian rảnh quan tâm đến những chuyện này!"
"Thôi thôi."
Tu sĩ đật câu hỏi lắc đầu, vẻ mặt có chút cô đơn rõ rệt.
"Tuy Trì Úy hắn là kẻ tiểu nhân, nhưng dầu gì cũng là thiên tài hoành tuyệt một thời..."
"Phi!"
Tử Phủ tu sĩ tính khí nóng nảy hung hăng chửi thề một tiếng, kêu lên:
"Chỉ mong hắn ta chết nhanh một chút, chết tốt lắm! Tiện nhân!"
Một người khác cười cười, giễu cợt:
"Sư đệ, Kim Vũ tông ta thì có sạch sẽ hơn bao nhiêu? Không cần phải trách móc hắn nặng nề."
Tu sĩ táo bạo lập tức im miệng, một hồi lâu sau mới chậm rãi thở dài một hơi.
…
"Đôn tu vi, trường lục thức, trạc căn cốt, dịch tư chất, bạt phẩm tương, bổ khuyết... Đúng là lục khí tốt."
Khí xám lục bay vọt ra từ trên mặt kính, Lục Giang Tiên dùng thần thức chỉ dẫn, rơi xuống trên thân Lý Hạng Bình. Xám lục xoay một vòng, cuối cùng bay thẳng vào trong Thăng Dương phủ của hắn.
Trước mắt Lục Giang Tiên nhoáng lên, hiện ra mấy hàng chữ lớn.
Vị trí cao nhất là chữ dùng bút lông đỏ thẫm viết ra, vừa nhìn qua đã bị một luồng khí hung sát đập vào mặt.
"Lực quán thiên quân."
Ở giữa là chữ bút lông màu xám nhạt, như một đầu trường xà uốn lượn vặn vẹo.
"Duyên niên trường mệnh."
Cuối cùng là chữ bút lông màu xanh nhạt, có vẻ gọn gàng.
"Tị tử diên sinh."
Lục Giang Tiên ngầm hiểu, đây là muốn hắn lựa chọn sắc phong năng lực xám lục. Hắn lập tức trầm tư suy nghĩ, nghĩ hiện tại Lý Hạng Bình là tộc trưởng Lý gia, vì thế chọn "Tị tử diên sinh".
Lục khí này, chỉ khi đụng phải người thân có Huyền Châu phù chủng mới có thể sắc phong theo thiên phú của hắn, người thường cũng chỉ có thể tăng tu vi, dịch căn cốt mà thôi.
Lý Hạng Bình phía dưới lại chấn động toàn thân, khí tức cuồn cuộn không ngừng, tu vi năm trước mới Thai Tức tầng năm nay lại tăng thêm một bậc, đạt đến Thai Tức đỉnh phong, trong đầu đột ngột hiện lên một dòng chữ lớn màu xanh nhạt.
"Tị Tử Duyên Sinh."
Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, Lý Thông Nhai đã quan tâm nhìn lại, phất tay ra hiệu tế tự kết thúc, Lý Hạng Bình nhắm mắt rơi vào trầm tư.
Đợi khi đám người tản đi hết, Lý Hạng Bình mới lấy lại tinh thần, nhìn qua Lý Thông Nhai nói nhỏ:
"Lên núi rồi lại nói."
Hai người vội vàng lên núi, Lý Thông Nhai dùng linh thức quét qua, lập tức phát hiện tu vi của Lý Hạng Bình đã đạt đến Thai Tức đỉnh phong, nói nhỏ:
"Là vì lục khí kia?"
Lý Hạng Bình gật đầu, nói hết tất cả những thứ mình chứng kiến lúc trước cho Lý Thông Nhai. Hai người kinh hỉ một trận, lại nghe tộc binh đến báo, lại có Sơn Việt chạy trốn về đông.
Mấy năm này, theo Già Nê Hề đông tiến, đánh tan rất nhiều bộ tộc, đám Sơn Việt đông trốn mà đến cũng bắt đầu nhiều hơn, ít thì mấy chục, nhiều thì mấy trăm, Lý Hạng Bình đành phải dẫn tộc binh trú đóng ở phía tây Lê Xuyên khẩu, ngày thường hắn tọa trấn bên trong đề phòng có Sơn Việt chạy trốn tới đây đi tập kích thôn trấn.
"Tình huống thế nào?"
Lý Hạng Bình hỏi một câu, liền thấy tộc binh kia mở miệng:
"Nghe nói có mấy trăm người, đang xung kích quân trận."
Những năm nay nhân khẩu dưới trướng Lý gia đã đạt tới hơn một vạn năm ngàn người, trong đó có hai ngàn người là Sơn Việt chạy trốn mà đến, số lượng tộc binh cũng đạt tới một ngàn, cũng có thể tính là không ít.
"Đi, tới Lê Xuyên khẩu."
Lý Hạng Bình gật đầu nhẹ, cùng Lý Thông Nhai liếc nhau sau đó vội vàng xuống núi.