Chương 9: Bữa ăn của nhà vua (1)

Hiện tại, sự náo động từ việc Soma chiêu mộ nhân tài đã lắng xuống

Nhưng bây giờ, một câu chuyện ma ở vùng lân cận lâu đài Elfrieden đang lưu truyền khắp nơi.

Theo lời kể, “Trong đêm khuya thanh vắng, có một con ma-nơ-canh thường đi lảng vảng xung quanh”. Trong câu chuyện, con ma-nơ-canh trông giống như một con búp bê có khớp nối ở tay và chân, không có khuôn mặt và thường được dùng trang trí quần áo. Tuy nhiên con ma-nơ-canh này còn vác theo một thanh kiếm bằng hai tay và đi săn quái vật trong màn đêm.

Theo lời kể của một mạo hiểm giả:

“Vài ngày trước, tôi nhận được nhiệm vụ hộ tống một đoàn thương nhân và đang đi cùng họ trên đường vào buổi đêm, không may chúng tôi đã bị vây hãm bởi lũ Zelrin, một chủng loài Gel. Mặc dù từng con thì khá yếu nhưng khá khó nhằn khi chúng chiến đấu dựa vào số đông. Cùng lúc đó, một con ma-nơ-canh vung thanh kiếm bằng hai tay, bước lảo đảo từ phía cung điện ra và bắt đầu tấn công lũ Zelrin. Chúng tôi hoảng sợ trước cảnh tượng lạ lùng đó và bắt đầu chạy thục mạng… Nó là cái quái gì thế?”

Lời kể từ một mạo hiểm giả khác:

“Đó là khoảng vài ngày trước, tôi nhận được yêu cầu từ Guild đi ngăn chặn lũ Hobgoblin tràn qua biên giới phía bắc và hướng xuống phía nam. Tôi đã chuẩn bị sẵn phục kích trên đường đi của chúng ở thung lũng, nhưng rốt cuộc chúng chẳng xuất hiện. Mất kiên nhẫn, chúng tôi liền tìm kiếm xung quanh và phát hiện ra lũ Hobgoblin đã bị tàn sát không thương tiếc. Và ở đó, giữa đống thây chồng chất, là một con ma-nơ-canh. Kiếm sĩ của nhóm nghĩ đó là một loại quái vật mới liền lao tới chém nó nhưng bị đánh bật lại bởi song kiếm pháp của nó. Pháp sư của bọn tôi thì thử tấn công bằng lửa, nhưng nó quá nhanh và tránh được đòn đó với tốc độ không thể tin nổi. Đó… có thể là một loại vũ khí tự động mới tạo bởi Quỷ Vương, mọi người đồng ý chứ?”

Vì đã có rất nhiều nhân chứng đã nhìn thấy nó, nên dù được coi là một câu chuyện ma, nó gần như đã được coi là có ‘tồn tại’. Tuy nhiên, khi mà hội mạo hiểm bắt đầu xác nhận sự hiện diện của nó và bắt đầu treo thưởng cho ai bắt được con ma-nơ-canh đó, thì những báo cáo về sự xuất hiện của nó đột nhiên dừng lại.

Đến tận giờ, mọi người vẫn tự hỏi rằng đó chỉ là tin đồn hay là trò đùa dai của kẻ nào đó.

◇ ◇ ◇

“...... và đó là câu chuyện về lời đồn đang được lưu truyền rộng rãi.” (Liecia)

“Ể... thật vậy à... (giọng lãnh đạm)” (Soma)

Liecia, người đang ngồi trên giường, kể cho tôi nghe câu chuyện trong khi tôi đang nằm dài trên ghế sofa. Tôi đáp lại nhưng tay vẫn không dừng việc ‘may vá’ của mình. Mặt cô ấy trở nên u ám.

“Gì vậy? Cậu không có hứng thú với câu chuyện đó sao?” (Liecia)

“Không, không phải như vậy......” (Soma)

“Vì cậu là một vị vua, tôi nghĩ điều quan trọng là phải giải quyết những rắc rối tiềm ẩn xung quanh lâu đài.” (Liecia)

“À.... Điều đó sẽ ổn thôi. Vì con ma-nơ-canh đó sẽ không xuất hiện nữa đâu...” (Soma)

“......Làm sao mà cậu biết được?” (Liecia)

“Hừm.... Cô biết đấy...” (Soma)

Tôi trả lời một cách mơ hồ và tiếp tục làm việc với đống ‘bông’ trên tay. Cuối cùng, sau khi khâu mặt sau lại, nó đã hoàn thành.

“...... Nói mới nhớ. Cậu đang làm cái gì suốt từ nãy giờ thế?” (Liecia)

“Tôi đang làm gì à? Tôi nghĩ cô sẽ biết sau khi xong thôi. Đó là việc may vá (Soma)

“Vậy tại sao cậu lại cố tình may vá trong phòng tôi?!” (Liecia)

“Có cách nào khác sao? Phòng của tôi giờ giống văn phòng hơn là…” (Soma)

Nhờ có [Tư Duy Song Song] và [Dịch Chuyển Đồ Vật] (đã được nâng cấp, nên tôi đã có thể điều khiển vật thể có trọng lượng ngang mình, nhưng chỉ là những vật chất vô cơ chứ không thể làm với sự sống hữu cơ), tôi giờ đã có thể điều khiển bút tiếp tục làm việc trong khi để cơ thể nghỉ ngơi. Tuy nhiên, phòng của tôi như thường lệ vẫn được đặt làm văn phòng. Đúng như hi vọng, đó là văn phòng chính phủ, nơi mà mọi người liên tục ra vào chứ không phải chỗ để nghỉ.

“Hơn thế nữa......” (Soma)

“Đức vua!!!! Đức vua, người ở đang ở đâuuuuuuuuuuuuuuuuu?!” (Aisha)

“Đó còn là vì cô nàng Dark Elf Aisha chẳng cho tâm hồn tôi được nghỉ ngơi tí nào.” (Soma)

“Tôi đồng cảm với cậu...” (Liecia)

Cho đến giờ, Aisha không rời khỏi tôi nửa bước.

Dark Elf có luật lệ rằng họ sẽ bảo vệ và luôn túc trực bên cạnh người họ đã thề trung thành cho đến chết. Đó là lí do tôi chọn Aisha làm hộ vệ của mình. Nhưng giờ, mỗi khi tôi làm việc, khi tôi dùng bữa, khi tôi đi ngủ, và thậm chí cả lúc đi tắm và đi vệ sinh nữa, cô ấy luôn lẽo đẽo theo tôi. Mặc dù chưa được chính thức được bổ nhiệm làm cận vệ của nhà vua, nhưng vì cô ấy xinh đẹp và cực kì trung thành, hộ vệ Hoàng gia dưới quyền của Ludwin đã ngầm chấp thuận cho những hành động của cô ấy. Hiện tại, người đã chứng tỏ mình là cánh tay phải của tôi, Hakuya, đã nói:

“Bệ hạ, làm ơn hãy sinh vài đứa trẻ. Nếu người có con, ngay cả việc chúng chào đời cũng có thể là một quân bài ngoại giao chúng ta có thể dùng.” (Hakuya)

Anh ta nói với giọng đầy lãnh đạm. Ở thế giới của của tôi, kết hôn vì lí do ngoại giao chính là cách mà [Đế quốc mà mặt trời không bao giờ lặn], [Triều đại nhà Habsburg], hay [Đế quốc Áo-Hung] được ra đời. Tuy nhiên, lúc này tại Nhật Bản (ngay cả khi có kẻ thích thể loại Harem, Romance), cái khái niệm sinh con vì lợi ích gia tộc vẫn là quá cổ hủ nên không ai còn theo nữa.

Liecia nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.

“Có vẻ người có địa vị cao thường là cục nam châm hút gái nhỉ?” (Liecia)

“…Tha cho tôi đi mà. Tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi thôi. Đúng rồi, Tomoe-chan đâu nhỉ?” (Soma)

“À, Tomoe đang ở cùng cha mẹ tôi. Bà ấy thực sự yêu quý cô bé.” (Liecia)

Từ khi Tomoe-chan trở thành em gái Liecia vài ngày trước, cô bé đã chuyển đến ở trong lâu đài. Như đã hứa, cô bé đến cùng gia đình mình. Bên cạnh đó, mẹ của Tomoe-chan đã trở thành bảo mẫu của công việc mới được thử nghiệm gọi là [Bảo mẫu y tá trong lâu đài] được tạo ra để khuyến khích phụ nữ tham gia các công việc xã hội. Việc này cũng bao gồm việc hộ sinh cho đứa trẻ của những phụ nữ khác. Vì ở thế giới này chưa có khái niệm về chế độ nghỉ thai sản, nên nếu các hầu gái trong lâu đài có thai họ buộc phải nghỉ hưu. Thông thường thì nếu không được nhà vua ‘để ý’, đại đa số hầu gái sẽ không kết hôn trong suốt cuộc đời mình. Nhưng với sự xuất hiện của y tá, các hầu gái trẻ sẽ có cơ hội tìm được bạn đời của mình nên hình thức này đã trở nên rất phổ biến.

Cuộc nói chuyện bỗng trở nên lạc đề… Nhưng về cơ bản thì Tomoe-chan đã có tới hai người mẹ cùng sống trong lâu đài. Ban đầu họ khá là bối rối nhưng rồi cả hai người họ đều yêu quý con gái của mình. Liecia đứng dậy để tay ra sau cái sofa tôi đang ngồi như thể đang che mắt tôi từ phía sau vậy.

“Ngay cả khi cậu nói mình có thời gian rảnh nhưng dành nó vào việc may vá thì… Đó có phải một con búp bê không. (Liecia)

“À cái này hả? Papapapan ♪ [Mushashi Boy-kun]♪” (Soma)

Tôi đã khâu xong mặt sau và giơ con búp bê trong tay lên và diễn nó theo kiểu trông giống như một con mèo máy nào đó đang lấy bảo bối của mình vậy.

(TL: Doremon lấy bảo bối của mình phải gọi tên bảo bối đó.)

“Musashi Boy?” (Liecia)

“Phải, ở chỗ của tôi… nó chắc được coi là một loài động vật quý hiếm.” (Soma)

[Mushashi Boy-kun] là một nhân vật bảo hộ cho thị trấn mà tôi sống; nó khá là dễ thương với một cái đầu mất cân đối chiếm tới hơn nửa chiều cao dựa trên hình tượng của một người theo đạo Musashi, pháp sư Benkei. Cái đầu được đội một cái mũ trùm đầu và đeo một Juzu (tràng hạt) dài bằng thắt lưng ở trên cổ. Nó thực sự phù hợp với hình tượng pháp sư Benkei. Tuy nhiên lấp ló dưới đôi lông mày dày lại là một đôi mắt hình trái sồi đáng yêu đã hoàn toàn phá hủy hình tượng nghiêm nghị của nhân vật. Bởi vì sự đối lập đó đã dành được sự yêu thích của mọi người, và nó trở nên cực kì nổi tiếng. Bên cạnh đó, thành phố nơi tôi sống ‘hoàn toàn không có liên quan gì’ đến pháp sư Benkei; lí do mà họ chọn Benkei chỉ vì Saitama là một quận trước đây được gọi là [vùng đất của Musashi].

Tôi đã từng tự hỏi rằng [chẳng phải Miyamoto Musashi hay Musashimaru cũng được hay sao?] hoặc là [chẳng nhẽ họ muốn gộp cả Saitama để giới thiệu dưới cái tên ‘vùng đất của Musashi’ chắc?]. Nhưng vì nó chỉ là một nhân vật biểu tượng; tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Dù sao thì tôi cũng đã may xong một con búp bê Musashi Boy-kun cao 40 cm.

“Kuh…nó dễ thương quá đi” (Liecia)

“Dễ thương đến không ngờ đúng không?” (Soma)

“Nhưng rốt cuộc nó là thứ gì vậy?” (Liecia)

“Tôi quả là có nhiều tài lẻ đó. Thấy chưa” (Soma)

Musashi Boy-kun trước mặt chúng tôi bắt đầu tự di chuyển. Rồi nó còn bắt đầu nhảy break dance đầy điệu nghệ dù với tay và chân ngắn ngủn. Rồi với cái đầu nằm chổng ngược trên sàn, nó dang cả hai tay và chân và bắt đầu xoay theo kiểu cú đá móc vòng (Spinning Back Kick). Nó không chỉ được thể hiện một cách chuyên nghiệp mà còn vô cùng ảo lòi.

Liecia tròn xoe mắt ngạc nhiên và á khẩu.

“Noooiyaaa...... Cái quái gì thế?” (Liecia)

“Bằng cách dùng [Tư Duy Song Song] và [Dịch Chuyển Vật Thể] tôi hoàn toàn có thể điều khiển nó như một bản sao. Nó tạo cho tôi cảm giác như đang nhìn vào chính mình vậy.” (Soma)

“Cậu tính làm diễn viên đường phố à?” (Liecia)

“Tôi nghĩ đó là ý hay đấy chứ. Có thể tôi sẽ kiếm tiền bằng cách này sau khi thoái vị.”(Soma)

“Đừng nói vớ vẩn như thế. Tôi sẽ không tha thứ cho cậu nếu cậu bỏ cuộc nửa chừng như vậy!”(Liecia)

“…Tôi hiểu mà. Để việc đó qua một bên đi”(Soma)

Tôi chuyền hai con dao cho Musashi Boy-kun và Musashi Boy-kun,với cơ thể chỉ làm từ vải và bông bên trong, bắt lấy nó như một người lính thực thụ bắt lấy con dao chiến vậy. Musashi Boy-kun liền vung kiếm như Musashi Miyamoto.

Liecia bị ấn tượng bởi nó.

“Không thể nào… Nó chỉ là một con búp bê mà phải không?” (Liecia)

“Bất kể con búp bê cầm lấy thứ gì nó vẫn tính là một phần của con búp bê. Tôi có thể cảm thấy áp lực do trong lượng của con búp bê, nhưng một con búp bê không thể sụp đổ do chính trọng lượng của mình được. Để thử nghiệm, tôi đã điều khiển một con búp bê khác cầm được vũ khí và chiến đấu với lũ quái vật, nhưng có vẻ là không có vấn đề gì cả.” (Soma)

“Búp bê và quái vật, chờ đã…Có lẽ nào nó chính là con ma-nơ-canh trong lời đồn đúng không?” (Liecia)

“À, tôi chỉ muốn thử nghiệm với một con búp bê khác trong lâu đài thôi mà.” (Soma)

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại trở thành chủ đề cho lời đồn. Mặc dù tôi đã cẩn thận chỉ đi săn quái vào ban đêm đển tránh bị chú ý, nhưng tôi nghĩ có vẻ chính vì vậy mà nói lại trở thành một câu chuyện ma.

“Nhưng cũng nhờ những trận chiến thường xuyên với lũ quái vật, tôi đã phát hiện ra một điều: Chỉ cần nhận điểm kinh nghiệm, ta có thể cải thiện khả năng chiến đấu của con búp bê. Con búp bê đó giờ có thể sử dụng song kiếm pháp trung cấp [Tốc Xoáy Trảm].” (Soma)

Ngay khi tôi vừa dứt lời, Musashi Boy-kun rút hai con dao bằng hai tay và bắt đầu xoay với tốc độ cao với tiếng ‘vù vù’. Trông nó có vẻ như một cái đầu khổng lồ đang xoay, nhưng bất cứ gì chạm phải nó đều bị cắt ra làm đôi.

“Có lẽ điểm kinh nghiệm từ con búp bê có thể chuyển cho cơ thể thực nhỉ?” (Liecia)

“Đó chẳng phải là cheat sao? Vì nó như thể là điểm tự động tăng mà không có lí do vậy.” (Soma)

“Vậy là không thể à?” (Liecia)

“Đáng buồn thay, đúng vậy. Tôi chẳng nhận được điểm kinh nghiệm nào cả. Ngay cả khi con búp bê có thể dùng kĩ năng thì tôi cũng không thể. Vì lí do đó, tôi chẳng được tăng cường tí gì về thể lực cũng như linh lực cả. Nhờ vậy mà cơ thể này giờ yếu vẫn hoàn yếu.” (Soma)

“Vậy nếu cậu tập luyện một chút thì sao?” (Liecia)

“Tôi thì nghĩ mình có thể sử dụng búp bê hiệu quả hơn. Ngay cả khi một mình, tôi cũng có thể rất mạnh vì tôi có thể để ba con búp bê đứng xung quanh bảo vệ mình” (Soma)

“Đó là cách mà một anh hùng chiến đấu sao?” (Liecia)

Liecia nói với tôi bằng một giọng ngạc nhiên. Rất tiếc nhưng tôi không thể bác bỏ ý kiến của cô ấy được.

Trong thể loại fantasy ở thế giới cũ của tôi thì ‘nghề nghiệp’ của tôi có thể gọi là [Kẻ Khiển Rối], [Người Sử Dụng Búp Bê] hay [Khiển Rối Sư]. Đặc điểm của nghề này là [Kiểu hỗ trợ tầm trung], rất khác so với anh hùng khiến người ta có ấn tượng theo kiểu [Cận chiến tầm gần và tầm trung]. Mà có vẻ như ở đất nước này anh hùng được định nghĩa theo kiểu [Người sẽ thay đổi thời đại].

“Nhìn cậu, hình tượng về anh hùng trong tôi đã hoàn toàn sụp đổ.” (Liecia)

“Tôi cũng có cảm giác giống như cô vậy.” (Soma)

Một tháng vừa rồi, tôi không làm gì khác hơn là giải quyết công việc nội bộ của đất nước này, và có vẻ trong vài tháng tới tôi vẫn sẽ tiếp tục trở thành như vậy. Tôi có thể trở thành anh hùng không à? Không, tôi là một kẻ lâm vào hoàn cảnh trớ trêu.

Bất ngờ, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

“Mời vào” (Liecia)

“Xin thứ lỗi” (Serina)

Người vừa nói vậy và cúi đầu là hầu gái riêng của Liecia, Serina-chan. Cô ấy lớn hơn Liecia 3 tuổi và vì đeo kính nên nó khiến cô ấy trông giống như một nữ trí thức xinh đẹp. Không hẳn là tôi biết cô ấy nhưng từ những lời của Liecia mà tôi có thể biết được là cô xem cô ấy như chị gái mình vậy.

Serina nhìn tôi là cúi đầu một cách trịnh trọng

“Thưa đức vua, Hakuya-sama muốn thần chuyển lời đến người: [Poncho-sama đã đến]” (Serina)

“Cuối cùng cũng đến! Tôi đã chờ điều này từ lâu rồi!” (Soma)

Tôi lập tức đứng dậy và nắm tay Liecia.

“Đi nào, Liecia!” (Soma)

“Ể? ch-? Oái-!?” (Liecia)

Chúng tôi rời phòng nhanh như gió trong khi Serina-chan cúi đầu nhìn chúng tôi rời đi.

◇ ◇ ◇

Trên đường, tôi gọi Aisha và cùng đi đến phòng hội đồng nơi mà đã có vài người đến.

Giữa căn phòng là một chiếc bàn tròn, nơi mà Hakuya (người đã chính thức kế nhiệm Markus làm thủ tướng), Tomoe-chan, Juna-san, và cuối cùng là Poncho Ishizuka đang ngồi. Vì Ludwin and Marcus đang bận rộn với các vấn đề khác, họ không thể đến ngay được, nên trong phòng bây giờ chỉ có những tài năng mà tôi đã chiêu mộ được lúc trước.

“Bệ hạ.” (Hakuya)

“À, làm ơn hãy ngồi xuống, tôi chỉ đến đây theo ý mình thôi!” (Soma)

Nhìn mọi người đồng loạt đứng dậy, tôi giơ tay lên để dừng họ lại trước khi tôi và Liecia lấy ghế cho mình. Chỉ có Aisha vì vài lí do, ngay lập tức đứng bên cạnh tôi khi tôi ngồi xuống. Thực lòng, nó khá phiền nhưng tôi không thể làm gì với cô ấy vì ngay cả khi tôi ra lệnh cho cô ấy ngồi thì cô ấy vẫn phớt lờ lệnh của tôi. Chẳng phải tôi là chủ nhân sao? ...Mà thôi, cứ để việc này qua một bên đã.

“Tôi muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc cho sự nỗ lực của anh khi đến tận đây” (Soma)

“K-k-không cần đâu thưa bệ hạ! T-T-Thần vô cùng xin lỗi vì sự bất tiện này!” (Poncho)

“Bệ hạ, thần mong người đừng cúi đầu dễ dàng như vậy.” (Hakuya)

Hakuya, người đang đứng cạnh Poncho đang bối rối, bắt đầu nhăn nhó.

“Nếu một người như hệ hạ, người đứng trên vạn người, lại đi hạ thấp mình, nó có thể khiến người khác chê bai người.” (Hakuya)

“Tôi không cần những hành động trịch thượng như vậy chỉ để giữ tôn nghiêm của mình, tôi nghĩ tất cả mọi người ở đây là bạn hơn là kẻ bề tôi hay người dân.” (Soma)

“Thần nghĩ những lời đó không xứng với chúng thần, thưa bệ hạ.” (Gyna)

Gyna-san nhẹ nhàng cúi đầu. Cô ấy đang cư xử một cách thật hoàn hảo.

Ngược lại, Tomoe-chan thì lại vô cùng lo lắng đến mức mà răng bắt đầu run cầm cập.

“Th-Thần cũng có thể làm bạn của người sao?” (Tomoe)

“Không phải. Tomoe-chan là em dâu của tôi, đúng chứ?” (Soma)

“À, đúng vậy” (Tomoe)

“Đúng vậy, nên thay vì gọi tôi là đức vua hay bệ hạ, hãy gọi bằng [Nii].” (Soma)

“A, không công bằng! Vậy hãy gọi chị là [Onee-chan] nữa!” (Liecia)

“Etto...nhìn chúng tôi với đôi mắt chớp chớp Soma-nii. Liecia-oneechan!” (Tomoe)

““Đúng vậy!!”” (Soma)(Liecia)

Nhìn hành động đáng yêu của Tomoe-chan, tôi và Liecia đồng thời cùng làm điệu bộ thắng trận.

bốp! bốp!

Chúng tôi liền bị gõ đầu bởi quạt giấy trong tay Hakuya.

“Hai người có thể dừng những hành động ngu ngốc như vậy không, nếu không chúng ta không thể tiếp tục được.” (Hakuya)

““Chúng tôi xin lỗi (;_;)”” (Soma)(Liecia)

Chúng tôi xin lỗi một cách thực lòng. Bên cạnh đó, chiếc quạt giấy đó là vật tôi đã ban cho Hakuya khi anh ta nhậm chức thủ tướng. [Khi hành động của tôi không thể khoan dung được, đừng chần chừ mà gõ vào đầu tôi bằng cái này]. Kiểu này hay kiểu khác, đó cũng chỉ là cách mà tôi pha trò để giảm căng thẳng trên khuôn mặt nghiêm nghị của Hakuya lúc đó, nhưng cũng đúng như dự đoán về một thiên tài vĩ đại nhất trong suốt chiều dài lịch sử của Elfrieden (theo lời của Markus), anh ta quả là rất biết cách dùng cái quạt giấy này.

“Cảm giác thế nào khi làm một bề tôi lại có thể gõ đầu nhà vua một cách nghiêm túc như vậy?” (Soma)

“Trái tim thần đau đớn khi làm vậy, tuy nhiên đó là ‘mệnh lệnh của đức vua’” (Hakuya)

Hakuya vô cảm đáp lại. Tôi vui vì đã có thể nhìn thấy tính cách thật của anh ta và đồng thời cũng hối hận vì đã biến anh ta thành một ‘giám thị khó tính’. Tôi cảm thấy lo về điều đó.

“Đặt việc đó sang một bên, bệ hạ. Ngườii có thể khai sáng cho mọi người ở đây về mục đích của cuộc gặp này không?” (Hakuya)

“À, đúng rồi...Poncho” (Soma)

“C-có thần!” (Poncho)

Có lẽ vì bất ngờ được gọi, anh chàng Poncho mập va phải ghế khi đang cố đứng dậy. Thân hình tròn trịa của anh ta vẫn như thường lệ, nhưng có vẻ hơi khác so với hôm qua; cả người anh ta đều rám nắng. Lí do cho sự thay đổi này, nói một cách văn vẻ là: anh ta đã bay vòng quanh khắp thế giới.

“Anh đã chuẩn bị những gì tôi yêu cầu lúc trước chưa?” (Soma)

“Đ-Đã sẵn sàng, thưa người. Nhờ ơn bệ hạ mà những nơi thần có lẽ phải mất 20 năm để đến được, giờ chỉ cần có vài ngày.” (Poncho)

“…Ý cậu là gì?” (Liecia)

Liecia nghiêng đầu khó hiểu

“Tôi đã mượn ‘Chuyên cơ 1’ cho anh ta dễ dàng di chuyển.” (Soma)

“Chuyên c... Cái gì?” (Liecia)

“Hoàng gia có một con rồng bay phải không? Tôi đã mượn nó cho anh ta đấy.” (Soma)

Đó là con rồng bay Hoàng gia mà chỉ có nhà vua mới được sử dụng khi xuất ngoại. Vì lệnh cấm vận của quân đội nên không còn con rồng bay nào khác trừ con này. Do việc di chuyển mau lẹ là cần thiết cho công việc của Poncho, tôi đã mượn nó cho anh ta. Đã có những phản đối cho việc mượn tài sản Hoàng gia cho một thường dân. Tuy nhiên, vì không thể thay thế nó bằng con rồng của không quân được nắm quyền bởi một trong Tam Công Tước, Castor Balgas được; họ đành phải chấp nhận đề nghị này. Bây giờ, có vẻ sẽ có những phản đối vô ích về những khoản vay và yêu cầu của tôi. Thực tình… họ đang cản đường tôi đó.

“Sẽ thật tốt nếu họ bị tiêu diệt. Lũ Tam Công Tước đó.” (Soma)

“Đ-Đừng phát ngôn khinh suất như vậy.” (Liecia)

“Ngay cả khi tôi đang nghiêm túc sao?” (Soma)

Liecia giật mình khi nhìn biểu hiện của tôi. Tôi tự hỏi mặt mình giờ đang biểu hiện như thế nào. Ngay cả Poncho và Tomoe-chan cũng hoảng sợ bởi nó. Có vẻ như không đúng thời điểm để nói chuyện này rồi.

“Vậy thì, Poncho, anh có thể cho chúng tôi xem những gì đã thu lượm được không?” (Soma)

“V-Vâng thưa bệ hạ! Như người đã yêu cầu [Những nguyên liệu không được dùng trong ẩm thực của nước ta]!” (Poncho)

Poncho nói trong khi đang lôi ra một cái túi to tướng. Phải, tôi đã lợi dụng hiểu biết phong phú của Poncho về ẩm thực và để anh ta đi tìm tòi về thức ăn.

Nhìn cái túi, Liecia mở to mắt không thể tin nổi.

“Đó chẳng phải một báu vật Hoàng gia [Túi vạn vật của anh hùng] sao?!” (Liecia)

“À. Cái này tôi có thể chứa được rất nhiều thứ mà không bị biến dạng, đó là tại sao cái túi này vô cùng tiện dụng để đựng thực phẩm mà không bị hỏng. Vì vậy tôi nghĩ nó sẽ hữu dụng để thu thập thực phẩm, và tôi đã cho anh ta mượn.” (Soma)

“Đó là tại sao… Grừ, sao cũng được!” (Liecia)

Dù sao thì chuyện đã rồi, Liecia không nói tới nữa.

“Vậy đó là những gì? Nguyên liệu không dùng trong ẩm thực nước ta?” (Liecia)

“Nói đúng hơn, đó là [Thực phẩm chỉ được dùng ở nước khác hoặc ở các địa phương mà không thực sự phổ biến trong ẩm thực nước này]” (Soma)

Mỗi nơi lại có một loại khác nhau, và những người khác nhau với vị giác khác nhau.

Một số thứ không ăn được và bị vất đi ở nơi này có thể là cao lương mĩ vị ở nơi khác. Đó là câu chuyện mà tôi hay được nghe kể. Ngay tại Nhật Bản, có vài sản vật địa phương khiến tôi phải thốt lên [Ể? Cái này cũng ăn được hả?!]. Là những gì chương trình Ken*n trên TV dạy tôi.

“Bây giờ, đất nước chúng ta đang chuyển từ trồng cây kinh tế như bông, chè hay thuốc lá sang các loại cây lương thực. Tuy nhiên, cũng phải tới mùa thu mới có thể thu hoạch được. Để đảm bảo nhân dân không chết đói, tôi cần có biện pháp thiết thực hơn.” (Soma)

Một biện pháp lâu dài là cần thiết để xóa xổ nạn đói. Tuy nhiên, nếu để quá lâu mới thu được kết quả thì người dân vẫn sẽ chịu đói đến chết. Hơn thế nữa, những người chết đầu tiên là những người sức sống yếu ớt mà chủ yếu là trẻ sơ sinh, người cần rất nhiều dinh dưỡng để phát triển. Trẻ em là tài sản lớn nhất của đất nước. Một quốc gia mà không bảo vệ nổi trẻ em thì sẽ chẳng có tương lai. Tuy nhiên, ngay cả khi cung cấp thực phẩm cho trẻ em ở Elfrieden, vẫn sẽ có một số vùng mà cứu trợ không thể đến được. Vì vậy là cần thiết phải xúc tiến một kế hoạch dài hạn và cả một kế hoạch ngắn hạn có hiệu quả tức thời.

“Vậy đây là những nguyên liệu không thường được dùng à?” (Liecia)

“Thực phẩm mà thường được dùng bởi nước khác nhưng không thường xuyên bởi nước này. Nếu ta có thể kết hợp chúng lại, sẽ giảm bớt nạn đói cho người dân, chúng ta chỉ đơn giản là nâng cao chất lượng thức ăn lên thôi.” (Soma)

“Thật sự tồn tại cái gì tiện lợi đến như vậy sao?” (Liecia)

“Chính vì vậy mà chúng ta cần phải chắc chắn…Vậy, hãy bắt đầu đi đến đó nào?” (Soma)

“Đi đến đâu cơ?” (Liecia)

Tôi cười khi nhìn Liecia đang bối rối và nói.

“Chúng ta cần thử nghiệm xem thức ăn đó có ăn được không, vậy chẳng phải là nên đi đến phòng ăn sao?”

---

Tác giả nhận ra cheat của Soma khá hữu dụng cho việc bàn giấy và có thể dùng một cách bá đạo như trong Gundam, nhưng ông đã quyết định không làm theo cách đó. Vậy nên đừng hi vọng vào một đội quân bằng búp bê của Soma.