(Góc nhìn của một người khác)
30 phút đã qua kể từ khi nhà vua tuyên bố nghỉ giải lao và bây giờ buổi lễ trao thưởng lại tiếp tục.
Đây là cô bé bán nhân tộc Ẩn Lang được nhận lời khen thưởng của cậu ta.
Tôi quan sát khung cảnh đó cùng với những người nhận giải khác.
“Hãy dùng tài năng của em vì lợi ích đất nước.”
“V, vâng! Em hiểu rồi!”
….. Cô bé nói lắp kìa, thật dễ thương.
Tôi tự hỏi rằng cô bé kia đã nói gì mà khiến “đức vua” thay đổi thái độ và tuyên bố giải lao. Cô bé còn là người duy nhất được gọi đi trong giờ nghỉ. Chắc chắn phải là một điều gì đó quan trọng, nhưng hiện tại tôi không tài nào biết được.
Từ khi đến đây tôi đã luôn quan sát “đức vua”.
Cậu ta trông giống như một người bình thường vậy. Có tin đồn nói rằng cậu ta được triệu hồi làm anh hùng, nhưng khí chất của cậu ta lại chỉ như những người bình thường ta có thể dễ dàng bắt gặp trên đường. Cậu ta thậm chí còn không đội vương miện, không cầm quyền trượng và mặc quần áo thông thường, dù họa tiết có hơi xa hoa một chút. Cậu ta trông chẳng có chút gì là giống một vị vua cả ngay cả khi ngồi trên ngai vàng. Nhưng đôi mắt cậu ta bỗng nhiên sáng lên đầy chất đế vương, quả là một người khó nắm bắt.
Nhưng hành động trước đó đến giờ đã chứng minh cậu là một nhà vua đạt chuẩn.
Cậu ta đã thể hiện được sự sáng suốt của mình khi nhận được yêu cầu của chiến binh Dark Elf và thậm chí còn tiết lộ cách giải quyết vấn đề mà cô ta đang gặp phải một cách vô tình. Đồng thời còn bày tỏ sự quan tâm đến mọi người khi mà Lorelei bỏ qua thái độ “bất cần đời” của tôi và hơn thế nữa là quan tâm tôi muốn gì rồi ban thưởng cho tôi. Nhìn vào tình huống của cô bé tộc Ẩn Lang, cậu ta có vẻ ứng biến khá tốt. Tuy có vài điểm vẫn chưa tốt nhưng cậu ta rất xứng đáng là một nhà vua.
Tuy nhiên, bài kiểm tra thực sự là bây giờ đây.
Tôi nhìn về hướng của anh chàng mập đang đứng cạnh tôi, anh ta đang không ngừng toát mồ hôi không biết vì sợ hoặc bị mồ hôi dầu nữa. Lần này đến lượt anh ta lên nhận thưởng. Tôi đã nghe anh ta nói về tài năng của mình. Từ đó tôi có thể khẳng định rằng, tài năng của anh ta là “thứ mà đất nước này cần nhất”.
Hãy xem vị vua trẻ này sẽ nhìn vào và đối xử với anh như thế nào đây.
Liệu cậu ta sẽ tỏ ra khinh thường anh ta vì vẻ bề ngoài cục mịch với cái bụng tròn với cái cằm chẻ.
Hay sẽ biến anh ta thành trò cười cho cả quốc gia đây.
Hoặc cũng có thể không đi xa đến mức đó nhưng vẫn bỏ qua tài năng quan trọng của anh ta.
Chỉ cần cậu ta làm một trong nhưng việc đó thì tôi chỉ còn cách đánh giá cậu ta không đủ tư cách làm vua. Tôi chẳng muốn làm việc đến chết cho một tên vua vô dụng. Nếu điều đó xảy ra tôi đoán mình sẽ nhốt mình trong thư viện như môt tên mọt sách như lời anh ta đề nghị.
“Vậy chúng ta tiếp tục, Poncho Pannacotta-dono từ làng Potte, hãy bước lên trước!”
“C…có thần!”
Thủ tướng Markus-sama là người đã gọi anh ta, anh chàng mập tên Poncho bước lạch bạch lên phía trước trong khi cái bụng của anh ta lắc lư. Đã có vài tiếng cười khúc khích từ khán giả khi nhìn vào cảnh hài hước này khiến mặt Poncho thậm chí còn đỏ hơn. Rồi tôi nhìn vào nhà vua. Anh ta mang một bộ mặt ‘nghiêm trọng’, không cười hay khó chịu, chỉ nhìn một cách chăm chú vào mặt Poncho.
“Có thể dễ dàng nhìn ra anh ta chỉ có tài năng về việc ‘ăn uống’. Trong suốt buổi tuyển nhân tài đã có nhiều kẻ thể hiện tài [Phàm ăn] nhưng chẳng ai đấu lại được người này. Thêm vào đó, tình yêu anh ta dành cho đồ ăn quả là phi thường. Anh ta đã chu du khắp bốn phương chỉ để thử các đặc sản địa phương, anh ta còn nói rằng [đã ăn gần hết tất cả những gì ăn được trên thế giới này]. Sự thật là anh ta có vẻ đã tiêu toàn bộ tiền của mình cho việc đi chu du…. ahem. Bất kể thế nào, tài năng của anh ta là vô địch trong đất nước này….”
“Tôi đã luôn mong chờ điều này!”
Nhà vua bước lên trước cả khi Markus-sama kịp giới thiệu.
Cậu ta đến trước mặt Poncho và đưa bàn tay cùng cái nhìn vui vẻ cho anh ta.
“Tôi mừng vì anh đã nghe lời kêu gọi của tôi! Tôi đã luôn mong được gặp được một người như anh!”
“Ể…. ah….. ể?”
Poncho trở nên luống cuống. Đầu anh ta có vẻ không thể bắt kịp những gì nhà vua nói.
Cuối cùng khi hiểu ra, mặt anh ta trở nên kinh ngạc.
“B…bệ hạ, người đã luôn mong chờ thần ư!?”
“Đúng vậy! Cuộc thi tìm kiếm tài năng này vốn là để tìm kiếm những người như anh! Anh là người sẽ cứu đất nước này! Khác với những tài năng khác, tôi vô cùng vui khi anh đã đến. Tôi mừng vì đã thông báo chính thức cho cả nước rằng hãy tiến cử những người như anh.”
“Tài… tài năng của thần quan trọng đến vậy sao?”
“Phải, kiến thức từ việc thưởng thức sản vật địa phương và độ phàm ăn của anh sẽ cứu đất nước này khỏi nạn đói.”
Được nhà vua nói vậy, Poncho trở nên giàn dụa nước mắt và cả mồ hôi.
“Mọi người… ai cũng gọi thần là đồ con lợn … họ nói rằng thần chỉ đang phí tiền vào đồ ăn… Thần chỉ đi du hành vì thần muốn thưởng tức đồ ăn, và thần biết rằng họ đã đúng… liệu kẻ phàm ăn như thần có thể giúp ích cho đất nước?”
Nhà vua vỗ vai Poncho.
“Hãy để nhưng kẻ ganh ghét muốn nói gì thì nói. Kể cả những việc ngu ngốc cũng có thể trở thành tài năng nếu sử dụng đúng cách! Tài phàm ăn của anh nhất định sẽ cứu đất nước này! Vì vậy hãy cho tôi mượn khả năng của anh!”
Được an ủi thật lòng bởi nhà vua, Poncho quệt nước mắt bằng tay áo của mình.
“V, vâng! Nếu… nếu khả năng của thần hữu dụng xin hay tùy ý sử dụng thần.”
Anh ta đáp lại một cách phấn chấn.
Nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều không thể nắm bắt được tình hình và sửng sốt. Người duy nhất còn bình tĩnh là Markus-dono, người đang kiềm chế để hoàn thành nghĩa vụ của mình và cả Gyna Dorma-dono vì lí do nào đó đang đánh giá nhà vua qua đôi mắt mình.
Sau đó nhà vua quay lại ngai vàng rồi nói với Markus-dono.
“Ngài thủ tướng! Có truyền thống một vị vua có thể ban tước cho cận thần để giữ lời thề của mình không?”
“…. À, vâng. Có luật lệ đó, nhưng mà …”
“Vậy Poncho, ta sẽ ban cho anh cái tên [Ishidzuka]. Đó là danh hiệu của một ‘Người truyền bá và tìm kiếm thực phẩm’. Hãy tự hào về cái tên đó.”
“V…. vâng thưa đức vua! Xin đội ơn người!”
Đó là thời khắc cái tên Poncho Ishidzuka Pannacotta được sinh ra.
Hầu cận đầu tiên của vua Soma là một kẻ mập phàm ăn tên Poncho.
Tôi chỉ muốn hét lên trong sung sướng.
Tuyệt vời! Vị vua này luôn biết đặt vị trí của cậu ta ở đâu!
Đó là một bài kiểm tra cho vị vua để xem có tuyển mộ Poncho hay không. Kể cả khi cậu ta không nhận ra nhưng vẫn tuyển anh vì nghĩ anh ta có thể hữu dụng trong tương lai thì vẫn có thể chấp nhận được, còn tôi thì đã nghĩ cậu ta sẽ trượt nếu từ chối anh ta chỉ vì vẻ bề ngoài. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta sẽ chào đón đến mức này. Đó quả là một sự sai lầm tuyệt vời.
Có lẽ cậu ta có thể cứu được đất nước này.
Hoặc ít nhất là một vị vua xứng đáng để phục tùng.
Tôi cảm thấy vui đến phát điên từ tận sâu trong tim.
…Có vẻ tôi không thể để mình trở thành mọt sách được.
“Thưa bệ hạ, người có thể lắng nghe thần nói không?”
◇ ◇ ◇
(Góc nhìn Soma)
“Thưa bệ hạ, người có thể lắng nghe thần nói không?”
Sau khi ban phần thưởng và tôi chuẩn bị tuyên bố kết thúc buổi lễ, người đàn ông áo đen tên Hakuya Kwonmin bước lên và quỳ trước mặt tôi. Đôi mắt đờ đẫn của anh ta giờ đã mở to. Tôi cảm thấy thật ngạc nhiên khi không khí xung quanh anh ta thay đổi nhiều đến vậy.
Tôi phẩy tay và hỏi Hakuya.
“Anh cũng có gì muốn nói à?”
“Phải, thất thất lễ cho thần nhưng thần đã được người khác tiến cử cho vấn đề này, nhưng bây giờ thần muốn tự tiến cử.”
Tự tiến cử. Anh ta muốn tự tiến cử bản thân à?
“Hm …… Tôi đã ban cho anh một vị trí ở thư viện Hoàng gia rồi đúng không? Tự tiến cử có nghĩa là anh thấy thế vẫn chưa đủ à? Vậy anh mong muốn điều gì?”
“Nếu có thể, thần muốn làm việc dưới quyền của bệ hạ”
“Không phải thủ thư sao?”
“Vâng. Thần tin rằng với sự hiểu biết của mình thần sẽ có thể giúp người lãnh đạo đất nước.”
“Hahaha.”
Anh ta nói ‘lãnh đạo’ một cách dõng dạc và còn nói mình có thể hỗ trợ bằng hiểu biết của mình, rốt cuộc anh ta nghĩ gì vậy? Một chiến lược gia về quân sự và ngoại giao, hay là thủ tướng giải quyết công việc nội chính, hoặc là ‘Tể Tướng’ như Gia Cát Lượng hay Tào Tháo. Tôi nhìn thẳng vào Hakuya.
“Thú vị đấy, nhưng anh có tài năng trong việc đó chứ?”
“Thần tin là có.”
“Không chỉ là về luật pháp à?”
“Xin thứ lỗi cho thần nhưng thần tin rằng mình đã nói [thần đã đọc rất nhiều sách về luật pháp, văn hóa và cả kĩ thuật]. Thần đã đọc hiểu được rất nhiều lĩnh vực, kể cả thiên văn và địa lí”
Hakuya nói những điều như thể Toyotomi Hideyoshi, hửm… nhưng việc đó khiến nỗi bất an trước đó của tôi trở nên rõ ràng. Tôi đã bị nhầm về phần ‘đọc tất cả sách’cho dù anh ta có thể trình bày luật. Nói cách khác, tài năng của anh ta không chỉ tới từ việc học luật pháp. Với anh ta, có thể trình bày luật chỉ là một phần nhỏ từ những điều anh ta đã học.
“Tại sao trước đó anh lại giấu khả năng của mình?”
“Vì thần muốn kiểm chứng vị vua mình phục vụ có xứng đáng hay không?”
“Vậy sao anh lại tiết lộ khả năng của mình.”
“Vì giờ thần đã chắc chắn về tài năng của người”
Quả là đầy tự tin. Liệu anh ta chỉ được cái miệng hay là có thực tài đây?
…Tôi vẫn không thể đánh giá anh ta lúc này.
“Tôi sẽ để anh cho Markus lo! Với một người có năng lực tôi sẽ đặt họ vào đúng vị trí của mình.”
“Rõ, thưa bệ hạ.”
“Xin đội ơn người.”
Markus và Hakuya cùng cúi đầu.
Vài ngày sau Markus lao đến phòng tôi trong nước mắt và nói “Đức vua! Không phải người đã nói sẽ để thần dạy cách cưỡi rồng sao!”, lúc đấy tôi đã không biết là… Bằng cách này tôi đã có cuộc gặp gỡ với người đàn ông mà sau đó có thể gọi là [Hắc Nhiếp Chính của Elfrieden]
(TL: Hắc Nhiếp Chính, ý muốn nói là nhiếp chính vương trong bộ đồ đen)
◇ ◇ ◇
Trong lịch sử có những sự kiện được dàn dựng thành những vở kịch. Nhưng với điều kiện là…
Thứ nhất, đó phải là thời điểm chuyển giao lịch sử.
Thứ hai, đó là phải có một ngôi sao phù hợp cho vở kịch đó.
Đó là hai điều kiện tiên quyết.
Trong lịch sử Elfrieden, sự kiện được truyền tụng nhiều nhất và trở thành giai thoại sau này đó là sự kiện [Vua Soma chiêu mộ nhân tài]
Sự kiện này có ba nhân vật chính.
Từ quan điểm của Soma, khung cảnh này chỉ đơn giản là việc tìm kiếm nhân tài, một thành tựu khác của cậu ta. Nhưng đối với Hakuya Kwonmin, người sau này được gọi là [Hắc Nhiếp Chính], đó là [sự chuyển giao lịch sử], còn đối người khác, đó như thể câu chuyện về cuộc đời của Lọ Lem bỗng hóa thành công chúa vậy.
Nhưng cũng có ý kiến trái chiều của người ngoài cuộc về nhân vật thứ ba.
Có những người chú ý đến cô nàng Dark Elf đến từ Rừng Thiêng, người đã thề trung thành với nhà vua, và được nhận danh hiệu [Kochiji] (một cách chơi chữ, ám chỉ [Hứa Chử]), có nhiệm vụ luôn luôn túc trực bên cạnh nhà vua, Aisha Woodgard.
Cũng có những người để ý đến người được nhà vua phát hiện tài năng và học những bài hát của vương quốc, người mang đến định nghĩa về [Lorelei], thần tượng của Elfrieden, [Prima Lorelei], được nhà vua và mọi người yêu mến, Gyna Dorma.
Cũng có người quan tâm đến cô bé tị nạn được vua Soma và hoàng hậu Liecia yêu quý từ cái nhìn đầu tiên, biến cô bé trở thành em gái của họ, người sau này được gọi là [Thiên Lang Công chúa], Tomoe Inui.
Nhưng để chỉ ra ai là người được ca tụng nhiều nhất, đó hẳn là Poncho Ishidzuka Pannacotta.
Việc anh ta bị những người xung quanh cười nhạo vì thân hình béo ú và ăn nhiều quá mức nhưng rồi đã nắm lấy cơ hội trong [Cuộc tuyển mộ của nhà vua] để đổi đời đã thực sự kích động dân chúng, những người luôn mệt mỏi vì mang trên mình gánh nặng cuộc sống, đã được tái hiện thành kịch không biết bao nhiêu lần. Mặc dù dùng câu chuyện Lọ Lem để ví cho một anh chàng béo ú có vẻ không tốt cho lắm, nhưng anh ta không hề bị ghét bỏ mà còn được yêu quý, và có thể nói nó xứng đáng với anh ta.
Thêm vào đó, bởi vì nhà vua đã cho phép Poncho được chu du khắp đất nước, nó còn có một tác động không ngờ khác lên những nhân tài ở Elfrieden cho rằng “Nếu anh ta còn được nhận thì mình cũng có thể…”. Vài năm sau đó, một câu tục ngữ mang nghĩa [Nếu muốn làm gì thì hãy làm nó trong khả năng của mình]” đã ra đời.
[Hãy bắt đầu từ Ishidzuka]
◇ ◇ ◇
“Này Soma, cậu đã bao giờ nghĩ về việc quay trở lại đất nước của mình chưa?”
Đêm đó, sau buổi dạ tiệc cùng những người thắng giải sau buổi lễ.
Liecia và tôi đang thưởng trà ở văn phòng Hoàng gia, nơi mà đã trở thành phòng riêng của tôi*. Nó thật tiện đến mức ngạc nhiên vì như thế tôi sẽ không phải phí tiền làm phòng riêng cho mình. Khi tỉnh dậy tôi hoàn toàn có thể được làm việc ngay lập tức dù cách nghĩ này làm tôi có vẻ hơi giống những người tham công tiệc việc.
(*: Tôi hay ngủ trên giường ở góc phòng.)
Khi chúng tôi đang nghỉ ngơi, Liecia hỏi tôi như vậy.
“Sao cô bỗng nhiên hỏi vậy, chúng ta chỉ mới đạt được vài thành quả trong việc kiếm tiền và nhân lực thôi.”
“Tôi hỏi vậy chính bởi vì chúng ta đã đạt được thành quả… vì thế mà có chút tò mò.”
Liecia nói trong khi những ngón tay lần theo vành cốc, và đôi mắt hướng xuống.
“Soma đã được triệu hồi vì lợi ích của chúng tôi và đã làm được những điều hơn cả mong đợi… còn chúng tôi chỉ biết triệu hồi cậu trong khi chả biết cách nào đưa cậu trở lại cả. Chúng tôi quả là đồ tồi tệ!”
“…..”
“Nếu đặt tôi trong hoàn cảnh của cậu tôi cũng sẽ bực mình. Cũng không có gì lạ nếu cậu tức giận đâu.”
Liecia ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào tôi.
“Nếu cậu có yêu cầu gì cứ nói ra. Tôi sẽ làm mọi thứ vì nó. Vì vậy, xin cậu đừng ghét bỏ đất nước này.”
“…….. Một cô gái đừng nói những điều đó dễ dàng như vậy chứ.”
Tôi vỗ nhẹ lên đầu Liecia
Xiiì … sao cô nhìn như sắp khóc thế.
“Một cô gái nói với tôi như vậy thực sự khiến tôi nổi thú tính lên đấy”
“Ưm …. Nếu có thể đừng dùng đến dụng cụ tra tấn nhé…”
“Cô nghĩ tôi là loại người nào vậy!”
Tôi không hề có cái sở thích đó nhé.
“Nếu phải hỏi thì chắc tôi sẽ muốn một bộ đồ hầu gái.”
“……. Nếu cậu muốn vậy thì…”
“Nếu chúng ta có tiền chi cho việc đó thì thà cho vào ngân quỹ còn hơn”, tôi nói trong khi cười.
“Với lại, tôi không có cảm giác muốn quay lại thế giới đó lắm. Chẳng có ai chờ tôi ở đấy cả…”
“Ý cậu là…”
“Tôi không có gia đình. Người nuôi tôi - ông nội tôi gần đây đã….”
Cả ba mẹ tôi có vẻ đều đã mất trước khi tôi nhận thức được mọi việc. Và tôi lớn lên trong vòng tay của ông bà, nhưng bà tôi đã mất khi tôi vào sơ trung, còn ông vất tiếp tục gắng ngượng để đảm bảo có thể nhìn thấy tôi tốt nghiệp đại học. Một trong những lí do tôi muốn có một cuộc đời bình lặng không hơn thua với đời cốt là để cho ông bà tôi yên lòng. Việc hối tiếc duy nhất trong đời tôi đó là đã không thể cho họ thấy được tôi có một công việc ổn định.
“Ưm… tôi rất tiếc.”
“Không sao… thay vì tìm cách để đưa tôi trở lại, tôi muốn đưa mộ gia đình mình đến đây hơn. Tôi không muốn ngôi mộ ông bà đã nuôi dưỡng tôi bị bỏ không.”
“Tôi nhất định sẽ giúp anh”
Nhìn Liecia nắm chặt bàn tay, tôi vô thức nở nụ cười cay đắng.
◇ ◇ ◇
[Khắc họa nhân vật: Markus Hatov]
Một bán Elf đã phục vụ dưới hai triều đại vua Alberto thứ 13 và vua Soma thứ 14. Ở thời vua Alberto ông làm chức thủ tướng, cố vấn cho nhà vua, ở thời vua Soma ông nhường chỗ sau khi [Hắc Nhiếp Chính], Hakuya Kwonmin chứng tỏ bản thân và trở thành [Shichuu*]. Ông trải qua thời vua Alberto khá nhàn nhã, nhưng đến thời vua Soma ông lại khá bận rộn, và vì triều nào thần này, sau đó ông được dưỡng lão ở một nơi được gọi là [Thủy Hoàng Cung]
«TN *: Shizhong / 侍中»