Chương 7: Genjitsushugi Yuusha no Oukokusaikenki

(Góc nhìn Soma)

“Vậy chúng ta hãy tiếp tục, bán nhân tộc Ẩn Lang (Mystic Wolf) hãy bước lên.”

“C… có”

Với giọng nói run run, cô bé tai thú khoảng 10 tuổi bước lên với hai chân cùng một lúc. Bán nhân tộc Ẩn Lang… vậy ra đó là tai sói chứ không phải tai cáo. Làn da rám nắng cùng đôi mắt to tròn của cô bé trông thật dễ thương. Cái đuôi dày lộ ra từ bộ quần áo truyền thống của tộc cô dựng đứng lên, có lẽ là do căng thẳng. Gì thế này, thật là moe mà.

“Cô bé này sở hữu tài năng hiếm có trong việc giao tiếp với tự nhiên. Khi được đưa đến chuồng ngựa, cô bé có thể đoán đúng mọi thứ từ tình trạng đến lịch sử của từng con ngựa. Theo cô nói, cô có thể nghe trực tiếp từ lời của con ngựa, một năng lực vô giá mà có thể được coi là món quà của thần linh.”

Có thể nói chuyện được với động vật. Lại thêm một người đáng ngạc nhiên nữa xuất hiện.

Liecia thì thầm trong khi tôi đang nghĩ vậy.

“Lãnh thổ của bán nhân tộc Ẩn Lang ở tận xa phía Bắc. Lẽ ra phải không có ai ở đây chứ.”

“…Vậy ra là người tị nạn”

Vài quốc gia đã bị tiêu diệt bởi sự bành trướng của Lãnh Địa Của Quỷ. Những người dân của các quốc gia đó đã phải chạy nạn xuống phía Nam và tạo nên áp lực kinh tế cho các quốc gia họ đi tới. Mỗi nước đều có cách ứng phó của riêng mình. Có những nước đã chủ động che chở cho họ nhưng cũng có nước ngăn họ tiến vào, và cũng có những nước bắt họ phải đi lao động khổ sai trong hầm mỏ hay bắt đi lính chiến đấu chống lại Quỷ Tộc. Vì vậy, đối với những người tị nạn, con đường nào cũng là đường cùng với họ cả.

Tại vương quốc Elfrieden, chúng tôi mở những trại tị nạn gần thủ đô Parnam. Hiện tại sự cứu trợ đã ngừng lại. Cứu giúp những người tị nạn trong khi bỏ đói dân chúng của mình chỉ đem lại nổi loạn. Tuy nhiên, trục xuất hay bắt người tị nạn lao động khổ sai cũng chỉ làm tăng thêm lòng thù hận của họ. Và sẽ càng tệ hơn nếu họ trở thành những kẻ ‘khủng bố’. Ngay cả những gì chúng tôi đang làm cũng gây hại cho trật tự xã hội nhưng đó là những gì có thể làm bên cạnh việc duy trì trật tự.

Để giúp đỡ người khác, phải giúp chính mình trước đã.

Đó là những gì tôi nghĩ gần đây.

“Vậy để anh nhắc lại những gì anh đã nói: nếu em có tài năng anh sẽ trọng dụng em. Chỉ cần em có tài năng, dù em có là người dân của đất nước này hay là người tị nạn. Anh đều chọn cả.”

“Vâng.”

Cô bé tai sói rụt rè tự giới thiệu mình là Tomoe.

“U..Umm… thưa đức vua.”

“Hm? Gì vậy?”

“Um..uhh…em, em c… em có điều muốn nói”.

Cô bé đang cố gắng nói to lên nhưng thực tình tôi chả nghe thấy gì cả.

“Em có điều gì muốn nói à? Cứ nói to lên.”

“Vân.. um… thực ra ….lầm bầm* lầm bầm*”

“Hm, gì vậy? Tôi không nghe được nếu em không chịu nói to lên.”

“Um… em”

Cô bé gần như sắp khóc. Nhìn gương mặt một cô bé như vậy thật là khó khăn. Hơn nữa, cảnh tượng này đang được trực tiếp ra toàn đất nước. Mọi người sẽ gọi tôi là “đức vua làm cho một cô bé khóc” sau lưng tôi mất.

“…. Được rồi, được rồi. Anh sẽ đến chỗ em nên đừng khóc.”

“Auu…”

Tôi đi đến chỗ cô bé, Ludwin làm bộ mặt nghiêm khắc nhưng tôi ra hiệu anh ta im lặng, rồi cúi xuống và ghé tai gần miệng cô bé.

“Bây giờ anh có thể nghe được rồi, em nói đi”

“Vâng, thực ra ….”

Tôi nói vậy và cô bé bắt đầu thì thầm, rồi…

“!?”

Tôi nghi ngờ những gì mình vừa nghe, rồi đứng dậy và nhìn thẳng vào Tomoe.

“Em chắc chứ?”

“V,vâng”

“Em đã nói điều này với ai bao giờ chưa?”

“Ch..chưa”

“Được rồi…”

Chuyện này khiến tôi nửa yên lòng, nửa lo lắng vì những gì có thể xảy đến.

Đây không phải là tài năng hiếm có nữa. Không nghi ngờ gì nữa, cô bé này như một quả bom đối với đất nước này. Tôi cần có biện pháp ngay lập tức.

….Bình tĩnh, hít thở. Đừng để mọi người thấy mình đang dao động.

“Haa… Tôi cảm thấy có chút mệt mỏi, chúng ta sẽ có một cuộc nghỉ ngắn bây giờ.”

“Soma?”

Tôi nhìn mọi người xung quanh, Liecia có vẻ khó hiểu. Những người khác thì phản ứng gần giống nhau nhưng cũng chả quan trọng lắm. Đầu tiên tôi ra hiệu cho Leicia, Markus và Ludwin bằng mắt rồi cao giọng nói.

“Chúng ta sẽ nghỉ ngơi trong vòng nửa tiếng. Tôi sẽ ban thưởng cho hai người còn lại và cả cô bé này. Gyna-dono”

“Vâng, người muốn gì, thưa đức vua?”

Tôi gọi nữ ca sĩ và cô ấy bước lên.

“Cả khán phòng đang được truyền hình trực tiếp qua Hoàng thoại phòng. Tôi cảm thấy sẽ rất có lỗi nếu khiến mọi người phải chờ trong khi mình nghỉ. Cô có thể hát cho họ trong vòng nửa giờ không?”

“Rất hân hạnh, thưa đức vua. Hát là niềm tự hào của chúng thần. Thần sẽ hát với cả trái tim mình.”

Gyna cúi đầu duyên dáng khi nói vậy. Có vẻ cô ấy đã đoán được điều gì đó. Cô hiểu, giữ im lặng và làm như được bảo, quả giống như một phụ nữ trưởng thành.

Kể cả không có giọng hát và vẻ đẹp ấy, tôi vẫn muốn có cô ấy như một thuộc cấp.

“Vậy, hẹn gặp lại hỡi người dân.”

Rồi buổi lễ ban thưởng dừng lại một lúc.

◇ ◇ ◇

Trong khi Gyna-dono đang câu giờ, tôi tập hợp những người thân tín của mình lại trong phòng họp. Mọi người bao gồm tôi, Liecia, Markus-dono, Ludwin và Tomoe. Tiện thể, tôi còn có Aisha người đã thề trung thành đang đứng gác đằng sau cánh cửa để không ai có thể nghe thấy chúng tôi.

“Có chuyện gì mà cậu cảnh giác vậy?”

Liecia hỏi trong bối rối và tôi chỉ gật đầu.

“Đây quả là một tình huống xấu mà. Có ai nghe thấy Tomoe-chan nói gì không?”

“Tôi không nghe được gì. Giọng cô bé quá nhỏ.”

“Thần cũng không nghe được.”

“Thần cũng vậy.”

Cả ba cùng lắc đầu.

“Vậy tôi đoán cũng không cần lo về việc nó có thể truyền đến Hoàng thoại phòng.”

“Chuyện đó thực sư nhạy cảm vậy sao?”

… Phù. Thật nhẽ nhõm. Như có gì đó vừa được nhấc ra khỏi người tôi vậy.

“Nó tệ đến vậy sao?”

“Ừ. Nó có thể là một vụ chấn động đó.”

Toàn bộ ánh mắt dồn về Tomoe-chan. Cô bé càng thu mình hơn. Có vẻ như là cô bé sẽ khó khăn để trả lời vậy nên tôi sẽ trả lời thay cô.

“Cô bé nói là mình có thể giao tiếp được với động vật, đúng chứ?”

“Phải, có vẻ đó quả là một khả năng tuyệt vời”

“Có vẻ cô bé có thể nói chuyện được với cả [Sinh Vật Quỷ] nữa”

Khi tôi vừa nói ra, cả phòng đông cứng trong chốc lát.

Tất cả mọi người đều cứng họng, miệng họ mở ra rồi lại đóng vào như cá vàng vậy.

Bây giờ, chúng ta sẽ bàn chi tiết về điểm mấu chốt mà mọi người cần biết. Theo tên, có sự khác nhau giữa thứ mà thế giới này gọi là [Sinh Vật Quỷ] với [Quỷ Tộc] (*). Tại thế giới này, có những thứ sinh vật dị hơm không phải người cũng chảng phải thú được gọi là [Quỷ], nhưng ở đây lũ [Undead] như Skeleton, Zombie hay ma, [Ác Quỷ] như Gargoyle, Lilith hoặc Ma cà rồng, hoặc [Brutes] như Goblin và Orc được gọi chung là [Sinh Vật Quỷ], trong khi các sinh vật sống khác chỉ gọi là động vật đúng như vẻ bề ngoài của mình.

(TL : Sinh Vật Quỷ hay Mamono, hay còn dịch là quái vật trong RPG và tiểu thuyết, Sinh Vật Quỷ ở đây để phân biệt với Quỷ Tộc )

Nói một cách cụ thể, những con gấu đỏ có thể cao đến 4 mét thì cũng là động vật, những con thằn lằn, cho dù trông to như khủng long thì cũng được coi là thằn lằn, hay cả những con kiến khổng lồ có kích cỡ bằng một người bình thường thì vẫn chỉ là loài côn trùng. Hơn thế nữa, các sinh vật như Slime có khả năng tách ra rồi hợp lại như chất lỏng cũng vẫn được coi là động vật. Bên cạnh đó, rồng và các loài tương tự thì được gọi là [Linh thú] và được đối xử đặc biệt.

Lí do mà những loài này không bị coi là Sinh Vật Quỷ vì chúng đã tồn tại trên thế giới này trước khi Lãnh Địa Của Quỷ xuất hiện. Nói đúng ra thì bởi vì chúng là một phần của hệ sinh thái này và có môi trường sống tương đối tách biệt với con người. Trên thực tế, ngựa ở thế giới này là loài có 8 chân còn các loài gia súc khác như bò, lợn hoặc gà đều có đặc điểm được liệt vào hàng quái vật.

Trở lại chủ đề chính, như vậy có nghĩa là điều Tomoe-chan muốn nói là không chỉ động vật mà bao gồm cả các Sinh Vật Quỷ như Undead, Ác Quỷ hay Brute. Liecia cúi xuống gần Tomoe.

“Ai đã nói chuyện với em và về điều gì vậy?”

“Đ…đó là Kobold-san. Không như chúng em… họ không chỉ có tai mà cái đầu giống chó nữa. Nhưng một ngày trước khi họ tấn công làng của em, họ đã nói [chúng tôi không thể tấn công người cùng giống loài, vì vậy hãy chạy đi]. Đó thực là một phép màu khi mà em có thể hiểu điều mà Kobold-san nói, và… nhờ đó em chúng em đã thoát được thảm họa…”

“Nói… không chỉ Quỷ Tộc mà cả Sinh Vật Quỷ cũng có tư duy của riêng mình à?”

Ludwin rên rỉ nói. Theo thường thức của thế giới này, Sinh Vật Quỷ là loài không có lí trí đủ để giao tiếp cùng. Đó chính xác là lí do tại sao chúng bị cho rằng giống lũ châu chấu chỉ biết tàn phá đất đai với mục đích duy nhất là “xơi tái” tất cả hoặc bị sử dụng như những vũ khí tự động bởi lũ Quỷ tộc cuồng chiến tranh.

Hủy diệt lũ châu chấu tràn ngập. Phá hủy vũ khí nguy hiểm. Châu chấu và vũ khí sẽ không bao giờ quay lại trả thù cho đồng bọn đã ngã xuống.

Vì vậy, đừng chần chừ gì mà hãy quét sạch chúng.

Cuộc chiến chống lại Sinh Vật Quỷ ở thế giới này hiện tại đang diễn ra với suy nghĩ như vậy.

Nhưng nếu Sinh Vật Quỷ thực sự có khả năng như Tomoe nói, nhân loại sẽ vô tình vướng vào cuộc chiến với Sinh Vật Quỷ. Đó sẽ là một trận chiến khó xử với việc không có bất cứ kênh đối thoại nào giữa hai bên. Nhân loại sẽ chìm trong oán hận vì việc Sinh Vật Quỷ đã giết hại gia đình, đốt phá nhà cửa và cướp đi đất đai của họ. Nhưng nếu một cuộc chiến như vậy nổ ra, rất có thể bên phía Sinh Vật Quỷ cũng sẽ có mối ác cảm như vậy đối với con người.

“Nếu thông tin này bị rò rỉ cho các nước khác.”

“Đó thực sự sẽ là thảm họa.”

Tôi buông thõng vai mình và cả Leicia cũng vậy.

Tôi không nghĩ là có thể nói lí với toàn bộ Sinh vật Quỷ. Nhìn từ những việc tàn bạo chúng đã làm, những người như tên Kobold đã để bán nhân tộc Ẩn Lang chạy thoát có lẽ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng biết được có những Sinh Vật Quỷ như vậy, có lẽ Sinh Vật Quỷ không hẳn là kẻ thù của nhân loại.

Hiện tại, liên minh chống lại Sinh Vật Quỷ chỉ là vẻ ngoài.

Nếu thông tin này mà bị truyền ra ngoài, rất có thể sẽ có những quốc gia vì lợi ích của mình mà bắt tay với Lãnh Địa Của Quỷ. Nếu điều đó xảy ra thì sẽ là tận thế của nhân loại.

“Cậu nghĩ Đế Chế đã biết điều này chưa?”

“Tôi nghĩ là chưa. Không có khả năng đặc biệt của Toeme-chan thì cho dù họ có liên lạc thì họ cũng chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng kêu động vật.”

“Vậy có nghĩa là thông tin hiện tại là độc quyền của chúng ta. Thực tình…..”

Chúng tôi đã có được một thứ ngoài mong đợi.

Đó thực sự là một quả bom nổ chậm. Tuy khá hữu dụng nhưng nếu không cẩn thận sẽ gây ra hiểm họa khôn lường.

“Em xin lỗi…”

Đáp lại tiếng thở dài của tôi, Tomoe-chan thu mình lại đến mức Leicia phải huých tôi một cái.

“À, không sao đâu, đó không phải lỗi của em. Thực ra, anh nghĩ rằng thật tốt vì em đã đến đây. Chỉ nghĩ đến việc nước khác có được thông tin này đã làm anh thấy rùng mình.”

“Nhưng người sẽ giấu thông tin này sao? Nếu chúng ta bị phát hiện che giấu thông tin quan trọng như vậy, chúng ta sẽ biến cả nhân loại thành kẻ thù đấy.”

“Thế à? Đúng là vậy, nếu chúng ta làm thế họ sẽ nghĩ chúng ta là những kẻ nuôi mộng bá quyền.”

Tôi chỉ có thể ôm đầu trong đau khổ về những điều Ludwin chỉ ra.

Leicia chớp mắt ngạc nhiên.

“Anh không có tham vọng sao?”

“Vừa có mà cũng vừa không”

“Rốt cuộc là bên nào vậy?”

“Là người đứng đầu đất nước, tôi không thể nói là tôi không có tham vọng. Dù thế nào thì trong tình hình hiện tại khi mà mà chúng ta đang có chiến tranh quả thật không tốt chút nào. Nếu đánh nhau thì một bên bị tiêu diệt thì bên còn lại cũng hấp hối mà thôi. Tôi đoán chúng ta cần lộ ra một chút thông tin khi cần thiết.”

Tôi đã có quyết định và nói điều đó trong lúc nhìn xung quanh mình.

“Chúng ta sẽ để lộ tin cho các nước láng giềng rằng [vài Sinh vật Quỷ có khả năng chuyển động theo hệ thống], các nước khác sẽ phải đề phòng việc này. Ít nhất họ sẽ cố kiểm chứng về lời đồn có thật hay không.”

“Nhưng cách đó chẳng phải sẽ khiến họ nhận ra điều chúng ta đã biết sao? Nếu vậy thì việc giấu thông tin có ý nghĩa gì chứ?”

“Không đâu Markus. Quân bài tủ của chúng ta không phải thông tin mà là Tomoe-chan.”

“E…em sao!?”

Tomoe-chan hướng ánh nhìn đầy ngạc nhiên về tôi và tôi gật đầu.

“Kể cả khi mọi người biết Sinh Vật Quỷ có trí thông minh, chúng ta vẫn còn có khả năng của Tomoe-chan. Nếu có quốc gia nào muốn thương lượng với Sinh Vật Quỷ thì chúng ta có thể dùng Tomoe-chan trong khi các nước khác phải vắt óc đi tìm cách khác, đó là một lợi thế lớn.”

Thực tình tôi cũng không biết Elfrieden có thể đàm phán được đến mức nào. Tuy nhiên với việc có ta có phương pháp độc nhất để giao tiếp, chúng tôi có thể độc quyền việc đối thoại đối với các nước khác và tránh trường hợp bị khước từ tiếng nói của mình. Tránh nhiệm của chúng tôi cũng theo đó mà tăng lên nhưng vẫn tốt hơn tin tưởng giao cho kẻ khác. Tôi không muốn thấy tương lai đất nước bị quyết định mà chúng tôi không hề hay biết.

“Vậy Tomoe-chan. Đất nước chúng ta sẽ bảo vệ em bằng mọi giá”

“Hể!? E...m sao!?”

“Ừ, không quá khi nói rằng em còn quan trọng hơn cả anh bây giờ. Thực tình mà nói, nếu có nước khác cướp được em thì đất nước này coi như xong”

“Không thể nào…. nó…. không thể nào phải không?”

Tomoe-chan không ngừng nhìn xung quanh nhưng không ai xác nhận điều đó. Sẽ không quá nếu nói rằng Tomoe-chan đang nắm giữ vận mệnh đất nước này. Tôi không chắc nhưng ngay lúc này có thể nước nào đó sẽ nghe lỏm được rồi giả vờ như không có gì và ra lệnh trừ khử cô bé. Nó cho thấy Tomoe-chan quan trọng đến mức nào.

“Đó là tại sao để bảo vệ Tomoe-chan tốt nhất có thể, tôi muốn cô bé sống trong lâu đài. Nếu anh để em ở trại tị nạn chúng ta sẽ không thể bảo vệ em ấy khi cần thiết.”

“Au…”

“Xin hãy chờ đã”

Markus-dono giơ tay lên.

“Không phải là có hơi mờ ám sao khi để ai đó không phải hoàng tộc sống trong cung điện?”

“Vậy chúng ta chỉ cần biến cô bé trở thành hoàng tộc là được.”

“Người suy nghĩ quá đơn giản rồi… Có vài cách để một người dân thường trở thành hoàng tộc. Một trong số đó là người sẽ nhận nuôi cô bé, nhưng điều đó là không thể khi mà người thậm chí còn chưa kết hôn. Hôn ước của người với công chúa cũng cần vài năm để chuẩn bị nữa”

“Nhưng mà ông cũng thấy đó…”

“Đừng có đổ thừa sang tôi.”

Leicia gắt gỏng và quay mặt đi. Đối với Leicia, phải chơi trò gia đình với một cô bé 10 tuổi trước cả khi kết hôn… Tôi hoàn toàn không dám nghĩ tới.

“Không còn cách nào sao?”

“Bệ hạ có thể lấy cô bé làm thiếp.”

“Nó… nguy hiểm theo nhiều cách, phải không?”

Cô bé đang trong tuổi đến trường mà, đúng chứ? Có thể Backbeord-sama (*) sẽ đột nhiên xuất hiện và nói: tên khốn lolicon.

“Cô bé cũng đã đủ tuổi cho một cuộc hôn nhân chính trị.”

“Nhưng làm thế tâm hồn tôi sẽ bị tổn thương!”

“Soma…. nếu cậu cưới cô bé tôi sẽ hủy hôn.”

“Sao cô lại nhắm vào tôi?”

Leicia bỗng nhiên nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh lùng. Tôi không có cái thú vui bệnh hoạn đó!

“Mà… vị vua trước có thể nhận nuôi em ấy không?”

“Thần đoán có lẽ là ổn đấy”

“Ừm! Chị đã luôn muốn có một cô em gái.”

“Hawawawa”

Bỗng nhiên được ôm bởi Leicia, Tomoe-chan trở nên hoảng loạn. Leicia thậm chí còn mang bộ mặt vui vẻ mà chưa từng thể hiện cho đến tận giờ. Nói về điều đó, là hôn phu của Leicia thì cô bé cũng sẽ trở thành em dâu của tôi phải không?

Một cô em gái loli với đôi tai chó…

“Nhưng em còn có gia đình nữa.”

Tomoe-chan nói trong khi cố thoát khỏi sự thận mật của cô chị gái (tương lai).

“Em còn có mẹ và một cậu em trai đang đợi ở lều.”

“Vì em được nhận nuôi nên điều đó sẽ ổn thôi. Nếu Tomoe-chan làm em gái của chị thì mẹ và em trai em cũng sẽ là gia đình nên chị không ngại việc ở chung trong cung điện đâu. Mọi chi phí sinh hoạt của họ đều sẽ được thanh toán, nếu họ muốn làm việc chỉ cũng có thể tìm cho họ một công việc trong lâu đài.”

“Uhm… nếu vậy thì … được”

Tomoe-chan lo lắng đồng ý. Phù. Giờ tôi thấy thoải mái hơn rồi. Mặc dù mọi việc vẫn chưa được giải quyết ổn thỏa nhưng ít ra tôi cũng đã tìm được hướng để đảo ngược tình thế của mình rồi

Và tôi cũng đã nhận một cô em gái nhưng vì cô bé khá dễ thương nên sẽ ổn thôi.

“Giờ chúng ta nên quay lại sớm thôi. Không nên để gánh nặng lên Gyna-dono thêm nữa”

30 phút đã trôi qua. Thời gian trì hoãn đã hết.

“Chúng ta sẽ chỉ thông báo giải thưởng thôi, nếu bỗng dưng nhà vua trước nhận nuôi cô bé thì sẽ gây nghi ngờ đấy. Hãy để điều đó vào một dịp khác. Tôi muốn mọi người ghi nhớ điều đó, rõ chưa?”

“““Rõ”””

Vậy chỉ còn một người nữa thôi, để xem anh ta có tài năng gì nào.

…Tôi mong rằng anh ta sẽ không có hoàn cảnh đặc biệt.