Chương 6: Chúng ta hãy bắt đầu từ xx (2)

Trong lịch sử, có những bối cảnh thường được dựng thành các vở kịch vào thời đại sau. Các yêu cầu đối với bối cảnh đó là.

Một, bối cảnh đó phải là một bước ngoặt trong thời điểm đó.

Hai, bối cảnh đó phải phù hợp để dựng thành một vở kịch.

Xét theo thế giới hiện đại, chúng ta cũng có một số bối cảnh như thế.

Trong thời kỳ Sengoku, đó là cảnh Oda Nobunaga nhảy điệu [Atsumori] trước trận Okehazama.

Trong thời Tam Quốc, đó là cảnh của Lưu Bị [tam cố khảo lư], ba lần đến tận lều mời Gia Cát Lượng.

Trong thời nội chiến tại Roma, đó là cảnh Caesar nói [Alea Jacta Est] (con xúc xắc đã lăn), khi ông vượt qua sông Rubicone.

Nếu có ai đó hỏi liệu vào lúc này, thời điểm Soma đăng quang, có cảnh nào sẽ được chuyển thành kịch, thì chắc chắn nó sẽ là cảnh Soma tuyển chọn nhân tài. Trong số năm nhân tài đang đứng trước Soma, chỉ có một người khiến cậu phải miễn cưỡng lựa chọn.

Từ quan điểm của Soma, đây chỉ là một trong những điều cậu cần làm để cải cách đất nước. Nhưng từ quan điểm của một trong năm người đó, nó giống như câu chuyện cô bé Lọ Lem đã thay đổi cuộc đời của mình. Và từ quan điểm của một trong bốn người còn lại, “người có cách nhìn khác biệt so với những người khác”, đó là [một bước ngoặt của lịch sử].

Vâng. Cảnh này có ‘ba’ diễn viên chính.

◇ ◇ ◇

(Góc nhìn Soma)

Tôi đã lo lắng vì không biết bao nhiêu người sẽ đến, nhưng mọi việc đã thành công ngoài mong đợi.

Tôi mừng vì tôi đã không giới hạn về loại tài năng và cũng đưa ra những phần thưởng bằng tiền mặt, khiến rất nhiều người đến tham gia, đến mức hiện tại thủ đô phải áp dụng hạn chế nhập cảnh. Vì một lý do nào đó, các quan chức dân sự và thủ tướng Markus đã có vẻ mặt bơ phờ từ sáng sớm.

Tôi đã khá ngạc nhiên khi nghĩ rằng đất nước này có nhiều nhân tài đến tham dự, nhưng mọi việc có vẻ không phải như vậy. Do lời kêu gọi của tôi, các du khách, những người muốn thấy trực tiếp nhà vua, ồ ạt kéo đến. Ngoài ra các thương nhân còn cho rằng đây là một cơ hội tốt, và bắt đầu lập nên các quầy hàng ven đường. Lâu đài trở nên giống như một lễ hội. Tuy tình hình đang giúp kích thích cho nền kinh tế, nhưng những phiền toái mà các quan chức dân sự phải giải quyết đã tăng lên.

Bỏ qua việc đó, vấn đề chính, việc tuyển nhân tài, có vẻ đã thành công.

Ngoài một số tài năng nhìn qua có vẻ vô ích được đánh giá riêng, đa số mọi người thể hiện tài năng của mình qua các tiêu chí đánh giá. Có 5 quan chức được cử làm giám khảo sẽ đánh giá tài năng của một người có phải là độc nhất hay không. Và nếu tài năng của họ được công nhận, họ sẽ nhận được một khoảng tiền mặt dù tài năng đó là gì. Liecia và tôi sẽ theo dõi toàn bộ sự kiện từ một căn phòng bí mật và chọn ra những người chúng tôi quan tâm.

Một số người tự đặt cho mình danh hiệu vô địch, nhưng có vẻ số lượng ‘bản sao’ (ý là cũng tự cho là vô địch) khá là cao. Các tài năng như [Dũng mãnh], [Nổi tiếng], và [Xinh đẹp] sẽ gây các cuộc tranh cãi dữ dội, nên tôi đã tổ chức các cuộc thi tại một địa điểm khác để chọn ra người giỏi nhất. Tên của các cuộc thi lần lượt là [Giải đấu người mạnh nhất vương quốc Elfrieden], [Kingdom of Talents], và [Hoa hậu vương quốc Elfrieden]. Chúng đã thu hút rất nhiều khán giả.

Vì một lý do nào đó, tôi nhận được đơn từ thương hội yêu cầu tiếp tục tổ chức các cuộc thi tại thủ đô Parnam mỗi năm một lần để thu hút khách du lịch. Ngoài ra, gần đây nổi lên một tin đồn rằng [Hoa hậu vương quốc Elfrieden] thực ra là một cuộc thi tuyển chọn thê thiếp cho nhà vua. Thế nên nhiều quý tộc, những người muốn có mối quan hệ với nhà vua, đã đưa các cô gái trẻ trong họ hàng của mình tham dự cuộc thi, nhưng do không quan tâm nên tôi mặc kệ nó. Dù Liecia có vẻ như đã nghe tin đồn từ đâu đó, và ném cho tôi một cái nhìn....

◇ ◇ ◇

Cuộc tuyển chọn mà tôi dự kiến sẽ tổ chức trong ba ngày đã được tăng thêm một ngày, do vào ngày thứ tư, những tài năng khiến tôi buộc miệng ‘chính là nó’ xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi đang ngồi trên ngai vàng, và Liecia đang đứng bên cạnh tôi. Dù cô ấy là hôn thê của tôi, nhưng do chúng tôi vẫn chưa kết hôn nên cô không thể ngồi trên ghế hoàng hậu. Đang đứng thấp hơn Liecia một bậc, phía bên phải tôi là thủ tướng Markus-dono, và phía bên trái là đội trưởng hội hiệp sĩ Hoàng gia Ludwin-dono. Với như vậy, cảnh này được phát trực tiếp khắp đất nước nhờ [Quả cầu truyền thanh] được đưa ra từ [Hoàng thoại phòng].

Sau đó, trước mặt chúng tôi, có năm người trẻ tuổi đang đứng thành hàng.

Đầu tiên là một cô gái người Elf mặc giáp phục, với làn da ngâm và hơi cơ bắp, cùng một mái tóc bạc trắng.

Tiếp theo là một thanh niên trẻ toàn thân đều mặc đồ đen, với vẻ mặt khá vô tư.

Một người khác là một cô gái tóc xanh, xinh đẹp theo một cách khác so với Liecia, toả ra một bầu không khí nhẹ nhàng.

Thứ tư là một cô gái khoảng mười tuổi, mặc trang phục giản dị, với một đôi tai cáo trên đầu.

Và cuối cùng một là một người đàn ông đầy đặn liên tục đổ mồ hôi trên khuôn mặt.

“Thưa đức vua. Nhiều nhân tài của đất nước đã tham dự theo triệu tập của nggười và được ghi nhận trong tài liệu lưu trữ của Hoàng gia. Còn đây là những người đã thể hiện những tài năng xuất sắc.”

Markus công bố, và sau đó...

Người đàn ông đầy đặn gập người một cách mạnh mẽ.

Cô gái tóc xanh cúi chào, mỗi cử chỉ của cô đều toát nên sự nhẹ nhàng.

Cô bé tai cáo bắt chước họ và cúi chào một cách vụng về.

Thanh niên trẻ mặc đồ đen cúi chào với vẻ mệt mỏi.

Tuy nhiên, cô gái Elf vẫn đứng yên. Thấy vậy, những người xung quanh bỗng giật mình.

“Cô đang diện kiến nhà vua. Hãy mau cúi chào.”

Ludwin-dono cảnh cáo cô bằng giọng nói có chút giận dữ. Nhưng cô gái Elf không quan tâm. Ngược lại, cô còn nhìn thẳng vào mắt tôi và tuyên bố.

“Xin lỗi vì đây là phong tục của bộ lạc chúng thần. Các chiến binh của bộ lạc chúng thần không cúi đầu trước bất kì ai, kể cả chủ nhân của mình. Ngoài ra, đây còn là dấu hiệu cho đức hạnh của người phụ nữ khi chỉ cúi đầu trước chồng của họ.”

“Nhưng…”

“Không sao đâu.”

Tôi đưa tay cản Ludwin, người có vẻ sẽ kéo dài cuộc tranh luận không cần thiết.

“Chúng ta đang cần sự hợp tác của họ cho vương quốc. Không cần chấp nhất trong vấn đề này.”

“... Như người muốn.”

Ludwin-dono lui lại.... Anh ấy đã hiểu.

Tôi làm thế để không bị người khác coi thường và còn thể hiện lòng khoan dung của nhà vua. Anh ta quả là một diễn viên tuyệt vời. Có lẽ tôi cũng nên hành động như kế hoạch và đóng vai một vị vua khoan dung. Nghĩ vậy, tôi đứng lên và đối mặt với họ.

“Mọi người, xin hãy ngẩng đầu lên. Tôi đang đứng đây với tư cách là người yêu cầu sự giúp đỡ của các bạn. Xin hãy bỏ qua nghi thức và cứ thoải mái.”

Bốn người họ từ từ đứng dậy. Tôi liếc qua phía Markus, hối ông ấy tiếp tục.

Markus gật đầu, mở ra một cuộn giấy và bắt đầu đọc.

“Sau đó, tôi sẽ tiếp tục buổi lễ công bố những nhân tài của đất nước và ban thưởng cho họ! Dark Elf của [Rừng Thiêng], Aisha Woodgard, xin hãy bước lên phía trước!”

“Vâng.”

Lần này cô gái Elf ngoan ngoãn làm theo lời Markus. Vâng, có lẽ sẽ không tồn tại những luật như “không bước về phía trước khi được gọi tên”. Do cô ấy thuộc tộc Elf, tôi không biết chính xác cô bao nhiêu tuổi nếu chỉ nhìn vẻ bên ngoài, nhưng có lẽ cô dưới 20 tuổi. Cô có một làn da nâu và một mái tóc bạc óng, và tuy cô khá thanh mảnh nhưng trông cô rất khoẻ mạnh. Tuy cô có gương mặt trông khá căng thẳng nhưng cô cũng có thể xếp vào hàng “mĩ nhân”.

[Dark Elf]. Thuộc lớp các dân tộc thiểu số tại vương quốc Elfrieden, sở hữu năng lực chiến đấu rất mạnh. Họ cư ngự tại Rừng Thiêng thay vì thị trấn và họ được phép tự trị với tư cách là người bảo vệ khu rừng. Một bộ tộc độc nhất và có những bản sắc đặc trưng…

Trong khi cố tỏ ra điềm tĩnh, tôi điều khiển đôi găng tay đã để lại tại thư viện bằng [Tư Duy Song Song] và tìm kiếm các mục về Dark Elf trong [Bách khoa toàn thư cho trẻ em Elfrieden]. Vì dành cho thiếu nhi nên nó có nội dung khá ngắn gọn, giúp tôi nhanh chóng có được thông tin cần thiết. Tuy làm thế này hơi tốn thời gian nhưng khá thuận tiện vì giống như tôi có một công cụ tìm kiếm trong đầu vậy.

Nhân tiện, [Dark Elf] trong vương quốc này không phải là loài Elf sa ngã và bị các vị thần chối bỏ như trong tưởng tượng. Mà đơn giản là loài Elf có da trắng và tóc vàng được gọi là [Light Elf], còn loài Elf da nâu và tóc bạc được gọi là [Dark Elf].

“Cô ấy đã trình diễn tài năng xuất sắc trong chiến đấu và với tư cách nhà vô địch của [Giải đấu người mạnh nhất vương quốc Elfrieden], cô có thể được xem là người mạnh nhất vương quốc. Cô ấy sẽ được phong danh hiệu đó!”

Oooh~, Aisha là nhà vô địch của cuộc thi đó sao? Chắc cô phải rất mạnh. Nhưng tôi tò mò về một việc.

“Tôi đang được tìm kiếm tài năng cho vương quốc, nhưng liệu cô có thể giúp đỡ đất nước khi cần thiết? Tôi được biết Dark Elf chỉ thuộc về bộ lạc của họ.”

“Đây không phải thời đại mà chúng thần có thể sống chỉ bằng cách cố thủ trong khu rừng. Nếu không có vương quốc, khu rừng sẽ gặp nguy hiểm. Có một số Dark Elf nghĩ rằng chúng thần nên thay đổi cách nhìn nhận vấn đề. Và thần là một trong số đó.”

Aisha tuyên bố rõ ràng như vậy.

“Ừm… Đây là một quan điểm khá tiến bộ so với một tộc bảo thủ.”

“Chắc chắn chúng thần sẽ bị xem là những kẻ dị giáo nếu vẫn tiếp tục hành động như hiện tại… Nhưng, thưa đức vua.”

“Việc gì?”

“Thần sẽ không cần đến giải thưởng. Vì thế xin hãy cho thần được nói thẳng.”

Cả phòng bỗng xôn xao bởi lời thỉnh cầu của Aisha.

Nếu tôi nhớ đúng, đây là tội khi quân khi ở Nhật Bản. Có lẽ nơi này cũng vậy. Liecia và Ludwin-dono đã nắm lấy kiếm của mình nhưng tôi giơ tay ngăn họ lại.

“Cho phép. Cô nói đi.”

“Soma!? Việc này…”

“Cô ấy trông rất quả quyết. Tôi nên lắng nghe cô ấy với tư cách là nhà vua, phải không?”

“Tạ ơn người. Vậy giờ thần sẽ nói.”

Rồi Aisha ưỡn ngực ra đầy duyên dáng.

“Gần đây, con người đã nhiều lần xâm phạm Rừng Thiêng! Họ lấy đi những phước lành của khu rừng như nấm, các loại thảo dược và săn bắt các loài thú rừng. Chúng thần biết rằng đang có vấn đề về lương thực, nhưng nếu họ lấy đi tất cả thì chúng thần sẽ chết đói mất! Và những kẻ xâm nhập đó sẽ chẳng có món quà nào ngoài lưỡi kiếm của chúng thần. Chúng thần đã đụng độ họ tại một vài nơi trong khu rừng rồi. Thưa đức vua, bằng cách nào đó xin người hãy kiểm soát những kẻ xâm nhập.”

“Tôi hiểu ...”

Nói cách khác, cô ấy đang thỉnh cầu tôi ngăn cấm những kẻ muốn xâm nhập vào khu rừng của họ. Khi đói, con người sẽ làm mọi cách để kiếm ăn, dù phải tiến vào khu vực cấm. Nếu họ ở gần một khu rừng màu mỡ, chắc chắn họ sẽ tiến vào, dù đối mặt với những cuộc tấn công của tộc Dark Elf.

“Được rồi. Do hiện tại đã có luật ngăn người dân tiến vào Rừng Thiêng nên tôi có ban lệnh cấm cũng không có tác dụng gì, nhưng tôi sẽ lập tức cung cấp lương thực hỗ trợ cho những ngôi làng xung quanh rừng. Nếu vẫn còn có kẻ xâm nhập, chúng sẽ được xem là những tên săn trộm và chúng ta sẽ xử lý chúng.”

“Xin cảm ơn người.”

Nghe tôi nói vậy, Aisha đặt tay lên ngực và nhắm mắt lại, như thay cho việc cúi đầu. Dù tôi cũng không chắc đó là biểu hiện cho sự biết ơn hay cô ấy đang thấy an tâm khi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

“Nhưng Aisha này, dù có lệnh cấm săn trộm, nhưng tại sao cô không trao đổi sản vật với những người bên ngoài khu rừng? Tôi chắc chắn rằng bên ngoài có những sản phẩm mà các cô chú ý, phải không?”

“Đúng là như vậy, nhưng … phía chúng thần chẳng có gì để trao đổi cả.”

“Còn gỗ thì sao? Các cô cũng phải dọn rừng định kỳ, phải không?”

Vì họ sống trong rừng nên lúc nào họ cũng thừa gỗ mà phải không? Còn ở bên ngoài, người dân có nhu cầu rất cao về gỗ, nên chẳng phải họ nên thực hiện việc trao đổi sao?… tôi nghĩ như vậy.

“Định kỳ… gì cơ?”

Aisha hỏi lại tôi với một cái nhìn thắc mắc, khiến tôi á khẩu trong một lát. Ể? Thật sao? Lẽ nào thế giới này không có dọn rừng định kỳ à?

“Đốn hạ một lượng cây vừa phải để duy trì khu rừng, nhưng…”

Tôi vừa nói vừa đưa mắt nhìn Liecia, Markus và Ludwin, nhưng mọi người đều lắc đầu. Có vẻ đây là lần đầu họ nghe nói về điều này. Aisha cũng đang lắc đầu tương tự.

“Bảo vệ khu rừng… bằng cách đốn hạ cây sao?”

“Không phải rõ ràng là vậy sao? Nếu để cây tự phát triển, chúng sẽ phát triển hết mức có thể và vươn tán cây ra xa. Những tán lá sẽ chặn ánh sáng từ mặt trời, khiến các cây non sẽ không thể phát triển. Ngoài ra, khi các cây phát triển gần nhau, chúng sẽ cản trở sự phát triển của nhau và cuối cùng, khu rừng sẽ trở nên yếu ớt với chỉ vài cây cổ thụ. Một khu rừng như vậy sẽ dễ dàng bị phá hủy bởi một trận tuyết hoặc gió mạnh. Không chỉ thế, do ánh mặt trời đã bị chặn lại, những cây non sẽ khô héo dần và mặt đất sẽ mất khả năng giữ nước, khiến sụt lở đất dễ xảy ra. Đó là kiến thức thông thường mà, đúng không?”

Tôi nhìn quanh và chỉ thấy mọi người lắc đầu nguầy nguậy. Huuuuuh?

Bỗng, Aisha quỳ xuống ngay lập tức. Cô cúi đầu sâu đến mức chạm vào thảm. Trông giống như cô ấy đang làm tư thế dogeza.

“Đức vua của thần!”

“C…chuyện gì?”

“Xin hãy tha thứ cho sự xấc xược trước đó của thần!”

“Không sao, thật sự lúc đầu tôi không quan tâm lắm, nhưng... khoan đã, có ổn không nếu cô cúi đầu như vậy?”

“Thần không quan tâm! Từ giờ phút này, thần sẽ xem người như là chủ nhân của mình. Thần sẽ luôn trung thành với người cho tới giây phút cuối cùng của cuộc đời!”

Khoan đã, cô ấy nói gì cơ....

“Xin hãy sử dụng cuộc sống của thần bằng bất kỳ cách nào. Thần sẽ dâng hiến cơ thể, trái tim, và trinh tiết của thần cho người. Nếu người muốn thần chiến đấu, thần sẽ chiến đấu. Nếu người muốn thần yêu, thần sẽ yêu người. Nếu người muốn thần thành tình nhân của người, thần sẽ làm tình nhân của người. Nếu người muốn thần thành nô lệ của người, thần sẽ làm nô lệ của người. Nếu người muốn thần chết, thần sẽ chết.”

“Khoan, chuyện dâng hiến đó là sao thế!? Việc gì vừa mới xảy ra vậy!?”

“Nhưng trước khi người muốn thần chết, xin người hãy lắng nghe mong muốn cuối cùng của thần!”

“Này, cô có nghe tôi không!? Cô đang lờ tôi à!?”

“Bằng cách nào đó, xin hãy cùng thần đến Rừng Thiêng càng sớm càng tốt!”

Sau đó, một lần nữa cô lại đập đầu lên sàn nhà. Liecia và tôi cảm thấy mà rợn gáy.

....... Tôi vừa nhận ra thế dogeza là một mối đe dọa nguy hiểm.

“Được rồi, tôi sẽ nghe những gì cô nói. Tóm lại, cô muốn đưa tôi đến Rừng Thiêng, phải không?”

“Đúng vậy! Ngoài ra, xin hãy dạy chúng thần cách ‘dọn rừng định kỳ’! Gần đây, Rừng Thiêng đã phải đối mặt với những vấn đề đức vua vừa mới nói. Nhiều cây bị khô héo, cây non không phát triển và bị mục rỗng, đất bị xói mòn khi có gió hoặc mưa to. Cuối cùng thần đã hiểu lý do sau khi nghe người nói.”

“Không phải Rừng Thiêng có hàng nghìn năm lịch sử? Từ đó đến giờ các cô không chú ý đến nó sao?”

Liecia và Ludwin trả lời câu hỏi của tôi một cách ngập ngừng.

“Lúc ban đầu, do những loài cây trong Rừng Thiêng có tuổi thọ rất cao, nên chẳng ai nhận ra việc đó, mãi đến tận bây giờ thì chúng mới bắt đầu khô héo.”

“Và đó cũng không phải chuyện của mình nó. Những ngọn núi trong Elfrieden cũng chưa từng được dọn rừng định kỳ hay bất cứ gì như vậy cả. Nên có thể chúng cũng đang rơi vào tình cảnh tương tự.”

“Nhưng nếu chúng ta không phụ thuộc quá nhiều vào rừng thì cũng sẽ ổn thôi. Khi những cây cổ thụ chết đi, những cây non sẽ mọc lên. Và dù cho khu rừng có bị san bằng do thiên tai đi nữa, chúng cũng sẽ tự phục hồi trong khoảng 10 năm. Đó vốn là vòng tuần hoàn của thiên nhiên rồi.”

“Nhưng đó sẽ là đại họa cho tộc Dark Elf đang sống trong Rừng Thiêng, đúng không?”

Đúng vậy. Họ đang sống trong rừng nên một khi khu rừng biến mất, lập tức họ sẽ trở thành người tị nạn.

Do họ tự gọi mình là người bảo vệ rừng nên họ phải quản lý nó tốt hơn chứ. Có vẻ họ đã lơ là rồi.

.... Nhận thêm người tị nạn là một vấn đề lớn. Tôi đoán tôi cần nhanh chóng giải quyết việc này.

“Được rồi. Tôi sẽ sớm ghé thăm Rừng Thiêng.”

“Vâng. Đội ơn đức vua!”

“Tuy nhiên, vào thời điểm đó tôi muốn cô cho phép một số người dân tiến vào rừng. Việc bảo vệ rừng là vấn đề của đất nước, nên tôi sẽ tận dụng cơ hội này và hướng dẫn mọi người về [Lâm nghiệp].”

“Như người muốn.”

Aisha cúi đầu sâu một lần nữa và bước trở lại chỗ bốn người kia.

“Ludwin”

“Có thần.”

“Tôi muốn anh bố trí vị trí cho Aisha. Tôi biết cô ấy rất mạnh, nhưng tôi vẫn chưa biết liệu cô có thể lãnh đạo một đội quân hay không. Nếu có, cô ấy sẽ trở thành lãnh đạo của một đội, nếu không cô sẽ trở thành cận vệ của tôi và một thành viên trong đội nếu tôi cần phải hành động như một anh hùng.”

“Vâng, thưa bệ hạ.”

Sau khi kiểm tra khả năng lãnh đạo của Aisha, Ludwin đánh giá rằng: “Cô ấy có những phẩm chất của một chỉ huy. Tuy nhiên, năng lực chiến đấu của cô lại quá xuất chúng. Và sẽ thật lãng phí nếu cho cô thành một chỉ huy.”

Cô ấy có thể được sử dụng như là một chỉ huy, nhưng có vẻ sẽ hữu ích hơn nếu cô có thể chiến đấu như một chiến binh. Cô có thể một cân một ngàn, giống Lữ Bố. Dù sao, cô sẽ là cận vệ của tôi trong thời bình, và nhận danh hiệu [Kochiji] (một cách chơi chữ, ám chỉ [Hứa Chử]*), với sự cho phép đặc biệt để vào phòng ngủ của nhà vua làm vệ sĩ duy nhất của ông.

*[TL: cận vệ của Tào Tháo]

Dù chỉ mới kết thúc lượt của Aisha, nhưng do có khá nhiều vấn đề, tôi đã khá mệt mỏi. Tôi kết thúc bằng việc trao danh hiệu, dù tôi có ý định chỉ trao danh hiệu cho người người có vẻ có ích ....

(Có lẽ mỗi người trong bốn người còn lại cũng có hoàn cảnh riêng của họ?)

Điều tôi đoán cũng chính xác một nửa.

◇ ◇ ◇

“Kế tiếp. Hakuya Kwonmin-dono, xin hãy bước về phía trước.”

“ .... Vâng.”

Cậu thanh niên mặc trang phục màu đen bước về phía trước với vẻ buồn ngủ. Trang phục của anh trông giống như quần áo của các đạo sĩ đã được thiết kế lại, chính xác là nó giống trang phục của đạo Shinto được nhuộm đen. Anh có mái tóc ngắn nhưng khá xù, trông có vẻ như anh không thường chăm chút cho lắm. Ngoài ra, làn da trắng và dáng người yếu ớt khiến anh giống như một thư sinh, loại người thường nhốt mình trong nhà. Trông anh có vẻ khá mệt mỏi, nhưng đôi mắt buồn ngủ của anh đang nhìn thẳng vào tôi. Vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy như mình đang được anh đánh giá.

“Qua sự giới thiệu, Hakuya-dono đã cho thấy anh có một trí nhớ tuyệt vời! Anh có thể ghi nhớ từng điều luật của vương quốc này. Trí nhớ và kiến thức của anh được xem là giỏi nhất trên toàn đất nước!”

Điều này giống như anh có thể ghi nhớ toàn bộ “Sáu nhóm luật”. Quả là một khả năng tuyệt vời.

«TL: Sáu nhóm luật đó là nền tảng cho luật pháp của các nước Nhật Bản, Hàn Quốc và Đài Loan.»

‘Qua giới thiệu’, lẽ nào anh không tự nguyện tham gia mà do ai đó ép buộc?

... Khá thú vị đây. Có lẽ anh ta có nguyên do nên không muốn tham gia.

“.... Tài năng của anh thật tuyệt vời. Liệu tôi có thể cho anh một vị trí trong văn phòng tư pháp?”

“Thần không cần, thưa bệ hạ. Chỉ cần phần thưởng là đủ rồi.”

Hakuya từ chối đề nghị của tôi.

“Thần đã bị người chú, người đang chăm sóc cho thần, bắt tham gia sự kiện này. Ông ấy nói rằng [Đừng chỉ cắm đầu vào mấy cuốn sách, nhóc đang phí phạm tuổi trẻ của mình. Hãy ra ngoài và khiến bản thân có ích cho đất nước]. Tuy có vẻ thần cũng không làm được gì to tát.”

“Với ‘mấy cuốn sách’, ý anh là những cuốn luật?”

“Không, thần không chỉ đọc sách loại đó. Thần đọc sách về pháp luật, văn học, kỹ thuật, ... Thần luôn muốn biết về những kiến thức mà thần không biết.”

“…Thần hiểu.”

Gì cơ? Anh ta thực sự đã đọc nhiều đến vậy sao. Tôi cảm thấy như là mình đã lỡ mất điều gì đó.

“.... Trong trường hợp đó, tại sao anh không trở thành thủ thư của thư viện Hoàng gia? Với thư cách thủ thư, anh có thể tìm được những cuốn sách không có trên thị thường.”

“Ồ, điều đó rất tuyệt. Nếu người đã nói vậy, xin hãy cho thần làm thủ thư của thư viện Hoàng gia.”

Cuối cùng, Hakuya cũng cho thấy một khuôn mặt hạnh phúc. Có lẽ anh ấy đã hài lòng.

Một trong các nguyên tắc của tôi: Luôn nắm lấy mọi cơ hội.

Thay vì để anh ta đi, sẽ tốt hơn khi tôi giữ anh ta bên mình.

◇ ◇ ◇

“Tiếp theo, Gyna Doma-dono, xin bước về phía trước.”

“Vâng.”

Cô gái tóc xanh xinh đẹp bước về phía trước, đến chỗ của Hakuya. Tuy cô trạc tuổi với Liecia, khoảng 17 đến 18 tuổi, bầu không khí xung quanh khiến cô có vẻ trưởng thành hơn. Cô cúi đầu một cách duyên dáng, khiến mái tóc dài xanh nhạt như phất phơ trong gió. Cô mặc bộ váy một mảnh khá dễ thương, tôn lên vẻ nữ tính của mình. Tôi sẽ bị mê hoặc nếu không nhờ Liecia nhìn với ánh mắt hình viên đạn.

“Không có gì. Tôi không bị xao nhãng đâu, vì thế đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy.”

“Vậy sao...”

Liecia quay mặt đi với vẻ giận. Thấy vậy, Markus tằng hắng và tiếp tục đọc.

“Thưa đức vua, người này đã cho thấy tài năng độc đáo của cô trong cả ca hát và sắc đẹp. Nhờ vẻ đẹp của mình, cô đã giành được danh hiệu [Hoa hậu vương quốc Elfrieden] và [Tài năng vương quốc] nhờ giọng hát của mình. Quả thật, cô có thể được xem là nữ ca sĩ giỏi nhất trong thời đại này.”

Cả hai sao!? Ngạc nhiên thật.

“Haa ~ .... Ông trời đã cho ta hai món quà”

“Thần không xứng đáng của những lời như vậy.”

Lời khen trộn lẫn với sự ngưỡng mộ của tôi đã được Gyna trả lời với một giọng nói nhẹ nhàng như chiếc chuông gió.

“Thần nghe nói rằng tổ tiên của thần là Lorelei. Và việc ca hát đã thấm nhuần trong dòng máu của thần.”

Lorelei. Loài quái vật biển chuyên quyến rũ và khiến các thủy thủ chết đuối bởi vẻ đẹp và giọng ​​hát của họ.

Vẻ đẹp và mái tóc xanh của Gyna cũng khiến tôi liên tưởng đến loài Lorelei.

“Nếu vậy, chắc chắn cần phải nghe giọng hát của cô.”

“Như người muốn.”

“Được rồi. Do cảnh này đang được phát sóng trên toàn Elfrieden bằng quả cầu truyền thanh, nên liệu cô có thể hát một bài hát khiến mọi người trở nên vui vẻ không?”

“Một bài hát khiến mọi người vui vẻ... sao?”

Trông Gyna có vẻ khá bối rối.

“Những bài hát của Lorelei lưu truyền trong gia đình thần cơ bản là những ca khúc buồn...”

“À - miễn là ngoài các bài hát bị cấm thì cô có thể hát bất cứ bài nào.”

“Không phải, cơ bản là thần không biết bất kỳ bài hát nào như vậy. Nhưng nếu thần nghe nó một lần, thần có thể hát ngay lập tức.”

“Humm ... À, vậy thì chúng ta sẽ làm thế này?”

Tôi lấy ra một máy nghe nhạc từ túi áo ngực của mình. Đó là một trong số ít những thứ tôi mang theo trên người khi tôi được triệu hồi đến thế giới này. Do nó chỉ còn sử dụng được cho đến khi hết pin, nên tôi chưa dùng tới nó bao giờ. Nhưng vì nó không chiếm nhiều chỗ trong túi nên tôi luôn mang nó theo mình. Tôi bước đến chỗ Gyna và đặt tai nghe ở tai cô ấy.

“Đây là ... đây là gì vậy ạ?”

“Nó có thể phát ra âm nhạc. Tôi sẽ bắt đầu đây.”

“!”

Vào khoảnh khắc tôi bật công tắc, cơ thể Gyna như nhảy dựng lên.

Lúc đầu cô khá bối rối, nhưng sau đó cô sớm quen với nó và cơ thể cô bắt đầu đung đưa theo nhịp điệu. Năm phút sau, khi bài hát kết thúc, cô đã tháo chiếc tai nghe.

“Thần đã thuộc bài hát đó.”

“Quả thật cô có thể nhớ mà chỉ nghe một lần.”

“Vâng. Giờ thần sẽ bắt đầu hát.”

Khi tôi quay về chỗ ngồi của mình, cô đã hát dòng mở đầu của bài hát.

Khi nghe bài hát, suýt nữa tôi đã trượt chân. Vì sao ư? Bởi vì nó là bài [Ganbaranba] của Sada Masashi.

Nói thêm, tôi không lưu bài hát buồn nào nên khi nãy tôi không thèm kiểm tra tên bài hát. Bài hát này được gọi là [Bài hát của mọi người], khá kỳ lạ khi mang cả phương ngữ Nagasaki và [Denderaryuuba]. Dường như bài hát này được dùng khi tập thể dục dẻo dai tại quê nhà Nagasaki của Sada-san.

Đúng như mong đợi từ một Lorelei. Cô có thể hát rõ phần phương ngữ Nagasaki mà người sinh ra ở Saitama, như tôi, chẳng hiểu gì cả. Sau này, Liecia nói rằng cô thậm chí không hiểu nghĩa lời hát bằng tiếng Nhật, mà chỉ hát như những gì cô nghe. Có lẽ việc hiểu được ngôn ngữ của đất nước này để nói chuyện và ngược lại, khiến mọi người hiểu được tiếng Nhật mà tôi nói là khả năng của anh hùng. Đó là lý do không ai hiểu được bài hát tiếng Nhật mà Gyna hát nghĩa là gì cả.

Tuy nhiên, dù họ không hiểu ý nghĩa, một bài hát vui tươi cũng khá hấp dẫn.

Mọi người đều lắng nghe Gyna hát bài [Ganbaranba] một cách vui vẻ.

Gyna, sau khi hoàn thành bài hát, cúi đầu trong tràn pháo tay nồng nhiệt.

“Đó là một bài hát vui vẻ. Cảm ơn người rất nhiều.”

“Không, người cám ơn phải là tôi, bởi giọng hát tuyệt vời của cô.”

“Nếu có thể, xin đức vua hãy dạy cho thần những bài hát của thế giới của người.”

“Tôi chắc chắn sẽ làm vậy.... Đúng rồi, tôi muốn tăng số lượng của quả cầu truyền thanh mà chúng ta có. Và nếu không thể, tôi muốn biến [Hoàng thoại phòng] thành phòng thu âm, để có thể phát đi các bài hát của cô đến mọi người dân ở nước này, bất kể khi nào.”

“Ôi. Điều đó giống như một giấc mơ, thưa đức vua.”

“Tôi sẽ cho gọi cô khi chúng hoàn tất. Giải trí là điều cần thiết cho cuộc sống mà.”

Gyna lui về vị trí cũ. Giờ đến lượt cô bé tai cáo.