(Góc nhìn của Soma)
“Này Soma. Tôi biết là chúng ta cần dùng phòng ăn nhưng…” (Liecia)
“Gì vậy?” (Soma)
“Chẳng phải sức chứa của phòng hiện tại là quá nhỏ sao?” (Liecia)
Đúng như Liecia đã chỉ ra, phòng ăn hiện tại đang ngập trong sự chen lấn xô đẩy không như thường lệ.
Phòng ăn này vốn được sử dụng bởi người làm trong lâu đài như vệ sĩ Hoàng gia, thị vệ quân/nữ hầu phòng và thậm chí là cả nhà vua trước nữa. Vì vậy, sẽ không có vấn đề gì với việc nhiều người sử dụng cùng lúc vì nó có tới tận 30 dãy bàn ăn dài. Tuy nhiên, hiện tại, trừ một dãy bàn dài duy nhất, tất cả các dãy khác đã được bỏ qua một bên để tạo một khoảng trống lớn. Vì thế, chỗ trống duy nhất trong phòng ăn là ở xung quanh dãy bàn ăn duy nhất đó, đơn giản là vì tất cả những chỗ khác đều chất đầy người cùng các phần thiết bị máy móc. Trong số đó, một quả cầu thủy tinh chạm đến tận trần phòng là thứ chiếm nhiều diện tích nhất.
“Cậu lại muốn dùng [Hoàng thoại phòng] lần nữa à?” (Liecia)
“Tôi cảm thấy rằng sẽ thật phi phạm nếu chỉ sử dụng thứ tiện lợi này chỉ để tuyên bố chiến tranh. Tôi đang tính sẽ sử dụng nó một cách định kì từ bây giờ.” (Soma)
Do phương tiện này là một thứ gì đó giống với “TV”, những người hiện đại sẽ nhận ra đó là quyền năng của phương tiện truyền thông (cả theo mặt tốt lẫn xấu). Nó có thể gửi công văn với thông tin quan trọng một cách nhanh chóng tới dân chúng và thậm chí còn có thể nâng cao sự ủng hộ của người dân thông qua các chương trình truyền hình giải trí. Điểm hạn chế của phương tiện này là không có cách nào có thể ghi hình được nên tất cả phải được truyền hình trực tiếp; cùng với việc hình ảnh chỉ có thể xem được ở các thành phố (ở các ngôi làng chỉ có thể nghe âm thanh). Để xem được như TV thì có lẽ chúng ta phải đợi cho đến khi công nghệ (hoặc ma thuật) trong thế giới này phát triển đủ tầm trong tương lai.
Bên cạnh đó, tôi cũng đang nghĩ về việc chiếu những chương trình truyền hình giải trí chẳng hạn như là [Cuộc thi âm nhạc]. Vì Gyna-san đã được biết đến là người thắng cuộc trong cuộc thi tài năng hát trước đó, [Cuộc thi âm nhạc] này có thể coi là màn debut trước công chúng của một idol hay ca sĩ để dành sự ủng hộ của mọi người. Tuy vậy, tôi không thể cho ra mắt một nhóm nhạc thần tượng được. Hiện tại thì một người phải tiến hành truyền hình trực tiếp liên tục nên tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu có nhiều người làm màn debut cá nhân bằng cách cho họ xuất hiện theo lịch trình.
Chương trình truyền hình đầu tiên của Elfrieden…Giấc mơ đó đang được tiếp tục thực hiện.
◇ ◇ ◇
(Sách giáo khoa lịch sử)
Về sau, Soma lập ra đài EBC (Elfrieden Broadcasting Company) hay còn gọi là đài phát thanh Elfrieden có trụ sở trong cung điện để công chúng có thể xem các chương trình truyền hình thông qua Hoàng thoại phòng. Nội dung của đài chủ yếu bao gồm tin tức thời sự và các chương trình âm nhạc nổi tiếng và thỉnh thoảng cũng có cả các chương trình nấu ăn hoặc hài kịch được chiếu nữa. Chưa từng có ai nghĩ đến khái niệm về nhà đài cho đến khi những chương trình này được công chúng vô cùng yêu thích. Tuy nhiên, sau vài trăm năm trôi qua, mỗi gia đình đều đã có một chiếc ‘TV’ cho riêng mình cùng với việc thiết bị truyền thông được sản xuất đại trà dẫn đến sự xuất hiện của các công ti thương mại về truyền thông khiến cho sự hiện diện của đài EBC ngày càng giảm theo thời gian. Tuy vậy thì đó cũng không phải điều gì đáng buồn lắm. Ngay cả khi đài EBC bị coi là lỗi thời khi bị người xem cho rằng [Đến tận bây giờ nhà đài này vẫn chẳng có gì thay đổi] hay [Chỉ có người già mới xem nó thôi], thì đó cũng là bằng chứng cho việc thế giới đã thực sự hòa bình.
◇ ◇ ◇
(Góc nhìn của Soma)
“Cậu bỗng nhiên cười toe toét vì cái gì thế? Cậu đang làm tôi sợ đấy biết không?” (Liecia)
Liecia lườm tôi bằng ánh mắt lạnh lùng trong khi tôi làm bộ mặt khi đang nghĩ theo kiểu ‘đếm cua trông lỗ’.
...Chắc là tôi không thể nói là ‘không có gì’ rồi.
“Dù sao thì cũng đến lúc rồi, với những nguyên liệu không phổ biến trong ẩm thực nước ta. Vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao nếu cùng công khai cho mọi người biết? Do đó nên tôi mới đặc biệt mời những cô gái xinh đẹp đến đây” (Soma)
“Ý cậu là Gyna-san?” (Liecia)
“Không chỉ Gyna-san mà cả Liecia-san, Aisha-san và Tomoe-chan nữa. Sau cùng thì điều kiện của một chương trình thành công là động vật, người đẹp và trẻ em. Ở đây chúng ta có một vẻ đẹp truyền thống: Liecia, vẻ đẹp đầy sức sống cùng làm da rám nắng: Aisha, người đẹp có thể quyến rũ cả trẻ em và phụ nữ: Gyna và cuối cùng là một loli tai sói: Tomoe-chan. Vì tất cả người đẹp đã tập trung tại đây, chúng ta có thể dễ dàng dành được thiện cảm của mọi người đúng không?” (Soma)
“T-Tôi cũng được gọi là người đẹp sao…” (Liecia)
Khuôn mặt Liecia trỏ nên ửng đỏ. Còn ba người kia lần lượt đáp lại.
“Đó là vinh dự của thần, thưa bệ hạ” (Gyna)
“Cá-! Nếu đó là mong muốn của bệ hạ, thần nguyện xả thân để hoàn thành!” (Aisha)
“Hawawa, nhưng em sẽ cố hết sức!” (Tomoe)
Mọi người đều thể hiện sự hăng hái của mình; trong lúc đó thì Hakuya đang nhanh chóng tiến hành việc chuẩn bị phát sóng, Poncho thì đang xác nhận lại nguyên liệu trong vội vã. Nhìn cảnh này, có vẻ như những quân bài trong tay tôi đều đã được “level up”. Thông thường, chỉ tập hợp được từng này tài năng thôi đã là điều bất khả thi rồi.
Tôi nhìn mọi người và bắt đầu ra lệnh.
“Vậy hãy bắt đầu và ‘lên sóng’ nào” (Soma)
◇ ◇ ◇
(Người dẫn truyện)
Hôm đó, mọi thành phố và thị trấn của vương quốc Elfrieden đều chật kín người.
“Có vẻ như vị anh hùng kiêm nhà vua mà trước đó đã tập hợp những người tài trong đất nước của mình, đang có ý định sử dụng Hoàng thoại phòng cho việc gì đó”. Đó là chủ đề chính ở đây, vì vậy họ tập trung huyên náo ở đài phun nước trước quảng trường (nước ở đài phun nước trước quảng trường đã được lắp thiết bị có thể phun sương có tác dụng như một màn chiếu để nhận hình ảnh từ Hoàng thoại phòng. Dân làng ở nơi chỉ có thể nghe tiếng chứ không thể xem cũng tụ tập về thị trấn gần nhất để có thể xem hình ảnh, tạo nên một đám đông khổng lồ.
Cuối cùng thì phương thức giải trí ở thế giới này cũng chỉ đến mức là đánh bạc hay cá độ ở các quán bar. Vì thế nên từ khi có buổi truyền hình công khai vài ngày trước, họ đã nhận ra một loại hình giải trí mới. Chỗ nào mà mọi người tụ tập lại, chỗ đó có tiền; chỗ nào có khán giả, chỗ đó có thương nhân. Ở mỗi quảng trường trong vương quốc đều tràn ngập các gian hàng, tạo cảm giác như đang có lễ hội vậy. Mọi người ai ai cũng đều trải thảm trên mặt đất và ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi chương trình bắt đầu.
“Ưm-ưm … Mama, cái nì ‘ẽ suất ‘iện?” (Cô bé)
“Đúng vậy. Mẹ tự hỏi cái gì sẽ xuất hiện đây?” (Bà mẹ)
Cô bé với đôi mắt láo liên hỏi bà mẹ, bà liền trả lời cô bé với một nụ cười.
“Mọi người ở đấy nhìn thật ‘zui’. Thời đại đã thay đổi rồi nhỉ?” (Ông lão A)
“Phải. Ở thời chúng ta, không đời nào chúng ta có thể thưởng thức một buổi như thế này” (Ông lão B)
Ở thời đại cũ, Hoàng thoại phòng chỉ dùng để tuyên bố chiến tranh với các nước khác hoặc để thông báo những việc đại loại như là “Quân đội sẽ công bố tình hình chiến sự ở tiền tuyến” (hay nói cách khác là tuyên cáo của quân đội). Những người già, họ đang nhớ về triều đại cũ đã lùi vào dĩ vãng, chầm chậm nhắm mắt lại. Trong thời điểm đó, đất nước này kiểm soát một lãnh thổ gấp đôi bây giờ nhưng dân số thì ngược lại, chỉ bằng nửa bây giờ.
Lúc đó, những lời duy nhất phát ra từ Hoàng thoại phòng là “chúng ta đã chiến thắng trận XX!” hay “Chúng ta phải vượt qua sự mất mát từ cái chết anh hùng của XX bằng cách tiếp tục chiến đấu!”, nếu không phải thì cũng chỉ là những thông báo khác về chiến sự. Mọi người thời đó nếu nghe đến thông báo từ Hoàng thoại phòng, họ sẽ nghĩ ngay đến cụm từ [chết chóc].
“Tôi cầu rằng vị vua mới sẽ không gieo vào đầu những người trẻ những thành kiến như vậy.”
“Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” (Đám đông reo hò)
Giọng ông lão bị che lấp bởi đám đông đang bùng nổ.
Buổi phát sóng thứ ba từ khi Soma lên ngôi đã bắt đầu.
◇ ◇ ◇
(Người dẫn truyện)
Dẫn chương trình là một nam và một nữ trong bộ đồng phục và váy dài.
“Một ngày tốt lành hỡi mọi người ở Elfrieden!” (Gyna)
“M-Một ngày tốt lành” (Poncho)
“Đây là chương trình thông tin từ lâu đài hoàng gia Elfrieden: [Bữa trưa thịnh soạn của nhà vua], gọi tắt là [Bữa ăn của nhà vua]. Người dẫn chương trình là tôi, Gyna Dohma.” (Gyna)
“Po-Poncho Ishizuka Panacotta s-sẽ tường thuật, vâng!” (Poncho)
“...Poncho-san, đừng lo lắng quá!” (Gyna)
“K-Không vô lí đâu, tôi không giống với…Gyna-dono, người vô cùng ấn tượng. Tôi rất ghen tị đấy.”(Poncho)
“Đó là bởi vì tôi cần phải hát tốt trước mặt khán giả. Nếu mọi người đang xem ở đây có dịp đến quán cà phê [Lorelei] ở Pranam, làm ơn hãy đốt xử tốt với tôi.” (Gyna)
“Làm ơn đừng chen thêm những quảng cáo mở ám như vậy!” (Poncho)
Ahahahahahaha!
Một phụ nữ tinh nghịch và một anh chàng mập mạp như một sự đối lập tương phản vậy. Mọi người ở quảng trường không thể ngừng cười.
“Vậy hãy cùng bắt đầu giải thích mục đích của chương trình này nào?” (Gyna)
“Đức vua đời thứ 14 (tạm quyền) của Elfrieden, Soma Kazuya bệ bạ!” (Poncho)
“Ooooooo” cả quảng trường trở nên náo động.
Trên màn ảnh là hình ảnh vị vua trẻ mà họ đã thấy trong cuộc tuyển chọn nhân tài lần trước.
“Vì tôi chưa chính thức lên ngôi nên không cần thiết phải gọi tôi là đức vua đâu…Ha, xin chào tất cả mọi người, tôi là vị vua tạm quyền, Soma Kazuya. Giờ tôi muốn thông báo đến tất cả các bạn về tình trạng hiện tại của đất nước này… (Soma)
“Cậu ta trông chẳng giống vua tí nào cả”, một người bình luận từ trong đám đông, cũng chẳng thể trách được vì cậu ta mới nắm quyền cách đây không lâu. Không hay biết điều đó, Soma bắt đầu giải thích trên tấm bảng với biểu đồ và bảng thống kê về tình hình nội bộ của đất nước. Cậu ta giải thích đặc biệt kĩ lưỡng về tình trạng thiếu hụt lương thực.
“…Về vấn đề này, tình trạng hiện thời gây nên bởi yêu cầu cao về thực phẩm tươi sống. Nguồn gốc của vấn đề này là đã có khoảng thời gian nông dân chuyển từ việc trồng cây nông nghiệp sang trồng cây kinh tế như bông. Tất nhiên, đó không phải là lỗi của mình nông dân mà còn cả những thương nhân khi họ từ chối thu mua nông sản, và quân đội khi kiếm lời từ việc đó hoặc thậm chí là cả do Hoàng gia khi cố tình làm ngơ. Tôi thành thật xin lỗi”. (Soma)
Sau khi nói vậy, Soma cúi đầu. Một vị vua cúi đầu trước người khác là điều chưa từng xảy ra trước kia. Cậu ta cúi đầu ngay cả khi tình trạng hiện tại không phải do lỗi của cậu ta khi nắm quyền.
“Từ bây giờ, chúng ta sẽ chuyển từ trồng cây kinh tế để trở lại trồng cây lương thực, tuy nhiên thì kết quả thì phải đợi đến tận mùa thu. Chúng tôi cũng đã cân nhắc nhập khẩu lương thực từ các nước khác. Tuy nhiên tình hình hiện tại khá là bi đát. Đầu tiên là chúng ta sẽ phải ngừng xuất khẩu sản phẩm chủ lực của nước ta, đó là bông, nên sẽ không còn cách nào để có thể thu được ngoại tệ. Thêm vào đó là các nước khác cũng đang chịu chung tình trạng với chúng ta. Bạn không thể cho những gì bạn không có được.” (Soma)
Nội dung diễn văn của nhà vua là quá đủ để làm nhụt chí mọi người. Tuy nhiên thì họ còn bất ngờ hơn là chán nản khi đức vua lại công bố những thông tin như vậy cho công chúng. Thường thì những bậc bề trên sẽ không tiết lộ thông tin cho những cấp dưới vì trong đó có thể có cả những sai phạm của họ. Thêm vào đó là sự nhận thức của người dân về chính trị còn kém. Trên thực tế, ngay cả khi giải thích của nhà vua mà một học sinh tiểu học ở Nhật cũng hiểu được, thì chỉ có khoảng 30% dân chúng Elfrieden có thể hiểu được nó.
Tuy vậy, vị vua trẻ này vẫn công khai thông tin đó cho dân chúng khiến những người có học thức khá ngạc nhiên. Tại sao cậu ta lại tự tiết lộ những sai lầm của mình mà có thể khiến cậu ta mất đi sự ủng hộ trong dân chúng?
“U-Ưm…Đó là những gì nên được tiết lộ cho nhân dân biết sao?” (Poncho)
Poncho rụt rè hỏi trong vai trò đại diện tiếng nói của người dân.
Tuy vậy thì Soma vẫn không đổi thái độ.
“Bởi vì một người cứ tiếp tục giữ bí mật sẽ bị nghi ngờ. Và nếu người ta nghi ngờ về độ chính xác của thông tin tiếp theo tôi đưa ra thì tôi thà hứng mũi chịu sào ngay từ đầu còn hơn là tiếp tục nói dối. Mặc dù đúng là có vài thông tin cần giấu vì lí do ngoại giao, nhưng về vấn đề đối nội thì chính sách của tôi sẽ được công khai từ bây giờ. Tôi muốn mọi người dân ở đây hãy tự suy nghĩ. Đất nước này nên làm gì? Chính sách của tôi có đúng đắn không? Tôi muốn tất cả mọi người cùng nghĩ điều đó với tôi.” (Soma)
◇ ◇ ◇
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy một vị vua như vậy đấy …” (Một người dân cho biết)
Có vài lời xì xầm từ mọi người. Một chế độ quân chủ muốn người dân của cậu ta suy nghĩ chính trị là điều chưa từng có. Ngay cả khi có [Cuộc họp quốc gia] để nêu lên ý chí và nguyện vọng của người dân, đó cũng chỉ như một trò đùa theo kiểu [Tập trung mọi người để thỉnh cầu nhà vua]. Việc điều đó có được chấp thuận hay không hoàn toàn vào quyết định của nhà vua. Vì vậy nên nội dung của những đề nghị đó chỉ đơn giản như là [Yêu cầu điều chỉnh giá của mặt hàng XXX do lạm phát] hay [Thỉnh cầu về công trình công cộng]. Chức năng của nó chỉ giới hạn như kiểu hòm thư góp ý cho chính phủ chứ không phải là nơi để bàn về những quyết định chính trị.
Ngay từ đầu, kể cả đến bây giờ thì tư tưởng phong kiến đã bám rễ sâu vào suy nghĩ của từng người ở đây. Nói một cách đơn giản hơn thì chế độ chính trị ở đây cơ bản là kiểu [Tầng lớp thấp sẽ nộp ‘thuế’ cho giai cấp thống trị và họ sẽ bảo đảm cuộc sống và tài sản cho tầng lớp dưới]. Công dân phải đóng thuế cho lãnh chúa (quý tộc) để được họ đảm bảo mạng sống và tài sản của mình. Các lãnh chúa lại phải đóng thuế (hay chiến phí) cho quốc gia - thay cho việc họ có nghĩa vụ hỗ trợ quân sự cho vương quốc - và đổi lại đức vua sẽ bảo đảm cuộc sống và tài sản cho họ (đảm bảo không chỉ có nghĩa là bảo vệ họ trước ngoại xâm mà còn ban phúc lợi cho họ chẳng hạn như nâng cấp cơ sở hạ tầng mà họ muốn).
Một xã hội phân biệt giai cấp. Mặc dù có nguy cơ giai cấp thống trị đã thối nát và tất cả sẽ sụp đổ theo, nhưng nếu nghĩ theo cách khác thì ngoại trừ nhà cầm quyền, những người khác không cần quan tâm đến chính trị. Vậy nên nó có thể gọi là thể chế không liên quan đến chính trị nơi mà mọi người dân chỉ cần quan tâm đến bản thân là đủ.
Dù vậy thì vị vua ở đây vẫn mong người dân có thể có suy nghĩ cho riêng mình nên đã nói “Tôi muốn mọi người cùng suy nghĩ với tôi”. Nó là sự khai sinh cho một quyền và nghĩa vụ mới của mọi công dân: trực tiếp tham gia vào chính trị. Tất nhiên nó không có nghĩa là mọi đường lối đều được chấp nhận. Hơn thế nữa, hiện tại ngay cả khi có đặc quyền đó, do sự thiếu hiểu biết của tầng lớp nhân dân, nó cũng sẽ trở thành quyết định theo hiệu ứng đám đông mà thôi.
Tuy vậy thì khả năng đó đã hoàn toàn bị triệt tiêu.
“Đất nước này sẽ bắt đầu thay đổi từ đây.” (Ông lão A)
“Tôi ghen tị với lớp trẻ vì có thể chứng kiến sự thay đổi lịch sử này đấy.” (Ông lão B)
“Ông nói vớ vẩn gì thế, chúng ta sẽ chứng kiến nó đến cùng.” (Ông lão A)
Nhìn vào gương mặt vị vua mới, ông lão mỉm cười rạng rỡ.
◇ ◇ ◇
Không biết mình vừa gây ra một cuộc náo động nhỏ, Soma tiếp tục giải thích.
“Chúng ta chỉ có thể đợi đến mùa thu để giải quyết triệt để nạn thiếu lương thực. Tất nhiên là chúng tôi sẽ hỗ trợ các bạn, nhưng sẽ rất khó khăn để giúp đỡ tất cả mọi người trong vương quốc do lương thực có hạn và cách biệt địa lí và cuối cùng là chẳng có cái gì gọi là sự bình đẳng giữa tất cả mọi người cả.” (Soma)
Sau cùng thì đất nước này vẫn là nơi ở của rất nhiều chủng tộc.
Sống sâu trong rừng là loài Elf, ở trên những vách đáo cheo leo là tổ của loài rồng, dưới lòng đất là nơi ở của người lùn, nhân ngư thì sinh sống ở gần bờ biển. Cùng với rất nhiều giống loài khác mà đường tiếp tế không thể vươn tới được. Những người này sẽ không thể nhận được viện trợ, cũng như những ngôi làng sống ở vùng sâu vùng xa hoặc miền núi.
“Đó là lí do tôi có một yêu cầu đến mọi người, không, đúng hơn là một chiếu chỉ.” (Soma)
Soma ngừng bài phát biểu của cậu.
Sau một hồi hít thở sâu, cậu tuyên bố dõng dạc.
“Cho đến mùa thu, tất cả mọi người hãy cùng sống sót.” (Soma)
Người dân như nín thở khi nghe những lời nhà vua vừa thốt ra.
Ý nghĩa của lời nói này rất đơn giản. Nhưng ý định thực thì không thể hiểu được.
“Vì chúng tôi không có 3 đầu 6 tay để lo cho tất cả mọi người nên quan trọng là mọi người phải tự tìm cách sống sót. Trèo lên những ngọn núi, đến những dòng sông, lặn xuống biển sâu để tìm kiếm thực phẩm, hãy cùng hợp tác với mọi người. Ngay cả khi bạn phải cúi đầu trước những kẻ mình không ưa. Cho đến mùa thu tôi cầu mong mọi người ở đây hãy sống sót.” (Soma)
Đây cũng giống như một sự đùn đẩy trách nhiệm vậy. Cậu ta nói như thể ‘hãy tự lo cho bản thân mình đi’ tới những người đang chịu nạn. Tuy vậy, có một sự thật rằng là không ai có thể giúp họ khi họ không thể tự mình cố gắng.
Vị vua trẻ xin lỗi chân thành.
“Tôi nài nỉ các bạn. Vì điều tôi nói còn có nghĩa là đừng làm tổn hại đến những người khác nữa nên có thể sẽ rất khó khăn. Tuy nhiên tôi muốn mọi người hãy cùng nhau vượt qua cho đến mùa thu mà không cần phải cướp bóc của người khác, không cần phải bỏ rơi trẻ em để bớt miệng ăn, không bỏ rơi người già, không mất đi bất cứ thành viên nào trong gia đình. Đó là lí do chương trình này được phát với mục đích giúp đỡ phần nào cho các bạn.” (Soma)
Soma ngẩng đầu lên và bắt đầu giải thích mục đích của chương trình. Để có thể câu giờ cho đến mùa thu hoạch, chương trình này có mục tiêu giới thiệu các loại thực phẩm mới mà chưa được biết đến ở nơi đây cùng hướng dẫn chế biến. Những nguyên liệu này phải đáp ứng điều kiện là có thể kiếm được dễ dàng (mọc được trong tự nhiên). Và giờ để chứng minh rằng những nguyên liệu đó có thể ăn được, nó sẽ được chế biến thành đồ ăn và ăn thử.
Ngay cả những người tức giận về những lời đùn đẩy trách nhiệm trước đó của Soma, sau khi nghe về nội dung chương trình cũng đã nguôi ngoai. Họ có thể cảm nhận được rằng ‘Vị vua này thực sự quan tâm đến chúng ta’.
“…Như đã nói, Poncho và Gyna-dono, tôi giao cho hai người việc dẫn chương trình.” (Soma)
Hoàn thành bài phát biểu của mình, Soma quay lại ghế ngồi.
Soma không biết được rằng, trong lúc đó ở quảng trường, tràn ngập tiếng vỗ tay. Những lời của Soma đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mọi người, họ vỗ tay không ngừng. Dù Soma không hay, cậu ta đã chính thức được công nhận là nhà vua của họ.
Trên màn ảnh là Gyna và Poncho đang làm nhiệm vụ dẫn chương trình.
“Vậy hãy cùng bắt đầu nhanh thôi nào. Poncho-san nguyên liệu đầu tiên của hôm nay là gì?” (Gyna)
“V-Vâng! Nguyên liệu đầu tiên là, ĐÂY!” (Poncho)
(Góc nhìn của Soma)
Poncho lấy ra một cái hộp bọc vải. Rồi Liecia, Aisha, Tomoe ngồi theo hàng như những giám khảo ở chiếc bàn cái hộp được đặt lên. Đó là một cái hộp to giống như bể cá vậy. Và rồi Poncho lấy ra từ trong chiếc hộp.
◇ ◇ ◇
Tại phòng ăn trong lâu đài Elfrieden ở thủ đô Parnam đã được dùng làm phòng thu hình.
“Uuuu….” (Aisha)
“Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” (Tomoe)
“Ca-Cái!?” (Liecia)
Khi các cô gái nhìn thấy thứ được đặt lên bàn, cả Aisha, Tomoe và Liecia đều hét toáng lên theo nhiều kiểu và bật ngửa về phía sau. Ngược lại, chỉ có tôi và Gyna-san là vẫn bình tĩnh.
Thứ lôi ra trước mặt tôi là.
“Đó là con bạch tuộc.” (Soma)
“Đúng vậy, đó là một con bạch tuộc” (Gyna)
Một sinh vật với cơ thể mềm nhũn và tám cái xúc tu đang ngoe nguẩy, đó là loài mà tôi đã biết: [Bạch tuộc]. Trong khi ngay cả con bò hoặc lợn cũng bị biến dạng theo kiểu fantasy với những chiếc mai - giống như rùa thì đây chỉ là một con bạch tuộc vô cùng bình thường (chắc hơi lớn hơn một chút). Ở cái thế giới fantasy này, tôi phải nghĩ nó giống như kiểu [Bạch tuộc khổng lồ] cơ. Con bạch tuộc này khiến tôi phải tự hỏi “rốt cuộc tiêu chuẩn của cái thế giới fantasy này là như thế nào vậy?”
À, bên cạnh đó, ở nước này [Bạch tuộc]* được gọi là [Otako], nên tôi mới nghĩ nó giống như bạch tuộc thường. Nhưng nhờ có khả năng phiên dịch ngôn ngữ của Anh hùng, tôi chỉ đơn giản nghe thấy cụm từ [Bạch tuộc] thay vào đó. Nếu một cái gì mà có nhiều điểm tương đồng với một thứ khác ở Trái Đất, tôi vẫn dùng tên từ Trái Đất để đặt cho chúng.
*Bạch tuộc tiếng Nhật là Tako
“Ể? Đất nước này không ăn bạch tuộc sao?” (Soma)
“Sao cậu có thể ăn nổi một thứ kinh khủng như vậy?” (Liecia)
Liecia nhìn tôi với ánh mắt dò xét như thể tôi đang nói một điều gì đó không thể tin được vậy.
Không-không-không, nó chỉ là một con bạch tuộc thôi mà? Tôi không thể hiểu nổi cô ấy.
“Vì có hình dạng như vậy, nó chỉ được ăn ở một vài nơi gần biển. Chúng tôi cũng hay ăn nó ở quê nhà.” (Gyna)
Gyna nhẹ nhàng giải thích. Quả là dù ở Trái đất, cũng có một số nước châu Âu (trừ Tây Ban Nha và vài nước khác) bạch tuộc bị gọi là ‘Cá ác quỷ’ và không coi nó là đồ ăn, nên cũng không thể trách được nếu ở đây cũng nghĩ như vậy.
“Nhưng nó ngon mà.” (Soma)
“Vậy… sao?” (Aisha)
“Tôi chỉ vừa nhắc đến từ ‘ngon’ là Aisha lập tức phản ứng. Tôi biết việc ăn thử chỉ là một nhiệm vụ đối với cô ấy, nhưng cô gái này có vẻ khá sành ăn. Không hẳn là cô ấy tham ăn nhưng có vẻ Aisha cực kì thích đồ ăn ngon, đặc biệt là đồ ngọt (bánh kẹo cao cấp hay được dâng cho nhà vua và chia cho các nữ hầu). Cô ấy đã ăn một lượng lớn bánh kẹo đến nỗi tất cả hầu gái đều phải ghen tị “Sao cô ấy có thể ăn nhiều đến vậy mà vẫn giữ được dáng của mình chứ…”. Tôi đoán có lẽ là do cô ấy lớn lên trong rừng nên ít khi được thưởng thức đồ ngọt.
“Aa. Tôi biết có vài người có sở thích ăn đồ tươi sống, nhưng nếu ta ướp chúng với nước muối và luộc trong nước, nó sẽ trở nên ngon hơn đấy. Món hầm, nướng hay nấu với gạo đều ngon cả.” (Soma)
“...” (Aisha)
“Aisha. Cô đang chảy dãi kìa.” (Soma)
“Ực!... sin nhỗi…” (Aisha)
“Trời ạ. Thêm vào đó, bạch tuộc có hàm lượng protein cao nhưng ít calo nên nó còn rất tốt cho việc ăn kiêng.” (Soma)
“N-Nghe vậy khiến tôi cảm thấy có chút tò mò” (Liecia)
Khi tôi nói từ ‘ăn kiêng’ thì đến lượt Liecia phản ứng. Không-không-không thể nào, tôi nghĩ Liecia nên tăng cân thì hơn? Vì cô ấy phục vụ trong quân đội, dáng cô ấy đã khá là mảnh khảnh rồi.
“Nhưng tôi không nghĩ cô không cần quá quan tâm đến điều đó đâu…” (Soma)
“Soma…Thời điểm chúng tôi không còn quan tâm đến cân nặng của mình nữa cũng là lúc chúng tôi từ bỏ làm phụ nữ.” (Liecia)
Với những lời đó, Liecia mắng tôi với biểu hiện xa xăm trên mặt. Cũng vì Gyna-dono và Tomoe-chan mạnh mẽ đồng tình nên tôi nghĩ chắc là thật. Nhưng vẫn còn đó Aisha với biểu cảm [dù gì thì tôi vẫn muốn ăn hết]…..
“Được rồi… vậy chúng ta bắt đầu chế biến thôi nhỉ?” (Soma)
Sau khi chúng tôi di chuyển đến nhà bếp lắp ở phòng ăn, con bạch tuộc bắt đầu được nấu. Dù bếp trưởng của lâu đài đã nói, “nếu người hỏi chúng thần, chúng thần sẽ vui vẻ chế biến nó cho người…”, nhưng vì tôi thích nấu ăn nên tôi sẽ làm việc đó vậy. Đầu tiên là đặt con bạch tuộc vào một cái bát lớn, dùng dao làm bếp lọc bỏ nội tạng, vòi mực và mắt (trong khi đó thì các cô gái hét lên “yaaaaaaaaa” nhưng tôi làm lơ). Sau đó tôi ướp muối bề mặt cho đến khi kết cấu trơn tuột của nó cứng lại rồi rửa bằng nước. Để tránh trường hợp còn dính bùn trên nó, tôi rửa nó thật cẩn thận. Sau đó tôi bỏ những cái vòi vào nước sôi để luộc con vật-giống-bạch-tuộc. Sau khi nhìn màu vàng bẩn của nó chuyển sang màu đỏ - tím một cách vừa phải, tôi vớt nó ra và hoàn thành món ‘bạch tuộc luộc’ ngon tuyệt. Đợi cho nó nguội bớt, tôi gắp một cái chân nó và cho vào miệng. A…dù như vậy thì nó vẫn thật ngon.
“Hãy ăn khi nó còn nóng!” (Soma)
“Ca-!?” (Liecia)
Liecia và những người khác ngạc nhiên trước cảnh tôi ăn nó mà không do dự. Dựa trên cảm giác nhai từng miếng thịt, không nghi ngờ gì nữa, nó là hương vị của bạch tuộc, cộng thêm vị mặn nhẹ làm nó càng ngon hơn. Nhưng cho dù ngon vậy, vẫn thật tiếc vì ở thế giới này không có nước tương!
“…Nó…. thực sự ăn được sao?” (Liecia)
“Cô đang nói gì vậy Liecia? Chỉ cần ăn thử thôi mà, phải không?” (Soma)
“Không, chỉ là…tôi vẫn chưa sẵn sàng để…” (Liecia)
“Vậy à? Nhưng nó thực sự rất ngon đấy” (Gyna)
Liếc nhìn Liecia đang do dự, Gyna cũng bắt đầu gắp một miếng.
“A! Gyna-dono ăn gian! Vậy giờ đến lượt tôi!” (Aisha)
“Nhìn Gyna, Aisha cũng bắt đầu ăn… Nhưng, này! Đừng ăn nguyên cả cái đầu trong một lần chứ! Cô phàm ăn đến mức nào vậy? Thực tình cái cô Dark Elf này!”
“Whoa! Hương vị này quả thực rất ngon!” (Aisha)
“…Vậy à?” (Soma)
…Phải, tôi cần phải tự kiềm chế. Tôi bắt đầu cắt con bạch tuộc và trộn nó chung nó với bột mì, trứng và vụn bánh mì rồi xiên chúng thành ba miếng một xiên rồi rán trong chảo đầy dầu. Tôi rán kĩ cho đến khi lớp vỏ ngoài trở nên giòn và chuyển sang màu nâu vàng. Vớt chúng ra từ chảo, tôi rưới thêm một loại sốt giống như mayonnaise mà tôi đã tự chế: một hỗn hợp làm từ sốt đặc của thế giới này, lòng đỏ trứng và dấm. Cuối cùng, nó đã hoàn thành. (takoyaki thì phải)
“[Bạch tuộc xiên nướng]…hay một món gì đó na ná như vậy. Nào, hãy tự nhiên thưởng thức.” (Soma)
Tôi đưa mỗi người một xiên.
Liecia và Tomoe-chan tuy vẫn còn lo lắng nhưng vẫn đưa nó lên miệng. Tuy nhiên trong khoảnh khắc nó chạm miệng.
“!? Cái gì vậy? Ngon quá!” (Liecia)
“Thực sự rất…rất ngon!” (Tomoe)
Đôi mắt họ mở to vì độ ngon của nó. Chuẩn rồi! Tôi làm điệu bộ chiến thắng trong thâm tâm.
“Thực sư rất là ngon. Thêm vào đó độ giòn bên ngoài càng làm tăng hương vị của miếng bạch tuộc.” (Gyna)
“Đ-Đúng vậy! Tôi chưa từng nghĩ rằng bạch tuộc ăn kèm gia vị có thể ngon đến thế!” (Poncho)
“Loại sốt trắng này cùng với miếng bạch tuộc hòa quyện với nhau một cách hoàn hảo. Thực sự là cao lương mĩ vị, thưa bệ hạ” (Gyna)
“Đúng vậy, đức vua của chúng ta cũng có thể nấu ăn! Quả là bất ngờ! Vâng!” (Poncho)
Gyna-san và Poncho đang thể hiện vai trò tường thuật cũng dẫn chương trình của mình. Cả hai người vừa ăn vừa thưởng thức hương vị của xiên bạch tuộc. Bên cạnh đó, Aisha thì đang…
chẹpchẹpchụtchụt*...
Với tốc độ kinh hoàng, cô ta chén sạch một lượng lớn xiên bạch tuộc… Hầy, hãy để cô ấy một mình vậy.
◇ ◇ ◇
“…Này papa?” (Đứa trẻ)
“Ừ. Nếu là bạch tuộc thì chúng ta thường xuyên bắt được cả đống mắc trong lưới.” (Người cha)
“Thật sao!? Con muốn ăn nó!” (Đứa trẻ)
“Đúng vậy. Chúng ta thường xuyên quẳng nó đi, nhưng lần này hãy thử xem sao.” (Người cha)
Ở những làng chài ven biển. Những câu chuyện kiểu như vậy đang trở nên thịnh hành.