Part 1:
Giữa tháng hai, năm 1547, Lịch Đại lục.
“Ohh! Bệ Hạ, chào mừng Người đã đến. ”
Khi tôi bước qua cánh cửa vào phòng phát thanh mà chúng tôi đã thiết lập trong lâu đài, một quý tộc trung niên chào đón tôi bằng một cử chỉ nhiệt tình quá mức.
Chính là Moltov Juniro, cha của Ivan Juniro, người đóng vai Silvan – anh hùng Tokusatsu đầu tiên của Vương Quốc Friedonia.
“Này, Moltov,” tôi nói. “Chương trình đang diễn ra thế nào?”
“Thưa Bệ Hạ, chúng thần đang làm hết sức mình dựa theo hình mẫu mà Người đã đặt ra.”
Sự thật là, vài ngày trước, một phần bởi vì con trai ông ấy – Silvan đã trở nên khá nổi tiếng, tôi đã quyết định chơi tới bến và chỉ định Moltov làm giám đốc sản xuất chương trình. Tôi làm thế để giữ cho việc các chương trình có thể tiếp tục được sản xuất ngay cả khi tôi bận.
Moltov, giống như con trai mình – Ivan, cũng có cái năng lực đó nên không cần những hiệu ứng đặc biệt, vì vậy tôi đã quyết định rằng ông ta là một sự lựa chọn hợp lý.
Moltov vuốt ve bộ râu của mình và nói, “À, công việc làm chương trình này sâu sắc hơn Người nghĩ đấy ạ. Có những thứ mà mọi người muốn xem, những thứ mà họ không muốn xem, những thứ mà chúng thần muốn họ thấy, những thứ mà chúng thần không muốn họ thấy … Khá là khó để đạt được một sự cân bằng hợp lý.”
Moltov rên rỉ bằng một giọng đầy lo ngại.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy ông ta thực hiện công việc này một cách nghiêm túc như vậy. “Ông muốn từ bỏ sao?”
“Không ạ! Thần rất thích cái thử thách này!” Moltov trả lời cùng với một nụ cười tươi rói.
Không rõ vì sao mà, tôi cảm thấy ông ta trông dễ mến hơn cái lúc mà ông ta cố gắng gả Siena cho tôi.
Về vấn đề đó thì, Siena, người hiện đang lên sóng cùng với anh trai Ivan dưới vai một nữ anh hùng hỗ trợ (tương tự như Tackle trong Stronger) đã nói với một nụ cười dịu dàng, “Thần tin rằng cha mình đã tìm thấy mục đích của cuộc sống. Thường không có nhiều cách để nâng cao hình tượng quý tộc của mình đâu ạ. Người có thể khẳng định bản thân bằng con đường gia nhập quân đội hoặc cai trị, hay Người có thể trở thành một người có quan hệ họ hàng với Hoàng Tộc. Đó là những con đường duy nhất, vì vậy ông ấy hết lòng theo đuổi chúng. Tuy nhiên, Bệ hạ đã dạy cho cha thần một điều chính là: niềm vui khi tạo ra một chương trình phát sóng để giải trí cho người dân. Xin cảm ơn Người rất nhiều.”
Haizz … Cô ấy quả thực là một cô con gái tốt, tôi gần như đã nghi ngờ liệu cô ấy có thực sự có máu mủ với 2 cha con ồn ào này không.
Mà thôi, quay lại chủ đề nào.
Giống như Siena đã nói, Moltov đã làm việc rất hăng hái để tạo ra các chương trình phát sóng trực tiếp.
Tôi chìa tay về phía ông ta “Ta rất kỳ vọng vào ông đấy, Moltov. Nếu ông tiếp tục làm tốt công việc, ta chắc rằng một ngày nào đó, ta sẽ ban cho ông một viên ngọc phát thanh.”
“Thật sao ạ! Người sẽ đưa cho thần một viên Ngọc phát thanh ư ?! ”
“Đúng vậy. Ta muốn ông không chỉ sử dụng nó cho những chương trình phát sóng công cộng, mà còn tự lập ra một kênh phát thanh cho riêng mình.”
Nói cách khác là, biến ông ấy trở thành một phát thanh viên cá nhân. Vì dù sao thì nếu chúng tôi chỉ toàn nắm giữ những phát thanh viên công cộng, thì số lượng các chương trình có thể sản xuất được khá là hạn chế. Để tạo ra được những chương trình mới mẻ, cần phải có những tiến bộ hơn nữa trong công nghệ và phải có các điều luật thích hợp để quản lý chúng, vì vậy việc này không thể hoàn thành trong một sớm một chiều được. Dù vậy, tốt hơn hết là nên bắt đầu chuẩn bị trước từ 5 đến 10 năm tính từ bây giờ.
Moltov cười rộ lên. “Người sẽ cho thần lập ra một đài phát thanh độc lập cho riêng mình ư! Những giấc mơ giờ đã trở nên vô tận rồi! ”
“Đúng thế. Vì vậy, hãy làm việc chăm chỉ đấy.”
“Cứ để đó cho thần ạ!” Moltov vỗ ngực đầy tự hào. “Nhân tiện thì, thưa Bệ Hạ, hôm nay Người đến đây có việc gì ạ?”
“Ồ, đúng rồi. Ta nghĩ rằng Juna có lẽ đang ở đây … ”
“Ý Người là quý cô Juna Doma ư, cô ấy hiện đang ghi hình trong chương trình giáo dục đấy ạ.” Moltov chỉ tay vào phòng thu.
Đúng vậy, Juna hiện đang phát sóng trực tiếp trong chương trình giáo dục. Bài hát mà cô ấy hát và nhảy múa là một bài hát dành cho trẻ em đến từ thế giới khác với một phong cách mang hơi hướng châu Á. Nhìn cách Juna đang nhảy với những sợi dây phất phơ quấn quanh tay áo trông cứ như một nàng Tiên nữ vậy. Nó làm tôi muốn cầu nguyện rằng, “Hỡi con đường đi xuyên qua những tầng mây, xin hãy đóng lại.” (Trans: để mày bắt thiên thần về làm vở huh, anh thx ý nghĩ đó ( ͡◉ ͜ʖ ͡◉) )
Và cuối cùng thì, chương trình phát sóng đã kết thúc. Juna đã nhận ra tôi và hối hả chạy đến, trong khi vẫn đang trong bộ trang phục sân khấu: “Có chuyện gì vậy ạ, thưa Bệ Hạ? Người không hề có dự định sẽ đến đây hôm nay, đúng không? ”
“À, không, anh không có, nhưng mà … Anh có việc muốn nhờ em.”
“Nhờ em ư?” Juna hỏi.
Tôi gật đầu. “Trong khoảng ba ngày, bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ rời khỏi lâu đài để gặp một người. Anh muốn nhờ em đi theo hộ tống anh.”
“Em không phiền đâu ạ, nhưng mà… Anh định vắng mặt ở thủ đô trong vòng ba ngày sao?” Juna nghiêng đầu sang một bên, trông có vẻ hơi lúng túng. “Không phải chứ, liệu công việc triều chính có bị cản trở bởi sự vắng mặt của anh không đấy?”
“Ồ, ổn thôi mà. Thứ mà anh nhờ Genia chế tạo đã hoàn thành rồi.”
————————————————–
“Cái này … em biết nói thế nào bây giờ nhỉ..?” Juna hiện đang không biết phải dùng từ nào cho hợp lý.
Tôi đã đợi Juna thay đồ, sau đó chúng tôi đi tới văn phòng. Bây giờ cô ấy đang nhìn vào thứ mà tôi đã nói lúc nãy.
Vâng… Tôi có thể hiểu mà.
Tôi đã đặt hàng trước với vị hôn thê của Ludwin và là người tự xưng là Nhà khoa học đi trước thời đại Genia Maxwell để cô ấy chế tạo một thứ cho tôi.
Năng lực của tôi, Tâm Lực Năng, với khả năng điều khiến các đồ vật bằng một phần của ý thức của mình, có thể làm cho chúng lơ lửng, và cho phép tôi thông qua những đồ vật, có thể nhìn thấy được những hình ảnh từ vị trí trên đầu chúng, nhưng năng lực này chỉ có hiệu quả trong phạm vi bán kính tầm một trăm mét. Nếu tôi muốn điều khiến một cây bút để làm giấy tờ trong văn phòng chính vụ, tôi luôn phải ở trong tầm bán kính một trăm mét của nó. Bởi vì thế mà, trong khoảng thời gian tôi vừa mới lên ngôi, khi mọi việc đang cực kỳ bận rộn, tôi đã không hề rời thủ đô quá một ngày trừ khi có chuyện nghiêm trọng.
Ngoài ra, như mọi người đã biết, phạm vi hiệu quả của năng lực này có thể bỏ qua được nếu mục tiêu là một con búp bê, nhưng đáng tiếc thay, búp bê không thể viết tốt được. Khi tôi điều khiển trực tiếp cây bút để viết, việc đó thật dễ dàng, nhưng vì một lý do nào đó, làm việc ấy khi tôi điều khiển con rối cầm bút thì lại khó khăn một cách lạ thường. Nó giống như sử dụng một tay cầm điều khiển từ xa để vận hành một cánh tay robot đang cầm bút. Cần phải có một sự tập trung khủng khiếp, và thế là những gì tôi viết ra cuối cùng vẫn trông như những vết gà bới.
Tôi không thể viết bậy bạ lên những tài liệu quan trọng được. Có rất nhiều loại tài liệu có thể gây ra những vấn đề nghiêm trọng nếu chúng bị hiểu sai.
Cuối cùng, mặc dù những con búp bê có thể loại bỏ được giới hạn phạm vi sử dụng năng lực của tôi, tôi vẫn chưa thể rời khỏi lâu đài trong một khoảng thời gian dài được. Tôi hiểu được rằng nếu tôi có một cái máy có thể viết thư, tôi sẽ có thể làm những công việc của mình từ xa, và như thế tôi có thể rời khỏi được lâu đài mà không phải lo lắng gì.
Đó chính là khoảng thời gian mà tôi khám phá ra khả năng tuyệt vời của Genia.
Cô ta đã sử dụng xương của loài rồng để làm một bộ khung cơ bản, kết hợp chúng với các bộ phận máy móc và hữu cơ khác nhau để tạo ra con rồng máy, Mechadra. Tôi chợt nhận ra rằng [Có lẽ cô ấy có thể tạo ra được một con búp bê chuyển động được cánh tay như con người.]
Với ý nghĩ đó trong đầu, tôi đã đặt hàng, và mới vài ngày trước, Cánh tay máy phiên bản #1 đã được hoàn thành.
Nhìn từ bên sườn, nó trông như một cánh tay kỳ quái mọc ra từ một mặt phẳng có hình chữ L. Còn nói một cách đơn giản, thì nó giống như một cánh tay giả hay một cái tay máy vậy. Tuy nhiên, trông nó thật như một cánh tay người đến kỳ lạ, đến nỗi trông thật rùng rợ và kỳ cục. Điều đó thể hiện rõ trên khuôn mặt của Juna khi cô ấy nhìn thấy nó.
Ôi trời, Genia, tại sao cô phải làm cho nó trông giống thật đến như vậy chứ?
Vâng, tôi đã thử thực nghiệm bằng cách sử dụng Tâm Lực Năng để điều khiển Cánh tay máy phiên bản #1. Cánh tay nhân tạo này chuyển động khá là trơn tru, đang cầm bút và viết chữ trên một miếng giấy.
… Trông nó còn đáng sợ hơn gấp đôi khi chuyển động nữa. Vậy ra đây là thứ gọi là “thung lũng kỳ lạ” ư. (Uncanny Valley)
“Khi các quan chức thấy thứ này đang làm việc, họ cứ sợ hãi miết,” tôi nói. “Ồ, và còn khi những người hầu gái mang trà đến, họ thường hay hét lên rồi ngất đi nữa.”
“Em hoàn toàn hiểu cảm giác của họ.” Ngay cả nụ cười của Juna cũng hơi rúng động khi cô ấy nói vậy. Dù sao thì nó nghe có vẻ giống như một thứ gì đó trong truyện kinh dị mà.
“Tóm lại thì, bây giờ anh đã có Cánh tay máy phiên bản #1 làm việc cho mình, nên anh có thể đi ra ngoài thủ đô rồi”, tôi nói. “Anh còn đặt hàng làm thêm vài cái nữa…”
“Cả một rừng cánh tay đó di chuyển … em thậm chí còn không muốn tưởng tượng ra điều đó nữa…..” giọng của Juna nghe giống như một lời xin lỗi, nhưng tôi đồng ý với cô ấy.
Những cánh tay rối, ở trong một căn phòng trống, viết không ngừng nghỉ. Thậm chí chỉ tưởng tượng ra điều đó thôi cũng đã khiến tôi giảm chỉ số tỉnh táo của mình rồi.
Juna lắc đầu, cố gắng rũ hình ảnh đó ra khỏi tâm trí . “Nhưng mà, Bệ Hạ, tại sao anh lại muốn em đi cùng? Chẳng phải Công chúa, Aisha hay Roroa cũng có thể làm được sao?”
“Hmm … Vì cái người mà anh phải đối phó lần này, anh muốn mượn sức mạnh của em,” tôi nói. “Anh cho rằng nếu là những người khác … họ không phải là đối thủ của bà ấy.”
“Bà ấy? Anh đang nói đến ai vậy?”
“Tổng tư lệnh của Lực lượng Phòng vệ Quốc gia, Excel Walter.”
“…Em hiểu rồi. Là bà ngoại của em, huh? Đó là lý do tại sao anh muốn nhờ em.”
Juna có vẻ hài lòng với lời giải thích đó. Tuy nhiên, cô nhanh chóng nghiêng đầu sang một bên đầy bối rối.
“Nhưng mà, Bệ Hạ này, bà của em đã là đồng minh của anh từ trước đến giờ mà, đúng không? Lúc mà anh nói rằng họ không phải là đối thủ của bà ấy, có lý do nào đó khiến anh phải đối đầu với bà ấy à?”
Khi nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Juna, tôi nói, “Ồ, không phải vậy đâu,” và lắc đầu. “Lý do chúng ta rời khỏi thủ đô trong ba ngày là để khảo sát tiến độ của một dự án mà anh đã nhờ Excel thực hiện, nhưng ngoài điều đó ra thì… Anh nghe nói rằng gần đây Marx đã liên hệ với Excel.”
“Ngài quan thị trung ư? Tại sao ông ấy lại làm thế nhỉ…? Lẽ nào đó là một điều gì đó quan trọng à? ”
“Ồ, không, không có gì quan trọng đâu. Ông ấy không có vẻ gì là muốn giữ bí mật về chuyện đó cả. Ông ta chỉ xin lời khuyên của bà ấy về một số thứ, nhưng … điều mà ông ta đang hỏi xin lời khuyên mới chính là thứ làm anh lo ngại…”
“… Và anh nghĩ ông ta xin lời khuyên về vấn đề gì?”
“Có vẻ như là … nó có liên quan đến ‘người hướng dẫn giường chiếu’ cho anh.” (Trans: ( ͡° ͜ʖ ͡°))
Ngay khi tôi nói thế, Juna hơi nhăn mặt.
Giảng viên giường chiếu là một phong tục tập quán của tầng lớp thượng lưu ở đất nước này. (Các hiệp sĩ, tầng lớp quý tộc, và cao hơn.) Khi một người đàn ông đến tuổi trưởng thành, một phụ nữ “có kinh nghiệm” sẽ được cử đi, để đảm bảo rằng anh ta sẽ không xấu hổ khi lấy vợ, cô ấy sẽ dạy anh ta … “nghi thức phòng ngủ,” và những thứ khác.
Đó là những bài học tiêu chuẩn được giảng dạy giống như lớp học về giáo dục thể chất, nhưng có một số gia tộc còn có cả phần “học thực hành” nữa. (Trans: ( ͡° ͜ʖ ͡°)( ͡° ͜ʖ ͡°)( ͡° ͜ʖ ͡°))
Tôi lúng túng gãi đầu. “Anh sẽ tròn 20 tuổi trong năm nay, và anh có những người đẹp như Liscia, Aisha và em ở bên cạnh. Anh đoán là họ nghĩ rằng, là một thanh niên khỏe mạnh, nếu họ để chúng ta tự xử lý, thì cuối cùng anh cũng sẽ làm ‘chuyện đó’ với ít nhất một trong số các em, thế nên trước đây điều này chưa bao giờ xuất hiện. Nhưng bởi vì anh kéo dài thời gian quá, nên Marx đã trở nên mất kiên nhẫn, và ông ta đã nói rằng có lẽ cần phải có một khóa giáo dục. Có vẻ như Hakuya đã đồng ý với ông ta về chuyện đó. ”
“Em hiểu rồi… ra là thế.” Juna gật đầu, vẻ mặt của cô ấy vẫn còn cau có.
Hoàng tộc của đất nước này đang trên bờ vực tuyệt chủng do cuộc khủng hoảng người thừa kế sau khi vị vua trước vị vua hiện tại qua đời, vì vậy Marx đã luôn giục tôi “Hãy nhanh chóng hạ sinh một người thừa kế.” Mặc dù đám cưới còn chưa diễn ra, nhưng vì tôi đã hứa hôn với Liscia và những người khác, nên có vẻ như trong tâm trí của ông ta, nó không được tính là quan hệ tình dục trước hôn nhân. Tình trạng thiếu hụt hoàng tộc ở đất nước này tồi tệ đến mức như vậy đấy.
“Và thế là, hai người đó đã quay sang Excel, người đã năm trăm tuổi và có cả đống kinh nghiệm khi nói về ‘chuyện tình cảm’”, tôi tiếp tục. “‘Chúng tôi không nghĩ ra được một người phụ nữ nào phù hợp’ họ nói. Khi họ nói vậy … ”
“…Em có một linh cảm xấu về chuyện này.”
“… Excel giơ tay lên và tự nguyện.”
“Biết Ngay Mà!” Juna hét lên, điều mà cô hiếm khi làm.
Có vẻ như, khi cô ấy tưởng tượng ra rằng hôn phu của cô ấy (mặc dù đó vẫn là một bí mật) có khả năng sẽ có quan hệ với bà của mình, cô ấy đã không thể giữ bình tĩnh. Khuôn mặt của cô ấy hiện tại vừa hoảng loạn vừa tức giận.
[Em ấy cũng có thể biểu hiện như thế, huh ….. Thật nhẹ nhõm] tôi nghĩ.
Có vẻ như, khi Marx đến gặp bà ấy để xin lời khuyên, Excel đã nói, “Ồ, nếu là thế thì, sao Ngài không để tôi dạy cho Bệ hạ? Tôi có một lượng kha khá kinh nghiệm trong lĩnh vực đó mà. Nếu muốn, tôi thậm chí có thể tự mình xử lý các bài học thực hành nữa đó, Ngài biết chứ? Tôi thuộc một chủng tộc sống lâu, nên khó có khả năng rằng tôi sẽ mang thai. Hee hee,” cùng với đó là một giọng cười khiến cho người ta khó có thể đoán được bà ấy nghiêm túc đến mức nào.
Theo như Marx nói, cùng với vẻ ngoài khoảng giữa hai mươi đầy dối trá của mình, đôi mắt của bà ấy mang dáng dấp của một con rắn đã tìm thấy con mồi cho riêng mình.
… Tôi cho rằng không phải ngẫu nhiên mà bà ấy lại đến từ tộc Hải xà nhỉ…..
Khi tôi nói với Juna điều đó, cô ấy ấn ngón tay vào thái dương mình, trông rất lo lắng. “Em đã nghe điều này từ dì Accela” Đó là con gái của Excel và mẹ của Carla. “Lúc dì vẫn còn là một cô gái trẻ, ngoại sẽ cám dỗ những người đàn ông có tình cảm với dì ấy và trêu chọc bọn họ.”
“Wow … Thật là khủng khiếp …”
“Không, bà ấy chỉ làm thế với những người mà dì không để tâm đến. Để khiến họ từ bỏ mối quan hệ bất hợp pháp với con gái mình, nhưng … mẹ em đã từng kể, với một khuôn mặt mệt mỏi rằng ‘Mẹ không bao giờ muốn phải nhìn thấy cảnh những người bạn cùng lớp của mình, cứ cố gắng tán tỉnh mẹ mình, rồi bị bắn rụng.’ ”
Ờm, không, tôi không tưởng tượng được là bà ấy lại làm những chuyện như thế. Nghĩ lại thì, Castor đã cố gắng tiếp cận Excel, đúng không nhỉ? Chẳng phải bà ấy tỏ ra lạnh lùng với ông ta là bởi vì ông ta là người theo đuổi trước sao? Đúng là bà ấy có một vẻ đẹp hớp hồn thật. Nếu tôi không củng cố khả năng đề kháng của mình nhờ vào việc ở cùng với Liscia và những người khác, có khả năng tôi cũng đổ rồi.
“Vậy, giờ em đã biết câu chuyện rồi đó, anh muốn nhờ em đi cùng với anh,” tôi nói. “Anh có thể trông cậy vào em không?”
“…Em hiểu rồi. Em sẽ làm hết sức mình để bảo vệ anh, Bệ Hạ.” Juna cúi chào tôi, khuôn mặt của cô ấy đầy vẻ quyết tâm.
Bảo vệ tôi khỏi gì à?….Vâng, đáp án quá rõ ràng rồi còn gì.
Juna nhìn tôi như thể cô ấy muốn nói gì đó, nhưng cô ấy đang gặp khó khăn trong việc nói gì đó và rồi cô ấy nhìn ra chỗ khác. Tôi tự hỏi liệu nó có thể là gì, vì vậy tôi chờ cô ấy lên tiếng. Và có vẻ như Juna đã quyết, cô ấy sau đó liền mở miệng và nói, “Umm … về vấn đề anh đang gặp phải, ưm … chẳng phải nó sẽ được giải quyết nếu như anh chỉ cần làm ‘chuyện đó’ với một trong số bọn em? Có thể là công chúa, hoặc Aisha, hoặc Roroa, hoặc thậm chí … um … là em … ” (Trans: ( ͡◉ ͜ʖ ͡◉))
Khi nói vậy, Cô ấy nhìn xuống và đảo đảo đôi mắt, đó quả là một đòn chí mạng, nhưng tôi liền nuốt nước bọt và kiềm chế bản thân. Đứng theo góc nhìn của Marx, đây có lẽ chính là vấn đề đấy.
“Anh … ừm … chưa sẵn sàng để trở thành một người cha,” tôi nói. “Nghe nè, anh yêu tất cả các em, chắc chắn là thế, và anh thực sự rất có hứng thú với việc làm những chuyện như thế với em, nhưng mà … khi họ nói với anh rằng anh phải hạ sinh một đứa trẻ, anh lại thấy do dự. Với hiện trạng của anh hiện tại, với hiện trạng của đất nước hiện tại, Anh tự hỏi rằng liệu anh có thể làm cho tất cả các em, và những đứa trẻ được sinh ra, trong hạnh phúc không nữa.”
“Em hiểu rồi…” Juna trông có vẻ hơi thất vọng, nhưng cô ấy liền nhanh chóng che đậy nó bằng một nụ cười dịu dàng. “Đó mới chính là anh, Bệ Hạ à. Em có thể cảm nhận được sự quan tâm mà anh dành cho tất cả chúng em nhiều thế nào mà.”
“Tất nhiên là vậy rồi!”
“Nếu thế thì, em rất trông đợi vào thời điểm đó, khi anh đã sẵn sàng.”
Nụ cười Juna tuyệt đẹp đến nỗi khiến tôi phải ôm chặt lấy cô ấy. Trông cô ấy có vẻ khá ngạc nhiên, nhưng cô ấy không chống cự lại.
Người của cô ấy rất mềm và mùi hương của cô ấy thật tuyệt.
Tôi vẫn chưa sẵn sàng, nhưng … ít nhất, tôi có thể làm được điều này. Tôi chợt nhận ra.
◇ ◇ ◇
Vài ngày sau đó – tại thành phố Lagoon
Thành phố Lagoon là thành phố trung tâm của lãnh thổ Công tước Walter.
Nó nằm ở phía đông bắc của Friedonia, và đúng như những gì bạn có thể đoán được từ tên gọi của nó, đó là một thành phố được xây dựng trong một cái đầm nước. Do nhiệt độ và độ ẩm cao, nó được xây dựng giống như Venice ở Ý, và có những con kênh chạy khắp nơi trong thành phố.
Khi tôi nhìn vào thành phố này, nó khiến tôi gợi nhớ đến một bộ manga iyashi-kei nào đó mà tôi đã đọc từ rất lâu rồi, nhưng tiếc là không có những cô gái dễ thương nào làm những hoạt động câu cá ở đây. Thay vào đó, tôi có thể thấy những người đàn ông lực lưỡng đang bốc dỡ hàng hóa từ những chiếc xuồng ở khắp nơi.
Hiện tại đã là mùa đông, thế nên những người đàn ông ăn mặc khá kín đáo, nhưng nếu là mùa hè, có lẽ tất cả họ đã ăn mặc gần như trần truồng rồi. (Kiểu như, không mặc gì ngoài một mảnh vải thắt lưng) Nghĩ tới thôi cũng đã thấy ngộp thở rồi.
Tôi đang ở đây, ngắm nhìn khung cảnh của thành phố Lagoon từ bên trong một chiếc xe ngựa cùng với Juna.
“Em sinh ra ở đây à, Juna?” Tôi hỏi.
“Không, nơi em sinh ra nằm xa hơn một chút về hướng tây bắc, trong một cảng trấn nhỏ gần biên giới với Liên bang Chư Đông quốc. Nơi đó không sống động như ở đây, nhưng anh biết đấy, có rất nhiều loại cá ngon ở đó.”
“Oh, thật sao? Anh muốn đến đó vào một ngày nào đó.”
“Vâng, em hy vọng anh sẽ ghé qua.”
Trong khi chúng tôi có cuộc trò chuyện thú vị, chiếc xe ngựa đã đến dinh thự của Excel.
Tại thành phố Lagoon, thành lũy của Hải quân, có một căn cứ, nhưng không có lâu đài. Đó là vì họ không dự trù đến việc thành phố sẽ bị vây bởi một lực lượng trên đất liền. Nó phản ánh thực tế rằng Hải quân đã thể hiện được sức mạnh toàn diện trên biển, và nếu đất nước này bị một kẻ thù ngoại bang xâm chiếm, họ chỉ đơn giản là lên tàu và tiêu diệt toàn bộ kẻ thù, và thành phố của chúng, bằng những cuộc oanh tạc vùng duyên hải.
Tộc hải xà yêu quý vùng đất này nhiều hơn bất cứ ai, và nếu họ không thể có nó, thì không ai có thể có được. Họ khá là yandere khi nói đến cảm nhận của họ với vùng đất này.
Khi chúng tôi bước xuống mặt đất từ trong cỗ xe, tôi thấy Excel đang đứng trước dinh thự, chờ chúng tôi đến. Mái tóc xanh của bà ấy sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, đằng sau mái tóc ấy là một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.
Vẫn như mọi khi, Excel thực sự rất đẹp, bạn có thể khẳng định được như vậy ngay từ xa. Đúng là bà của Juna có khác. (Mặc dù trông không hợp với từ ‘bà’ cho lắm)(Trans: bait đấy, đừng ngu không ăn cám :V). Bộ trang phục màu xanh bà ấy đang mặc giống như bộ kimono kết hợp với váy trông rất hợp với bà ấy.
Khi tôi nhìn sang, Juna đang làm một gương mặt đầy sát khí.
“Juna? Có chuyện gì vậy? “Tôi hỏi.
“Bộ Kimono đó …”
“Kimono?”
“Đó là bộ yêu thích của ngoại. Có vẻ như … phải thực sự cẩn trọng đó. ”
“Um … Về mặt lý thuyết, mục đích duy nhất của anh ở đây là khảo sát công trình quân sự …”
Khi tôi nói vậy, Juna lo lắng vòng tay của cô ấy giữ chặt lấy tay tôi, rồi nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc. “Bệ Hạ, khi anh đứng trước mặt một con hải xà, đừng bao giờ để lộ ra một kẽ hở nào có thể tấn công. Nếu không…”
“Nếu không?”
“Anh sẽ trở thành một miếng mồi ngon.”
“…”
… Tôi không biết chính xác điều đó nghĩa là gì, nhưng tôi đã tự nhủ rằng sẽ thật cẩn thận.
◇ ◇ ◇
Khi chúng tôi rời khỏi xe ngựa, Excel bước đến chào chúng tôi với một nụ cười.
“Đã lâu không gặp, thưa Bệ Hạ. Chào mừng Người đến thành phố Lagoon.”
Tôi biết Juna đã nói gì, nhưng lúc này đây, bà ấy trông chẳng khác gì so với thường lệ. Tôi cố gắng không để lộ sự cảnh giác của mình , đáp lại bà ấy bằng một giọng thân thiện. “Chúng ta đã không gặp nhau kể từ lúc ta bổ nhiệm bà làm Tổng Tư lệnh của Lực lượng Phòng vệ Quốc gia, đúng không nhỉ? Ta rất mừng khi thấy rằng bà vẫn khoẻ. ”
“Hee hee! Ồ, Bệ hạ à, Người đúng là cứ thích đẩy những trọng trách nặng nề lên đầu bà già này.” (Bà ta trông có vẻ cảm thấy ổn khi tự gọi mình như thế) “Dù sao thì xin cảm ơn Người. Ta hy vọng con cũng khỏe, Juna.”
“Rất vui được gặp lại Người, Hải Vương Nữ.” Bên cạnh tôi, Juna cung kính chào.
Excel được gọi là “Hải Vương Nữ ” trong lực lượng Hải quân ngày trước. Có lẽ với họ, gọi bà ấy thế cũng giống như gọi ma’dam vậy.
Nhưng Excel lắc đầu. “Juna, con không còn phục vụ trong Hải quân nữa. Con sẽ kết hôn với Bệ Hạ, thậm chí còn là với tư cách Vương Phi nữa. Nên mối quan hệ duy nhất giữa chúng ta hiện tại chỉ là người thân trong gia đình thôi.”
” Hải … À không, con hiểu rồi. Thưa Bà ngoại.”
Vâng. Đây quả là một hình ảnh đẹp, một cảnh tượng cho thấy mối liên hệ khăng khít giữa các thành viên trong gia đình… hay chỉ là do tôi nghĩ vậy nhỉ.
“Hee hee hee. Vì vậy, Juna, có nghĩa là con và ta giờ đã ‘bình đẳng’ rồi đấy. ”
… Cái gì vậy? Bà ta vừa mới nhấn mạnh từ ‘bình đẳng’ đấy ư, hay chỉ là do tôi tưởng tượng ra thế?
Với lại, khi nghe thấy từ “bình đẳng”, tôi nghĩ tôi vừa mới thấy một lằn gân mạch trên thái dương của Juna. “…Hee hee hee. Ý Người là gì vậy ạ, thưa ngoại?”
“Con thấy đó, chìa khóa để không cảm thấy buồn chán trước một cuộc sống quá dài là phải luôn có hứng thú với một người nào đó.”
“Thế ạ?” Juna hỏi. “Nhân tiện thì, Người có hứng thú với Bệ Hạ ư?”
“Ngài ấy là vị anh hùng đầu tiên chúng ta có kể từ vị vua đầu tiên mà. Ta thấy cậu ta khá là hấp dẫn. ”
Excel đang mỉm cười. Nhưng tôi cảm thấy một áp lực lạ thường phía sau nụ cười đó. Juna đáp lại bằng một nụ cười tương tự.
… Cái bầu không khí gì thế này? Tôi muốn thoát khỏi đây ngay bây giờ. (Trans: yep, chạy đi không bị phanh thây giờ :V)
“A-Dù sao thì, chúng ta vào trong được rồi chứ?” Tôi đề nghị. “Thực sự chẳng có lý do gì phải đứng ngoài này cả.”
“Hee hee! Thần xin lỗi ạ,” Excel đáp. “Xin vui lòng đi hướng này.”
Với việc thủ tục chào hỏi (?) đã kết thúc , chúng tôi được dẫn vào trong tòa nhà.
Kiến trúc bên trong là một kiểu dinh thự sang trọng theo phong cách phương Tây. Những món nội thất được trưng bày không quá hào nhoáng, thay vào đó lại toát ra một bầu không khí thoải mái. Ngay cả tôi, người không hiểu tí gì về nghệ thuật, cũng có thể cảm nhận được giác quan thẩm mỹ của Excel tuyệt vời đến mức nào.
Cuối cùng, chúng tôi được dẫn đến một căn phòng có gắn một tấm bảng để nhận biết rằng đây là phòng khách.
Có một người đã ở trong phòng khách từ bao giờ, đang đứng thẳng người nghiêm nghị.
Người đàn ông cao lớn đó, đang mặc bộ quân phục của một Hạ sĩ quan trong lực lượng Hải quân Phòng vệ Friedonia, có đôi cánh giống như cánh dơi và một cái đuôi giống như đuôi thằn lằn. Người đàn ông cúi chào tôi, rồi bắt đầu chuẩn bị trà.
Ngay cả khi chúng tôi đã ngồi và ông ta đã hoàn thành việc dâng trà cho tất cả mọi người, người đàn ông đó vẫn tiếp tục đứng phía sau Excel, chờ đợi mệnh lệnh.
Tôi đưa tay lên xoa thái dương của mình. “Nếu ông ta cứ đứng ở đó, tôi sẽ cảm thấy rất khó nghĩ đấy.”
“Thần đã bảo với cậu ta rằng cậu ta có thể hành xử như bình thường”, Excel đáp với một nụ cười ranh mãnh.
Người đàn ông đang đứng phía sau bà ấy là Castor. Ông ta là một trong cựu Tam Tước, Thống chế của lực lượng Không quân. Ông ta cũng chính là cha của Carla.
Sau khi phải chịu trách nhiệm cho tội chống lại nhà vua của mình và bị tước bỏ chức vụ, ông ta đã bị buộc phải từ chức và giao quyền đứng đầu gia tộc của mình cho đứa con trai nhỏ tuổi, Carl, trong khi bản thân thì bị Excel quản lý.
Tình cờ thay, người đang là trợ lý của Carl, theo như đề nghị của ông ta, chính là vị cựu quản gia của gia tộc Vargas và hiện đang là Thống chế của lực lượng Không quân Phòng vệ Quốc gia, Tolman.
Dù sao thì, từ những gì Excel đã nói với tôi, bà ấy đã bắt Castor làm việc chăm chỉ như là người quản lý hồ sơ những người lính trong Lực lượng Hải quân Phòng vệ Quốc gia.
Có lẽ việc trở thành một bại tướng đã lột bỏ được cái bản tính kiêu ngạo cứng đầu của ông ta và khiến cho ông ta trở nên ôn hòa hơn. Hoặc có lẽ ông ta chỉ đơn thuần là đang hành xử như một người quản lý hồ sơ của Lực lượng Hải quân do cái bản tính bướng bỉnh của mình.
Nếu ông ta gặp mặt ai đó trên phố, ông ta sẽ cúi chào ngay cả với những người trước đây từng dưới cấp bậc mình rất nhiều, và vào những ngày dọn vệ sinh của ông ta, ông ta làm sạch tất cả các nhà vệ sinh trên tàu.
Tôi cũng có cùng suy nghĩ như vậy đối với Carla, các thành viên trong dòng họ của ông ta có khuynh hướng quá trung thành với vị trí mà họ đang nắm giữ.
“… Đây là lệnh,” tôi nói. “Ngồi xuống đi, Castor.”
“Rõ thưa Bệ Hạ! Thần xin phép, thưa Bệ Hạ!” Castor cuối cùng đã ngồi xuống.
Trời ạ.
“Ngoài ra, kiểu nói chuyện này khiến ta cảm thấy sởn cả da gà đấy, thế nên bỏ cái kiểu lễ nghi quá mức đó đi”, tôi nói thêm. “Trừ khi chúng ta đang ở nơi công cộng hoặc có các thuộc cấp khác hiện diện, ta muốn ông hãy nói chuyện bình thường. Đó cũng là một mệnh lệnh ”
“Vâng, thưa Bệ Hạ … Nhưng …”
“Castor, một hạ sĩ quan có bao giờ dám phản đối lệnh của vua không hả?” Excel gằn giọng.
“… Hiểu rồi ạ.” Castor miễn cưỡng chấp nhận.
[Whew … Giờ thì cuối cùng chúng ta cũng có thể có một cuộc nói chuyện thoải mái] tôi nghĩ.
“Dù sao thì, cũng đã một khoảng thời gian rồi nhỉ, Castor,” tôi nói. “Ông thấy cuộc sống ở hải quân thế nào?”
“Rất tốt, thưa Bệ Hạ. Thần đã quen dần rồi … Thần đã quen với mùi vị của biển. Với lại, um … ”
“Hm? Chuyện gì thế?”
“Carla đang thế nào rồi?” Ông ta có vẻ khá lo lắng cho đứa con gái của mình, người giờ đây đang là nô lệ của tôi. Vâng, dù sao thì ông ấy cũng là một người cha mà.
“Thư giãn đi. Carla … Uhh, cô ấy đang khá là ổn. ”
“Khoảng dừng giữa chừng đó là sao vậy? Với lại cái ‘Uhh’ đó là sao?’
“Không, tôi chắc chắn cô ấy đang làm rất tốt , chỉ là …”
Nếu tôi nhớ không lầm, tại lâu đài lúc này, Carla đang là …
◇ ◇ ◇
Trong khi đó, trong trường quay lại lâu đài Parnam …
“Bwahahahaha! Silvan, hôm nay ta tiêu diệt ngươi! Xử hắn đi, quái vật bánh xe Dialgon!” (Trans:……..vãi tên)
“Dialgoooon!” (Moltov đã thay Aisha đóng vai những con quái vật.)
“Nguyền rủa các người, Quý cô Dran và Dialgon! Tôi sẽ bảo vệ hoà bình cho đất nước này!”
◇ ◇ ◇
“…Vâng. Cô ấy (có lẽ) đang làm rất tốt. Về mặt thể chất, cô ấy chính là hình mẫu của sức khoẻ. Tôi biết cô ấy là một nô lệ thuộc Hoàng tộc, nhưng tôi không hề động một ngón tay vào cô ấy hay làm bất cứ điều gì tương tự thế đâu. ”
Còn, về mặt “tinh thần” của cô ấy, tôi không chắc lắm. Ý tôi là, Serina lúc nào cũng đùa cợt với cô ấy ….. (Trans: RIP)
“Người chẳng hề làm gì với con gái của thần sao … Khi nghe được điều đó, thực sự thần còn thấy lo lắng hơn.”
“Hm? Tại sao điều đó khiến ông trông chán nản vậy?” Tôi hỏi.
“Bởi vì nếu Người làm chuyện gì đó với con bé, thần cho rằng điều đó sẽ giúp Carla an toàn hơn.” Castor thở dài. “Thần đã được nghe từ Nữ Công Tước Excel. Bệ Hạ là loại người rất coi trọng gia đình mình, và Người sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ họ. Trong thời gian kể từ khi thần ở đây, thần đã nghe các tin đồn về những việc Người đã làm, và … Thần cũng có quan điểm tương tự như thế. Đó là lý do tại sao thần cho rằng nếu Carla mang thai và Người công nhận con bé là thành viên trong gia đình, thì chẳng còn điều gì có thể đe dọa sự an toàn của con bé nữa.”
Không phải với mục đích là để ông ta có thể trở thành thông gia với Hoàng tộc, mà là để con gái mình được an toàn. Nó khiến tôi cảm nhận được cảm giác của một người cha phức tạp như thế nào.
Nhưng…
“Ta không có ý định biến Carla làm Vương hậu của mình.”
Ông ta nín lặng.
“Dù vậy, Liscia sẽ rất buồn nếu có chuyện gì xảy ra với Carla,” tôi nói. “Ta không muốn thấy Liscia buồn. Ta có thể đảm bảo với ông rằng ta sẽ không làm bất cứ điều gì xấu với cô ấy. ”
“Người sẽ không làm điều gì xấu sao…? Thần cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe được lời đó. Vậy thần cầu xin Người, xin hãy đối xử tốt với con gái của thần.” Castor cúi đầu xuống thật thấp.
Tôi chắc chắn rằng ông ấy đã nói bằng một giọng điệu lễ nghi hơn ở câu cuối, bởi vì đó là một lời thỉnh cầu chân thành đến tận đáy lòng. Có lẽ cách đối xử của Excel với ông ta đã giúp ông ấy trưởng thành theo hướng giống như một con người hơn rồi. (À, thật ra là giống như một long nhân mới đúng.)
Tôi nhìn qua Excel. “Vậy, Excel, bà cho rằng chúng ta có thể ‘sử dụng’ ông ta à?”
“Hee hee! Thần đã “chuẩn bị” cho cậu ta rất kĩ. Quả như mong đợi từ một người từng lãnh đạo quân đội, cậu ta học rất nhanh. Với tốc độ tiến triển như hiện tại… Thần khẳng định là hoàn toàn có khả năng. ”
“Ta hiểu rồi… Vậy thì, chúng ta đi nào.”
Sau khi kết thúc cuộc trao đổi mà chỉ có hai chúng tôi hiểu, Excel và tôi đứng dậy. Khi họ nhìn thấy chúng tôi đột nhiên đứng dậy, đôi mắt của cả Juna và Castor liền mở to.
“Um, Bệ Hạ? Chúng ta sẽ đi đâu? “Juna cất tiếng hỏi tôi cùng với một ánh nhìn khó hiểu trên gương mặt.
Tôi mỉm cười gượng gạo. “Em đã quên rồi sao? Kế hoạch của chúng ta trong ngày hôm nay là để khảo sát một công trình quân sự, nhớ không? ”
“Ồ, giờ anh nói em mới nhớ … Đúng là vậy.” Má Juna đỏ lên vì bối rối.
Tâm trí của cô ấy chắc hẳn vẫn đang bận tâm về việc đề phòng Excel. Lúc cô ấy trở nên xấu hổ, cô ấy thực sự đã hành xử giống với độ tuổi của mình. Thực sự rất dễ thương. Tôi ước tôi có thể ngắm nhìn cô ấy mãi như thế này, nhưng tôi hiện đang có công việc cần giải quyết với cương vị là một vị vua.
“Vậy giờ thì, việc đầu tiên là…” Tôi quay sang Castor, trông ông ta có vẻ như chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Bây giờ, chúng ta hãy bịt mắt Castor lại.”
◇ ◇ ◇
Với việc Castor đã bị bịt mắt, chúng tôi leo lên chiếc giỏ treo khinh khí cầu được chuyên chở bằng Phi long, sau đó di chuyển trong khoảng một tiếng đồng hồ, bao gồm cả khoảng thời gian chuyển sang đi tàu ở giữa đường.
Cuối cùng, khi chúng tôi đã đến đích, tôi nói với Castor: “Được rồi, bây giờ ông có thể gỡ bỏ bịt mắt.”
“… Sao cách hành xử của Người lại độc tài thế?” Castor càu nhàu.
Vừa lên giọng cằn nhằn, Castor vừa tháo bỏ bịt mắt ra. Ngay khoảnh khắc sau đó, ông ta nhận thấy mình đang ở giữa rừng.
Những người duy nhất ở đây là Juna, Castor, Excel và tôi, và thứ duy nhất trong tầm nhìn là một rừng toàn cây cối.
“Chúng ta sẽ làm gì ở một nơi như thế này chứ?” Castor trông có vẻ ngơ ngác, nhưng rồi có vẻ như ông ta bất chợt nhận ra điều gì đó và nhíu mày. Ông ta liền hỏi tôi, “Đây có phải … là một hòn đảo hay thứ gì đó tương tự vậy không?”
“Oh…? Sao ông lại nghĩ thế?”
“Thần có thể ngửi thấy mùi nước biển ở mọi hướng. Chúng ta đang ở gần biển, phải không? Dù sao thì chúng ta cũng đã chuyển sang thuyền lúc giữa chuyến đi mà.
“… Tinh ý đấy,” tôi nói.
Mặc dù ông ta bị bịt mắt suốt khoảng thời gian di chuyển, nhưng ông ta lại có thể ngay lập tức nhận ra rằng chúng tôi đang được bao quanh bởi biển. Ấn tượng thật đấy. Tôi có thể khẳng định là Excel đã đào tạo ông ta rất tốt.
Và đó là lúc tôi chợt nhận thấy Juna đã chết lặng bởi những gì cô ấy đang nhìn thấy.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
“Ồ, không … Chỉ là, trên đường đến đây, em đã nhìn thấy rất nhiều thứ đáng kinh ngạc …” Juna nói bằng một giọng có đôi chút xấu hổ, khi nhận ra rằng tôi hỏi đúng lúc cô ấy mất cảnh giác.
Ohh … nghĩ lại thì, tôi chưa từng kể với Juna về nơi này thì phải? Tôi đã giao lại toàn bộ mọi việc cho Excel mà.
Nhìn thấy Juna như vậy, Castor thậm chí còn nghi ngờ hơn. “Thế nơi này thực ra là sao?”
“Hm? À, nói một cách đơn giản nhất có thể thì … Đó là vũ khí bí mật của chúng ta, và là một khu thử nghiệm cho một loại quân mới, chắc là thế? ”
“Vũ khí bí mật ư?” Castor lặp lại.
“Nếu ông tận mắt chứng kiến thì sẽ dễ hiểu hơn. Đi theo ta nào.” Tôi bắt đầu bước đi và dẫn đường cho mọi người.
Khi chúng tôi đi được một đoạn, chúng tôi đã đến một khu trống trải. Đó là một đồng cỏ phủ đầy cỏ ngắn.
Không hề có bất cứ thứ gì nhô cao cả, vì vậy bầu trời xanh trải rộng mênh mông trên đầu chúng tôi. Khi tôi nhìn lên bầu trời, những Phi long kỵ sĩ đang bay lượn theo một đội hình.
Tôi chỉ vào những người Phi long kỵ sĩ đó. “Castor, ông thấy thế nào khi nhìn thấy họ?”
“Họ rất … nhanh, huh …” Castor đáp, nheo mắt lại cứ như là đang bị chói. “Quá nhanh là đằng khác. Đó không phải là tốc độ mà Phi long có thể đạt được. Họ đang sử dụng ma thuật gì à? ”
“À, nói đến ma thuật thì … đúng vậy, có thể nói là họ đang sử dụng chúng, theo một cách nào đó. Nhưng, nếu họ sử dụng ma thuật để tạo ra một cơn gió thuận chiều, ông có nghĩ rằng họ vẫn có thể bay được theo đội hình như thế không? ”
“… Không, không thể được. Nếu họ tăng tốc độ bay bằng cách sử dụng ma thuật, thì rất khó để có thể đồng bộ với nhau được như thế. ”
Đúng như Castor đã nói, mỗi người có mức độ kỹ năng ma thuật khác nhau. Ngay cả khi họ sử dụng ma thuật cùng loại, thì lực thi triển, phạm vi và mức độ hao tổn vẫn phải phụ thuộc vào con người. Đó là lý do vì sao, ngay cả khi chúng ta tập hợp được một nhóm người có cùng khả năng dùng phong thuật, thì họ có lẽ cũng không thể bay được theo đội hình như thế khi sử dụng ma thuật để tăng tốc. Vì vậy tốc độ đó không đến từ ma thuật, nó đến từ công nghệ.
“Ta muốn ông hãy nhìn vào yên ngựa của họ,” tôi nói.
“Có thứ gì đó được gắn ở đó,” Castor hướng sự chú ý đến thứ mà tôi đã nói với anh ta. “Có phải là những chiếc vòng không?”
Nếu bạn nhìn kỹ hơn, đúng là thế, ở lưng yên ngựa của những Phi long kỵ sĩ có hai cái vòng, một cái bên trái, và một cái bên phải.
Tôi trả lời anh ta trong khi nhìn lên bầu trời, “Thứ mà ông thấy ở đằng sau yên ngựa của họ là một phiên bản thu nhỏ, nhẹ của Tiểu Susumu phiên bản V.” (Thiết bị đẩy Maxwellian) “Khi được trang bị, Phi long có thể bay nhanh hơn và quãng đường bay xa hơn rất nhiều so với trước đây”.
◇ ◇ ◇
Vào cái ngày Ludwin đưa tôi đến phòng thí nghiệm dưới hầm ngục của Genia.
Họ đã cho tôi thấy những phát minh của Genia như Tiểu Susumu phiên bản V và Mechadra, và trong khi tôi vẫn còn vướng một số lo ngại (đặc biệt là về cách xử trí với con Mechadra) khi trên đường về nhà, tôi đã rất tự tin rằng tôi sẽ tìm ra chìa khóa để mang đến một cuộc cách mạng cho đất nước này. Đó là lúc một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi.
“… Này, Genia. Cái món Tiểu Susumu phiên bản V này có thể sản xuất hàng loạt được không? Với lại, cô có thể làm cho nó nhỏ hơn và nhẹ hơn không?”
“Hm …” Genia trả lời sau khi suy nghĩ một chút. “Vấn đề là ở chỗ thần không biết liệu thần có thể đảm bảo được nguồn cung cho các kim loại đặc biệt đó hay không, nhưng nếu vấn đề đó được xử lý, sản xuất hàng loạt là hoàn toàn có thể. Còn, về việc thu nhỏ và làm cho nó nhẹ hơn, Người biết là chất lượng của chúng sẽ bị giảm xuống nếu làm vậy, đúng không? ”
[Kim loại à?] Vấn đề này đã tồn tại trước cả khi chúng tôi sáp nhập Amidonia, thế nên việc khai thác những thứ kim loại đó sẽ rất khó khăn bởi tình trạng nghèo nàn tài nguyên khoáng sản của Vương Quốc…
Genia nghiêng đầu đầy vẻ thắc mắc và hỏi tôi, “Người định dùng chúng cho việc gì?”
“À, thứ đó hút không khí và thổi ra đằng sau, phải không? Nếu là thế thì, ta tính đến việc đặt chúng vào phần bụng của Phi long, hoặc có thể là đằng sau yên ngựa của chúng.”
“Oh?! Thần hiểu rồi! Thần đã không hề nghĩ đến việc sử dụng chúng như thế đấy!”
Có ba loại sinh vật được sử dụng theo cách tương tự như máy bay ở thế giới này: Phi long (Wyvern), là loài được sử dụng rộng rãi; Điểu sư (Griffon), chỉ có Đế Quốc thành công trong việc nhân giống; và những con rồng ở Tinh Long Liên Sơn. Nếu tôi xếp hạng theo thang điểm S, A, B, hoặc C về tốc độ bay, khả năng lượn và quãng đường bay, thì sẽ là thế này:
… Ờm, đại loại là thế.
Nếu bạn nhìn vào các số liệu thống kê này, bạn có thể thấy rằng Phi long giống như máy bay ném bom, có thể bay xa nhưng không mạnh trong chiến đấu, và Điểu sư giống như máy bay chiến đấu, không thể bay một quãng đường xa, nhưng mạnh mẽ trong một cuộc chiến. Còn những con rồng thì đều mạnh trong tất cả các lĩnh vực, nhưng số lượng của chúng ít hơn rất nhiều so với hai loài còn lại, và chúng còn có lý trí nữa, thế nên chúng không thể bị kiểm soát hoàn toàn. Có vẻ như có một quốc gia ở phía bắc có kí một hiệp ước với những con rồng, nhưng họ là ngoại lệ trong số các ngoại lệ.
Nói cách khác, mặc dù tôi muốn tránh điều này bằng mọi giá, nhưng nếu chúng ta có chiến tranh với Đế quốc, lực lượng Phi long kỵ binh của chúng ta sẽ không thể đọ được với lực lượng Điểu sư kỵ binh của đế quốc.
Tuy nhiên, nếu chúng ta có thể chế tạo một thiết bị đẩy thu nhỏ và nhẹ của Genia, và gắn nó lên Phi long, thì sao? Chẳng phải mọi chỉ số sẽ được tăng lên ngoại trừ khả năng lượn của chúng sao? Nếu chúng ta có thể làm được điều này thì:
Tốc độ bay: B (S) | Khả năng lượn: C (C-) | Quãng đường bay: A (S +)
Và như thế, ngay cả khi họ không thể đấu lại lực lượng Điểu sự kỵ binh trong cận chiến, họ vẫn có thể chiến được bằng cách sử dụng phương thức chiến đấu vừa đánh vừa chạy (hit and run). Đó là những gì mà tôi dự định.
Cơ mà, tôi không thể đảm bảo một nguồn cung kim loại đặc biệt được, vì vậy ý tưởng đó đành phải hoãn lại trong một khoảng thời gian. Tuy nhiên, với việc Roroa nhét vào tay tôi lãnh thổ của Amidonia sau đó, mọi thứ đã thay đổi.
Mặc dù tỷ lệ tự cung ứng lương thực của Amidonia thấp, nhưng nơi này lại có một lượng dồi dào tài nguyên khoáng sản có giá trị ngoài sắt. Bao gồm cả kim loại đặc biệt.
Với việc nguồn cung của thứ kim loại cần thiết đã được đảm bảo, tôi đã một lần nữa yêu cầu Genia chế tạo một phiên bản thu nhỏ của Tiểu Susumu phiên bản V mà Phi long có thể trang bị được.
◇ ◇ ◇
“Và thế là, cô ấy đã chế tạo ra được Tiểu Susumu phiên bản V Loại nhẹ”, tôi kết luận.
Một số lượng khổng lồ Tiểu Susumu phiên bản V được làm ra với kích cỡ nhỏ hơn, nhẹ hơn, và có thể gắn được trên yên ngựa của Phi long. Lý do cho việc có đến hai chiếc vòng là, chỉ với một chiếc, thứ đó sẽ hút người cưỡi ngồi trước mặt nó. Vì thế để ngăn chặn điều đó, những chiếc vòng đã được đặt ở cả 2 bên trái và phải. Khi chúng không được sử dụng (khi người lái muốn tập trung vào việc cua gấp, hay khi con Phi long đang tự mình vỗ cánh bay) chúng có thể đóng lại được như vỏ sò. Ngược lại, khi thiết bị được sử dụng (cho các chuyến bay tốc độ cao, quãng đường bay dài), Phi long có thể giữ cho đôi cánh của mình cố định ở vị trí mở, chỉ tập trung vào việc tạo lực nâng.
Với việc phát minh ra Tiểu Susumu phiên bản V Loại nhẹ, những con Phi long của đất nước chúng tôi, đúng như tôi mong đợi, đã có thể vượt qua được các đội Điểu sư kỵ binh của Đế Quốc trên tất cả mọi thứ ngoại trừ tốc độ lượn.
Khi nghe được lời giải thích đó, vị nguyên Thống chế Không quân, Castor, cực kỳ ấn tượng. “Đúng là một phát minh đáng kinh ngạc, nhưng mà … Người không thể làm gì đó với cái tên được sao?”
Đó là điều duy nhất khiến ông ta thất vọng. Tôi có thể hiểu được mà.
“Có chứ, ít nhất thì ta đã đăng ký nó với tên gọi là Thiết bị đẩy Maxwellian Loại nhẹ,” tôi nói.
“Vâng, thần nghĩ thế nghe được hơn đấy.”
Và đó là lúc tôi chợt nhận ra Juna đang làm một khuôn mặt u ám.
“Này, có chuyện gì thế, Juna?” Tôi hỏi.
“Umm … anh đang định chiến tranh với Đế Quốc sao, Bệ Hạ?” Juna lo lắng hỏi.
Oh … Sau khi nghe lời giải thích của tôi, có lẽ cô ấy sẽ nghĩ thế, huh. Đúng là, tôi đã sử dụng Đế quốc làm kẻ thù tưởng tượng của mình khi phát minh vũ khí. Bạn cần phải luôn chuẩn bị kỹ càng trước một kẻ thù mạnh mẽ hơn chính mình mà. Nhưng…
“Chừng nào Nữ hoàng Maria của Đế Quốc Grand Chaos vẫn trung thành và kiên định với lý tưởng của cô ấy, Anh không nghĩ giữa chúng ta sẽ có rắc rối gì đâu”, tôi nói. “Anh cũng không có ý định chiến đấu chống lại Đế Quốc lúc này….”
“… Anh không có ý định đó ư?”
“Không. Nhưng mà … không ai biết tương lai sẽ ra sao. Không có gì đảm bảo rằng phía Đế quốc sẽ giữ vững chính sách hiện tại của họ, và có khả năng sẽ có một thế lực mạnh mẽ khác ngoài Đế quốc có thể một ngày nào đó sẽ đứng lên đối đầu với chúng ta. Anh không muốn có một cái nhìn ngây thơ, rồi sau đó bị hành cho ra bã khi thời điểm đó đến. Đó là lý do tại sao, anh cần phải chuẩn bị cho kịch bản tồi tệ nhất có thể xảy đến bất cứ lúc nào.”
Về điều đó, nếu ta ví nó giống như việc phá hủy một cây cầu đá và thay thế nó bằng việc sử dụng các kỹ thuật tân tiến nhất thì cũng đúng. Bởi vì Machiavelli đã nói rằng quân vương phải luôn được chuẩn bị để đối phó với thời vận đổi thay.
“Vậy ra anh đang giả định kịch bản tồi tệ nhất có thể xảy ra… Em hiểu rồi,” Juna nói, và sau đó không đề cập đến chủ đề này nữa.
Tôi chắc chắn cô ấy vẫn đang cảm thấy không thoải mái, nhưng đến cuối cùng cô ấy đã tin tưởng tôi. Liscia và Aisha đôi khi cũng thế. Roroa là người duy nhất không cảm thấy khó chịu, và thực sự sẽ hỗ trợ tôi.
Quả thực … tất cả bọn họ đều quá tốt với tôi.
Castor hỏi tôi, “Trước đó, Người có nói đây là nơi thử nghiệm cho vũ khí và loại quân bí mật, phải không? Thần hiểu phần vũ khí rồi, nhưng về phần loại quân bí mật thì sao? ”
“Nếu ông muốn biết, chúng ta sẽ cần phải đi thêm một chút nữa,” tôi trả lời.
Tôi bắt đầu bước đi, dẫn nhóm đến điểm dừng tiếp theo của chúng tôi. Khi chúng tôi vừa tiến qua cánh đồng, những bụi cỏ bất chợt biến mất hết, phơi bày ra một khoảng đất trống. Đó là một nơi phủ đầy loại đất sét màu đỏ giống như sân thể thao. Tuy nhiên, chẳng có cái base nào để chơi bóng chày, hay cái cầu môn nào để chơi bóng đá cả. Thứ duy nhất ở đây là 2 cái lều để tránh ánh sáng mặt trời, và một thanh nỏ cơ giới bắn liên châu dùng để phòng không.
Bên trong lều, Vị ma thuật sư có đôi tai cáo – người hiện là phó chỉ huy của quân đội dưới quyền Ludwin, Kaede Foxia, đang say sưa bàn luận với một nhóm người trông giống các nhà nghiên cứu và kỹ sư.
Khi chúng tôi tiến lại gần, Kaede cũng đã nhận ra sự hiện diện của chúng tôi.
“A, Bệ Hạ, và ngài Nữ Công Tước Excel nữa. Chào mừng 2 vị,” Kaede cất tiếng chào chúng tôi với một nụ cười.
“Lâu rồi không gặp,” tôi trả lời. “Mọi người vẫn đang làm việc tốt đấy chứ?”
“Vâng ạ. Hal và thần đều đang làm rất tốt. Oh? Công chúa không cùng đi với Người hôm nay sao?”
“Đúng vậy … vị tiểu thư này là người đồng hành với ta hôm nay,” tôi nói thầm với cô ấy, đặt tay lên lưng của Juna và đẩy nhẹ cô ấy một cái.
Juna bước lên một bước, rồi hơi cúi đầu xuống và chào Kaede. “Rất vui được gặp cô. Tôi là Juna Doma, trước đây thuộc Hải quân. ”
“Ôi trời! Chị chính là vị Lorelei hàng đầu, đúng không ạ?! Em là một fan hâm mộ của chị đấy ạ! Cho em bắt tay chị một cái với! “Kaede dùng cả 2 tay của mình bắt lấy tay Juna” Em thật không thể ngờ là chị lại thuộc Hải quân … Huh? Hình như Bệ Hạ vừa mới nói chị là người đồng hành với Ngài ấy…? ”
Kaede chớp mắt lia lịa, rồi quay sang nhìn tôi.
Tôi đã nói rằng cô ấy là người đồng hành của tôi, vì tôi nghĩ rằng cho Kaede biết chuyện chúng tôi đã đính hôn cũng ổn thôi, nhưng thực sự có đôi chút xấu hổ khi phải tự mình giải thích bằng lời thế này. Khi tôi nhìn sang, gương mặt Juna cũng đang ửng đỏ.
“Umm, er, ừm … Là như vậy đấy,” cuối cùng tôi đáp.
“… Thần hiểu rồi,” Kaede nói. “Ra là thế, huh?”
Khi nhìn thấy khuôn mặt của cả 2 chúng tôi, Kaede, quả nhiên lanh lợi hệt như tính cách của cô ấy, đã ngay lập tức kết nối các dữ kiện với nhau và hiểu ra.
Cô ấy hạ thấp giọng của mình xuống và hỏi, “Vì hiện tại vẫn chưa có công bố gì, thần đoán rằng đây vẫn là một bí mật, phải không ạ?”
“Ta rất mừng khi cô hiểu chuyện một cách nhanh chóng như vậy đấy,” tôi thì thầm. “Dù sao thì, Juna cũng cực kì nổi tiếng mà.”
“À vâng, đúng là thế. Thần nghĩ bạo động có thể sẽ bùng nổ nếu Người công bố nó vào lúc này đấy.” giọng của Kaede cực kỳ nghiêm túc.
Vâng, tôi biết điều đó mà, đó là lý do tại sao tôi hiện đang cố gắng chuyển mức độ nổi tiếng của Juna từ việc là một thần tượng sang việc trở thành một ca sĩ cho những đứa trẻ.
“Bỏ qua đi, tôi muốn cho Excel và những người khác biết chủng loại quân mới”, tôi nói.
“Thần hiểu rồi. Nếu là thế thì, chúng thần đang chuẩn bị thực hiện một cuộc thử nghiệm đây ạ.”
Và với câu nói đó, Kaede bắt đầu ra lệnh cho các kỹ sư gần đó. Cô ấy bảo họ vẽ một vòng tròn kép ở giữa khu đất sét bằng phấn. Kaede sau đó sử dụng thổ thuật (thao túng trọng lực) để chuyển thanh nỏ liên châu bắn phòng không tới trung tâm của vòng tròn đó. Khi Kaede hoàn thành việc lắp đặt thanh nỏ, cô ấy quay lại nơi chúng tôi đang đứng.
“Whew! Mọi thứ đã được thiếp lập và sẵn sàng rồi ạ. ”
“… Thế Người định bắt đầu thế nào đây?” Castor hỏi, và tôi đáp lại bằng cách chỉ lên bầu trời và nói.
“Cứ nhìn lên trời đi, mọi thứ sẽ nhanh chóng trở nên rõ ràng thôi,” tôi giải thích.
“Nhìn lên?”
Chúng tôi nhìn lên trời, có một đội hình gồm những con Phi long đang bay lượn. Xét theo những lời giải thích tính cho đến hiện tại, nó giống như những gì anh ta đã thấy trước đó, nhưng lần này, những con Phi long đang mang “thứ gì đó” ở chân sau của chúng (Phi long, không giống như loài rồng, mà giống với loài chim, có đôi cánh thay vì chân trước). Khi đội hình Phi long bay vụt qua đầu chúng tôi, chúng đồng loạt thả thứ đó xuống.
Vô số những thứ được thả xuống đó đang rơi về hướng chúng tôi theo một đường thẳng.
Càng tiến gần đến mặt đất, hình dạng của chúng càng trở nên rõ ràng.
Họ là người. Vô số người đang rơi xuống. Hơn nữa, chúng tôi có thể khẳng định rằng tất cả họ đang mang vũ khí.
Sau đó, chúng tôi đã nghe thấy tiếng hét yếu ớt của họ.
“Wahhhhhhhhhh!”
Halbert đang ở đó, hòa lẫn với đám người đang la hét và rơi xuống.
“N-này! Chúng vừa ném đi một đám người kìa!” Castor hét lên, giọng hoảng hốt.
Nếu bạn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đó là phản ứng tự nhiên thôi, tôi đoán vậy.
“Không sao hết,” tôi nói. “Cứ xem đi.”
Gần như cùng lúc với thời điểm tôi nói ra lời đó, những chiếc dù liền bung ra từ sau lưng của những người đang rơi đó. Ngay lập tức, tốc độ rơi của họ liền giảm xuống. Những chiếc dù bung lượn trên bầu trời như những bông hoa trắng, hệt như chúng tôi đang xem một đợt pháo hoa từ xa. Dù vậy, nếu chúng biến mất như pháo hoa, Hal và những người khác sẽ té lộn cổ cho mà xem.
Castor ngớ người nhìn vào đội lính nhảy dù. “Chính xác thì … đó là gì?”
“Ý ông là mấy cái thiết bị à? Hay là chủng loại quân? “Tôi hỏi.
“Cả hai.”
“Cái thiết bị đó được gọi là dù. Khi mở ra, nó sẽ làm triệt tiêu tốc độ rơi , cho phép chúng ta hạ cánh an toàn. Ta đã đến gặp nhóm chế tạo và nói rằng, ‘Này, thứ này có tồn tại đấy,’ và ta đã bảo họ làm ra chúng cho ta. Còn về chủng loại quân thì … Họ là lính dù Phi long. Ta gọi họ là Dra-troopers.” (Edit: Dra-trooper: ghép từ Dragon (rồng) và trooper (binh lính). Thật sự thì mình ko biết nên dịch thế nào cho hay, nên sẽ để nguyên nhé)
” Dra-troopers?” Castor hỏi.
“Họ là một loại quân tiếp đất từ bầu trời giống như thế để khiến cho kẻ thù bất ngờ, khiến cho hậu phương của kẻ thù trở nên hỗn loạn, và đánh chiếm các cứ điểm của đối phương. Thông thường thì, cần phải có máy bay mới tạo ra được loại quân này, nhưng vì ở thế giới này cũng có những con Phi long. Nên ta đã quyết định rằng bấy nhiêu đó đã đủ làm nền tảng để tạo ra loại quân này, vì vậy ta đã thiết lập nên chúng. ”
Khi tôi suy nghĩ về việc liệu tôi có thể tái hiện lại các chủng loại quân đội đã tồn tại trong thế giới cũ của tôi ở đây hay không, lính nhảy dù là thứ đầu tiên tôi nghĩ đến. Ở Đức họ được gọi là Fallschirmjäger, và chúng đã được sử dụng kể từ Thế chiến II. Các nhiệm vụ chính của họ là, như tôi đã giải thích, phục kích, gây hỗn loạn, và chiếm giữ các cứ điểm. Nhiều người trong số họ là những người lính khỏe, cơ bắp, và có những câu chuyện về Lữ đoàn 1 Không quân Nhật Bản sẽ khiến bạn nghĩ rằng họ xuất hiện trong một số manga. (Ví dụ: Xé được sợi dây dày 2 mm bằng tay không.)
Những người lính nhảy dù ban đầu của thế giới cũ của tôi, vũ khí của họ được đựng trong một cái hộp và thả riêng ra, vì vậy nếu họ tiếp đất ở một nơi khác với chỗ thả vũ khí, họ sẽ phải chiến đấu với mỗi khẩu súng ngắn trên tay.
Nhưng đây là một thế giới của kiếm và phép thuật, vì vậy cho dù những người lính của chúng ta chỉ có thể mang theo một món vũ khí chuyên dụng, thì họ vẫn có thể chiến đấu tốt. Với Hal thì, nếu cậu ta có một cây giáo, cậu ta hoàn toàn có thể gây ra một sự hỗn loạn trong trại của địch. Từ góc nhìn đó, chủng loại lính này hoàn toàn phù hợp với thế giới ở đây.
Castor nhìn tôi châm biếm. “Họ là Dra-troopers, mặc dù họ nhảy từ Phi long à?”
“N-này, Thế thì có vấn đề gì chứ? Với lại, cái tên đó nghe ngầu hơn Wyv-troopers nhé.” (Wyv-trooper: ghép từ wyvern (Phi long) và trooper (binh lính))
“… Thần cũng nghĩ vậy.”
Đúng vậy, độ ngầu mới là quan trọng. Họ đâu nhất thiết phải nhảy từ con rồng chứ.
“Bỏ chuyện đó qua một bên đi … Ta có một mục tiêu khác trong việc thiết lập một đơn vị Dra-troopers,” tôi nói thêm.
“Hm? Vẫn còn nữa sao? ”
“Cứ theo dõi tiếp đi rồi ông sẽ thấy. Được rồi, Kaede, làm đi. ”
“Vâng thưa Bệ Hạ.”
Khi tôi đưa ra tín hiệu, Kaede giơ tay phải lên. Sau đó, “Giờ thì … Khai hỏa đi nào!”
Khi Kaede phất tay xuống một cái, thanh nỏ liên châu phòng không đặt ở trung tâm của vòng tròn kép liền bắn ra tất cả tên cùng một lúc. Các mũi tên với phạm vi bắn và độ chính xác đã được cường hóa bởi ma thuật xoáy hướng về phía Hal và những người khác. Các đầu mũi tên đã được làm bằng vật liệu không gây tổn thương ngay cả khi họ bị trúng đạn, nhưng dù vậy chúng bay khá là nhanh, nên sẽ đau phết đó.
“ĐỊNH MÊNH!!!!!!!”
Hal gầm một tiếng gần như chẳng thể hiểu nổi khi cậu ta hất văng các mũi tên bay đến với ngọn giáo trong tay. Những người khác thì cắt chúng bằng kiếm, chặn chúng bằng những cái khiên quá khổ, chệch hướng chúng bằng những cái thuẫn, hoặc tìm những cách khác để tự vệ khỏi làn mưa tên.
Cuối cùng, khi gần chạm đến mặt đất, Hal bọc lấy ngọn giáo bằng hỏa thuật…. à không. Cậu ta ném thẳng nó luôn vào cái nỏ.
Thunk!
Ngọn giáo đâm xuyên qua chiếc nỏ phòng không. Nếu Hal bọc lấy ngọn giáo bằng hỏa thuật, nó sẽ đâm xuyên qua chiếc nỏ và đốt cháy nó, và vô hiệu hóa được hoàn toàn thứ vũ khí này. Nói cách khác… cuộc đổ bộ đã thành công.
“Ngừng bắn thôi nào! .”
Sau tín hiệu của Kaede, dàn nỏ phòng không liền dừng lại. Hal và những người lính dra-troopers của cậu ta đổ bộ xuống cái vòng tròn kép được vẽ trước đó.
Trong lúc đó, tôi vừa liếc nhìn hô vừa giải thích cho Castor, “Đây là một hướng sử dụng khác của lực lượng này. Họ chính là lực lượng dùng để tiêu diệt những chiếc nỏ phòng không.”
Nỏ liên châu phòng không được tạo ra để chống lại sức công kích khủng khiếp của các chủng loại không quân như Phi long kỵ binh, phi đội Điểu Sư, và các kỵ sĩ rồng. Nỏ phòng không được cường hóa tầm bắn và khả năng lần theo mục tiêu bằng các loại ma thuật khủng bố, biến nó trở thành thiên địch của các đơn vị không quân như Phi long kỵ binh. Nhờ thế mà, phe tấn công không thể sử dụng sức mạnh không quân của họ để oanh tạc bất ngờ một thành phố. Nếu họ muốn oanh tạc thành phố bằng sức mạnh không quân, trước hết họ cần phải tiêu diệt những thanh nỏ phòng không trên bức tường thành.
Vì thế mà, họ phải phát động một cuộc vây thành bằng cách sử dụng một lực lượng đánh bộ như Lục quân. Chỉ khi nào Lục quân chiếm giữ được các bức tường thành hoặc phá hủy được các thanh nỏ phòng không nhắm vào họ bằng cách sử dụng vũ khí công thành, lực lượng không quân mới có thể mở chiến dịch oanh tạc vào thành phố.
Điều đó có nghĩa là, nếu thành phố đang bị oanh tạc, tức là phe phòng thủ đã thua. Và việc họ đầu hàng ngay khoảnh khắc các đợt oanh tạc trên không trở nên khả thi có vẻ như cũng là lẽ thường thôi. Đó là lý do tại sao, trong các trận công thành, nhiệm vụ thực sự của Lực lượng Không quân chỉ là hạ gục Không quân của phe đối địch để họ không thể tấn công Lục quân.
Điều đó đã khiến tôi suy nghĩ. Nếu có một cách đơn giản hơn để tấn công những chiếc nỏ phòng không, Thì không quân sẽ có thể được triển khai sớm hơn, và điều đó có thể cho phép kết thúc nhanh cuộc chiến.
“Vì vậy, sách lược đối phó mà ta đã nghĩ ra đó là những Dra-troopers.” Tôi giải thích, ”Bởi vì, như ông thấy Hal rồi đấy, lực lượng tinh nhuệ có thể đánh bật các mũi tên bay về phía họ. Đội Dra-trooper là một đơn vị đặc nhiệm có thể đánh xuyên qua mưa tên và đổ bộ vào đất liền nơi đặt những chiếc nỏ phòng không và vô hiệu hóa chúng.
“Hahh … Hahh … Người nói nghe dễ dàng quá đấy …” Hal đi đến chỗ chúng tôi, thở hổn hển, trông cậu ta có vẻ kiệt sức.
Đó chắc hẳn là một buổi luyện tập gian khổ. Mặc dù tiết trời vẫn đang là tháng thứ hai, người cậu ta đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu ta đã tháo cái dù ra, và có lẽ cậu ta đang cảm thấy nóng, bởi vì cậu ta đang cởi trần.
Hal nhận lon nước từ Kaede trong khi phàn nàn, “Thật là, Người cứ thả tôi xuống từ trên không hết lần này, rồi lần nọ, rồi lần kia nữa.”
“Để ta nhắc lại cho cậu nhớ, đã có những biện pháp đảm bảo an toàn rồi”, tôi nói. “Nếu cậu rơi vào khu vực nguy hiểm mà không mở được dù, các Phi long kỵ sĩ sẽ bắt lấy cậu.”
“Vấn đề không phải chỗ đó,” Hal nói. “Bị ném ra ngoài giữa bầu trời thế này đáng sợ muốn chết. Gió thì rít ấm ĩ qua lỗ tai. Tôi giờ chả đếm nổi không biết bao nhiêu lần tôi nghĩ rằng mình sắp chết đến nơi rồi.”
“Ohh. Đúng rồi … Ta cũng không muốn tự mình trải nghiệm đâu.”
“Tôi cũng thế thôi, tôi hiện phải làm thế này đâu phải là vì tôi muốn đâu!” cậu ta hét lên.
Trong khi tôi đang chế nhạo Hal, Castor đưa ra một câu hỏi mà ông ta đã thủ sẵn.
“Nhưng mà, để thả những Dra-troopers xuống, chẳng phải đầu tiên chúng ta cần phá vỡ sức mạnh không quân của kẻ địch sao? Nếu đội Phi long kỵ sĩ mang theo những Dra-troopers, họ sẽ không thể chiến đấu tốt được, đúng không?”
Hmm ….. đúng là nguyên Thống chế Không quân có khác. Ông ta chỉ ra đúng trọng tâm luôn.
“Đó là lý do tại sao chúng ta đã tăng cường khả năng của những con Phi long với Tiểu Susumu Phiên bản V,” tôi đáp. “Đây là một sự đổi mới cùng một lúc ảnh hưởng đến cả những Dra-troopers, những thành viên thuộc Lục quân, và Phi long kỵ sĩ, những người thuộc Không Quân. Chúng ta chưa thiết lập được một hệ thống sản xuất hàng loạt, vì vậy chúng ta phải ưu tiên nơi nào chúng cần được triển khai trước.”
“Thần hiểu rồi … Đó là một hành động cải cách hoàn toàn chính xác mà Người có thể thực hiện được bởi vì Người đã thống nhất tất cả các lực lượng lại thành Lực lượng Phòng vệ Quốc gia rồi”, Castor trầm giọng bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình. Ông nhìn lên bầu trời, nơi những Phi long kỵ sĩ đang bay theo đội hình, và buồn bã nhủ thầm, “Loài Phi long bay nhanh hơn Điểu sư và xa hơn Rồng ư. Mình ước gì mình có thể ngồi trên một con. Chưa bao giờ mình lại cảm thấy thất vọng vì bị chuyển giao cho Hải quân hơn lúc này….”
“… Castor?” Tôi cất tiếng hỏi.
“Ha ha … Đó chỉ là tiếng gào thét của kẻ bại trận thôi ạ, xin đừng bận tâm. ”
“… Vậy sao?” Tôi hỏi.
Tiêng gào thét của kẻ bại trận … huh?
Đúng là, tôi đã thắng và Castor đã thua. Bây giờ chúng tôi đang đứng bên cạnh nhau nhìn chằm chằm lên bầu trời. Quả là một cảm giác kỳ lạ.
Excel theo dõi cuộc trao đổi của chúng tôi và nở một nụ cười khổ.
Part 2:
“Bây giờ, chúng ta hãy cùng kiểm tra phía bên dưới nào,” tôi nói.
Sau khi chia tay với Hal và Kaede, chúng tôi quay trở lại khu đồng bằng mà chúng tôi đã đi qua trước đó. Tôi chỉ vào một ngọn núi đá nhỏ, đủ lớn để có thể nhìn thấy từ nơi chúng tôi đang đứng.
“Núi đá đó ở đó chắc là chỗ gần nhất. Hãy đến đó nào.”
Tôi dẫn đường. Khi chúng tôi đến chân núi đá, các Phi long kỵ sĩ đã hạ cánh xuống, vừa hoàn thành xong việc luyện tập của họ. Ở chân núi đá đó, có đường dẫn vào một cái hang động to đến nỗi một con rhinosaurus có thể dễ dàng đi qua. Những con Phi long đang lần lượt đi vào bên trong.
Thấy vậy, Castor hỏi tôi, “Nơi đó là chuồng Phi long à?”
“Ồ, hey. Ông biết điều đó rồi à.”
“Thông thường, Phi long xây dựng tổ của chúng trong những cái hang đá giống như thế,” ông ta giải thích. “Chúng thần đã xây dựng những công trình tương tự vậy tại Hồng Long Thành Ấp. So với những chuồng ngựa thông thường, những con Phi long có thể thư giãn dễ dàng hơn ở một nơi như thế này. ”
Ah, đúng rồi. Ông ta là một chuyên gia về chủ đề này mà.
“Đúng thế,” tôi nói. “Hang động đó được kết nối với một tầng bên dưới. Bên dưới đó có khoảng một trăm phòng nhỏ trải dài 2 bên hang động chính. Những con Phi long hiện sống trong đó. Hiện tại thì có khoảng 20 con đang ở đây.”
“Một trăm phòng á?!” Ông ta kêu lên. “Bấy nhiêu đó là bằng một phần mười số lượng Phi long chúng ta có khi thần còn là Thống chế đấy! Người cần số lượng nhiều đến vậy sao?! Nơi đây là khu trại tiền tuyến hay sao thế?! ”
“À, có rất nhiều lý do giải thích cho điều này.” tôi nói.
Trong khi trấn an Castor, chúng tôi bước vào hang động. Bên trong nơi này bốc mùi như một nông trại (Hoặc có thể là sở thú) vậy. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để thông gió cho nơi này, nhưng vẫn không giải quyết được triệt để.
“Vậy … cái nơi bên dưới mà Người muốn chỉ cho thần xem, là tổ của Phi long ư?” Castor cau mày hỏi. Có vẻ như tất cả những bí mật này đã bắt đầu khiến ông ấy khó chịu.
“Không phải, sâu hơn nữa cơ,” tôi nói với ông ta. “Nào, hướng này.”
Trước mặt chúng tôi là một cánh cửa nhân tạo trông hoàn toàn lạc lõng với khung cảnh bên trong hang động. Có hai cái tay quay ở hai bên cánh cửa, và bên cạnh mỗi cái tay quay là một người lính gác đang đứng nghiêm nghị ở đó. Phía sau cánh cửa là một căn phòng vuông nhỏ.
“Um, Bệ Hạ … Trông có vẻ như là một căn phòng nhỏ xíu ạ?” Juna bình luận, một dấu chấm hỏi trôi nổi trên đầu cô ấy.
Ô đúng rồi. Juna cũng lần đầu tiên đến đây mà nhỉ. Nhìn biểu hiện của cô ấy lúc này trông khá là hài hước.
“Được rồi, mọi người,” tôi nói. “Lên xe đi nào.”
“Lên xe? Đây là một loại phương tiện à? ”
“Đừng bận tâm đến điều đó.” Tôi quay sang 2 người binh sĩ đứng hai bên. “Được rồi, xuống tầng dưới nào.”
Họ cúi người đáp lại. “”Tuân lệnh, thưa Bệ Hạ!””
Khi mọi người đã ở trong cái phòng nhỏ đó, 2 người binh sĩ đó liền nói vào ống liên lạc. “Di chuyển từ tầng giữa xuống tầng dưới.” Và rồi, sau khi nghe những lời đáp lại “Tầng trên đã sẵn sàng” và “Tầng dưới đã sẵn sàng”, họ bắt đầu quay những cái tay quay bên cạnh cánh cửa. Khi đó, căn phòng nhỏ bắt đầu từ từ hạ xuống.
“Eek!” Juna hét lên.
Căn phòng đi xuống khá chậm, nhưng vì điều này xảy đến quá đột ngột, Juna bị mất thăng bằng, và dựa người vào ngực tôi để hỗ trợ lấy lại thăng bằng. Khi tôi giữ được cô ấy, tôi cảm thấy được cơ thể mềm mại, cùng mùi hương của mái tóc cô ấy xông vào mũi tôi. Thật là tuyệt.
“E-em xin lỗi, thưa Bệ Hạ.” Juna nói, đỏ mặt.
“Thôi nào, anh đâu có phàn nàn gì đâu,” tôi nói. “Em không sao chứ?”
“V-vâng. … căn phòng nhỏ xíu này đang đi xuống sao? ”
“Đúng vậy,” tôi nói. “Em có nhìn thấy mấy cái tay quay bên cạnh cửa, đúng không? Bằng cách quay chúng, họ có thể nâng lên hoặc hạ căn phòng này xuống. ”
Chính là thế. Căn phòng hình hộp này là một cái thang máy chạy bằng tay cực đơn giản. Nhà thiết kế chính là Genia Maxwell.
Chính tôi (người không rành về khoa học) cũng không hiểu chính xác nguyên tắc hoạt động của hệ thống, nhưng có một cái ròng rọc cùng với một trái cân ở phía đối diện của thang máy, và bằng cách nào đó thứ đó có thể nâng và hạ thang máy mà không phải dùng nhiều sức hơn việc đạp xe là bao.
Sự thật là, thứ này ban đầu được thiết kế và lắp đặp trong phòng thí nghiệm dưới hầm ngục của Genia. Tuy nhiên, khi cô ấy nghĩ kỹ, mặc dù mối phiền phức lúc đi lên và đi xuống đã được loại bỏ, nhưng Genia không thích và cũng không ra ngoài thường xuyên cho lắm, vì vậy bản kế hoạch đó đã bị hủy bỏ.
Nhóm nghiên cứu mà tôi đã gửi để sắp xếp lại các bản thiết kế của Genia (chúng được lưu trữ khá là cẩu thả, tôi đã phải gửi đến một nhóm lao công – tất nhiên là do Ludwin dẫn đầu) đã tìm ra bản thiết kế này, vì vậy chúng tôi đã thử lắp đặp một cái ở đây để chạy thử nghiệm. Nó được vận hành bằng tay, không thực sự nhanh, và đòi hỏi phải có một người đứng quay thang máy luôn sẵn sàng, nhưng nếu họ làm việc theo kiểu thay ca mỗi giờ, thì cũng không mệt mỏi lắm.
Hiện tại, chỉ có ba điểm dừng, “Lối vào hang động”, “Tầng dưới” và “Tầng trên”, vì vậy thang máy này chỉ cần 6 người vận hành.
Thực ra, chỉ cần một người vận hành là đủ rồi (hai, nếu họ làm việc theo ca), nhưng những người lính đã nói rằng, khi có yêu cầu từ nhiều tầng khác nhau, nó sẽ gây ra sự nhầm lẫn, vì vậy chúng tôi đã phải dùng hệ thống sáu người mà trong đó những người lính sẽ báo cáo trước những gì họ định làm trước khi quay các tay quay.
Có một số thang máy được lắp đặt ở đây. (Dù vậy, cái mà chúng tôi đang đi bên trong hang động này là cái duy nhất có 3 tầng.) Tôi cũng định lắp đặt chúng tại lâu đài, vào một khoảng thời gian nào đó trong tương lai gần. Dù sao thì cung điện là một nơi rộng lớn, và có rất nhiều công việc cần phải chạy lên chạy xuống cầu thang suốt ngày mà.
Khi tôi đưa ra lời giải thích, chẳng biết vì lý do gì mà Juna lại thở dài. “Em cảm thấy là em có thể hiểu được tại sao công chúa đôi lúc lại mang một ánh mắt mệt mỏi trên khuôn mặt của cô ấy rồi.”
“Tại sao lại nói về Liscia lúc này?” Tôi hỏi lại.
“Em hiểu rằng đây là một cỗ máy tuyệt vời, nhưng khi anh cứ liên tục giới thiệu những thứ vượt quá sự hiểu biết của em thế này, thật khó để bắt kịp những điều anh nói.”
“Em có cần phải nghĩ sâu sắc đến như vậy không chứ?” Tôi hỏi. “Anh chắc chắn là những người ở đây chỉ nghĩ rằng, ‘Này, cái thứ mới mẻ này tiện lợi ghê nhỉ.'”
“Như thế không được đâu ạ,” Juna vẫn đang dựa vào ngực tôi, và mỉm cười nhẹ nhàng. “Cho dù có mệt mỏi … nhưng chúng em vẫn muốn hiểu được anh.”
“… Thật xấu hổ,” tôi thừa nhận.
Trong khi đang nói chuyện, chúng tôi đã đến tầng thấp nhất. Cửa thang máy mở ra một vùng không gian rộng rãi, thoáng đãng với một cái trần nhà rất cao.
Có một số lượng lớn máy móc, các dụng cụ thí nghiệm kỳ lạ và “một thứ gì đó” trông có vẻ như đang được xây dựng. Nó giống như cảnh tôi đã chứng kiến trước đó trong phòng thí nghiệm dưới hầm ngục của Genia.
Nếu có một khác biệt, thì đó là về số lượng người. Ở đây, có những người đang mặc những chiếc áo khoác trắng trông giống như các nhà nghiên cứu, cũng như những công nhân xây dựng đang đi qua lại.
Tôi giải thích nơi này cho ba vị khách ghé thăm nơi này cùng với tôi “Đây chính là nơi mà những nghiên cứu quân sự và bộ phận sản xuất tọa lạc. Cái thiết bị bay mà ta nói lúc trước, Tiểu Susumu phiên bản V loại nhẹ, cũng đang được sản xuất ở đây. ”
“Người cho họ làm việc trên một hòn đảo sao? Thần nghĩ đây là một nơi khá là bất tiện để mở một công xưởng đấy …” Castor nói ra vấn đề mà ông ta đang nhận thấy. Dĩ nhiên ông ấy nói đúng, nhưng có một lý do cho điều đó.
“Khi nói về công nghệ quân sự, chúng ta phải để tâm đến việc thông tin bị rò rỉ đến các nước khác,” tôi giải thích. “Ở một nơi như thế này, bao quanh bởi biển cả, chúng ta có thể giới hạn lượng người ra vào dễ dàng. Khá là thuận tiện. Nhưng, đúng là ở đây chật chội thật, nên ta đang dự định sẽ chuyển mọi người sang một chỗ khác lớn hơn.”
Rảo bước đi thêm một chút nữa, một phòng kính nhỏ xuất hiện. Bên trong, các nhà nghiên cứu đang thực hiện kiểm tra hoạt động của Tiểu Susumu phiên bản V loại nhẹ.
Về mặt kỹ thuật, loại kính này chính là kính cường lực (không phải bằng vật liệu – mà là loại kính được gia cố bằng ma thuật), vì vậy nếu có điều gì đó khủng khiếp xảy ra, chẳng hạn như thiết bị bị nổ, hoặc một nhà nghiên cứu bị hút vào và thổi bay, nó sẽ không ảnh hưởng đến bất cứ thứ gì bên ngoài căn phòng. Dù vậy, nó cũng không ngăn được thiệt hại và thương vong bên trong căn phòng, vì vậy tôi hy vọng các nhà nghiên cứu sẽ cẩn thận trong công việc của họ.
“Nơi đây là vừa là kho vũ khí vừa là viện nghiên cứu,” tôi nói. “Dù vậy, hầu hết những gì họ đang làm lúc này là thử nghiệm các phát minh của Genia Maxwell.”
Nhà khoa học và phát minh đi trước thời đại, Genia, là một thiên tài điển hình. Chỉ khi nào hoàn thành xong một trong những phát minh, cô ấy mới thỏa mãn. Cô ấy dường như không nghiên cứu sâu thêm về một đề tài hay tinh chỉnh nó sau khi thành công. Cô ấy thà bỏ thời gian và sức lực để làm một việc khác mà cô ấy muốn làm hơn.
“Đó quả là … một sự lãng phí khủng khiếp,” Excel nói, nghiêng đầu sang một bên.
Vâng, tôi cũng cảm thấy như vậy. Chúng tôi đã có thể dựa theo Tiểu Susumu phiên bản V để tạo ra phiên bản gọn nhẹ hơn. Nhưng…
“Ta nghĩ đó là cách hiệu quả nhất để phát huy khả năng của Genia. Việc một người có những điểm mạnh và điểm yếu của riêng họ là lẽ tự nhiên thôi mà. Có những loại thiên tài như Genia lúc nào cũng tràn ngập những ý tưởng điên rồ, nhưng cũng có những loại thủ công truyền thống như các nhà nghiên cứu ở đây: tập trung nghiên cứu một thứ duy nhất và đạt được thành quả theo hướng đó. Ta cho rằng cả hai đều đáng được ca ngợi như nhau. ”
“Hee hee.” Excel cười khúc khích. “Thần cho rằng đó là một lối suy nghĩ đáng ngưỡng mộ đấy, thưa Bệ Hạ.”
Khi tôi nhận được một lời khen ngợi chân thành đến từ một chư hầu quan trọng thế này, mặc dù trái ngược với vẻ ngoài đôi mươi của mình, bà ta đã hỗ trợ đất nước này trong suốt gần năm trăm năm qua, nó làm tôi cảm thấy hơi nhột.
“Mà, không phải lúc nào chúng ta cũng nhận được thành quả xứng đáng từ những cuộc thí nghiệm đó đâu.” tôi thừa nhận.
“Hm? Tại sao Người lại nói thế? ” Bà ta hỏi.
“Để giải thích thì… Uh, chắc là ở phía này?”
“Sao giọng của Người lại ấp úng vậy?”
“Ta đã nhìn qua những bản sơ đồ thiết kế của nơi này, nhưng đây cũng là lần đầu tiên ta thân chinh đến đây,” tôi nói. “Nhìn mọi việc từ bên ngoài thì trông dễ dàng đấy, nhưng đó là một chuyện, còn bên trong thực sự là một mớ hỗn độn.”
Theo trí nhớ mang máng của tôi về bản sơ đồ thiết kế, chúng tôi nhanh chóng đến được nơi cần đến. Đó là một khu tập bắn được bao bọc bởi những bức tường và lưới. Có những chiếc cung được đặt dựa vào tường, và vì một lý do nào đó, có hai bộ áo giáp da được thiết lập làm mục tiêu. Khoảng cách bắn chỉ tầm 10m.
“Thậm chí ở đây còn có cả phòng tập bắn ư?” Castor hỏi. “Nhưng mà, mục tiêu gần thế này, sẽ không mấy hiệu quả cho việc tập luyện đâu,” Ông ta cầm lấy một trong những cái cung đang dựa vào bức tường.
“Đó là bởi vì nơi đây không phải dùng để tập luyện đâu, ông thấy đấy,” tôi nói. “Nếu muốn tập luyện, họ có thể tập ở khu đất của tầng trên.”
“Cũng có lý…”
“Thay vào đó, nơi này là để thử nghiệm cung và mũi tên, hoặc kiểm tra độ bền của áo giáp.” Vừa giải thích, tôi vừa đưa cho Castor một mũi tên. “Castor. Khả năng sử dụng cung của ông thế nào?”
“Đừng nói đùa. Thần có thể không còn là một vị tướng nữa, nhưng đã là một tướng lĩnh thì bắt buộc phải biết tất cả các thể loại võ thuật.”
“Tốt rồi,” tôi nói. “Vậy thì hãy thử bắn một mũi tên bình thường vào bộ giáp bên phải đi.”
“Chỉ cần bắn trúng nó là được phải không? Được thôi.”
Castor giương cung lên, kéo dây … và thả ra. Cùng với một tiếng ‘phựt’, mũi tên bay thẳng về phía chiếc giáp, đâm vào bộ đồ da đó. Tuy vậy, chỉ có đầu mũi tên cắm vào nó, cả mũi tên không thể xuyên qua được.
Castor nghiêng đầu sang một bên đầy nghi hoặc. “Cái bộ giáp da đó … Họ đã làm gì với nó vậy?”
“Đúng vậy,” tôi nói. “Có một miếng sắt mỏng đằng sau lớp da đó. Được rồi, tiếp nhé. Lần này, bắn giống như khi ông đang chiến đấu, hãy truyền ma thuật vào mũi tên”.
“…Được.”
Castor bắn một phát nữa. Không có sự khác biệt trực quan nào trong cách ông ta thực hiện, nhưng lần này mũi tên xuyên qua lớp áo giáp da. Đó chắc chắn là nhờ ma thuật mà ông ta đã truyền vào. Điều này chứng tỏ rằng, nếu cường hóa bằng một nguyên tố ma thuật, một mũi tên có thể đi qua một bộ áo giáp có kim loại đính bên trong.
“Được rồi, tiếp theo, bắn bộ giáp bên trái bằng một mũi tên ma thuật khác,” tôi nói.
“Rõ.”
Castor lại bắn một lần nữa. Khi ông ta làm vậy, một tiếng ‘clang’ vang lên và mũi tên bật ra. Bộ giáp da không bị xây xước gì.
“Đó là bộ giáp của Quân đoàn Ma Giáp thuộc Đế quốc … hay nói đúng hơn là hàng nhái của nó,” tôi nói.
“Hàng nhái á?”
“Công nghệ của chúng ta chưa đủ trình để sao chép lại hoàn toàn chúng. Nhưng dù vậy bộ áo giáp này cũng được gia cố bằng ma thuật phòng thủ. Ông cũng đã nhìn thấy nó triệt tiêu ma thuật, và mũi tên đã bị đẩy lùi rồi đó, đúng không nào? Vâng, những mũi tên này là một trong những nỗ lực không thành công của chúng ta khi đang tìm ra cách đối phó với một bộ áo giáp như thế này.” Tôi đưa cho Castor một mũi tên với đầu mũi màu đen.
“Mũi tên này là gì?” Ông ta hỏi.
“Ta gọi nó là mũi tên kháng ma thuật. Đầu mũi tên được làm từ khoáng nguyền. ”
“Khoáng nguyền ư?!” Castor nhìn chăm chú vào đầu mũi tên.
Khoáng nguyền là một loại khoáng hấp thụ năng lượng ma thuật. Chắc các bạn còn nhớ, Genia đã sử dụng loại khoáng này làm nguồn năng lượng cho Tiểu Susumu Phiên bản V của cô ấy. Bởi vì chúng ta không thể sử dụng ma thuật khi ở gần chúng (hay nói đúng hơn, năng lượng từ ma thuật đã bị đá hấp thụ), và ma thuật được xem như là phước lành của các vị thần hay tinh linh trong thế giới này, nên nó đã bị gọi là khoáng nguyền.
“Chúng ta đã khám phá ra được rằng khoáng nguyền không hề triệt tiêu ma thuật, nó chỉ hấp thụ năng lượng ma thuật mà thôi,” tôi giải thích. “Trong trường hợp đó, ta đã nghĩ rằng có lẽ nó có thể hấp thụ được sức mạnh ma thuật được yểm lên một mảnh trang bị bằng cách sử dụng ma thuật cường hóa. Vì vậy, chúng ta đã thử nghiệm điều đó, và … Ta đã đúng.”
“Thật không thể tin nổi?!” Castor hào hứng nói. “Nếu đó là sự thật, vậy thì chúng ta chẳng cần phải lo lắng về Quân Đoàn Ma Giáp nữa rồi!”
Nhưng tôi lắc đầu. “Chẳng phải ta đã nói với ông rồi sao? Đó là một thí nghiệm thất bại. Khoáng nguyền không chỉ hấp thụ ma thuật của kẻ địch. Chúng ta không thể cường hóa mũi tên bằng ma thuật nguyên tố, cũng như gia cố các mũi tên của chúng ta. ”
“Ah! Vậy điều đó có nghĩa là…”
“Cứ tự mình thử đi rồi ông sẽ biết.”
“Uh, vâng” Castor bắn ra một mũi tên kháng ma thuật. Khi ông ta làm vậy, mũi tên kháng ma thuật gây được một vết xước lên bề mặt của bộ giáp được cường hóa bằng ma thuật, nhưng mũi tên cũng đã vỡ tan thành từng mảnh khi trúng đích.
Trong khi Castor và những người khác vẫn còn đang sửng sốt, tôi nhún vai. “Nó giống như là chúng ta lại quay trở về điểm xuất phát vậy, bắn một bộ áo giáp bình thường bằng một mũi tên bình thường. Khoáng nguyền rất giòn, vì vậy sử dụng nó để làm đầu mũi tên chẳng hiệu quả chút nào. Và nếu chúng ta nung chảy chúng và đặt vào bên trong một đầu mũi tên sắt, thì lượng khoáng nguyền sẽ bị giảm đi và làm suy yếu hiệu quả. Trong khi đó, nếu chúng ta tăng lượng khoáng nguyền lên, thì đầu mũi tên sẽ trở nên quá lớn, và nó không còn hoạt động giống như một mũi tên được nữa. Nói tóm lại, chúng ta đang đi vào ngõ cụt.”
“… Đó là lý do tại sao nó là một thất bại, huh.”
“Đúng vậy.”
Tuy nhiên, mặc dù gần như chẳng thu thập được gì từ thí nghiệm này, nó cũng không hẳn là lãng phí. Chúng tôi đã gây ra được một vết xước nhỏ lên bộ giáp được cường hóa đó. Và bộ giáp đó đã bị các mảnh khoáng nguyền phủ lên khiến cho hiệu quả cường hóa của chúng bị mất đi. Nếu nó bị một viên đạn bắn vào, hay một thứ gì đó có khả năng xuyên phá cao cho dù không có ma thuật, thì có thể sẽ xuyên thủng được bộ giáp đó.
Đúng vậy, khi tạo ra mũi tên kháng phép, tôi đã suy nghĩ về việc giới thiệu súng, thứ đã không được phát minh ra trong thế giới này bởi vì nó không mang lại nhiều lợi thế.
Khi tôi biết về sự tồn tại của khoáng nguyền, tôi đã cho rằng nó có thể bắn xuyên qua Ma Giáp Quân Đoàn. Tuy nhiên, kết quả là như thế đó.
Một viên đạn bình thường sẽ bị chệch hướng bởi phép cường hóa. Nếu chúng tôi thử sử dụng khoáng nguyền để làm đạn, thì nó lại trở nên quá giòn để có thể hữu dụng. Bên cạnh đó, mặc dù có thể bắt gặp khá nhiều khoáng nguyền trong Vương Quốc, nhưng chúng có rất nhiều công dụng, chẳng hạn như Tiểu Susumu, nên chúng tôi không thể lãng phí nó thế được.
Hơn nữa, khi sử dụng làm đạn, khoáng nguyền có khả năng sẽ để lại hậu quả sau đó. Nếu mặt đất rải rác toàn những viên đạn bị bắn trật mục tiêu, thì vùng đất đó sẽ không thể sử dụng được ma thuật trong một khoảng thời gian. Trong thế giới này, ma thuật là một phần của cuộc sống hàng ngày của người dân, điều đó sẽ làm cho những vùng đất không thể sống được.
Mặc dù không gây ra chết chóc, nhưng vì chúng vẫn còn tồn đọng sau một trận chiến và ảnh hưởng tiêu cực tới cuộc sống của thường dân, khoáng nguyền cũng để lại hậu quả tồi tệ như bom chùm hay những viên đạn Uranium nghèo vậy. Đó là lý do tại sao cần phải thận trọng trong cách chúng ta sử dụng nó, và cần phải tiếp tục nghiên cứu thêm.
“… Và như thế, họ đã dành cả ngày ở đây, với những thành công và thất bại cứ lặp đi lặp lại liên tục”, tôi kết luận. “Và mặc dù chỉ tiến được từng bước một, nhưng chính họ đang dẫn chúng ta tiến tới một kỷ nguyên mới.”
“… Những lĩnh vực mà Người dành sự quan tâm rộng lớn thật đấy,” Castor nhận xét, biểu hiện của ông ta vừa ấn tượng vừa buồn bực.
“À thì, mặc dù có một số nghiên cứu sẽ không thể thu được thành quả, nhưng là một vị vua, ta phải tính toán đến mọi trường hợp có thể.” – tôi nói.
“Là một vị vua … Đúng vậy. Người quả thực đã trở thành một vị vua rồi đấy …” Castor lẩm bẩm.
“À, được rồi. Giờ thì, chúng ta đi lên nhé? ”
“Còn nữa à?”
Sau khi đã nhìn thấy rất nhiều thứ, Castor trông có vẻ hơi bị quá tải rồi, vì vậy tôi nói với ông ta, “Tiếp theo mới là sự kiện chính cho ngày hôm nay.”
“Người bảo là đi lên ư? Nghĩa là, giờ chúng ta sẽ leo núi sao? ”
Tôi lắc lắc ngón trỏ trước mặt Castor. (Chẳng phải thế có hơi lạc hậu quá sao?) “Còn ‘đi lên’ hơn thế nữa cơ.”
Trở lại trên mặt đất, chúng tôi ngay lập tức leo lên giỏ khí cầu chuyên chở bằng Phi long.
Chiếc giỏ khí cầu bay lên cao, càng ngày càng cách xa mặt đất.
Lần này không bị bịt mắt, Castor nhìn tôi đầy nghi hoặc, như thể muốn nói, “Bây giờ Người đang định cho Thần thấy gì nữa đây?” Nhưng ngay lúc chúng tôi đạt đến độ cao nhất định để ông ấy có thể nhìn thấy những thứ ở dưới chúng tôi, ông ấy liền hét lên đầy kinh ngạc.
“Cái?! CÁI GÌ THẾ NÀY!!!?”
Bên dưới chúng tôi là một con tàu khổng lồ, đang trôi nổi ở giữa biển khơi. Bề mặt của con tàu được phủ đất, và còn có cả một ngọn núi đá, cánh rừng, đồng cỏ, bãi đất đỏ, và nhiều thứ nữa. Nhìn từ phía trên, trông nó chẳng khác nào một hòn đảo đơn độc ở một vùng biển xa xôi. Nhưng bên dưới phần mặt đất đó, là một mảng kim loại khổng lồ. Nhìn kỹ hơn thì, ngọn núi đá chính là nơi đặt buồng lái.
Đúng vậy. Từ nãy đến giờ, chúng tôi chẳng hề ở trên một “hòn đảo” nào cả. Chúng tôi đã ở trên con tàu đó đấy.
“Phi long rất sợ biển,” tôi nói với Castor, người dường như đang á khẩu trước cảnh tượng không thể tin nổi này. “Đó là bởi vì những con Phi long, không có khả năng bay xa như rồng, nên chúng không thể vượt biển, đúng không nào? Nói chính xác hơn là, những con Phi long ghét việc bay ở vùng biển quá xa xôi khiến chúng không thể nhìn thấy đất liền. Đó là lý do tại sao, thông thường không thể sử dụng Phi long trong các trận hải chiến, đúng không? ”
“P-phải …” Castor gật đầu.
Bởi vì rồng có thể bay liên tục vượt qua những khoảng cách không thể tin được, nên chúng có thể vượt biển trong một lần bay, điều này có nghĩa là chúng không có lý do gì để sợ biển cả. Tuy nhiên, những con Phi long, với quãng đường bay ngắn hơn, sẽ đuối sức giữa đường nếu cố thử băng qua biển. Do đó, chúng rất sợ việc không thể nhìn thấy đất liền trong tầm mắt. Điều này cũng đúng đối với các phi đội Điểu sư của Đế quốc, có quãng đường bay thậm chí còn ngắn hơn những con Phi long. (Trên thực tế, chúng thậm chí còn sợ sông nữa nếu chúng không thể nhìn thấy bờ bên kia, vì vậy tình trạng này đối với Điểu sư còn tệ hơn).
“Huh?!” Castor kêu lên 1 tiếng. “Giờ Người đề cập đến thần mới nhận ra, mới vừa nãy, những con Phi long đã bay theo đội hình, phải không ?! Không, ngay cả con Phi long đang mang cái giỏ khí cầu này cũng đang cực kỳ ổn giữa biển cả thế này.”
Cuối cùng, Castor cũng đã bắt đầu nắm bắt được tình hình. Tuy nhiên, khi ông ta càng nhận ra, đôi mắt của ông ta càng mở to ra đầy kinh ngạc. Đôi môi của ông ta run lên.
“Người…… đã tạo ra cái quái gì ở đây vậy …?”
“Một chiếc tàu lớn mang được lực lượng không quân vượt biển, và cũng là trạm dừng cho họ,” tôi nói. “Trong thế giới của tôi, một con tàu như thế này được gọi là tàu sân bay, hay cũng có thể gọi là tàu chuyên chở.”
Đúng vậy. Con tàu có hình hòn đảo này tương tự như một chiếc tàu sân bay, với các Phi long kỵ sĩ là những chiếc máy bay chiến đấu. Khi tôi thấy được rằng thế giới này có Phi long và tàu thép, tôi đã tự hỏi liệu tôi có thể kết hợp cả hai để tạo ra một chiếc tàu sân bay không. Khi tôi bắt đầu lên kế hoạch này lần đầu tiên, vấn đề đầu tiên tôi gặp phải chính là Phi long rất sợ biển.
“Và đó là lúc mà ta đã nghĩ ra một ý tưởng,” tôi giải thích, “thử đánh lừa những con Phi long và khiến chúng không sợ biển nữa.”
Tôi đã có được gợi ý tôi cần từ Kế sách đầu tiên của Tam thập lục kế (Ba mươi sáu kế) từ thế giới của tôi: “Man thiên quá hải” (Giấu trời qua biển). Nói về việc làm cho chiến lược của bạn trông tầm thường, rồi sau đó hành động trong khi đối phương mất cảnh giác. Kế sách này dựa theo một sự kiện có thật, để giúp Hoàng đế nhà Đường, người rất sợ biển, lên thuyền vượt biển, những cận thần của ông đã đổ đất lên thuyền để khiến ông ta tưởng nó là một khu đất. Tôi đã nghĩ rằng có lẽ có thể sử dụng cùng một mẹo lên những con Phi long này.
Đầu tiên, tôi tạo ra một con tàu khổng lồ, sau đó rải đất lên nó. Dù vậy chỉ có một phần được giữ lại dưới dạng đất, còn phần lớn thì được phủ bằng cỏ hoặc cây để tạo ra đồng bằng và rừng. Cây cầu đã được phủ bằng một loại bê tông của người La Mã và được sơn lên để ngụy trang chúng thành một ngọn núi đá. Sau đó, để hạ mức căng thẳng của lũ Phi long xuống, chuồng trại và tất cả những thứ liên quan khác đã được tạo ra dưới boong và được làm cho giống như bên trong một hang động.
Về cơ bản, tôi đã cố gắng làm cho Phi long nhìn nhận con tàu này như một “hòn đảo”.
Vấn đề là tôi cần phải làm thế nào để tìm ra một loại động cơ giúp di chuyển con tàu sân bay kiểu hòn đảo này, nhưng vấn đề đó đã được giải quyết nhờ Tiểu Susumu Phiên bản V của Genia. Từ trên cao không thể nhìn thấy chúng đâu, có bốn cái Tiểu Susumu phiên bản V được gắn vào các cạnh của tàu sân bay kiểu hòn đảo này ở dưới mặt nước. Lý do phiên bản nhẹ hơn bị sản xuất chậm là vì tôi đã ưu tiên sản xuất những chiếc lớn hơn này.
Giờ thì, về chiếc tàu sân bay kiểu hòn đảo mà chúng tôi đã xây dựng này, nó vẫn chưa hoàn thiện. Phải mất một khoảng thời gian dài để lũ Phi long làm quen được với ‘hòn đảo’. Ưu tiên hàng đầu của chúng tôi là đảm bảo các yêu cầu tối thiểu cần thiết cho một con tàu, làm cho bên ngoài nhìn như hòn đảo, và tập trung vào việc làm cho hòn đảo có thể đi biển. Về phần động cơ, kế hoạch là phải tăng gấp đôi số lượng Tiểu Susumu phiên bản V (với số lượng hiện tại,con tàu chỉ có thể đi rất chậm), và khu vực hiện đang được sử dụng làm khu nghiên cứu quân sự và xưởng chế tạo, sau này sẽ được sử dụng làm kho trang bị và buồng dành cho thủy thủ. (Họ hiện đang cắm trại trong những chiếc lều trên boong.)
Castor, từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm vào chiếc tuần dương hạm chưa hoàn thiện bằng một vẻ mặt ngơ ngác, quay sang tôi, đôi mắt ông đầy sự hoài nghi. “Nhưng thứ này rất lớn … Người đã mất bao lâu để đóng nó vậy?”
“Hm? Nếu ý ông là tính từ lúc huy động nguồn vốn và nguyên liệu, thì việc đó đã bắt đầu ngay sau khi ta vừa lên ngôi đấy.”
“Gì cơ?! Trước cả trận chiến với thần và Amidonia luôn à?! ”
“Thứ này là một phần trong kế hoạch Phú quốc Cường binh của ta,” tôi nói. “Và cũng là con át chủ bài để đối phó với Đế quốc.”
Tôi khoanh tay lại và dựa lưng vào chiếc ghế sofa trên giỏ khí cầu.
“Vì khi đó ta không hề biết Đế quốc đang nghĩ gì. Nên ta đã nghĩ ra một kế hoạch để tạo ra một con át chủ bài nếu chúng ta phải đối đầu với họ. Đứng trước một Đế quốc hùng mạnh và đông dân hơn rất nhiều, chúng ta sẽ không có cơ hội trong một cuộc chạy đua vũ trang trên đất liền. Ta nghĩ rằng con đường để sống sót có lẽ sẽ nằm ở việc tăng cường sức mạnh không quân và hải quân của chúng ta, nơi công nghệ đóng một vai trò lớn hơn nhiều. À thì… vào giai đoạn đó, ta chỉ mới phân bổ vốn và nguyên liệu thôi. Công cuộc đóng tàu chỉ thực sự bắt đầu sau cuộc chiến với Amidonia.”
Bên cạnh đó, bởi vì khi ấy tôi đồng thời cũng đang đẩy mạnh dự án xây dựng thành phố mới, nên tôi đã không thể thu thập đủ vốn hay nguồn lực cho dự án. Nếu Roroa và Colbert không gia nhập và cung cấp tôi một nguồn tài chính, và nếu tôi không thể đảm bảo một nguồn nhân lực nhờ vào việc sáp nhập Amidonia, thì việc xây dựng có thể đã bắt đầu muộn hơn rồi.
Dù vậy, một khi đã bắt đầu, công cuộc đóng tàu ở thế giới này lại rất nhanh chóng. Thực ra, tôi cũng đã cảm thấy vậy từ lúc khai trương mạng lưới giao thương và lúc xây dựng thành phố mới rồi, quá trình xây dựng ở thế giới này nhanh một cách bất thường.
Bởi vì ở đây có ma thuật nên không cần những thiết bị xây dựng lớn. Lấy ví dụ: nếu bạn muốn xây dựng một cái gì đó to lớn ở trái đất, trước tiên bạn cần phải tạo ra những chiếc cần cẩu và những thứ khác để sử dụng chúng trong việc xây dựng. Trong trường hợp tệ nhất, đôi lúc bạn sẽ cần một trang thiết bị để xây dựng một trang thiết bị khác mà bạn cần… và cứ thế.
Tuy nhiên, vì ở đây có những thổ pháp sư có thể điều khiển trọng lực, nên không cần thiết phải có những thiết bị đó ở đây. Ngoài ra, một hỏa thuật sư có kinh nghiệm có thể đúc và hàn kim loại trong thời gian ngắn. Trong một thế giới có một sự cân bằng kỳ lạ của những điều có thể và không thể thế này, tôi cảm thấy việc thu thập vốn và nguyên liệu có khi còn mất thời gian hơn là những việc khác.
Tôi đứng dậy và đứng trước mặt Castor, người vẫn còn đang kinh ngạc trước mọi thứ.
“Và, đây là những gì ta đã và đang làm với tư cách là một vị vua đấy, Castor,” tôi nói, nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Ông đã nổi dậy chống lại ta bởi vì ông nghĩ ta là một kẻ cướp ngôi. Mặc dù những nghi ngờ của ông dường như đã được Liscia và Excel làm tỏ khi họ cố gắng ngăn cản ông làm như vậy, nhưng cuối cùng, ông vẫn chọn chống lại ta, sẵn sàng hi sinh bản thân vì tình bạn của ông với Georg Carmine. Rồi sau đó, ông thua trận và bị đặt dưới sự giám sát của Excel.”
Castor nheo mắt. “Đã đến nước này, Người đâu cần phải nói với thần những lời đó. Thần đã thua … Tất cả đã an bài rồi. ”
“Đó không phải là ý mà ta muốn truyền đạt,” tôi nói. “Ngay lúc này đây, ta đang cho ông thấy sức mạnh của ta với tư cách là một vị vua của đất nước này đấy.”
“Ý Người là con tàu đó ư?” Castor hỏi.
Nhưng tôi lắc đầu. “Không. Bản thân con tàu đó không phải là sức mạnh của ta. Nếu có một điều khiến ta tự hào khi trở thành một vị vua, thì đó chính là khả năng tập hợp những người bằng hữu tài năng dưới trướng mình, tạo điều kiện cho tài năng của họ được tỏa sáng và tạo ra một quốc gia có thể xây dựng nên con tàu đó. Khi ông nhìn thấy khả năng đó của ta, chẳng lẽ ông không cảm thấy rằng việc ông nên phục vụ dưới trướng ta là hợp tình hợp lý sao?”
Castor lắc đầu với một nụ cười chua chát. “Người đã hoàn toàn đánh bại thần rồi. Giờ thần đã có thể hiểu rõ… tại sao Đức vua Albert lại giao đất nước cho Người. Nhưng thần thực sự không thích hợp để phục vụ cho Người đâu.”
“Ý của ông là ông đã chịu nhìn nhận ta là một vị vua của đất nước này ư?” Tôi hỏi.
“Hm? Vâng, thần công nhận Người. Người quả thực là một vị vua chân chính.”
Vậy là ông ta đã chịu nhìn nhận tôi là một vị vua. Bây giờ sau khi đã khiến Castor phải nói ra những lời đó, cuối cùng tôi đã có thể chắc chắn rồi. Tôi không hề cảm thấy bất cứ sự kiêu ngạo nào của Castor trước đây. Nhờ thất bại của mình, và nhờ sự dạy dỗ của Excel, ông ta đã trưởng thành theo hướng con người hơn rồi. Nếu là thế thì … Tôi có thể tin tưởng ông ta.
Tôi đặt một tay lên vai Castor, nhìn thẳng vào mắt của ông ta và nói, “Castor, chiếc tàu sân bay này là một thứ vũ khí độc nhất vô nhị. Mặc dù nó là một con tàu gắn liền với Hải quân, nhưng nó lại chuyên chở quân lực của Không quân. Để vận hành nó hiệu quả, không chỉ đòi hỏi kiến thức về việc điều khiển một con tàu và chiến đấu trên biển, mà còn cả kiến thức và kinh nghiệm chỉ huy Không quân. Ta muốn giao lại con tàu này cho một người chỉ huy có đầy đủ những kỹ năng đó.”
Mắt của Castor mở to. “Huh?! Không … Ý của Người không thể là … ”
Có vẻ như ông ta đã nhận ra tôi định nói gì. Ông ta đã từng là Nguyên Thống chế Không quân, và hiện tại đã được huấn luyện dưới bàn tay của Excel để học cách điều khiển lực lượng hải quân.
Tôi vừa cười vừa hỏi ông ta, “Ta chắc chắn rằng ông vẫn đang tiếp tục học hỏi, ngay cả khi ông đang ở trong Hải quân,đúng không nào?”
“…Đúng vậy thưa Bệ Hạ! Excel đã huấn luyện thần rất kỹ!”
Castor liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi quỳ xuống, chắp 2 tay trước mặt và cúi đầu xuống. Tôi đặt chiếc mũ thuyền trưởng mà tôi đã mang theo bên mình lên đầu của Castor. Bởi vì Castor có sừng, nên chiếc mũ này được đặc biệt chế tạo với những chiếc lỗ trên đó.
“Tốt,” tôi hài lòng lên tiếng. “Vậy thì, kể từ bây giờ … Hỡi người không có họ Castor kia! Ta chỉ định ngươi làm thuyền trưởng đầu tiên của chiếc tàu sân bay này!”
“Rõ thưa Bệ Hạ! Thần xin tuân lệnh, thưa Chúa công! ”
[Chúa công …] huh. Tôi có hơi cảm thấy xấu hổ khi được gọi như vậy, nhưng đó chính là dấu hiệu cho thấy Castor đã thực sự chấp nhận tôi là chúa công của ông ta, vì vậy tôi rất vui vẻ chấp nhận.
Trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ về điều đó, Excel, người lặng lẽ theo dõi suốt cả quá trình bắt đầu lên tiếng. “Hee hee, thần mừng lắm, vậy là thêm một gánh nặng đã được rũ bỏ rồi.” Rồi bà ấy mỉm cười.
Tôi đã nói với bà ấy rằng tôi muốn Castor làm thuyền trưởng của chiếc tàu sân bay này trước khi bà ấy bắt đầu dạy ông ta đấy.
“Nhân tiện thì, thưa Bệ Hạ,” Excel tiếp tục. “Thần cho rằng tàu sân bay đúng là một con tàu tuyệt vời, nhưng cũng không nên chỉ đơn giản gọi nó là ‘tàu sân bay’ mãi thế được. Sao lúc này Người không đặt cho nó một cái tên đi? ”
“Hm? Oh … bà nói có lý,” tôi nói. “Đặt tên gì cho hay đây nhỉ?”
“Để xem nào … Thần nghĩ tên của một vùng đất, hoặc tên của vị vua đã tạo dựng ra nó, sẽ là lựa chọn phổ biến nhất. Vậy thì ‘Tàu Sâu Bay Souma’ có được không? Khi Bệ Hạ cho đóng thêm những con tàu giống vậy nữa, thì chúng sẽ thuộc về lớp Souma.”
“Tuyệt đối không.”
Tôi không muốn điều đó. Nếu tôi lấy tên của mình đặt cho con tàu mà sẽ là trung tâm của hải quân, nó khiến tôi trông giống như là một kẻ kiêu ngạo vậy, tôi không muốn điều đó chút nào. Bên cạnh đó, nếu lấy tên tôi đặt cho nó, họ thể nào cũng sẽ nói những thứ như “Souma, khởi hành!” rồi “Souma, rút lui khỏi chiến trường ngay!” và còn “Souma đã bị đánh chìm!” đúng không nào?
… Không đời nào tôi muốn thế. Tôi cần phải đề xuất một cái tên khác.
“Ồ, hey, ta biết rồi,” tôi nói. “Tại sao không lấy tên của một chiếc tàu sân bay ở thế giới của ta nhỉ?”
“Ở thế giới của Bệ Hạ ư?”
Tôi gật đầu. Nếu phải đặt cho nó một cái tên, tại sao không sử dụng cái tên đã tồn tại trên thế giới chứ? Hãy lấy cái tên của một trong những chiếc tàu chưa bao giờ gục ngã khi đối mặt với nghịch cảnh, và không bao giờ từ bỏ việc chiến đấu. Con tàu sẽ mang theo những con Phi long, vậy thì đây sẽ là một cái tên hoàn hảo.
Tôi nhìn xuống chiếc tàu sân bay kiểu hòn đảo bên dưới chúng tôi và tuyên bố, “Kể từ bây giờ, ta đặt tên cho con tàu sân bay này là Hiryuu. “
Sau khi kết thúc việc chỉ định Castor làm thuyền trưởng của Hiryuu, công việc của tôi đã hoàn thành, và chúng tôi trở lại thành phố Lagoon của Nữ Công tước Walter. Khi đến nơi, mặt trời đã lặn xuống, vì vậy chúng tôi quyết định qua đêm ở dinh thự của Excel.
Một phần bởi vì đó là một thành phố ven biển, chúng tôi đã có một bữa tối đầy ắp hải sản, và sau đó Juna, Excel, Castor và tôi ngồi dùng trà và tán gẫu với nhau trong phòng khách.
Giữa bầu không khí thoải mái đó, Excel đột nhiên đặt tách trà xuống và hỏi, “Giờ nghĩ lại thì, Thưa Bệ Hạ, Người không có kế hoạch gì sau chuyến đi này, phải không?”
Khi bà ta bất chợt hỏi vậy, Juna liền nghiêng đầu sang một bên và nhìn bà ấy đầy nghi hoặc. “Bà ngoại?”
Tôi cũng khá là bối rối. Bà ta muốn gì thế nhỉ, sao lại đột ngột thế này?
“Đúng vậy…” tôi nói. “Khi trở lại lâu đài, chắc chắn sẽ có công việc cho tôi, nhưng tôi không mang theo bất cứ công việc gì lúc này.”
“Thần hiểu rồi. Vậy là lúc này Người ‘có thời gian’ đúng không?” Ngay khoảnh khắc Excel nói vậy, đôi mắt của bà ta chợt ánh lên một tia nguy hiểm. (Max: ( ͡° ͜ʖ ͡°))
Tôi rùng mình, cảm giác ớn lạnh chạy dọc khắp xương sống. Tôi nổi da gà, tất cả các giác quan của tôi đang báo động. Tôi cảm nhận được … mối nguy hiểm ư? Tôi gần như nhảy dựng khỏi ghế sofa, khi đó …
Thump! em>
“Juna?!”
Juna, người đang ngồi bên cạnh tôi, ngả người sang một bên. Cô ấy nằm dựa vào tay ghế sofa, đã chìm vào giấc ngủ. (Max: ( ͡° ͜ʖ ͡°)( ͡° ͜ʖ ͡°))
[Ngay cả khi ngủ, trông em ấy vẫn thật quyến rũ ….] Chờ đã, tôi không có thời gian để nghĩ về điều đó! Tôi nhìn sang Excel, người đang mỉm cười cùng với một chiếc lọ nhỏ trong tay.
“Không cần phải lo lắng. Thần chỉ cho con bé ngủ một chút thôi mà.”
“Thuốc ngủ á?! Bà đánh thuốc cả cháu gái của mình ư?!”
“Vì có vẻ như con bé sẽ cản trở nếu nó còn thức.” Excel đặt tay lên gò má của mình và thở dài.
Không, không, không, không! Ánh mắt của bà ta đang muốn nói rằng “Ôi, trời ạ, con bé đúng là phiền phức mà,” nhưng mà những gì bà ấy vừa mới làm với Juna thật quá quắt!
“Thần không thể làm khác được,” Excel nói. “Thần đã nhận được một lời thỉnh cầu từ ngài quan thị trung rằng phải dạy cho Bệ Hạ một số bài học.” (Max: ( ͡° ͜ʖ ͡°)( ͡° ͜ʖ ͡°))
“Từ Marx á?! Đừng nói là …”
“Phải, thứ mà Người có thể gọi là Giáo Dục giới tính ấy,” bà ta mỉm cười. “Vì là một người phụ nữ lớn tuổi, nên ông ta muốn thần dạy cho Người một số kinh nghiệm.” (Max: ( ͡° ͜ʖ ͡°)( ͡° ͜ʖ ͡°)( ͡° ͜ʖ ͡°))
“Bà còn hơn cả ‘lớn tuổi’ ấy chứ!”
“Ôi trời, Người thô lỗ thế. Cơ thể của thần vẫn còn trẻ trung lắm đấy nhé.”
“Dù vậy, tâm hồn của bà không hề trẻ một chút nào cả!” Tôi hét lên.
Excel đứng dậy khỏi chỗ ngồi, từ từ tiến lại gần tôi. “Hạ sinh một người thừa kế là một vấn đề nghiêm trọng của đất nước. Đặc biệt là với tình trạng thiếu hụt người của hoàng tộc như hiện tại. Mặc dù những lời hứa hôn của Người về bản chất đã được xem là kết hôn rồi, và mặc dù những người xung quanh đã hối thúc Người nhanh chóng hạ sinh một người thừa kế, Người vẫn chưa chịu làm ‘chuyện đó’ với công chúa, Juna, hay Aisha. Chẳng ngạc nhiên mấy khi ngài quan thị trung lại lo lắng như vậy. ”
“K-không … Tôi chỉ muốn đợi thêm một lúc cho đến khi tôi có thể sẵn sàng hơn một chút nữa thôi mà … bà biết đấy.”
“Điều đó khiến chúng thần lo lắng lắm đấy,” Excel nói. “Nếu là tuổi trẻ khinh suất thì còn có thể tha thứ được, nhưng một khi Người đã chính thức lấy vợ rồi, nếu Người cứ ngại ngùng và hậu đậu trong việc ‘hành sự’, thì điều đó có thể t ảnh hưởng đến mối quan hệ của Người đấy. Sự bất đồng giữa cặp vợ chồng hoàng tộc có thể dẫn đến cuộc xung đột nội bộ trong tương lai đó.”
Excel ngồi xuống lưng ghế sofa, quàng cánh tay quanh cổ tôi. Cái cảm giác gì thế này?! Tôi giống như một con nai bị ánh đèn pha chiếu vào vậy, không thể di chuyển được! (Edit: Nếu có một con nai ở trên đường vào buổi đêm và một chiếc xe đang lao tới, nó sẽ đứng im và không làm gì cho tới khi mắt nó có thể điều tiết để thích nghi với ánh đèn sáng.)
“Đó là lý do tại sao ngài quan thị trung đã thỉnh cầu một người phụ nữ có kinh nghiệm như thần để đưa ra một số hướng dẫn cho Người. Giờ thì, thưa Bệ Hạ, chúng ta hãy chuyển đến phòng ngủ thôi nào (Max: ( ͡° ͜ʖ ͡°)). Từ giờ cho đến khi bình minh đến, thần sẽ tận tình chỉ dạy cho Người những bài học về cách xử lý một người phụ nữ. Trước tiên thì, hãy bắt đầu với một số bài giảng trên lớp học đã.”
Bài giảng á?! Tôi sẽ học các bài học về giáo dục giới tính ở cái tuổi này sao?! Tôi đã tốt nghiệp trung học … À mà khoan, tôi nhớ là họ không có đi quá sâu vào chi tiết trong các lớp học giáo dục giới tính.
“Khoan, đợi đã! Bà vừa nói là ‘Trước tiên’ mà, đúng không ?! “Tôi hét lên.
“Hee hee! Trong bất kỳ lĩnh vực học tập nào, tốt nhất là nên học qua thực hành, Người thấy có phải không? Nếu Người muốn, thần sẽ không phiền nếu chúng ta giữ bí mật với Juna và những người khác đâu, Người biết đó? Chúng ta có thể xem đó chỉ là một đêm tai nạn mà, và tôi sẽ cho Người thực hành trực tiếp luôn.” (Max: ( ͡° ͜ʖ ͡°)( ͡° ͜ʖ ͡°)( ͡° ͜ʖ ͡°))
[Tôi không muốn làm điều đó đâu!] Tâm trí tôi gào thét.
Excel mỉm cười, đặt tay lên vai tôi và nghiêng người tựa vào khuôn mặt tôi. Đúng vậy, bà ta chắc hẳn đang tận hưởng niềm vui khi nhìn thấy phản ứng của tôi.
Tôi quay sang Castor, người đang ngồi đó uống trà như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, và cầu cứu “Castor! Ông bảo tôi là chúa công của ông mà, đúng không? Chúa công của ông đang gặp nguy hiểm đây này! Giúp tôi với nào! ”
“… Đúng là tôi đã thề trung thành với Người, thưa Chúa công” Castor đặt tách trà xuống và nói với một vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc. “Tuy nhiên, tôi không mong gì hơn là được nhìn thấy vị Chúa công mà mình đã thề trung thành sẽ để lại một người thừa kế dẫn dắt đất nước đến kỷ nguyên thịnh vượng. Tôi không thể ngáng đường Nữ Công tước Excel được. Tôi đành phải nuốt nước mắt và lờ đi lời thỉnh cầu giúp đỡ của vị chúa công đánh kính của mình vậy.”
“Miệng thì nói thế, nhưng thực ra ông không muốn bị cuốn vào chuyện này thì có!” Tôi hét lên.
Ông ta trắng trợn đảo mắt nhìn ra chỗ khác.
[Tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì, lão khốn!]
“Giờ thì, Bệ Hạ, chúng ta đi chứ?” Excel nắm chặt lấy phần gáy tôi, rồi bắt đầu kéo tôi về phía cửa phòng khách.
Tôi cố gắng vùng vẫy bỏ chạy, nhưng tôi thậm chí còn không thể phản kháng dù chỉ là một chút. Chẳng những nắm được điểm yếu của tôi, mà sức mạnh của bà ta cũng thật kinh khủng. Thế quái nào mà thân hình mảnh dẻ của bà ta lại có sức mạnh như vậy thế?
“Không, chờ đã, làm ơn, Excel, thôi nào,” tôi cầu xin.
“Vâng vâng. Người có thể để mọi thứ cho cô gái lớn tuổi này. Thần đảm bảo sẽ dạy cho Người tới nơi tới chốn.”
“Không, ý tôi là … Được rồi, tôi sẽ nghe những bài giảng! Nhưng chỉ là các bài giảng thôi nhé! Không thực hành trực tiếp gì gì hết, được chứ?!” Tôi hét lên.
“… Trời ạ, thôi thì chẳng còn cách nào khác. Nhưng mà, nếu Người có nhu cầu, hãy nói với thần nhé!”
“Còn lâu á!”
Và cuối cùng, tôi bị ép buộc phải nghe những bài giảng dài lê thê của Excel.
Bị bắt phải học lớp giáo dục giới tính được dạy bởi Excel, người trông rất giống Juna, khiến tôi xấu hổ đến mức tôi nghĩ rằng mình sắp chết đến nơi rồi. (Max: XDXDXD)