Chương 79: Cùng tạo ra một chương trình giáo dục nào.

Part 1:

Ngày 10 tháng 1 năm 1547, lịch Đại lục – tại thủ đô hoàng gia Parnam

Đó là ngày mà tâm trạng ăn chơi mừng năm mới bắt đầu lắng xuống. (Trans: tức là mùng 12 tết XD)

Tại quảng trường ở Parnam, nơi mà có thể xem được Chương trình từ Ngọc Phát thanh Hoàng gia, vẫn đang đầy ắp người. Vị tân vương có vẻ như sẽ trình chiếu một chương trình mới, nên mọi người tập trung lại để hóng. Tại thời điểm này,đây đã là cảnh tượng thường thấy ở các thành phố có thể xem được Chương trình từ Ngọc Phát thanh Hoàng gia. Mọi người sẽ tập trung lại mỗi khi một chương trình mới sắp chiếu, các Thương nhân sẽ mở các gian hàng, cảm giác như một lễ hội vậy.

Dece, Juno, và tổ đội của họ cũng đang ở quảng trường.

“Wow, vẫn đông đúc như thường lệ,” Juno bình luận. “Đúng là thủ đô có khác.”

Đó là ý kiến ​​của cô gái đạo tặccó khuôn mặt trẻ con và thân hình mảnh dẻ thốt ra khi cô bị choáng ngợp bởi tất cả những người đến đây. Với nhiệm vụ bảo vệ mà họ đã nhận từ Hội , nhóm đã quyết định đến xem chương trình Ngọc Phát Thanh vì họ đang ở gần đó.

Anh chàng đấu sĩ cơ bắp Augus đang lôi cậu linh mục trẻ Febral từ gian hàng này đến gian hàng khác, vì vậy những người duy nhất ở đây là Juno, cậu kiếm sĩ nóng nảy và đẹp trai Dece, và ma pháp sư trầm lặng và quyến rũJulia.

“Những chương trình phát sóng này đã trở thành một trong những quang cảnh nổi tiếng của đất nước rồi mà.” Dece nói với cô ấy.”Nhưng chương trình ca nhạc là hay nhất đó. Những Loreleis thật sự rất dễ thương, nên khi tôi nghĩ đến chuyện không được nghe giọng hát ngọt ngào của họ nữa, dù là một mạo hiểm giả, tôi có cảm giác như tôi chẳng muốn rời khỏi đất nước….AUUU!”

Dece vẫn đang mải nói về chủ đề đó, nhưng rồi Julia liền véovào cánh tay trên của anh với một nụ cười.

Nhìn thấy người thủ lĩnh của cô ấy không hiểu được trái tim của phụ nữ, Juno nhún vai thất vọng. Cô bắt đầu nghĩ rằng có lẽ cô nên cân nhắc việcđi đâu đó và để họ có khoản thời gian riêng tư… nhưng rồi một chuyện đã xảy ra.

Chương trình phát sóng dường như đã bắt đầu, và mọi người đều nhìn về hướng đài phun nước, nhưng những gì được hiển thị ở đó là… một lòai sinh vật lùn lùn – tròn tròn? Tất cả mọi người trong vương quốc đều ngạc nhiên vì điều này, nhưng Juno là người phản ứng dữ dội nhất.

“Huh?! Cậu Musashibo đang làm gì ở đó vậy?!”

Đúng vậy. Có gì phải giấu diếm chứ? Thứ xuất hiện trên màn hình không phải là người tuyết, hay một cáikagami mochi(Bánh gương: Một loại bánh mochi làm bằng gạo nếp hương vịcam dùng để cúng cáp vào dịp lễ Tết ở Nhật), đó là Tiểu Musashibo. Tiểu Musashibo quay người về hướng màn hình và vẫy tay.

“Chào mọi người. Tôi là TiểuMusashibo. Rất vui được gặp các bạn.”

“””Cậu tanói kìa?!”””

Nghe thấy cái giọng đáng yêu, đầy trẻ con của Tiểu Musashibo, Juno, Dece, và Julia cùng một lúc hét lên đầykinh ngạc. Tiểu Musashibo đã không hề nói một lời nào cho dù họ đã cùng nhau trải qua nhiềurắc rối trong khi làm nhiệm vụ, giờ đây lại xuất hiện trên màn hình và nói chuyện. Không thể trách được tại sao họ lại ngạc nhiên đến vậy.

“Giọng nói đó… nghe cứ như giọng trẻ con, hay là giọng phụ nữ vậy. Chẳng nhẽ ngưởi ở bên trong cậu ta là phụ nữ?!”Dece hét lên trong kinh ngạc, nhưng Juno liền phủ nhận điều đó.

“Nah, tôi đã nhìn thấy bàn tay của cậu ấy một lần trước đây, và cậu ấychỉ là một người đàn ông bình thường thôi mà.”

“Nhưng cái giọng đó nghe rất là nữ tính mà, không phải sao?”

“Đó là một bộtrang phục kigurumi(một loại trang phục mang hình thù những con thú hay nhân vật hoạt hình), vậy nên có thể là một người khác ở bên trong mà?” Julia gợi ý, với một giọng điệu thoải mái.

Dece và Juno nuốt nước bọt, nhận ra sự hợp lý đằng sau lời nhận xét đó. “”… Ư-ừm, chắc là thế rồi.””

Họ đã quên bén đi mất vì những cử chỉ của Musashiborất giống một con người, nhưngcái người đó thực ra chỉ là một bộ trang phục kigurumi. Có khả năng bộ trang phục đó đã được mượn từ lâu đài.

Không hề biết đến việc Juno và mọi người bấn loạn thế nào, Tiểu Musashibo cất giọng tuyên bố: “Được rồi, Chương trìnhCùng giao lưuvới Chị cả sẽ bắt đầu ngay bây giờ đây.”

◇◇◇

Cùng thời điểm đó–Tại sảnh lớn của lâu đài Parnam.

Lúc này, Tiểu Musashibo đang nhảy theo giai điệu nhẹ nhàng ngay trước mắt chúng tôi. Liscia, người đang đứng xem cái cảnh tượng này bên cạnh tôi từ một vị trí không lọt vào tầm của chương trình phát sóng, đứng ngây ra đó và há hốc mồm. Một sự im lặng đầy khó xử đang hiện diện giữa chúng tôi.

“Um … em có thể nói gì đó không?” Tôi ngập ngừng hỏi.

“Em thậm chí không biết bắt đầu từ đâu … Không, ý em là, thứ đó là cái gì vậy?”

“Tiểu Musashibo.”

“Vâng. Điều đó thìem biết. Nhưng ý của em không phải như vậy. Tại sao nó lại nói được?”

“À, tất nhiên là bởi vì có một người bên trong nó,” tôi nói. “Pamille Carol đang là ngườilồng tiếng.”

“Pamille đang ở trong đó ư?”

Vâng, sự thật là cô ấy đang ở trong đó. Chúng tôi không có thiết bị để ghi âm, vì vậy chúng tôi không thểthực hiện việc lồng tiếng trong quá trình xử lýhậu kỳ được, nghĩa là tiếng nói phải đến từ bên trong Musashibo. Tôi đã kiểm soát hành động của bộ giáp, vì thếnó không quá nặng đối với Pamille, nhưng cô vẫn than phiền vì bên trong nó nóng và ngột ngạt quá.

“Anh đã đăng ký bộ trang phụckigurumi đó làm mạo hiểm giả rồi đúng không?” Liscia gặng hỏi. “Để nó xuất hiện trên Chương Trình phát thanh hoàng gia có ổn không đó? Không phải sẽ rất tệ nếu người dân nhận ra nó có liên hệ với Hoàng tộc sao?”

Ohhh, Đúng rồi, nếu Juno và những người khác đang theo dõi, có thể sẽ hơi nhức đầu đây.

“Nhưng dù sao thì, nó là một bộ trang phụckigurumi mà,” Tôi nói “’Chúng ta nhìn thấy bộ kigurumiđó trong thị trấn và nghĩ rằng nó dễ thương, nên Lâu đài đã yêu cầu làm một bản sao….và giờ chúng ta sử dụng nó làm một nhân vật trong chương trình nàycủa chúng ta’ … chẳng phải một câu chuyện như thế sẽ hợp lý sao?”

“Cho dù có hiệu quả đi nữa…” cô ấy lẩm bẩm. “Và đợi đã, mục đích của chương trình này là gì?”

“Ý em hỏi chương trình này là gì ấy à? Đó là một chương trình giáo dục.”

“Giáo dục?”

“Ồ, nhìn kìa, phần chính chuẩn bị bắt đầu rồi đó,” tôi chỉ tay về hướng đó và nói.

◇◇◇

Bài hát nhẹ nhàng đó đã kết thúc, và cảnh mới cho chương trình đã được sắp đặt trên sân khấu.

Trên sân khấu hiện tai là một phông nền gồm có cây cối, cỏ, và những gốc cây để mô tả rằng đó là một khu rừng. Ở giữa khu rừng thưa thớt này, Tiểu Musashibo đang vẽ một cái gì đó trên mặt đất bằng phấn. Nhìn gần hơn, đó là những con số.

“Um … 1+1 là 2, 2+2 là 4 … Hrm, mấy cái toán học này thật khó quá….”

Tiểu Musashibo đang nghiêng đầu bối rối. Một cử chỉ rất trẻ con.

Một cô gái lớn tuổi hơn có mái tóc màu xanh mặc một bộ trang phục trẻ con cùng với một chiếc mũ và một chiếc quần yếmđi qua. Khi cô gái tóc xanh nhìn thấy Tiểu Musashibo, cô cất tiếng gọi cậu ta bằng một giọng vui vẻ.

“Này, có chuyện gì vậy, Tiểu Musashibo? Sao trông khuôn mặt (không cảm xúc) của em lại khổ sở thế?”

Tiểu Musashibo ngước lên, đi về phía cô gái với những bước chân chậm rãi. “Chào chị Juna.”

Vào thời điểm đó, những khán giả trưởng thànhmới nhận ra. Nhân vật chị cả chính làvị Lorelei Hàng đầu nổi tiếng, Juna Doma.

Bởi vì Juna hầu như được biết đến với sắc đẹp mà thậm chí cả các cô gái cũng rất thèm muốn, họkhông quen với hình tượng củacô trong trang phục trẻ trung này. Giọng nói của cô rõ ràng hơn, rất phù hợp với bộ trang phục. Mặc dù phiên bản Juna này đã mất đi độ quyến rũ trưởng thành khiến cô ấy trông già hơn tuổi, nhưng nó lại mang đến một nét dễ thương giống như những gì bạn mong đợi về một cô gái trong độ tuổi của cô ấy.

Tiểu Musashibo quay sang nhờ “Chịcả Juna” để được giúp đỡ. “Chị Juna à, toán học thật khó và em không biết phải làm gì với nó cả. Em nhìn vào sách, nhưng chỉ có các con số và biểu tượng, và trông nó chẳng thú vị chút nào.”

Một lượng lớn người xem liền gật đầu đồng ý.

Cách đây 9 ngày, Souma đã khuyến khích mọi người học cách đọc, viết và làm toán, nhưng những người có lối sống mà họ không cần phải động đến tính toán dường như đã có suy nghĩ rằng: “Được rồi, đọc và viết, thì có thể, nhưng đối với những người không phải là thương giathì cần gì phải tính toán chứ?”

Tuy nhiên, Juna bật cười khúc khích và nháy mắt tinh nghịch với Little Musashibo, người đang nói lên ý kiến ​​của những người xem. “Ồ, em không biếtlà môn toán có thể trở nên rất vui à?”

“Hả? Thật không ạ?”Tiểu Musashibo hỏi bằng một giọng ngờ vực.

“Thật đấy,” cô ấy tự tin nói.

Một giai điệu vui nhộn, hào hứng chẳng biết từ đâu lại bắt đầu vang lên. Juna bắt đầu cất tiếng hát theo nhịp của bài.

Bài nhạc tên là “Số học vui”(Fun Arithmetic). Một bài hát trong chương trìnhMinna no Uta,hay Bài hát dành cho Mọi người(Songs for Everyone)từ thế giới cũ của Souma . Bài hát này, được hát bởi Seiji Tanaka, trình bày vềphép cộng, trừ, về việc khi có 1 nhóm 10 chữ số thì nhóm đó sẽ được nâng lên 1 bậc và bắt đầu lại một dãy số mới, và việc bất kì số nào, dù có to đến mấy, nhân với 0 cũng đều bằng 0,….. tất cả đều nằm trong một giai điệu rất vui vẻ.

Juna và Tiểu Musashibo cùng nhau hát bài hát này, nhảy múa vui vẻ với nhau trong một vòng tròn.

Khi họ kết thúc, Tiểu Musashibo háo hức vỗ tay. “Em cảm thấy Toán học rất vui. Nếu em học, sẽ có nhiều điều thú vị hơn chứ ạ?”

“Dĩ nhiên rồi,” Juna nói. “Nếu em học tập chăm chỉ, em sẽ có thể làm được những điều tuyệt vời hơn nữa đấy.”

Sau đó, Juna đã hát một bài hát cho Tiểu Musashibo nghe về tất cả những điều em ấy có thể làm nếu em cố gắng chăm chỉ họctoán. Bài hát có giai điệu vui nhộn và lời ca vui tươi, nhưng nếu nghe kỹ, nó bao gồm một cơ sốcác hiện tượng toán học. Đó chính xác là một loại bài hát nằm trong một chương trình giáo dục.

Những đứa trẻ đang xem chương trình phát sóngthì ngây thơ bắt chước theo Juna và Tiểu Musashibo, tự mình hát theo lời bài hát và nhảy nhót. Còn những người trưởng thành, thì mặt khác, xem xét ý nghĩa của lời bài hát, gật đầu cùng với vẻ thú vị trên gương mặt khi họ nhận ra.

Trong số đó có một người, Juno, đang nghĩ về một điều hoàn toàn khác.

Không lẽ cậu ấy lại cho họ mượn bộ đồ kigurumi? Không… Không thể nào.Juno đã quan sát kỹ các chuyển động của Tiểu Musashibo. Cách chuyển động đó, cũng giống như cậu Tiểu Musashibo vậy. Nhưng giọng nói lại là giọng của một cô gái dễ thương. Bàn tay mình thấy lúc đó là bàn tay của một người đàn ông. Có một người khác bên trong, nhưng cách di chuyển thì y hệt… Vậy nghĩa là sao nhỉ?

Khi suy nghĩ kỹ, Juno chợt nhận ra.

Bây giờ nghĩ lại thì, hình như có một lầnmình thấy cậu Tiểu Musashibo chuyển lá thư choHội thì phải? Sau khi nhân viên lễ tân đọc nó, cô ấy đã nói với bọn mình rằng có một bữa tiệc sẽ được tổ chức tại lâu đài. Nói cách khác, lá thư đó là từ lâu đài. Theo như những gì mình nghe được, chương trình phát thanh này cũng được phát sóng từ lâu đài. Liệu có lẽ nàoTiểu Musashibo có mối liên hệ với lâu đài không?

Juno nhìn chăm chăm về phía lâu đài Parnam, nơichương trình truyền hình được phát sóng từ đó.

… Mình tò mò quá. Mìnhmuốn điều tra thêm, nhưng … Mình không thể lẻn vào lâu đài được. Nếu họ bắt gặp mình, chắc chắn mình sẽ bị trừng phạt. Hmm, có cách nào khác để có thể điều trathêm không nhỉ?

Trong khi Juno vẫn đang suy nghĩ về tất cả những điều này, chương trình lại tiếp tục. Khi tiểu phẩm ngắn của Tiểu Musashibo và Juna kết thúc, hình ảnh của chương trình chuyển đến một nơi khác.

Lần này không phải là một sân khấu mà trông giống như một sảnh lớn hơn. Có khoảng mười đứa trẻ từ ba đến năm tuổi ở đó. Do còn nhỏ, nên những đứa trẻ không hề chơi chung với nhau, bọn trẻ chủ yếu thích gì làm nấy, ngồi một chỗ, chạy loanh quanh, hay nằm lăn ra đất. Đây là những đứa trẻ của những người làm việc trong Lâu đài, được gửi lại ở khu vực trông trẻ.

Souma nghĩ rằng ngườixem chương trình giáo dục phảilà trẻ em, do đó, với sự cho phép của cha mẹ bọn trẻ (mặc dù, khi nhà vua thỉnh cầu họ một việc,họ khó có thể từ chối…), cậu đã sắp xếp cho bọn trẻ xuất hiện. Ngoài ra, có một cô gái trẻ trông khoảng mười sáu tuổi xuất hiện cùng với những đứa trẻ.

“Này, chẳng phải đó là công chúa Roroa ư?” Một người tinh tế nhận ra được.

Cô gái đó chính là Roroa, cựu công chúa của Amidonia. Roroa mặc một bộ đồ trẻ con như của Juna, và nói bằng một giọng vui vẻ, “Nhìn kìa, mọi ngườiiiiii. Chị gái hay hát cho chúng ta nghe đang đến chơi với chúng ta kìa. Một, hai, vaaà …! ”

“””Chị Juna!””” Những đứa trẻ cất tiếng gọi.

Roroa ra hiệu, và bọn trẻ liền đồng loạt gọi tên cô ấy.Và khi đó…

“Xin chàoooo.” Juna lại xuất hiện, và đang vẫy tay. Cô ấy đến đứng bên cạnh Roroa và nói, “Bây giờ, mọi người ơi. Giờ chúng ta sẽ hát một bài nhé.”

Rồi cô ấy bắt đầu vỗ tay.

◇◇◇

Part 2

Trong khi đó, trở lại nơi chúng tôi đang ghi hình tại lâu đài, Liscia ngạc nhiên hét lên.

“Roroa?! Em ấy đang làm gì vậy?!”

“Lúc anh nói với Roroa rằng sẽ thực hiện một chương trình giáo dục, em ấy nói ‘Nghe hấp dẫn đó! Chồng yêu à, em cũng muốn tham gia nữa!’” – tôi nói. “Em ấy buộc anh phải đồng ý. Anh không còn lựa chọn nào khác, vì vậy anh quyết định để em ấy tham gia chương trình như là trợ lý của Juna.”

“Anh có thể tùy ý quyết định vai diễn như thế à?” Liscia hỏi một cách hoài nghi.

“… Anh có một điểm yếu liên quan đến mấy đứa trẻ hay mít ướt và nhà tài trợ mà. Bên cạnh đó, chương trình này được tài trợ bởi Cửa hiệu Ngân Lộc, tuy Sebastian là gương mặt đại diện của cửa hiệu, nhưng thực ra Roroa chính là người đúng đằng sau quản lý.”

Hiện tại, đất nước chúng tôi đang tài trợ cho rất nhiều doanh nghiệp và cho những nghiên cứu về nhiều chủ đề khác nhau. Chúng tôi tập trung chủ yếu vào thực phẩm, thuốc men, và quân đội bởi vì đó là những thứ chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân. Nhờ đó, kho bạc quốc gia luôn trong tình trạng hấp hối.

Sau này, khi dân số tăng lên, lượng thu nhập từ việc thuế tăng sẽ giúp chúng tôi thu lại được vốn đầu tư, nhưng chúng tôi không thể mong đợi điều đó xảy ra ngay được.

Với ý nghĩ đó, vị Bộ trưởng Tài chính, Colbert, đã thắt chặt chi tiêu, và không đầu tư vốn vào những chương trình mới chưa có dấu hiệu thành công. Đó là lý do tại sao tôi đã nhờ công ty của Roroa tài trợ cho chương trình này. Vì vậy mà, giờ đây tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải nghe theo Roroa, nhà tài trợ của chương trình, khi cô ấy thỉnh cầu tôi gì đó.

Khi Liscia nghe được hết chi tiết câu chuyện, cô ấy thở dài. “Lúc nào cũng là tiền, huh. Quả là một cuộc sống đầy khó khăn.”

“Đúng như lời em nói vậy.”

[… Dù vậy mình chắc chắn rằng Roroa đã thiết lập nên công ty này chính là để chuẩn bị cho những trường hợp thế này.]

Sự thật là, nếu Roroa không đầu tư, tôi sẽ không thể thực hiện được chương trình này. Ngoài ra, nếu tôi không để em ấy thực hiện được một chút gì đó theo ý muốn, chắc hẳn một ngày nào đó tôi sẽ bị thần linh trừng phạt cho mà xem.

Tôi nhìn về hướng đại sảnh, nơi Juna và Roroa đang hát “Musunde Hiraite” cùng bọn trẻ.

Mấy đứa trẻ đang quan sát những động tác có phần hơi lố của Roroa và bắt chước theo. Khi tôi nhìn thấy các em ấy quây quần xung quanh, múa máy chân tay, tôi bất giác nở một nụ cười. Trong khi tâm hồn tôi đang cảm thấy ấm áp bởi những cử chỉ đẹp như thiên thần đó, Licsia hỏi tôi một câu.

“Em hiểu lý do mà anh muốn thực hiện một chương trình giáo dục rồi, nhưng tại sao lại nhiều bài hát như vậy chứ?”

“Em không có một bài hát nào gắn liền với tuổi thơ của mình lâu đến kỳ lạ sao?” – tôi hỏi.

“Như những bài hát ru ư?”

“Đúng, chính xác. Những bài hát và giai điệu ăn sâu vào ký ức của mình, mà người ta đôi lúc sẽ vô thức tự mình ngân nga lên. Chính vì thế, dạy học bằng bài hát sẽ dễ nhớ hơn so với việc chỉ dạy họ theo cách phổ thông, và chúng cũng sẽ được lan truyền rộng rãi nữa.”

Ví dụ, trước khi họ dạy chúng tôi bài “Irohanihoheto” ở trường, tôi đã học được những thứ trong lời bài hát đó từ bài “Iroha Matsuri” trong chương trình Minna no Uta. Và còn, nguyên nhân chính mà tôi có thể nhớ được thứ tự của 12 con giáp Trung Quốc mà không bị nhầm lẫn là nhờ vào bài hát “Eto wa Merry-go-Round”. Có thể khiến tôi vẫn còn nhớ những bài hát đó ngay cả khi tôi đã trở thành người lớn, Minna no Uta thực sự đáng kinh ngạc.

Liscia nói, “Em hiểu rồi…” với một giọng nhỏ nhẹ đầy ngưỡng mộ. “Thú thật thì, em nghĩ đây là một ý tưởng hay đấy.”

“Hm… Thì, đưa ra ý tưởng là công việc của anh mà.”

“Nó không dễ như anh nói đâu. Có thể nghĩ về người dân và đưa ra những chính sách đem lại lợi ích cho họ.” Liscia nhìn tôi đầy hài lòng… Tôi liền hướng ánh nhìn ra chỗ khác. “Đợi đã, tại sao anh lại nhìn ra chỗ khác?”

“À thì, nếu em hỏi nó có thực sự vì người dân hay không, thì anh phải thừa nhận rằng điều đó cũng có một chút lợi ích cá nhân của anh trong đó nữa…..”

“Thật ư? Là sao vậy?” Liscia nhìn tôi chăm chăm.

[… À, không lảng tránh được rồi], – Tôi nghĩ. [Đành thú nhận vậy].

“Chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới khi anh chính thức thừa kế ngai vàng, đúng không nào?” – tôi hỏi.

“P-phải, em nghĩ thế……”

Má của Liscia đỏ bừng khi tôi nói từ đám cưới. Chính là vào đêm đó, đêm giao thừa ấy, tôi đã cầu hôn Liscia và em ấy đã chấp nhận….và vẫn còn hơi xấu hổ khi nghĩ lại hôm đó. Thật đáng yêu khi em ấy như vậy, nhưng mà… tiếp tục chủ đề nào.

“Vì vậy, trong lễ cưới, anh muốn công bố tất cả các Hoàng hậu của mình, mà không phân biệt ai là chính hay thứ gì cả.”

Bởi vì các Vương phi, con cái của họ sẽ không có quyền thừa kế, và chỉ là vợ lẽ của vua, nên họ bị xem là yếu thế hơn các Vương hậu. Vì thế, dù mang danh nghĩa là Hoàng hậu, có nhiều trường hợp họ không có được một đám cưới long trọng trước công chúng. Còn có trường hợp các Vương phi cảm thấy yếu thế hơn các Vương hậu, nên đã không chấp nhận cái thứ bậc đó và rời đi. Họ chắc hẳn lo sợ về những rắc rối trong tương lai.

Tôi muốn thay đổi cái phong tục đó.

“Roroa bảo rằng em ấy ổn với việc là Vương phi, nhưng vì chúng ta sẽ cai trị cả vùng Amidonia, anh muốn biến em ấy thành Đệ tam Vương Hậu”, tôi nói. “Điều đó sẽ khiến cho Juna là người duy nhất không thể có mặt trong buổi lễ, đúng không nào? Anh nghĩ rằng, nếu có thể, anh muốn tất cả mọi người đều có mặt ở đó.”

“Anh nói đúng. Em nghĩ đó sẽ là tốt nhất”. Liscia gật đầu, đồng ý không chút do dự. “Aisha và Juna đã ở cùng chúng ta trong những thời điểm khó khăn, và chúng ta đã cùng nhau vượt qua chúng. Họ như những người đã vào sinh ra tử với em vậy. Ồ, thế không có nghĩa là bỏ Roroa ra nhé. Em nghĩ em ấy đôi lúc có hơi phiền toái, nhưng cách mà em ấy đối với em như một em gái rất dễ thương. Chỉ là Aisha và Juna khá đặc biệt đối với em. Không quan trọng ai là Vương hậu, hay Vương phi, em không muốn ai cảm thấy bị bỏ rơi cả.”

“Anh hiểu rồi… anh cảm thấy thật nhẹ nhõm.”

Đó là một điều tốt khi Đệ nhất Vương hậu, Liscia, lại khoan dung như vậy. Liscia và những người khác có mối quan hệ rất tốt, thế nên tôi không quá lo lắng, nhưng… được nghe những lời đó của Liscia khiến tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Thực sự, những cô gái này quá tốt với tôi.

Liscia nghiêng đầu sang một bên. “Nhưng điều đó thì có liên quan gì đến chương trình phát sóng này?”

“Có chứ”, tôi nói. “Hiện tại, hôn ước giữa anh và Juna là bí mật, nhưng sẽ không thể giữ bí mật được nữa vì buổi lễ càng lúc càng đến gần, đúng không nào?”

“Ừm, tất nhiên. Đám cưới sẽ được phát sóng rộng rãi trên toàn quốc mà.”

“Đúng vậy. Vì thế, cần phải có một thông báo được đưa ra tại một thời điểm nào đó… Anh đang nghĩ rằng, khi điều đó xảy ra, giữa một Lorelel Juna và một Juna hát những bài hát cho trẻ em, cái nào người dân sẽ ít thất vọng hơn… em biết đó…”

Liscia nheo mắt và nhìn tôi. “Đừng nói với em rằng anh lên kế hoạch cho chương trình này chỉ vì mục đích đó đấy nhé?”

“Ồ không. Bản thân kế hoạch này ngay từ đầu là để giúp việc giáo dục người dân”, tôi nói, cố không nhìn thẳng vào Liscia. “Chỉ là… ừ thì, đúng là anh cũng có để bản thân mình ích kỷ một chút….”

Liscia thở dài. “Anh đúng là vô vọng mà. Anh có cần phải lo lắng đến cách mà mọi người nhìn nhận anh nhiều như vậy không chứ?”

“Không, không đâu, đó là một vấn đề khá nghiêm trọng đó.”

Dù sao thì, Juna đã trở thành một thần tượng quốc gia đến mức nhận được nhiều kiến nghị từ Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc, “Hãy cho cô ấy xuất hiện trên Truyền Hình thường xuyên” Nếu tôi cứ thế mà công bố hôn ước của chúng tôi, bạo loạn hoàn toàn có thể sẽ xảy ra. Đó là lý do tại sao, để giữ mọi chuyện trong tầm kiểm soát, tôi dự định chuyển Juna dần từ công việc thần tượng sang việc hát các bài hát của trẻ em.

Khi tôi nói với Juna điều đó, điều này khiến tôi thật sự đau lòng, cô ấy đáp rằng “Nếu em có thể được hát bên cạnh anh, em không quan tâm đến vị trí đó là gì”, và mỉm cười với tôi.

Sau khi đánh giá tình hình, cô ấy liền ngay lập tức đề nghị một lorelei mới, Komari Corda, người có thể tiếp nối phong cách hiện tại của mình, Juna có vẻ sốt sắng về ý tưởng đó.

Và, khi chúng tôi đã thảo luận về điều đó, phần tiết mục hát cùng thiếu nhi đã kết thúc.

“Được rồi, mọi người, tuyệt lắm”, Juna nói.

“Và các bé khán giả đang theo dõi chương trình cũng có hát theo đúng không nào?” Roroa hỏi.

Juna và Roroa đang thực hiện phần kết thúc chương trình.

“Chương trình gì tiếp theo thế?” Liscia khẽ hỏi.

“Tiếp theo là Chương Trình tập thể dục. Đó là một chương trình để mọi người vận động thân thể.”

“Tập thể dục? Từ trước tới giờ anh chỉ sử dụng những thành viên trong gia đình… Aisha sẽ thực hiện chương trình này à?”

“Không. Anh đã tìm ra một chuyên gia thích hợp cho việc tập thể dục rồi.”

“Một chuyên gia?” Liscia nghiêng đầu bối rối.

Roroa xuất hiện tại sảnh và lại tiếp tục mở đầu. “Được rồi, đã đến lúc tập luyện. Chúng ta hãy cùng nhau gọi Huấn luyện viên nào. Một, hai, vaaà…!”

“””Huấn Luyện Viên ơiii!””” bọn trẻ liền hét lên cùng lúc dưới sự hướng dẫn của Roroa.

“Hahhhh!” Một người liền nhảy xuống từ ban công ở tầng hai. Người đàn ông hạ cánh đầy phong cách trước mặt bọn trẻ, và khoe hàng răng trắng sáng của mình, sau đó quay người về phía màn hình và giơ ngón cái về phía người xem.

Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, khoảng 185 cm. Anh ấy có dáng người cơ bắp lộ rõ ngay cả khi đang mặc quần áo. Khuôn mặt của anh ta, nhìn tổng thể, có thể coi là ưa nhìn. Đôi lông mày to dày, cặp mắt sắc, và hàng răng trắng……Mỗi bộ phận riêng biệt đều rất có cá tính.

Người đàn ông trẻ đặt tay lên hông, rồi quay sang bọn trẻ và nói, “Xin lỗi vì để các em chờ! Giờ thì, vận động cơ thể với tôi nào!”

Anh ta nói ra những lời đầy nhiệt huyết với nụ cười cũng đầy hào hứng.

Liscia nhìn người đàn ông trẻ tuổi, mồm chữ O, và thì thầm, “… Ai vậy?”

◇◇◇

Trước đó, vào giữa tháng 12 năm 1546, Lịch Đại Lục.

Vào cái ngày đặc biệt lạnh đó …

“Chúng thần đã thay đổi cách sản xuất ngũ cốc trong lãnh thổ của chúng thần. Điều đó đã tăng khả năng tự cung ứng lương thực của chúng thần rất nhiều”, người đàn ông nói với tôi. “Nhờ vào mạng lưới giao thông của Bệ Hạ, Lãnh thổ của thần đã thịnh vượng hơn bao giờ hết.”

“Ồ, ho”, tôi nói. “Vậy sao…”

Tôi đang đứng bên cạnh một người đàn ông trung niên, mập mạp và mỉm cười khi ông ta liên tục nói không ngừng nghỉ. Người đàn ông đó là Moltov Juniro. Ông ta là người đứng đầu của một trong mười nhà quý tộc có ảnh hưởng nhất trong nước, Nhà Juniro. Hôm nay tôi đã được mời đến bữa tiệc mà họ tổ chức.

Vào những thời điểm gần đây, gần như ngày nào tôi cũng được mời đến các bữa tiệc được tổ chức bởi một số quý tộc có tầm ảnh hưởng hoặc những quý tộc khác. Có vẻ như ở nước này, vào khoảng giữa và cuối tháng mười hai, các quý tộc sẽ mời những vị khách thân quen đến và tổ chức tiệc. Ở đó, họ sẽ cảm ơn các vị khách vì đã giúp đỡ nhau trong suốt cả năm vừa rồi và hi vọng rằng năm mới họ cũng sẽ thân mật với nhau như vậy.

Vâng, về cơ bản, đó là một bữa tiệc cuối năm.

Ngoài ra, dường như số lượng và địa vị của những khách mời mà họ có thể thu hút được coi như là một thước đo cho sức mạnh và tầm ảnh hưởng của quý tộc đó. Đó là lý do tại sao, tại thời điểm này của năm, các quý tộc sẽ mời nhiều người tới nhất có thể, đặc biệt là những người có địa vị cao.

Giờ thì, nếu bạn hỏi người có địa vị cao nhất ở đất nước này, thì đó chắc chắn phải là tôi rồi, người đàn ông hiện đang nắm giữ ngai vàng. Đương nhiên, ngay cả khi họ muốn, không một quý tộc bình thường nào có thể mời vua mà không có mối quan hệ đặc biệt với tôi. Dù sao, tôi cũng không hứng thú với mấy các bữa tiệc này lắm. Nên bình thường, khi nhận được lời mời tôi thường từ chối vì tôi bận.

Vì vậy, nếu tôi vẫn phải tham dự bữa tiệc của ai đó, có nghĩa là họ không phải là những quý tộc bình thường. Mặc dù họ có thể không ở tầm của Excel, vẫn có những quý tộc quyền lực ở đất nước này. Rất khó để từ chối những lời mời từ những người như vậy. Trách nhiệm của người cấp cao hơn là phải giao tiếp với những người dưới trướng họ mà.

Bởi vì tôi đã từ chối nhiều người trong số họ, Hakuya đã nói với tôi, “Xin Bệ Hạ ít nhất hãy tham dự buổi tiệc cuối năm.” Bởi vì thế, trong vài ngày qua, tôi đã bị buộc phải tham dự những buổi tiệc của các quý tộc quyền lực.

Mặc dù tôi đã ăn mặc đẹp hơn bình thường cho bữa tiệc (Đó là một bộ trang phục rất quý phái, thậm chí cả tay áo của tôi đều có những vải xoăn trang trí), tôi than thở, “Ugh, mệt quá đi” hoặc “Anh không muốn đi”, hay, “Đúng là rắc rối mà”, và Liscia, người đã giúp tôi ăn mặc, cứ trách móc tôi vì điều đó.

“Đây là nghĩa vụ của anh với tư cách là một vị vua”, cô ấy nói. “Là những vị hôn thê của anh, chúng em cũng sẽ ở đó, vì vậy hãy ra dáng lên, được không nào?”

Giống như cô ấy nói, Liscia và các vị hôn thê khác cũng tham dự. Mặc dù vậy, họ không phải chịu nhiều phiền toái giống như tôi. Ngoại trừ Juna, tất cả các vị hôn thê khác đã lần lượt đi cùng với tôi. Còn tôi, mặt khác, bữa tiệc nào tôi cũng bị buộc phải tham gia.

“Như Người thấy đấy, vùng đất của thần đang cực kỳ phát triển…” Moltov tiếp tục ba hoa.

“…”

Nếu bạn hỏi điều gì khiến tôi không thích các bữa tiệc, đó chính là phải hòa cùng với “sự hiếu khách” của chủ nhà, trong đó bao gồm cả việc phải ngồi nghe họ ba hoa trường kỳ. Ngay cả khi thức ăn ở đây trông rất xa hoa, tôi cũng không có thời gian để ăn uống. Hơn nữa, các quý tộc đều có khuynh hướng nói về những điều giống nhau.

Đầu tiên là về sự tự hào về cách họ quản lý vùng đất của mình. Đó là điều dễ hiểu bởi vì tôi đã thêm khả năng quản lý lãnh thổ vào mục đánh giá hiệu suất của họ. Hầu hết các quý tộc đều cố gắng cho tôi thấy họ không có vấn đề gì trong khả năng quản lý, và những người có năng lực hơn đã nắm bắt cơ hội để thể hiện khả năng quản lý của họ tài ba thế nào.

Các cuộc đánh giá đã được thực hiện bởi các thanh tra viên được gửi đi cho mục đích đó, và họ còn lấy ý kiển của người dân trong vùng. Nên cố gắng thuyết phục tôi trong một bữa tiệc là hoàn toàn vô nghĩa, nhưng bản chất con người lại muốn nắm lấy mọi cơ hội họ có thể có được. Nếu họ nghĩ rằng nhà vua đang theo dõi chặt chẽ, và điều đó sẽ dẫn đến cuộc sống của người dân được cải thiện hơn, đó là một điều tốt. Dù vậy, tôi đã phát ngán khi phải nghe đi nghe lại một mô-típ tại mỗi bữa tiệc.

“Bệ Hạ, để em lấy thêm đồ uống cho anh”, Aisha, người đi cùng tôi hôm nay, nhỏ nhẹ đề nghị với tôi. Hôm nay, bộ váy bạc mà cô ấy cũng mặc cho chương trình âm nhạc hôm cô ấy giúp tôi dẫn chương trình tại Amidonia trông rất hợp với cô ấy. Cô ấy chắc hẳn đã nhận ra sự mệt mỏi của tôi và cố gắng giúp đỡ.

Tôi cảm thấy hơi khát, vì vậy tôi đã nhờ cô ấy làm vậy, và Aisha lặng lẽ rời đi.

Ngay khi Aisha rời đi, đã có một sự thay đổi đột ngột về thái độ của Moltov.

“… Nhân tiện, thưa Bệ Hạ.”

Ánh mắt ông ta trở nên sắc bén, giống như một con rắn đã tìm thấy mồi.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi nhận ra tôi vừa phá hỏng mọi thứ rồi. Tôi đã trải qua tình huống này vài lần rồi. Khi người bạn đời của vua không ở bên cạnh, họ thấy đó là thời cơ của họ.

“Người có phiền không nếu chúng ta nói chuyện ở chỗ khác?”

“… Aisha vẫn chưa trở lại, chắc ông cũng hiểu mà” tôi nói.

“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu ạ. Thần chắc rằng hai vị sẽ gặp lại nhau nhanh thôi.”

Nói xong, Moltov liền nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra khỏi đó.

Vâng, chắc chắn lại là chuyện này nữa rồi……

[Mình không thích chuyện này chút nào… Moltov có thể nghĩ đây là cơ hội lớn của ông ta, nhưng mình đang cảm thấy cực kỳ căng thẳng đây….]

Trong khi tôi nghĩ vậy, quả như tôi đã tiên đoán, có một cô gái trẻ đang chờ tôi khi chúng tôi đến nơi. Cô ấy khoảng mười sáu tuổi. Cô ấy rõ ràng là một quý cô trẻ đáng yêu và được giáo dục tốt.

“Cho phép thần được giới thiệu với Bệ Hạ. Đây là con gái thần, Siena.”

“Thật vinh dự khi được gặp Người thưa Bệ Hạ. Thần là Siena Juniro”, cô ấy nói, giọng cởi mở.

[… Biết mgay mà.] – Họ biết được rằng đây là cơ hội tốt để giới thiệu tôi với các phụ nữ trẻ mà họ có mối quan hệ.

Ở bất cứ thời đại, mối quan hệ huyết thống với nhà vua đã là nguồn tự hào với tầng lớp quý tộc. Nếu cô ấy trở thành Hoàng hậu của tôi, gia tộc của họ sẽ được an toàn, và cô ấy thậm chí có thể sinh ra một người thừa kế. Trên hết, vì hôn ước giữa tôi với Juna chưa được công bố, theo như họ biết, tôi chỉ có ba vị hôn thê. Con số đó, ngoại trừ những trường hợp đặc biệt như người tiền nhiệm của tôi, Vua Albert (ông ta đã trở thành thành viên của Hoàng tộc nhờ việc kết hôn với hoàng hậu), được coi là thấp. Vì thế, mọi quý tộc đều cố gắng giới thiệu tôi với con gái của họ.

Chỉ trong nửa năm kể từ khi tôi được ủy thác ngai vàng, tôi đã sáp nhập Amidonia và đạt được rất nhiều thành tựu to lớn khác, vì vậy mọi người đều có kỳ vọng lớn với tôi. Luôn luôn có một số lượng lớn những lời cầu hôn đến lâu đài, và vị quan thị trung của tôi, Marx, luôn bận rộn với chúng.

“Phải từ chối họ suốt thế này thật đau lòng quá, (Trans: chắc thg này cũng FA, ko sao đâu anh hiểu chú mà || Edit: ko đâu, sốt ruột do Souma chưa có baby, muốn lấy thêm vợ cho Souma mà hắn cứ từ chối hoài đó), liệu Người có thể ít nhất gặp mặt họ không?” Marx thỉnh cầu tôi với đôi mắt nài xin, nhưng điều đó nghe mệt mỏi lắm, nên tôi từ chối.

Mặc dù vậy, tôi vẫn phải đối mặt với các quý tộc đã tiếp cận tôi thế này, với ý định không bỏ lỡ cơ hội của họ.

Tất nhiên, các quý tộc không đủ dũng cảm để nói về chuyện này khi một trong những vị hôn thê của tôi ở ngay cạnh, nhưng dù có là Liscia, Aisha hay là Roroa, họ vẫn tìm được khoảng trống. Quan điểm của tôi về kỹ năng của Quý tộc đã chuyển từ ‘bực mình/phiền nhiễu’ sang ‘ngưỡng mộ’.

Không có lựa chọn khác, tôi đành đáp lại “Rất vui được gặp, quý cô Siena. Ta là Souma Kazuya.”

“Thần đã được nghe về danh tiếng vĩ đại của Người”, cô ấy nói. “Thần nghe nói rằng Người là một vị quân chủ vĩ đại, được ban phước cho cả trí thông minh và lòng dũng cảm. Nhưng, khi được gặp trực tiếp Người thế này, thần cảm thấy thật nhẹ nhõm khi biết được Người cũng là một người tốt bụng.”

“Những tin đồn về ta chỉ là phóng đại cả thôi, cứ như là chúng biết tự tách ra và phát triển tiếp vậy.”

Siena nở một nụ cười. “Ồ, lời đó của Người nghe thực rất dễ mến.” Cô ấy cư xử như là một cô gái đơn giản vậy. Thể loại này lúc nào là loại khó đối phó nhất. (Trans: biết sao được, có khi giả nai vô (số) tội đó, ae nhớ đừng mắc bẫy như trans hồi xưa nhé, lời khuyên thực đó)

Thật quá dễ dàng để từ chối những kẻ trắng trợn chỉ muốn kết hôn vì tiền bạc và địa vị, nhưng tôi không thể tàn nhẫn làm vậy với một cô gái trong sáng, ngây thơ được. Ý tôi là, thật khó để biết được liệu cô ấy có nhận thức được rằng đây là một nỗ lực mai mối hay không. Mà, bất kể cô ấy cảm thấy thế nào về điều đó, cha cô ta chắc chắn muốn cô ấy kết hôn vì tiền bạc và địa vị.

Moltov kéo tôi lại gần Siena và nói. “Người nghĩ gì về Siena của thần?”

“… Cô ấy có vẻ là một quý cô rất trong sáng và đơn giản”, tôi nói. “Rất dễ thương.”

“Ồ, thần hiểu rồi ạ! Nếu Người thấy vừa ý, vậy Người có ý định lấy con bé làm vợ không?”

“Không, ta đã có ba (thực tế là 4) vị hôn thê rồi…”

“Người nói gì thế? Người vẫn còn trẻ mà, thưa Bệ Hạ. Người nên tăng số lượng vợ của mình lên. Vì lợi ích của Hoàng Tộc. Nếu Người cảm thấy miễn cưỡng vì trách nhiệm với Công chúa Liscia, thì thần sẽ không ngại nếu con bé trở thành Vương phi đâu ạ.”

Nói nhanh như một khẩu súng máy, Moltov cố gắng thúc đẩy câu chuyện. Khi tôi đang bận nghĩ [Ugh, nghiêm túc đấy, phiền phức quá. Aisha, em có thể nhanh trở lại được không?] một chuyện đã xảy ra.

“Hahh, ha, ha, ha! Hahh, ha, ha, ha!”

Tiếng cười đầy nhiệt huyết đó vang lên khắp sảnh.

“Ivan?! Thằng ngốc đó!” Moltov, người vừa mới giây phút trước làm một khuôn mặt mãn nguyện của một người cha già cố gả con gái của mình, giờ đang làm một khuôn mặt chua chát khi nhìn chằm chằm về phía ban công tầng 2 của sảnh tiệc.

Tôi nhìn theo ánh mắt đó, và thấy một người đang đứng trên lan can của ban công.

Anh ta là một người đàn ông ở độ tuổi giữa hai mươi, cao lớn và cơ bắp. Với đôi lông mày dày, đôi mắt sắc bén, và một hàm răng trắng sáng, anh ta có khuôn mặt đặc biệt kì lạ. Anh ta là một người đàn ông trẻ đầy nhiệt huyết, một người sẽ luôn để lại ký ức với bất cứ ai nhìn thấy.

… Không, nghiêm túc đã nào, anh chàng này là ai?

Người đàn ông hét lên và nhảy xuống từ ban công. Ngay khi anh ta làm thế…

*Ba-bam!!!

Một vụ nổ lớn phát ra ngay sau người thanh niên đó. Những ngọn lửa bốc lên, và có một tiếng nổ to đến mức khiến dạ dày tôi rung chuyển.Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ anh ta là một tên khủng bố và hoảng sợ, nhưng vì lý do nào đó, những người khách khác xung quanh anh ta chỉ nhìn vào chàng trai trẻ với nụ cười gượng gạo.

[Huh? Gì thế? Mình phải làm gì với cái cảnh tượng này đây?]

“Bệ Hạ!” Aisha cuối cùng cũng tìm thấy tôi và chạy đến. “Bệ Hạ, đây có thể là một cuộc tấn công! Xin hãy đứng sau lưng em!”

“… Không, có gì đó kỳ lạ lắm.”

“Huh? Ý anh là sao? ‘có gì đó kỳ lạ’?”

Tôi nhìn xung quanh, nhưng không hề có ai bối rối hay hoảng loạn. Phần lớn họ chỉ nhìn vào chàng trai trẻ với nụ cười gượng gạo và mỉa mai. Khi xem xét kỹ hơn, mặc dù có rất nhiều lửa ở đó, khu vực vụ nổ ở phía sau anh ta thậm chí còn không bị cháy.

“Ôi trời ạ, anh trai ngốc nghếch này.”

Khi tôi quay lại, Siena đang nhìn về phía đó với vẻ mặt phiền muộn.

“’Anh trai’?” Tôi lặp lại.

“Vâng, thưa Bệ Hạ. Đó là anh trai của thần, Ivan Juniro.”

“Um… Ta thấy có vẻ như có một vụ nổ,” tôi nói.

“Đó là năng lực của anh trai thần. Năng lực đó có khả năng gây ra một vụ nổ hoành tráng với lửa và tiếng ồn, nhưng đó giống như là một ảo ảnh. Không hề có một vụ nổ thực sự nào cả. Hee Hee, khá là ngầu phải không ạ?” (Trans: đưa cho mấy thg bị chuunibyou thì zvui XD)

“Er … Uh, chắc vậy …”

Nếu cô ấy có thể diễn tả điều đó là “ngầu” … theo một cách nào đó, cô gái này có lẽ khá ấn tượng đấy.

[Hiểu rồi] Tôi nghĩ. Những người được mời ở đây là những người thường xuyên qua lại với Nhà Juniro. Đương nhiên, họ phải biết đến đứa con trai kỳ lạ của gia đình này. Đó là lý do tại sao ngay cả khi có một vụ nổ, họ chỉ phản ứng với những nụ cười gượng.

Moltov hét lên giận dữ. “Ivan! Tại sao mày lại có thể hành động thô lỗ như thế trước mặt Bệ Hạ?!”

“Im đi, lão già!” Ivan làm một tư thế, và lần này là một tia sét đánh xuống sau lưng. “Lão già hám danh kia, lão định lợi dụng sự ngây thơ của Siena để gả em ấy đi! Kể cả nếu Thiên Đường cho phép điều đó, tôi, người anh trai này, cũng sẽ không chấp nhận!!” (Trans: là do t vừa trans một bộ có 1 thg khác siscon hay thg này cũng sặc mùi siscon nhỉ?)

Khi Ivan tuyên bố vậy, mắt của anh tóe lửa. Theo đúng nghĩa đen luôn, lửa đang được bắn ra từ mắt anh ta đấy.

… Tôi không biết phải nói gì. Tôi bắt đầu cảm thấy vụ này khá là vui. Moltov, trái lại, đang tức giận.

“Được kết hôn với Đức vua là vinh dự lớn nhất mà một người phụ nữ sinh ra trong một gia đình quý tộc đều hy vọng đạt được! Có gì sai trái với việc người cha muốn con gái mình tìm thấy hạnh phúc chứ?!”

“Siena có thể tự quyết định hạnh phúc của riêng mình! Đó không phải là điều mà lão có thể quyết định thay cho em ấy!” Ivan hét lên.

“Câm miệng! Mày chỉ được cái nói thôi, như cái năng lực của mày vậy!”

“Lão cũng cũng có cái năng lực đó thôi! Nó tồn tại trong máu của chúng ta rồi!”

Đôi mắt họ chạm nhau và tia lửa bay tứ tung. Những đám mây đen tụ lại giữa 2 người họ và những tia sét đánh xuống ngay giữa. Tôi không có nói ẩn dụ đâu, điều đó thực sự xảy ra đấy. Và với lại, không có bất cứ thiệt hại nào. Nên nếu đứng quan sát thì cũng khá là thú vị, miễn là chúng tôi không can dự vào.

Tôi quay sang Siena và hỏi, “Này, uh… Chúng ta có nên ngăn họ không?”

“Họ lúc nào cũng thế ạ”, cô ấy trả lời với một nụ cười.

“Oh được rồi…”

Ngay cả trong lúc cuộc trao đổi nhỏ của chúng tôi đang diễn ra, hai người họ vẫn tiếp tục kích nhau.

“Hôm nay là ngày tao sẽ khiến mày hiểu lẽ đời.” Moltov hét lên.

“Đó là lời của tôi mới đúng!! Tới đi, lão già!”

“Chowahhhhhhhhhhhhh!”

“Dahhhhhhhhhhhhhhhh!”

Khi hai người họ tiếp cận nhau, một đống tay và chân xuất hiện giữa họ, đấm và đá và chặn. Nó giống như có ai đó đã thực hiện chuyển thể bộ manga Dragon Ball vậy, và điều đó khiến tôi khá là phấn khởi. Trong một khoảng thời gian, tôi quan sát họ một cách nhiệt tình, suy nghĩ, [Yeah, Tiếp đê, tiếp đê..] Nhưng rồi…

“Gần như tất cả những chi đó là ảo ảnh” Aisha nói “Thân xác thực của họ đang ở giữa, đánh lẫn nhau.”

Tôi nín lặng. Khi Aisha, người đã nhìn thấu được nó với đôi mắt của một chiến binh, nói với tôi điều đó, nó đã khiến tôi mất hứng.

Năm phút sau, Moltov và Ivan đổ gục xuống, cả hai cùng nằm xuống sàn gần như cùng một lúc.

“Urgh … Không tệ, lão già.”

“Hmph. Ta chưa gần đất xa trời đến mức để ngươi hạ được ta đâu.”

Được rồi, trông khá là lòe loẹt và hết, dù vậy tất cả những gì họ đã làm là đánh nhau, vì vậy nếu họ định lừa tôi bằng cái kiểu nói “đối thủ phải nói chuyện bằng nắm đấm”, tôi không biết phải phản ứng thế nào nữa…. Mà dù sao thì, đó không phải là vấn đề.

Tôi bước tới Moltov, hiện đang đổ gục xuống đất. “Moltov.”

“V-vâng… Thưa Bệ Hạ! Chúng thần đã trưng ra một hình tượng đáng xấu hổ trước mặt Bệ Hạ! Xin người tha lỗi cho chúng thần!” Moltov vội vã đứng dậy và khiêm tốn xin lỗi, nhưng tôi vẫy tay và bảo ông ta đừng lo lắng về điều đó.

“Ta không bận tâm đâu. Đây cũng là một màn trình diễn khá là giải trí. Về chuyện đó, ta muốn nói với ông một chuyện…… ”

“C-chuyện gì ạ?”

“Quên Siena đi, ông có muốn để Ivan theo ta và đóng góp cho đất nước không?”

“”… X-xin thứ lỗi?”” Moltov và Ivan, cả hai đều chớp mắt ngạc nhiên trước yêu cầu của tôi. (trans: dám cá bọn này tưởng thằng main gay XD)

◇◇◇

Part 3

“… Và, đó là cách mà anh đã chiêu mộ được Huấn Luyện viên Ivan Juniro cho chương trình…” Tôi kết thúc.

“Anh lại tìm thấy một người kỳ lạ nữa…..” Liscia nhìn tôi với vẻ mặt bực dọc.

Vâng, đó là phản ứng thông thường của cô ấy đấy.

Ở ngoài sảnh, Huấn luyện viên Ivan Juniro giơ một ngón “Like” về phía bọn trẻ, nhe hàng răng trắng trong khi nói, “Một trái tim khỏe mạnh sống trong một cơ thể khỏe mạnh.Nào, các em! Hãy cùng tập luyện với anh, các em sẽ trở nênkhỏe mạnh, an toàn và rắn rỏi!”

Mặc dù Ivan đã nói thế, nhưng lũ trẻ lạiđang có những phản ứng trái ngược nhau. Có những đứa trẻ thì cực kỳ hăng hái trước lời của anh ta, một số bị dọa nạt bởi cái hành động nhiệt tình thái quá của anh ta và òa khóa, những đứa trẻkhác thì sợ hãi và bám lấy Juna… và còn một phản ứng làm lu mờ hết tấtcả những phản ứng thông thường nhất đó, có những đứa trẻ do não không thể bắt kịp với cái tình huống người đàn ông vừa mới xuất hiện, cứ đứng ngây người nhìn anh ta.

Khi nhìn thấy tình trạng trong sảnh, Liscia lo lắng hỏi tôi, ” Từ từ đã, Souma, mọi chuyện sẽ ổn chứ?”

“Umm… Anh ta hình như hơi cứng nhỉ? Có lẽ Ivan đangcảm thấy căng thẳng chăng?”

“Bây giờ là thời gian tập thể dục mà phải không?” Liscia hỏi. “Nhưng nếu cứ như thế thì bọn trẻ sẽ không thể nào tập được, đúng không nào?”

Đúng vậy, trông chẳng giống như là bọn trẻ sẽ tập thể dục với chúng ta chút nào.

Trong phần thể dục của chương trình giáo dục dành cho trẻ em mà tôi đang dựa theo, tôi thấy có những đứa trẻ sẽ chạy và lăn lộn, tấn công các huấn luyện viên, và thường làm bất cứ điều gì chúng muốn. Nhưng, “Anh nghĩ sẽ ổn thôi,” cuối cùng tôi nói. “Có một mẹo.”

“Một mẹo ư?”

“Heheheh … Hahaha … Bwahahaha!”

Một tràng cười 3 nhịp vang vọng khắp sảnh. Đó là giọng của một người phụ nữ.

“Ai đó?!” Ivan nhìn quanh.

Vào lúc đó, bọn trẻ hét lên, “Ở đó!” “Trên này!” Và chỉ lên. Có một ai đó đang đứng trên tầng hai, nơi Ivan đã nhảy xuống trước đó.

“Làm cho lũ trẻ trở nên khỏe mạnh, an toàn và rắn rỏihả?” Người phụ nữ nói. “Thật nực cười! Hắc Đoàn bọn ta đang nhắm đến việc thống trị thế giới, sẽ không bao giờ cho phép điều đó!”

Những lời thoại sặc mùi phim ảnh đóđược nói ra bởi một người phụ nữ đeo mặt nạ che phủ nửa trên khuôn mặt, một bộ trang phục giống-như-đồ-bơi cùng với một chiếc áo choàng hở phần chính giữa để lộ ra phần nửa trên bộ ngực của cô ấy, và nhữngmiếng đệm gai gắn ở 2 vai trông nhưphong cách thời trang-cuối-thế-kỷ. Cô ấy có hai cái sừng mọc ra từ thái dương, một đôi cánh giống như cánh rồng ở sau lưng, và cái đuôi giống như một chiếc roi da ở phía sau.

Ivan quay sang người phụ nữ và quát lên, “Cô là ai?!”

“Ta là nữ chỉ huy ác quỷ của Hắc Đoàn, Quý cô Dran”, người phụ nữ dõng dạc tuyên bố.

Liscia, người đang đứng xem bên cạnh tôi, ngơ ngác trong giây lát, nhưng rồi cô ấy nhanh chóng hồi tỉnh trở lại, quay sang tôi và hỏi, “Đó là… Carla, phảikhông?”

“Không. Cô ấy là nữ chỉ huy ác quỷ, Quý cô Dran.”

“Huh…?”

“Cô ấy là nữ chỉ huy ác quỷ, Quý cô Dran, em hiểu chứ?” Tôi nói.

“Oh, thôi được rồi … Nhưng mà em sẽ không dễ dàng chấp nhận mọi chuyện như thế đâu đấy!”

Ngay cả khi Liscia vặn lại tôi, câu chuyện vẫn đang tiếp tục trong sảnh.

Quý cô Dran dang rộng đôi cánh để đe dọa Ivan. “Nếu ngươi làm cho lũ trẻ mạnh hơn, việc này có thể sẽ phá vỡ kế hoạch chinh phục thế giới của Hắc Đoàn. Ta sẽ ngăn chặn ngươilại trước khi điều đó xảy ra, Ivan Juniro!”

Với bộ trang phục hở hang thế này, chắc hẳn cô ấy đang cảm thấy cực kỳ xấu hổ khi vào vai. Có một thứ cảm xúc rất thật và cháy bỏng trong vai diễn nhân vật Quý cô Dran này.(Trans: ( ͡° ͜ʖ ͡°))

Mỗi lần Quý cô Dran cử động phần-phía-trên, một số bộ phận của cô ấy sẽ lắc lắc(Trans: ( ͡° ͜ʖ ͡°)). Chất lượng hình ảnh của Ngọc Phát Thanh không thực sự tốt, vì vậy tôi không nghĩ rằng người xem sẽ nhận ra đâu, nhưng… thật lòng thì, tôi không biết phải nhìn đi đâu nữa. Ý tôi là Liscia đang đứngngay đây, nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt hình viên đạn.

“Anh không nghĩ bộ trang phục của Miss Dran hơi quá quyến rũ sao?” Cô ấy gặng hỏi.

“Serina là người kiểm soát toàn bộ khâu thiết kế”, tôi chống chế. “Anh đã bảo cô ấy kiềm chế bản thân vì đây là một chương trình dành cho trẻ em, nhưng … vì anh đã nhờ cô ấy giúp đỡ phần chuẩn bị trang phục, nên thật khó để loại bỏ nó.”

“Em biết ngay mà …” Liscia thở dài. “Mà, chẳng phải Serina phù hợp với vai nữ phản diện hơn sao?”

“Em có dám điều đó trước mặt cô ấy không?”

“Không đời nào!”

“Thấy chưa?”

Trong khi chúng tôi đang nói về điều đó, Ivan chỉ một ngón tay về phía Miss Dran. “Thống trị Thế giới ư?! Tôi sẽ không bao giờ để cho các người làm thế!”

“Hmph, hăng quá nhỉ, nhưng ngươi có thể làm gì được chứ? Xử hắn đi, những đầy tớ của ta! ”

Khi Quý cô Dran ra lệnh, một nhóm người đàn ông ăn vận đồ đen liền xuất hiện và bao vâyIvan. Điểm mấu chốt là cần phải để họ giữ một khoảng cách nhất địnhvớibọn trẻ, để cho tình huống trông không có vẻ quá nguy hiểm.

Ivan liền vào tư thế chiến đấu, hét lên, “Nhào vô kiếm ăn!”

Với câu nói đó làm tín hiệu, những người đàn ông đồ đen lần lượt tấn công Ivan. Ivan chiến đấu với từng người một trong số tất cả bọn họ

Biff, bash, bam!

Mỗi lần anh ta đánh trúng một trong những tên tay sai, một hiệu ứng âm thanh phóng đại liền phát ra. Khi bị đánh, các tay sai sẽ bay lên không trung, hoặc lăn vòng dưới đất và nằm bất động. Trông khá là ấn tượng, nhưng thực ra thì âm thanh là donăng lực của Ivan phát ra, và những tay sai bị thổi bay là do tất cả họ đang diễn, thế nênchẳng có thiệt hại nào ở đây cả.

Nhân tiện thì, những đứa trẻ hiện đang chia thành 2 nhóm, 1 nhóm thì sợ hãi, còn 1 nhóm thìđang làm 1 đôi mắt lấp lánh và đầy hào hứng khi chúng xem Ivan chiến đấu. Vì dù sao thì âm thanh tạo ra khá là to. Đã nhắc là đừng có làm quá rồi mà.

Những đứa trẻ đang sợ hãi thì co cụm lại chỗJuna và Roroa, họ bảo với bọn trẻ rằng, “Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi mà” và “Anh chàng đó sẽ đánh bại tất cả họ, nên mấy bé không cần phải lo lắng đâu,” để trấn tĩnh chúng.

Cuối cùng, Ivan đã đánh bại tất cả các tay sai.

Tuy nhiên, Dran vẫn giữ nụ cười tự tin của mình. “Heh heh heh. Không tệ, Ivan Juniro. Cái này thì sao? Ra đây, hộp quái vật hộp, Danbox! ”

“Danbooooox! … Chính là ta.”Cùng với những từ đó, một con quái vật trông giống như một người được làm từ mấy cái thùng carton xuất hiện.

Mặc dù trên gương mặt của nó có một đôi mắt xếch được làm bằng giấy… nhưng nhìn tổng thể, trông rất chán. Hình dáng của nó được thiết kế trông như nó được lắp ráp bằng các khối Lego, và mỗi khi khớp của nó di chuyển, có tiếng động phát ra.

Liscia lạnh lùng nhìn Danbox. “Chẳng phải con quái vật đó trông khá là kém chất lượng so với những phần còn lại sao?”

“Chúng ta có niềm đam mê,” tôi nói. “Những gì chúng ta thiếu là thời gian và ngân sách.”

“Quả là một thế giới khắc nghiệt, huh …”

Tôi không thể tự mình làm một bộ quần áo kigurumi đầy đủ. Nếu tôi đặt làm nó từ một nơi nào đó, thì sẽ rất mất thời gian. Đó là lý do tại sao, lần này, tôi đã phải làm một con quái vật tạm bợ. Nó khiến tôi nhớ lại những người thiết kế đã phải vất vả thế nào để tạo ra những con quái vật cho mấy chương trình tokusastu đầu tiên.

Tuy nhiên, dù trông nhạt nhẽo, Danbox rấtmạnh. Khi nó tấn công Ivan, nó nâng một người đàn ông cao 180 cm, nặng 90 kg dễ dàng như người lướt ván nâng ván trượt của mình lên vậy. Sau đó, giống như một người đô vật đang thể hiện sức mạnh, Danbox giữ nguyên tư thế đó vàxoay người một vòng,.

Thứ sức mạnh vô lý trái ngược với hình dáng đó của nó khiến Liscia ngây người. “Thật là một sức mạnhđáng kinh ngạc. Oh! Có phải, người bên trong là … ”

“Phải. Đó là Aisha. ”

“Anh đang bắtĐệ nhị Vương hậu tương lai của mình làm cái gì vậy …?” Cô ấy rên rỉ.

“Em nói thế có hơi muộn muộn rồi đó, cả Juna và Roroa đều đã tham gia chương trình còn gì. Em cũng muốn tham gia ư, Liscia? Nếu em quyết định ngay bây giờ, vai phụ tá của Ivan vẫn còn trống đó.”

“Không. Bao. Giờ !.”

Vào lúc đó, Ivan bắt đầu vùng vẫy. “Chết tiệt, thả ta ra!”

“Ta là Danboooox.”

“Gwah!”

Có vẻ những lời của Ivan đã lọt vào tai con quái vật, bởi vì Danbox gật đầu và ném anh ta vào một bức tường đã được chuẩn bị sẵn cho mục đích đó. Khi anh va vào nó, Ivan đấm vào tường.

Nhân tiện, nó được làm bằng vật liệu mỏng để dễ dàng cho anh ta bay xuyên qua, vì vậy anh ta chỉ chịu một chút đau đớn. Tuy nhiên, Ivan đã hành động như thể bị thương nặng, rên rỉ đau đớn.

“Urgh, con quái vật mạnh quá …”

“Daaaan, bo, bo, box! Chính là ta.”Danbox cười đắc thắng.

Ivan lê người ra khỏi tường, vấp ngã, rồi quay lại đối mặt với bọn trẻ và hét lên. “Nếu cứ thế này, chúng ta sẽ thua mất. Hỡi các bạn trẻ tốt bụng, hãy cho tôi sức mạnh!”

Roroa và Juna giải thích với lũ trẻ ý của anh ta.

“Được rồi, mọi người,” Roroa nói. “Hãy cầm những chiếc gậy lấp lánh lúc nãy chị đưa. Và hô thật to ‘Anh có thể làm được!!’ đi nào”

“Tất cả hãy cùng nhau gửi cho Anh cả Ivan sức mạnh của chúng ta nào,” Juna nói với họ. “Một hai…”

“””Anh có thể làm được!!”””

Theohướng dẫn của hai người họ, mấy đứa trẻ bắt đầu sử dụng các que phát sángcó kích thước bằng một viên phấn dùng để vẽ vòng tròn.

Chúng tôi đã phát những thanh que đó trước khi chương trình bắt đầu. Chúng phát raánh sáng yếu vì loại tảo sáng, thứ được sử dụng trong những trụ đèn đường trên phố vì chúng hấp thụ ánh sáng ban ngày và phát sáng vào buổi đêm, đã được trộn lẫn bên trong thanh que.

Ivan vừa tiếp tục hành động như thể anh ta đang rất đau đớn vừa quay sang bọn trẻ và hét lên: “Chưa đủ! Lớn hơn nữa! Anh tin các em làm được!!”

Việc một người lớn nói rằng họ tin tưởng vào mình luôn khiến đứa trẻ tự tin hơn.

Lần này, bọn trẻcòn hét to hơn và nghiêm túc hơnđể cổ vũ cho anh ta “””Anh có thể làm được!!!”””

“Nữa nào! To hơn nữa!”

“””Anh có thể làm được!!”””

Các em hét lên cho đến khi cổ họng khô rát, và trong khoảnh khắc tiếp theo …

“Được rồi! Giờ thì tôi thực sự đã nhận được năng lượng của các em! ”

Thân thể của Ivan liền được bao phủ bởi một luồng ánh sáng. Sau đó, giọng của Ivan vang vọng từ bên trong ánh sáng.

“Biến Hình!!!”

Vào lúc đó, một bộ giáp kim loại, bao tay, và một chiếc mũvới cả một chiếc kínhkhông biết từ đâu bay đến. Ivan đứng yên với hai cánh tay và hai chân anh dang rộng khi các mảnhđó “tự động” gắn vào anh. Cảnh biến hình cực kỳ ngầu lòi đó đã khiến cho bọn trẻ reo hò vui sướng.

Trong lúc đó, vào cùng một thời điểm, tôi đang đứng đằng sau sân khấu sử dụng Tâm Lực Năng để điều khiến các mảnh trang bị kim loại. Đúng vậy, tôi đã kiểm soát thiết bị của Ivan với năng lực của mình để làm cho nó trông giống như anh ta được tự động trang bị bộ giáp. Bởi vì, ở khoảng cách này, tôi có thể làm điều đó ngay cả khi chúng không phải là búp bê.

Liscia đang quan sát tôi với vẻ mặt tức giận mà tôi đã nhìn thấy không-biết-bao-nhiêu-lần trong hôm nay. “Anh lãng phí năng lực của mình quá rồi đấy.”

“Này, mánh khóe vẫn là mánh khóe, ngay cả khi đó chỉ là một trògiải trí “, tôi nói. “Giờ thì, anh có tý việc”

“Này, đợi đã, Souma?!”

Khi tôi đã xác nhận rằng bộ trang bị của Ivan đã được gắn vào đầy đủ, tôi liền di chuyển đến cạnh viên Ngọc Phát Thanh, đảm bảo rằng tôi không xuất hiện trên chương trình phát sóng. Trong khi đó, trong sảnh, luồng ánh sáng khi nãy đã biến mất, và bị anh hùng trong trang phục kim loại xuất hiện. Ivan làm một dáng đứng biến hình hoàn chỉnh và hét lên.

“Tiến lên nào! Silvan!”

Khi anh ấy hô vang tên của mình, tôi liền nói vào viên ngọc để chỉ có giọng nói của tôi xuất hiện trong chương trình. “Cho phép tôi được giải thích. Khi Huấn luyện viên Ivan Juniro nhận được năng lượng từ những đứa trẻ, anh ta sẽ biến thành anh hùng kim loại Silvan.”Tôi nắm chặt nắm tay của mình trong khi đang giải thích với vẻ mặt đầy hứng thú.

Đó là một kiểudiễn giải thường thấy sau khi người anh hùng biến hình. Dù vậy tôi không định làm cái trò tua đi tua lại cái pha biến hình đó đâu.

Với vai trò của tôi đã kết thúc, tôi trở lại đúng cạnh Liscia. Cô ấy trông có vẻ cực kỳ mệt mỏi.

“Em không biết nữa, em có cảm giác như mọi chuyện đang bắt đầu trở nên ngớ ngẩn đến nỗi chả biết phải nói gì nữa…”

“Tokusatsu là một chương trình dạng ‘Đừng nghĩ, hãy cảm nhận’,” tôi giải thích. “Nếu không nghĩ về nó quá sâu, chỉ cần thuận theo dòng nước, em sẽ cảm thấy thú vị hơn”

“…Em sẽ làm vậy…..”

Giờ thì, trở lại với câu chuyện ở đại sảnh, vị anh hùng Silvan sau khi biến hình đã trở nên rất mạnh mẽ.

Danbox đã từng đùa giỡn với anh ta trước đó, nhưng bây giờ anh ta đã cho con quái vật tắm trong một loạt những cú đấm và đá, khiến nó buộc phải phòng thủ suốt.

Mạnh thật, anh mạnh thật đấy Silvan!chắc mọi người đều nghĩ thế. Bọn trẻtrông cũng rất hào hứng.

“Da, dan … box …” Cuối cùng, Danbox vấp ngã và khụy xuống.

Bây giờ là cơ hội của anh ấy!

“Ăn cú này đi, Danbox! Ultimate Thunderclap Kick! “ (Trans: :V sặc mùi copycat)

Khi Silvan tung ra một cú phi cước, sét chạy dọc khắp chân của anh ta. Cú đá đầy sấm sét đó bay toàn lực vào người DanBox.

Tôi biết tôi đã giải thích điều này rồi, nhưng luồng sét đó chính là sản phẩm đến từnăng lực của anh ta. Thực ra, chỉ là một cú phi cước thôi, vì vậy nó không hề làm tổn thương Aisha, người bên trong Danbox.

Tuy nhiên, Danbox lại loạng choạng lui lại vài bước.

Để lại đằng sau một tiếng kêu “Da… Danboooooooox! Chính là ta!”Nó phát nổ và các bộ phận bay khắp mọi hướng.

Tất nhiên, tất cả những gì thực sự xảy ra là con quái vật đã trốn đi trong khi năng lực của Ivan đang tạo ra hiệu ứng nổ.

Với việc Danbox đã bị đánh bại, Quý cô Dran, nữ chỉ huy ác quỷ, người gần như chẳng hề gì ngoài việc xem hai người họ đánh nhau, tức giận dậm chân xuống sàn cứ như là cô ta vừa nhớ ra việc mình cần làm.

“Ta nguyền rủa ngươi, Silvan! Lần này ta tha cho ngươi! Ta sẽ quay lại, ngươi tốt nhất là nên chuẩn bị đi!! ”

Cùng với những lời đó, cô ta quay người và chạy đếnmột vị trí mà khán giả không thể nhìn thấy cô.

Khi chắc chắn cô ta đã đi mất, Silvan gỡ chiếc mũ ra và giơ nắm đấm về hướng Dran vừa mới bỏ đi “Cô và cái tổ chức có mưu đồ thống trị thế giới Hắc Đoàn kia, nếu muốn đến thì cứ đến đi! Tôi vẫn sẽ cứ đập tan cái tham vọng của các người cho mà xem!” (Trans: “Với cánh tay này, ta sẽ đạp tam ảo vọng của ngươi”)

Ivan đưa ra lời tuyên bố đầy quyết tâm của mình và sau đó quay lại với bọn trẻ. Sau đó, với một nụ cười trông bớt nhiệt huyết hơn một chút, anh ta hô to “Được rồi, tất cả mọi người! Hãy cùng tập luyện Những bài tập thể dục của Silvan để chúng ta sẽ không thua những kẻ xấu nào! Đứng cách xa nhau một chút để không vướng vào người bên cạnh! ”

Khoảnh khắc tiếp theo, một giai điệu vui vẻ bắt đầu phát lên trong đại sảnh, rồi Juna và Roroa xuất hiện đúng lúc và táchđều bọn trẻ ra. Sau đó, Juna bắt đầu hát theo nhạc.

Nếu bạn muốn lớn lên mạnh mẽ, hãy thực hiệnNhững bài tập thể dục của Silvan. ♪

“Bây giờ, hãy bắt đầu bằng cách tập phần trên nào!” Silvan nói. “Mọi người hãy bắt chước shoujou!” (Trans: một loài nào đó || Edit: shoujou = Tinh tinh)

“Eek, eek, eek, ook. Eek, eek, eek, ook.“

“Chúng ta là Shoujou. Eek, eek, eek, ook.”

Khi Ivan chuyển động cơ thể theo bài nhạc, bọn trẻ liền bắt chước anh ta.

Phương thức tập thể dục này là bắt chước theo các loài động vật khác nhau ở thế giới này trong khi Juna hát lên những bài hát hài hước. Lời bài hát thì nhắm vào đối tượng trẻ em, nhưng bản thân các bài tập này dựa theo những bài thể dục trên Radio mà hầu hết người Nhật đều quen thuộc (bắt chước shoujou là bài thể dục uốn người), nên chúng chắc hẳn sẽ là một cách tập thể dục hợp lý.

“Anh làm rất nhiều thứ vô lý … Nhưng lại thành công một cách bất ngờ,” Liscia bất chợt thỏ thẻ với tôi khi theo dõi bài tập. “Đây là một chương trình giáo dục, phải không? Ý nghĩa đằng sau cái vở kịch ngắn trước đó và bài tập thể dục này là gì thế? ”

Vừa mới nãy, tôi đã cá rằng cô ấy sẽ hỏi “Làm thế này có ý nghĩa gì không thế?” .Nhưng bây giờ, thay vào đó, Liscia lại hỏi, “Ý nghĩa đằng sau là gì?” Mặc dù chỉ khác biệt một vài chữ , nhưng có một sự khác biệt tinh tế giữa 2 sắc thái.

Cách hỏi đầu tiên là cho rằng làm thế này chẳng có ý nghĩa gì cả. Còn cách hỏi sau mang đầy sự tự tin rằng có một ý nghĩa nào đó đằng sau và cô ấy muốn biết nó là gì. Tôi có thể cảm nhận được lòng tin của Lisica trong sự khác biệt nhỏ đó, và tôi cảm thấy có đôi chút hạnh phúc.

“Tất nhiên nó có ý nghĩa,” tôi nói. “Nếu chung ta khiến mọi người chú ý bằng một vở kịch ngắn,lượng người xem sẽ nhiều hơn. Các bài thể dục rất tốt cho sức khoẻ và sự phát triển của trẻ em. Anh đang cố gắng tuyên truyền chúng. Nhưng trên hết, thứ mà anh muốn tuyên truyền là từ ‘anh hùng’. ”

“Từ ‘anh hùng’ ư?”

Khi đó, ở ngoài sảnh, Những bài tập thể dục của Silvan đã bắt đầu bước vào phần nghỉ giải lao.

Ivan quay sang bọn trẻ và nói với họ. “Tất cả các em đều làm rất tuyệt! Bây giờ, có một điều anh muốn nói với các em. Để trở thành một người thực sự mạnh mẽ, sức mạnh không phải là thứ duy nhất mà các em cần. Nếu quên đi lòng nhân từ, thì các em chỉ là một kẻ man tộc.”

Rồi anh ta hướng về phía Ngọc phát thanh, tức là hướng lời nói của mình đến người xem, và nói rằng.

“Sự thật là, tôi cũng muốn trở thành bạn của Hắc Đoàn. Nếu chúng ta có thể nói chuyện với nhau, chúng ta có thể sẽ không cần phải dùng đến nắm đấm. Đó là lý do tại sao, bất kể bạn đang đối đầu với ai, đừng bao giờ bỏ cuộc trong việc cố gắng hiểu đối phương. Nếu họ vẫn không thể thuyết phục được và tiếp tục sử dụng bạo lực ư? Đúng rồi! Để đảm bảo rằng bạn có thể bảo vệ những người bên cạnh mình, hãy thực hiệnNhững bài tập thể dục của Silvan!”

Khoảng thời gian nghỉ giải lao kết thúc đúng vào thời điểm đó, và Ivan bắt đầu luyện tập theo nhịp của bài hát một lần nữa.

Khi nghe được những lời của Ivan, sau khi nhắm mắt lại trong giây lát, Liscia nói, “Sức mạnh thôi là không đủ. Đừng quên rằng cũng phải có lòng nhân từ nữa. Đừng bao giờ từ bỏ việc cố gắng hiểu rõ lẫn nhau”… Đây chính là thứ anh muốn truyền đạt.”

Cô ấy thầm nhắc lại những lời nói đó, như thể đang cố khắc sâu những lời đó vào đầu.

Tôi lặng lẽ gật đầu. “Khi còn nhỏ, những lời người lớn nói lúc nào cũng gắn bó một cách kì lạ với em, phải không nào? Đặc biệt nếu những lời đó đến từ một anh hùng, những lời đó sẽ luôn tồn tại ở một góc nào đó trong trái tim của mình ngay cả khi trưởng thành. Thêm vào đó, khi chúng ta nói những lời này với lũ trẻ, chúng ta có thể hi vọng rằng những người chăm sóc cho bọn trẻ cũng sẽ nghe thấy.”

Rồi sau đó, tôi rũ bỏ thái độ hoạt bát, đùa giỡn lúc đầu và dùng một giọng điệu nghiêm túc hơn.

“Bây giờ đang là thời bình, nhưng sau cùng thì tất cả các quốc gia sẽ phải đối mặt với Lãnh địa Quỷ vương. Hiện tại, những lời này chính là thứ mà anh muốn truyền tải để ngăn chặn việc trận chiến này sẽ sa vào tình trạng kéo dài bất tận nếu một trong 2 bên chưa bị tuyệt diệt. Qua năng lực của Tomoe và thông tin mà chúng ta đã trao đổi với Đế Quốc, chúng ta đã biết được rằng chúng ta không thể gom chung tất cả những chủng tộc trong Lãnh địa Quỷ vương thành một phe được. Nếu có thể, trước khi có bất cứ cuộc chiến nào, anh muốn tổ chức các cuộc nói chuyện với những chủng tộc có khả năng thương thuyết được, chẳng hạn như những Kobold đã tha cho tộc Bí Lang vậy.”

“Phải”

“Anh có cảm giác rằng, khi thời điểm đó đến, số lượng người trưởng thành mạnh mẽ, tử tế và sẵn sàng mở lòng để tìm hiểu về phe bên kia sẽ quyết định số phận của đất nước này “, tôi nói. “Nếu hầu hết họ chỉ nghĩ đến việc “Tiêu diệt lũ Quỷ’, chúng ta sẽ đâm đầu vào một cuộc chiến tranh toàn diện. Nếu càng có nhiều người nghĩ rằng, “Chắc chắn có những loài Quỷ có thể hiểu được chúng ta”, thì sẽ càng có nhiều con đường khác mở ra cho chúng ta.”

Khi tôi nói vậy, Liscia bật cười, rồi chọc vào vai tôi “Em hài lòng với lời giải thích này, nhưng mà… chẳng phải như thế có hơi lý tưởng hóa sao?”

“Đây là một chương trình dành cho trẻ em mà, đúng chứ? Anh muốn bọn trẻ có lý tưởng. Ý anh là, thật khó coi khi bọn trẻ cứ nhìn nhận sự việc một cách quá thực tế.”

“…Em nghĩ anh nói có lý.”

“Bên cạnh đó, nhiệm vụ của người lớn là phải nhìn vào thực tế, để trẻ em có thể tiếp tục nói về lý tưởng.”

Đó cũng là công việc của một vị vua. Trong lúc tìm kiếm một tương lai tươi sáng hơn, tôi cũng cần phải chuẩn bị cho khả năng một tương lai đen tối sẽ đến. Để giữ được lòng tốt, sức mạnh là điều tuyệt đối cần thiết. Tôi cần phải nâng cao sức mạnh của đất nước, mở rộng kho vũ khí, và chuẩn bị mọi thứ để chúng tôi có thể chống chọi được một cuộc chiến toàn diện nếu nó xảy ra. Để tạo ra một quốc gia giống như một cái cây đại thụ với những gốc rễ bám vững chắc trên mặt đất, một quốc gia sẽ không rung chuyển ngay cả khi cơn bão càn quét đến.

Trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ về điều đó, dường như bài tập thể dục đã kết thúc. Ivan nói, “Tốt lắm!” Và vỗ nhẹđầu một đứa trẻ gần đó. Người dẫn chương trình, Juna, tiếp quản từ đó.

“Mọi người có yêu thích chương trình mới ‘Cùng giao lưuvới Chị cả’ này không? Lần này, chúng tôi thực hiện chương trình ở trong lâu đài, nhưng chúng tôi cũng đang dự định sẽ thực hiện các chương trình phát sóng trực tiếp từ các rạp chiếu phim trên khắp đất nước trong tương lai nữa. Khi đó, chúng tôi sẽ cần đến các bé để tham gia hát và tập thể dục với chúng tôi, vì vậy tất cả các bậc cha mẹ, hãy cho con của các bạn đến chơi với chúng tôi. Giờ thì, xin hẹn gặp lại mọi người trong chương trình tiếp theo…”

Khi Juna đưa ra hiệu, bọn trẻ, Roroa, Ivan và Tiểu Musashibo, những người vừa khéo léo quay trở lại trước ống kính để kết thúc chương trình, tất cả họ quay về phía Ngọc phát thanh và vẫy tay.

“””Tạm biệt!”””

Cùng với lời tạm biệt của mọi người, chương trình giáo dục đầu tiên ở thế giới này đã kết thúc.

“Nóng quá…..Giết em đi cho rồi…” Pamille rên rỉ.

“Làm tốt lắm, Pamille,” Juna nói với cô ấy.

Pamille, người đã ở trong Tiểu Musashibo, giờ đang lảo đảo vì cái nóng. Bộ trang phục kigurumi khá nóng ở bên trong. Juna đang ở đó quạt cho cô ấy.

Bên cạnh Pamille là Carla, đang ngồi cuộn mình ôm đầu gối và khóc nức nở.

“Lên hình trong bộ đồ đó…..mình sẽ chết vì xấu hổ mất….”

Có vẻ như việc phải mặc bộ trang phục Quý cô Dran siêu mỏng đó đã khiến cô ấy bị sốc.

… Vâng, tôi có thể thông cảm. Serina đúng là một người cuồng bạo dâm mà.

“Là ai?” Cô ấy hét lên. “Là Người phải không, chủ nhân?”

“Sao lại đổ lỗi cho tôi?! Trang phục đó là quyết định của Serina mà?!”

“Ahahaha …” cô ta bật cười cùng với một giọng kì lạ. “Vâng, Người biết đấy, người ta hay nói rằng cấp trên phải chịu trách nhiệm với những quyết định của cấp dưới, không phải vậy saooooo?”

Đôi mắt của Carla lúc này y hệt như một yandere. Tôi sợ rằng tôi có thể bị “squish”, (Trans tiếng máu chảy) hoặc “crunch”, (Trans: tiếng gãy xương) hoặc “stab, stab”(Trans: tiếng của schoolday :V) mất! (Thậm chí việc mô tả ra những gì tôi tưởng tượng cũng khiến tôi sợ hãi, vì vậy tôi chỉ sử dụng âm thanh thôi)

“Bình tĩnh nào, Carla!” Tôi hét lên. “Nếu cô giết tôi, cô cũng sẽ chết đấy!”

“Tôi đang xấu hổ muốn chết đây…Tôi sẽ đưa Người đi cùng với tôi…”

Oh, chết tiệt, Tôi nghĩ. Ánh mắt của cô ta, cô ta thật sự nghiêm túc đó.

“Aisha, giúp anh!” Tôi la lớn.

“Quý nương Carla! Chúng ta đang ở trong lâu đài, trong lâu đài đó! “Aisha hét lên.

“Đừng cản tôi, phu nhân Aisha!” Carla hét lên. “Nếu tôi không giết Ngài ấy, tôi không thể tự kết liễu đời mình được!”

Trong khi Aisha đang giữ tay cô ấy lại, tôi liền nhanh chóng rút lui.

Tại sao tôi lại phải lãnh hết đạn vì cái thói bạo dâm của Serina chứ? Mà, chắc chắn là Carla chỉ đang xả hết nỗi xấu hổ vô bờ bến của mình bằng cách tức giận thôi.

… Có lẽ thế.

Giờ thì, vào thẳng vấn đề chính nào. Chương trình “ Cùng giao lưuvới Chị cả “ quả là một cú hit lớn.

Đặc biệt đối với “người lớn.”

Tôi biết tôi làm chương trình này nhắm đến đối tượng là trẻ em, nhưng vì lý do nào đó, cha mẹ, người giám hộ và thậm chí cả người lớn không có con cái thậm chí còn mê hơn nữa cơ.

Đối với phụ nữ, đó là vì vẻ ngoài đáng yêu của Tiểu Musashibo, và sự hấp dẫn của một Ivan hơi nhiệt tình thái quá nhưng vẫn rất quyến rũ.

Đối với những người đàn ông, đó là vẻ ngoài ngầu lòi của vị anh hùng tokusatsu đầu tiên mà họ từng thấy, kết hợp với nhân vật phản diện gợi cảm mà Carla đã đóng.

Thậm chí ở Nhật Bản, đôi lúc những bà mẹ còn bám víu vào một chương trình hơn là con của họ bởi vì các diễn viên nóng bỏng. Kiểu như vậy á.

Chính vì thế mà, tại Vương quốc Friedonia, vào những ngày khi chương trình Cùng giao lưu với Chị cảphát sóng, thay vì thấy những đứa trẻ cầu xin cha mẹ để đi xem chương trình, những bậc cha mẹ lại cầu xin con mình xem chúng. (Trans: dizz :-)))

M-mà, dù sao thì, bọn trẻ cũng đã chịu xem chương trình, vậy là tốt rồi, nhưng tôi lại nhận được cái nhìn lạnh lùng từ Liscia khi cô ấy hiểu ra nguyên nhân của tình trạng này.

“’Nhìn vào thực tế là công việc của người lớn’ chính anh ta đã nói vậy đấy.”

“Ư-ừm, này, người lớn cũng có ước mơ của họ mà, có gì sai chứ?” Tôi lắp bắp.

Liscia chỉ im lặng và chằm chằm nhìn tôi.

“… Không, nghiêm túc đấy, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?” Tôi lẩm bẩm.

Tôi cảm thấy mức độ kỳ quái của Friedonia lại tăng thêm 1 chút nữa rồi.