Một ngày nọ vào tháng 3, năm 1547, lịch Đại Lục
Xin chào, tôi là ứng viên cho vị trí đệ nhấtVương hậu của Souma, Liscia Elfrieden.
Vào ngày này,mùa đông đang dần kết thúc, và mùa xuân sắp tới, tất cả các vị hôn thê của Souma hiện đang tụ tập trong một căn phòng ở lâu đài Parnam. Tôi, Liscia là một trong số họ. Những người còn lại làChiến Binh Đông Phong Aisha, Nữ Lorelei Juna, và Roroa – cựu công chúa của Amidonia.
Không có dấu hiệu nào cho thấy Souma đang ở đây, và ngay cả những người hầu gái luôn đứng chờ đợi ở góc phòng hôm nay cũng đã được yêu cầu rời đi. Nhưng trên hết là… căn phòng này thật kì quặc. Có một tấm bảng đen, một cái bục giảng, và bốn bộ bàn ghế. Những chiếc bàn được xếp thành một dãy, khiến cho nơi đây giống như một trong những lớp học của Học viện Sĩ Quan vậy.
“Này, chị Cia?” Roroa hỏi. “Hôm nay tất cả chúng ta được gọi đến đây để làm gì vậy nhỉ?”
“Chị cũng không biết,” tôi nói. “Nếu có ai đó ở đây biết thì …”
Tôi nhìn qua Juna. Tuy nhiên, Juna chỉ nhìn xuống và lắc đầu.
“Em xin lỗi. Dạo gần đây, thậm chí chính em cũng không hiểu bà ấy nghĩ gì nữa.”
“Nếu ngay cả Phu nhân Juna cũng không biết, thì tất cả chúng ta cũngkhông thể biết được đâu…” Aisha đặt tay lên lưng ghế, bối rối nghiêng đầu sang một bên.
Đó là một lời nhận địnhhợp lý. Người phụ nữ đó cực kỳ khó lường. Lần này chẳng biết bà ấy đang nghĩ gì nữa?
Rồi cánh cửa phòng mở ra, và người triệu tập chúng tôi đã đến.
“Mọi người đã đến đông đủ rồi nhỉ.
Đó là một người phụ nữ tộc Hải xà có mái tóc màu xanh biển, Excel Walter.
Ngoài việc là Tổng tư lệnh của Lực lượng phòng vệ quốc gia, bà ta còn là một người phụ nữ xinh đẹp, trông khoảng tầm 25 tuổi. Với mái tóc dài màu xanh bay phất phơsau lưng khi bàấy bước đi, cùng một cặp sừng nhỏ,bàta lúc nào cũng trông như một bức tranh tuyệt mỹ. Nhưng lần này, bà ấyhiện đang mang theo một thứ gì đó trong tay: hai góiđồ dày như những cuốn từ điển. Một cái được bọc màu trắng, cái kia màu đen.
Excel để2 gói đồ đó trên bục giảng, sau đó lấy ra một một cặp kính và một cái mũ giảng viên hình vuông và đeo vào. “Bây giờ thì, tất cả về chỗ nào.”
“U-Um … Thưa ngoại?” Juna do dự giơ tay lên và hỏi.
“Có chuyện gì thế?”
“Um … Concứ tưởng là bà có thị lực tốt chứ?”
“Oh, cặp kính này à? Chúng chỉ là kính thông thường thôi, không phải loại kính điều chỉnh khúc xạ đâu. ”
“Vậy sao bà lại đeo chúng?”
“Nó khiến ta có hứng.”
Để bà ấy có hứng á?! Đó là lý do sao?! Chờ đã, bà ấy đang định bắt đầu làm gì thế kia?
Và cuối cùng, từng người trong số chúng tôi ngồi vào chỗ của mình theo hướng dẫn của Excel mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Theohướng nhìn củaExcel tạibục giảng, từ trái sang phải là Aisha, Roroa, tôi và Juna.
Excel bắt đầu viết một cái gì đó trên bảng đen. Khi tôi ngước lên đọc, trên đó viết rằng:
“Bài giảng đầu tiên – Khóa học làm dâu“
Vâng, tôi thậm chí còn không biết bắt đầu từ đâu…..
Chẳng hạn như, cái từ “đầu tiên” đó,ý bà ta là sẽ còn thêm vài lần triệu tập nữa ư?! Mà cái khóa học làm dâu này là để làm gì thế?! Và rồi Excel gõ nhẹvào cái bục giảng.
“Được rồi nghe này, tất cả các vị sẽ trở thành cô dâu của Souma trong năm nay.”
“””” … “”””
Tất cả chúng tôi đều im lặng. Đúng là chúng tôi đã sẵn sàng cho việc đó, và chúng tôi thậm chí còn muốn nó xảy ra ngay bây giờ, nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi ai đó chỉ ra điều này.
Excel bảo với chúng tôi, “Mặc dù một số người trong số các vị sẽ là Vương Hậu và một số là Vương Phi, nhưng về bản chất tất cả các vị đều sẽ giống nhau. Một người chồng và một người vợ, họ cùng nhau xây dựng một tổ ấm, và rồi những đứa trẻ được sinh ra, và tất cả họ sẽ trở thành một gia đình. Nếu gia đình hòa hợp, thì họ sẽ hạnh phúc, còn nếu không, họ sẽ trở nên buồn khổ. Nhưng vấn đề là nếu như có sự bất hòa trongHoàng tộc, điều đó sẽ trực tiếp dẫn đến những mối bất hòa trong vương quốc. Công chúa Liscia.”
“V-vâng!” Tôi đáp và tự động đứng dậy.Giống hệt như lúc tôi còn ở trường học sĩ quan vậy.
Excel nhìn tôi bằng một ánh mắt nghiêm túc và hỏi, “Công chúa Liscia, Ngườikhông có bất cứ người thân nào khác ngoài cha và mẹ, phải không?”
“Uh … Vâng. Đó là những gì tôi được nghe kể. ”
“Tại sao vậy?”
“Khi phụ thân của mẹ tôi … tức là vị vua trước vị cựu vương cuối cùng qua đời, đã xảy ra một cuộc khủng hoảng tìm người kế nhiệm, và gần như tất cả những thành viên của hoàng tộcngoại trừ mẹ của tôi đã bị xóa sổ.”
“Phải. Đó là một khoảng thời gian rất đau buồn,”Excel nói với vẻ mặt đau đớn. “Tam tướctrong đó cóta đãđứng ngoài cuộc xung đột đó. Vì nếu lực lượng quân đội của chúng ta can thiệp vào, thì cuối cùng cuộc xung đột sẽ biến thànhmột cuộc nội chiến. Chúng ta đã rất cố gắng để kiểm soát lực lượng của mình. Nhưng đổi lại, cuộc xung đột đã biến thành những cuộc đấu tranh tàn khốc trong nội bộ Hoàng tộc, thậm chí ngay cảnhững người họ hàng thân cận nhất cũng quay sang đấu đá lẫn nhau.”
“Um … có phải nguyên nhân của cuộc xung đột đó là để tìm ra người cuối cùng xứng đáng thừa kế ngôi báu không ạ?” Aisha giơ tay lên và hỏi.
Excel lắc đầu. “Chúng ta nghĩ đó chỉ là nguyên nhân thứ hai. Nguyên nhân lớn nhấtvà quan trọng nhất chắc chắn phải là chính sách bành trướng lãnh thổquá nhanh của vị vua khi đó. ”
“Chính sách bành trướng của Ngài ấy ư?” Cô ấy hỏi.
“Phải. Trong khoảng thời gian khi vị vua trước vị cựu vương hiện tại còn đương nhiệm, quốc gia của chúng ta đã phát động một số cuộc chiến tranh xâm lược khiến cho lãnh thổ của chúng ta được mở rộng rất lớn. Khi đó, chính những phần lãnh thổ được mở rộng đó đãgieo mầm mống nổi loạnngay bên trong đất nước. Người chiếm đóng và kẻ bị chiếm đóng, người chinh phục và kẻ bị chinh phục, những kẻ giết người và những người thân của người bị giết … Sự việc đó đã sản sinh ra rất nhiều mối quan hệ đối đầu giống như thế. Thậm chí còn có cả sự can thiệp của các quốc gia khác đã bị mất lãnh thổ nữa.”
“… Phải, ông già nhà em cũng vì điều đó mà hận các vị đến tận xương tủy…” Roroa, cựu công chúacủa Amidonia, nhún vai và nói.
Thật là nhẹ nhõm khi em ấy nói về chuyện đó như thể nó không liên quan tới em ấy vậy.Công quốc Amidonia đã lợi dụng những tên quý tộc tha hóa để can thiệp vào công việc của chúng tôikhông biết bao nhiêu lần. Những việc họ làm đã khiến cho chúng tôi gặp rất nhiều rắc rối, nhưng thực sự thì đó chỉ là do chúng tôi đã gieo gió thì phải gặt bão thôi.
Tôi thật sự rất biết ơn khi Roroa, với tư cách là một công chúa Amidonia, đã đưa ra quan điểm rằng điều đó không thành vấn đề với cô ấy. Nếu Roroa, người đang nhìn nhận tôi như “chị cả” của em ấy, lại mang lòng oán hận tôi vì xung đột giữa hai nước … Tôi sẽ rất buồn về điều đó.
Excel gật đầu và tiếp tục. “Những mầm mống bất hòa cần phải được từ từ loại bỏ, nhưng việc bành trướng lãnh thổ quá nhanh chóng đã không cho phép điều đó.”
Cuối cùng thì, vị vua cũ ấy đã chết, và những mầm giống của sự bất hòa kéo dài cho đến tận lúc ấy đã nảy mầm thành cuộc khủng hoảng tranh giành ngôi báu. Nếu một người thấy rằng người mà họ ghét ủng hộ một hoàng tộc, người đó sẽ ủng hộ một kẻ đối lập khác trong cuộc đua tranh giành ngôi báu. Đó chính là cách khiến cho cuộc tranh chấp quyền thừa kế biến thành một cuộc chiến để giải quyết tất cả các mối bất hòa trong vương quốc.
“Đó chính là lý do tại sao mọi chuyện lạitrở nên sa lầy đến như vậy.” Excel thở dài buồn bã nhìn thẳng vào chúng tôi. “May mắn thay, triều đại của Bệ hạ Souma đã không ở vào tình trạng nguy hiểm như của người tiền nhiệm. Lý do khiến cho đất nước này không bị lung lay ngay cả khi đã sáp nhập Amidonia là do Bệ hạ đã làm việc cực kỳ chăm chỉ để tạo ra một nền tảng đủ vững chắcđể ngăn chặn điều đó. Mặc dù không hào nhoáng như vị vua đầu tiên, nhưng nếu chỉ đánh giá về sự ổn định của triều đại, thì Souma là vị vua tốt nhất mà đất nước này từng có. Đó là lý do tại sao ngay cả khi Bệ hạ Souma không còn ngồi trên ngai vàng nữa, thì cũng sẽ không có một cuộc chiếntranh giành ngôi báu đầy xấu xí như thế nữa.”
Đó là những đánh giá của Excel về triều đại của Souma. Vâng. Tôi đồng ý với bà ấy.
Có thể tôi cho rằng cách anh ấy cai trị đôi lúckhá là ngoằn ngoèo, nhưng anh ấy đã rất là cẩn thận và thận trọng trong việc giúp cho đất nước này tiến về phía trước. Nếu xét đến việc anh ấy được triệu hồi với tư cách là một anh hùng, tôi chưa từng thấy một anh hùng nàogiản dị và bình thường đến nhưvậy. Mặc dù vậy, Souma khiến tôi cảm thấy rất an tâm. Mặc dù bản thân anh ấy khá là yếu đuối, anh ấy lại khiến tôi cảm thấy mình đang được bảo vệ bởi một cái gì đó to lớn.
Excel đập mạnh vào chiếc bảng đen. “Dù vậy, chúng ta không được phép tự mãn! Đừng bao giờ quên rằng nếu có những rạn nứt giữa vua và hoàng hậu, hay thậm chí giữa các Vương Hậu và Vương Phi, sẽ có những kẻ xuất hiện và lợi dụng chúng. Vì lợi ích của đất nước, các vị phải xây dựng một mối quan hệ hài hòa giữa chồng và vợ, và một gia đình hòa hợp. Để giúp các vị làm được điều đó, tasẽ dạy cho các vị qua ‘Khóa học làm dâu’ này.”
Tôi ít nhiều có thể chấp nhận được những gì bà ấy đang cố nói. Nhưng điều gì khiến bà ta phải là người chủ trì cho cái ‘Khóa học làm dâu’này chứ?
“Umm … tại sao bà lại là giảng viên cho chúng tôi, Nữ công tước Walter?” Tôi hỏi.
Excel cười khúc khích và mỉm cười đầy tự tin với tôi. “Mặc dùnhìn vẻ bề ngoài thì không giống, nhưng ta đã sống được năm trăm năm. Trong khoảng thời gian đó, ta đãcó rất nhiều mối quan hệ với những quý ông, nhưng chỉ có cái chết là thứ duy nhất chia cắt chúng ta. Ta cũng luôn đảm bảo việc hạ sinh ít nhất một đứa trẻ với mỗi người trong số họ.”
Điều đó giống như là… [Vâng, OK, , nghe có vẻ khá là tuyệt vời đó.] Giờ bà ấy đề cập đến tôi mới nhớ ra, mặc dù Excel trông giống như chỉ ở độ tuổi đôi mươi, nhưng bà ấy là một phụ nữ đã có kinh nghiệm sinh con. Bà ấy thậm chí có cả cháu gái như Juna nữa mà.
Excel ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình ra đầy tự hào. “Ta sẽ dạy cho tất cả các vị cách, để một hoàng hậu… không, để một người phụ nữ… có thể ở bên cạnh người đàn ông mà mình yêu cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta. Cách hành xử khi đã là một người vợ, lốisuy nghĩ của các quý ông, tất cả mọi thứ cần thiết đểhỗ trợ chồng của mình thực hiện “nghĩa vụ hằng đêm”sao cho đúng để khiến mối quan hệ vợ chồng trở nên suôn sẻ hơn. ”
[N-nghĩa vụhằng đêm…]
Ngay khi nghe thấy những từ đó, tất cả chúng tôi đều có phản ứng rất rõ ràng. Tất cả chúng tôichắc hẳn đều đang tưởng tượng tới cái cảnh đó với Souma.
Roroa thì đỏ mặt cùng với đó là một nụ cười ranh mãnh, trong khi đó má của Juna thì hồng cả lên và cô ấy liền dùng tay che miệng lại, đôi mắt đảo đi chỗ khác. Aisha trong khi đó lại mang một gương mặt kỳ quặc, và đầy hạnh phúc, quá rõ ràng để biết cô ấy đang nghĩ gì.(Trans: lại đồ ăn, có cả xúc xích ( ͡° ͜ʖ ͡°))
… Tôi cũng cảm thấy má của mình đang nóng rực.
Khi nhìn thấy phản ứng của chúng tôi như vậy, Excel lịch sự ho lên một tiếng. “Ta tin rằng đã đến lúc ta cần phải dạy cho các vị những thứ đó rồi. Ta cũng đã dạy riêng cho Bệ hạ Souma một số bài học rồi mà.”
Ngay khi bà ấy nói vậy, Juna trông khá là sốc y hệt như tôi vậy.
Cách đây vài tuần, Souma đã cùng với Juna rời khỏi thủ đô Hoàng gia. Khí đó Excel đã chuốc thuốc Juna, và khi bà ấy ở một mình với Souma, bà ấy đã … ừm … bàta đã dạy cho anh ấy một vài bài học về những gì đàn ông và phụ nữ làm vào ban đêm. Tôi là người duy nhất được Juna kể lại. Tôi đã giữ bí mật với Aisha và Roroa. Đó là bởi vì nếu họ phát hiện ra, họ sẽ làm ầm ĩ lên cho mà xem.
Juna đã nhờ tôi, người ở bên cạnhSouma lâu nhất, hỏi anh ấythật tế nhị về những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian 2 người họ ở cùng nhau đó.
“Um, công chúa …” Juna nghiêng người đến và thì thầm vào tai tôi để Aisha và Roroa không thể nghe được. “Vậy… Bệ Hạ đã nói gì vào khoảng thời gian đó?”
“Điều đó, Souma bảorằng anh ấy không nhớ,” tôi thì thầm đáp lại.
“Anh ấy không nhớ ư?”
“Ừm. Anh ấy nhớ những bài giảng về, um … l-làm thế nào để tạo ra em bé, nhưng tất cả mọi thứ sau đó rất mơ hồ.”
Khi tôi hỏi anh ấy về ngày hôm đó, Souma nghiêng đầu sang một bên và nói:
“Anh nhớ toàn bộ nhữngchi tiết về bài giảngđầy xấu hổ đó, nhưng … Sau đó anh chả nhớ gì cả. Không, không phải là nó nhiều đến nỗi anh không nhớ hết, mà là do tâm trí của anh từ chối khôngmuốn cho anh nhớ lại nó, có lẽ thế? (Trans ( ͡° ͜ʖ ͡°)… ) . Thật đó, điều gì đã xảy ra sau đó nhỉ? Anh chắc chắn làanhđã rất xấu hổ vì những bài giảng đó, và anh cảm thấy khát nước … Excel đã đưa cho anh một thứ đồ uống và… Không ổn rồi, anh không thể nhớ gì sau đó cả…. Không, anh có cảm giác là tốt nhấtmìnhđừng nên nhớ gì cả.”(Trans ( ͡° ͜ʖ ͡°))
Souma đã cố gắng nặn ra những gì anh ấy có thể nhớ được, nhưng cuối cùng, trông anh ấy dường như chẳng nhớđược gì cả. Trông không có vẻ gì là anh ấy đang cố giấu điều gì đó hay né tránh chủ đề cả. Dường như anh ta đã thực sự mất trí nhớ, hoặc niêm phong nó luôn rồi.
Thật sự thì chuyện quái gì đã xảy ra với Souma sau khi kết thúc buổi học của mình thế? Tôi rất muốn biết về điều đó…
“Bây giờ, trong hôn nhân, cũng giống như trong chiến tranh vậy, thông tin chính là chìa khóa”, Excel bắt đầu giảng giải. “Một khi chúng ta đã biết đối tác của mình nghĩ gì về chúng ta, họ nhìn nhận ta thế nào, thì ta mới có thể bắt đầu cảm thấy được tanên hành xử thế nào. Nếu ta có thể nắm thóp được họ, và cho họ thấy khoảng cách giữa ấn tượng của họ về chúngta và cách chúng ta hành sự không gây phiền toái, điều đó có thể giúp giữ cho mọi thứ không trở nên nhàm chán. Hiểu được đối tác của chúng ta, hiểu được những gì họ nhắm đến, và như thế cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ không bao giờ gặp nguy hiểm. ”
Aisha giơ tay lên. “Người nói rất đúng, tôi thực sự rất muốn biếtBệ hạ nghĩ gì về tôi. Nhưng Bệ Hạ lại không có ở đây, và nếu chúng tôi gọi, liệu anh ấy có sẵn sàng đến đây không?”
Excel nở một nụ cười nham hiểm. Tôi… có một linh cảm xấu về điều này.
“Đừng lo. Ta có thứ này ở đây.”
Khi nói thế, Excel mở cái góimàu trắng ra. Bên trong là một số quyển sổ ghi chép màu trắng. Excel đưa mỗi người một quyển.
Trên bìa quyển sổ ghi là “Tuyệt mật” và “Không được đem ra bên ngoài.” Trông thật quá đáng ngờ…
“Um, Nữ công tước Walter, những quyển sổ này là gì vậy …?” Tôi ngập ngừng hỏi.
Excel lướt qua cuốn sổ tay của bàta và nói, “Hee hee. Về những quyển sổ trắng mà ta vừa đưa,các vị biết đấy… Chà, tất cả những cảm nghĩ của Bệ Hạ Souma với từng người các vịđều được ghi trong đó đấy!”
“””” Hả ?! “””” Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn vào quyển sổ.
Trong cuốn sổ này á?! Không, nhưng … Làm thế nào mà?
Excel giải thích cùng với nụ cười trông lấp lánh một cách kỳ lạ. “Những quyển sổ này chứa đựng những thứ mà tađã nghe được từ Bệ Hạ trong suốt ‘buổi dạy bí mật’ đó đấy. Khi chúng ta kết thúc bài giảng trên lớp đó, Bệ hạ đã bảo rằng Ngài ấy cảm thấy hơi khát, vì vậy tađã cho Bệ hạ một ít nước trái cây phavới Tequeur. Và sau đó khi ta hỏi Ngài ấy mọi loại câu hỏi trên đời, Ngài ấy đều trả lời rất hùng hổ. (Trans: tội =))))
Ra là vậy! – Juna và tôi cùng nhìn nhau.
Tequeur là một loại rượu rất mạnh. Nó có mùi rất nhẹ, và chắc chắn sẽ không thể nào nhận ra được nếu trộn với nước trái cây. Souma chắc hẳn đã uống rất nhiều mà không hề nhận ra, và rồibịExcel ‘thẩm vấn’ kỹ lưỡng về cảm xúc của anh ấydành cho mỗi người chúng tôi. Cái cảm giác xấu hổ chắc hẳn chính là nguyên nhân khiến anh ấy niêm phong tất cả những ký ức đó lại.
Trong khi đang nghĩ về điều đó, tôi nhìn vào quyển sổ trước mặt tôi. Nếu điều Excel nói là sự thật, có nghĩa là quyển sổ này chứa đựng những cảm xúc bí mật mà Souma thường giấurất kỹ trong tận đáy lòng mình.
Oh … nghĩ đến điều đó, tim mình lại bắt đầu thổn thức rồi…
Tôi muốn biết, nhưng cũng có thể không … nhưng cuối cùng thì tôi cũng muốn biết. Ý tôi là, tôi quan tâm đến Souma nhiều đến mức tôi muốn biết anh ấy nghĩ gì về tôi.
Trong khi tôi đang nghĩ về điều đó, Excel, chẳng màng đến sự do dự của chúng tôi, mở quyển sổ của bà ấy ra và tiếp tục.
“Giờ thì, như ta đã nói trước đó, bí quyết để xây dựng một mối quan hệ hôn nhân hòa hợp là hiểu được bạn đời của mình, và biết được rằng họ đang nhìn nhận chúng ta như thế nào. Hãy cùng nhau xem Souma nhìn nhận mỗi người như thế nào nhé. Đầu tiên … Roroa.”
“Meo-Sao ạ?!” Roroa phản ứng giống như một con mèo bị giật mình.
“Đầu tiên chúng ta sẽ bắt đầu vớinhững đánh giá của Ngài ấy về Roroa.”
“T-tại sao lại là tôi?! Chẳng phải chúng ta nên bắt đầu từ vị hôn thê đầu tiên, là chị cả Lisciasao?”
“Chẳng có lý do gì đặc biệt cả” Excel nói. “Ta chỉ đơn giản nghĩ rằng chúng ta nên bắt đầu với người có lần gặp gỡ đầu tiên với Bệ Hạ gần đây nhất.”
“À, đúng là, tôi là người mới ở đây, nhưng mà ….. thôi thì dù sao, càng về cuối càng căng thẳng mà..” Roroa trông có vẻ như chấp nhận điều đó một cách miễn cưỡng.
…Huh? Vậy tôi sẽ là người cuối cùng à? Urgh … Điều đó có nghĩa là tôi sẽ là người chịu căng thẳng dài hơn tất cả, tôi không thích điều đó chút nào cả …
Excel đẩy cặp kính lên, rồi nhìn xuống cuốn sổ của bà ta. “Vậy thì bây giờ là cảm nghĩ của Ngài Souma về Roroa.”
“C-chuyện gì thế này? Em đang cảm thấy căng thẳng một cách kỳ lạ.”
“Ahem … Theo như Bệ Hạ thì, ‘Tôi thích tính cách rạng rỡ và thân thiện của Roroa. Thật tuyệt vời khi em ấy có thể gần gũi với bất cứ ai mà em ấy nói chuyện. Đôi khi có hơi xảo quyệt, nhưng đó chỉ là một trong những nét quyến rũ của em ấy. Thật hạnh phúc khi nhìn thấy em ấy đối xử với Liscia như là chị gái của mình. Bên cạnh đó, nhãn quan tài chính của Roroa thật sự tuyệt vời. Thực lòng mà nói, nền kinh tế của vương quốc không thể vận hành như hiện tạinếu không có Roroa và Colbert. Tôi thật sự rất biết ơn khiem ấy ở bên cạnh tôi, và có em ấy là hôn thê của tôi.’”
“O-Oh …” Roroa úp mặt xuống bàn. Em ấy đang che đôi gò má đỏ lửng bằng đôi tay của mình. “Điều này… Điều này….xấu hổ quá đi mất,” Roroa nói, giọng hơi uốn éo.
Vâng, tôi cũngcảm thấy hơi xấu hổ khi nghe thế. Souma không phải là loại người sẽ nói những điều này với chúng tôi một cách thẳng thắn, vì vậy khi anh ấy bộc lộ thẳng ra những cảm xúc của mình và nói những điều như “Anh yêu em” hoặc “Anhrất cảm kích vìem đã ở bên cạnh anh,”Điều đó thực sự có một tác động rất lớn. Mà nói đến điều này thì, tôi đột nhiên cảm thấy cực kỳhứng thúvới những gì anh ấy nghĩ về mình.
Trong khi chúng tôi vẫn còn đang choáng váng trước sự việc vừa xảy ra, Excel vẫn tiếp tục đọc với một biểu hiện như thể chẳng phải chuyện gì to tát: “Hơn nữa, khi tôi hỏi Bệ Hạ rằng, ’Người có điều gì vướng mắc khi nghĩ về Roroa không?’ Câu trả lời là ‘Tôi biết đó là một cuộc chiến, nhưng tôi vẫn cảm thấy phiền lòng vì đã giết cha của cô ấy’”.
“Hả?!” Roroa ngừng cái điệu bộ xấu hổ của mình lại và ngay lập tức tỉnh mộng.
“’Đúng là đó là tình huống giết-hoặc-bị-giết, nhưng tôi vẫn là kẻ giết cha em ấy. Roroa nói rằng họ không thân thiết, nhưng nếu như đó không phải là cảm xúcthật của em ấy thì sao, và sự thực là em ấykhông hề muốn kết hôn với tôi thì sao… Có nhiều lúc tôi rất lo lắng về điều đó,’ Ngài ấy nói vậy.”
“A-anh ấy bị ngốc à?!” Roroa hét lên.
Tôi cũng cảm thấy như có một xô đá lạnh đổ lên đầu mình. Ồ, phải rồi… Tôi chợt nhận ra. Nếu đó là những cảm xúc thật của Souma, tức là nó sẽ bao gồm cả những thông tin nguy hiểm mà anh ấy không thường bộc lộ ra cho chúng tôi. Không thể ngờ được là… anh ấylại nghĩ như vậy về Roroa.
Roroa đứng phắt dậy và phẫn nộ dẫm chân xuống đất. “Chồng yêu à, anh đúng là đồ ngốc mà!! Em đã bỏ qua những điều đó rồi mà! Emở bên cạnh anh là vì em muốn vậy, vậy tại sao anh lại nghĩ về những chuyện đó chứ!!!!”
“Roroa!” Tôi đứng dậy, và ôm lấy Roroa. Em ấy dừng việc dậm chân lại với một đôi mắt ngấn lệ.
Tôi cũng có thể hiểu tại sao Souma lại cảm thấy tội lỗi khi nói đến Roroa. Đó là vì Roroa rất quan trọng với anh ấy. Dù vậy, cho dù có nói thế, anh ấy vẫn sai khi không nhìn nhậnđược giá trị cảm xúc thật sự của Roroa.
Roroa nức nở và dụi gương mặt của em ấy vào ngực tôi. “Ohh … Chị cả Ciaaaa.”
“Chị biết. Chúng ta sẽ xử lý Souma sau.”
Aisha và Juna gật đầu. Tuy đó có thể là lời mà anh ấy đã nói ra trong vô thức, nhưng anh ấycũng sẽ phải trả giá vì đã làm cho “em gái” của chúng tôi khóc.
Sau khi đợi Roroa bình tĩnh lại, Excel nói với em ấy. “Lý do tại sao Bệ Hạ lại nghĩ về điều đó là bởi vì Ngài ấy yêu cô và vì côrất quan trọng đối với Ngài ấy. Cô hiểu điều đó mà, đúng không? ”
“… Vâng,” Roroa nói. “Đó là lý do tại sao, mặc dù thật thất vọng khi cảm xúc của tôi chưa thể đến được với anh ấy, tôi vẫn cảm thấy có đôi chút hạnh phúc vì chồng yêu lại quan tâm đến một cô gái tầm thường như tôi rất nhiều”.
Excel nói với Roroa với một nụ cười. “Nếu cô hiểu được điều đó, vậy thì cô sẽ ổn thôi.”
Dù có một chút huyên náo, nhưng hiện thì lượt của Roroa đã kết thúc. Tiếp theo Excel gọi tên cháu ngoại của mình.
“Juna. Bệ hạđánh giá về con thế này: “Cô ấy rất đẹp, rất kiều diễm, vẻ đẹp đó nổi bật trên mọi phương diện. Tôi không chỉ nói về ngoại hình, hay giọng hát của cô ấy thôi đâu – ý tôi là tâm hồn của cô ấy cũng như thế. Tôi có cảm giác, trong tất cả những vị hôn thê của tôi, cô ấy luôn là người lùi bước về phía sau để được nhìn thấy một bức tranh rộng lớn hơn. Cô ấy thực sự là người phụ nữ lý tưởng. Đôi lúc tôi tự hỏiliệu việc cô ấy trở thành hôn thê của tôi có thực sự ổn không, nhưng tôi không muốn để cho bất cứ ai khác có được cô ấy. Tôi vẫn đang cố gắng làm tốt nhất có thể để trở thành một người đàn ông đủ tốt để làm chồng của cô ấy, nhưng thật thất vọng vì tôi vẫn chưa thể đạt được điều đó.”
“Vậy ra đó là cảm nhận củaBệ Hạ…” Juna nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng tràn đầy hạnh phúc. Vâng, tất nhiên rồi, bất kỳ cô gái nào sau khi nghe “Tôi không muốn để cho bất cứ ai khác có cô ấy…”đều thế cả.
Excel tiếp tục đọc. “Và, khi tôi hỏi Bệ hạ, ‘Ngài có điều gì vướng mắc khi nghĩ về Juna?’ Câu trả lời của Ngài ấy là ‘Juna quá trưởng thành và không giỏi trong việc để người khác chiều chuộng mình, thế nên đôi lúc cô ấy làm nũng tôi, một chàng trai trẻ hơn cô ấy, tôi cảm thấy thực sự đặc biệt.’”
“… Xin lỗi, nhưng con cứ tưởng làBệ hạ và con cùng tuổi chứ?” Juna cắt ngang.
Bây giờ cô ấy đề cập đến việc này tôi mới nhớ ra, tôi đã nghe nói rằng Juna sẽ bước sang tuổi 20 trong năm nay, giống như Souma vậy.
“Đây là điều mà Bệ Hạvừa mới nhận ra sau này, trong thế giới của Ngài ấy, một năm dường như là 365 ngày”, Excel nói. “Còn số ngày trong thế giới của chúng ta là 384 ngày, vì vậy xét theo sự chệnh lệch giữa hai thế giới, con sẽ lớn hơn một tuổi trong thế giới của Souma.”
Chênh lệch giữa hai thế giới là 19 ngày. 365 chia cho 19 … Trong khoảng 19 năm, sự khác biệt sẽ trở thành một năm.
Thực tế này đã khiến Juna cực kỳ hoảng sợ. “C-conlớn tuổi hơn Bệ Hạ Souma sao! Xin lỗi ngoại nhưng, Ngài ấy có nói gì về điều đó không ạ? Anh ấy không phản đối việc lấy một người phụ nữ lớn tuổi hơn chứ ạ?”
Tôi không nghĩ rằng Souma sẽ từ chối Juna chỉ vì cô ấy lớn tuổi hơn đâu, nhưng có lẽ cô ấy lo lắng cũng phải thôi. Nhân tiện, khi cô ấy đề cập đến khả năng anh ấy không chấp nhận một người phụ nữ lớn tuổi hơn, Aisha trông giống như cô ấy vừa trúng phải một viên đạn lạc vậy. Gần như không thể nào đoán được tuổi của những chủng tộc sống lâu năm chỉ qua ngoại hình của họ mà. Hơn nữa, chúng tôi cũng chưa biết được tuổi hiện tại của Aisha.
Excel bật cười trước câu hỏi của Juna. “Con đừng lo. Đây là những gì mà Bệ Hạ Souma đã nói: ‘Trong thế giới của tôi, có một câu tục ngữ:‘Hãy tìm một phụ nữ hơn mình một tuổi, cho dù có phải mang đôi giày sandals bằng kim loại để đi tìm.’Juna là một người phụ nữ đáng để tôi đeo đôi sandals kim loại không bao giờ mòn đó, và đi khắp thế giới để tìm. Nên không có vấn đề gì cả.’”
“… Thế thì tốt quá.” Trông Juna cực kỳ nhẹ nhõm.
Tiếp đó là lượt của Aisha.
“Đánh giá của Bệ Hạ về Aisha là …”
“Um? Sao lại đột nhiên dừng lại thế?”Aisha lớn giọng.
“À vâng … ‘Cô ấy giống như một con thú cưng vậy.’”
“Cái gì cơ?!”
“””Oh…”””
“Whaa ?! Tại sao tất cả mọi người đều trông có vẻ hài lòng với câu trả lời đó vậy?! “Aisha hét lên.
Không, ý tôi là… Bạn biết đó, Khi Aisha ở cùng với Souma, cô ấy giống như một con chó cưng vậy, bắt mồi cho chủ nhân của mình và sau đó, “Khen em đi, khen em đi” trong lúc vẫy đuôi, giống như vậy á.
“Theo như Bệ hạ Souma, ‘Aisha là một chiến binh mạnh mẽ, cao quý và xinh đẹp. Không hề quá lời khi gọi cô ấy là chiến binh vĩ đại nhất của Vương quốc này. Thật yên tâm khi có cô ấy ở bên cạnh tôi… hay đáng ra là thế, nhưng đôi lúc tôi lại cảm thấy tôi không thể để cô ấy một mình được. Đáng ra công việc của cô ấy là bảo vệ tôi, nhưng cuối cùng tôi lại muốn bảo vệ cô ấy… À, đó là bởi vì lúc Thánh Hộ Lâm xảy ra thảm họa, tôi đã thấy được cảm xúc của cô ấy mong manh dễ vỡ như thế nào.’Về phần câu hỏi của tôi, ‘Ngài có điều gì vướng mắc khi nghĩ về AIsha?’Bệ hạ trả lời, ‘Tôi mong rằng chúng tôi có thể cùng nhau ăn tối mãi mãi, tôi đoán vậy.’”
“Uwahhh! Tôi đúng là một vệ sĩ thất bại mà!”Aisha kêu gào. “Nhưng mà, khi anh ấy nói, ‘tôi không thể để cô ấy một mình như vậy’ và ‘tôi muốn bảo vệ cô ấy,’ nó khiến tôi cảm thấy có một chút hạnh phúc, mình đúng là con ngốc mà!!”
Trong khi Aisha gục đầu xuống bàn, bị mắc kẹt giữa 2 luồng cảm xúc hạnh phúc và thảm hại, Roroa vỗ nhẹ vào lưng cô. Có vẻ như Aisha đang bị sốc, nhưng đối với tôi… Tôi cảm thấy hơi ghen tị với cô ấy, có lẽ thế? Nếu cô ấy giống như một con vật cưng, điều đó có nghĩa là anh ấy trân trọng cô ấy rất nhiều, và tôi muốn anh ấy nói rằng anh ấy cũng muốn bảo vệ tôi.
Đợi đã! Mình lúc nào cũng dễ ghen như thếà?
Khi nghe Souma khen ngợi những vị hôn thê khác của anh ấy, tôi bất chợt cảm thấy ghen tị với họ, và điều đó khiến tôi cảm thấy hơi sốc. Đây đáng ra là thứ cảm xúc mà tôi không thể ôm trọn vào lòng được, phải không? Tôi là ứng viên cho vị tríĐệ nhất Vương hậu của Souma. Hơn bất cứ ai khác ở đây, tôi phải tôn trọng sự hòa hợp giữa các Hoàng hậu. Tôi cảm thấy bàn tay của tôi đang siết cổ áo mình chặt hơn.
Cuối cùng, đến lượt của tôi.
“Cuối cùng là, công chúa Liscia… Đối với Người, tôi đoán tôi nên bắt đầu với câu trả lời của Ngài ấy cho câu hỏi, ‘Ngài có điều gì vướng mắc khi nghĩ đến công chúa Liscia không?’”
“Huh…?”
Tại sao đối với tôi, chúng ta lại bắt đầu với câu hỏi “Bạn có điều gì vướng mắc?” chứ? Tôi muốn biết những gì Souma nghĩ về tôi, giống như những người khác. Trong khi tôi nghĩ vậy, Excel lắc đầu cùng với một nụ cười.
“Không cần cái đó đâu. Tôi nghĩ rằng đánh giá của Ngàiấy về Ngườiđã được tổng kết khá là súc tích trong câu trả lời này rồi. Đây là điều mà Bệ Hạ đã nói: ‘Không có gì cả.’”
Không có gì? Anh ấy không có vướng mắc gì khi nói đến tôi? Không công bằng… Với tất cả những người còn lại anh ấy đều có, đúng không? Vậy mà… khi đến lượt tôi, thì đó lại là “Không có gì cả” …
Tại sao chứ…?
“Công chúa!” Excel lớn giọng.
Tôi gần như bị lạc lối trong suy nghĩ, nhưng giọng nói của Excel đã kéo tôi trở lại.
“Oh! Xin lỗi.”
“Xin hãy lắng nghe cho đến khi tôi nói xong đã. Bệ Hạ còn tiếp tục nói điều này: ‘Tôi đã nói với cô ấy điều quan trọng nhất vào cái ngày tuyết rơi đó. Tôi không còn điều gì để nói thêm nữa.’ Giờ thì, về cái điềuNgài ấy đã nói trong ngày tuyết rơi… Tôi đã cố gắng không hỏi Bệ hạ một cách cụ thể, nhưng tôi nghĩ Người chắc hẳn đã có một chút ý tưởng gì về những gì Ngài ấy ám chỉ, đúng không nào?”
Ký ức liền quay trở lại với tôi. Trong tất cả những ngày tôi ở bên cạnh Souma, có một ngày mà tôi vẫn còn nhớ như in, chính là vào cái ngày trời đổ tuyết đó. Ngày 31, tháng 12, năm 1546 Lịch đại lục. Ngay trước thềm năm mới.
“Thật ra thì, đây là điều mà… anh rất muốn nói với em trước Aisha, trước cả Juna, và trước cả Roroa…”
Vào cái đêm đó, tại ban công của văn phòng chính vụ, chính Souma đã nói điều đó.
“Liscia… Anh yêu em. Xin hãy kết hôn với anh nhé.”
Souma đã cầu hôn tôi khi tuyến bắt đầu rơi. Anh ấy đã nói với tôi điều quan trọng nhất, và chẳng còn gì để nghĩ đến nữa. Đó là những lời Souma đã nói.
Tôi hiểu rồi… Vậy ra tôi đã nhận được rồi đấy chứ, phải không nào? Những cảm xúc mà Souma trân trọng nhất. Ngay khoảnh khắc tôi nghĩ thế, tôi cảm thấy một luồng hơi ấm tràn ngập trong ngực tôi. Và rồi…
Slap, slap, slap, slap … – Roroa, Aisha, và Juna đều đồng loạt vỗ vào lưng tôi.
“Ow …! Này, dừng lại đi! Đau đó!”Tôi kêu lên.
“”” … “””
“Em không biết đâu,” Roroa nói. “Thật là bất công khi chỉ có mỗi chị cả Cia nhận được nó.”
“Ohh … một thứ gì đặc biệt chỉ dành cho hai người, em ghen tị quá điiiiiiiiiiiii,” Aisha rên rỉ.
“Ôi trời! Mình thật đáng xấu hổmà…”Juna nói.
Khi tôi nhìnthấy Roroa và Aisha đang ghen, và Juna thì đỏ mặt vì bối rối về những gì cô ấy vừa làm, tôi bất giác nở một nụ cười.
Vâng… Đúng rồi. Mọi người ai cũng đều có thể cảm thấy ghen tị, hay cảm thấy rằng điều đó thật bất công. Thực tế việc tôi là ứng viên cho vị tríĐệ Nhất Vương hậuchẳng có ý nghĩa gì ở đây cả. Đó là thứ cảm xúcmà tôi có được chỉ bởi vì tôi quan tâm đến một người nhiều đến mức nào mà. Nguyên nhân chắc chắn là thế….
“… Này, Roroa, chị cũng ghen tị với em và những người khác đấy, em biết không?” Tôi nói.
“Hm? Thật sao?” em ấy hỏi lại.
“Đúng vậy. Chị cũng muốn được nghe rằng ‘tôi thích cô ấy vì điều này,’ hay ‘tôi không muốn để ai khác có được cô ấy’, hoặc ‘Tôi muốn bảo vệ cô ấy.’”
“Hmm. À thì, chắc điều đó cũng là lẽ thường thôi mà.”
Đó là lý do tại sao tôi phải chấp nhận nó, không được phủ nhận nó. Bởi vì tôi nhận ra rằng cảm xúc này rất quan trọng.
Với việc tất cả những đánh giá về chúng tôi đã được nói ra và giải quyết xong, Excel vỗ tay một cái.
“Được rồi, giờ tất cả các vị đãbiết Souma nghĩ gì về mình rồi. Từ giờ, ta nghĩ chúng ta sẽ đi sâu một chút vào phần kiến thức thực hành về việc làm thế nào để cải thiện mối quan hệ hôn nhân của mình.”
“Kiến thức thực hành?” Tôi lặp lại mà không suy nghĩ, còn Excel thì nở một nụ cười rạng rỡ với tôi.
“Chẳng phải lúc đầu ta đã nói rồi sao? Trong bài giảng này, ta sẽ dạy các vịcách hành xử của một người vợ, lối suy nghĩ của các quý ông, và mọi thứ cần thiết để hỗ trợ chồng của chúng ta trong việc thực hiện ‘nghĩa vụ hằng đêm’ để khiến mối quan hệ hôn nhân trở nên suôn sẻ hơn. Ta sẽ giảng dạy rất kỹ lưỡng về phần đó.”
“””” … “””” Tất cả chúng tôi đều im lặng một cách đáng sợ.
Đúng rồi, giờ bàấy nhắc lại mới nhớ, bà ấy đã nói rằng khóa học này sẽ về những thứnhư thế mà.
“Um, bà ơi? Tạm gác nhữngphần khác sang một bên… C-chúng con có cần phải để cho Người giảng dạy về các….uhm…..’nghĩa vụ’…..’hằng đêm’ đókhông? “Juna hỏi.
“G-giống như Juna nói đấy ạ,” Aisha nói thêm. “Nó quá là xấu hổ …”
“Em thì có hơi quan tâm một chút.” Roroa nhảy vào.
“R-Roroa!” Tôi hét lên.
“Huh? Chị không quan tâm sao, chị cả Cia? ”
“Cái đó… Có lẽ có một chút, nhưng …”
Trong khi chúng tôi đanghành xử khá là miễn cưỡng, Excel nhìn chúng tôi như thể muốn nói “Tôi đã có phương án dự phòngkhicác vị cảm thấy như vậy rồi”, và bàta vỗ nhẹ vào cái gói màu đen còn lại một cách tự tin.
“Ôi trời? Các vị có chắc là không muốn nắm lấy cơ hội này không đấy? Nếu các vị chịu khó ngồi nghe bài giảng của tôi đến cuối, các vị sẽnhậnđược một món quà lưu niệm này.”
Vừa nói, Excel vừamở cái gói màu đen ra, và bên trong là những quyển sổ tay giống như cái trước. Tuy nhiên, những quyển sổ này khá mỏng, và bìa của chúng có màu đen. Trên bìa còn ghi một dòng chữ nhìn còn nguy hiểm hơn cái trước nữa, “Tài liệu chứa thông tin tuyệt mật hàng đầu”, và “Tiêu hủy bằng lửa ngay sau khi đọc”.
Chúng bị đối xử như những quyển sách cấm vậy, nhưng rồi Excel mở một quyển ra và bắt đầu lướt qua nó như thể đang muốn để lộ nội dung cho chúng tôi.
“Quyển sách đen này chứa đựng những điều * mà Bệ hạ Souma muốn các vị làm cho Ngài ấy, hoặc Ngài ấy muốn làm với các vị, cùng với nhữnghoàn cảnh liên quan”(Trans: thôi xong ( ͡° ͜ʖ ͡°))
“”””Huh…? Cái giiiiiiiì ?! “”””
Ánh mắt mọi người ngay lập tức thay đổi.
* sao? Chờ đã, nghiêm túc đấy à? – Tôi nghĩ.
“Ta đã nghe tất cả những điều này sau khi chuốc cho Bệ hạ thêm vài ly tequeur, vì vậy ta chắc chắn về nó.” Excel nói, “Nói tóm lại, những quyển sách này chứa đựng sự thật trần trụi về ước muốn của Bệ hạ đối với bốn người các vị mà Souma thường hay cố gắng kiểm soát và giấu nhẹm chúng đi.”
Vậy ra chính là nó!!!
Juna và tôi cùng nhìn nhau một lần nữa. Không ngạc nhiên khi anh ấy lại niêm phong cái ký ức đó. Nếu anh ấy nhớ lại chuyện nói ra tất cả những điều đáng xấu hổ này, tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ không bao giờ có thể nhìn thẳng vào mắt chúng tôi một lần nữa.
Mọi người nhìn chăm chú vào những quyển sổ màu đen. Excel chỉ lật lướt qua một lần nên chỉ mình bà ta đọc được chúng.
“Ohh, thật thú vị. Có vẻ như Ngài ấy muốn làm những việc khác nhau với mỗi người các vị. Với Roroa… Hoho. Với Aisha… hiểu rồi, vậy ra Ngài ấy thích như vậy, huh. Với Juna… Ôi trời, tuổi trẻ. Và với công chúa… Hee hee.” (trans: zvui rồi ( ͡° ͜ʖ ͡°)( ͡° ͜ʖ ͡°))
Hee hee cái gì?! Chính xác thì cái gì được viết ở trong đó?!
Mặc dù Excel trông rất đẹp khi bà ta liếc nhìn chúng tôi với một nụ cười quyến rũ, những bà ấy cũng đang trông giống như quỷ vương vậy. Tôi không biết… Tôi cảm thấy tội cho Souma sau tất cả những điều này.
“Um… Nữ Công tước Walter? Tôi nghĩ rằng những quyển sổ này đang đi quá xa …”Tôi do dự.
“Ồ, vậy ra Người không muốn sao? Nếu là thế thì, chúng sẽ phải bị thiêu hủy như trên bìa đã ghi… ”
“””Chúng tôi muốn nó!””””Cả bốn người chúng tôi đồng thanh nói. (Trans: ( ͡° ͜ʖ ͡°)( ͡° ͜ʖ ͡°)( ͡° ͜ʖ ͡°))
Excel gật đầu hài lòng.
… Xin lỗi, Souma. Nhưng em chắc chắn thế này sẽ tốt cho vương quốc.– Trong khi đang bào chữa với người sắp-là-chồng đang vắng mặt, tôi chấp nhận khóa học.
“Giờ thì, bắt đầu bài giảng thôi nào” Excel nói với giọng hài lòng.
Và đây chính là cách bài giảng đầu tiên của khóa học làm dâu của Excel bắt đầu.
Nội dung khóa học,đương nhiênđôi khi khiến chúng tôi cảm thấy xấu hổ, nhưng tất cả những vị hôn thê của Souma đều nghiêm túc học. Trong đó bao gồmcả tôi nữa.
À, tất nhiên là, tôi muốn quyển sổ màu đen đórồi… Tôi cảm thấy đó là thứ cần thiết để xây dựng một gia đình ổn định và một đất nước bình ổn.
Để chúng ta có thể sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
◇◇◇
Giờ thì, về những quyển sổ đen này, người ta nói rằng, trong những ngày sau đó, các ứng cử viên trở thành Hoàng hậu đã yêu cầu Excel sản xuất chúng thường xuyên hơn(Trans: khổ =))). Lúc đầu, họ đốt chúng sau khi đọc xong, nhưng về sau này họ bắt đầu cất giữ chúng ở đâu đó an toàn, nghĩ rằng chúng có thể hữu ích trong tương lai.
Trong những năm sau đó, một học giả chuyên về lịch sử đã tìm ra một chiếc hộp chứa một vài quyển sổgiống thế này vàdự định công bố nội dung củachúng tại một cuộc hội nghị lịch sử, nhưng ông đã dừng lại và tuyên bố rằng các tài liệu được phát hiện là “giả mạo”. Có những báo cáo nói rằng có một nhóm người đáng ngờ đã liên lạc với ông ta vài ngày trước buổi công bố, nhưng sự thật của những tin đồn đó vẫn còn ở trong bóng tối.