Chương 67: Genjitsushugi Yuusha no Oukokusaikenki

Nếu bạn hỏi vì sao tôi lại để bị đánh trúng vào điểm yếu, thì tôi sẽ trả lời rằng đó là do tầm nhìn của tôi quá hạn hẹp. Tai mắt của Hắc Miêu và Vương quốc Elfrieden chỉ được huấn luyện để dành cho mỗi Vannes.

Bằng cáchdùng lý do cứu trợ cho những người dân Vannes và các vùng lân cận làm cái cớ, chúng tôi đã lấy lại được Vannes bằng một con đường không vi phạm Tuyên Ngôn Nhân Loại. Kế hoạch là như thế. Để bắt đầu, mặc dù chúng tôi đã đạt được một thỏa thuận chi trả khoản phí bồi thường khá đáng kể của cuộc chiến trước, chúng tôi không tin rằng Amidonia dưới sự cai trị của Julius có cách để chi trả. Người cố vấn tài chính của Amidonia bằng cách nào đó đã biến mất trước khi cuộc chiến diễn ra, và vẫn chưa thể xác định được hiện ông ta đang ở đâu. Những kẻ đặt quân sự lên hàng đầu như Julius và những vây cánh của hắn có lẽ sẽ không có cách nào để hồi phục Amidonia lại như nguyên trạng.

Vả lại, vì cái chết của Gaius, việc chuyển giao quyền lực đã không được hoàn tất, và thậm chí chẳng cần chúng tôi phải nhúng tay vào, đất nước rõ ràng đang trong khoảng thời gian cực kỳ khó khăn. Những lãnh chúa thì xem Julius là mục tiêu để khinh thường, còn người dân thì ngày càng bất mãn khi phải đóng thêm khoản thuếđể chi trả khoản phí bồi thường. Nếu đất nước bọn chúng rơi vào một cuộc nội chiến, lẽ dĩ nhiên bọn chúng sẽ không thể nào trả được khoản phí bồi thường.

Đó là lý do tôi hành động như vậy để có thể tái chiếm lại Vannes. Bằng cách này, cho dù mọi chuyện đã trở thành việc khoản phí bồi thường không thể được chi trả, chúng tôi vẫn có thể nếm trải được hương vị của chiến thắng, mặc dù trông không được đẹp đẽ gìcho lắm (vì những lãnh địa của Công tước Carmine và Vargas đã bị giải tán, và những phần thưởng nội bộđã được phân phát đủ rồi). Về lời thỉnh cầu của dân chúng Vannes, hiện tại chúng rỏ ra rất hữu dụng khi Đế quốc cử người đến và thúc giục hoàn trả. Chúng tôi có thể bầu ra một người cai trị tạm thời cho Vannes và thúc họ sáp nhập với Elfrieden.

Nhưng lý do mà tôi chấp nhận việc hoàn trả dù sao cũng là để cho Đế quốc có thể đảm nhận vai trò phân xử. Nếu ngày đó chúng tôi lợi dụng lỗ hổng trong Tuyên Ngôn Nhân Loại và bắt họ phải chấp nhận việc chúng tôi giành quyền kiểm soát Vannes, thì chúng tôi sẽ là người bôi tro trát trấu lên mặt của Đế quốc. Đó là lý do vì sao chúng tôi để Vannes được hoàn trả vào lúc đó và giữ thể diện cho Đế quốc (làm cho họ trông có vẻ như là người tốt trong suốt quá trình). Bằng cách này, địa vị của Đế quốc sẽ không bị lung lay khi chúng tôi tái chiếm lại Vannes sau đó.

Chính vì vậy, tai mắt của Vương quốc chỉ được huấn luyện để dành cho Vannes, nhưng một tình huống không ngờ tới đã xảy ra ở bên ngoài. Có một mối lo ngại rằng Quân đội Vương quốc tái chiếm Vannes nhiều khả năng sẽ đụng độ Quân đội của Công quốc đang kéo về … nhưng cuối cùng, Julius đã không bao giờ có thể trở về Vannes.

◇ ◇ ◇

Khi quân đội của Công quốc, được chỉ huy bởi Julius đến dập tắt cuộc nổi dậy của dân chúng, trên đường trở về chiếm lại Vannes, đã có thêm những tin tức báo về, rất nhiều tin. Cùng thời điểm khi Quân đội Hoàng gia Elfrieden tiến vào Vannes, bạo loạn đã nổ ra trên khắp lãnh địa của Công quốc Amidonia.

Về thông tin chi tiết thì có rất nhiều dạng. Nơi thì dân chúng lật đổchế độ bạo ngược của những kẻ cai trị, hạ bệ những lãnh chúa và giành quyền kiểm soát các thành phố. Nơi thì các đại quý tộc, không tin tưởng vào năng lực của Julius, đã nổi dậy với mục đích thay thế hắn. Có những quý tộc cảm thấy đau lòng trước cách Julius đàn áp dân chúng ở vùng Tây Bắc, đã che chở cho những dân thường chạy trốn nhằm mục đích thể hiện sự chống đối với Julius. Có những quý tộc thuộc phe phái của Roroa, đã tập hợp binh lính và nổi dậy vì cái cách mà Julius coi thường những ý kiến của vị công chúa trong quá trình thừa kế ngai vàng … và còn rất nhiều nữa. Về nguyên nhân thì cực kỳ nhiều.

Trong số đó thậm chí còn có những thành phố đã theo dõi Chương trình phát thanh được thực hiện bởi Vương quốc Elfrieden và muốn sáp nhập với Vương quốc giống như Vannes đã làm. Điều kì lạ là mặc dù nguyên nhân thì rất nhiều, nhưng tất cả chúng lại xảy ra vào cùng một thời điểm giống như là chúng đã được lên kế hoạch từ trước. Không lâu sau đó, trên bàn cờ vây của Công quốc Amidonia đã bị lấp đầy bởi những quân đen thuộc phe nổi dậy, còn quân trắng thuộc phe Quân đội Công quốc của Julius đã mất đi tất cả “khí”[1], và lâm vào thế bí.

Giờ đây không thể nhận biết được bạn hay thù, Quân đội Công quốc của Julius, trong khi vẫn đang trong lãnh thổ Công quốc, đã lâm vào tình trạng tứ bề toàn địch (dĩ nhiên rồi, vì chúng đang ở trong chính đất nước của mình mà). Vì lúc này đây chúng đã rơi vào tình cảnh như vậy, chúng đã không còn khả năng đối đầu với Quân đội Hoàng gia cũng như đàn áp quân nổi dậy. Những kẻ đào ngũ thì liên tục xuất hiện còn Quân đội Công quốc thì bị truy sát không thương tiếc bởi quân nổi dậy. Cuối cùng, Quân đội Công quốc đã tan tác còn Julius thì mang theo một số tùy tùng đến tìm nơi nương náu tại Đế quốc.

Như vậy Amidonia tạm thời đã bị tan vỡ và không có người cai trị. Theo góc nhìn của phía Vương quốc, chúng tôi đã tái chiếm lại được Vannes và tiêu diệt được quốc gia đối địch. Mặc dù có hơi bất ngờ, tình trạng hiện tại chính là tất cả những gì chúng tôi có thể mong đợi. Tuy vậy, lúc này đây, tình trạng tan rã này không kéo dài được lâu, không đúng, thực ra nó đã kết thúc rồi.

Bởi vì kẻ địch của Amidonia đã đến xâm lược.

◇ ◇ ◇

Những kẻ đã hành động là Đế quốc Chính thống Lunaria ở phía Bắc, và Cộng hòa Torgis ở phía Nam (Dong binh quốc Zem ở phía Tây thì không có cái cớ nào để xâm lược vì chính sách trung lập vĩnh viễn nhưng có thể chắc chắn rằng chúng đã cung cấp lính đánh thuê cho cả hai nước trên).

Đế quốc Chính Thống Lunaria là Tòa Thánh của [Giáo hội chính thống Lunaria] thờ phụng Nữ thần mặt trăng Lunaria, một quốc gia thần quyền nơi Đức Giáo hoàng quản lý tất cả các công công việc của nhà thờ và nhà nước. [Giáo hội Chính thống Lunaria], cùng với [Đức tin của Mẹ Rồng]cư ngụ tại dãy Tinh Long Liên Sơn, là 2 đại tôn giáo của lục địa. Tín ngưỡng của họ kêu gọi lòng nhân ái, tình đoàn kết, và tính nhẫn nhịn, nhưng bên trong họ những giáo đồ nhiệt huyết nhất lại sở hữu một hệ tư tưởng lên án các tín ngưỡng khác. Nó tương tự như đạo Do Thái, đạo Thiên Chúa, hay đạo Hồi ở Trái Đất (tình cờ thay, nhờ việc chấp nhận tự do giáo phái, Elfrieden có thể được xem là nước đa thần giáo)

Cái bọn Đế quốc Chính thống Lunaria đó, trong cái tình hình xung đột hiện tại, đã gửi quân đội đến biên giới của chúng giáp với Amidonia với cái cớ là bảo vệ những tín đồ Chính thống của Lunaria bên trong Amidonia, ra vẻnhư muốn bảo vệ những người dân tị nạn ở Amidonia và nếu cần thiết, tiến thẳng vào Amidonia để giải cứu những tín đồ đã nói ở trên. Tuy vậy, xét theo hành động của bọn chúng, chúng di chuyển khá chậm. Điều này có lẽ là do Lực lượng vũ trang Hoàng gia đã đóng xung quanh Vannes và chúng muốn tránh việc xung đột với chúng tôi.

Tính đến thời điểm hiện tại, kẻ đã vượt qua biên giới chính là Cộng hòa Torgis ở phía Nam. Trên lục địa này, khí hậu trở nên lạnh hơn khi càng về phía Nam, và ở đầu cực Nam, Cộng hòa Torgis là một vùng lạnh giá. Bán đảo cực Nam đặc biệt bị bao phủ bởi băng và tuyết suốt nửa năm trời, với những cơn gió dữ dội thổi trên đầu như những con wyvern đổ ập xuống. Nghe nói rằng ngay cả Đế quốc vào thời kỳ hoàng kim cũng không cách nào động tay vào được cái thiên nhiên khắc nghiệt này. Quân đội của đất nước cưỡi trên lưng những loài thú trông giống loài Bò Tây Tạng mà chỉ có thể sống được trong đất nước, trở thành một lực lượng chiến đấu chưa từng có trên vùng đất lạnh giá.

Việc Cộng Hòa Torgis đã mang quân sang xâm chiếm đất nước nhanh chóng lan rộng khắp Công quốc. Công quốc hiện tại vẫn chưa được thống nhất và vì thế chúng có thể lấy đi bất cứ thứ gì từ Công quốc.Trong khi Torgis tiến quân về phía Bắc, Lunaria cũng bắt đầu hành động trước khi chúng kịp đưa ra một lời phản ứng. Nếu chuyện đó xảy ra thì Amidonia sẽ sụp đổ và bị chia cắt.

May mắn thay, đường tiến quân của Quân đội Cộng hòa Torgis đã vấp phải một cuộc chiến gian khổ với Lãnh chúa canh giữ pháo đài của thành phố Nerva, một lão tướng dày dạn kinh nghiệm Hermann. Sau khi đã đi đến kết luận rằng, thay vì phải chịu cảnh chia cắt, họ muốn gửi gắm đất nước vào tay một người mà họ có thể tin tưởng, dân chúng của Công quốc nhớ lại nét mặt tươi sáng của vị Vua trên màn hình của Chương trình phát thanh Hoàng gia. Một vị vua trẻ tuổi có khả năng cai trị được Vannes mà không gặp phải vấn đề nào và thậm chí còn bổ nhiệm vị tướng trung thành của Công quốc là Wanda.

… người mà họ nói đến, chính là tôi. Trước khi tôi kịp nhận ra, dư luận xã hội của Công chúng Amidonia đã tụ hội lại cầu xin tôi sáp nhập Amidonia và đối đầu với Torgis và Lunaria. Trong quá trình đó, những kẻ muốn Amidonia độc lập (thực ra, là những kẻ nổi dậy nhằm mục đích thay thế Julius) đã bị tiêu diệt bởi phe Sáp nhập. Thực tế vị tướng đã chặn đường tiến của Quân Torgis ở Nerva, Hermann Bach, và vị cựu cố vấn tài chính Gatsby Colbert, có được lòng tin của dân chúng bởi những đóng góp của ông ta trong suốt tình hình kinh tế khó khăn, đã cho thấy sự ủng hộ to lớn của họ bằng việc cùng nhau kí tên ủng hộ phe Sáp nhập.

Và thế là những đơn thỉnh cầu việc sáp nhập từ khắp nơi trên đất nước đến tay tôi. … hm, nó giống như là, thế quái nào sự việc lại diễn ra thế này!? Nếu so sánh mặt lợi và hại của việc sáp nhập Amidonia, thì thành ra rằng mặt hại lại lớn hơn. Những mặt lợi là dân số sẽ tăng lên và khả năng tăng cường được sức mạnh quốc gia về lâu dài. Amidonia rất giàu có về tài nguyên khoáng sản, tạo nên một nguồncung cấp an toàn những khoáng sản mà Vương quốc không có để khai thác.

Những mặt hại là chỉ mới đây thôi chúng tôi cuối cùng cũng tìm được cách giải quyết tình trạng khủng hoảng lương thực ở Vương quốc, thì chúng tôi lại phải đương đầu với vấn đề tương tự ở Amidonia. Việc cai trị sẽ khó khăn vì chúng tôi đã từng là kẻ thù của họ và chỉ mới kết thúc điều đó vào vài ngày trước. Rồi còn việc đường biên giới của chúng tôi sẽ dài hơn, trong khi ngày trước chúng tôi chỉ giáp với Liên minh Chư đông quốc, Amidonia, và một phần với Cộng Hòa Torgis, chúng tôi xóa được đường biên giới với Amidonia để rồi chỉ làm tăng thêm đường biên giới với Dong binh quốc Zem và Đế quốc Chính thống Lunaria (việc chính trị sẽ càng khó khăn khi bạn càng có nhiều quốc gia giáp với mình). Với lại, còn khoản thâm hụt ngân sách hàng năm nữa, mặc dù lúc đầu chúng tôi không thực sự tính nó vào.

Nhìn vào những bất cập đó, rõ ràng là có rất nhiều nhược điểm khi sáp nhập cả Amidonia. Tuy vậy, giờ đây chúng tôi không còn cơ hội để nói ‘không’ nữa. Nguyên nhân là vì cái lý do ‘Có rất nhiều nhược điểm khi sáp nhập cả Amidonia’ sẽ làm lung lay cái cớ ‘sáp nhập Vannes vào Vương quốc vì đó là nguyện vọng của người dân Vannes’. Nếu chúng tôi tiếp nhận Vannes mà từ chối những vùng khác, chúng tôi sẽ bị người khác nói sau lưng, “gì cơ, vậy sau cùng thì hóa ra họ chỉ muốn lấy vùng đất mà họ muốn thôi sao”

Với lại, nếu chúng tôi để yên cho cuộc xâm lược của Torgis và Lunaria. Thì rốt cuộc chúng tôi cũng phải giáp đường biên giới với chúng. Vả lại, cai trị một đất nước Amidonia đã bị rạn nứt vì vấn đề lương thực là rất khó. Nếu 2 quốc gia đó thất bại trong việc quản lý và gây ra nạn đói hay nội chiến trong lãnh địa trước đây của Amidonia, thì những người dân tị nạn sẽ tuồn vào đất nước của chúng tôi. Trong trường hợp đó, sẽ tốt hơn nếu chúng tôi chăm sóc cho tất cả bọn họ ngay từ lúc đầu. Công việc sẽ khó khăn vào lúc này, nhưng nếu chúng tôi nhìn vào lâu dài, tôi chắc chắn rằng chúng tôi hoàn toàn có thể khôi phục lại thủ đô. Sheesh

Cuối cùng, tôi đã quyết định cho phép sáp nhập toàn bộ Amidonia vào Vương quốc, và tuyên bố điều này đến những thế lực ngoại bang. Đồng thời, chúng tôi điều động hải quân dưới sự chỉ huy của Excel đến đóng quân ở phía Nam Elfrieden dọc theo đường biên giới với Torgis, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Theo quan điểm của nước Cộng hòa, chúng lo sợ rằng nhà của chúng sẽ bị xâm chiếm trong khi các lãnh chúa của chúng thì đang ngoài kia tấn công Nerva, và ngay lập tức chúng bắt đầu rút quân. Chúng rút khỏi Amidonia giống như một cơn thủy triều vậy.

Ngoài ra, Lunaria, kẻ đang đóng quân dọc theo đường biên giới, đã hủy bỏ công tác chuẩn bị chiến tranh sau khi nghe tin Amidonia đã được thống nhất. Bọn chúng, không giống như Torgis, không hề có động thái nào đáng chú ý, và vì lẽ đó chúng tôi không thể nhận thức rõ được chúng đang nghĩ gì, điều này thật đáng lo ngại.

Nhưng dù sao thì, lúc này đó là toàn bộ chi tiết về việc sáp nhập Amidonia.

◇ ◇ ◇

Một khoảng thời gian ngắn sau khi lực lượng quân đội của Cộng hòa Torgis rút quân, tôi quay trở lại lâu dài Vannes để quyết định hướng giải quyết cho Amidonia sau quá trình hợp nhất. Ngày hôm nay, để tuyên dương những công lao của những người đã phòng thủ chống lại lực lượng quân đội của Cộng hòa Torgis, tôi hiện đang ngồi trên ngai vàng trong phòng tiếp kiến. Do vấn đề xảy ra khá đột ngột, tôi không mang theo quá nhiều người thân tín, nhưng vẫn như thường lệ, Liscia và Aisha vẫn đang đứng 2 bên cạnh tôi, và Hakuya là người đứng ra chủ trì buổi lễ.

Ngày hôm nay, buổi tuyên thưởng là để dành cho 2 người. Hermann Bach, người đã phòng thủ Nerva trước sự xâm lược của Cộng hòa Torgis, và người đồng ký tên ủng hộ việc thống nhất Amidonia đã rạn nứt với ông ta, Nguyên Bộ trưởng Tài chính Gatsby Colbert (là Gatsby nếu tôi gọi ông ấy bằng tên, nhưng vì ông ta là Nguyên Bộ trưởng Tài chính nên tôi cho rằng tôi nên gọi ông ta là Caulver)

Hermann là một vị tướng đã phục vụ lâu năm theo kiểu giống như George và Owen, trong khi Colbert là một người tài trí với độ tuổi tầm 30. Đằng sau họ là 2 đống hàng to đựng thứ gì đó được phủ lại bởi một tấm vải liệm, thế nên tôi không thể thấy được bên trong có thứ gì. Có vẻ như chúng được gửi tặng cho tôi. Tôi nói với 2 người họ hiện đang đứng trên tấm thảm, “đã đến giờ thực hiện nghi lễ”, và đầu tiên tôi hướng về phía Caulver.

“Lãnh chúa Colbert. Ngươi đã làm rất tốt trong việc đoàn kết người dân Amidonia. Nếu không có tầm ảnh hưởng của ngươi sự hỗn loạn sẽ còn kéo dài, và người dân Amidonia hẳn sẽ còn phải chịu khổ nhiều hơn. Cho phép ta được thay mặt người dân cảm tạ ngươi”

“Những lời của Người dành cho tôi thật quá tử tế”

Colbert nói ra những lời đó và cúi đầu thật thấp. Mặc dù tôi đã sơ ý khi nói đến người dân Amidonia như thể họ đã là của tôi, vậy mà lại không có phản ứng gì. Hmm … Tôi đoán ông ta đang muốn dựa vào đó để đẩy hết mọi thứ cho tôi. Rồi Caulver lên tiếng

“Nhân tiện, thưa Bệ Hạ. Có một thứ tôi muốn dâng lên cho Người”

Rồi ông ta mở tấm vải liệm của một trong những đống hàng to lớn kia. Thứ xuất hiện bên dưới tấm vải là những gói tài liệu chất thành đống như những ngọn núi. “Hiểu rồi,” Hakuya đứng bên cạnh tôi lẩm bẩm trong khi đang nở một nụ cười khổ. Tôi không biết anh ta “đã hiểu” cái gì nên tôi hỏi Colbert.

“Và đây là?”

“Những tài liệu về thu nhập của Amidonia và những giấy tờ liên quan đến những đặc quyền. Chúng từng được bảo quản trong văn khố của Vannes nhưng vì sợ rằng chúng sẽ bị thất lạc trong khói lửa chiến tranh, nên tôi đã mang chúng đi trước khi cuộc chiến diễn ra. Giờ đây cuộc chiến đã kết thúc, tôi nghĩ tôi nên trao trả chúng lại cho thủ đô”

Ah, giờ ông ta đề cập đến việc này tôi mới nhớ, khi chúng tôi thu hồi những tài liệu từ trong văn khố của Amidonia làm vật thế chấp, tất cả những loại tài liệu kiểu này đều được báo cáo là đã bị thất lạc. Vậy ra cái nụ cười khổ của Hakuya là do thứ này. Việc này hẳn đã giúp anh ta giảm tải được gánh nặng trên vai.

“Ta hiểu rồi. Những thứ này quả thực là những món quà tuyệt vời. Việc cai trị chắc chắn sẽ trở nên dễ dàng hơn”

“Tôi thật rất lấy làm vinh hạnh khi nhận được lời khen ngợi như vậy”

“Tuy nhiên, những thứ này nên được trao trả lại bằng chính tay của ngươi”

“Eh?”

Colbert cứng họng khi tôi từ chối nhận chúng. Humm, liệu có thể hồi phục cho ông ta một chút bằng cách này không nhỉ. Với một nụ cười trên môi, tôi nói

“Nguyên Bộ trưởng Tài chính của Công quốc Amidonia! Ngươi có muốn phục vụ dưới trướng ta không!”

“C, có ạ!”

Colbert đáp lại gần như hoàn toàn theo phản xạ. Tốt, ông ta có thể nói chuyện lại được rồi.

“Tốt lắm. Vậy ta sẽ phục hồi lại địa vị trước đó của ngươi ở Amidonia. Kể từ bây giờ ngươi sẽ là Bộ trưởng Tài chính của Elfrieden, hãy gắng sức hỗ trợ cho nền tài chính của quốc gia mới này”

“N, nhưng tôi là người của Amidonia … liệu việc này sẽ ổn chứ?”

“Ta không bận tâm. Sử dụng bất kỳ người nào có thể dùng được, hiện tại đó là hướng đi của Elfrieden. Nếu ta cứ khắt khe về chuyện nguồn gốc hay quốc tịch, ta sẽ chẳng bao giờ có thể phục hồi lại đất nước được”

Thực sự, tôi rất muốn có được vị nhân tài này. Tôi là người theo trường phái nghệ thuật tự do nên tôi không được giỏi lắm trong việc tính toán hay đánh giá tài chính (mặc dù tôi có chỉ đạo một số người điển hình ở thế giới này). Tôi hẳn sẽ làm bất cứ điều gì để có được một người có khả năng thiết lập được ngân sách chi tiêu quân sự ở một quốc gia không mấy giàu có như Amidonia mà vẫn chưa khiến nền kinh tế của đất nước sụp đổ. Có được một vị Bộ trưởng Tài chính có khả năng cắt giảm được những chi tiêu không cần thiết, thì ngân sách đã có khả năng cho phép thực hiện những “chính sách n~ày” hay “chính sách n~ọ” mà tôi đã không thể nào áp dụng đượcmãi cho đến bây giờ. Vâng, giấc mơ được mở rộng thêm rồi.

“Bộ trưởng Tài chính của Vương quốc Elfrieden, Colbert. Những tài liệu này sẽ được xem là công cụ để ngươi làm việc. Hãy lấy chúng lại, và hãy làm việc vì lợi ích của lãnh thổ Amidonia”

“V … vâng! Thần sẽ làm như Người đã chỉ dẫn!”

Colbert cúi đầu thật thấp một lần nữa. Tôi gật đầu, và rồi tiếp theo tôi quay sang Tướng quân Hermann.

“Lãnh chúa Hermann, ngươi cũng đã làm rất tốt trong việc phòng thủ chống lại quân đội của Cộng Hòa Torgis. Nếu không có những nỗ lực của ngươi, quân đội của Cộng hòa chắc hẳn đã xuyên qua được Nerva và ăn sâu vào lãnh thổ của Amidonia. Nếu chuyện đó xảy ra, viện trợ từ đất nước của chúng ta chắc hẳn sẽ không tới kịp lúc và thậm chí sẽ gây thêm nhiều cuộc xung đột lớn hơn so với tình hình hiện tại chúng ta đang có”

Mặc dù đang được tán dương như thế, nét mặt dữ dợn của Hermann vẫn không hề dịu lại.

“Binh sĩ mới là những người bảo vệ cho dân chúng. Việc thiếu đi một Lãnh chúa chẳng có gì là quan trọng cho lắm. Kẻ hèn này chỉ đơn thuần là đang thực thi bổn phận của mình thôi”

C, cứng nhắc quá … Ông ta giống như một kiểu người công nhân luôn trung thành với công việc của mình vậy. Nếu Owen là kiểu ‘lão già suốt ngày Gahaha’, thì ông ta trông giống ‘lão già ngoan cố’ hơn. Humm, sẽ ấn tượng hơn nếu tôi xem ông ta là một lão già người Nhật cổ hủ với cái tính tsundere. Hãy cùng dịch cái dòng suy nghĩ của ông ta thành thế này, “K, không phải là tôi làm việc này là vì cậu đâu, rõ chứ! Đâu còn cách nào khác, tôi buộc phải ra tay bảo vệ họ bởi vì chẳng có vị lãnh chúa nào ở đó cả!”

Rồi Hermann đứng dậy và đến đứng trước cái đống hàng còn lại đang được phủ bằng một tấm vải liệm

“Kẻ hèn này cũng muốn dâng tặng một món quà cho Bệ Hạ. Kẻ hèn này mong rằng Bệ Hạ sẽ nhận nó và sẽ không bận tâm về việc phải gửi tặng lại một thứ gì đó”

Rồi Hermann giở tấm vải liệm ra. Thứ hiện ra bên dưới là một chồng vải dệt với rất nhiều màu sắc cuộn vào nhau như những chiếc bánh cuộn.

“Vùng phía Nam của Amidonia là vùng đất chăn nuôi cừu và sản xuất ra các loại len tốt. Những tấm vải dệt này chính là được làm từ những loại len đó. Kẻ hèn này muốn dâng lên cho Người lễ vật này”

“Ooh … ta có thể lại gần và nhìn rõ hơn không?”

“Như ý Người muốn”

Tôi đứng dậy và tiến lại gần núi vải dệt rồi dùng tay chạm vào từng tấm vải. Mmm, trông rất tốt. Cái này, có phải là một tấm thảm không nhỉ? Tôi không thật sự rõ lắm, nhưng bằng cách nào đó tôi có thể nói rằng chúng là những món hàng tốt.

“Hm? Thảm à?”

Món quà là một tấm thảm … Không rõ vì sao tôi lại có cảm giác tôi đã thấy cái hoàn cảnh giống thế này ở đâu đó rồi. Nếu tôi nhớ không lầm, đã có một cảnh tượng giống thế này trong lịch sử của Trái Đất …!?

“Này, Lãnh chúa Hermann”

“Vâng?”

“Ta không nghĩ là lại có một cô gái đang được bọc ở một trong những tấm thảm này đâu nhỉ?”

Ngay khi tôi nói ra những lời đó, gương mặt của Hermann trở nên cứng đờ. Eh, thật á!? Và rồi trong núi vải đó có một cuộn bắt đầu ngọ nguậy. Whoa, có 1 tên sát thủ ở đây sao. Nhưng ngay khi những vệ binh và Aisha bắt đầu bộc lộ ra sát khí thì,

“Oh đợi đã đợi đã. Đây đáng lẽ ra là một điều bất ngờ ngàn năm có một, tại sao anh lại đoán ra chứ”

Cái tấm thảm đang ngọ nguậy kia liền tự mở ra và một cô gái độ tuổi trung học bước ra. Mang một mái tóc dài được buộc thành 2 búi quanh cổ của cô ấy, cô gái có kiểu tóc cột 2 bên này có một gương mặt cân đối và đôi mắt to tròn cực dễ thương. Cô gái tự xưng là Roroa ấy đặt tay phải của mình ra sau cổ còn tay trái thì đặt ở eo, và uốn cơ thể của cô ấy thành kiểu tư thế như người mẫu.

“Mặc dù không được gọi nhưng thôi mình cứ nhảy ra luôn vậy~ Tadaah~♪ Là Roroa đây~!”

“Ufun♪” Roroa nói bằng một giọng đỏng đảnh. Cô ấy hơi thấp hơn một chút so với Liscia, và bởi vì vóc dáng của cô ấy không quá nổi bật, cô ấy trông chỉ như một cô bé đang cố gắng làm cho bản thân giống như người lớn. Ư, ừm, cô ấy trông giống như một con thú nhỏ khi làm như vậy, và nếu bạn hỏi rằng cô ấy có dễ thương hay không, ừm, vâng cô ấy rất dễ thương. Dù sao thì, Roroa, chẳng phải đó là cái tên thuộc về cô em gái của Julius đó sao!? Và rồi trong khi tôi vẫn đang cứng họng trước cái tình huống bất ngờ, Roroa hmph một tiếng đầy hờn dỗi.

“Gì thế? Anh không thể theo kịp nhịp độ à, Soma-han”

“Soma-han!?”

Wow, đó là lần đầu tiên có người gọi tôi bằng –han … đợi đã, đây đâu phải lúc cho chuyện đó. Eh, tại sao Gaius và Julius, cả hai đều là những tên mặt mày dữ tợn đằng đằng sát khí nhưng cô gái này lại hoàn toàn thân thiện vậy? Chẳng phải Hoàng tộc Amidonia có một mối hận thù với Hoàng tộc Elfrieden sao? Và rồi, Roroa vỗ nhẹ vào vai của tôi.

“Nhưng em rất ấn tượng trước việc anh có thể nhìn thấu được điều bất ngờ mà em định mang lại đấy. Em đã ở trong đó suốt hơn 1 giờ liền,anh biết đấy? … Vâng, nó thật sự nóng nực hơn em nghĩ”

Ờ thì, côđược bọc trong một tấm thảm len mà ….

“Vậy làm thế nào anh phát hiện ra thế? Em đã chắc chắn là em sẽ không thể nào bị phát hiện rồi mà”

“À thì, có một người phụ nữ cũng đã từng làm một việc tương tự như vậy ở thế giới của tôi” [2]

“Ugh, bà ta làm hỏng hết rồi! Thật ngớ ngẩn~”

“Bên cạnh đó, tôi còn nghe nói bà ta đã làm vậy trong khi đang khỏa thân” (*hư cấu đấy)

“Bà ta định làm cái trò gì thế. Bà ta là một kẻ biến thái hay gì à?”

“Hmm bà ta vẫn là một trong những người vĩ đại được nhắc đến như là người đã thay đổi lịch sử bằng độ dài của mũi mình …” (*có nhiều luồng quan điểm trái chiều)(TL: “bằng độ dài của mũi”, ý là “bằng cái tài nói dối”)

Trong khi nhìn Roroa đang ôm bộ ngực khiêm tốn của mình và giữ nó tránh xa khỏi tầm nhìn, tôi thở dài một tiếng. Dù sao thì, Roroa vẫn đang mặc trang phục đàng hoàng. Nếu cô ta không ăn mặc như vậy tôi chắc chắn là chúng tôi sẽ không thể nhanh chóng có được một cuộc đối thoại như thế này đâu. Suy cho cùng, 2 người vợ tương lai của tôi đang nhìn từ phía sau tôi kìa.

“Um, … Roroa, tôi gọi cô là Roroa được chứ? Cô chính là vị tiểu công chúa của Amidonia, phải không?”

“Đúng rồi. Một người xinh đẹp, thông minh, một cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Amidonia, Roroa-chan, chính là em”

“Aaaah, sheesh, tôi không biết nên bắt đầu đáp trả lại từ đâu đây …”

“’Đáp trả’ á? Em tự hỏi kiểu ‘đẩy’ mà anh đang nói là gì và anh định ‘đẩy’ vào đâu của em vậy? … Đỏ mặt♪”

(TL:2 từ cùng phát âm là Tsukkome, ý của Soma nghĩa là: riposte (đáp trả). Còn Roroa thì đang “vô tình” hiểu theo nghĩa khác: to thrust something into something (đẩy một thứ gì vào trong cái gì). ‘Đẩy’ gì thì mọi người tự hiểu nha)

“Đừng có nói cái từ ‘đỏ mặt’ ở đây! Với lại dừng ngay cái trò đùa biến thái của cô đi!”

“Không không thể được, chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau mà, đúng không? Đầu tiên hãy bắt đầu bằng việc trở thành vợ chồng nhé?”

“Đi thẳng vào mục tiêu luôn à! Cô phải bắt đầu từ bạn bè trước chứ!”

“Này hai người … làm thế nào mà hai người lại có thể thân với nhau như vậy ngay trong lần gặp đầu tiên thế”

Trong khi tôi và Roroa đang trao đổi những lời đùa cợt với nhau, Liscia đứng nhìn bằng một cặp mắt lạnh lùng. Đúng rồi đó! Nhưng vì lý do nào đó, Roroa lại đang cười lăn lộn.

“Đó quả là một lời đáp trả tốt đấy, Soma-han, đáp trả rất tốt~”

“Làm thế nào mà cô lại có thể cư xử hời hợt như vậy được thế? Cô có thật là công chúa của Amidonia không vậy?”

“Phải rồi. Em cho rằng em cần phải chào hỏi cho đàng hoàng chứ nhỉ?”

Và với câu nói đó, Roroa điều chỉnh lại giọng nói của mình và cúi đầu lễ phép

“Tôi là con gái của cựu Công vương Amidonia Gaius VIII, Roroa Amidonia”

Nhìn những hành động phát ra từ cô ấy, trông cô ta thật sự giống một vị công chúamột cách lạ lùng.

“… và có việc gì mà vị Công chúa Roroa đây phải thân chinh đến chỗ này như vậy?”

“Ah. Vâng, về nguyên nhân thì …”

“Mới đó mà đã bỏqua hết lễ nghi rồi á!?”

“Đâu cần phải bận tâm đến mấy cái lễ nghi đó, phải chứ? Xét cho cùng thì,”

Và rồi với một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt, Roroa ném ra một quả bom chấn động nhất trong ngày.

“Em đến đây là để đưa ra mộtlời cầu hôn với Soma-han mà♪”