Và rồi, một tháng đã trôi qua…
Trong căn phòng đã lắp đặt Viên Ngọc Phát Thanh Hoàng Gia, tôi hiện đang trong một cuộc họp với một người qua hình ảnh phản chiếu từ bộ thiết bị thu tín hiệu. Đó là một cô gái trong một bộ váy trắng tinh bao bọc lấy đường cong cơ thể của cô ấy một cách đồng nhất; mái tóc vàng óng tuyệt đẹp của cô ấy chải xuống và uốn lượn mềm mượt trông như kiểu tóc Yurufuwa Wave [1]; và cô ấy có độ tuổi ngang bằng với tôi. Cô ấy có nét mặt giống hệt như cô em gái của cô ấy mà tôi đã gặp lúc trước, nhưng đôi mắt to tròn đầy nữ tính của cô ấy, khi chớp mắt, lại mang lại một ấn tượng hoàn toàn khác hẳn.
Một cô gái có vẻ đẹp hảo. Thật sự mà nói, tôi đã được vây quanh bởi nhiều cô gái có những vẻ đẹp khác nhau – Liscia, Aisha, Juna-san – nên tôi nghĩ tôi có một đôi mắt khá tinh tường với chúng. Dù vậy, chỉ cần liếc nhìn cô ấy một cái thôi cũng đã khiến tôi nghĩ rằng cô ấy rất đẹp. Và rồi, cô gái xinh đẹp ấy bắt đầu lên tiếng.
『Ngài có khỏe không, Soma-dono, hân hạnh được gặp mặt Ngài. Tôi là Maria.』
Cô ấy chính là Thánh nữ của Đế quốc, Nữ hoàng của Đế quốc Đại Hỗn, Maria Euphoria.
「Xin chào [2], Maria-san? Tôi là Soma Kazuya.」
『? Cách nói như vậy nghĩa là sao vậy?』
「Không có gì, chỉ là vì một lý do nào đó tôi muốn nói chuyện theo cách như vậy.」
Dáng điệu của cô ấy khi nghiêng đầu sang một bên thật dễ thương quá…… thật là duyên dáng.
「Tôi cảm thấy rất hân hoan về cuộc gặp gỡ này, Maria-dono, vì tôi đã rất mong đợi vào một cuộc nói chuyện thân thiện và lâu dài với Người vào một ngày nào đó.」
『Tôi cũng thế. Tài năng của Soma-dono đã trở nên nổi tiếng ngay cả trong Đế quốc.』
「Mặc dù là vậy, nhưng những tài năng của tôi…… tất cả đều là nhờ sự giúp đỡ của những thuộc cấp xuất sắc của tôi mà thôi.」
『Ngài thật khiêm tốn. Những cận thần giỏi là những người chỉ có thể tụ lại dưới trướng một người cai trị khôn ngoan mà thôi.』
Cái kiểu đối thoại ngoại giao hình thức này tiếp tục diễn ra trong một lúc. Mặc dù không nói ra một từ ngữ mang tính dò xét nào, tôi vẫn đang dò xét bản tính của Maria. Hình ảnh cô ấy nở một nụ cười thân thiện khi nói chuyện là một biểu hiện rõ ràng của một cô gái trong sáng thuần khiết. Cô ấy thật rực rỡ, khiến tôi, người đang cố gắng dò xét cô ấy theo cách như vậy, cũng cảm thấy tội lỗi. Tuy vậy, trong cùng một khoảnh khắc, tôi cũng có một suy nghĩ: Nếu cô ấy là một cô gái “chỉ trong sáng thuần khiết”, thì cô ấy sẽ không thể nào cai trị một Đế quốc rộng lớn như vậy được.
『Nhân tiện, Soma-dono?』
「Vâng, chuyện gì vậy?」
『Về vụ việc xảy ra ở Amidonia, Ngài thật sự đang toan tính điều gì vậy?』
Maria hơi khép đôi mắt của cô ấy lại. Chỉ riêng điều này thôi đã khiến biểu hiện củacô ấy trông de đọa hơn hẳn. Mặc dù môi của cô ấy vẫn đang mỉm cười, có thể thấy rằng cô ấy đang khá là tức giận…… Dù vậy, quả thực, điều này không thể trách được. Vì sự việc lần này, theo quan điểm của Đế quốc, đó gần như là một hành động phản bội.
『Khi Jeanne báo cáo về kết quả của cuộc đàm phán, tôi đã rất vui mừng khi chúng tôi có thể kết được một đồng minh đáng tin cậy ở phía Đông. Tuy nhiên, liệucó phải tất cả chỉ là sự hiểu lầm của tôi không?』
「Ngay lúc này đây, chúng tôi vẫn là đồng minh của Đế quốc như đã tuyên thệ. Có thể lời tôi nói ra lúc này nghe giống như là một lời bào chữa, nhưng kết quả lần này là một tình huống nằm ngoài dự liệu của chúng tôi.」
『Vậy ý Ngài là, đấy không phải âm mưu của Vương quốc sao?』
「Tôi không phủ nhận rằng tôi có một chút toan tính. Tuy nhiên,tôi chưa từng mong đợi rằng kết quả sẽ trở thành như thế này. Thật sự mà nói, tình huống này vẫn đang khiến tôi phải đau đầu.」
Tôi nói ra những lời trong khi đang gãi đầu và cơn giận của Maria cũng đã nguôi bớt.
『Liệu tôi có thể được nghe một lời giải thích cụ thể không?』
「Tất nhiên. Hãy để tôi bắt đầu bằng việc nói rõ tổng quancủa sự việc: Vương quốc, cuối cùng, đã bị lừa bởi một cô gái. Hành động với một chuỗi kế hoạch và nỗ lực được tính toán kĩ lưỡng, có lẽ người nhận được nhiều lợi ích nhất, chỉ có mỗi cô ấy……」
◇ ◇ ◇
2 tháng trước, vào khoảng thời gian Vannes được hoàn trả lại cho Amidonia (chính xác là, một tháng từ lúc cuộc hoàn trả hoàn tất, đấy là báo cáo từ lực lượng Hắc Miêu đã có mặt ở đó và giám sát những hành động của Amidonia).
Thủ đô Vannes và những vùng lân cận đã được hoàn trả nhờ việc vay mượn quyền hạn của Đế quốc Đại Hỗn, và điều đầu tiên mà Công Vương của Amidonia, Julius, làm là xóa bỏ tầm ảnh hưởng của Vương quốc Eflrieden để lại. Rất nhiều những thay đổi được áp dụng trong thời gian Vương quốc nắm quyền cai trị đã bị bài trừ và Vannes trở lại với tình trạng như lúc trước. Có lẽ, Julius không thể chịu đựng được ‘mùi’ chiếm đóng của Vương quốc vẫn còn phảng phất trong thủ đô Vannes, mà chỉ có thể được hoàn trả nhờ việc cúi đầu trước Đế quốc.
Để dựng lên một chính quyền ổn định, những ảnh hưởng của chính quyền trước cần phải bị loại bỏ. Chính sách này không hề sai. Tuy nhiên, cái gì cũng phải có thứ tự. Thông thường, điều đầu tiên cần phải làm là củng cố nền tảng. Người kế nhiệm quyền lực cần phải có được sự bảo hộ trọn vẹn trong khi người cai trị trước vẫn còn sống [3]. Nếu họ không thể làm được điều đó, thì họ có khả năng sẽ bị những thuộc hạ thân tín khinh rẻ vì sự non kinh nghiệm của mình. Do đó, trong một đất nước mà chế đệ độc tài phát triển quá mạnh, việc củng cố nền tảng rất quan trọng. Tuy nhiên, Gaius đã gặp phải một cái chết đột ngột và Julius thì không thể làm được bước này. Vì lý do đó, hắn ta cần tập trung toàn bộ chú ý của mình vào việc củng cố nền tảng. Và lúc này đây, Julius đưa việc xóa bỏ sự ảnh hưởng của Vương quốc làm ưu tiên hàng đầu của hắn.
Đầu tiên, Julius ra chỉ thị cấm mọi người theo dõi Chương trình phát thanh Hoàng gia trên toàn thể Amidonia. Đó là hậu quả của việc giao Viên ngọc Phát thanh Hoàng gia vào tay Vương quốc. Tất nhiên, những gian hàng, tồn tại nhờ việc lượng người theo dõi Chương trình phát thanh Hoàng gia tụ tập lại, đã bị ép phải dỡ bỏ (vì họ đã biết quá rõ tính cách của Julius, nên kết quả là tất cả những hàng hóa đều đã biến mất, Julius chỉ có thể dỡ bỏ những gian hàng trống không). Tôi tự hỏi những người dân của Vannes phản ứng thế nào khi trông thấy những gian hàng trong quảng trường bị dỡ bỏ, khi nơi đó đã trở thành một khu chợ dành cho họ.
Hơn thế nữa, đúng như tôi đã dự đoán, Julius phá hủy những cây cầu ở những vùng ngoại ô của Vannes mà được xây dựng bởi tôi và được đặt cho những cái tên của những thuộc hạ thân tín của tôi. Hmm, theo quan điểm phòng thủ, chúng chỉ nên dừng lại ở việc phá hủy những cây cầu nằm trên con đường tấn công của Vương quốc tới Vannes, nhưng hắn ta đã phá hủy luôn những cây cầu không liên quan chỉ bởi vì chúng là [Những thứ được làm bởi Vương quốc], quả là một hành động ngu ngốc. Việc cắt đứt mạng lưới vận chuyển là vấn đề sống còn đối với người dân. Đối với những người bán rong và thương nhân, đường xá chính là tài sản. Dù Julius có biết điều đó hay không, những việc mà Machiavelli đã nói là không được làm vì chúng sẽ hứng chịu sự thù ghét, 「Đừng bao giờ động tay vào tài sản và phụ nữ của dân chúng」[4], hắn ta đã phạm phải điều đó.
Thêm nữa, hắn không hề có bất cứ một hành động giúp đỡ người dân nào, chẳng hạn như hoạt động cấp phát thực phẩm đã được thực hiện dưới quyền cai trị của Vương quốc, hay tăng cường kiểm soát những hành vi đạo đức ở công cộng, đặc biệt hắn ta cấm phụ nữ thỏa thích ăn diện và cấm sự phát triển của văn hóa nghệ thuật đã lan truyền rộng rãi ở Vannes….. và còn nhiều thứ nữa. Tôi nghe nói rằng ngôi nhà được những nữ ca sĩ Lorelei vẽ lên tường, đã bị thiêu rụi bởi những binh lính. Với việc tự do vừa được trao cho họ giờ lại bị cướp mất, dân chúng ở Vannes bắt đầu phản đối ầm ĩ:
『Thời gian Bệ Hạ Soma tại vị tốt hơn nhiều.』
『Khi chúng ta còn thuộc lãnh thổ của Vương quốc, chúng ta đâu phải sống dưới sự khổ cực thế này.』
『Mặc dù cuối cùng bọn trẻ đã có được một bữa ăn đàng hoàng…』
『Tại sao Julius-sama không yêu quý thần dân của mình hơn như vị vua ngoại bang kia chứ?』
『Tôi tự hỏi liệu Bệ Hạ Soma có thể lấy lại Vannes hay không.』
Những ý kiến như vậy xuất hiện và những ánh mắt căm phẫn bắt đầu hướng về lâu đài Vannes. Hmm, trong số những lời than phiền của họ, có những điều không hoàn toàn do lỗi của Julius. Ngay từ đầu, Vương quốc Elfrieden và Công quốc Amidonia đã khác nhau về dân số, kích thước lãnh thổ và điều kiện kinh tế rồi. Việc Công quốc Amidonia đưa ra nhiều hỗ trợ như Vương quốc đã làm, có thể được xem là phi lý. Tuy vậy những dân thường làm sao hiểu được điều đó. Thế nên rốt cuộc, Julius càng cố gắng xóa bỏ những gam màu Elfrieden đã vẽ lên Vannes, thì dân chúng càng trở nên xa lánh hắn ta.
◇ ◇ ◇
Và còn, những vùng ngoài Vannes và xung quanh chúng thì sao? Trong sự kiện này, những vùng đó cũng chẳng khá khẩm chút nào. Giống như tôi đã trình bày khi nãy, vì cái chết đột ngột của Gaius đã ngăn cản việc kế nhiệm quyền lực, Julius đã bị những lãnh chúa ở Amidonia khinh thường. Sự ‘khinh thường’ này đến từ 2 dạng. Dạng thứ nhất là “Thuộc gia tộc Công vương thì sao chứ, tại sao ta phải cúi đầu trước một tên tập sự như hắn”, một dạng khinh thường được gọi là “khinh thường người khác”. Dạng còn lại là, “Cái gã cai trị này không đáng tin chút nào, ta cần phải tự bảo vệ mình.”, một dạng khinh thường được gọi là “kẻ đó không thể có được lòng tin”.
Trong thực tế, giữa Quý tộc và Hiệp sĩ trong lãnh địa của Amidonia, Hiệp sĩ chiếm đa số. Đầu tiên, trong một chế độ phong kiến, họ cống hiến lòng trung thành của họ để đổi lấy lãnh địa hay tài sản từ người cai trị. Nếu người cai trị không có năng lực, thì những cận thần sẽ phải tự tay bảo vệ lãnh thổ và tài sản của họ. Những hành động của họ không vì lợi ích của người cai trị, mà là vì lợi ích của họ.
Tôi đã chỉ ra cho Julius bằng những lời của Machiavelli 『Một đất nước bằng những khó nhọc mà giành lấy được nó thì việc cai trị sẽ dễ dàng, một đất nước mà không cần phải khó nhọc để giành lấy thì việc cai trị sẽ trở nên khó khăn』[5]. Chắc chắn rằng, Julius, kẻ dễ dàng giành lại Vannes bằng việc vay mượn quyền hạn của Đế quốc, sẽ chịu rất nhiều khó khăn.
Mặc dù tôi đã đề cập đến việc Julius đã ra chỉ thị cấm theo dõi Chương trình phát thanh Hoàng gia, chỉ có Vannes và những vùng lân cận chấp hành điều đó. Những vùng khác thì, 「Một chỉ thị đến từ Thủ đô của Công Vương chẳng có ý nghĩa gì với ta cả!」, và như thế họ vẫn tiếp tục theo dõi Đài phát thanh (với lại, vì tôi đã đoán trước được điều này, tôi vẫn giữ nguyên việc trình chiếu những chương trình giải trí tới Amidonia)
Vì bọn họ chẳng thể dựa vào chính quyền trung ương, mỗi thành phố đã tự chiêu mộ binh lính hay lính đánh thuê. Xét đến việc trong lúc này, Vương quốc đã và đang giải tán quân đội của Tam Tước và Quý tộc rồi tái tổ chức họ thành một đội quân thống nhất, việc xảy ra ở Amidonia hoàn toàn tương phản so với tình hình ở Vương quốc [6]. Những hành động chiêu mộ binh sĩ của các lãnh chúa phong kiến trong khu vực không phải là thứ mà Julius có thể bỏ qua, nhưng nếu hắn ta chỉ trích họ, sẽ có rủi ro rằng những lãnh chúa sẽ bắt đầu nổi loạn, lần lượt từ người này đến người khác. Tuy nhiên, nếu ai đó chỉ cần nhìn vào kết quả, thì đây chính là một cơ hội để tẩy sạch toàn bộ mủ độc trong cơ thể.
Machiavelli đã chỉ ra rằng đây là thời điểm để sử dụng 『tàn bạo』. Cho dù họ có nổi loạn, thì Quân vương cần phải tiêu diệt toàn bộ lực lượng đối địch và sử dụng quyền lực của ông lên những kẻ khác vẫn còn đang chưa quyết định được vị trí của mình. Tuy vậy, Julius lại không sử dụng cách này. Có lẽ hắn ta đang không muốn gợi thêm chuyện không hay, hay có lẽ hắn ta lo sợ rằng số lượng binh lính đã kiệt quệ từ trận thua trước sẽ càng bị giảm xuống chăng? Tôi không thể biết được nguyên nhân tại sao hắn làm vậy. Tuy nhiên, sự thiếu sót trong chính sách này là bước sa lầy đầu tiên mà hắn sẽ không thể nào có thể thoát ra được.
Một tháng trước, hay một tháng sau khi Vannes được phục hồi nguyên trạng, cuộc nổi dậy của dân chúng Amidonia vùng Tây Bắc đã nổ ra.
◇ ◇ ◇
Nguồn cơn thúc đẩy dân chúng nổi dậy là do thiếu lương thực. Điều này cũng đã từng xảy ra tại Vương quốc, nhưng việc thiếu lương thực tại vùng ấy lại trầm trọng hơn. Vùng Tây Bắc của Vannes là vùng phải chịu hậu quả nặng nề nhất, số lượng người chết đói đã gia tăng đến vài trăm lần và đạt đến mức độ không thể đong đếm được. Dân chúng đã cầu xin sự giúp đỡ của lãnh chúa phong kiến, nhưng lãnh chúa phong kiến đã từ chối lời cầu xin đó. Vì để bảo vệ vùng đất, họ cần phải chiêu mộ binh sĩ, thế nên số lượng lương thực ít ỏi đã được tích trữ lại để dành cho việc duy trì binh sĩ. Hành động đáp trả của tên lãnh chúa phong kiến này chính là nguyên do vì sao cơn giận dữ của dân chúng bộc phát và tấn công lâu đài của hắn.
Những binh sĩ được chiêu mộ để bảo vệ lãnh chúa phong kiến và lãnh địa rơi vào tình trạng họ phải chống lại những dân thường đang giận dữ. Tuy vậy, hầu hết những binh sĩ được chiêu mộ chỉ là những kẻ phải vật lộn để kiếm sống, thế nên khi chúng đụng độ với những dân chúng đang giận dữ, cuối cùng chúng phải bỏ chạy tứ phía. Tên lãnh chúa phong kiến chạy trốn và đã tìm được đường đến Thủ đô của Công quốc và thỉnh cầu Julius đàn áp cuộc nổi dậy. Nếu cuộc nổi dậy kéo dài, thì những ngọn lửa bất mãn đang âm ỉ trong mỗi lãnh địa sẽ bùng cháy.
Nếu lúc này đây hắn ta cho thấy được quyền lực và sức mạnh quân sự của mình, thì những quý tộc sẽ nghe theo hắn. Với quyết định như vậy, Julius chỉ huy một đạo quân chính quy và thân chinh đến đàn áp cuộc nổi dậy. Những dân chúng nổi giận không có cửa chống lại một đội quân chính quy, và như thế cuộc nổi dậy dần dần bị dập tắt. Cảnh tượng khủng khiếp nơi những xác chết của thường dân rải khắp những ngôi làng nổi dậy được lan truyền rộng rãi khắp vùng Tây Bắc. Mặc dù Julius cuối cùng cũng đàn áp được cuộc nổi dậy ở vùng Tây Bắc và dập tắt nó hoàn toàn, hắn ta lại nhận thêm một báo cáo kinh khủng nữa.
Trong lúc hắn ta vắng mặt, dân chúng ở Thủ đô Công quốc Vannes nổi dậy và chiếm được thành phố. Hơn thế nữa, họ đã gửi sứ giả đến Vương quốc Elfrieden thề cam kết trung thành và cầu xin viện binh, Vương quốc ngay lập tức đồng ý và gửi quân đội đến. Vannes và những vùng lân cận lại một lần nữa bị tái chiếm.
◇ ◇ ◇
『Và như thế, kết quả là Ngài…… đã chiếm lại Vannes.』
「Đúng là thế. Vì đó là thỉnh cầu của những thường dân Vannes.」
Maria gửi một ánh nhìn chằm chằm yêu cầu một lời giải thích, thế nên tôi cũng bình tĩnh gật đầu. Việc những thường dân ở Vannes nổi dậy là do sự kích động đến từ lực lượng Hắc Miêu chỉ huy bởi Kagetora. Họ ẩn mình vào những vùng lân cận của Vannes, và trong khi quan sát những chuyển biến của sự kiện, họ móc nối với những người có tầm ảnh hưởng trong thành phố, và tự mình lựa chọn thời điểm kích động thường dân ở Vannes nổi dậy [7]. Thời gian giữa việc sứ giả đến thề trung thành và việc tái chiếm rất ngắn, đó là do trước đó tôi đã triển khai quân đội dọc theo biên giới của cựu Công tước Carmine.
『『Tuyên ngôn nhân loại』đã khẳng định rằng nghiêm cấm việc thay đổi biên giới quốc gia bằng vũ lực. Những thường dân của Vannes đã nổi dậy và chiếm lấy thành phố bằng vũ lực. Bởi vì điều này, nếu biên giới của Amidonia thay đổi, thì sẽ có một sự vi phạm đến Tuyên ngôn nhân loại. Nếu điều này xảy ra, Đế quốc, với tư cách là minh chủ, sẽ cần phải một lần nữa can thiệp vào vụ việc xảy ra giữa các quốc gia. Việc Vương quốc mang quân đội đến Vannes, cũng sẽ bị xử lý nghiêm khắc.』
「Người có thể sao?」
Chỉ với một lời nhận xét ngắn gọn như vậy, Maria đột ngột trở nên im lặng.
「『Tuyên ngôn nhân loại』 cũng công nhận quyền tự quyết của công dân. Nếu những thường dân của Vannes và những vùng lân cận mong muốn thay đổi lòng trung thành của họ từ Amidonia sang Elfrieden, thì chẳng phải Đế quốc với tư cách là minh chủ của 『Tuyên ngôn nhân loại』 cần phải công nhận và cho họ sự ủng hộ mà họ cần sao?」
『……』
Maria có lẽ cũng hiểu được tình trạng này. Đó là lý do cô ấy không nói một lời nào. Trông thấy Maria cư xử như vậy, tôi nhẹ nhàng thở dài 1 tiếng và nói thẳng với cô ấy.
「Đây chính là lý do vì sao Vương quốc đã không tham gia vào 『Tuyên ngôn nhân loại』」.
◇ ◇ ◇
《Tuyên ngôn Liên hiệp Nhân loại kháng Quỷ tộc. 3 điều khoản chính》
Thứ nhất, không công nhận bất kỳ thay đổi nào về biên giới lãnh thổ bằng vũ lực do xung đột trong nội bộ nhân tộc gây nên.
Thứ hai, tôn trọng quyền bình đẳng và tự quyết của toàn bộ dân tộc trên mỗi quốc gia.
Thứ ba, đối với những quốc gia nằm xa [Lãnh địa Quỷ] cần phải hỗ trợ những quốc gia gần Lãnh địa, hiện đang làm lá chắn trước sự tấn công của [Binh đoàn Quỷ].
Về lý tưởng, đấy đều là những điều khoản đáng khen ngợi. Tuy nhiên, tồn tại một sự mâu thuẫn giữa 3 điều khoản đó mà ngay cả Đế quốc cũng không nhận ra. Tất nhiên, nếu họ tuân thủ nghiêm túc theo 3 điều khoản này, thì những điều khoản ấy có thể ngăn ngừa những mâu thuẫn “bề ngoài” của đường biên giới. Nhưng, nếu là vấn đề xảy ra “ngầm”, thì hiệp định này sẽ khiến cho mọi hành động đều không thể thực hiện.
Bằng việc áp dụng hiệp định này vào tình trạng của Vannes, nếu quyền tự quyết của những thường dân được công nhận, các nước thành viên của Tuyên Ngôn Nhân Loại phải công nhận quyền tự quyết hiện tại của những thường dân Vannes. Tuy nhiên, nếu vậy thì có nghĩa là sẽ có sự thay đổi đường biên giới tại Amidonia, vậy nên họ không được phép công nhận quyền tự quyết đó. Và còn, một câu hỏi được đặt ra là liệu cái thành phố Vannes độc lập đó có được xem là một thành viên của Tuyên Ngôn Nhân Loại hay không, thế nên lý do này sẽ không được áp dụng với họ. Nhưng nếu Amidonia đàn áp cái độc lập mà Vannes mong muốn, thì Amidonia với tư cách là nước thành viên có thể bị tấn công bởi việc không chịu công nhận quyền tự quyết của dân chúng. Nói cách khác, những nước thành viên của Tuyên Ngôn Nhân Loại sẽ bị rơi vào hoàn cảnh không thể đưa ra bất cứ hành động nào.
Có thể có một số người đang nghĩ rằng tại sao Đế quốc không nhận ra điều này. Tuy nhiên, đấy là thứ mà đến hiện tại mới xảy ra và chúng diễn ra mà không được ai phát hiện. Dù sao thì, đó là thứ “ngay cả thế kỷ 20 của Trái Đất cũng không thể nhận ra” mà.
「Người có nghe được câu chuyện cổ tích trong bản báo cáo của Jeanne-dono không?」
『…… Vâng. Tất nhiên, đó là một câu chuyện về những con người sợ phải bị kéo vào mâu thuẫn giữa 2 vị thần và quyết định đưa ra những điều luật để tránh một cuộc chiến, phải chứ?』
Câu chuyên giống thế này: Tại một thế giới nọ, có một vị thần Phương Đông nói rằng 「Thế giới cần phải bình đẳng」 và một vị thần Phương Tây nói rằng 「Thế giới cần phải tự do」; đã nhiều năm trôi qua khi mỗi đất nước tin tưởng vào 2 vị thần của họ cứ gườm gườm nhìn nhau. Những đất nước sống gần đường biên giới với những nơi xảy ra mâu thuẫn giữa 2 vị thần, đã cùng nhau tạo ra những điều luật với cơ số những nước phương Đông và phương Tây tham gia để họ sẽ không bị kéo vào mâu thuẫn đó. Những điều luật đó là.
Đầu tiên, hãy dừng việc thay đổi đường biên giới bằng vũ lực.
Thứ hai, hãy cho người dân ở mỗi đất nước quyền, để họ có thể tự quyết định.
Thứ ba, hãy làm bạn với nhau và trao đổi nền văn hóa phương Đông và phương Tây với nhau.
『Tôi đã nghe câu chuyện này từ Jeanne. Nó hoàn toàn giống với 『 Tuyên ngôn nhân loại』. Tôi rất tò mò về kết thúc của câu chuyện. Thế giới trở nên như thế nào sau đó vậy?』
「Trong một khoảng thời gian…… điều luật đó hoạt động rất trơn tru. Không lâu sau đó, vị thần Phương Đông đã bị ‘tan rã’, và như vậy, với việc cán cân sức mạnh đã bị phá vỡ, tình trạng căng thẳng đã được dỡ bỏ, và cả hai phe đã tránh được một chiến tranh toàn diện.」
『Vậy thì nó…… đã kết thúc tốt đẹp mà, phải không?』
「Đúng vậy, trong một thời gian. Tuy nhiên, sau đó, trong một thế giớivới những quốc gia đa chủng tộc, có một nhóm thuộc một dân tộc nào đó đã dấy lên một cuộc nổi loạn vũ trang để giành độc lập cho họ.Nếu nền độc lập của nhóm dân tộc đó không được công nhận, thì nó sẽ đi ngược lại với điều luật tôn trọng quyền tự quyết của người dân. Nhưng, nếu họ công nhận nền độc lập, thì họ sẽ cho phép việc thay đổi đường biên giới bằng vũ lực. Cái mâu thuẫn này, đã khiến những quốc gia sáng tạo ra những điều luật, không thể đưa ra bất cứ hành động nào.」
『Giống như Đế quốc hiện tại vậy, đúng không?』
Tôi gật đầu một cách chắc chắn trước câu hỏi của Maria. Các bạn có lẽ đã biết điều này rồi, câu chuyện cổ tích đó chính là từ lịch sử Trái Đất mà ra. Vị thần Phương Đông nói rằng 「Loài người cần phải bình đẳng」 chính là 『Chủ nghĩa Xã Hội』. Vị thần Phương Tây nói rằng 「Loài người cần phải tự do」 chính là 『Chủ nghĩa Tư Bản Tự Do』. Những quốc gia tin tưởng vào vị thần của họ và gườm nhau chính là 『Cuộc chiến tranh lạnh giữa phương Đông và phương Tây』. Và rồi, những quốc gia họp lại với nhau để thảo luận về việc làm cách nào tránh được một cuộc chiến chính là những quốc gia thành viên của 『Hội nghị An ninh châu Âu』 năm 1974 (sau đó trở thành 『Hội nghị An ninh và Hợp tác châu Âu (CSCE)』), và điều luật mà họ đã quyết định chính là cái hiệp định gọi là 『Hiệp ước Helsinki』.
Lý do vì sao tôi ngay lập tức nhận ra được sự mâu thuẫn trong 『Tuyên ngôn nhân loại』 là do tôi đã biết về 『Hiệp ước Helsinki』 chúng đều có những điểm tương đồng. Bởi vì để vượt qua kì thi Đại học, tôi cũng cần phải học về lịch sử hiện đại. Đó là lý do vì sao tôi biết rằng cái 『Hiệp ước Helsinki』 này, tuy mang lại hiệu quả ngay lập tức trong Thời kỳ Chiến tranh lạnh, nhưng sau đó lại ngăn cản việc đưa ra những hành động trong mâu thuẫn dân tộc giữa người Serbia và người Croatia trong một đất nước từng được gọi là Yugoslavia (Nam Tư).
『……Đấy có phải là lỗ hổng của Tuyên Ngôn Nhân Loại mà Soma-dono đã đề cập trước đó không?』
Maria hỏi với một giọng đầy thất vọng.
「Đúng vậy. Lỗ hổng này là một đòn chết người đối với những quốc gia đa chủng tộc như chúng tôi. Đó là lý do vì sao, Vương quốc không thể tham gia vào Tuyên Ngôn Nhân Loại.」
Điều này nghe có vẻ độc ác, nhưng đối với những quốc gia nơi một chủng tộc chiếm ưu thế hoàn toàn, như Amidonia, nó chẳng phải là vấn đề to tát gì. Vì nếu ngay từ đầu, địa vị của những chủng tộc khác đều thấp hèn, hay nếu dân số của những chủng tộc đó quá thấp, thì họ sẽ không có được một cơ hội giành được độc lập trong nước. Mặt khác, đối với những quốc gia đa chủng tộc cùng tồn tại, điều này rất nguy hiểm. Nếu chính quyền của đất nước đủ mạnh, thì không có vấn đề gì, nhưng nếu chính quyền bị suy yếu, thì họ có khả năng sẽ đòi chia tách hay độc lập. Mặc dù tình hình hôm nay trông có vẻ ổn, không ai biết được ngày mai sẽ như thế nào. Giống như những lời Machiavelli đã từng nói: “Một Quân vương cần phải sẵn sàng khi số phận thay đổi”[8]
『Đây quả là một quan điểm đầy đau đớn. Vì Đế quốc chúng tôi cũng là một quốc gia đa chủng tộc.』
…… Đúng là vậy. Vì hiện tại Đế quốc vẫn đang rất mạnh, nên mọi chuyện vẫn sẽ ổn. Với tình trạng hiện tại, khi [Lãnh địa Quỷ] đang xâm chiếm từ phía Bắc, không có chỗ nào an toàn hơn Đế quốc, quốc gia mạnh nhất của Nhân loại. Thật không thể tưởng tượng nổi nếu như có những chủng tộc hay quý tộc nào trong Đế quốc lại muốn thay đổi điều này. Tuy nhiên, nếu chính quyền không hoạt động trơn tru, hay nếu như mối đe dọa từ [Lãnh địa Quỷ] biến mất, vậy chuyện gì sẽ xảy ra với Đế quốc,người đang cầm trên tay cả một Tuyên Ngôn Nhân Loại.
「Maria-dono……」
『Tôi biết. Nhưng, đây không phải là lúc buông cờ.』
Khi Maria nói vậy, cô ấy mỉm cười với đôi mắt chứa đầy sự quyết tâm.
『Dù cho đấy là một con đường dẫn đến diệt vong, tôi vẫn tin rằng Đế quốc chính là ánh sáng hi vọng của những người đang sống lúc này. Đó là bằng chứng cho thấy để đối đầu với [Lãnh địa Quỷ], nhân loại phải cùng nhau đối đầu với chúng. Cho dù chỉ là trong một khoảnh khắc, Đế quốc vẫn sẽ dựng lên lá cờ để đoàn kết tất cả mọi người.』
「…… Tôi nghĩ tôi hiểu lý do vì sao Người được gọi là Thánh Nữ rồi.」
Tôi cho rằng đó là một lối suy nghĩ đơn giản và duy tâm, nhưng những lời nói như thế này lại có thể thu hút được con người. Trong cái thời điểm này, cái ngày mà thực tế khắc nghiệt có thể đánh tới bất cứ lúc nào, nhưng dù như thế cô gái này vẫn quyết tâm với những lý tưởng của mình. Điều này thật nguy hiểm, nhưng tôi cũng muốn thấy những lý tưởng đó thành hiện thực. Đó chính là sự hấp dẫn mà cô gái này đang sở hữu.
(Jeanne-dono cũng chẳng thể ngăn được sự lo lắng, mình hiểu rồi……)
Tôi nhớ lại cô em gái chỉ huy, người có suy nghĩ thực tế hơn chị của cô ta, nhưng khi tôi nhớ lại, tôi có thể nghe thấy giọng của Hakuya vang lên trong thâm tâm của tôi, đang nói với tôi trong khi đầu của anh ta nổi lên một đường gân mạch, 「Đó là điều mà Người có thể tự mình nói ra được sao?」
『Tôi đã hiểu tình huống dẫn đến việc tái chiếm lại Vannes. Tôi cho rằng lúc này đây, có vẻ như lỗi không thuộc về phía Ngài. “Dù rằng, có vẻ như Ngài đang làm gì đó đằng sau hậu trường.”」
Maria lắc đầu và bình tĩnh nói ra điều đó. Fumu, có vẻ như cô ta đã nghi ngờ những hành động của lực lượng Hắc Miêu trong cuộc bạo loạn ở Vannes. Lý do vì sao cô ấy không yêu cầu một lời giải thích có lẽ là do Đế quốc cũng thực hiện một chiến dịch tình báo tương tự. Tương tự ở Amidonia. Rồi Maria tiếp tục.
『Tuy nhiên, Soma-dono. Có một điều tôi không thể hiểu được.』
「Về chuyện gì?」
『Tại sao Vương quốc lại thôn tính toàn bộ Công quốc Amidonia?』
「……」
—————————————————————————————————————————–
[1] Yurufuwa Wave: http://www.art-noise.sg/blog/hair-salon-singapore/yurufuwa-waves/
Kiểu Yurufuwa là một kiểu uốn tóc được làm bằng lọn rất mềm và nhẹ. Kết hợp giữa ゆるゆる (yuruyuru) và ふわふわ (fuwafuwa).
[2] Maria bắt đầu với “Hajimemashite”, một kiểu chào hình thức cơ bản khi gặp một người lần đầu tiên gặp mặt. Soma dáp lại bằng “Doumo”, là một kiểu chào khá bình thường. Chính vì thế mà dẫn đến việc Maria đã hỏi lại.
BÊN LỀ: Doumo, cũng giống như yoroshiku có rất nhiều cách sử dụng trong ngôn ngữ đối thoại của người Nhật. Nó có thể được dùng để chào, cảm ơn, hay chào tạm biệt.
[3]Nói một cách khác: Đánh bóng tên tuổi của Người thừa kế/Thái tử. Giống như Kim Ilsung đã chuẩn bị mọi thứ cho Kim Jongil lên nắm quyền thay ông ta.
[4]Quân Vương. “Chương XVII:TÀN BẠO HAY BAO DUNG, LÀM CHO DÂN YÊU HAY LÀM CHO DÂN SỢ”
[5]Quân Vương. “Chương VI: NHỮNG VƯƠNG QUỐC MỚI GIÀNH ĐƯỢC BẰNG BINH LỰC VÀ TÀI TRÍ CỦA BẢN THÂN” và “Chương VII: CÁC VƯƠNG QUỐC GIÀNH ĐƯỢC BẰNG BINH LỰC CỦA NGƯỜI KHÁC VÀ VẬN MAY CỦA BẢN THÂN”
[6]Trong khi Vương quốc đang tổ chức Quân độitheo kiểu tập trung, phía Công quốc lại để binh lực phân tán.
[7]Các bạn còn nhớ câu báo cáo của Inugami “phía Ngọn núi đã hành động” trong chapter trước chứ?Đó là mật mã ám chỉ Julius đã rời thành phố. Chính trị luôn căm ghét những thứ quyền lực trống rỗng.
[8]Quân Vương. “Chương 25: VAI TRÒ CỦA SỐ PHẬN VÀ CÁCH ĐƯƠNG ĐẦU VỚI SỐ PHẬN”