Chương 65: Định ‘thả con tôm câu con cá tráp’, ngờ đâu câu được cá mập 1

Có một con hổ đứng lặng thinhgiữa bóng tối, đôi mắt ông ta đang nhắm lại, trong khi đang hồi tưởng về những sự kiện ngày đó.

◇ ◇ ◇

Khi ông ta mở đôi mắt mình ra, thứ đầu tiên ông ta thấy là một cái trần nhà quen thuộc [2]. Trong khi tâm trí của ông vẫn còn mơ hồ, ông ta vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào những họa tiết trên trần nhà, nhưng khi ông ta đã hoàn toàn tỉnh táo, ông ta nhận thấy rằng ông ta đang nằm trên một chiếc giường đệm. Thật kì lạ. Cảnh tượng cuối cùng mà ông ta thấy đúng ra nên là trong phòng giam chứ. Khi ông ta chợt nhớ ra, ông quay đầu nhìn xung quanh, và thấy một người đang ngồi trên một chiếc ghế cạnh cái giường. Người đó là một thanh niên trẻ đang ngồi đọc sơ qua những tài liệu.

Ông nhìn người thanh niên trẻ một hồi, sau một lúc người thanh niên trẻ có vẻ như đã nhận ra tình trạng của ông ta.

『Hm? Yo. Ông cuối cùng cũng tỉnh lại rồi à?』 (Người thanh niên trẻ nào đó)

Người thanh niên trẻ đặt những cuốn tài liệu xuống và đưa cho ông ta một cái gương tay được đặt dưới ghế.

『Ông có lẽ có nhiều điều muốn hỏi, nhưng đầu tiên, xin hãy nhìn vào đây.』(Người thanh niên trẻ nào đó)

Ông ta làm theo lời người thanh niên nói, ông liếc nhìn vào chiếc gương người thanh niên đã đưa cho ông ta. Một gương mặt hổ làm bằng da thú được phản chiếu trong đó. Một loại da sọc vàng và sọc đen của loài hổ răng kiếm[3] không lẫn vào đâu được (nó lớn hơn so với loài hổ ở Trái Đất và đặc điểm củachúng là có bộ răng nanh dài). Điều này khiến ông ta liên tục há hốc mồm và ngây người ra còn người thanh niên thì mỉm cười nói với ông.

『Ông là một con hổ. Thế nên (mặt nạ) của ông sẽ là hổ.』4

Ông ta chẳng hiểu ý của người thanh niên là gì khi nói vậy, thế nên ông ta không nói lời nào, tuy vậy người thanh niên lại gãi đầu như thể cậu ta đang ngượng ngùng.

『Ơ, umm, dù sao thì …… đừng cứ thế mà đẩy hết mọi thứ cho tôi. Ông cũng cần phải chịu đựng một chút chứ.』(Người thanh niên trẻ nào đó)

◇ ◇ ◇

「Kagetora[5]-sama」(?)

Có ai đó đang gọi ông ta. Ý thức của ông ta liền trở lại, và ông thấy một người đàn ông đang đeo một chiếc mặt nạ Hắc Cẩu đang quỳ dưới sàn.

「Là cậu đấy à Beo-…… Inugami.[6]」(Kagetora)

「Vâng. Có vẻ như phía Ngọn Núi đã hành động.」(Beo- Inugami)

Inugami, người đàn ông mang mặt nạ Hắc Cẩu cúi đầu mình xuống trong khi đang báo cáo.

「…… Ta biết rồi. Cũng đã một tháng kể từ lúc đó. Thật không ngờ, việc này lại diễn ra sớm hơn dự kiến.」(Kagetora)

「Đúng là vậy. Mặc dù Thần nghĩ việc này đáng lẽ ra phải tốn nhiều thời gian hơn một chút.」(Inugami)

「Fumu…… Cho dù diễn ra sớm, đó cũng không phải là điều xấu. Sau việc này, toàn bộ sự việc xảy ra trên lãnh thổ này sẽ phải được báo cáo cho Bệ Hạ mà không được bỏ sót chi tiết nào. Đấy là nghĩa vụ của chúng ta, lực lượng 『Hắc Miêu』!」(Kagetora)

「「「Chúng thần đã hiểu. Chúng thần xin nhận lệnh.」」」(Các thành viên Hắc Miêu)

Từng người bước lên nhận lệnh của Kagetora, bắt đầu từ Inugami, 『Hắc Miêu』, lực lượng Tình báo và Cận vệ đặc biệt của Đức Vua vương quốc Elfrieden bắt đầu hành động.

◇ ◇ ◇

「Đức vua~, cùng chơi nào~」(Cô bé)

「Đức vua, cõng em lên vai đi~」(Cậu bé)

「……」(Cô bé tộc Miêu nhân)

Một cậu bé tai sói năng động và dễ thương tầm 3 tuổi và một cô bétộc người đang chơi đùa với tôi. Và còn một cô bé tai mèo độ tuổi cũng ngang bằng với 2 đứa bé kia, nằm trên đùi của tôi, người đang ngồi với tư thế bắt chéo chân, và vừa mới ngủ thiếp đi. Cái đuôi mèo của cô bé đang nhẹ nhàng đong đưa.

「Ummm, Anh không thể di chuyển được, vậy nên đừng cố gắng tự ý leo lên người anh nhé.」(Soma)

「「Vâng!」」(Cô bé)(Cậu bé)

Rồi 2 đứa trẻ bắt đầu leo lên lưng tôi và vui đùa một cách thích thú. Yep, thật dễ thương, đúng không? Dù bọn trẻ đã leo lên vai tôi rồi còn xoa xoa gương mặt của tôi nữa, tôi cũng đã quen với việc này rồi.

「Fufufu, Bệ Hạ quả thực rất được bọn trẻ yêu mến nhỉ.」(Tomoko)

Cô em gái đáng yêu của tôi Tomoe-chan và mẹ ruột của cô bé, Tomoko-san đang mỉm cười với tôi trong khi đang gấp quần áo vừa mới giặt của bọn trẻ. Nơi này hiện là nhà trẻ vừa mới được thành lập bên trong lâu đài. Nó được thành lập để chăm sóc cho những đứa trẻ của những người làm việc trong lâu đài, như những hầu gái và những chức vụ khác. Tomoe-chan, một phần là bị ép buộc nhận nuôi rồi trở thành em gái của tôi, và người thân của em ấy, Tomoko-san hiện đang làm người trông trẻ và sống luôn tại đây. Nhân tiện, cậu bé tai sói đang sờ mặt của tôi với đôi bàn tay đầy nước dãi này là con trai trưởng của cô ấy (em trai của Tomoe-chan), Rou-kun.

「Nii-sama[7], Em rất vui khi anh đến chơi đùa với Rou-kun và những bạn khác, nhưng liệu việc này có ổn không? Nee-sama[8]sẽ không nổi giận với anh lần nữa chứ……?」(Tomoe)

Em ấy hỏi tôi trong khi đang ôm một đứa bé trong tay. Khi không có nhiệm vụ nói chuyện với loài thú, như lần nói chuyện với loài Rhinosauruses, ngoài giờ học của em ấy, Tomoe-chan luôn đỡ đần công việc cho mẹ của em. Xét theo độ tuổi của Tomoe-chan chỉ mới 10 tuổi, em ấy quả thực là một cô bé đáng tin cậy.

「Ổn mà, hiện tại anh không còn bị vây quanh bởi công việc nữa. Với lại, anh đã để một 【Tâm lực năng】 của mình đang làm việc trong phòng Chính vụ rồi.」(Soma)

「Thật sao? Nếu vậy, anh có thể có nhiều thời gian để vui chơi rồi. Thật tuyệt, đúng không Rou-kun?」(Tomoe)

「Vâng!」(Rou)

Rou-kun giơ cả 2 tay của mình lên. Dễ thương quá đi. Tôi thực sự rất thích trẻ con. Tôi có thể ngồi theo dõi những bước đi bập bẹ của những đứa bé tập đi suốt cả ngày đấy. À nhân tiện, đó không phải do tôi là một tên Lolicon hay Shotacon đâu nhé! Đó là bởi vì cảnh tượng ấy đã khơi dậy bản năng hộ vệ[9]của tôi. Khi ông bà của tôi còn khỏe mạnh, tôi đã có thời gian làm những việc trợ giúp trong những buổi biểu diễn tại nhà trẻ của hàng xóm. Chính vì thế, tôi đã có một khoảng thời gian ngắn chơi đùa cùng những đứa trẻ.

「Người có một phong thái ấn tượng thật đấy, thưa Chủ nhân.[10]」(Carla)

Khi tôi quay đầu về hướng người vừa chào tôi, là cô ấy, Carla, đang trong bộ trang phục hầu gái.

「Thật ư? Cơ mà đấy đâu phải lời mà Carla của hiện tại có thể tự mình nói ra được.」(Soma)

「Điều đó …… Người nói đúng.」(Carla)

Carla buông thõng đôi vai xuống đầy chán nản. Tuy nhiên, nhìn kỹ thì ……

「Bộ trang phục hầu gái thật sự không hợp với cô chút nào.」(Soma)

「Xin đừng nhắc đến nó …… Bản thân tôi cũng đã tự nhận thấy điều đó rồi.」(Carla)

Ngay từ đầu, Carla đã là một long nhân, thế nên so với một con người bình thường, họ có thêm một số bộ phận khác. Cô ấy có đuôi, đôi cánh rồng, và cô ấy còn có cặp sừng nhỏ trên đầu của cô ấy. Việc mặc bộ trang phục hầu gái kèm với những bộ phận ấy … Có thể nói là một đặc tính không cân xứng chút nào.

「Hơn nữa, chẳng phải độ dài của chiếc váy là quá ngắn ư?」(Soma)

「X-xin đừng nhìn.」(Carla)

Carla vừa nói vừa nắm lấy phần trước của chiếc váy. Mọi hầu gái làm việc trong lâu đài đều mặc một bộ trang phục hầu gái kiểu váy dài cổ điển, nhưng thứ mà Carla đang mặc hiện tại chẳng khác nào một kiểu váy tại quán café hầu gái: một chiếc váy dài vừa tới đầu gối. Sự tinh túy trong phong cách chọn lọc của chúng thật tuyệt vời.

「Uuu…… Người trưởng hầu gái …… bảo phải mặc thứ này ……」(Carla)

「Ah, vậy ra đấy là“trò trêu đùa” của Serina-san’s huh?」(Soma)

Không phải “bắt nạt” mà là “trêu đùa” [11]. Dù sao cũng không phải do ác cảm gì, có lẽ có một chút, đó có thể được xem như là một kiểu “trò đùa thiện ý”. Cốt lõi của trò đùa này là để kích động sự xấu hổ của mục tiêu. Trưởng hầu gái Serina là một người rất giỏi trong nghề hầu gái, nhưng có vẻ như cô ta có thói bạo dâm, chỉ giới hạn với những cô gái dễ thương. Hơn nữa, nếu mục tiêu có một tinh thần kiên định, thì họ sẽ bị “trêu đùa”, thế nên những người như Liscia và Carla là những mục tiêu nằm ngay trong tầm ngắm của cô ta. Liscia đã kể với tôi về chuyện này trước đó với một ánh nhìn xa thăm thẳm trên gương mặt của cô ấy. Mô phật [12].

「Thế nhưng …… cũng đã gần một tháng rồi mà, nhỉ?Không phải khóa huấn luyện hầu gái của cô đã kết thúc rồi sao?」(Soma)

「H-huấn luyện……wh-…whoaa……」(Carla)

Ngay khoảnh khắc tôi đề cập đến từ huấn luyện, Carla liền ngồi xổm xuống và đưa tay ôm đầu. Ôi trời, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Để gia nhập hội hầu gái, một người sẽ được huấn những kĩ năng cần thiết mà, không phải sao?

「R-……roi da……」(Carla)

「Roi da!?」(Soma)

「Bị đánh…… bởi 1 cái roi da……」(Carla)

「Khóa huấn luyện cực khổ đến vậy sao!?」(Soma)

「Còn hơn thế nữa, cái roi da đó đã được tùy chỉnh, thế nên khi đánh vào thân thể, nó cũng không để lại vết thương nào…… nhưng bằng cách nào đó nó lại khiến tôi vừa thấy đau vừa thấy sướng.」(Carla)

Cái roi đó là thứ quái gì thế!? Và thứ đó đâu phải dành cho việc huấn luyện, nó dùng để thuần hóa thú vật cơ mà, phải chứ?

「Vị trưởng hầu gái đã nói, 『Vì cơn đau sẽ cản trở việc cô cảm thấy sướng, nên khi cô chịu đựng cơn đau, cô cũng sẽ cảm thấy sướng.』[13]Vì tôi không muốn cảm thấy mình vô dụng cho dù kết cục tôi đã trở thành một nô lệ, tôi đã lên kế hoạch học hỏi và làm việc chăm chỉ để trở thành một hầu gái…… Nhưng cái roi da đó thật quá đáng sợ. Không bao lâu nữa tôi có thể sẽ dễ dàng cảm thấy thích thú với việc đó mất.」(Carla)

「Hội những người hầu gái là những con chó trung thành của chủ nhân. Không có chỗ cho những con lợn nái……」(Serina)

「Hiiii!?」(Carla)

Khi tôi quay đầu lại nhìn, Serina-san đang đứng đó với một nụ cười tao nhã. Chính xác thì, Carla một người có thể lao vào chiến trường mà không có một chút sợ hãi, lại đang hét lên trong một tình trạng hoảng sợ…… Cô ấy sợ đến mức nào vậy?

「Có chuyện gì sao, thưa Bệ Hạ?」(Serina)

「…… Không, không có gì.」(Soma)

Tôi cảm thấy tội lỗi khi làm như vậy, nhưng tôi đã quyết định giả ngu để mũi nhọn không hướng về phía tôi. Ổn thôi mà, Carla. Cô sẽ không chết đâu…… Dù vậy, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với trạng thái tinh thần của cô nữa.

「Giờ thì, Carla-san. Chẳng phải công việc mà cô nên làm lúc này là dọn giường trong phòng Chính vụ nơi Bệ Hạ đang ở sao?」(Serina)

「Không, chỉ là…… đặt chân vào phòng của một người đàn ôngmình quen biết, quả thật, thật ngượng quá……」(Carla)

「Cô đang nói cái gì thế? Nếu cô đã trở thành một hầu gái, thì trong tương lai cô sẽ phải dọn chiếc giường nơi mà Bệ Hạ và Công chúa Liscia【】 một cách mãnh liệt, đưa【】vào trong【】và【】, với một vẻ mặt thật điềm tĩnh.」(Serina)

(TL: mấy từ 【*】là do chính tác giả che đi nha. Mình ko biết gì đâu, mọi người tự tưởng tượng Serina đã nói gì mà tác giả phải che lại nghen)

「V-vậy thì, quả thực, tôi muốn được miễn làm việc đó‼」(Carla)

Carla hét lên còn gương mặt cô ấy thì trở nên đỏ lừ… Nhưng mà, huh? Thế này chẳng phải Serina-san đang gián tiếp xúc phạm Liscia và tôi đó sao? Giờ thì, tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu rồi đấy.

「Nhân tiện, thưa Bệ Hạ.Liệu bên phía Bệ Hạ có ổn không ạ?」(Serina)

「Eh?」(Soma)

「À, đằng sau lưng Bệ Hạ, thần thấy có một ai đó đang tiến rất nhanh đến chỗ này.」(Soma)

Tôi quay đầu lại nhìn thứ mà khiến Serina mỉm cười khi cô ấy nói điều đó…

「Aw thôi chết.」(Soma)

Tôi đặt Rou-kun hiện vẫn đang cưỡi trên lưng tôi xuống đất và ngay khoảnh khắc tôi chuẩn bị bỏ chạy, cổ của tôi liền bị nắm chặt lấy.

「Guagh!」(Soma)

「Hahahaha! Thần đang đi tìm Người đây, Bệ Haaaạ.」(Owen)

Khi tôi quay đầu sang nhìn, một mái tóc nâu chải ngược, cùng bộ ria mép cũng màu nâu, và một người đàn ông trung niên có thân hình đầy cơ bắp đang đứng đó với một nụ cười trên gương mặt của ông ta. Đó là một trong những người đã không chịu khuất phục trước những lời ép buộc của tôi trong phiên xử Castor và Carla và đã bảo vệ 2 người họ, Owen Javana, người đứng đầu nhà Javana. Từ sau cái buổi xét xử đó, ông ta được chỉ định là thầy dạy và cố vấn cho tôi (và là người huấn luyện võ thuật nữa). Nhân tiện, phần () sẽ được kể sau nhé.

Ah, về người còn lại cũng đã tham gia bảo vệ cha con nhà Vargas, Piltory Saracen, người đứng đầu nhà Saracen. Khi cậu ta nghe được những hành động tội ác của người đứng đầu nhà Saracen lúc trước (là cha cậu ta), cậu ta đã nói rằng,

『Thật không ngờ…… cha lại làm những việc như vậy. Thần thậm chí cảm thấy hổ thẹn đến mức không dám nói ra lời xin lỗi. Thế nên, thần xin cống hiến cả cuộc đời mình cho Bệ Hạ cho đến hơi thở cuối cùng.Cho dù nhiệm vụ có nguy hiểm đến mức nào, thần cũng xin vâng mệnh.』

Cậu ta nói ra những lời thật lòng giống như vẻ ngoài thật thà và đầy tuổi trẻ của cậu ta vậy. Vậy là như cậu ta đã đề nghị, tôi bổ nhiệm cậu ta vào một vị trí nguy hiểm. 『Đặc phái viên của Đại sứ quán Vương quốc Elfrieden tại Đế quốc Đại Hỗn』(viết tắt: Đặc phái viên cho Đế quốc Đại Hỗn), đó là một vị trí khá nguy hiểm (vì chức vụ này vẫn đang được thử nghiệm và vẫn chưa chắc rằng cần phải cung cấp bao nhiêu đặc quyền cho chức vụ này, nên trên thực tế, đây là một vị trí nguy hiểm)

Giờ thì, trở lại với câu chuyện của Owen. Owen là một người rất thẳng tính và công bằng, dù đối với những người có chức vụ cao hơn ông ta. Theo như ông ấy nói, 『Không còn nhiều thời gian cho những tấm thân già này nữa, vậy nên hãy sống thật trung thực trong những năm tháng còn lại!』(cho dù ông ta có nói rằng chẳng còn nhiều thời gian, ông ta lại là một người sẽ không chết dễ dàng cho dù có bị ám sát……). Có một người có thể nói chuyện thẳng thắng với một người cai trị bên cạnh, thì khả năng rủi ro tôi trở nên lầm đường lạc lối cũng sẽ giảm. Mặc dù tôi đã ra lệnh cho Carla phải giết tôi (với kết quả là cô ta cũng chết theo) khi tình thế bắt buộc, nhưng nếu có thể, tôi muốn mọi chuyện đi đến hồi kết mà tôi không cần thiết phải bị giết trong suốt cuộc đời của tôi.

Vâng, vì lý do đó, tôi bổ nhiệm Owen làm thầy dạy của tôi, nhưng……

「Guahaha, Bệ Hạ! Người phải nói với thần khi nào Người rảnh tay với những công việc quốc sự chứ! Nào, giờ thì, bắt đầu buổi dạy hôm nay thôi!」(Owen)

「……」(Soma)

『Giáo dục thể chất』 cũng có trong danh sách dạy học của Owen, vậy nên chừng nào mà tôi rảnh tay khỏi những công việc quốc sự, tôi sẽ bị kéo vào những cuộc huấn luyện. Nếu tôi bị bắt lúc này, thì ngay sau đó, tôi sẽ phải đối diện với một bảng danh sách huấn luyện chạy, tập bơi, hay những trận đánh tập, mà thường được áp dụng cho những lính mới. Tất nhiên, không phải huấn luyện cho lũ búp bê, mà là với chính thân thể của tôi.

「Không-không, nếu là tập luyện, thì tôi có thể tập với Aisha mà, thế nên……」(Soma)

「Người đang nói gì thế! Chẳng phải kĩ năng của Thánh Hộ Công chúa (Aisha-dono) là quá tầm so với Bệ Hạ sao? Kiểu tập luyện đó chỉ thích hợp cho những con rối thôi!」(Owen)

「Giọng của ông to quá…… Nhưng, tôi có thể miễn cưỡng chiến đấu, bằng những con rối mà.」(Soma)

「Thế chuyện gì sẽ xảy ra nếu một lúc nào đó những con rối không thể sử dụng được? Tính mạng của Bệ Hạ là vận mệnh của cả đất nước này. Lấy ví dụ, khi bị tấn công bởi những tên sát thủ, nếu Bệ Hạ có thể chống đỡ được vài đòn tấn công hoặc thậm chí chỉ cần đỡ được một đòn hiểm thôi, thì việc đó đã câu kéo được đủ thời gian cho đến khi Cận vệ xuất hiện rồi. Đỡ được một đòn hiểm đó có thể giữ cho cả đất nước chúng ta khỏi sụp đổ và đỡ được đòn hiểm đó còn có thể mang lại vinh quang cho đất nước chúng ta.」(Owen)

Ugh…… Tôi không thể cãi lại được lời nào với cái lý luận quá hợp lý này. Tôi buông thõng vai mình xuống và Carla, người đang bị Serina tóm cổ, nhìn tôi với một đôi mắt có đôi chút thương hại.

「Chủ nhân, có vẻ cũng đang gặp rắc rối nhỉ.」(Carla)

「Xem ai đang nói kìa!」(Soma)

「Bây giờ thì, nếu Bệ Hạ có thể hiểu được, vậy thì chúng ta di chuyển đến chỗ huấn luyện thôi nào!」(Owen)

「Cả Carla-san nữa, hãy mau chóng học cách dọn giường đi.」(Serina)

Thế là Carla và tôi, mỗi người chúng tôi đều đang bị kéo đi theo 2 hướng khác nhau.

Hasta la vista, baby. (Gặp lại sau nhé, baby)

——————————————————————————————————————–

[1] Tiêu đề là một lối chơi chữ trong cách diễn đạt của ngôn ngữ Nhật Bản: 海老で鯛を釣る: Thả con tôm bắt con cá tráp (Tương đương với câu tiếng Anh: Use a sprat to catch a mackerel)(TL: tiếng Việt là : Thả con săn sắt bắt con cá rô).Ý nghĩa của nó là: đạt được một thứ gì đó giá trị hơn hoặc mang lại 1 lợi nhuận khổng lồ bằng việc dùng 1 khoản đầu tư nhỏ, công sức hoặc một cái giá nào đó làm mồi. Trong trường hợp này, lợi nhuận không chỉ ở mức độ ‘cá tráp’ mà ở mức ‘cá mập’!

[2] Một biểu cảm sáo rỗng bắt nguồn từ bộ Neon Genesis Evangelion mà đã được sử dụng chán chê trong các bộ WNs của Nhật…

[3]虎ソード・タイガー: được viết là Tora, nghĩa là ‘hổ’. Đọc là Sword Tiger. ‘Tigris’trong tiếng Latin nghĩa là ‘hổ’.

[4] Vâng lại nữa. Dòng thoại này được lấy từ bài hát mở đầu của một Anime nói về môn vật cổ truyền “Tiger Mask”. Đoạn mở đầu là thế này: 虎だ、お前は虎になるのだ. “(Bởi vì/Tôi khẳng định rằng) bạn đã là (trở thành) một con hổ”. (nghe tại: https://www.youtube.com/watch?v=OdJVSFh6008)

[5] Kagetora nghĩa là: Shadow Tiger (Ám hổ). Dù vậy biệt danh Shadow Tiger nghe cũng ngầu đấy chứ.

[6] Inugami nghĩa là: Dog God (Khuyển thần). Xem wiki: https://en.wikipedia.org/wiki/Inugami để biết thêm chi tiết.

[7] Cách gọi anh trai một cách lịch sự.

[8] Cách gọi chị gái một cách lịch sự.

[9] mong muốn bảo vệ

[10] Cách nói: “Goshujin” nhưng không thêm “sama” đằng sau (bạn biết kiểu chào khuôn mẫu của những quán Maid Café đấy: “Okaerinasai Goshujin-sama” : Welcome back, Master). Tôi hiểu là Carla đang cố nói sao cho không tỏ ra quá lịch sự (cũng không quá kính cẩn), nhưng việc nói “Goshujin” mà không thêm “sama” đằng sau cũng là một cách nói khá lịch sự ám chỉ chồng của một người nào đó… Có lẽ vì Soma là chồng trên tương lai của Liscia (hoặc bạn trai của Carla chăng)?

[11] Không phải“いじめ” ijime mà làいぢめ “ijime”. Để hiểu được cách chơi chữ này, mọi người cần biết là có 2 cách phát âm từ ji trong hiragana, là じ và ぢ. 2 từ này không thể thay thế cho nhau. Thông thường, ji được viết là じ, nhưng Soma đổi nó thành ぢ. Với lại, いぢめ không thực sự mang nghĩa gì.

[12] Một người đã từng trải qua một số chấn thương tâm lý, hiểu được rằng họ không cần thiết phải biết, hay nhìn thấy những thứ họ không cần thiết phải thấy, sẽ thường có một ánh nhìn không quan tâm, trống rỗng vào hư vô, trượt dài trong nỗi kinh hãi và kiệt sức khó có thể thoát ra được. Nói cách khác là: ánh nhìn PTSD (posttraumatic stress disorder). Với lại ban đầu, Soma đã nói“namusan”, 南無三, là cách nói rút gọn của 南無三宝 – gần nghĩa với, “Nam mô Tam bảo Phật” (Phật , Pháp, và Tăng). Thường được dùng để cầu khẩn trong khoảnh khắc nguy hiểm. Namusan, hay Namuamidabutsu(南無阿彌陀佛) (Nam mô A di Đà Phật) làbản sao Phật Giáo của câu “Amen” trong Phật Giáo của Nhật, có thể được nghe thấy ở hầu hết các bài tụng kinh hay sám hối.

(copy paste từ Tvtropes and Touhouwiki vì tôi quá lười để viết ra)

[13] Thuyết phản xạ học. Giả sử, nếu Đau đớn = Sướng, thì nếu cô ấy cảm thấy đau đớn thì cô ấy cũng cảm thấy sướng dù không có sự hiện diện của sự sung sướng nào. Về việc tại sao Đau đớn có thế sinh ra Sung sướng tôi đề nghị các bạn đọc: “Pavlov’s dog shock experiment” hayquyển sách“Introduction to Learning and Behavior” của Russell A. Powell, P. Lynne Honey, and Diane G. Symbaluk. Chương 3 : Elicited Behavior and Clasical Conditioning (có trên Google Books). Một quyển sách khá thú vị.