(Góc nhìn của Liscia)
Kết thúc buổi xét xử, Soma, Aisha, và tôi cùng nhau trở về phòng Chính vụ. Trên đường trở về, Soma đột nhiên lảo đảo.
“Soma!”
“Bệ Hạ!”
Aisha và tôi chạy đến đỡ anh ấy, nhưng Soma đưa tay vịn vào tường và nói, “Anh ổn, chỉ là có hơi loạng choạng một chút thôi”, trong khi đưa tay còn lại ra ngăn chúng tôi.
“Nhưng …”
“Anh ổn mà. … Cứ để anh một mình một lát”
Và cứ thế anh thấy lặng lẽ bước vào phòng Chính vụ một mình. Tôi lén nhìn biểu hiện của anh ấy, gương mặt của anh ấy đang tái nhợt. Rõ ràng anh ấy đang trong tình trạng rất tồi tệ. Bị bỏ lại đằng sau, tôi hỏi Aisha người cũng đang trong tình trạng tương tự.
“Vừa nãy anh ấy vẫn còn rất cứng rắn và kiên định … Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Em không biết, … nhưng”
“nhưng?”
“Anh ấy trông như một người chiến binh trẻ vừa mới trở về từ trận chiến đầu tiên của mình vậy. Lần đầu anh ấy … giết người”
“Nghĩa là … việc anh ấy giết 12 tên quý tộc kia, bằng cách nào đó nó đang ảnh hưởng nặng nề đến anh ấy ư?”
Nhưng đó là hành động mà Soma đã tự mình quyết định mà? Vậy thì không có gì phải hối hận cả. Với lại, trước đó Soma chính là người đã kết liễu Gaius VIII của Công quốc Amidonia. Lần này đâu phải lần đầu tiên anh ấy giết người nữa. Nhưng khi tôi nghĩ đến đó…
“Em chỉ phỏng đoán, nhưng với Gaius là giết hoặc bị giết. Tuy nhiên, trong trường hợp của 12 quý tộc, không hề có mối đe dọa trực tiếp nào đến tính mạng của Bệ Hạ. Dù có lý do chính đáng là để chúng sống sẽ gây hại về sau, anh ấy vẫn tự dằn vặt chính mình cho dù quyết định giết bọn chúng là đúng đắn”
Aisha trả lời tôi trong khi đang nhìn về phía cánh cửa Phòng chính vụ với vẻ mặt lo lắng. … Chính là vậy, tôi nghĩ Aisha nói đúng. Tôi đã nghe nói rằng thế giới của Soma trước đây rất yên bình. Có lẽ chính vì anh ấy đến từ một thế giới như vậy mà Soma ghét những việc mang lại chết chóc. Dù vậy, anh ấy không quá lạc quan về những suy nghĩ mọi chuyện sẽ được giải quyết mà không khiến ai phải chết. Đó là lý do vì sao những chính sách mà Soma hướng đến luôn là cố gắng đạt kết quả tốt nhất với những mất mát luôn ở mức tối thiểu.
Đó là điều mà một người cai trị của một nước tự nhiên phải chuẩn bị cho mình. Tuy nhiên, con người của Soma có lẽ không mạnh mẽ đến mức có thể chịu được bất cứ sự mất mát nào.
“Này Aisha. Em giải quyết thế nào với những chiến binh như thế?”
“Phải rồi … Chúng ta giúp họ quên đi, chính xác là những người thầy của họ hay những chiến binh dày dạn kinh nghiệm sẽ mời họ tham gia vào những cuộc nhậu hoặc có thể là vui vẻ với phụ nữ. Những vấn đề ấy … là những vấn đề chỉ có thời gian mới chữa lành được”
Tham gia vào những cuộc nhậu, hay có lẽ là …
◇ ◇ ◇
(Trở lại với Soma)
Buổi xét xử bắt đầu vào lúc trưa. Còn giờ đây trời đã sập tối. Tôi không châm lửa thắp sáng, và bên trong bóng tối của phòng Chính vụ chỉ có tôi đơn độc một mình đang ngả mình xuống giường. Có hàng núi việc tôi cần phải làm, nhưng tôi đã trước nói với Hakuya rằng hãy để tôi bỏ qua chúng hôm nay. Tôi muốn chìm ngay vào giấc ngủ, nhưng trái ngược với mong muốn của tôi, đầu óc tôi vẫn tỉnh táo.
Khi tôi cố trấn an đầu óc của mình, một câu hỏi xuất hiện trong tâm trí của tôi, liệu quyết định trước đó của tôi có đúng đắn hay không. Tôi xét rằng việc xử tử 12 tên quý tộc đó là một quyết định đúng đắn về lâu dài. Nếu để chúng sống, chúng sẽ gieo rắc tai họa và làm hại đến nhiều người, và tôi chắc chắn sẽ hối tiếc vì điều đó. Hmm, đó là những gì mà tôi tuyệt vọng nhắn nhủ con tim mình để tôi không cảm thấy hối hận vì đã hành quyết bọn chúng …
Những lời của Machiavelli cứ lặp lại trong đầu của tôi. Tôi chỉ đang tìm kiếm một lý do để bào chữa, nhưng nếu trước sau gì tôi cũng sẽ hối hận, thì tôi cần phải chọn quyết định giữ cho những người quan trọng với tôi tránh xa mọi nguy hiểm. Tôi cần phải quyết đoán với bản thân mình khi tôi đưa ra quyết định đó, nhưng thực tế nó chỉ khiến tâm hồn đang dao động của tôi cảm thấy cay đắng hơn mà thôi.
Đúng lúc đó, cửa vào văn phòng bất chợt mở ra. Tôi hướng đầu nhìn về phía đó, và tôi thấy Liscia và Aisha đang đứng ở đó.
(Người họ đang) bán khỏa thân.
Trên người họ chỉ đang khoác 2 mảnh vải tắm. Một cái quấn quanh hông, cái còn lại quanh ngực trông như một chiếc váy không dây vậy. Mặc dù cánh cửa mở ra khiến cho ánh sáng ngoài hành lang có thể chiếu vào, căn phòng vẫn rất tối để có thể thấy được biểu hiện trên gương mặt của họ. Dù vậy, những đường cong cơ thể của họ nổi bật qua những chiếc bóng phản chiếu trông thật khêu gợi. Mặc dù chiều cao và những nét cong trên cơ thể của Aisha trông thật tuyệt vời, Liscia cũng có một vẻ đẹp rất cân đối. … thật sự, nếu như lúc này tôi không ở trong một tâm trạng buồn phiền, tôi có lẽ sẽ mất hết lý trí ngay lập tức.
“… 2 em đang cố gắng làm cái trò gì thế?”
Tôi thốt ra một giọng đầy lạnh lùng khiến tôi cũng phải kinh ngạc. Chết tiệt, tôi vừa nói cái gì thế này. Chỉ là vì tôi đang muốn trút giận thôi sao? Tôi cố gắng chỉnh lại giọng của mình sao cho nghe bình tĩnh nhất có thể.
“Anh nhớ là đã bảo 2 em hãy để anh một mình rồi mà?”
“Không lý nào chúng em lại để anh một mình với tâm trạng như thế, phải chứ?”
Không thèm để ý đến lời của tôi, Liscia đến ngồi xuống chiếc giường tôi đang nằm. Aisha cũng nói một lời xin phép và đến ngồi phía đối diện với Liscia. Giờ thì cho dù tôi có quay đầu qua đâu đi nữa thì chỗ nào cũng gặp phải ‘phần dưới’ của 2 cô gái xinh đẹp này. Tôi chỉ còn cách dùng tay che đôi mắt của mình lại và nhìn lên phía trên.
“Toàn bộ chuyện này là sao … 2 em muốn gì …?”
“Việc đó … um … chúng em muốn giúp anh, uh, quên đi …”
“Huh!?”
“ĐẠI KHÁI LÀ! Anh có thể, làm những điều mà anh thích với chúng em, nên”
“Đại khái là, đây là lần đầu tiên của chúng em, nên mong Người hãy quan tâm đến chúng em, thưa Bệ Hạ!”
“Em đang nói về cái gì vậy Aisha. Anh … không có tâm trạng cho việc đó trong lúc này”
“Uuuhh, đáng lẽ chúng ta nên bảo chị Juna đến cùng tham gia nữa”
Ờm, Juna hiện đang bận bịu với việc chuyển đến ở với chúng tôi từ Hải quân rồi. Haah … sao cũng được, họ làm việc này là do họ lo lắng cho tôi mà. Trong khi tôi đang suy nghĩ vậy, Liscia rụt rè hỏi.
“Um, Soma …”
“Chuyện gì vậy?”
“… Trời đang lạnh, liệu chúng em có thể chui vào chăn được không?”
Vậy ra họ đang lạnh … Dù sao thì trời cũng sắp vào đông rồi. Họ chắc chắn sẽ bị lạnh nếu ăn mặc như thế. Thật tình, họ có thể mặc quần áo bình thường rồi đi vào đây mà? Thôi kệ, tôi kéo hai người họ vào trong chăn. Chiếc giường đơn này không có nhiều chỗ trống cho 3 chúng tôi, nên lẽ dĩ nhiên 2 người họ phải nằm dán vào tôi. Việc tôi chưa trở nên loạn trí khi đang bị kẹp giữa 2 người đẹp bán khỏa thân này chỉ là do tôi đang bị lún sâu vào nỗi phiền muộn mà thôi.
“Phew. Thật ấm áp”
“Đúng vậy, huh. Em cảm thấy em có thể ngủ thiếp đi trong tình trạng thế này”
“Mặc dù đây là phòng của anh và cũng là phòng Chính vụ, …”
Dù vậy … quả thật rất ấm áp. Tôi cảm thấy những phiền muộn của mình đang dần tan biến. Hơi ấm của con người quả thật tuyệt vời, huh. Tâm hồn tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn khi có ai đó ở bên cạnh tôi. Tôi có cảm giác như tôi đang được bảo vệ. Và tôi thật sự cảm thấy mình muốn bảo vệ họ. Tôi … vẫn có thể tiếp tục được.
“Cả 2 em”
“Hm?”
“Chuyện gì thế?”
“Cảm ơn”
Rồi tôi ngủ thiếp đi.
◇ ◇ ◇