“Chờ một chút đã!”
Trong khi tôi vẫn còn đang đóng băng vì nghe được lời cầu hôn đột ngột của Roroa, Liscia mang một vẻ mặt bối rối liền chạy xộc xuống và siết chặt lấy Roroa.
“Cô là công chúa của Amidonia mà, phải chứ! Cô đang nói cái gì thế!”
“Chị hỏi vậy nghĩa là sao? Cũng giống như chị thôi mà, chị cả”
“Chị cả!?”
Mặt khác, Roroa vẫn đang rất thoải mái.
“Chị cả Liscia cũng là công chúa của Elfrieden, đúng không? Nguyên nhânmà chị kết hôn với Soma-han đầu tiên là để tạo cho anh ấy một lý do chính đáng để anh ấy cai trị Elfrieden, không phải sao?”
“L, làm sao cô!?”
“Đừng đánh giá thấp những thương gia. Và theo sau đó em cũng như thế. Bằng việc kết hôn với em, Soma-han sẽ có được một lý do chính đáng để cai trị Amidonia. Anh ấy có thể giảm bớt được khả năng nổi dậy của những người dân”
“Ừ thì … đúng là thế, nhưng cho dù ban đầu mục đích của việc đó là vậy đi nữa, hiện tại tôi hoàn toàn tự nguyện làm việc đó để hỗ trợ cho việc cai trị của Soma. Tôi cũng có tình cảm dành cho anh ấy nữa. Chứ không phải chỉ để cho anh ta có một lý do chính đáng. Tôi, Aisha, và cả Juna nữa, tất cả chúng tôi đều tự nguyện chọn ở bên cạnh Soma!”
Được người khác thú nhận tình cảm với mình quá nhiệt tình thế này khiến tôi, người đang đứng ngoài lắng nghe, cảm thấy thật bối rối. Tuy nhiên, mặc dù đã nghe được lời tuyên bố của Liscia như vậy, Roroa lại trả lời với một nụ cười trên môi,
“Ah—, vậy thì không có vấn đề gì cả. Em cũng thích Soma-han rất nhiều”
Dễ dàng quá vậy.
“Ngày trước khi em còn đang ẩn náu ở Nerva, em đã xem Chương trình phát thanh Hoàng gia. Em cho rằng đó là một cuộc cách mạng, và nó vẫn còn rất nhiều thứ hữu dụng nữa. Anh có thể tạo ra cả một gia tài tùy thuộc vào cách anh sử dụng nó. Để xem nào … cả Vương quốc và Công quốc đều có những nhà thầu cung ứng hàng hóa, đúng không? Những nơi nắm giữ những loại hàng hóa có chất lượng tốt nhất và có được con dấu phê chuẩn từ chính phủ ấy? Việc đó đồng thời để đảm bảo chất lượng của hàng hóa và còn để quảng cáo cho những mặt hàng đã được đảm bảo. Vậy anh nghĩ sao về việc bỏ ra một ít thời gian của chương trình Phát thanh Hoàng gia để quảng cáo cho những sản phẩm đó để đổi lấy một khoản phí? Những thương gia tai to mặt lớn muốn quảngbá cho những mặt hàng của họ hẳn sẽ sẵn sàng chi rất nhiều tiền cho việc đó, em nghĩ vậy.”
“Ah, tôi hiểu rồi. Cô muốn một hình thức quảng cáo trực tuyến”
Đó quả là một điểm thiếu sót. Hiện tại Chương trình Phát thanh Hoàng gia đang phát trực tuyến cho công chúng. Tôi đã không hề nghĩ nhiều đến việc làm thương mại. Bởi vì tôi không cho rằng cái ý tưởng trở thành một nhà quảng cáo trên TV lại tồn tại trong một thế giới không có TV. Nhưng giống như Roroa đã nói, có những thương gia như Những nhà thầu cung ứng hàng hóa buôn bán bằng việc quảng cáo. Họ chắc hẳn sẽ sẵn sàng chi tiền nếu chúng tôi cho họ một nơi để quảng cáo. Bằng việc sử dụng số tiền đó để chi cho việc sản xuất chương trình sẽ giúp giảm thiểu nguồn chi tiêu của quốc gia.
Trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ, Roroa thoáng nở một nụ cười.
“Soma-han, có vẻ như anh có thể mang cả Elfrieden và Amidonia cùng đến một kỉ nguyên thịnh vượng hơn. Em nghĩ sẽ có rất nhiều điều thú vị nếu em được ở bên cạnh anh. Em đã luôn nghĩ rằng sẽ tốt hơn khi kết hôn với một người thú vị”
“Roroa … cô có chắc là cô ổn với tôi không?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt của Roroa. Đây là thứ mà tôi phải hỏi cô ấy.
“Tôi là kẻ đã giết Gaius … cha của cô”
Bầu không khí như đóng băng lại khi tôi nói ra điều đó … hay có lẽ là do tôi cảm thấy vậy. Tuy nhiên thật bất ngờ, chỉ có những người đến từ Vương quốc là cảm thấy căng thẳng. Roroa chỉ nhún vai một cách bình tĩnh.
“Nếu anh đã nói vậy, thì em chính là người đã đuổi cổ anh trai của mình. Em đã sử dụng mạng lưới của thương gia để gây ra nhiều cuộc nổi loạn cùng một lúc”
Ah … vậy ra những cuộc bạo loạn nổ ra cùng một lúc thật sự là do kế hoạch của cô gái này.
“Còn về Vua cha, anh chẳng cần phải mất ngủ vì ông ta đâu. Hay là anh muốn thấy cảnh tượng một cô gái nhìn trừng trừng vào anh trong khi đang nói ‘sao ngươi dám giết cha của ta!’?”
“Um, nó không phải là điều ưa thích …”
Trông thấy gương mặt bối rối của tôi, Roroa thở dài một tiếng.
“… hmm, không phải là em không cảm thấy gì. Ông ta dù sao cũng là cha của em. Nhưng, lúc đó ông ta cũng đã cố gắng lấy mạng anh, đúng không? Chiến trường là nơi anh phải giết hoặc bị giết. Đó là điều không ai có thể tránh khỏi được. Anh cũng đã tử tế trao trả lại thân thể nguyên vẹn của ông ấy, vậy nên em chẳng còn vấn đề gì để nói nữa”
“…”
“À thì … Chỉ là em và ông ấy không hề hợp nhau nên em chỉ có thể cảm thấy như vậy thôi”
Roroa nói với một vẻ mặt có chút gì đó cô đơn.
“Vua cha và anh trai đã bị ám ảnh bởi việc trả thù Vương quốc, đến nỗi họ đã không thể thấy được sự thật rằng. Amidonia là một nước nghèo khó. Chúng tôi có những mỏ khoáng sản, nhưng đó là tất cả những gì chúng tôi có. Chúng tôi cũng không có đủ lương thực. Thứ khiến người dân phải chịu khổ không phải là Hoàng tộc hay người dân Elfrieden, mà là nạn đói và sự nghèo khổ. Thứ chúng tôi thật sự cần là việc làm và lương thực. Những người như chúng em, bao gồm em, Colbert, và một số quan chức, đã phải cố gắng tăng lượng thu nhập lên trong tuyệt vọng, nhưng Vua cha lại ngay lập tức mang tất cả số tiền đó đầu tư vào quân đội”
“…”
“Chúng em đã cố gắng xoay sở để làm giảm số lượng những người đang phải chịu cảnh chết đói, những cô gái đang phải bán mình, những đứa trẻ đang phải chịu cảnh bị ruồng bỏ. Nung nấu lòng hận thù với Vương quốc để ngăn chặn những bất đồng không phải là việc có lợi gì. Một ngày nào đó chúng sẽ thất bại. Nhưng dù vậy … Vua cha chẳng bao giờ chịu nghe lời chúng em. Em tự hỏi rằng từ lúc nào mà … em đã ngưng nghĩ về việc xem ông ta là một người trong gia đình …”
“Roroa …”
Roroa lắc đầu, lấy lại bình tĩnh, và nở một nụ cười tươi.
“Gia đình của em giờ đây là ông chú già Hermann và ‘anh trai’ Colbert, và còn những cô chú đang sống trong thị trấn nữa. Những người mà em muốn bảo vệ không phải là cái gia đình chỉ có mối quan hệ huyết thống với em, mà là những người quan trọng đối với em”
(TL: vâng xin chúc mừng … ‘anh trai tốt’ Colbert. Tôi mà ở đó là tôi dắt anh đi nhậu rồi -_-)
Thứ mà cô ấy muốn bảo vệ không phải là cái gia đình chỉ có mỗi quan hệ huyết thống, mà là những người quan trọng với cô ấy. Trở lại với ngày trước khi chúng tôi có một cuộc thương lượng sau cuộc chiến, Julius lúc đó đã ném Roroa sang một bên, cho rằng cô ấy sẽ trở thành một đối thủ chính trị. Và giờ đây, Roroa cũng đang bỏ mặc Julius. Dù là vậy, nhưng bằng cách nào đó, tôi lại cảm thấy tấm lòng hiếu thảo của Roroa còn hơn thế. Có lẽ … không như Julius, Roroa hiểu được giá trị của gia đình.
“Còn một điều nữa. Cuộc nổi dậy ở vùng Tây Bắc Amidonia ngày trước, khiến Julius thân chinh đến đàn áp, có phải cũng là do cô xúi giục không?”
“Em không bao giờ làm cái việc như thế!”
Lần đầu tiên kể từ lúc Roroa xuất hiện ở đây, cô ấy thật sự nổi giận.
“Thực tế, em đã sắp xếp sao cho các cuộc nổi dậy xảy ra cùng một lúc để tránh việc đó. Khiến cho anh trai không thể đi chuyển để anh ta không thể đàn áp được tất cả dân chúng”
“Vậy cuộc nổi dậy ở vùng Tây Bắc là do nó tự diễn ra à?”
“Điều đó cũng không đúng. Xét theo địa điểm xảy ra, thứ gì ở gần vùng Tây Bắc nơi xảy ra sự việc? Liệu rằng có ai đó đã hành động một cách kì lạ không?”
“! Thánh quốc Chính thống Lunaria!”
(TL: mình xin phép dịch lại tên đất nước này, vì bên Eng đã dịch lại thành: Holy Orthodox Empire Lunaria.)
Thánh quốc Chính thống Lunaria nằm ở phía Đông Bắc của Amidonia, và chúng đã gửi quân đội đến vùng biên giới với danh nghĩa chăm sóc cho những tín đồ bên trong Amidonia. Roroa làm một vẻ mặt khó chịu và gật đầu.
“Những vấn đề về mặt tôn giáo có thể vượt qua ngoài biên giới. Vì ở quá gần với Thánh quốc Chính thống, vùng đó có rất nhiều tín đồ Lunaria. Lũ Thánh quốc Chính thống đó có lẽ đã xúi giục những tín đồ bằng việc nói rằng đó là lời răn của Đức giáo hoàng. Chúng còn dám gửi quân đội đến và gọi đó là để bảo vệ các tín đồ cơ đấy”
“Nhưng vùng Tây Bắc đâu phải là vùng đất giàu có gì, đúng chứ? Thánh quốc Chính thống sẽ nhận được gì đáng giá đến nỗi phải tạo ra một cuộc nổi dậy ở đó?”
“Thứ chúng muốn không phải đất đai, mà là con người, là những tín đồ. Những tín đồ ngoan đạo, cho dù họ có chịu khổ thế nào đi nữa, họ cũng sẽ không bao giờ đóng cửa trước lời dạy từ Tòa Thánh. Những khó khăn và gian khổ là thử thách do những vị thần mang lại. Chính vì câu nói ấy mà đất nước không bao giờ phải nghĩ đến hạnh phúc của người dân. Họ sẽ nhận được sự ủng hộ chừng nào họ vẫn tuân thủ theo những nghi thức. Đó là lý do vì sao đất nước càng hạnh phúc thì chúng sẽ càng có nhiều tín đồ”
“Không có gì có thể phiền phức hơn thế, huh … cơ mà, có vẻ như cô không thực sự có cảm tình với Giáo hội Lunaria nhỉ, Roroa”
“Em không quan tâm đến mấy cái Giáo hội đó. Thứ mà em ghét là những lũ khốn lợi dụng tôn giáo để làm chính trị, nhét đầy túi tiền của chúng trong khi lại đang gây ra đau khổ cho người khác”
Hmm, tôi đoán là việc pha trộn tôn giáo với chính trị luôn gây ra rắc rối bất kể chúng ta sống ở thế giới nào đi nữa. Lợi dụng những thứ được tin là sẽ chữa trị cho tâm hồn của con người làm cái cớ để làm những điều mình muốn. Những lời dạy của giáo điều bịtrở thành thứ quyền lực, lên án người khác dưới danh nghĩa thần thánh là những kẻ dị giáo, chỉ vì không tin tưởng vào những tín ngưỡng giống như chúng. Thật sự, chẳng có gì phiền phức hơn thế.
“Nếu có thể, tôi muốn tránh phải xử lý những thứ liên quan tới vấn đề đó”
“Nhưng anh không thể làm điều đó, đúng không? Sau cùng thì cái quốc gia đó cũng sẽ liên hệ với anh thôi”
“Tại sao chứ!? Tôi đâu phải là một tín đồ”
“Bởi vì cái quốc gia đó căm ghét những thế lực ở Tinh long Liên Sơn và Đế quốc Đại Hỗn”
Thế lực ở Tinh Long Liên Sơn thì hiển nhiên rồi. Đó là quốc gia (gây ảnh hưởng trực tiếp) của những con rồng thông tuệ, và Đức tin của Mẹ Rồng cư ngụ ở đó là một trong hai đại tôn giáo của lục địa cùng với Giáo hội Lunaria (mặc dù chẳng biết họ tin vào cái gì trong Lãnh địa Quỷ nữa). Đó là lý do Giáo Hội Chính thống chắc hẳn sẽ căm ghét thế lực ở Tinh Long Liên Sơn, nơi là nhà của giáo phái Đức tin của Mẹ Rồng.
“Anh có biết đến việc Nữ Hoàng Maria được gọi là ‘Thánh Nữ’, đúng không? Những thường dân được cứu bởi những chính sách cứu trợ cô ấy đã tự nguyện gọi cô ấy như vậy. Nhưng trong Giáo hội Lunaria, quyền trao những danh hiệunhư Đức Thánh và Thánh Nữ chỉ thuộc về Đức Giáo hoàng. Giáo hội Lunaria thực tế đã có người được họ tôn là Thánh Nữ. Đó là lý do vì sao đối với Thánh quốc Chính thống, Nữ hoàng Maria là người đã làm vấy bẩn cái danh hiệu Thánh Nữ”
“Nhưng đó là do người dân đã gọi cô ta bằng cái tên đó mà, vậy thì Nữ Hoàng Maria đâu có làm gì sai trái đâu, đúng không?”
“Bọn chúng không quan tâm. Một quốc gia sùng đạo luôn đặt uy tín lên trên tất cả. Sẽ là một sự khinh thường đối với danh dự của chúng khi một Thánh Nữ lại tự nhiên xuất hiện. Đó là lý do vì sao sau khi anh sáp nhập Amidonia và mở rộng thế lực của mình, anh không thể mong chờ vào việc Thánh quốc Chính thống sẽ để yên cho anh. Chúng sẽ tìm cách dò xét anh ở một nơi nào đó. Thậm chí có khả năng chúng sẽ ném thẳng cho anh cái danh hiệu ‘Thánh’ và kéo anh về phe của chúng trong cuộc chiến với Đế quốc”
Uwaa … Điều đó nghe có vẻ đáng sợ thật. Cái liên minh bí mật với Đế quốc, vì nó hoàn toàn bí mật, nên không thể công bố chúng đến những quốc gia khác (thực tế, vì đó sẽ là một vấn đề nếu bị phát hiện ra, nên lực lượng tình báo của cả 2 nước đã phải làm việc suốt ngày để giữ nó được giấu kín). Tôi đã thấy cái cảnh Giáo Hội củng cố vững chắc tầm ảnh hưởng của mình bằng việc ban cho những quyền hạn để làm chỗ dựa tinh thần, trong lịch sử của Trái Đất. Chúng hoàn toàn có khả năng sẽ bắt đầu gọi chúng tôi là Thánh quốc Elfrieden và gài chúng tôi vào vị trí dẫn đầu cuộc chiến chống lại Đế quốc.
Nhưng điều đó đã cho thấy rằng, thật không dễ để đối phó với bọn chúng. Cái rắc rối của tôn giáo là cho dù bạn có phá hủy trụ sở của chúng và tiêu diệt kẻ đầu sỏ, những tín đồ của chúng vẫn còn đó. Bạn càng đàn áp những tín đồ, họ càng trở nên đoàn kết, và những tên đầu sỏ mà bạn tiêu diệt sẽ được tôn là những người tử vì đạo. Vả lại, phần lớn những tín đồ đều là những thường dân. Việc diệt trừ hết tất cả tín đồ chẳng khác nào một cuộc diệt chủng. Tôi không thể theo chúng cũng như không thể chống lại chúng. Quả thực, đúng là đau đầu.
Roroa đánh vào vai tôi một cái, kéo tôi quay trở lại từ những ý nghĩ tiêu cực, rồi cô ấy chuyển chủ đề
“Được rồi, tạm thời bây giờ hãy bỏ qua cái vấn đề với Thánh quốc Chính thống đi đã. Thứ anh cần quyết định lúc này là hôn lễ của chúng ta”
“Uuuh…”
“Soma-han… Anh có muốn em, hay là không?”
Một câu hỏi thẳng. Và một cặp mắt to tròn nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi, trông như chú cún trong chương trình “What to do, Aiful?” [1] vậy. Ờm, vì cô đã hỏi như thế, thì câu trả lời cũng rõ ràng thôi.
“Tôi muốn”
Có quá nhiều lợi ích khi kết hôn với cô ta khiến tôi muốn liều mạng tiếp cận và nắm ngay lấy cô ấy trong tay. Đầu tiên, kết hôn với Roroa sẽ củng cố tính hợp pháp đối với việc sáp nhập Amidonia. Thứ hai, cô ấy có sức hấp dẫn theo quan điểm của một cá nhân. Cô ấy có một tầm nhìn rất rộng về kinh tế khi nghĩ ra được nguồn thu nhập từ quảng cáo, và còn có thể tự lập nên một mạng lưới thương mại. Cũng rất tuyệt khi cô ấy biết được những thủ đoạn mà các quý tộc sử dụng, thứ mà Hakuya và tôi đã bỏ qua. Cả cô ấy và Colbert đều là những nhân tài mà tôi muốn có được bằng mọi giá.
Vả lại, tôi có ấn tượng rất tốt trước lối suy nghĩ của Roroa. Cái tính cách thương gia thành thị của cô ấy, hay đúng hơn là, cái cách sống của cô ấy, cho dù cô ấy là một con người thực tế suốt ngày hét lên “Cả thế giới này chính là tiền!”, cô ấy vẫn nhận thức được nghĩa vụ và lòng nhân đạo. Số tiền mà cô ấy kiếm được, cô ấy sử dụng chúng vì lợi ích của người dân, mặc dù nó đã không thể có được thành quả nhờ những hành động của Gaius. Cô ấy đã can đảm đối đầu với anh trai của mình vì những người mà cô ấy quan tâm. Và điều quan trọng nhất là, chẳng có gì phải phàn nàn khi có một cô gái dễ thương như vậy muốn kết hôn với mình. Nếu có một vấn đề … thì đó hẳn là những suy nghĩ của Liscia. Dù sao thì cô ấy là công chúa của một quốc gia đối địch lâu năm mà.
“Em nghĩ sao, Liscia?”
“Nếu Soma cho rằng cô ấy là người cần thiết, thì em ổn với cô ta”
Liscia trả lời thẳng thừng. Tôi không thấy bất cứ cảm xúc tiêu cực nào trên gương mặt cô ấy. Điều kì lạ là cô ấy lại trông có vẻ không hài lòng như muốn nói, “Cái ánh nhìn đó là sao?”
“Em cũng nghĩ rằng cô ấy là một cô gái có tài. Em nghĩ cô ấy có đủ tư cách để được thu nhận làm Vương Hậu. Nếu sau này Soma muốn sắp xếp lại quyền thừa kế, thì em cũng không thể nói gì hơn”
“Liscia … cảm ơn em”
“Tất nhiên, anh vẫn sẽ quan tâm đến tất cả bọn em, đúng chứ?”
“Dĩ nhiên rồi”
Thật sự … quả là một cô gái tốt bụng. Tôi thât sự rất mừng khi Liscia là … hôn thê của tôi. Rồi Roroa đột ngột xen vào với một tâm trạng khá tốt.
“Ah, xin lỗi vì đã chen vào cái thế giới êm đẹp của hai người, nhưng anh chẳng cần phải lo lắng vềchuyện đó. Em chẳng quan tâm đến ngai vàng đâu”
“Thật á?”
“Vâng. … đổi lại, có một điều em muốn hỏi ý kiến của anh, Chồng yêu”
Chồng yêu? … Ơ, được thôi. Rồi Roroa hướng đôi mắt lên nhìn tôi với gương mặt trông như một đứa trẻ đang cầu xin điều gì đó.
“Cô muốn thứ gì?”
“Anh biết đấy. Em luôn mong muốn có được một công ty cho riêng mình”
“Công ty?”
“Vâng. Anh biết đấy, Chồng yêu, em muốn thấy được rằng em có thể thay đổi đất nước bằng số tiền mà em kiếm được cho mình nhiều đến mức nào. Những chính sách của anh có tầm nhìn rất xa, nhưng đâuphải lúc nào ngân sách cũng cho phép, phải chứ? Anh hẳn là cảm thấy rất khó khăn trong việc đầu tư những đồng tiền giá trị vào những nơi rủi ro cao hay vào những việc trông có vẻ vô ích, đúng không?”
“Ờ phải … cô nói không sai.”
Bây giờ quyền lực của tôi đã trở nên lớn mạnh hơn, tôi có thể dễ dàng điều chỉnh ngân sách cho những thứ mà tôi có thể giải thích được giá trị mang lại của chúng một cách dễ dàng, chẳng hạn như xây dựng đường xá để tăng cường sự lưu thông hàng hóa, hay xây dựng một thành phố mới, nhưng mặt khác, rất khó để dự thảo ngân sách cho những thứ mà hiệu quả của nó không thể thấy được ngay lập tức hay những thứ trông có vẻ vô nghĩa. Ví dụ như, chi phí cho những nghiên cứu chuyên dụng. Những người lão luyện có thể hiểu được rằng “Chúng ta không thể bị bỏ lại ở vị trí thứ 2,” nhưng những người không chuyên lại không có khả năng hiểu được.
“Và như vậy, nếu anh có những tính toán mà anh muốn thực hiện và khôngcó ngân sách cho việc đó, anh có thể nói với em. Em sẽ hỗ trợ anh bằng số tiền mà em kiếm được từ công ty”
“Việc đó … khá là an tâm, nhưng cô chắc chứ? Một vị Vương Hậu mà đi làm công việc của một thương gia, cô sẽ trông giống như là người không có quyền lực gì đối với dân chúng đấy”
“Em cũng đã nghĩ về điều đó rồi. Em sẽ làm việc ở phía sau hậu trường, và để phía trước cho … để xem nào … cho người chủ Cửa hàng Ngân Lộc tại Vannes mà em khá thân thiết, Sebastian”
Sebastian của cửa hàng Ngân Lộc … ah, cái cửa hàng mà Juna và Tomoe đã ghé qua. Cái tên của ông ta đã để lại một ấn tượng trong tôi, kiểu như, chẳng phải nghe nó giống với tên của một quản gia sao? Vậy có nghĩa là ‘vị khách giống loài gấu mèo nhỏ cực kỳ dễ thương’ mà ông ta nói tới chắc hẳn là Roroa. Ừm, ông ta rõ ràng trông rất giống một người đàn ông trung niên hành nghề thương nhân đáng tin cậy và tốt bụng. Ông ta có đủ những phẩm chất cần thiết để làm đại diện cho một công ty.
“Um … Liệu thần có thể nói vài lời với tư cách là người được giao phó ngân khố không?”
Colbert cắt ngang với một vẻ mặt nặng nề.
“Có chuyện gì thế?”
“Nếu Người có thể kiếm được số tiền đó thì thần muốn nó được lưu giữ trong ngân khố, nhưng …”
Ah, đúng rồi. Tôi hiểu ý Colbert đang nói rồi. Vương quốc cũng đã từng đứng trên bờ vực phá sản mãi cho đến hiện tại.
“”Nhưng ta từ chối!””
“Sao hai người lại đột nhiên đồng thanh quá vậy!?”
“Ổn mà. Đó là thứ mà ta sẽ kiếm được bằng chính kĩ năng của mình”
“Những vấn đề nội bộ cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu chúng ta có ngân sách cho chúng”
“Nhưng thưa Bệ Hạ …”
“Thôi nào thôi nào, ta sẽ không phí phạm nó như Vua cha đã từng làm đâu, anh thấy đấy. Đây chính là thứ mà anh gọi là phân công lao động đấy. Ta sẽ là người kiếm lời, và anh sẽ là người cất giữ. Và thế là mọi chuyện sẽ ổn thỏa.”
◇ ◇ ◇
Những sắp đặt sau đó, Đức vua Somathìbắt tay vào những chính sách đặc biệt của mình, Roroa thì tự bổ nhiệm mình vào vị trí cố vấn tài chính vì thấy thích thú, và Colbert thì cật lực ngăn cản điều đó, tất cả đềuđã được thiết lập vào lúc này. Cả hai người họ hỗ trợ cho Đức vua Soma trong lĩnh vực tài chính, nhưng vì sự khác nhau giữa thân phận của 2 người họ, mỗi người họ đều được gọi bằng những cái tên tương ứng là[Hỏa Phó] Roroa và [Hỏa Tiêu] Colbert.
(TL: [Hỏa Phó]: người châm lửa, [Hỏa Tiêu]: người dập lửa)
◇ ◇ ◇
Và rồi Roroa trườn tới bên tôi và đan cánh tay của cô ta vào tay của tôi.
“Và sau đó khi một đứa trẻ của em và Chồng yêu chào đời, chúng sẽ thừa kế công ty. Vì chúng là những đứa trẻ của em, chúng có thể sẽ không có hứng thú với ngai vàng đâu”
À, chắc chắn rồi, một đứa trẻ được sinh ra bởi kiểu người “Tôi muốn được sống yên bình” là tôi và kiểu người “Tôi ghét những thứ tẻ nhạt” là Roroa và có được tính cách của 2 chúng tôi hẳn sẽ chẳng muốn trở thành một vị Vua, cái chức vụ mà sẽ phải đối mặt với rất nhiều công việc đâu. … với lại, tôi cho rằng người duy nhất có khả năng thừa kế ngai vàng phải là kiểu “Tôi sẽ hoàn thành nghĩa vụ của mình” như những đứa trẻ của Liscia, có lẽ thế? Kiểu “Não à? Ăn được không nhỉ?” như Aisha và còn kiểu “Ufufu” như Juna sẽ muốn “Tốt hơn là có thểđược tự do đi lại”, và chỉ mong được làm Thứ Hậu mà thôi.
… Liệu sẽ có một cuộc chiến giành ngai vàng không nhỉ? Nơi những con người chiến đấu vì họ không muốn thừa kế? Tôi cần phải đảm bảo rằng Liscia sẽ phải làm việc chăm chỉ và hạ sinh một người thừa kế có ý thức tốt về nghĩa vụ nếu tôi muốn tránh cuộc chiến này xảy ra. Mặc dù, nếu tôi mà nói trực tiếp với cô ấy, thì cô ấy sẽ nổi điên với tôi và nói rằng “đừng có hành động như kiểu đó là vấn đề của người khác!!” cho mà xem.
“Sebastian vừa có một đứa con gái mới đây thôi, nếu chúng ta có một đứa con trai thì chúng ta có thể cho nó trở thành thành viên của gia đình đó, nhưng nếu chúng ta có con gái thì, thôi, tính đến chuyện đó sau vậy”
“Cô tính xa quá rồi đó! Với lại lúc này đây, cô mau bỏ tay của mình ra khỏi người Soma đi!?”
Liscia cố gắng đẩy cô ấy ra trong bực tức, nhưng Roroa đã sử dụng cơ thể tôi làm tấm khiên và cứ bám qua bám lại tay trái và tay phải của tôi.
“Aw đừng keo kiệt như vậy chứ chị cả. Chẳng phải chị đã làm những điều tình tứ với Chồng yêu suốt một khoảng thời gian rồi sao? Cho em một lần này đi mà”
“Chúng tôi chưa có làm gì cả! 2 người chúng tôi đều rất bận nên chẳng có thời gian cho những chuyện như thế!”
“Thật sao chị cả? Vậy không lẽ lúc này chị vẫn còn …”
“Đúng vậy tôi ‘vẫn còn’ đấy! Có vấn đề gì sao!?”
Trong khi Liscia nói ra điều đó trong giận dữ, Roroa quay sang nhìn tôi với đôi mắt đầy lạnh giá.
“Chồng yêu à … việc đó …”
“Không, khoan đã … (thế quái nào giờ tôi lại là người có lỗi thế hả!?)”
“Đúng rồi! Việc này xảy ra là do Soma không chịu chăm lo cho việc đó thật nghiêm túc”
“Ơ, việc đó, umm … (Họ đang cùng phe với nhau á!? Phải thế không vậy!? Sự xuất hiện của một kẻ thù chung ư!?)”
“Um … em, uh … cũng muốn Người chăm lo cho em thật nghiêm túc nữa”
“Ugu … (Et tu, Aisha!?)”
(Ufufu)
“Huh!? … (Hình như tôi vừa mới cảm nhận được bàn tay của ai đó đúng ra không có mặt ở đây đặt lên vai của tôi thì phải!!?)”
Trong chớp mắt, tôi đã bị bao bọc trong một tâm trạng hỗn loạn bởi 4 (?) vị hôn thê của tôi. Những giọt mồ hôi lạnh trong tôi cứ chảy xuống không ngừng, còn những cận thần thì theo dõi tình huống một cách chán nản cùng với nụ cười khổ trên gương mặt họ.
Vài ngày sau đó, Công quốc Amidonia đã được sáp nhập vào Vương quốc Elfrieden, trở thành một quốc gia mới, Liên hiệp Vương quốc Elfrieden và Amidonia, hay gọi tắt là Vương quốc Friedonia. Vì trong khoảng thời gian này tôi được người ta gọi là Đại Đế, người đã mở rộng lãnh địa trong khoảng thời gian dưới 1 năm, hay vị Đại Đế của Friedonia. Tôi không hề có suy nghĩ quá ngây thơ về cái danh hiệu “Đại Đế” này, nó khiến tôi liên tưởng đến một con mực hay một loài động vật đẳng túc hay một loài nào đó … ngoài rathiiiiì…
Vì tôi đã thu nhận công chúa của Amidonia, Roroa làm vợ của mình, đã có những tin đồn rằng “Đức vua Soma trở nên mạnh hơn (trong việc mở rộng lãnh thổ) mỗi khi Ngài ấy có một người vợ mới” hay “Ông ta đúng là một kẻ phóng đãng, thậm chí ông ta đã lật đổ cả đất nước đối địch chỉ vì ông ta muốn có được vị công chúa (Roroa)”. Sheesh, sao mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ …
◇ ◇ ◇
Rồi chuyện này dẫn đến chuyện kia xảy đến và theo đó đã dẫn đến một cuộc hội nghị cấp cao nhất giữa Nữ Hoàng Maria và tôi thông qua Kênh Phát thanh Hoàng gia. Hiện tại tôi vừa mới kết thúc việc giải thích cho cô ấy quá trình sáp nhập Amidonia đã diễn ra thế nào.
“… và đó là tất cả mọi chuyện”
[Chuyện đó thật sự … không thể … pffft]
Trên màn hình nhận tín hiệu, Nữ Hoàng Maria đang che miệng của cô ấy lại còn đôi vai của cô ấy thì đang rung lên. Trông cứ như câu chuyện đó đã cù trúng vào huyệt cười của cô ấy vậy. Dù vậy, vì đây là một cuộc hội thảo chính thức, cô ấy đã kìm nén lại (và cô ấy cũng trông thật dễ thương khi làm việc đó nữa). Dù rằng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô ta cứ cười to thành tiếng.
[Fufufu … Ngài Soma à, Ngài quả thật có thể làm cho tâm trí của bất kỳ ai được thoải mái đó]
“Vâng. Nó giống như là tôi đã bắt được một con cá mập trong khi đang dùng một con tôm để câu cá tráp vậy”
[Hãy chăm sóc thật tốt cho những con cá mà Ngài đã bắt được nhé]
“Thì giờ đây tôi đâu thể nào thả chúng đi được nữa, đúng không?”
Maria lại tiếp tục cười khúc khích trong một lúc nữa, nhưng sau đó cô ấy liền lấy lại vẻ mặt nghiêm túc của mình.
[Giờ thì, về những thủ đoạn của bọn Thánh quốc Chính thống Lunaria …]
“Theo như Roroa, bọn chúng không thích việc Người lấy đi cái danh hiệu Thánh Nữ của chúng”
[Đúng là vậy. Bọn họ đã yêu cầu rất nhiều lần rằng tôi không được phép tự gọi mình là Thánh Nữ … thực tế là bọn họ phản đối. Nhưng cho dù là vậy, tôi đâu phải là người tự gọi mình là vậy đâu, nên tôi chẳng có việc gì phải làm theo lời họ cả]
“Xét cho cùng, sẽ rất kỳ lạ nếu Người bảo dân chúng không được gọi Người là Thánh Nữ. … trong trường hợp đó, Đế quốc vẫn sẽ tiếp tục là mối nguy hiểm tiềm tàng đối với Thánh quốc Chính thống. Chúng có khả năng sẽ cố gắng liên lạc với tôi giống như Roroa đã nói”
[Ngài Soma, Ngài có cho rằng Ngài đang…bỏ qua cái uy quyền của Thánh quốc Chính thống không?]
Cô ấy đang muốn thăm dò tôi bằng câu hỏi đó, thế nên tôi trả lời với một cái lắc đầu dứt khoát.
“Xin đừnglấy việc đó ra làm trò đùa. Tôi đang cố gắng dẫn dắt thế giới này đến một kỷ nguyên mới, mấy cái việc chính trị thần quyền đó, xin hãy tha cho tôi đi”
Tôi không cần một tên Girolamo Savonarla trong đất nước của tôi. Nữ Hoàng Maria trông có vẻ an tâm trước câu từ chối dứt khoát của tôi.
[Đế quốc cũng xem Thánh quốc Chính thống là một vấn đề cực kì hóc búa. Cũng có rất nhiều tín đồ Lunaria trong Đế quốc nữa, thế nên Tuyên Ngôn Nhân Loại không có uy quyền gì với những nhóm tôn giáo cả. Thực tế, tôi lo sợ rằng họ có khả năng sẽ lợi dụng lỗ hổng mà Ngài Soma đã chỉ ra.]
Chẳng hạn như là, những nhóm tôn giáo trong quốc gia sẽ tuyên bố độc lập. Một khi những người ủng hộ tôn giáo hợp lại với nhau sẽ rất khó để diệt trừ tất cả chúng. Chúng sẽ càng bùng nổ nếu càng bị đặt dưới áp lực. Cách duy nhất để cô ấy xử lý chúng là cô lập những kẻ âm mưu đòi độc lập trước khi chúng kịp tập hợp bè phái, hoặc có thể là bỏ qua một bên cái Tuyên Ngôn Nhân Loại, thực hiện một cuộc tấn công chớp nhoáng và tiêu diệt Thánh quốc Chính thống.
“Đế quốc vẫn sẽ không từ bỏ vị trí minh chủ của Tuyên Ngôn Nhân Loại ư?”
[Không được. Trong khoảng thời gian này, nhân loại không có khả năng đứng chung một chiến tuyến. Cần phải có một lá cờ đầu cho việc đó, và nghĩa vụ đó đã rơi vào Đế quốc. Thánh quốc Chính quốc chắc chắn cũng phải hiểu điều đó. Nếu nhân loại quay ra đánh lẫn nhau và Binh đoàn quỷ đến tiêu diệt tất cả chúng ta, thì mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa, tôi tin chắc rằng họ sẽ không làm những việc thiếu suy nghĩ như vậy lúc này đâu]
“… tôi nghi ngờ điều đó”
Tôi không nghĩ rằng sẽ có vấn đề nếu bạn nhìn nhận nó một cách lạc quan. Thời kì càng hỗn loạn, tôn giáo sẽ càng cho thấy giá trị thật sự của mình. Nguyên nhân là do tâm hồn của con người luôn mong muốn được ‘cứu rỗi’. Sự tuyệt vọng gây ra bởi xã hội và thời đại sẽ dẫn con người hướng về tôn giáo. Ngày nay, với mối đe dọa đến từ Lãnh địa quỷ, một số người đã nghĩ đến nó như là ngày tận thế. Nếu cơn tuyệt vọng này mà để bị lan truyền tràn lan, chúng sẽ trở thành thức ăn cho lũ Thánh quốc Chính thống, giúp chúng đạt được sức mạnh không tưởng.
Để tránh việc đó xảy ra … chúng tôi cần cho người dân thấy ánh sáng của hi vọng. Chúng tôi cần những người tin rằng thế giới sẽ không đi đến bờ vực sụp đổ, rằng ngày mai sẽ đến cho dù có chuyện gì xảy ra, rằng tương lai sắp tới sẽ là thứ gì đó tuyệt vời hơn hôm nay. Vì điều đó …
“Nữ Hoàng Maria”
[Vâng]
“Chừng nào Đế quốc Đại Hỗn các vị, vẫn còn tán thành ý tưởng nhân loại cần phải được hợp nhất, thì chúng tôi, Vương quốc Friedonia vẫn sẽ bước chung đường với các vị”
Đế quốc … Maria, chính là ánh sáng hi vọng cho nhân loại. Trong khoảng thời gian đó, Vương quốc vẫn sẽ vững vàng đi trước thời đại. Vì niềm hi vọng của nhân loại không bị dập tắt. Vì sự phát triển của chúng tôi mà không cần phải phụ thuộc vào thần thánh cho dù có tuyệt vọng thế nào.
“Tôi tin rằng nếu chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, chúng ta hoàn toàn có thể xử lý bất cứ chuyện gì có thể xảy ra.”
[Vâng, tôi mong rằng, nếu có thể, lời tuyên thệ này vẫn sẽ được tiếp tục cho đến muôn đời sau]
Nếu một con người cứ liên tục hướng về một lý tưởng, người đó sẽ vấp phải tảng đá bởi chính đôi chân của mình.
Nhưng nếu một con người chỉ nhìn vào thực tế, người đó sẽ không thể nhìn thấy được đích đến của mình.
Đó là lý do vì sao chúng tôi phải cùng nhau bước đi.
Cả hai chúng tôi cùng nhìn vào gương mặt của nhau trên màn hình và cùng nở một nụ cười.
◇ ◇ ◇
«Khóa học những thành ngữ kinh điển ở Elfrieden»
Tục ngữ [Thả con tôm định bắtcon cá tráp, ngờ đâu lại câu được cá mập] … Ý nghĩa của nó là: bắt được con cá mập bằng những miếng mồi dở chẳng hạn như những con tôm rẻ tiền thường dùng để câu con cá tráp có giá trị. Biểu thị sự thất vọng về việc có thứ gì đó không mong đợi xảy ra khi một người cố gắng sử dụng ít công sức nhất để đạt kết quả tốt nhất. Vả lại, vì ngay cả một con cá mập dở cũng có một thứ giá trị là vây cá mập, nên nó cũng biểu hiện một thực tế rằng vẫn có thứ gì đó có giá trị đi kèm với nỗi thất vọng. Những thành ngữ tương tự ở Trái Đất là “Don’t count one’s chickens before they are hatched” (TL: nghĩa tương tự với : Đếm cua trong lỗ) ở vế trước, và “Jewel in a dunghill” (TL: nghĩa tương tự với : Trong cái rủi có có cái may)ở vế sau. Đức vua Soma đã thốt lên câu này trong lúc đang thất vọng vì phải sáp nhập toàn bộ vùng đất Amidonia nghèo khó trong khi Ngài chỉ muốn lấy Vannes (và dành cho vế sau, cái vây cá mập chắc hẳn chính là công chúa Roroa)
———————————————————————————————————————————–