Vào cái ngày Quốc Vương (Tạm thời) của Elfrieden, Soma, chấp nhận 2 vị hôn thê thứ 2 và thứ 3, ở một nơi khác,có 2 người đang tiến hành một cuộc thảo luận thông qua Viên ngọc phát thanh Hoàng Gia. Thừa tướng của Vương quốc Elfrieden, Hakuya Kwonmin [2], cùng với Jeanne Euphoria, vị Công chúa Em gái của Maria, Nữ Hoàng của Đế quốc Đại Hỗn, và hình ảnh của họ được phản chiếu trên thiết bị tiếp nhận tín hiệu đặt trên mặt bàn.
「Tín hiệu rất rõ ràng. Có vẻ như không có vấn đề gì với khả năng kết nối của thiết bị tiếp nhận tín hiệu. Xin đa tạ, Jeanne-dono, Người thậm chí còn cất công gửi một Kỵ binh Griffon đến chỗ chúng tôi.」(Hakuya)
『Đại tỷ của tôi [3] cũng hiểu được tầm quan trọng của thứ mà Quốc vương Soma gọi là “Đường dây nóng”. Nếu chúng ta có thể thiết lập được đường truyền, thì Đế quốc và Vương quốc có thể liên lạc với nhau bất cứ lúc nào. Thế nên việc chúng tôi cần gấp rút làm nó cũng là điều hiển nhiên thôi mà, phải không?』(Jeanne)
Jeanne nở một nụ cười dịu dàng trên màn ảnh.
Sau buổi hội nghị ở Amidonia, Jeanne quay trở về đất nước của cô ấy và báo cáo cho Nữ Hoàng Maria biết về những đề nghị của Soma: 『Liên minh bí mật với Vương quốc Elfrieden』, 『Thiết lập một đường dây nóng song phương』,『Mỗi quốc gia cử một Đại sứ đặc mệnh toàn quyền [4]đến lưu trú và thiết lập một Đại sứ quán trên đất nước đối phương nơi vị Đại sứ sẽ ở lại』. Jeanne nghĩ rằng Maria sẽ không từ chối những đề nghị này đâu, và đúng là vậy, Maria đồng ý với những đề nghị ấy một cách dễ dàng. Hay có lẽ, nói đúng hơn là cô ấy đang rất hồ hởi vui mừng.
『Đó là lần đầu tiên tôi thấy Đại tỷ cười tươi như vậy. Chị ấy trông có vẻ rất hạnh phúc.』(Jeanne)
「Hạnh phúc……đến vậy sao?」(Hakuya)
『Vì có người cùng chia sẻ những giá trị có ích…… Hay nói cách khác là, người có cùng lối suy nghĩ với mình. Thật sự không có nhiều người có được lối suy nghĩ đó trong Đế quốc đâu. Rất khó tìm ra được một người đồng ý với lối suy nghĩ của Thánh Nữ.』(Jeanne)
「Tôi hiểu rồi.」(Hakuya)
Một người thì theo đuổi những lý tưởng còn một người thì luôn nhìn vào thực tế, họ không chỉ bị ngăn cách bởi vị trí địa lý ở phía Đông và phía Tây của lục địa, mà còn bị chia cách bởi chính tư tưởng của họ, nhưng vì lý do nào đó, cả hai người lại có thể hiểu nhau. Quả thực, đây đúng là một tình huống thú vị, Hakuya nghĩ vậy.
『Khi thời điểm thích hợp, tôi muốn tổ chức một buổi hội thảo qua kênh phát thanh giữa Đại tỷ và Quốc vươngSoma ngay lập tức.』(Jeanne)
「Vì cả hai bọn họ đều rất bận, hai người họ có lẽ sẽ không có thời gian cho việc đó. Vậy nên hãy đợi đến khi nào tình hình lắng xuống, khi đó chúng ta hãy quyết định thời gian sẵn sàng cho cuộc hội thảo.」(Hakuya)
『Vâng. Tất nhiên là vậy.』(Jeanne)
Và rồi, sau một hồi tán gẫu (thực chất là than thở với nhau về vị Vua/Nữ Hoàng đáng kính của họ), Jeanne hỏi Hakuya.
『Có một điều mà tôi đã thắc mắc trong một khoảng thời gian. Tôi có thể thấy rất nhiều sách phía sau Hakuya-dono và tôi có cảm giác hình như tôi đã thấy mấy quyển sách này trước đó ở đâu rồi thì phải.』(Jeanne)
「……Ah, mấy quyển sách này được cho mượn với tư cách là vật thế chấp cho khoản bồi thường từ Vannes. Vì có quá nhiều sách nên tôi muốn sao chép lại trước khi hoàn trả chúng, ban nãy trước khi diễn ra cuộc gặp này, tôi đang tiến hành sắp xếp lại chúng.」(Hakuya)
『Một Thừa tướng mà phải tự mình đi sắp xếp lại những quyển sách á?』(Jeanne)
「Tất nhiên, do chúng tôi đang thiếu nhân lực mà, nhưng một nửa nguyên nhân cho việc này là do đây là thú tiêu khiển của tôi. Tôi có một sở thích là sắp xếp những quyển sách. Phân chia chúng thành từng loại, sắp xếp chúng thành từng hàng, thỉnh thoảng lật một vài trangcủa quyển sách mà tôi thấy hứng thú, và cuối cùng là tận hưởng cảm giác hài lòng khi quan sát những quyển sách được sắp xếp ngăn nắp trên kệ. Sách là nguồn tri thức của nhân loại. Là sự phát triển của chính đất nước. Khi tôi nghĩ đến việc tôi có thể đọc những quyển sách đang xếp hàng trên kệ trước mặt mình suốt ngày …… 」(Hakuya)
『……』(Jeanne)
Jeanne đang mở to đôi mắt của mình ra vì ngạc nhiên trước cảnh Hakuya đang luyên thuyên một hồi. Nếu nói về vị “Hắc Y Thừa tướng” này [5], thì anh ta chính là người nổi tiếng như là một thiên tài đã được Soma tìm thấy và là người đã dắt mũi Gaius VIII và Julius bằng triết lí Machiavellian [6]. Khi Jeanne trực tiếp gặp mặt anh ta, cô ấy cũng có một ấn tượng rằng anh ta là một người cực kỳ tài giỏi. Tuy nhiên, khi Hakuya nói về sách, cặp mắt của anh ta trông giống như một đứa trẻ vậy. Điểm này 7 khiến Jeanne cảm thấy hơi sốc.
『…… Ngài có vẻ cực kỳ yêu quý những quyển sách nhỉ?』(Jeanne)
Khi nghe Jeanne hỏi vậy, Hakuya liền trở lại bản ngã của mình. anh ta quay trở lại với thái độ điềm tĩnh thường thấy của mình, dù vậy phần đỉnh đôi tai của anh ta lại đang hơi đỏ lên.
「cough…… Xin thứ lỗi cho cách cư xử của tôi. Tôi có đôi chút mềm yếu khi nói về sách……」(Hakuya)
『Fufu, tôi nghĩ là tôi vừa nhìn thấy được một khía cạnh đầy bất ngờ khác của Ngài đấy.』(Jeanne)
「Trông nó bất ngờ lắm sao? Tôi thì lại nghĩ rằng mình thích hợp với công việc thủ thư hơn là một Thừa tướng.」(Hakuya)
Ngay từ đầu, việc Hakuya đến yết kiến Soma, chỉ là do chú của anh ta bảo rằng 『Đừng có suốt ngày ngồi đó đọc sách mãi thế! Ra ngoài kia và làm gì đó giúp ích cho xã hội đi!』 và vô tình đăng kí anh ta vào hạng mục 『Tài năng trí tuệ』trong Ngày hội nhân tài. Và rồi, anh ta, một nhà vô địch, đã có được một cuộc diện kiến với vị vua trẻ và bị thu hút bởi cậu ta. Hakuya nghĩ rằng nếu là Soma, thì anh ta sẽ có thể vực dậy được cái Vương quốc sắp bị diệt vong này lần nữa[8]. Thế nên anh ta ngưng cái việc làm con mọt sách ẩn cư lại, trở thành một quan chức chính phủ, và trước khi kịp nhận ra, anh ta đã trở thành Thừa tướng.
Thực tế, lúc đó Hakuya nghĩ rằng trở thành cố vấn cho vị Nguyên Thừa tướng Marcus đã là đủ tốt rồi. Tuy nhiên, ngài Marcus đó đã nhận thấy rằng Hakuya có tố chất làm Thừa tướng tốt hơn ông ta và tiến cử Hakuya trở thành Thừa tướng. Nhờ nó mà, giờ đây Hakuya không còn thời gian để đọc những quyển sách mà anh ta yêu thích và những tháng ngày đầy áp lực bởi công việc của anh ta, lại tiếp tục đến.
『Fumu……Vậy, nếu tôi bổ nhiệm Ngài làm Thủ thư trưởng trong Thư viện Đế quốc, Ngài sẽ đến đất nước của chúng tôi chứ? Tôi nghĩ rằng bộ sưu tập sách của thư viện chúng tôi lớn hơn rất nhiều so với của Vương quốc đấy.』(Jeanne)
「Ah. Đó là một lời đề nghị rất hấp dẫn đấy.」(Hakuya)
『Như thế không đủ tốt sao?』(Jeanne)
「Nếu là trước thời điểm tôi bước chân vào phục vụ trong chính quyền, thì có khả năng tôi sẽ chộp lấy lời đề nghị đó ngay lập tức mà không do dự.」(Hakuya)
Nhưng, mọi người biết đấy…… Cái chuỗi ngày áp lực vì công việc này cũng đâu có tệ, Hakuya nghĩ thế. Hakuya của ngày trước sẽ nghĩ rằng lịch sử chỉ là những thứ tồn tại trong sách. Nhưng, giờ đây anh ta cảm thấy rằng anh ta đang tự tạo nên lịch sử cho chính mình. Bằng việc phục vụ dưới trướng Soma, người sẽ dẫn dắt Kỷ nguyên của đất nước này, Hakuya có thể tự mình trở thành một nhân vật trong lịch sử. Khi anh ta nghĩ đến điều này, anh ta thấy rằng nó nghe cũng không tệ.
「Hiện tại tôi muốn được ởbên cạnh Bệ Hạ Soma khi Người dẫn dắt cái Kỷ nguyên này. Và rồi, vào một thời điểm nào đó trong tương lai, khi thế hệ tiếp theo đã trưởng thành, tôi sẽ nghỉ hưu và ghi chép lại Kỷ nguyên này.」
『Một cuộc sống hưu trí thật thoải mái, nhỉ? …… Ở vào cái thời đại này, có lẽ chẳng còn cách sống nào thoải mái hơn vậy nữa đâu.』
Điều Jeanne vừa nói có lẽ đúng, Vào cái Kỷ nguyên này, thật khó để có được một cuộc sống hưu trí thoải mái. Vì giữa lúc thế này, mối đe dọa từ [Quân đoàn quỷ] đến từ phía Bắc, thì đang từ từ tiếp cận, còn trong khối Liên minh, thì từng quốc gia thành viên đều có những toan tính riêng của họ, đây quả là một tình huống tràn ngập thái độ thù địch. Hakuya phải ổn định cái tình hình này một cách triệt để vì một tương lai hưu trí thoải mái của anh ta. Liệu việc đó có khả thi hay không, thật sự nó hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của anh ta.
『Vậy thì, tôi mong chờ vào cuộc gặp gỡ tiếp theo giữa chúng ta, Hakuya-dono.』(Jeanne)
「Vâng. Gặp lại Người sau, Jeanne-dono.」(Hakuya)
Jeanne ngắt liên lạc. Fuu …… Hakuya thở dài một tiếng và đứng dậy. Anh ta đưa tay về phía đống sách được lấy từ Amidonia. Những quyển sách quý giá, bị bỏ mặc trong bàn tay bảo dưỡng của Amidonia, đã bị hư hại đến mức chúng cần phải được tu sửa lại. Nếu Hakuya không tiếp nhận chúng dưới sự “giám hộ” của anh ta, thì những quyển sách này có lẽ sẽ biến mất khỏi thế giới. Ôi trời… Thật là bực mình, Hakuya nhặt lấy một quyển sách, và rồi ……
「Thưa Ngài Thừa tướng.」(Hắc y nhân)
Ở phía góc phòng, có một người đàn ông vận đồ đen đang quỳ ở đó. Khuôn mặt của người này được che phủ bởi một lớp vải đen. Trông cứ như người này đang dần mất hút bên trong bóng tối của căn phòng, trong ánh đèn mờ ảo phía sau cánh cửa đang đóng kín. Hakuya hỏi người đàn ông.
「Thế nào rồi?」(Hakuya)
「Sự việc tiến triển rất tốt. Tuy nhiên……」(Hắc y nhân)
Người đàn ông đáp một cách ngập ngừng, Hakuya nhíu mày.
「Có chuyện gì sao?」(Hakuya)
「Việc này…… Thần cảm thấy trong việc này, chúng ta tiến triển cực kỳ thuận lợi. Cứ như là, chúng ta đang hành động đúng theo kế hoạch của ai đó……」(Hắc y nhân)
「Vậy sao……」(Hakuya)
Hakuya cho người đàn ông lui và lật những trangcủa quyển sách trên tay anh ta. Vì sao anh talại yêu cầu việc kiểm soát toàn bộ những quyển sách trong Thư viện của Amidonia như là vật thế chấp cho khoản bồi thường? Là bởi vì Hakuya đang mong đợi một cái gì đó. Đó là, có khả năng trong bộ sưu tập sách bị hư hại này chứa những quyển sách ghi chép về phả hệ của gia đình Amidonia hay về những bộ luật [9]. Vì Thư viện ở Thủ đô thường sẽ chứa những tư liệu được sao chép từ các loại sách đó, nên nếu anh ta có thể tìm được những bản sao chép, thì điều đó đồng nghĩa với việc anh ta đã nắm trong tay mấu chốt của cả cái đất nước đó. Vì Hoàng tộc Amidonia toàn những kẻ thích gây chiến tranh, anh ta đoán rằng bọn chúng chẳng nhận ra tầm quan trọng của thứ này đâu. Tuy nhiên, ngược lại với những suy đoán của anh ta, trong số những quyển sách được thu hồi, chỉ có duy nhất một bản sao chép thuộc thể loại này.
Bản sao chép đó hiện chính là cái mà Hakuya đang cầm trong tay, một quyển sách ghi chép phả hệ của thế hệ hiện tại trong Hoàng tộc Amidonia. Anh ta tiếp tục lật những trang sách và khi lật đến trang cuối cùng, có một mảnh giấy được gấp lại để ở giữa trang. Hakuya mở mảnh giấy đó ra và thứ anh ta thấy là một bức ảnh của một con thú nhỏ với bộ lông đen xung quanh đôi mắt và đôi tai, đang kéo một bên mí mắt của nó xuống bằng 1 tay trong khi đang lè chiếc lưỡi của nó ra [10]
Trông thấy bức hình như vậy, Hakuya chớp chớp đôi mắt của anh ta đầy ngạc nhiên, trong khi miệng thì đang cười, “kukuku”.
「Ra là vậy. Có vẻ như Amidonia không hề thiếu đi “cái người” mà mình đang bận tâm nhỉ.」(Hakuya)
—————————————————————————————————————–
[1] Một lần nữa, tác giả đã cho chúng ta thấy tài năng của ông trong việc sử dụng từ tiếng Nhật với nhiều nghĩa. Đây là một từ khá là khó để dịch. Từ gốc của nó là 黒衣 nghĩa đen là : Hắc Y (Bộ đồ đen). Nhưng cũng giống như nhiều từ tiếng Nhật khác, từ này có nhiều nghĩa:
– Nghĩa là ‘Kurogo’: Người làm công trong rạp hát cổ truyền của Nhật Bản (Kabuki hay Bunraku), với bộ trang phục toàn màu đen. Trong Kabuki, Kurogo giữ rất nhiều vai trò tương tự như người chạy việc. Họ di chuyển phong cảnh và đạo cụ trên sân khấu, hỗ trợ công đoạn chuyển cảnh và thay đổi trang phục. Họ cũng thường đóng những vai con thú, ma trơi, hay những vai khác không được diễn bởi người diễn viên trong trang phục hoàn chỉnh, mà không đóng vai trò quan trọng . Những Kurogo mặc trang phục toàn màu đen, từ đầu đến chân, để ngụ ý rằng họ không tồn tại và không phải là một phần của những hoạt động trên sân khấu. Nguyên tắc này cũng được áp dụng cho những diễn viên Kabuki đóng những vai ninja tàng hình, vì thế hình ảnh khuôn mẫu của ninja mặc trang phục toàn đen có thể được bắt nguồn từ Kabuki. Trong Bunraku, những người điều khiển rối cũng mặc trang phục toàn đen.
Thuật ngữ này cũng được sử dụng để tượng trưng cho một “người anh hùng không được thừa nhận” (Vì những người làm công cho rạp hát tuy quan trọng nhưng họ không phải là một phần của câu chuyện).
Nhưng nó cũng có nghĩa là “bậc thầy điều khiển rối” (tương đương với “kẻ giật dây” theo phương Tây), tức là một người làm những việc không để bị “trông thấy” bởi công chúng, phần lớn sử dụng “những con rối” làm bình phong.
Trong bối cảnh này nghĩa là: Hakuya là “người làm công trong rạp hát” không “xuất hiện” trước “công chúng” và còn là người đứng sau sắp đặt mọi việc. Một “người làm công” cho Soma đang diễn trên sân khấu.
– Nghĩa là ‘Kokui’: Một bộ trang phục đen được mặc bởi các Tu sĩ Phật giáo. Trong lịch sử Nhật Bản, một số Tu sĩ Phật giáo có rất nhiều ảnh hưởng (chính trị) đến thế tục còn được gọi là: 黒衣の宰相 (nghĩa đen là: Hắc Y Thừa Tướng), và, đó cũng làbiệt danh của Hakuya. Tuy vậy trong trường hợp của Hakuya, tôi tin rằng đó là do anh ta là một Thừa tướng hay đứng đằng sau sắp xếp mọi việc. hoặc là do cái bộ trang phục hắc ám mà anh ta hay mặc. Hoặc là do những thuộc hạ của anh ta toàn là “Hắc Y Nhân” (Người mặc đồ đen)
[2] Trong bức ảnh (lấy từ Vol 1 của LN), hãy chú ý đến bộ trang phục đen của Hakuya:
https://2.bp.blogspot.com/-1LA1z1DKuEQ/WEGaSUTlBDI/AAAAAAAAA8A/pSjctGY_qz0oyWF-FpBaKiRr8KcYQnOQwCEw/s1600/LN1.jpg
[3] Jeanne gọi chị gái của mình bằng từ Aneue 姉上 là một cách xưng hô rất trang trọng (và cổ xưa nữa) khi gọi một người chị. Với anh trai thì là Aniue兄上
[4] Trước Thời đại những phát minh đột phá về đường vận chuyển quốc tế xuất hiện, hay còn gọi là Thời đại thông tin liên lạc tức thời (chẳng hạn như máy điện báo vào giữa thế kỷ 19 và sau đó là radio), những người Trưởng đại sứ ngoại giao được cấp toàn quyền quyết định để đại diện cho chính quyền của họ trong lúc đàm phán với nước chủ trì. Thông thường,bất kỳ lời phát ngôn nào được nói ra hay bất kỳ những thỏa thuận nào đạt được bởi người đại sứ toàn quyền sẽ được công nhận và tuân thủ bởi chính quyền của họ.Tuy nhiên điều này đã có thể được thay đổi khi thiết bị liên lạc dựa trên Viên ngọc phát thanh trở nên phổ biến rộng rãi.
[5] Vui lòng đọc chú thích 1, điểm B
[6] Machiavellianism: dùng mọi thủ đoạn để đạt mục đích
[7] Còn có thể được hiểu là Gap. Ví dụ: Gap-Moe cái cảm giác bạn cảm nhận được khi một nhân vật hành động trái ngược với những gì anh/cô ta thường làm. Hầu hết là tính tsundere.
[8] Tôi muốn viết là: “Làm Vương quốc Elfrieden vĩ đại trở lại” (Make Elfrieden Kingdom Great Again). Nhưng tôi đoán mọi người đã quá mệt mỏi với cái trò đùa này rồi.(TL: giống với khẩu hiệu “Make America Great Again” hay được dùng trong chiến dịch tranh cử ở Mỹ)
[9] Kiểu như những hợp đồng hay những quy định pháp luật khác. Hãy tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu Trung Quốc hay Nga có được quyển sổ đăng kí công dân của Mỹ, những bản sao luật pháp của chính phủ, hay những thông tin mật khác.
[10] アッカンベー biểu cảm Akkanbo, giống thế này: https://4.bp.blogspot.com/-zmq6wDNUvBs/WEGaHu1AKvI/AAAAAAAAA78/fF9erSZew6oaRScxe53aoMBRg44_pgRcQCLcB/s1600/003.png
Và nếu vẫn chưa ai nhận ra thì. Loài vật ám chỉ khiến người ta liên tưởng đến Roroa là loài Tanuki/Lửng chó (Racoon Dog) Nhật Bản, cả hai đều đại diện cho sự tinh ranh và lừa đảo trong văn học dân gian của người Nhật và người Mỹ bản xứ. Vì đây là truyện của Nhật, nên có lẽ là Tanuki rồi.