Chương 59: Tư cách của người cai trị B – Hứa hôn

Nhưng mà …. Lập Aisha lên làm Đệ Nhị Vương Hậu á.

「Liệu đó có hẳn là phần thưởng dành cho Ngài không, Wodan?」(Souma)

「Là một người cha, thật sự tâm trạng tôi cũng thấy phức tạp lắm…… Nhưng vì con bé có vẻ cũng khao khát điều đó nữa,mong muốn được hoàn thành tâm nguyện của con bé cũng xuất phát từ tình yêu của cha mẹ mà.Vả lại, trong khoảng thời gian này khi những cư dân trong Thánh Hộ Lâm cuối cùng cũng bắt đầu đối mặt với thế giới bên ngoài, tôi tin rằng điều này sẽ mang một tầm quan trọng rất lớn khi con gái của trưởng tộc được gả vào Hoàng tộc.Sự kiện này không chỉ xây dựng được mối liên kết giữa Thánh Hộ Lâm và Hoàng tộc, mà nó sẽ còn trở thành biểu tượng của sự gắn kết giữa con người và tộc Dark Elves.」(Wodan)

Không những vì hạnh phúc của con gái mình, mà còn vì lý do chính trị à, tôi hiểu rồi. Cũng là vì lợi ích cho phía chúng tôi nữa, nếu chúng tôi có thể tăng cường mối quan hệ với Thánh Hộ Lâm, tôi sẽ có thể chiêu mộ được những cung thủ lão luyện đến từ tộc Dark Elves mà đã chứng tỏ được sức mạnh của mình trong trận chiến ở ngoại ô Randell …… và còn, ừm nếu như chúng tôi bỏ cái lợi ích đó qua một bên thì……

Aisha là một gái dễ thương. Nếu bạn hỏi tôi có muốn kết hôn với cô ấy hay không, câu trả lời sẽ là “Tôi muốn làm điều đó”. Dù là tôi có cảm giác là lòng trung thành của cô ấy với tôi là quá lớn, nhưng nó cho thấy là ý tốt của cô ấy đã được truyền thẳng đến tôi (mặc dù tôi có cảm giác giống như tôi đang dụ dỗ cô ấy hơn). Tố chất để trở thành Hoàng hậu của cô ấy dù đáng nghi ngại, nhưng cô ấy lại có thừa dũng cảm để bù đắp lại. Cô ấy là một người phụ nữ có thể khiến tâm hồn tôi trở nên nhẹ nhõm nếu cô ấy có thể ở bên cạnh tôi với tư cách là một người vợ.

Nhưng, bạn biết đấy …… Khi tôi quay trở lại ngai vàng, tôi có thể thấy được Liscia đang đứng bên cạnh tôi, Ngay cả trong mối quan hệ với Liscia, cho đến tận bây giờ, tôi đã né tránh chuyện cô ấy là hôn phu (tạm thời) của mình. Trong suốt cuộc chiến với Amidonia lần trước, tôi đã xem xét lại suy nghĩ của mình sau khi tôi nhận ra rằng tôi đang hướng bản thân mình ra dáng một nhà vua khi tôi nói chuyện với Carla. Và khi tôi nhận ra rằng tôi đã không còn có thể quay đầu được nữa, tôi đã quyết định ngưng việc lờ đi những vấn đề trong mối quan hệ giữa tôi và Liscia.

Dù sao, tôi vẫn còn đó một chút mâu thuẫn trong việc có thêm nhiều vợ. Dù Marcus, Liscia và Juna-san, đã nhắc đi nhắc lại rằng chuyện đó là bình thường, nhưng là 1 người mang nặng tư tưởng đạo đức của nước Nhật hiện đại, tôi không thể dễ dàng chấp chận việc đó …… Ah, không phải tôi đang nghĩ về những tư tưởng kiêu ngạo như ‘có tình cảm với nhiều phụ nữ là không chân tình’ hay đại loại thế đâu. Việc đưa ra một lời hồi đáp ở đây ngay lúc này sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy tội lỗi với Liscia mà thôi. Suy cho cùng nó giống như là một gã đàn ông đang chơi trò bắt cá 2 tay vậy.

Trong khi tôi đang vẫn đang suy nghĩ về điều đó, Liscia nhìn tôi. Rồi, khi thấy tôi đang cố gắng không để lộ ra sự bối rối của mình, Liscia nói với tôi bằng một giọng hơi ngạc nhiên.

「Hãy chắc chắn là anh sẽ nghiêm túc xem Aisha là vợ của mình, rõ chứ?」(Liscia)

「Em bảo ‘nghiêm túc’ á …… Em thấy ổn với điều đó chứ, Liscia? 」(Souma)

「Em không có lý do gì để ngăn cấm cả, với lại chẳng phải em đã từng nói nếu là Aisha và những người còn lại đó, thì em thấy rằng điều này là ổn đó sao? Hay nói đúng hơn, sự việc sẽ trở nên rắc rối hơn nếu sau cùng anh không kết hôn với tất cả họ.」(Liscia)

「Rắc rối sao?」(Souma)

「Soma, anh là một vị vua, anh biết điều đó mà. Từ nay về sau, bất luận thế nào, sẽ có trường hợp anh phải kết hôn với con gái của những quý tộc hoặc công chúa của những quốc gia khác. Vì mục đích chuẩn bị cho trường hợp đó xảy ra, em muốn bổ nhiệm tất cả những người chúng ta có thể tin tưởng vào những vị trí cao nhất của Vương Hậu/Vương Phi.」

Liscia nhấn mạnh cái mặt lợi của sự sắp đặt này, cô ấy thở dài 1 tiếng, và rồi nhìn tôi người vẫn còn đang do dự.

「Dù Ngài Soma đây có thể vững vàng đưa ra một quyết định điều khiển cả vận mệnh của một đất nước, nhưng khi phải đối mặt với những mối quan hệ với phụ nữ, anh lại trở nên thiếu dứt khoát như vậy à?」(Liscia)

「Ugu……」(Souma)

「Ôi trời ạ …. Aisha này!」(Liscia)

「V, vâng!」(Aisha)

Bị gọi bất thình lình như vậy, Aisha, người đứng ở vị trí hộ vệ phía sau tôi, và vẫn đang đứng ngoài lề quan sát sự kiện đang xảy ra, chợt giật nảy mình. Liscia bật ngón tay của mình về phía Aisha.

「Tôi sẽ không có ý định nhường lại cái vị trí Đệ Nhất Vương Hậu đâu đấy. Liệu việc trở thành Đệ Nhị Vương Hậu có ổn cho cô không? Nếu cô thấy ổn, thì tôi không có gì để phàn nàn nữa hay nói cách khác, tôi sẽ sẵn lòng chào đón cô.」(Liscia)

「V…Vâng! Chỉ cần em được ở bên cạnh Bệ Hạ là được!」(Aisha)

Liscia gật đầu hài lòng với lời đáp của Aisha và rồi cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.

「Em sắp đặt mọi thứ đâu vào đấy rồi đó. Thế nên …. Thực hiện …. Cho nghiêm túc vào.」(Liscia)

「…… Đã rõ.」(Souma)

Không hiểu tại sao. Lúc này, tôi cảm thấy hình như tôi vừa thấy đượcsự cân bằng quyền lực trong tương lai sau này. Lisca vừa cho thấy “Khí thế của một người phụ nữ” khủng khiếp đến nhường nào …. Vậy nên, quả như dự liệu, tôi không thể trưng ra cái bộ mặt khó coi này được nữa. Tôi bước về phía Aisha và dừng lại trước mặt cô ấy. Một Aisha luôn tỏ ra mạnh mẽ giờ đây đang cho thấy một biểu hiện bối rối. Ah … thôi nào, đừng làm bộ mặt như vậy chứ.

「Aisha.」(Souma)

「V, Vâng!」(Aisha)

「Vậy…… em có muốn trở thành cô dâu của ta không?」(Souma)

「U! Vâng! Rất sẵn lòng ạ!」(Aisha)

Tôi định hỏi lại rằng 「Bộ ở đây giống quán ăn lắm sao?」 nhưng cố kìm nén lại [1]. Trong khi mặt tôi vẫn đang nóng bừng, tôi quay người về hướng Wodan và nói chuyện với ông ấy, hiện vẫn đang đứng đó mỉm cười, trong khi đang để lộ ra cảm giác phức tạp của một người cha. Tôi nói với một giọng điệu không phải của một vị Vua, mà là giọng của một anh chàng đang xưng hô với một người có vai vế cao hơn anh ta.

「….Sự việc đã thế này thì. Vào một dịp tốt, con sẽ trực tiếp ghé thăm và chào hỏi chính thức. Thưa nhạc phụ.」(Souma)

「….Ta sẽ đợi con đến. Hiền tế của ta.」(Wodan)

Và thế là, Aisha trở thành hôn thê thứ 2 của tôi.

Nhưng mà, nếu giờ mọi việc đã thế này thì, tôi nên làm gì với cái chức danh 『Chiến binh Đông Phong』 đây. Theo như những gì đã xảy ra, tôi không nghĩ là tôi có thể bắt một Vương Hậu làm việc như một cảnh vệ (SP) [2] riêng được. Khi tôi đề cập chuyện này với Aisha,

「Cứ để đó cho em, thưa Bệ Hạ! Ngay cả khi em đã trở thành vợ của Bệ Hạ, em vẫn sẽ bảo vệ an toàn cho Bệ Hạ!」(Aisha)

Cô ấy nói thế với một nụ cười đầy đặn, vậy là chúng tôi quyết định vẫn giữ mọi thứ như cũ …… Ổn thôi, tôi đoán sau này tôi chỉ cần bổ nhiệm một số thuộc hạ dưới trướng cô ấy là được. Giờ thì ứng viên cho vị trí Đệ Nhị Vương Hậu đã được quyết định, Marcus biểu lộ một khuôn mặt an tâm vì một trong những mối lo của ông ta cuối cùng cũng được giảm bớt (ông ta đang lo lắng về mối nguy hiểm của việc số lượng Hoàng tộc hiện đang rất thấp do cuộc đấu tranh giành vương vị trước đó, ông ta cứ liên tục nhắc nhở「Hãy tăng số lượng thê thiếp của Người lên, cố gắng hạ sinh những đứa trẻ đi」mỗi khi có cơ hội), và mặc dù nó luôn kết thúc bằng việc những mối lo lắng mới cứ tiếp tục tăng thêm cho ông ta, tôi chỉ có thể chia buồn với ông ấy.

Trong lúc chúng tôi đang loay hoay trong tình huống này, Juna-san thoáng nở một nụ cười u ám.

◇ ◇ ◇

Mặc dù gặp phải khá nhiều khó khăn, sau cùng tôi cũng kết thúc được lễ tưởng thưởng cho Wodan, và cuối cùng là đến lượt của Juna-san.

Sau khi nói vài lời bày tỏ lòng biết ơn, tôi hỏi cô ấy, 「Ngươi có ước muốn gì không?」…. Ừm, không cần phải hỏi, tôi cũng đã biết được câu trả lời của cô ta. Đại loại là, cô ấy sẽ thỉnh cầu rằng cô ấy muốn nhượng toàn bộ công trạng của mình cho Excel. Lần này, cô ấy hành động không phải với tư cách là một Lorelei, mà là một thành viên của Hải quân.

「Thưa Bệ Hạ, công trạng của thần……」(Juna)

「Thần có thể nói vài lời không?」(Excel)

Execel bắt đầu lên tiếp và ngắt lời Juna.

「Xin hãy thứ lỗi cho sự vô lễ đột xuất này của thần. Nhưng, xin Người hãy cho phép thần được nói vài lời.」(Excel)

「…… Chuẩn tấu.」(Souma)

「Thần xin đa tạ.」(Excel)

Excel cúi đầu và bắt đầu chậm rãi lên tiếng

「Như Bệ Hạ đã biết, Juna Doma là cháu gái của thần, nhưng cha của Juna, con trai thần, đã làm rể cho gia tộc Doma, một gia tộc thương gia làm ăn buôn bán ở thành phố Lagoon của chúng thần.Nói cách khác, Juna Doma được sinh ra là một thường dân. Dù suốt thời gian phục vụ trong quân đội, con bé làm việc dưới trướng của thần, nhưng con bé không hề có một mối liên hệ nào với “gia đình quý tộc” cả.」(Excel)

「… Ý bà muốn nói là gì?」(Souma)

Dù tôi là người hỏi, Excel lại quay sang nhìn Juna-san và nói với cô ấy,

「Mặc dù ta biết con định sử dụng công trạng của mình cho lợi ích của ta, nhưng điều đó là không cần thiết.」(Excel)

「Đại mẫu [3]!? Nhưng mà, 」(Juna)

Juna cố gắng dùng lời lẽ của mình để kịch liệt cãi lại, nhưng Excel lặng lẽ lắc đầu

「Sẽ ổn thôi. Con không có mối liên hệ gì với nhà Vargas cả. Sẽ không tốt nếu con lại đi sử dụng công trạng của mình để vì những người mà con chưa gặp bao giờ. Hãy sử dụng nó vì hạnh phúc của chính con đi.」(Excel)

「Đại mẫu!?」(Juna)

「Ta không thể hi sinh hạnh phúc của cháu gái mình vì lợi ích của đứa con rể và một đứa cháu gái khác được. Sẽ ổn thôi, con không cần phải lo lắng cho bọn ta. Con nên hướng về phía trước và thực hiện mong ước của mình.」

Đôi mắt của Excel nhìn cô ấy một cách dịu dàng, Juna đưa mắt nhìn xuống, tâm trạng cô ấycó vẻ mâu thuẫn trông thoáng chốc. Nhưng, ngay sau đó, cô ấy liền mở đôi mắt, bước lên 1 bước và quỳ xuống.

「Thưa Bệ Hạ. Thần có một yêu cầu.」(Juna)

「……Là điều gì?」(Souma)

「Nếu có thể, thần cũng …… mong muốn được ở bên cạnh Bệ Hạvàdùng giọng hát của mình để phục vụ cho Người kể từ nay về sau.」(Juna)

Vậy có nghĩa là … khỏi phải đoán, tôi cũng phải lấy Juna-san … làm vợ của tôi luôn.

「Thưa Bệ Hạ, với trường hợp của Juna Doma-dono, chúng ta có thể chấp nhận cô ấy là một Vương Phi. Nếu Người muốn thu nhận cô ấy làm Vương Hậu, thì cô ấy cần phải được thu nhận vào một Gia đình quý tộc cấp bậc Hiệp Sĩ hoặc cao hơn.」(Marcus)

Marcus nói với một biểu lộ cực kỳ vui mừng. Có lẽ là bởi vì số lượng những người vợ của tôi đang tăng lên đúng như ý ông ta muốn. Khi tôi quay sang nhìn Liscia, cô ấy gật đầu với tôi như thể nói rằng 「Được」. Nhưng mà …

「Thứ lỗi cho ta. Ta không thể làm điều đó……」(Souma)

Tôi nói lời từ chối một cách rõ ràng. Liscia mở to đôi mắt của mình ra vì những lời của tôi, trong khi Excel nhìn tôi với đôi mắt cầu khẩn như muốn nói 「Tại sao lại thế……」. Juna-san thì cúi gằm mặt xuống đất, nên tôi không thể thấy được biểu hiện của cô ấy. Một bầu không khí u ám bắt đầu bao phủ căn phòng, nhưng mà …… Không không không phải, làm ơn nghe cho hết đã.

「…… Ở thời điểm hiện tại …… Việc này là không thể. Juna-san là một 『Prima Lorelei』 của 『Dự án Lorelei』, trong kế hoạch Chương trình ca nhạc phát sóng trực tiếp sử dụng Ngọc phát thanh Hoàng gia, mọi người đều biết mà. Cô ấy đang rất nổi tiểng nên nếu chúng ta công bố chuyện hôn ước của Juna-san ra ngoài thì, sẽ có bạo động nổ ra ở thủ đô mất.」

Và đó cũng là thứ không thể đem ra làm trò đùa được. Tôi vẫn còn nhớ như in rằng đã có yêu cầu từ Quốc hội nói rằng 『Hãy để Juna-san xuất hiện nhiều hơn trên Kênh phát thanh Hoàng gia』. Một thần tượng, mà bị phát hiện có người yêu, thì ‘trang cá nhân’ (blog) của cô ấy sẽ bị thiêu rụi, điều này xảy ra rất thường xuyên ở thế giới trước đây của tôi, nhưng vì chẳng có cái gì gọi là ‘trang cá nhân’ có thể đem ra thiêu rụi ở đây được, thế nên thứ bị thiêu rụi hẳn sẽ là 『Thành phố』 hoặc 『Lâu đài』, tôi đoán thế. Thiêu rụi cả một đất nước bởi những ngọn lửa ghen tức không phải là chuyện mà tôi có thể đem ra đùa được. Thế nên,

「Liệu em có sẵn lòng chờ đợi ta thêm một khoảng thời gian nữa được không?」(Souma)

「!」(Juna)

Hướng về phía Juna-san hiện đã ngẩng đầu lên, tôi nói với cô ấy những lời đó trong khi đang mang một cảm giác bối rối,

「Hiện tại, tôi vẫn cần tài năng của Juna-san để làm một 『Lorelei』. Đó là lý do vì sao lúc này tôi muốn em vẫn tiếp tục giữ hình tượng 「Juna-san của công chúng」 . Sau khi chúng ta tập hợp được thêm nhiều Loreleis và phát triển họ trở thành những tài năng có thể thành công trên con đường của họ, khi đó tôi chắc chắn sẽ đến và thu nhận em.」(Souma)

「…… Em sẽ đợi đến ngày đó. Thưa Bệ Hạ」(Juna)

Juna-san nói vậy và biểu lộ một nụ cười của người thiếu nữ.