Một tháng đã trôi đi kể từ khi Vương quốc Quân Elfrieden đoạt được thành phố thủ đô của Công quốc Amidonia [Van]. Ban đầu, công dân Van nghĩ rằng ách chiếm đóng sẽ rất khắc nghiệt. Thế nhưng, vì Souma đã giám sát nghiêm ngặt hành vi của binh lính, nên trật tự công cộng thực chất còn đảm bảo hơn so với khi nơi này chưa bị giành mất quyền kiểm soát. Nhờ vào việc phân phối bánh bao rễ Susanna, nỗi khiếp sợ nạn đói cũng đã tan biến. Bức tường cảnh giác mà nhân dân dựng lên dần dần hạ thấp. Những kẻ có thể thổi bùng lên phong trào nổi dậy: các Quý tộc và Hiệp sỹ, hầu hết đã đào tẩu khỏi thành phố rồi. Vào thời điểm hiện tại, một bầu không khí hoàn toàn yên bình đã được lập lại tại nơi đây.
Nếu chỉ dừng lại ở trạng thái ấy cũng đã ổn rồi, nhưng [Chương trình Ca nhạc] được phát sóng trực tiếp của Souma đã kích thích niềm đam mê nghệ thuật trong lòng công dân Van tới độ trên các góc phố và con đường xuất hiện những người hát rong cất giọng ca, những nhà diễn tấu chơi nhạc khí và thực hiện các tiết mục đường phố. Không chỉ thế, số lượng những ngôi nhà nhanh chóng khoác lên mình chiếc áo sặc sỡ với lớp sơn đầy màu sắc hoặc được trang trí một bên tường với bức họa thể hiện gương mặt tuyệt sắc của Tam Ca Lorelei, Nữ Phát thanh viên Chris, hoặc Người dẫn Chương trình Aisha, đang ngày một tăng lên. Tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát đến mức thật khó mà tin được rằng nơi đây chỉ một tháng trước, đây vẫn là một quân trấn.
Souma đã sáng tạo ra thuật ngữ [Phục Hưng Amidonia] để chỉ những gì xảy đến tại Van. Đây chỉ là … bước chuyển biến đột ngột gây nên tình thế hỗn loạn, vì thế ngày nào cũng nổ ra tranh chấp khi các nhà diễn tấu cùng ganh đua nhau chiếm một địa điểm trên phố. Tam Quân hạ trại ngoài thành phố: Lục quân, Hải quân và Không quân chỉ có thể thương lấy những đồng đội của mình, Vương Vệ Cấm Quân phải đóng tại vùng nội vi và lĩnh nhiệm vụ hòa giải các vụ xích mích kiểu như thế. Nhưng nói thêm thì, những mối bất hòa này không thể nào dẫn tới một cuộc nổi dậy quy mô lớn, nên xét chung, Van là một nơi vô cùng yên bình.
◇ ◇ ◇
“C – công chúaaaaaaa~!”
“Kya~!”
Thế nhưng, vào ngày hôm ấy, một giọng nói lanh lảnh cất lên. Buổi sáng đó, Liscia đang ở tại căn phòng mà cô ấy sử dụng để thay đồ, và rồi, Aisha vội vã lao thẳng vào trong mà chẳng gõ cửa lấy một tiếng. Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến Liscia kinh ngạc chôn chân, nhưng Liscia chợt nhớ rằng mình đang thay đồ dở và ở trong tình trạng bán khỏa thân. Sau đó, cô vừa khoác lên người bộ quân phục thường ngày vừa tung hàng loạt câu hỏi vào Aisha.
“Có chuyện gì thế, Aisha? Sao cậu lại hốt hoảng tới mức ấy?”
“Đ – đó là bởi … Bệ hạ … Bệ hạ đã…”
Có lẽ vì hụt hơi, nên lời nói của Aisha rối loạn hết cả.
“Bình tĩnh lại nào. Giờ thì, hít thật sâu nhé.”
“Đ – được … Hu-……fuuh~”
Thực hiện hệt như điều Liscia đề xuất, Aisha hít một hơi sâu và cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Vậy, có chuyện gì xảy ra với Souma thế?”
“Phải, thực ra, khi ghé thăm Bệ hạ để nói lời chào buổi sáng, mình đã tiến vào phòng chính vụ mà anh ấy đã tận dụng làm chốn riêng tư, thế nhưng, chẳng thấy Bệ hạ đâu hết … Sau đó, mình thấy một bức thư mà anh ấy đã để lại.”
Aisha đưa ra một tờ giấy, Liscia nhận lấy và đọc. Nội dung bên trong là: [Tôi sẽ chu du một chuyến. Làm ơn đừng kiếm tìm tôi. Souma Kazuya][1]. Khi Liscia đặt tay lên trán và thở dài, Aisha lại trở nên hoảng loạn lần nữa.
“C – chúng ta nên làm gì đây? Cần khẩn trương tìm kiếm anh ấy hay là-”
“Đó chính là lý do mình bảo cậu bình tĩnh lại đấy. Hôm nay là ngày nghỉ của Souma.”
“Eh? Ngày nghỉ á?”
“Đúng thế.”
Liscia gật đầu với một Aisha đang mang nét biểu cảm trống rỗng.
“Vì dạo gần đây anh ấy đã ngập đầu trong công việc, tình trạng tinh thần của anh ấy đang mấp mé bờ vực suy sụp, nên mình khuyên anh ấy nghỉ ngơi một ngày. Mình cũng đã được Hakuya cho phép đàng hoàng rồi. Hơn nữa, vì Souma lại thốt ra một điều chẳng lành mạnh chút nào như [Vậy thì anh sẽ thư giãn trong phòng mình và chế búp bê nhé], nên mình đã nhờ Tomoe ép buộc kéo anh ấy ra bên ngoài.”
“Mình không hề biết tí gì về vụ này cả! Chẳng phải mình là cận vệ của Bệ hạ sao!? Tại sao không ai báo cho mình chuyện này chứ!?”
Đôi mắt của Aisha trở nên đẫm lệ. Liscia nhún vai và lắc đầu.
“Bởi vì cậu quá nổi bật. Đây là quốc gia lấy Nhân Tộc làm trọng tâm, nên lẽ dĩ nhiên Hắc Tiên vô cùng hiếm hoi, thêm nữa, vài ngày trước đây, khuôn mặt cậu đã lên sóng trực tiếp, nên cải trang vi hành không hề phù hợp.”
“Thế nhưng, nơi đây đã từng là lãnh thổ của kẻ thù, đúng chứ!? Lỡ Bệ hạ và Tomoe có mệnh hệ gì, thì…”
“Đừng lo lắng mà. Souma và Tomoe đã cải trang rồi, thêm vào đó, còn được Juna-san và lực lượng Hải quân Lục chiến tinh nhuệ bí mật bảo vệ nữa, nên họ sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”
“Juna-dono cũng ở cùng họ sao? Nếu thế thì, chắc chắn sẽ … an toàn rồi……”
Aisha dừng lời khi cô nhớ tới nụ cười đầy trưởng thành của Juna. Juna chính là hóa thân cho quan niệm trong Aisha về một phụ nữ lý tưởng. Xinh đẹp, thanh lịch, mạnh mẽ, và tốt bụng; một người khiến bất cứ ai cũng vô thức bật ra: “Ah, mình muốn được như cô ấy.” Thế nhưng……, dẫu vậy, khi được nụ cười của Juna nhắc nhở cũng là lúc Aisha cảm thấy đầy lo lắng về sự thiếu hụt những khía cạnh nữ tính của bản thân. Nếu lơ đễnh, thì rốt cuộc mọi thứ ngon lành sẽ vuột khỏi tay mất, nên cô tự thuyết phục mình.
“… Sẽ … thật sự an toàn chứ?”
“………”
Thực ra thì, Liscia cũng đang mang cùng suy nghĩ với Aisha, nên cô ấy không thể đáp lời.
◇ ◇ ◇
“Thời tiết thật đẹp quá. Phải không, Nii-sama[2]?”
“Anh đồng ý, Tomoe-chan à.”
Vào thời điểm hiện tại tôi đang tay trong tay dạo bước với Tomoe-chan, cô em gái nuôi thuộc Bí Lang Tộc của tôi, băng qua con phố mua sắm tại Van tỏa rạng dưới ánh nắng ban mai. Vì dạo gần đây tôi đã làm việc cật lực tại phòng chính vụ, nên Liscia không thể mặc cho chuyện này tiếp diễn được và khuyên tôi nghỉ ngơi/thanh tra quanh lâu đài trọn một ngày. Mặc dù đã cân nhắc dành quãng thời gian này để lười biếng lăn lộn qua lại trong phòng mình hệt như một ông bố tận hưởng kỳ nghỉ, tôi lại bị bảo rằng “Vậy chẳng lành mạnh chút nào!”, và thế là Tomoe-chan kéo tôi ra bên ngoài sau khi nhận được lệnh từ Liscia.
Quả thực, bởi thành phố này là vùng lãnh thổ trước đây của kẻ địch, nên chúng tôi đã cải trang sơ sơ. Vì sở hữu diện mạo hệt như một kẻ xuất thân từ Quần đảo Cửu Thủ Long, nên tôi khoác lên mình trang phục của lữ khách tại đất nước ấy với chiếc áo khoác đi đường và mũ dạng hình nón[3], hệt như ngoại hình của Nhóc Bắc Phong[4] nào đó vậy. Trong khi đó, Tomoe-chan trông tựa hồ một Bạch Ma Đạo Sỹ trong một trò chơi[5] nọ, với phần đầu được che đi bằng chiếc mũ trùm của áo choàng. Trong bộ dạng thế này, thì rất khó để nhìn được khuôn mặt của chúng tôi. Mặc dù tôi quả thực đã nghi hoặc rằng liệu chúng tôi có thật sự cần cải trang như hiện giờ hay không,
“Whoa, nhiều cửa hàng quá đi, Nii-sama.”
…… nhưng sau khi chứng kiến Tomoe-chan đang vui vẻ ra sao, tôi lại nghĩ: Thôi, sao cũng được[6].
“Chúng ta sẽ ghé thăm cửa hàng nào khiến em thích thú, được không nào?”
“Vâng ạ♪”
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Tomoe-chan vừa đáp lại đầy hăng hái. Hah … Tôi được chữa lành rồi … Âm thanh loạt soạt từ bộ lông mềm mại của đôi tai sói khiến những cảm xúc trong tôi trở nên tốt hơn. Tôi cũng lên tiếng với người đang ở phía đối diện Tomoe-chan.
“Juna-san nè, cô thấy thế này ổn chứ?”
“Vâng ạ. Nếu đây là điều Kazuya-san muốn.”
Juna-san nở nụ cười đáp lại. Trong lần cải trang vi hành này, thay vì Aisha với diện mạo đầy nổi bật, thì Juna-san và mười thanh viên Hải quân Lục chiến tinh nhuệ sẽ âm thầm bảo vệ tôi … Yup, trong bí mật đấy …
“Umm, Juna-san nè?”
“Vâng, gì thế ạ?”
“…… Tại sao cô lại ôm lấy tay tôi vậy?”
Tôi đang xoa đầu Tomoe-chan bằng tay phải, còn tay trái thì Juna-san đang quấn lấy. Khoảng cách thực sự rất gần. Hôm nay, Juna-san đeo một thanh trường kiếm và mặc tấm giáp ngực bên trên bộ váy bằng vải, nên ngoại hình của cô chẳng khác nào một nữ phiêu lưu giả bình thường. Tôi không hề nhận thấy cảm giác đầy khiêu gợi ấy[7], nhưng tiếp xúc trực tiếp đã sưởi ấm tay tôi. Rồi Juna-san nở một nụ cười tinh quái với kẻ đang bối rối là tôi đây.
“Ah, em không thể làm thế này được ạ?”
“Không phải là không thể làm thế này được, nhưng … Chẳng phải cô nói sẽ bí mật bảo vệ tôi sao?”
“Chúng em đang thực sự hộ giá anh mà. Thậm chí ngay bây giờ đây, những thành viên Hải quân Lục chiến tinh nhuệ vẫn đang ngầm bảo vệ anh đấy. Họ đang canh chừng tại nơi được cho là điểm mù.”
“Kể cả như vậy thì … Chẳng phải gương mặt của Juna-san rất nổi tiếng sao?”
Công dân Amidonia đã biết đến Juna-san qua chương trình âm nhạc. Dẫu không đến mức quá nổi bật như cô Hắc Tiên Aisha, nhưng thời điểm hiện tại vẫn sẽ có ai đó đủ khả năng nhận diện ra khuôn mặt của Juna-san chứ? Khi tôi đề cập chuyện này với cô ấy, Juna-san mỉm cười đáp lại.
“Ổn mà. Khi ấy, em trang điểm nên ấn tượng sẽ khác đấy.”
Vì cô ấy đã nói vậy, tôi mới để ý rằng hôm nay Juna-san chỉ trang điểm cực kỳ nhẹ nhàng thôi. Với vai trò một nữ ca sỹ, có lẽ cô ấy cần “lớp trang điểm mê hoặc” khi đứng trên sân khấu hoặc đối diện với ngọc phát thanh. Nhưng ngay cả lúc này đây, Juna-san cũng mang một vẻ đẹp tự nhiên, cô ấy trông trẻ hơn ba tuổi khi không trang điểm. Bây giờ nhìn cô ấy mới đúng độ tuổi của mình.
“Đúng thế… Nhìn em trưởng thành hơn nhờ lớp trang điểm.”
“Không, cả cử chỉ của cô nữa … Nhưng đúng hơn thì cô cảm thấy phiền vì điều đó.”
“Suy cho cùng, em là phái yếu mà … Bệ hạ, anh ghét việc em ôm lấy tay ư?”
Juna-san thể hiện một nét biểu cảm vương chút bất an. Khuôn mặt của cô ấy … Thật không công bằng mà …[8]
“Làm sao tôi có thể ghét chứ. Quá thích là đằng khác ấy.”
“Fufufu, cảm ơn anh nhiều lắm.”
“Hafu … Quả chẳng sai chút nào, Juna-san thật xinh đẹp quá đi. Em mong mỏi được trở thành người giống như Juna-san đấy.”
“… Anh lại nghĩ Tomoe-chan nên là Tomoe-chan như hiện thời cơ?”
Tôi bất đồng quan điểm với Tomoe-chan đang nhìn Juna-san với ánh mắt lấp lánh. Tomoe-chan cũng là một bé gái dễ thương, nên khi lớn lên em ấy sẽ trở thành một người phụ nữ xinh đẹp hệt như Juna-san vậy …… Chính vì vậy, anh xin em, làm ơn hãy mãi là Tomoe-chan thuần khiết nhé.[9]
Cuối cùng, tôi cất bước với Juna-san ôm lấy cánh tay trái và tay trong tay cùng Tomoe-chan ở bên phải. Dẫu theo cách này thì danh tính thực sự của tôi sẽ không bị phát giác, nhưng đổi lại, thì thật khó mà chịu đựng được ánh nhìn đầy ghen tỵ từ các đấng mày râu và những người phụ nữ xì xào về mối quan hệ giữa chúng tôi thuộc kiểu gì đây. Vừa cố gắng không suy nghĩ đến chuyện này, tôi bắt đầu trò chuyện với Juna-san.
“Nhân đây, vì Van không hề sở hữu những cứ điểm khác nhau như Parnam và tôi cũng chẳng muốn thị sát nơi nào cả, hai người có muốn ghé thăm đâu không?”
“Khi họ nói rằng anh sẽ ra ngoài để thanh tra thị trấn vào ngày nghỉ của mình, em đã liên tưởng đến một điều gì đó mà.”
Juna-san nở nụ cười gượng gạo trước lối suy nghĩ nghiện làm việc của tôi. Sau đó, Juna-san liếc nhanh về phía Tomoe-chan và thì thầm với một giọng mà chỉ tôi có thể nghe được.
( “Nếu thế thì, hãy tìm cho Tomoe-chan một món quà, một bộ đồ chẳng hạn. Vì cô bé là một imouto[10], nên đây sẽ là món quà từ thành viên trong gia đình.” )
( “Ah, nghe tuyệt đấy.” )
Lúc này nghe cô ấy nhắc đến, tôi mới nhận ra rằng mình chưa hề thực hiện bất cứ điều gì dưới tư cách một người anh dành cho imouto là em ấy vì đã luôn luôn bận bịu trong phòng chính vụ (chính xác thì, em ấy là imouto của Liscia, nên sau này sẽ trở thành em vợ của tôi). Ngay cả trong những thời điểm ấy, Tomoe-chan vẫn cố hết sức trong việc thương thuyết với Rhinosaurus và Đười ươi. Để trả món nợ này với em ấy, chắc hôm nay tôi cần chiều chuộng em ấy nhiều nhất có thể.
( “Juna-san, cô biết cửa hàng cần tìm nằm ở nơi nào chứ?” )
( “Em đã tiến hành nghiên cứu sẵn rồi ạ. Xin hãy cứ giao cho em.” )
Juna-san nhẹ nở nụ cười.
◇ ◇ ◇
Cửa hàng mà Juna-san đề xuất là tiệm quần áo tương đối lớn tại một góc phố nọ. Trên tấm biển hiệu nho nhỏ là hàng chữ được viết đầy kiểu cách với nội dung [Ngân Lộc Hiệu]. Từ những món vật phẩm nối đuôi nhau xếp thành hàng trên cửa sổ trưng bày, có vẻ họ không chỉ bán quần áo, mà cả giày dép và phụ kiện nữa. Tôi thực sự không nắm được rõ qua con mắt thiếu chuyên môn của mình, nhưng hàng hóa dường như thuộc chất lượng cao, nên đây là một cửa hàng thượng hạng và xa lạ với một kẻ chỉ mặc những trang phục mua từ các thương lái bán sỉ hồi còn ở Nhật Bản như tôi.[11]
Nhân đây, kể từ khi đặt chân tới đất nước này, tôi chưa từng trải nghiệm cảm giác mặc trang phục không do mình làm nên. Vì dạo gần đây, kỹ năng may vá của tôi đã nâng cao từ việc chế tạo và bảo dưỡng những con búp bê Cậu nhóc Musashi-kun, nên ngoại trừ đồ lót thì toàn bộ trang phục tôi mặc đều là sản phẩm của chính bản thân. Mặc dù giữ cương vị của một người, chính xác mà nói thì, hưởng mức lương ngất ngưởng và quyền đặt hàng trang phục thiết kế riêng, nhưng tôi lại chẳng hề cảm thấy mong muốn thứ xa hoa ấy (chính vì thế mà tôi đã đầu tư khá nhiều vào Cậu nhóc Musashi-kun để tự vệ). Ngay cả chiếc áo sơ mi và quần tôi mặc dưới tấm áo khoác này cũng là sản phẩm của tôi đấy.
“Nii-sama thậm chí còn làm nên được một thứ như vậy nữa, Nii-sama thật tuyệt vời.”
“Tại vì chẳng có cửa hàng nào bán trang phục khiến anh cảm thấy thoải mái cả. Mà, một nửa là do sở thích của anh rồi.”
Tôi cảm thấy đầy tự hào khi nhận được ánh mắt tràn ngập vẻ tôn kính từ Tomoe-chan.
“Nhưng, thật bất ngờ làm sao. Một cửa hàng thời trang như thế này lại tồn tại ở Amidonia.”
“Đó là bởi sức ảnh hưởng của Kazuya-san đấy ạ. Trong chương trình âm nhạc, Kazuya-san đã chứng minh rằng bây giờ phụ nữ Amidonia có thể ăn diện vì họ đã là một phần của Vương quốc Elfrieden rồi. Nếu có cầu thì cung sẽ xuất hiện thôi.”
“Nhưng thành phố đang bị chiếm cứ, thì lượng hàng hóa sẽ thiếu hụt, phải chứ?”
“Vì tại đây có một Thương Hội. Vốn dĩ, ngoại trừ thực phẩm khan hiếm, Hội đã thực hiện điều phối nguồn cung hàng hóa. Đối với các thương nhân, họ là người cung ứng cho khách hàng, dù từ Vương quốc Elfrieden hay Công quốc Amidonia đi chăng nữa.”
Juna-san đã giải thích sự thực này cho tôi.
“Mọi chuyện xảy ra như vậy, huh?…”
“Vâng ạ. Do đó, những thương nhân hầu như không cảm thấy mình thuộc về bất cứ quốc gia nào cả.”
“Thì, cũng chẳng thể khác được, phải không?”
Dù có đứng trước cửa hàng và tiếp tục nói chuyện thì cũng vô ích, nên chúng tôi tiến vào bên trong và được một người đàn ông trung niên tóc bạc trong bộ trang phục giống nhân viên phục vụ quầy rượu chào đón. Chúng tôi chưa kịp nhận ra thì người đàn ông trung niên bảnh bao xức nước hoa hương trà đen, đã đứng thu hai chân lại, đặt tay lên ngực và lịch sự cúi chào.
“Xin chào mừng. Quý ngài đây là một lữ khách ạ?”
Trước câu hỏi ấy, ngôn từ của tôi như bị nghẹn lại. Tiết lộ danh tính thực là điều bất khả, nhưng làm sao chúng tôi có thể giải thích về tổ hợp một người đàn ông đội chiếc mũ hình nón, một nữ phiêu lưu giả xinh đẹp và hơn nữa, một bé gái sói trong chiếc mũ trùm trắng? Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ cách đáp lại câu này, thì Juna-san bước lên.
“Vâng ạ. Quý ngài đây là Kazuya-sama, một thiếu chủ từ cửa hàng lụa crêpe[12] tại Vương quốc Echigo, một trong những quốc gia thuộc Liên hiệp Quần đảo Cửu Thủ Long. Bé gái này là imouto của người, Tomoe-sama. Và, tôi là người được họ thuê đồng hành, xin hãy gọi tôi là “Silvia”. Sau này Kazuya-sama sẽ tiếp quản cửa hàng và người đang chu du tới nhiều quốc gia để mở mang kiến thức.”
Lời nói trôi chảy của cô thoát ra đầy tự nhiên. Mà đúng hơn, cô ấy vẫn nhớ đến câu chuyện ngẫu nhiên trong đó tôi nhận mình là một thiếu chủ từ cửa hàng lụa crêpe tại Vương quốc Echigo mà tôi đã kể khi ghé thăm cô nhân buổi hẹn hò cùng Liscia[13]. Mặc dù tôi đã hoàn toàn quên sạch những gì mình đã nói vào thời điểm ấy. Còn nữa, ai là Silvia thế? Người đàn ông trung niên bảnh bao không hề để lộ bất cứ biểu hiện đặc biệt nào và chỉ điềm tĩnh gật đầu và lẩm nhẩm,
“Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã chậm trễ trong việc giới thiệu bản thân. Tôi là Sebastian, quản lý hiệu này.”
“……”
Trong một thoáng tôi nghĩ, chẳng phải quản gia thường sử dụng cái tên đó sao? Nhưng sau đó tôi đổi ý vì nhớ ra rằng Sebastian thực sự không phải chỉ dành riêng cho quản gia. Sebastian tiếp tục nói.
“Vậy thì, hôm nay Quý ngài và Quý cô muốn tìm gì ạ?”
“Để xem nào … Lúc này tôi đang kiếm một món nào đó phù hợp với imouto của mình.”
“Eh!?”
Tôi đặt tay lên mái đầu của Tomoe-chan đang trong tâm trạng đầy ngạc nhiên và nhẹ nhàng xoa đầu em ấy.
“Như anh đã nói trước đây rồi đấy, xin hãy bảo anh nếu em thấy thích thú với thứ gì nhé.”
“Umm… Nhưng……”
“Ổn mà. Đôi khi hãy để anh thực hiện điều một người anh sẽ làm.”
Sau khi tôi cất lên những lời này, Tomoe-chan ngay lập tức hướng ánh mắt về phía Juna-san, cô sau đó gật đầu và nắm lấy tay Tomoe-chan lúc họ bắt đầu nhìn vào những vật phẩm trong cửa hàng. Dẫu còn cứng nhắc nhưng Tomoe-chan vẫn là một bé gái, và khi cùng Juna-san ngắm nhìn các món hàng, có thể thấy rằng em ấy dần dần bị chúng thu hút. Tôi quan sát khung cảnh một phụ nữ xinh đẹp và bé gái dễ thương thốt lên ‘kyakya ufufu’ và tận hưởng chuyến mua sắm của mình trong một lúc trước khi cũng bắt đầu nghía qua chỗ hàng hóa.
Quần áo, giày dép và đồ trang sức, hơn nữa còn cả mỹ phẩm nữa. Cửa hàng này thực sự buôn bán rất nhiều loại mặt hàng khác nhau. Như thể nơi đây là phiên bản Amidonia của 109 vậy (dù tôi chưa bao giờ ghé thăm 109 ở Shibuya)[14]. Dẫu phụ nữ đã trở nên nhận thức được về thời trang, nhưng có lẽ vì đây không phải thời đại phái mạnh theo đuổi nó, nên 80% diện tích cửa hàng đều dành cho y phục nữ. Dường như tiệm này chỉ bán áo khoác ngoài cỡ lớn cho đàn ông mà thôi.
Tôi cảm thấy hứng thú với một vài loại mặt hàng. Trước tiên là son môi. Màu sắc của chúng đa dạng, từ hồng cho đến nhạt hơn. Tiếp theo là phụ kiện kẹp tóc. Nó được làm từ vàng với một viên đá quý nhỏ nhìn tương đối đẹp mắt, thế nhưng lại thuộc mô tuýp con bọ rùa với vẻ trẻ con và đem đến cảm giác thiếu cân bằng. Thứ ba là chiếc vòng cổ choker. Lớp da nền mang màu lam phớt được khảm những lá bạc hình sao, và một con chim (phượng hoàng?) dang cánh tạo nên phần móc gài bằng vàng, khiến món đồ toát lên vẻ đầy lộng lẫy xa hoa.
Trong lúc quanh quẩn nhìn ngó khắp nơi như thế này, tôi nhận thấy trước mặt mình là một đôi giày lười nữ nhỏ nhắn với họa tiết ruy băng và ghim hoa đính kèm nhìn thực sự vô cùng dễ thương. Tôi tự hỏi liệu đôi giày lười này có thể nào phù hợp với Tomoe-chan được hay không đây.
“Nè, Tomo-”
“Thưa quý khách hàng.”
Khi tôi chuẩn bị cất tiếng gọi tới Tomoe, Sebastian nói với tôi từ phía sau. Tôi nghi hoặc quay lại nhìn và Sebastian cúi đầu.
“Xin lỗi vì sự khiếm nhã đường đột của tôi. Nhưng thưa Kazuya-sama, liệu tôi có thể hỏi ngài một điều được không?”
“…… Chuyện gì vậy?”
“Hãy xem như ngài đang trên chiến trường và tham dự một quân nghị với chư tướng tề tựu.”
Hah? Chiến trường? Quân nghị? Tại sao đột nhiên ông ta lại bàn về chủ đề này thế?
“Hãy giả dụ rằng ý kiến được đưa ra vào đầu buổi quân nghị rất tuyệt vời. Nếu là vị thống lĩnh tối cao, ngài sẽ ngay lập tức chấp nhận tư tưởng đó chăng?”
“… Không đâu. Tôi sẽ băn khoăn liệu còn sáng kiến nào khác nữa không.”
“Đúng thế. Chính vì vậy, nếu thuộc phe của vị tướng, và mang trong tâm trí một kế hoạch nào đó mà mình muốn đề xuất, tôi sẽ không tiết lộ ngay lập tức mà sẽ đợi cho tới khi buổi bàn thảo đi đến giới hạn.”
“Fumu[15]……”
“Điều tôi muốn nói là, sự thương lượng buôn bán giữa nam và nữ cũng là một chiến trường.”
“……Ah, tôi hiểu rồi.”
Cuối cùng thì tôi cũng nắm rõ điều Sebastian muốn ám chỉ. Nói cách khác thì, sẽ tốt hơn nếu tôi đợi thêm một lát nữa trước khi đề xuất đôi giày lười mà mình nghĩ rất phù hợp với Tomoe-chan. Chắc chắn vào lúc này, Juna-san và Tomoe-chan đang tận hưởng việc chọn lựa hàng hóa. Nếu mang một món nào đó tốt đến cho họ, thì rốt cuộc tôi sẽ dội gáo nước lạnh lên tâm trạng thoải mái của họ. Nếu họ chọn thứ tôi đã xác nhận chất lượng, thì quãng thời gian vui vẻ sẽ kết thúc và nếu họ không làm như vậy thì cuối cùng chúng tôi sẽ kẹt trong một tình huống đầy khó xử. Cả hai trường hợp chúng tôi đều không muốn xảy ra. Tôi cảm thấy ngưỡng mộ trước thái độ ân cần của Sebastian.
“Ông quả là … một chiến lược gia tuyệt diệu.”
“Tôi cảm thấy thật vinh dự khi nhận được lời ngợi khen của ngài.”
Sebastian cúi mình kính cẩn. Tôi vô thức muốn thốt lên, “Hahaha, lão này[16].”
“Nhân đây, ông sử dụng quân nghị để ám chỉ … Lẽ nào ông đã biết chúng tôi là …”
“Ôi Chúa … Xin hãy thứ lỗi cho sự thô lỗ của tôi. Thực ra, tôi mới chỉ giao thiệp với giới thượng lưu cho đến vài ngày trước, nên vẫn chưa thể gỡ bỏ thái độ với họ, vì thế tôi xin tạ lỗi nếu ngài cảm thấy bị xúc phạm. Khách hàng quen của tôi là người rất ưa thích chuyện trò theo lối này.”
“Không, tôi đâu phiền chứ. Có lẽ kẻ ấy là một quân nhân chăng?”
“Không – không, vị đó thực sự thuộc tuýp gấu mèo nhỏ dễ thương.”
Gấu mèo nhỏ (kẻ quỷ quyệt) …… eh? Thậm chí tay quản lý gấu mèo cũng gọi tên kia như thế sao. Tôi thấy hứng thú rồi đấy. Nhưng dù sao thì, tôi đã lén lút mua vài món hàng mà không bị Juna-san và Tomoe-chan thấy.
◇ ◇ ◇
Khi chúng tôi rời [Ngân Lộc Hiệu] thì đã quá giờ ăn trưa.
“Ah, Juna-san. Xin hãy chờ một lát.”
Tôi gọi Juna-san dừng lại khi cả nhóm đang dạo bước để tìm một nơi ăn trưa.
“Có chuyện gì xảy ra ạ?”
“Tôi muốn tặng cho Juna-san thứ này.”
Juna-san nghiêng đầu, “Gì vậy nhỉ?” khi tôi mang ra một gói đồ nho nhỏ. Juna-san nhận lấy và mở nó, phía bên trong là chiếc phụ kiện kẹp tóc hình con bọ rùa.
“Ah, đây là ……”
“Đây là phần bù đắp cho Juna-san vì đã âm thầm bảo vệ kẻ này trong ngày hôm nay.”
“Nhưng …”
“Xin hãy nhận lấy.”
Rồi tôi cầm chiếc kẹp tóc và đặt lên mái tóc của Juna-san. Hm, đúng như tôi nghĩ. Mẫu thiết kế quá trẻ con cho Juna-san trưởng thành ngày thường, nhưng với Juna-san trẻ trung hơn của hôm nay, thì cô ấy như một thiếu nữ giả vờ làm người lớn vậy. Cực kỳ đáng yêu.
“Hợp với em lắm đấy. “Juna[17]”.”
“!? Uuu……”
Dẫu hành xử như một người trưởng thành, nhưng Juna-san lại biểu lộ khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngùng hiếm thấy. Cuối cùng tôi đã ghi điểm với một Juna-san đầy trưởng thành[18]. Sau đó cô nàng quay mặt đi.
“Bệ hạ nè, nếu Bệ hạ tặng một món quà cho người con gái nào đó, thì làm ơn cũng làm điều tương tự với Công chúa ạ. Việc Bệ hạ thành thân với vài nữ nhi đã được quyết định rồi phải không ạ? Nếu vậy thì anh không thể thiên vị được. Bệ hạ mong muốn yêu thương tất cả như nhau hay chỉ đơn thuần thực hiện hôn nhân chính trị và tận đáy lòng không hề yêu thương họ, trong trường hợp nào đi chăng nữa thì nhiệm vụ cực kỳ quan trọng của anh là không được để nảy sinh xích mích giữa họ ……”
Cô ấy liến thoắng nói một lèo … Có lẽ vì nàng đang ngượng chăng?
“Ổn cả mà. Thực ra anh cũng đã mua quà cho Liscia và Aisha rồi đấy.”
Dù trong các bộ cánh mỹ miều hay trang phục thông thường (ngay cả khi trên chiến trường), Liscia vẫn ưa thích những gì không ngăn trở chuyển động của mình, nên tôi đã chọn chiếc vòng choker lam bằng da vô cùng phong cách mà không hề hạn chế cô ấy. Giống như Juna-san, trước đây tôi cũng từng được Aisha giúp đỡ, nên đã lựa một thỏi son môi rất hợp với làn da rám nắng mạnh khỏe của cô. Khi dẫn chương trình âm nhạc, tôi đã nhận ra điều này, nhưng dường như cô nàng cảm thấy lo lắng về vẻ nữ tính của bản thân đấy.
“Chính vì vậy, đừng lo lắng nhé.”
“T – thật thế ạ?”
“Phải. Mà nhân đây, Juna-san nè[19]?”
“… Dạ, gì ạ?”
“Đâu phải “Bệ hạ” chứ, mà nên là “Kazuya-sama”, nhỉ?”
“Ah ……”
Vừa mới đây, Juna-san gọi tôi là Bệ hạ chứ không phải Kazuya-sama. Quả chẳng sai chút nào, cách nói liến thoắng ấy là nhằm che giấu nỗi ngượng ngùng của nàng ta thôi. Juna-san bộc lộ một khuôn mặt ửng đỏ u sầu.
“Kazuya-sama … Anh tinh quái đến bất ngờ đấy ạ.”
“Thực vậy sao?”
“Vâng. Không chỉ vậy đâu, anh còn là chuyên gia quyến rũ nữa.”
Vừa nói, nàng vừa ôm lấy cánh tay trái của tôi thêm một lần nữa, có hơi mạnh hơn bận trước đôi chút. Khi tôi ghé mắt qua vai mình, Juna-san đang mỉm cười và chiếc kẹp tóc trên đầu nàng đang tỏa sáng lấp lánh.
◇ ◇ ◇