“Kazuya … con nghĩ lý do nào khiến mọi người lập gia đình?”
Nội đặt cho tôi câu hỏi đó vào một ngày thu tĩnh lặng. Lễ truy điệu theo Phật giáo đánh dấu một tuần kể từ khi bà nội tôi qua đời chỉ vừa mới được tổ chức trước đấy mà thôi. Khi ấy, tôi đang một mình trong khu vườn cùng Nội, lơ đễnh ngước nhìn đăm đăm lên bầu trời.
Không hiểu được câu hỏi, tôi vật lộn kiếm tìm lời đáp và vào lúc đó, Nội trả lời. Trông người như thể vừa sực tỉnh ngộ ra.
“Để họ không phải rời bỏ trần gian trong đơn độc. Ông chợt mang suy nghĩ ấy khi chăm sóc cho bà nội con. Dẫu chúng ta đã mất đi con trai và mẹ con quá sớm, nhưng vẫn có con ở đây vì chúng ta. Chính bởi vậy, chúng ta cảm nhận được niềm hạnh phúc trong cuộc sống. Mối dây liên kết mà chúng ta đã tạo dựng sẽ trường tồn ngay cả khi bản thân chính mình không còn tồn tại. Dẫu đối với sinh thể nào đi chăng nữa, ngọn nguồn cho niềm tự hào ấy cũng là vĩ đại nhất.”
“Nội ơi…”
“Chính vì thế, ông muốn nói con nghe điều này. Kazuya, hãy dựng xây một tổ ấm. Và, một khi đã thực hiện được, thì dẫu có chuyện gì xảy ra cũng phải bảo vệ họ. Con luôn là một cậu nhóc nhạy cảm. …Không, ông nghĩ mình nên nói rằng con luôn mang xu hướng suy nghĩ đầy lý tính về mọi thứ.”
Tôi lặng im không cất lời.
“Nhưng, nghe này, tuyệt đối đừng hành động như vậy trong chuyện gia đình. Một khi con đã nắm lấy tay họ, đừng bao giờ buông lơi. Đặt tính mạng mình vào hiểm nguy và bảo vệ họ cho tới thời khắc sau cuối, dẫu thế nào đi chăng nữa. Ông chắc chắn nếu như hành động theo cách ấy, con sẽ có thể mang trong mình suy nghĩ rằng ‘Ta đã sống một cuộc đời thật tốt đẹp’ khi giờ khắc của bản thân đã điểm. Hệt như bà nội con vậy … và cả ông nữa.”
“… Nội đang khiến chuyện này nghe như di mệnh của mình vậy,” tôi nói với giọng trêu ghẹo, nhưng Nội gật đầu hoàn toàn nghiêm túc.
“Ông ngày càng gần đất xa trời. Đây có thể là những lời sau cuối ông để lại cho đứa cháu mà một ngày kia sẽ trở nên đơn độc của mình.”
Vào thời điểm ấy, tôi không thể cất lời đáp lại.
Và lúc này đây, như thể người chỉ gắng cầm cự để chứng kiến tôi vượt qua kỳ thi đại học, Nội đã rời đi đoàn tụ với người bạn đời của mình. Trong ngôi nhà mà bây giờ chỉ còn một mình đơn côi ấy, tôi thì thầm với chính bản thân.
“Cháu biết rồi ạ. Cháu chưa hề quên đi di mệnh của người đâu, Nội.”
Hãy xây dựng một tổ ấm, và bảo vệ họ dẫu chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa.
Khắc ghi lời hứa ấy trong trái tim mình, tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Mọi chuyện vốn dĩ sẽ là như thế đấy.
◇ ◇ ◇
“Hỡi vị Anh hùng! Thật tuyệt khi cậu đã chú tâm tới lời hiệu triệu của ta,” một người đàn ông vừa xuất hiện trước mắt tôi nói. Ông ấy sở hữu vóc người tầm trung, và dường như đang nỗ lực thể hiện dáng vẻ uy nghi. Tôi nghĩ vị này khoảng 40 đến 50 tuổi. Ông ấy khoác lên mình một tấm bào đủ dày để đóng vai trò như chiếc áo khoác, và đội trên đầu một vương miện hoàng kim tỏa sáng rực rỡ. Chỉ nhìn qua, tôi đã có thể ngay lập tức nói rằng vị này là một nhà Vua.
Vậy, người phụ nữ trẻ tuổi với vẻ đầy cao quý đang đứng kế bên ông ấy chính là hoàng hậu sao? Cô sở hữu sắc đẹp tuyệt vời với mái tóc vàng ánh kim và vận bộ váy vô cùng lộng lẫy. Trông có vẻ như cô ấy mới khoảng 30 tuổi thôi.
Hãy ngừng lại và suy xét tình hình thật cẩn trọng nào, tôi nghĩ. Một bức trần cao chót vót đầy thừa thãi, những dãy cột trụ bằng cẩm thạch, và tấm thảm đỏ phía dưới tôi. Binh sỹ trong tư thế đứng nghiêm xuất hiện ở cả hai bên, và hòa lẫn trong số họ là một nhân vật mang nét ngoại hình tương tự với hình ảnh vị thủ tướng mà các bạn vẫn thường mang trong tâm trí.
Đó là một cung điện đem tới cảm nhận như được dựa trên màn mở đầu của RPG. Có nhà Vua, cung điện, và câu nói “Hỡi vị Anh hùng” mà tôi vừa được nghe.
… Được rồi, bình tĩnh lại nào, tôi tự nhủ với bản thân. Hoảng loạn sẽ không cải thiện được tình hình đâu. Việc trước nhất cần giải quyết chính là … Phải, tôi sẽ bắt đầu từ thu thập thông tin.
“Ta – Tại sao cậu lại nhìn ta như thế? Cậu phiền lòng vì ta đã triệu cậu tới đây sao?” Nhà Vua cất giọng đầy lo lắng khi tôi quan sát ông ấy chằm chằm.
“Không phải thế đâu … Tôi chỉ nhận thức chưa sâu sắc về tình hình thôi mà. Tôi có thể yêu cầu ông giải thích được chứ?”
“C – Cậu quả thực vô cùng điềm tĩnh đấy. Thật đáng ghen tỵ làm sao…”
“Thưa Bệ hạ …” Tôi bắt đầu.
“K – Không có gì đâu!”
Vị thủ tướng hắng giọng, và Nhà vua nhảy dựng lên một chút. Chứng kiến màn tương tác nho nhỏ ấy, hoàng hậu bật cười khúc khích, và những người lính đứng ngoài quan sát nở nụ cười đầy gượng gạo. Từ đoạn hội thoại, tôi có thể hiểu rõ Nhà vua thực sự là một con người đôn hậu, tốt bụng đúng như ấn tượng mà ông ấy đã để lại trong mình. Tôi cảm nhận rằng vị này thiếu đi khí chất thống lĩnh cần có của một nguyên thủ quốc gia, nhưng ông ấy lại thuộc tuýp người mà nhân dân yêu mến. Dẫu vậy, chuyện đó chẳng quan trọng.
Tôi chủ tâm điềm tĩnh đưa ra câu hỏi của mình để không tỏ vẻ hăm dọa ông ấy. “Vậy, nếu tôi hiện diện tại đây, thì đồng nghĩa rằng đang có một quỷ vương tiến hành xâm lăng hay gì đó à?”
“Cậu thực sự nắm bắt rất nhanh đấy. Đúng yy hệt như điều cậu nói.”
Tôi liền á khẩu. Thật sao …? Đây không phải một giấc mơ, phải chứ? Không đâu, tôi chỉ muốn thử nói điều đó mà thôi. Tôi có thể phân biệt rạch ròi giữa cơn mơ và thực tại. Chuyện này không hề gây nên cảm giác chếnh choáng như giấc mộng ấy. Đủ bốn giác quan, trừ vị giác ra, đang báo với tôi rằng đây là thế giới thực.
Đây chính là … thực tại … Hãy để tôi nhắc lại lần nữa. Thật sao …?
“C – Có vấn đề gì vậy, vị Anh hùng? Tại sao đột nhiên cậu lại ôm đầu thế?”
“Không, đừng lo lắng về chuyện đó. Tôi chỉ cảm thấy hơi chóng mặt thôi mà.” Cơn đau đầu bắt đầu ập tới, nhưng tạm thời lúc này đây, tôi phải chịu đựng nó thôi. “Bây giờ tôi cảm thấy ổn mà. Làm ơn, hãy giải thích tình hình đi.”
“C – Cậu chắc chứ? Được thôi, ta sẽ đưa ra lời giải thích.”
Sau đó Nhà vua hăng hái bắt đầu màn giải thích dài dòng về lịch sử thế giới, hệt như những gì bạn có thể thấy trong một RPG xưa cũ. Nó lê thê tới độ khiến tôi sẽ phải kiếm tìm nút Bỏ qua Văn bản nếu đây là một trò chơi, nên tôi sẽ tóm tắt lại một chút cho độc giả các bạn.
Trước hết, ông ấy nói về thế giới này.
Nơi đây được tạo nên bởi siêu lục địa Landia và rất nhiều các hòn đảo với các kích cỡ khác nhau. Trên siêu lục địa Landia, xuất hiện một số lượng đông đảo các quốc gia lớn nhỏ. Cư ngụ tại đây ngoài loài người ra còn tồn tại thú nhân, tiên, người lùn và long nhân trong số những tộc khác. Ở vài nước thì họ chung sống với nhau, lại có quốc gia thiên vị biệt đãi hoặc cấm nhập cư đối với riêng một tộc và còn nhiều nữa. Những quốc gia này sở hữu muôn hình vạn trạng và họ đôi khi lại đấu tranh lẫn nhau giành lấy quyền uy tối thượng. Thế nhưng, kể từ khi Quỷ Vương Lĩnh xuất hiện, dường như tất cả những nước trên, về vẻ bề ngoài, đã giữ một vị thế hợp tác lẫn nhau.
Tiếp theo, Nhà vua nói về Quỷ Vương Lĩnh và Quỷ Vương.
Khoảng một thập kỷ trước, tại vùng xa xôi tận cùng phía bắc của siêu lục địa Landia, một không gian được mệnh danh “Quỷ Giới” đã xuất hiện, và lũ quái vật với rất nhiều kích cỡ và hình thù khác nhau tuôn tràn từ đây, đẩy Đa Bắc Quốc vào cơn hỗn mang. Những đất nước này thiết lập nên một liên minh và tổ chức đội quân chinh phạt nhằm phái tới Quỷ Giới này.
Thế nhưng, lực lượng này đã bị hủy diệt. Tại Quỷ Giới, xuất hiện những con “quái vật” với trí tuệ cực kỳ thấp (hoặc, vài người sẽ nói một cách lý thuyết rằng, không hề có), cũng như loài “quỷ” đầy thông minh và đồng thời là những chiến binh hùng mạnh. Chính những con quỷ đã hủy diệt đội quân chinh phạt. Không chỉ thế, mọi người còn rỉ tai nhau về sự tồn tại của một vị chúa tể cai trị những con quỷ, một “Quỷ Vương”, dẫu điều này vẫn chưa được xác thực.
Sau trận chiến ấy, các quốc gia trên đã mất đi lực lượng chiến đấu chủ chốt, và chẳng ai trong số này sở hữu sức mạnh để tự vệ trước những con quái vật xuất hiện từ Quỷ Giới. Mới chỉ nắm giữ phần lãnh thổ tương đương một tiểu quốc cho tới thời điểm đó, quỷ quân đã hủy diệt Đa Bắc Quốc và tiến tới thống trị một phần ba lục địa. Phần lãnh thổ này hiện nay được gọi với cái tên “Quỷ Vương Lĩnh”. Dẫu vào tạm thời vào lúc này bước tiến của chúng đã ngưng lại, nhưng người ta nói rằng lý do cho việc trên chính bởi tiền tuyến được mở rộng đã khiến lũ quỷ và quái vật trải mỏng lực lượng hơn, tạo điều kiện cho những quốc gia đơn lẻ có thể đương cự lại chúng. Như vậy không đồng nghĩa rằng nhân loại đã nắm trong tay một phương thức quyết định để xoay chuyển thế trận. Tại các quốc gia tiền tuyến, tình hình đã sa xuống vũng bùn bế tắc.
Sau màn giải thích ấy, Nhà vua nói về đất nước này.
Đây là Vương quốc Elfrieden, một quốc gia tầm trung nằm ở phía Đông Nam của lục địa và được cai trị dưới một nền quân chủ. Đất nước này khởi thủy được kiến lập nên nhờ sự chung sức của đa tộc, và dù quốc vương là con người, nhưng tại đây những thành viên của dị tộc vẫn được chấp nhận mà không bị phân biệt đối xử. Dẫu thuộc tộc gì đi chăng nữa thì ai ai cũng đều hưởng quyền công dân, và ngoại trừ “Vương nghiệp”, thì họ có thể làm bất cứ công việc nào mà mình khao khát. Thậm chí đến cả vị Thủ tướng vừa phàn nàn với Nhà vua lúc trước cũng là một bán tiên, với dòng dõi lai giữa người và tiên.
Vì họ không giáp ranh với Quỷ Vương Lĩnh, nên rất ít cuộc tấn công từ quái vật xảy ra. Thế nhưng, trước hết đất nước này đã rất yếu đuối, và quốc khố cũng chẳng đủ đầy cho lắm. Trong những năm gần đây, tình trạng thiếu lương thực đã trở nên đặc biệt tồi tệ, và chuyện đó chỉ làm trầm trọng thêm vấn đề những người tị nạn bị trục xuất bởi sự mở rộng của Quỷ Vương Lĩnh phiêu dạt tới đây.
Mây bão đen tối báo hiệu hiểm nguy đã bủa vây cả lĩnh vực nội chính lẫn quốc tế.
Dường như mối quan hệ với Đế quốc Gran Chaos, quốc gia lớn nhất trên lục địa ngoại trừ Quỷ Vương Lĩnh, đang đặt trong tình trạng căng thẳng. Đế quốc chia sẻ đường biên giới rộng nhất với Quỷ Vương Lĩnh và cũng chính là kẻ đã dẫn dắt cuộc xâm lăng Quỷ Vương Lĩnh đầu tiên. Sau khi thất bại về tay chúng, dường như Đế quốc đang yêu cầu trợ phí từ các nước khác. Nói cho đơn giản thì, họ đang đề nghị những quốc gia nằm cách xa Quỷ Vương Lĩnh cung cấp hỗ trợ tài chính cho các nước nằm lân cận khu vực đó. Dẫu là “đề nghị”, nhưng khi xuất phát từ quốc gia hùng cường bậc nhất trong toàn bộ nhân tộc, chúng lại giống với một tối hậu thư hơn. Một trong số ấy đã được gửi tới Vương quốc này, nhưng trong tình thế hiện thời, chi trả quả là một hành động khó thực hiện.
Cuối cùng, Nhà vua nói về việc “triệu hồi anh hùng” đã đưa tôi đến thế giới này.
Dường như, trong lời yêu cầu chiến trợ phí xuất phát từ Đế quốc, đã xuất hiện lối nói dông dài mang nội dung như sau, “Nếu không thể chi trả, hãy tiến hành nghi lễ triệu hồi anh hùng được truyền lại tại đất nước các ngươi, và giao quyền kiểm soát vị anh hùng được triệu tới đó cho Đế quốc.” Đã quá hiển nhiên rằng đất nước này chẳng lấy đâu ra ngân sách để thanh toán, và có lẽ đó chính là ý định của Đế quốc ngay từ đầu. Có lẽ họ muốn sử dụng vị anh hùng vì tiềm năng chiến đấu của hắn, có lẽ họ muốn giải phẫu và nghiên cứu hắn, hoặc có thể ngay từ đầu họ chẳng hứng thú gì với hắn, mà đơn thuần muốn tận dụng việc Vương quốc không đáp ứng được lời yêu cầu của mình như một biến cố khơi mào chiến tranh nhằm tiến hành xâm lược. Khi chẳng thể biết được khát khao của Đế quốc, suy đoán chỉ dẫn đến nhiều suy đoán hơn mà thôi, và Vương quốc đã trở nên nghi hoặc mọi thứ.
Đối phó với tình thế của mình, Vương quốc quyết định triển khai nghi thức triệu hồi anh hùng. Họ vẫn chưa đưa ra lựa chọn giữa việc giao lại quyền kiểm soát vị anh hùng hay không, nhưng nếu thành công thì ít nhất họ sẽ nắm giữ trong tay một lá bài để đàm phán. Vì thế, họ cần hưởng ứng với lời đề nghị, và thể hiện rằng mình có ý định tiến hành nghi thức.
… Bởi bạn đã nghe được tới chừng này, tôi dám cá có lẽ bạn đã đoán được rằng Nhà vua chưa từng nghĩ mình thực sự xoay xở triệu hồi được một vị anh hùng.
“Nè!” Tôi vô tình hét lên với ông ấy, và Nhà vua khiếp đảm nhảy dựng ngược.
“Eek! Ta vô cùng xin lỗi!”
“Oh, xin lỗi,” Tôi lên tiếng. “Tôi đã nhất thời đánh mất sự điềm tĩnh.”
Dẫu cư xử như thế này, nhưng ông ấy vẫn là một Nhà vua. Tôi sẽ phải kiềm chế bản thân khỏi bất cứ thái độ vô lễ nào thêm nữa.
Ấy vậy mà … Tôi quả thực đã được triệu hồi ngẫu nhiên mà thật sự không một ai kỳ vọng bất cứ điều gì từ mình sao? Sau khi tự trấn tĩnh lại một lúc, tôi hỏi Nhà vua.
“… Vậy, ông tính hành động ra sao?”
“V – Về chuyện gì?”
“Cả cái mớ ‘giao quyền kiểm soát tôi cho Đế quốc’ ấy.”
“Chuyện đó thì … Ta nên làm như thế nào đây? Quả thực là một tình thế khó khăn mà.” Nhà vua thật sự mang vẻ phiền muộn.
Điều đó khiến tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên đôi chút. Tôi đã trông chờ ông ấy kêu khóc “Đế quốc đáng sợ lắm! Làm ơn, hãy đi và phục vụ họ vì Vương quốc chúng tôi!” và cầu xin tôi làm thế. Suy cho cùng thì ông ấy trông có vẻ khá nhút nhát mà.
“Điều gì khiến ông trăn trở?” Tôi đưa ra câu hỏi. “Ông e ngại Đế quốc, phải chứ?”
“Ta sợ! Chính vì thế nên ta đang trăn trở về vấn đề này đây!”
“Nếu được xen ngang, xin hãy cho phép kẻ này giải thích,” vị Thủ tướng bán tiên cất giọng và tiến về phía trước. “Vào thời điểm hiện tại, chênh lệch về sức mạnh giữa đất nước chúng tôi và Đế quốc là rất rõ ràng. Chúng tôi đơn giản không ở vào thế có thể từ chối khi Đế quốc đưa ra yêu cầu về điều gì đó. Trong khi chúng tôi mắc kẹt trong tình huống này, cậu chính là lá bài may mắn độc nhất rơi vào tay chúng tôi. Thế nhưng, một khi đã xuất bài, chúng tôi sẽ chẳng còn lại bất cứ thứ gì để sử dụng khi đàm phán với Đế quốc. Dẫu bận này có thể sống sót bằng cách làm theo lời họ nói, nhưng lần tới chúng tôi sẽ hành động ra sao khi xảy ra chuyện gì? Khi ấy, có lẽ chúng tôi chỉ làm được một việc, từ bỏ lá bài duy nhất của mình.”
Tôi trở nên lặng thinh. Chẳng quá khó khăn để hiểu thấu điều ông ấy đang nói.
Điều đã xảy đến với Bắc Fujiwara sau khi họ từ bỏ là bài duy nhất của mình, Minamoto no Yoshitsune, là một ví dụ tuyệt vời. Những kẻ nhượng bộ trước lời hăm dọa, buông bỏ lá bài duy nhất trong tay mình sẽ chỉ đón nhận được cái kết u ám mà thôi.
“Mà anh hùng là gì vậy?” Tôi hỏi.
“Người ta nói rằng anh hùng chính là “người dẫn dắt biến chuyển của một kỷ nguyên”, vị Thủ tướng đáp lại.
Hmm … Vậy ra đó không chỉ là người tiêu diệt Quỷ Vương sao?
“Chẳng phải thế thì hơi mơ hồ một xíu à?” Tôi hỏi.
“Cậu thấy đấy, chúng tôi không sở hữu nhiều tư liệu đâu.”
“… Nếu vậy thì xin đừng tiến hành nghi lễ chứ.”
“Tôi không thể nào xin lỗi đủ cho tình thế này”, vị Thủ tướng trang trọng nói.
Đưa ra với tôi một lời xin lỗi quan liêu thông lệ sẽ chẳng giúp ích gì đâu …
Dẫu vậy, đây vẫn là một vấn đề. Không thể hành động dựa trên thông tin thiếu hụt. Đồng nghĩa rằng điều chúng tôi cần nhất hiện tại chính là thời gian.
“Thưa ngài, tôi có một đề xuất.”
“Gì thế? Cậu có thể tự do lên tiếng.”
“Chúng ta có thể trao đổi về những chuyện sẽ xảy ra từ lúc này trở đi không? Không phải đứng ở đây, mà tại một nơi nào đó chúng ta có thể ngồi xuống và luận bàn lâu dài. Chỉ tôi, ông và vị Thủ tướng.”
“Hm. Ngươi nghĩ sao, Marx?”
“Vâng, được ạ.” Vị Thủ tướng với cái tên Marx gật đầu tán thành.
Vì đã đạt được sự đồng tình của họ, tôi đưa ra thêm một yêu cầu khác. “Làm ơn, hãy tập hợp tất cả tài liệu có thể về đất nước này. Hãy đặc biệt đặt trọng tâm vào cân bằng báo cáo thanh toán, cũng như các tài liệu trong lĩnh vực nông, lâm, ngư nghiệp; kinh tế, thương mại, công nghiệp; và đất đai, cơ sở hạ tầng, giao thông. Có lẽ chúng ta đủ khả năng xoay xở kiếm được phần phí mà Đế quốc đang yêu cầu. Ngoài ra, tôi còn muốn thêm những tài liệu các ông nắm giữ về các anh hùng … nhưng, ừm, chuyện đó để sau đi.”
“Được. Ta sẽ sai người thu thập ngay tức thì”, Nhà vua nói.
Vào lúc này, chúng tôi nghỉ ngơi, và sau đó tôi được triệu tới phòng chính vụ của Nhà vua.
Yên vị trên một chiếc sofa thoải mái đối diện với Nhà vua và vị Thủ tướng Marx, chúng tôi tổ chức hết cuộc họp này đến cuộc họp khác. Về chi tiết thì chúng tôi cơ bản trao đổi tất cả những gì hiện có để nói. Công nghiệp, kinh tế, hệ thống thuế, chính sách nông nghiệp, chuẩn bị quân sự, đối ngoại … của đất nước này, chúng tôi bàn bạc không sót mặt nào.
Những cuộc họp diễn ra trong trọn vẹn hai ngày. Điều này phần nào là vì tôi đã đặt câu hỏi về từng chi tiết nhỏ nhất của những tài liệu mà mình đã nhờ họ thu thập, và họ bày tỏ mối quan tâm mãnh liệt với những chính sách mà tôi đề xuất tới một mức độ kỳ dị. Từ giữa buổi họp, Nhà vua thể hiện thái độ chăm chú đến say mê với tôi, như thể ông ấy đã trở thành một con người hoàn toàn khác biệt.
Thời điểm hiện tại đang là 2 ngày kế tiếp. Sau này những binh sỹ gác cửa sẽ nói với mọi người rằng, khi rời khỏi căn phòng, Nhà vua có nét biểu cảm rạng rỡ và vui vẻ chẳng hề giống mình chút nào, và mang khuôn mặt của một người đã đi tới quyết định.
Vào ngày mà những cuộc họp ba người của chúng tôi kết thúc, Nhà vua tập hợp các VIP trong lâu đài tại phòng yết kiến, và tuyên bố dõng dạc, “Hỡi thần dân, ta muốn mọi người lưu tâm kỹ lưỡng đến những lời nói của mình.”
“Ta, Vua thứ mười ba của Elfrieden, Albert Elfrieden, qua đây thoái vị, nhường lại vương báu cho vị anh hùng được triệu hồi, Souma Kazuya! Hơn thế nữa, qua đây ta tuyên bố hôn ước giữa con gái ta, Liscia Elfrieden, và Souma-dono.”
Căn phòng rơi vào im lặng. Tất cả mọi người đều trở nên á khẩu. Có lẽ, người duy nhất hiện diện vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh chính là nữ hoàng.
Lời tuyên bố bom tấn này đã hoàn toàn mang đến cho tôi một cú sốc khó chịu.